Siêu Cấp Gen Thần
Chương 23: Mặc Ngọc Cù
Translator: Nguyetmai
Gràooo!
Con rắn vảy đen dưới sông gầm lên, xông như điên về phía Thần Thiên Tử dính đầy trứng. Nó vừa rít thảm thiết vừa xông lên như đánh tiết gà, căn bản không thèm để ý gì tới Hàn Sâm đứng cạnh đó, trong mắt nó chỉ có mỗi Thần Thiên Tử cả người dính đầy lòng trứng mà thôi.
Hàn Sâm lập tức xoay người bỏ chạy cùng quả trứng rắn còn lại, hắn nhảy lên một con thuyền bơm hơi, liều mạng chèo về bờ bên kia, không hề ngoái lại nhìn xem kết quả sau cùng là thế nào.
Trong tay hắn còn một quả trứng rắn, nếu như hai con rắn đó quay đầu lại tìm hắn thì to chuyện.
"Kim Tệ, mày…"
Sau lưng Hàn Sâm vang lên tiếng chửi bới của Thần Thiên Tử, nhưng gã chỉ kịp kêu lên có một tiếng, sau đó là một loạt những tiếng động quái dị, tiếng kêu của con người và tiếng gầm rống của thú vật.
Hàn Sâm chèo một mạch đến bờ bên kia, nhảy lên mặt đất, liều mạng chạy về phía vết nứt, ra đến ngoài rồi cũng không dừng lại mà men theo đường cũ chạy về thành bảo hộ Cương Giáp.
Chạy một hồi, Hàn Sâm lại bỗng thấy không ổn, chẳng may bọn Thần Thiên Tử chạy ra được thì nhất định sẽ truy đuổi hắn, bọn chúng đều có vật cưỡi, hai chân của hắn làm sao nhanh bằng vật cưỡi của chúng được.
Hàn Sâm cắn chặt răng, chui vào khu rừng bên cạnh, thà rằng đi xa hơn, mạo hiểm hơn một chút, cũng tốt hơn bị đám người Thần Thiên Tử truy đuổi.
Đám người Thần Thiên Tử đã ở thành bảo hộ Cương Giáp vài năm rồi, tên nào cũng là hạng tàn nhẫn, thân thủ cao cường, sở hữu nhiều thú hồn. Cho dù không đánh thắng được hai con rắn vảy đen kia thì cũng không dễ gì mà chết sạch, chắc chắn sẽ có vài tên thoát được, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Để tránh đêm dài lắm mộng, ngay tối hôm đó Hàn Sâm tìm một chân núi để tránh gió, nhặt một ít củi, trét bùn lên quả trứng rắn kia rồi đặt lên lửa nướng.
Vừa nướng Hàn Sâm vừa lẩm bẩm: "Sinh mệnh thuần khiết à, trước khi mày nhìn thấy thế giới bẩn thỉu này thì hãy để tao gánh hết mọi tội nghiệt, gửi mày về lại chốn cực lạc vậy."
"Giết chết con non của sinh vật cấp thần huyết Mặc Ngọc Cù, không nhận được thú hồn, ăn thịt có thể nhận được từ 0 đến 10 điểm gen thần."
Nướng trứng một lúc, thanh âm kỳ lạ đột nhiên vang lên trong đầu Hàn Sâm.
"Hóa ra chúng không phải là rắn, tiếc là không nhận được thú hồn."
Hàn Sâm tham lam nghĩ.
Chẳng mấy chốc trứng Mặc Ngọc Cù đã bị nướng chín, Hàn Sâm dùng khúc cây đập vỡ lớp vỏ bùn bị nướng cháy, bóc một nửa vỏ trứng ra, để lộ lòng trắng trứng trắng nõn thơm lừng.
Hắn cắn một miếng, trong miệng ngập mùi thơm, ngon hơn trứng gà nhiều lắm.
"Ăn thịt con non của Mặc Ngọc Cù, nhận được 1 điểm gen thần…"
Hàn Sâm ăn hết cả quả trứng Mặc Ngọc Cù, bụng no căng, tăng thêm 5 điểm gen thần, cộng với 8 điểm lúc trước, bây giờ tổng cộng hắn có 13 điểm gen thần.
