Siêu Cấp Cường Giả
Chương 410: Ai có thể nghĩ đến
- Lão bản thân ái của tôi, vợ chồng 2 người vất vả lắm mới được sum họp, sao không abc, xyz thêm vài ngày nữa? Hoặc là đem bảo bối tâm can của cậu đến Đông Hải đi?
Vào một buổi trưa, trong chiếc Mercedes-Benz S600 đang chạy đến sân bay. Ngồi ở phía sau, thân mặc mọt chiếc áo khoác mày đỏ kết hợp với quân da màu đen, Quý Hồng mỉm cười trêu chọc Bùi Đông Lai ở một bên.
Sở dĩ Bùi Đông Lai không có ở lại thêm Yên Kinh vài ngày nữa là bởi vì sáng nay hắn nhận được điện thoại của tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi. Đông Phương Uyển Nhi nói cho hắn biết hôm nay là sinh nhật của nàng, nếu trước khi mặt trời lặn xuống núi mà Bùi Đông Lai không có mặt ở biệt thự Đàn Cung thì nàng sẽ đánh Bùi Đông Lai thành đầu heo.
Còn về phần không mang theo Tần Đông Tuyết trở lại Đông Hải là hắn không hy vọng Tần Đông Tuyết vì mình mà biến thành bình hoa.
Lúc này, đối mặt với lời trêu chọc của Quý Hồng thì Bùi Đông Lai cũng không nói rõ nguyên nhân mà là mặt không đổi sắc, tim không nhảy, cố ý nói:
- Nếu mang Đông Tuyết đi Đông Hải thì chuyện XXX giữa 2 chúng ta sẽ bị bại lộ ra sao?
- XXX hả? Lão bản thân ái, tôi với cậu đã từng XXX rồi à?
Quý Hồng nói xông, cố ý nhích 2 ngọn núi của mình lên, đột nhiên nhớ ra cái gì:
- A.. tôi nhớ rồi, nếu thật sự chúng ta có XXX thì cậu đã thừa dịp tôi đi tắm rửa rồi cậu nhìn lén, đúng không?
"—— "
Bùi Đông Lai không nói gì, tuy rằng hắn sớm thích ứng với những lời trêu chọc của Quý Hồng rồi nhưng mà lấy vẻ phong tao cùng vô sỉ của Quý Hồng thì Bùi Đông Lai hoài nghi lúc Quý Hồng XXX với nam nhân thì nàng sẽ lựa chọn làm nữ vương a.
- Tuy rằng lần này Qua tử đã ra mặt khiến cho Diệp gia mất đi mặt mũi nhưng mà Diệp gia cũng không có tổn thương đến gân cốt.
Sau khi vui đùa xong thì Bùi Đông Lai khẽ xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt cơ trí nói.
- Muốn làm cho bọn hắn tổn thất cũng rất khó, dù sao cũng cần phải lo lắng đại cục trước mặt.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, một lòng muốn trả thù Diệp Cấm, Quý Hồng cũng lộ ra vẻ hơi tiếc nuối, nàng cười lanh:
- Bất quá, lại nói có thể tát một cái vào mặt Diệp gia, mà Diệp gia lại không dám nói gì, điều này đã khiến cho chúng ta hả giận.
- Cô nói thử, Diệp gia có nhắm vào tập đoàn Đông Hải, bởi vì tập đoàn Đông Hải đã nhuộm đen, mà thực hiện trả thù không?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Không.
Quý Hồng lắc đầu:
- Có 2 nguyên nhân. Thứ nhất, tuy rằng cha của cậu thông qua phương thức giao dịch dể tát vào mặt Diệp gia một cái, không thể làm tổn thương gân cốt của Diệp gia nhưng mà không người nào dám cam đoan cha của cậu có thể giao dịch thêm lần nữa hay không. Bản thân tôi còn không tin cha của cậu lấy ra toàn bộ lợi thế của mình huống gì là Diệp gia?
