Siêu Cấp Đại Gia
Chương 247 247 Ông Đây Không Tiễn!
“Ông nội, người nghe này, cháu nói là không thể xảy ra chuyện như thế được.
Nếu có thể tìm được kho báu vô giá bằng cách thu gom phế liệu, thì tất cả những người thu mua phế liệu đều sẽ làm ăn phát đạt." Vương Tử Văn muốn chứng minh rằng mình đã đúng.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng không nói rằng cây bút này là do anh nhặt được.
Vốn là Thẩm Lãng định đến cửa hàng đồ cổ mua quà, trên đường đi gặp phải một gian hàng, nhặt được đồ lậu.
Ngay khi Thẩm Lãng muốn giải thích, Lý Hàn Lâm giật lấy cây bút trên tay Vương Thanh Minh.
"Ông Vương, để tôi xem, tôi xem."
Lý Hàn Lâm nhìn chằm chằm chữ "Trần Cảnh" trên bút, hai tay run lên.
"Đúng vậy, chắc chắn là sự thật.
Lúc trước tôi mắt mờ, không nhìn thấy tên suýt chút nữa đã phá hủy bảo vật này!"
Lý Hàn Lâm nhớ lại cảnh ném bút lúc trước, hết hồn, trong lòng lại sợ hãi.
Nếu dụng lực nhiều hơn, e rằng cây bút này đã bị gãy.
Ông không bao giờ ngờ rằng cây bút không đầu, nhìn không có gì nổi bật này thực sự là cây bút hoàng gia của Hoàng đế Trần Thái Tông, Trần Cảnh.
Trần Thái Tông - vị vua mở đầu cho Hoàng triều nhà Trần lên ngôi lúc còn nhỏ tuổi nhưng tạo nên một sự nghiệp huy hoàng trong cả lĩnh vực quân sự, lẫn chính trị và kinh tế.
Nhiều yếu tố để tạo nên thời kỳ rực rỡ này.
Trong đó, riêng xét về cách dùng người, đối xử với con người, vị vua này tỏ rõ mình là người khoan dung, độ lượng và hợp tình, hợp lý.
Trần Thái Tông không sinh được con với Lý Chiêu Thánh.
Thái sư Trần Thủ Độ, người nắm thực quyền lúc bấy giờ đã ép anh trai của Trần Thái Tông là Trần Liễu nhường vợ đang mang thai ba tháng cho Trần Thái Tông.
Tuy nhiên, Trần Thái Tông buồn về việc này nên đêm ra khỏi thành, bỏ lên núi Yên Tử, vào chùa ở ẩn, không màng đến chính sự.
Việc sinh ra mâu thuẫn với người anh Trần Liễu không do từ vua Trần Thái Tông, bởi đó là sự sắp xếp của Thái sư Trần Thủ Độ.
Ấy vậy mà vua tự cảm thấy lỗi do mình và có ý định từ bỏ ngai vàng.
Việc một vị vua cảm thấy đó là lỗi của mình và có ý định từ bỏ cả ngai vàng thật là hiếm.
Cả Vương Thanh Minh và Lý Hàn Lâm đều thích sưu tầm, nhưng một người thích thư pháp và người kia thích sử sách, vì vậy cả hai đều rất quan tâm đến bốn bảo vật cổ của nghiên cứu.
Điều này cho thấy Hoàng đế Trần Thái Tông, một vị hoàng đế như vậy, cây bút hoàng đế của ông ta quan trọng như thế nào trong lòng Vương Thanh Minh và Lý Hàn Lâm!
Trong lòng Lý Hàn Lâm lại có một quyết định khác, ông không định thông báo chuyện kết hôn giữa nhà họ Lý và nhà họ Vương ngay lập tức, nên gác lại một thời gian.
Điều quan trọng nhất lúc này là cây bút ngự dụng của Hoàng đế Trần Thái Tông.
