Siêu Cấp Cường Giả
Chương 74: Bỏ vợ
Có lẽ lương tâm của Nạp Lan Trường Sinh bị chó tha mất chín phần, một phần còn lại có lẽ là sợ chọc Bùi Vũ Phu nổi giận, nghe Bùi Đông Lai châm chọc, mặc dù hắn tức giận nhưng không dám phát tác mà cười nói:
- Đông Lai, việc này đúng là thúc thúc và Minh Châu sai, ngươi oán hận ta cũng hiểu. Nếu…nếu ngươi không chê ta có thể giới thiệu cho ngươi vài cô gái có gia thế, tài năng và diện mạo cũng không kém…
- Nạp Lan Vương gia, Đông Lai tự hiều mình, không dám với cao.
Chẳng hiều vì sao biểu hiện giả mù sa mưa của Nạp Lan Minh Châu càng khiến Bùi Đông Lai nổi giận, chưa đợi đối phương nói xong hắn đã ngắt lời:
- Huống chi, ăn mày cũng có nghĩa khí, Đông Lai dù kém cỏi cũng phải tốt hơn so với kẻ ăn mày chứ?
- Bùi Đông Lai. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Liên tục bị Bùi Đông Lai châm chọc, Nạp Lan Minh Châu không nhịn được nữa, nàng đứng dậy phẫn nộ chìn chằm chằm vào hắn.
- Nạp Lan Minh Châu, ngươi có thể cảm thông cho cha ngươi, ta cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Bùi Đông Lai thấy Nạp Lan Minh Châu nổi giận liền mỉm cười nói:
- Nhưng, người từng đỗ đầu trường cao đẳng hai năm trước, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lí phải biết tôn trọng người khác? Lúc ngươi bất bình thay cha mình, có từng nghĩ tới tâm tình của cha ta khi ngươi chạy tới Trầm thành từ hôn chưa?
Bùi Đông Lai nói xong, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
Thấy vậy Nạp Lan Trường Sinh khẽ nhíu mày, Nạp Lan Minh Châu bị nói trúng tâm can đã giận hết mức, nàng lạnh lùng nhìn Bùi Đông Lai gằn giọng nói:
- Ta tới từ hôn thì sao? Ngươi coi mình là cái thá gì, dựa vào cái gì mà muốn ta gả cho ngươi?
- Nạp Lan Minh Châu, đúng là nhà ta không có quyền thế như Nạp Lan gia các người, Bùi Đông Lai ta cũng chẳng có bản lãnh gì.
Bùi Đông Lai vẫn cười nhưng ánh mắt lóe lên hàn quang khiến Nạp Lan Trường Sinh cảm thấy kinh hãi:
- Nhưng… Ta thấy tức cười, ta nói muốn Nạp Lan Minh Châu ngươi làm vợ ta lúc nào?
- Bùi Đông Lai, ngươi…
Nạp Lan Minh Châu tức muốn điên lên, nàng thấy rõ ràng là đối phương đang giả ngu.
- Nạp Lan Minh Châu, ta nói thật cho ngươi biết, trước khi ngươi tìm cha ta nói về hôn sự, ta còn chưa biết giữa hai ta có hôn ước… lúc hai ta gặp nhau, từ miệng ngươi ta mới biết đấy!
Bùi Đông Lai chưa đợi Nạp Lan Minh Châu mở miệng đã lạnh lùng ngắt lời:
- Ta thấy ngươi rõ ràng là Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội, ngươi muốn banh càng ra cho ta đẩy à. ( Đọc tới đoạn này bức xúc, nên thêm vào nhé)
- Ngươi thúi lắm!
Nạp Lan Minh Châu tức giận văng tục.
- Ái chà, đây là bản tính của Nạp Lan đại tiểu thư sao? Đây là tính cách của thủ khoa kì thi Đại học hai năm trước sao?
Bùi Đông Lai nói, nụ cười cũng biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
- Nạp Lan Minh Châu, khi ngươi tìm cha ta từ hôn, ta không hề biết về hôn ước, chưa hề muốn kết hôn, sau khi gặp ngươi, hiểu rõ mọi chuyện ta càng không có ý nghĩa này. Nạp Lan Minh Châu ngươi, ngoài gương mặt cùng dáng người hơi hấp dẫn một tẹo ra thì có cái gì? Hào quang của Nạp Lan gia sao?