Hắn đi đường vòng, tám chín ngày sau mới về đến thành bảo hộ Cương Giáp, đám người Thần Thiên Tử đã về đây từ hai ngày trước rồi.
Tuy nhiên bọn chúng đều bị thương cả, cuối cùng chỉ còn tám người quay về, có tới mấy tên đàn em đắc lực của Thần Thiên Tử phải bỏ mạng.
Thần Thiên Tử giữ kín miệng không nói cho ai biết bọn chúng đã đi đâu và làm gì, bên Tần Huyên và Quyền Ca nghe ngóng khắp nơi cũng không thu được tin tức gì.
Nhưng sau đó lại có mấy kẻ đánh thuê rơi xuống nước mà mạng lớn nên không chết, họ trôi xuống hạ du sông ngầm rồi chạy về, lúc này Tần Huyên và Quyền Ca mới biết bọn Thần Thiên Tử đã làm gì.
Nhưng mấy người đánh thuê kia đều không biết chuyện đã xảy ra sau đó, đám Tần Huyên cũng chỉ cho rằng bọn Thần Thiên Tử bị Mặc Ngọc Cù đả thương.
Đáng tiếc bọn họ chỉ đoán đúng một nửa, sở dĩ đám Thần Thiên Tử rơi vào kết cục như thế, phân nửa là do công lao "bắn trứng" của Hàn Sâm.
Bằng không, cho dù chẳng lấy được trứng thì bọn chúng cũng không đến mức phải liều chết với hai con Mặc Ngọc Cù đó.
Thần Thiên Tử sợ bị người khác chế giễu nên không tiết lộ những chuyện xảy ra sau đó, tuy nhiên gã lại âm thầm bắt đầu tìm kiếm Kim Tệ.
Hàn Sâm biết chuyện đã qua thì thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tiếc rằng hai tên khốn kiếp nhất là Thần Thiên Tử và La Thiên Dương đều chưa chết."
Hắn còn sợ một mình mình trở lại thì Thần Thiên Tử sẽ sinh nghi, cắn chặt hắn không buông.
Nhưng nếu như đã có vài người làm tiền lệ thì Hàn Sâm cũng chẳng còn gì phải băn khoăn nữa, tiện đường còn bắt sống một con Đồng Nha Thú cấp nguyên thủy về thành bảo hộ Cương Giáp. Nếu bọn Thần Thiên Tử thật sự đến tìm thì hắn cũng có thể nói rằng mình bị trôi đến hạ du, may mắn thoát được một kiếp.
Hiển nhiên Hàn Sâm đã nghĩ quá nhiều, Thần Thiên Tử hoàn toàn không có thời gian đến gây phiền phức cho hắn, gã đã nhận định trước rằng Hàn Sâm may mắn mới nhặt lại được cái mạng này, không hề liên tưởng hắn với Kim Tệ.
Lần này đi đi lại lại cũng hết hơn nửa tháng, Hàn Sâm dịch chuyển ra khỏi vùng đất được thần bảo hộ, định về nhà thăm mẹ và Hàn Nghiên, nhưng ai ngờ còn chưa ra khỏi trạm dịch chuyển đã nhìn thấy Tần Huyên mặc quân trang đứng ngay cửa, nhìn hắn đầy lạnh lùng.
"Cậu cũng biết trốn ghê, hơn nửa tháng trời cũng không thèm ra, cậu cho rằng làm thế là tôi sẽ tha cho cậu à? Làm việc xấu thì phải chịu trừng phạt, không trốn được đâu."
"Cô Tần à, rốt cuộc phải làm thế nào thì cô mới tha cho tôi đây?"
Hàn Sâm nói bằng giọng buồn bực, bây giờ Tần Huyên là trạm trưởng của trạm dịch chuyển này, muốn tránh mặt cô là chuyện bất khả thi.
"Muốn tôi tha cho cậu thì cũng đơn giản thôi, cầm lấy cái này rồi đi cùng tôi."
Tần Huyên ném một bộ trang phục đấu tập cho Hàn Sâm.
"Đi thì đi, chắc cô cũng không đánh chết tôi đâu nhỉ."
Hàn Sâm cắn chặt răng, ôm trang phục đấu tập, đi theo Tần Huyên quay lại trạm dịch chuyển.