Tuy là cây bút không có đầu, có thể nó sẽ không thể chịu được những người dùng trước.
Cho dù là cái bô của hoàng đế thì cũng là bảo vật, chưa kể cây bút hoàng đế này đã từng được hoàng đế Trần Thái Tông dùng để phê chuẩn vô số bản tấu Chương!
Đối với Lý Hàn Lâm, người thích sử sách, giá bút này là vừa hợp ý ông.
Tuy bức tranh của mình không đẹp nhưng ông lão này thích thể hiện.
“Thẩm, đây thật sự là thứ cháu nhặt được sao?" Nhất thời Lý Hàn Lâm lo lắng, vừa nói xong lại cảm thấy không đúng, liền nhanh chóng bổ sung: “Cái đó, ông không có ý gì khác, ông chỉ là tò mò, cháu có nhặt được thứ gì nữa không, chẳng hạn như đá mực, chỉ cần cháu lấy được, ông sẽ cho cháu một biệt thự ở trung tâm thành phố.
"
Thẩm Lãng: "..."
Vẻ mặt già nua này của Lý Hàn Lâm lại trở mặt nhanh như vậy, vừa rồi ông ta khinh thường món quà của Thẩm Lãng, hiện tại liền trở nên tốt bụng.
Nhưng mà, Thẩm Lãng coi như cũng hiểu rõ Lý Hàn Lâm, ông lão này tính tình không ổn định, hôm nay có thể cười nói hihi haha với bạn, hôm sau có thể đã trách mắng, trở mặt với bạn.
Hơn nữa một cậu chủ lợi hại có phải là người thiếu biệt thự?
“Không có." Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Thấy dầu và muối đối với Thẩm Lãng đều không vào, Lý Hàn Lâm bắt chước Vương Thanh Minh, nắm chặt tay Thẩm Lãng.
"Thẩm, mối quan hệ của chúng ta không giống bình thường.
Nếu cháu có thể lấy được những đồ vật khác của hoàng đế Trần Thái Tông, ông sẽ cho cháu sự thịnh vượng và giàu có cả cuộc đời."
Sự thịnh vượng và giàu có?
Haha, nếu Thẩm Lãng thực sự thiếu tiền, anh ấy đã không lấy cây bút của Hoàng đế Trần Thái Tông làm quà sinh nhật.
Hơn nữa, lão già này thật là tham lam, cây bút ngự dụng còn không đủ, còn muốn đòi thêm cả nghiên mực ngự dụng.
Đối với những vị khách khác trong tiệc sinh nhật, phản ứng cũng rất dữ dội.
"Trời ơi! Bút tích Hoàng đế Trần Thái Tông!"
"Sau một thời gian dài nghiên cứu, hóa ra cây bút này là của Hoàng đế Trần Thái Tông.
Cũng đúng thôi, dù sao nó cũng đã gần ba trăm năm tuổi.
Di vật văn hóa như bút viết không dễ bảo quản và việc rụng lông là chuyện bình thường."
"E rằng cây bút này còn có giá trị hơn cả tượng Phật vàng do cậu chủ Vương đưa tới!"
"Mặc dù Kim Phật là vàng thật, và hình dáng rất tráng lệ, nhưng nó không thể so sánh với hai chứ “Trần Cảnh"!"
"Chẳng qua, đứa nhỏ này thật là may mắn, nhặt được mấy cái rách nát vẫn có thể tìm được bút của Hoàng đế Trần Thái Tông.
Tôi thấy thật là ghen tị!"
Thành thật mà nói, không có một mức giá cố định nào cho bộ sưu tập mà nó dựa trên giá trị của bộ sưu tập, cộng với sở thích của người sưu tập.
Đối với Lý Hàn Lâm và Vương Thanh Minh, hai ông lớn thích di vật văn hóa, di vật văn hóa của Trần Thái Tông là vô giá!
Vào lúc này, Vương Tử Văn rất không cam lòng.