Nghe xong, sắc mặt đám người Nạp Lan gia cực kì khó coi, Nạp Lan Minh Châu tức muốn hộc máu, nàng thét lên:
- Bùi Đông Lai, phế vật nhà ngươi còn tự lừa mình dối người, ngươi luôn miệng nói không muốn kết hôn với ta, vậy hôm nay tới Nạp Lan gia vì cái gì? Không phải ngươi muốn dùng lợi thế quán quân cao đẳng năm nay để muốn thực hiện ước định, để ta phải gả cho ngươi sao? Ta cho ngươi biết, nằm mơ đi!
- Nạp Lan Minh Châu, ngươi vẫn luôn tự cho rằng mình tốt đẹp.
Bùi Đông Lai cười lạnh:
- Suy nghĩ cẩn thận lại xem, lúc ta nói muốn tới Nạp Lan gia có nói là muốn kết hôn với ngươi sao?
- Có khác gì sao?
Nạp Lan Minh Châu cười lạnh.
- Khác ư? Khác nhau rất lớn!
Bùi Đông Lai vừa nói vừa nhìn về phía Nạp Lan Trường Sinh gằn giọng:
- Nạp Lan Trường Sinh, ông là đồ đệ của ông nội ta, dựa vào những gì ông nội ta dạy cho mà trở thành gia chủ Nạp Lan gia, còn khiến Nạp Lan gia hùng mạnh ở Đông Bắc, đúng chứ?
Nạp Lan Trường Sinh nhăn nhó, không hề nói gì.
- Cha ngươi, Nạp Lan Dịch Đức thân mang trọng bệnh, cách cái chết chỉ còn nửa bước, ngươi muốn cứu hắn mà tới cầu nhưng ông ta không tiếp, cũng nhờ cha ta mở miệng ra mặt cứu sống cha ngươi, ta nói không sai chứ?
Bùi Đông Lai thấy Nạp Lan Trường Sinh không mở miệng liền nói tiếp, khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn không lo sợ việc Nạp Lan Trường Sinh tức giận.
Ngay cả khi Bùi Đông Lai nói cực kì khó nghe, Nạp Lan Trường Sinh vẫn trầm mặc.
Cũng không phải đuối lí mà là hắn kiêng kị Bùi Vũ Phu ngồi sau Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy Nạp Lan Trường Sinh không dám thừa nhận, lạnh lùng cười nói:
- Xem ra không chỉ Nạp Lan Minh Châu vong ân bội nghĩa mà là toàn bộ Nạp Lan gia các người!
- Người trẻ tuổi, ta thừa nhận những lời ngươi vừa nói là đúng, ta cũng thừa nhận đúng là Nạp Lan Trường Sinh ta thiếu cha ngươi một cái nhân tình.
Bùi Đông Lai liên tục khiêu khích, nhục mạ khiến Nạp Lan Trường Sinh nổi giận, giọng điệu trở nên lạnh lẽo:
- Nhưng, ngươi nên biết dưa hái xanh không ngọt, đây không thể lấy làm lí do để Minh Châu phải theo ngươi!
- Nạp Lan Trường Sinh, tôi thấy hai cha con ông đều hồ đồ như nhau, không, tự cho mình là đúng!
Nghe Nạp Lan Trường Sinh nói vậy, Bùi Đông Lai cười lạnh:
- Tôi đã nói không hề muốn ép buộc con gái ông gả cho tôi, ý tứ tôi rất rõ ràng, con gái ông ngoài gương mặt cùng dáng người ra, chẳng có gì tôi thấy vừa mắt!
- Vậy thì mày muốn thế nào?
Nạp Lan Trường Sinhh điên lên, hắn không còn băn khoăn về Bùi Vũ Phu nữa, lạnh lùng nhìn Bùi Đông Lai tựa như muốn cảnh cáo đối phương không nên quá phận.