Có điều lần này họ không vào vùng đất được thần bảo hộ mà đi thẳng tới phòng đấu tập của trạm dịch chuyển.
Hàn Sâm thay quần áo xong đi vào đã thấy Tần Huyên mặc trang phục đấu tập màu đỏ sọc đen đứng ở trong phòng.
Trang phục đấu tập không phải là trang phục bình thường mà là sản phẩm công nghệ cao, có tác dụng phòng ngự nhất định, bên trong còn cài đặt máy cảm ứng để ghi lại các số liệu của trận đấu.
Những số liệu như nhịp tim, hô hấp, tốc độ ra đòn, tốc độ di chuyển của bản thân… cả lực xung kích phải nhận khi bị đánh trúng cũng được ghi lại, để cho người dùng tiện tìm hiểu trạng thái của mình, dựa vào số liệu trên để xác định phương hướng tu luyện sau này.
"Đánh thắng tôi thì sau này tôi sẽ không gây sự với cậu nữa."
Tần Huyền ngoắc tay, tỏ ý Hàn Sâm có thể bắt đầu tấn công.
"Cô muốn lấy mạng của tôi thì cứ nói thẳng đi, điểm gen thần của cô đã gần đạt 100, trong người có vô số thú hồn cao cấp, còn được tập luyện trong quân đội lâu như thế, tôi chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp, sao mà đánh thắng cô được?"
Cho dù Hàn Sâm có đánh thắng được đi chăng nữa thì hắn cũng không muốn để lộ chuyện mình chính là Kim Tệ, huống hồ gì hắn không nắm chắc sẽ thắng được Tần Huyên.
Tần Huyên đáp lại với giọng lạnh nhạt: "Chúng ta đều không dùng thú hồn, cậu có thể tiếp được năm mươi chiêu của tôi mà không ngã thì món nợ của chúng ta coi như xí xóa."
"Được, nói lời giữ lời."
Hàn Sâm quyết liều một phen: "Nếu như cô không dùng thú hồn thì tôi chỉ thủ không công, tôi không tin đến năm mươi chiêu mà tôi cũng không đỡ nổi."
Gràooo!
Con rắn vảy đen dưới sông gầm lên, xông như điên về phía Thần Thiên Tử dính đầy trứng. Nó vừa rít thảm thiết vừa xông lên như đánh tiết gà, căn bản không thèm để ý gì tới Hàn Sâm đứng cạnh đó, trong mắt nó chỉ có mỗi Thần Thiên Tử cả người dính đầy lòng trứng mà thôi.
Hàn Sâm lập tức xoay người bỏ chạy cùng quả trứng rắn còn lại, hắn nhảy lên một con thuyền bơm hơi, liều mạng chèo về bờ bên kia, không hề ngoái lại nhìn xem kết quả sau cùng là thế nào.
Trong tay hắn còn một quả trứng rắn, nếu như hai con rắn đó quay đầu lại tìm hắn thì to chuyện.
"Kim Tệ, mày…"
Sau lưng Hàn Sâm vang lên tiếng chửi bới của Thần Thiên Tử, nhưng gã chỉ kịp kêu lên có một tiếng, sau đó là một loạt những tiếng động quái dị, tiếng kêu của con người và tiếng gầm rống của thú vật.
Hàn Sâm chèo một mạch đến bờ bên kia, nhảy lên mặt đất, liều mạng chạy về phía vết nứt, ra đến ngoài rồi cũng không dừng lại mà men theo đường cũ chạy về thành bảo hộ Cương Giáp.
Chạy một hồi, Hàn Sâm lại bỗng thấy không ổn, chẳng may bọn Thần Thiên Tử chạy ra được thì nhất định sẽ truy đuổi hắn, bọn chúng đều có vật cưỡi, hai chân của hắn làm sao nhanh bằng vật cưỡi của chúng được.
Hàn Sâm cắn chặt răng, chui vào khu rừng bên cạnh, thà rằng đi xa hơn, mạo hiểm hơn một chút, cũng tốt hơn bị đám người Thần Thiên Tử truy đuổi.