Không chỉ những người khác đều có xu hướng một chiều đối với cây bút của Hoàng đế Trần Thái Tông, ngay cả hai người ông thân thiết nhất cũng có sự thay đổi lớn trong thái độ đối với Thẩm Lãng, điều này khiến anh ta thực sự không hài lòng.
Chỉ là nhặt được một thứ đồ rách nát, anh ta có xứng đáng nhận được sự quan tâm như thế không?
Cho dù là bút ngự dụng của Trần Thái Tông, có thể so sánh với kim phật mà anh ta tặng sao?
"Ông nội, ông nội Lý, cháu cũng nghĩ cây bút của anh Thẩm rất tốt, rất có giá trị sưu tầm, nhưng ý nghĩa không tốt lắm, dùng bút không đầu làm quà sinh nhật có chút không thích hợp không?"
Vẻ mặt Vương Tử Văn nghiêm nghị, nhìn qua vẻ mặt nhìn cực kỳ nghiêm túc, không nhìn ra được chút nham hiểm nào, nghe cũng khá có lý, khiến người ta không tìm ra lỗi.
Lý Hàn Lâm khi nghe điều này cảm thấy thật sự do dự.
"Tử Văn, những gì cháu nói không phải là không có lý.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông.
Đưa một cây bút không đầu quả thật là không hợp lí cho lắm."
Ha ha.
Lúc này, trong lòng Thẩm Lãng chế nhạo.
Chỉ bằng ông ta mà cũng xứng sao?
Thẩm Lãng có một cây bút của Hoàng đế Trần Thái Tông khác được bảo quản tốt, tốt hơn nhiều so với bút hiện tại.
Nhưng trong suy nghĩ của Thẩm Lãng, Lý Hàn Lâm không xứng.
Anh không thể tặng những thứ tốt đẹp cho Lý Hàn Lâm, dùng cây bút không đầu làm quà tặng đã được coi là coi trọng Lý Hàn Lâm.
“Vì nó không hiếm nên tôi sẽ đưa nó cho người khác." Thẩm Lãng khẽ nhếch mép khi đối mặt với Lý Hàn Lâm.
Ngay khi vừa nghe nói xong, Lý Hàn Lâm đã sợ hãi.
“Thẩm, ông không có ý đó." Lý Hàn Lâm vội vàng giải thích.
"Vậy ý của ông là? Ông không muốn cây bút này, cháu có thể đưa cho người khác.
Ông ném cây bút này liên tiếp hai lần, cũng đủ chứng minh ông không coi trọng cây bút này, cho nên cây bút vô duyên với ông rồi." Thẩm Lãng nói..
"Ông… ông không nhìn thấy.
Đừng hiểu lầm.
Ông rất thích cây bút này.
Trước đây ông ném bút đi là vì không để ý tới.
Bây giờ nhìn thấy rõ ràng."
Lý Hàn Lâm sợ hãi, cây bút này đối với ông ta có ý nghĩa rất lớn.
"Tử Văn à Tử Văn, sao cháu lại nói vậy? Nếu cháu không nói nhiều như vậy, cây bút này chắc chắn là của ông rồi!"
Ông ta thực sự hối hận vì đã tiếp lời của Vương Tử Văn, ông ta hối hận đến chết đi được!
"Quá muộn rồi.
Dù hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông, nhưng cháu quyết định lấy lại món quà!" Thẩm Lãng quả quyết.
Cho dù cậu chủ của dòng độc ác che giấu thân phận, cũng không phải chó mèo mấy người có thể tùy tiện bắt nạt, cho dù hôm nay Vân sư phụ ở hiện trường, ông cũng nhất định lấy lại quà sinh nhật!
"Ôi! Tử Văn, cháu nên nói là để lại cho ông nói chứ, cháu muốn làm ông giận chết à!"
Vẻ mặt Lý Hàn Lâm nghiêm trọng quay đầu nhìn Vương Tử Văn, trong mắt tràn đầy oán giận..