Đối mặt với khí thế của Nạp Lan Trường Sinh, Bùi Đông Lai không chút sợ hãi, vẫn nhìn thằng vào đối phương nói:
- Tôi cho ông biết, Nạp Lan gia các người thiếu Bùi gia chúng tôi một cái nhân tình, không cảm ơn cũng chẳng sao, nhưng… Đừng làm bộ ăn trên ngồi trước mà nhục mạ cha tôi! Hành vi này của các người khiến tôi ghê tởm! Rất ghê tởm!
Nói đến đây, giọng Bùi Đông Lai lớn dần pha chút lạnh lẽo:
- Mục đích của tôi hôm nay rất đơn giản, con gái ông lúc ở Trầm thành từng nói, nếu Bùi Đông Lai tôi có thể trở thành thủ khoa tỉnh Liêu Ninh năm nay nàng sẽ gả cho tôi!
- Hiện giờ, tôi làm được, mà còn là thủ khoa toàn quốc, nhưng… Như tôi đã nói, tôi chằng hề có chút hảo cảm nào với Nạp Lan gia và dạng đàn bà vong ân bội nghĩa kia, ngược lại, tôi rất ghê tởm!
- Hôm nay tôi cùng cha tới đây chỉ muốn nói cho các người biết, sau này, Bùi gia ta không còn bất cứ quan hệ gì với Nạp Lan gia các người!
Nói xong Bùi Đông Lai lấy từ trong túi ra một phong thư.
Thấy phong thư của Bùi Đông Lai, dường như Nạp Lan Trường Sinh đoán ra gì đó mà biến sắc.
- Nạp Lan Minh Châu, đây là khế ước giải trừ hôn ước ta tự viết, trên đó cũng có dấu tay ta!
Bùi Đông Lai nhìn Nạp Lan Minh Châu bằng ánh mắt khinh bỉ:
- Hẳn là ngươi thỏa mãn rồi chứ… ngươi có thể yên tâm ở cùng bạn trai mình! Nhưng… ta nhắc ngươi, sau này khi đám cưới thì đừng mời ta, bởi vì ta cảm thấy nó quá dọa người!
Vù!
Dứt lời, Bùi Đông Lai ném lá thư về phía Nạp Lan Minh Châu!
- Đông Lai, việc này đúng là thúc thúc và Minh Châu sai, ngươi oán hận ta cũng hiểu. Nếu…nếu ngươi không chê ta có thể giới thiệu cho ngươi vài cô gái có gia thế, tài năng và diện mạo cũng không kém…
- Nạp Lan Vương gia, Đông Lai tự hiều mình, không dám với cao.
Chẳng hiều vì sao biểu hiện giả mù sa mưa của Nạp Lan Minh Châu càng khiến Bùi Đông Lai nổi giận, chưa đợi đối phương nói xong hắn đã ngắt lời:
- Huống chi, ăn mày cũng có nghĩa khí, Đông Lai dù kém cỏi cũng phải tốt hơn so với kẻ ăn mày chứ?
- Bùi Đông Lai. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Liên tục bị Bùi Đông Lai châm chọc, Nạp Lan Minh Châu không nhịn được nữa, nàng đứng dậy phẫn nộ chìn chằm chằm vào hắn.
- Nạp Lan Minh Châu, ngươi có thể cảm thông cho cha ngươi, ta cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Bùi Đông Lai thấy Nạp Lan Minh Châu nổi giận liền mỉm cười nói:
- Nhưng, người từng đỗ đầu trường cao đẳng hai năm trước, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lí phải biết tôn trọng người khác? Lúc ngươi bất bình thay cha mình, có từng nghĩ tới tâm tình của cha ta khi ngươi chạy tới Trầm thành từ hôn chưa?
Bùi Đông Lai nói xong, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
Thấy vậy Nạp Lan Trường Sinh khẽ nhíu mày, Nạp Lan Minh Châu bị nói trúng tâm can đã giận hết mức, nàng lạnh lùng nhìn Bùi Đông Lai gằn giọng nói:
- Ta tới từ hôn thì sao? Ngươi coi mình là cái thá gì, dựa vào cái gì mà muốn ta gả cho ngươi?