Đám người Thần Thiên Tử đã ở thành bảo hộ Cương Giáp vài năm rồi, tên nào cũng là hạng tàn nhẫn, thân thủ cao cường, sở hữu nhiều thú hồn. Cho dù không đánh thắng được hai con rắn vảy đen kia thì cũng không dễ gì mà chết sạch, chắc chắn sẽ có vài tên thoát được, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Để tránh đêm dài lắm mộng, ngay tối hôm đó Hàn Sâm tìm một chân núi để tránh gió, nhặt một ít củi, trét bùn lên quả trứng rắn kia rồi đặt lên lửa nướng.
Vừa nướng Hàn Sâm vừa lẩm bẩm: "Sinh mệnh thuần khiết à, trước khi mày nhìn thấy thế giới bẩn thỉu này thì hãy để tao gánh hết mọi tội nghiệt, gửi mày về lại chốn cực lạc vậy."
"Giết chết con non của sinh vật cấp thần huyết Mặc Ngọc Cù, không nhận được thú hồn, ăn thịt có thể nhận được từ 0 đến 10 điểm gen thần."
Nướng trứng một lúc, thanh âm kỳ lạ đột nhiên vang lên trong đầu Hàn Sâm.
"Hóa ra chúng không phải là rắn, tiếc là không nhận được thú hồn."
Hàn Sâm tham lam nghĩ.
Chẳng mấy chốc trứng Mặc Ngọc Cù đã bị nướng chín, Hàn Sâm dùng khúc cây đập vỡ lớp vỏ bùn bị nướng cháy, bóc một nửa vỏ trứng ra, để lộ lòng trắng trứng trắng nõn thơm lừng.
Hắn cắn một miếng, trong miệng ngập mùi thơm, ngon hơn trứng gà nhiều lắm.
"Ăn thịt con non của Mặc Ngọc Cù, nhận được 1 điểm gen thần…"
Hàn Sâm ăn hết cả quả trứng Mặc Ngọc Cù, bụng no căng, tăng thêm 5 điểm gen thần, cộng với 8 điểm lúc trước, bây giờ tổng cộng hắn có 13 điểm gen thần.
Hắn đi đường vòng, tám chín ngày sau mới về đến thành bảo hộ Cương Giáp, đám người Thần Thiên Tử đã về đây từ hai ngày trước rồi.
Tuy nhiên bọn chúng đều bị thương cả, cuối cùng chỉ còn tám người quay về, có tới mấy tên đàn em đắc lực của Thần Thiên Tử phải bỏ mạng.
Thần Thiên Tử giữ kín miệng không nói cho ai biết bọn chúng đã đi đâu và làm gì, bên Tần Huyên và Quyền Ca nghe ngóng khắp nơi cũng không thu được tin tức gì.
Nhưng sau đó lại có mấy kẻ đánh thuê rơi xuống nước mà mạng lớn nên không chết, họ trôi xuống hạ du sông ngầm rồi chạy về, lúc này Tần Huyên và Quyền Ca mới biết bọn Thần Thiên Tử đã làm gì.
Nhưng mấy người đánh thuê kia đều không biết chuyện đã xảy ra sau đó, đám Tần Huyên cũng chỉ cho rằng bọn Thần Thiên Tử bị Mặc Ngọc Cù đả thương.
Đáng tiếc bọn họ chỉ đoán đúng một nửa, sở dĩ đám Thần Thiên Tử rơi vào kết cục như thế, phân nửa là do công lao "bắn trứng" của Hàn Sâm.
Bằng không, cho dù chẳng lấy được trứng thì bọn chúng cũng không đến mức phải liều chết với hai con Mặc Ngọc Cù đó.
Thần Thiên Tử sợ bị người khác chế giễu nên không tiết lộ những chuyện xảy ra sau đó, tuy nhiên gã lại âm thầm bắt đầu tìm kiếm Kim Tệ.
Hàn Sâm biết chuyện đã qua thì thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tiếc rằng hai tên khốn kiếp nhất là Thần Thiên Tử và La Thiên Dương đều chưa chết."
Hắn còn sợ một mình mình trở lại thì Thần Thiên Tử sẽ sinh nghi, cắn chặt hắn không buông.