- Nạp Lan Minh Châu, đúng là nhà ta không có quyền thế như Nạp Lan gia các người, Bùi Đông Lai ta cũng chẳng có bản lãnh gì.
Bùi Đông Lai vẫn cười nhưng ánh mắt lóe lên hàn quang khiến Nạp Lan Trường Sinh cảm thấy kinh hãi:
- Nhưng… Ta thấy tức cười, ta nói muốn Nạp Lan Minh Châu ngươi làm vợ ta lúc nào?
- Bùi Đông Lai, ngươi…
Nạp Lan Minh Châu tức muốn điên lên, nàng thấy rõ ràng là đối phương đang giả ngu.
- Nạp Lan Minh Châu, ta nói thật cho ngươi biết, trước khi ngươi tìm cha ta nói về hôn sự, ta còn chưa biết giữa hai ta có hôn ước… lúc hai ta gặp nhau, từ miệng ngươi ta mới biết đấy!
Bùi Đông Lai chưa đợi Nạp Lan Minh Châu mở miệng đã lạnh lùng ngắt lời:
- Ta thấy ngươi rõ ràng là Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội, ngươi muốn banh càng ra cho ta đẩy à. ( Đọc tới đoạn này bức xúc, nên thêm vào nhé)
- Ngươi thúi lắm!
Nạp Lan Minh Châu tức giận văng tục.
- Ái chà, đây là bản tính của Nạp Lan đại tiểu thư sao? Đây là tính cách của thủ khoa kì thi Đại học hai năm trước sao?
Bùi Đông Lai nói, nụ cười cũng biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
- Nạp Lan Minh Châu, khi ngươi tìm cha ta từ hôn, ta không hề biết về hôn ước, chưa hề muốn kết hôn, sau khi gặp ngươi, hiểu rõ mọi chuyện ta càng không có ý nghĩa này. Nạp Lan Minh Châu ngươi, ngoài gương mặt cùng dáng người hơi hấp dẫn một tẹo ra thì có cái gì? Hào quang của Nạp Lan gia sao?
Nghe xong, sắc mặt đám người Nạp Lan gia cực kì khó coi, Nạp Lan Minh Châu tức muốn hộc máu, nàng thét lên:
- Bùi Đông Lai, phế vật nhà ngươi còn tự lừa mình dối người, ngươi luôn miệng nói không muốn kết hôn với ta, vậy hôm nay tới Nạp Lan gia vì cái gì? Không phải ngươi muốn dùng lợi thế quán quân cao đẳng năm nay để muốn thực hiện ước định, để ta phải gả cho ngươi sao? Ta cho ngươi biết, nằm mơ đi!
- Nạp Lan Minh Châu, ngươi vẫn luôn tự cho rằng mình tốt đẹp.
Bùi Đông Lai cười lạnh:
- Suy nghĩ cẩn thận lại xem, lúc ta nói muốn tới Nạp Lan gia có nói là muốn kết hôn với ngươi sao?
- Có khác gì sao?
Nạp Lan Minh Châu cười lạnh.
- Khác ư? Khác nhau rất lớn!
Bùi Đông Lai vừa nói vừa nhìn về phía Nạp Lan Trường Sinh gằn giọng:
- Nạp Lan Trường Sinh, ông là đồ đệ của ông nội ta, dựa vào những gì ông nội ta dạy cho mà trở thành gia chủ Nạp Lan gia, còn khiến Nạp Lan gia hùng mạnh ở Đông Bắc, đúng chứ?
Nạp Lan Trường Sinh nhăn nhó, không hề nói gì.
- Cha ngươi, Nạp Lan Dịch Đức thân mang trọng bệnh, cách cái chết chỉ còn nửa bước, ngươi muốn cứu hắn mà tới cầu nhưng ông ta không tiếp, cũng nhờ cha ta mở miệng ra mặt cứu sống cha ngươi, ta nói không sai chứ?
Bùi Đông Lai thấy Nạp Lan Trường Sinh không mở miệng liền nói tiếp, khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn không lo sợ việc Nạp Lan Trường Sinh tức giận.
Ngay cả khi Bùi Đông Lai nói cực kì khó nghe, Nạp Lan Trường Sinh vẫn trầm mặc.
Cũng không phải đuối lí mà là hắn kiêng kị Bùi Vũ Phu ngồi sau Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy Nạp Lan Trường Sinh không dám thừa nhận, lạnh lùng cười nói:
- Xem ra không chỉ Nạp Lan Minh Châu vong ân bội nghĩa mà là toàn bộ Nạp Lan gia các người!
- Người trẻ tuổi, ta thừa nhận những lời ngươi vừa nói là đúng, ta cũng thừa nhận đúng là Nạp Lan Trường Sinh ta thiếu cha ngươi một cái nhân tình.
Bùi Đông Lai liên tục khiêu khích, nhục mạ khiến Nạp Lan Trường Sinh nổi giận, giọng điệu trở nên lạnh lẽo:
- Nhưng, ngươi nên biết dưa hái xanh không ngọt, đây không thể lấy làm lí do để Minh Châu phải theo ngươi!
- Nạp Lan Trường Sinh, tôi thấy hai cha con ông đều hồ đồ như nhau, không, tự cho mình là đúng!
Nghe Nạp Lan Trường Sinh nói vậy, Bùi Đông Lai cười lạnh:
- Tôi đã nói không hề muốn ép buộc con gái ông gả cho tôi, ý tứ tôi rất rõ ràng, con gái ông ngoài gương mặt cùng dáng người ra, chẳng có gì tôi thấy vừa mắt!
- Vậy thì mày muốn thế nào?
Nạp Lan Trường Sinhh điên lên, hắn không còn băn khoăn về Bùi Vũ Phu nữa, lạnh lùng nhìn Bùi Đông Lai tựa như muốn cảnh cáo đối phương không nên quá phận.
Đối mặt với khí thế của Nạp Lan Trường Sinh, Bùi Đông Lai không chút sợ hãi, vẫn nhìn thằng vào đối phương nói:
- Tôi cho ông biết, Nạp Lan gia các người thiếu Bùi gia chúng tôi một cái nhân tình, không cảm ơn cũng chẳng sao, nhưng… Đừng làm bộ ăn trên ngồi trước mà nhục mạ cha tôi! Hành vi này của các người khiến tôi ghê tởm! Rất ghê tởm!
Nói đến đây, giọng Bùi Đông Lai lớn dần pha chút lạnh lẽo:
- Mục đích của tôi hôm nay rất đơn giản, con gái ông lúc ở Trầm thành từng nói, nếu Bùi Đông Lai tôi có thể trở thành thủ khoa tỉnh Liêu Ninh năm nay nàng sẽ gả cho tôi!
- Hiện giờ, tôi làm được, mà còn là thủ khoa toàn quốc, nhưng… Như tôi đã nói, tôi chằng hề có chút hảo cảm nào với Nạp Lan gia và dạng đàn bà vong ân bội nghĩa kia, ngược lại, tôi rất ghê tởm!
- Hôm nay tôi cùng cha tới đây chỉ muốn nói cho các người biết, sau này, Bùi gia ta không còn bất cứ quan hệ gì với Nạp Lan gia các người!
Nói xong Bùi Đông Lai lấy từ trong túi ra một phong thư.
Thấy phong thư của Bùi Đông Lai, dường như Nạp Lan Trường Sinh đoán ra gì đó mà biến sắc.
- Nạp Lan Minh Châu, đây là khế ước giải trừ hôn ước ta tự viết, trên đó cũng có dấu tay ta!
Bùi Đông Lai nhìn Nạp Lan Minh Châu bằng ánh mắt khinh bỉ:
- Hẳn là ngươi thỏa mãn rồi chứ… ngươi có thể yên tâm ở cùng bạn trai mình! Nhưng… ta nhắc ngươi, sau này khi đám cưới thì đừng mời ta, bởi vì ta cảm thấy nó quá dọa người!
Vù!
Dứt lời, Bùi Đông Lai ném lá thư về phía Nạp Lan Minh Châu!
Tác giả :
Phong Cuồng