Nhưng nếu như đã có vài người làm tiền lệ thì Hàn Sâm cũng chẳng còn gì phải băn khoăn nữa, tiện đường còn bắt sống một con Đồng Nha Thú cấp nguyên thủy về thành bảo hộ Cương Giáp. Nếu bọn Thần Thiên Tử thật sự đến tìm thì hắn cũng có thể nói rằng mình bị trôi đến hạ du, may mắn thoát được một kiếp.
Hiển nhiên Hàn Sâm đã nghĩ quá nhiều, Thần Thiên Tử hoàn toàn không có thời gian đến gây phiền phức cho hắn, gã đã nhận định trước rằng Hàn Sâm may mắn mới nhặt lại được cái mạng này, không hề liên tưởng hắn với Kim Tệ.
Lần này đi đi lại lại cũng hết hơn nửa tháng, Hàn Sâm dịch chuyển ra khỏi vùng đất được thần bảo hộ, định về nhà thăm mẹ và Hàn Nghiên, nhưng ai ngờ còn chưa ra khỏi trạm dịch chuyển đã nhìn thấy Tần Huyên mặc quân trang đứng ngay cửa, nhìn hắn đầy lạnh lùng.
"Cậu cũng biết trốn ghê, hơn nửa tháng trời cũng không thèm ra, cậu cho rằng làm thế là tôi sẽ tha cho cậu à? Làm việc xấu thì phải chịu trừng phạt, không trốn được đâu."
"Cô Tần à, rốt cuộc phải làm thế nào thì cô mới tha cho tôi đây?"
Hàn Sâm nói bằng giọng buồn bực, bây giờ Tần Huyên là trạm trưởng của trạm dịch chuyển này, muốn tránh mặt cô là chuyện bất khả thi.
"Muốn tôi tha cho cậu thì cũng đơn giản thôi, cầm lấy cái này rồi đi cùng tôi."
Tần Huyên ném một bộ trang phục đấu tập cho Hàn Sâm.
"Đi thì đi, chắc cô cũng không đánh chết tôi đâu nhỉ."
Hàn Sâm cắn chặt răng, ôm trang phục đấu tập, đi theo Tần Huyên quay lại trạm dịch chuyển.
Có điều lần này họ không vào vùng đất được thần bảo hộ mà đi thẳng tới phòng đấu tập của trạm dịch chuyển.
Hàn Sâm thay quần áo xong đi vào đã thấy Tần Huyên mặc trang phục đấu tập màu đỏ sọc đen đứng ở trong phòng.
Trang phục đấu tập không phải là trang phục bình thường mà là sản phẩm công nghệ cao, có tác dụng phòng ngự nhất định, bên trong còn cài đặt máy cảm ứng để ghi lại các số liệu của trận đấu.
Những số liệu như nhịp tim, hô hấp, tốc độ ra đòn, tốc độ di chuyển của bản thân… cả lực xung kích phải nhận khi bị đánh trúng cũng được ghi lại, để cho người dùng tiện tìm hiểu trạng thái của mình, dựa vào số liệu trên để xác định phương hướng tu luyện sau này.
"Đánh thắng tôi thì sau này tôi sẽ không gây sự với cậu nữa."
Tần Huyền ngoắc tay, tỏ ý Hàn Sâm có thể bắt đầu tấn công.
"Cô muốn lấy mạng của tôi thì cứ nói thẳng đi, điểm gen thần của cô đã gần đạt 100, trong người có vô số thú hồn cao cấp, còn được tập luyện trong quân đội lâu như thế, tôi chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp, sao mà đánh thắng cô được?"
Cho dù Hàn Sâm có đánh thắng được đi chăng nữa thì hắn cũng không muốn để lộ chuyện mình chính là Kim Tệ, huống hồ gì hắn không nắm chắc sẽ thắng được Tần Huyên.
Tần Huyên đáp lại với giọng lạnh nhạt: "Chúng ta đều không dùng thú hồn, cậu có thể tiếp được năm mươi chiêu của tôi mà không ngã thì món nợ của chúng ta coi như xí xóa."
"Được, nói lời giữ lời."
Hàn Sâm quyết liều một phen: "Nếu như cô không dùng thú hồn thì tôi chỉ thủ không công, tôi không tin đến năm mươi chiêu mà tôi cũng không đỡ nổi."
Tác giả :
Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