- Thứ hai, tuy rằng tập đoàn Đông Hải bây giờ đã có danh tiếng ở trong nước nhưng mà tập đoàn của chúng ta đang có xu thế nhòm ngó ngôi báu. Một tập đoàn lớn như vậy, hằng năm đóng góp rất nhiều cho quốc gia. Diệp gia muốn động thủ với tập đoàn của chúng ta thì cần phải có nhiều ngườu đồng ý huống chi sư phụ của cậu là Cổ lão lại đang giữ ấn soán, Cổ lão đang nắm giữ chức chủ tịch danh dự của tập đoàn. Mà Miêu lão gia tử cũng đang định mở rộng y thuật của Miêu gia, đúng không?
- Tôi cũng cho rằng như vậy.
Bùi Đông Lai gật đầu, hắn hiểu được tuy rằng nước mình không giống với những quốc gia ở Âu Mĩ, những tập đoàn lớn có thể thao túng chính trị. Nhưng mà nếu lấy thực lực kinh tế thì người ở phía trên cũng không dám vọng động.
3 tiếng sau, Bùi Đông Lai cùng Quý Hồng đáp chuyên cơ riêng của tập đoàn đến Đông Hải.
Bởi vì Bùi Đông Lai vô cùng coi trọng việc mở rộng y thuật của Miêu gia vì thế chẳng những lúc ở trên máy bay Bùi Đông Lai đã nói Quý Hồng mời những bị cổ đông đến họp mà hắn còn muốn đích thân đến tham gia.
Lúc 2h chiều, khi Bùi Đông Lai mang Quý Hồng đến tập đoàn Đông Hải thì trên tại phòng họp tất cả mọi người đã có mặt ở đây.
"Bá!"
Thấy Bùi Đông Lai, người chưa bao giờ lộ mặt ở tập đoàn Đông Hải đến phòng họp thì sắc mặt toàn bộ mọi người đều biến đổi. Sau đó, trừ Liễu Nguyệt và Ngô Sinh ra thì những người khác đều đứng dậy, ánh mắt tràn đầy vẻ kính sợ nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Kinh sợ không chỉ về thân phận chủ tịch của Bùi Đông Lai.
Mà kính sợ là bởi vì bọn hắn nghe được chuyện tình ở Yên Kinh.
- Tất cả mọi người ngồi đi.
Sau đó, không đợi mọi người thu lại ánh mắt, Bùi Đông Lai đã đi đến chỗ ngồi cao nhất tại bàn hội nghị, ý bảo mọi người ngồi xuống, sau đó mỉm cười nói chuyện với Liễu Nguyệt.
- Chư vị, cho tới nay mặc dù tôi là chủ tịch của tập đoàn Đông Hải nhưng mà toàn bộ công việc đều do Quý tiểu thư toàn quyền quyết định.
Mắt thấy mọi người đã ngồi xuống, Bùi Đông Lai liền nghiêm mặt, nhìn về phía trước, nói:
- Hôm nay, tôi tới nơi này, mời mọi người họp này không phải là muốn từ phía sau màn đi ra trước đài.
“Ách?"
Vốn bọn hắn rất tò mò vì sao Bùi Đông Lai lại xuất hiện ở nơi này, lúc đầu nghe được câu nói của Bùi Đông Lai thì bọn hắn tưởng rằng Bùi Đông Lai sẽ ra mặt quản lý tập đoàn Đông Hải nhưng mà khi nghe hết câu thì bọn hắn cũng không đoán được mục đích của buổi họp lần này.
- Hôm nay, tôi muốn tổ chức cuộc họp này là muốn nói cho mọi người một việc.
Sau đó, đang lúc mọi người tỏ ra vẻ nghi hoặc thì Bùi Đông Lai vạch trần đáp án:
- Năm nay, nhiệm vụ quan trọng của tập đoàn của chúng ta là tiến vào lĩnh vực y dược.
Lĩnh vực y dược?
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì ngoại trừ Liễu Nguyệt ra thì toàn bộ những người khác đều tỏ ra nghi ngờ.
Nghi ngờ là bởi vì tuy rằng tập đoàn Đông Hải do mấy tập đoàn hợp lại mà thành, ngành sản xuất rất nhiều, khu vực rất rộng nhưng mà trừ mấy bệnh viện tư nhân ra thì ở trong lĩnh vực y dược cũng không có bất kỳ căn cơ nào. Cho nên, lúc này nghe Bùi Đông Lai nói muốn tiến quân vào y dược thì bọn hắn cũng cảm thấy có chút khó tin.
Dù sao, lấy tình huống trước mắt của tập đoàn Đông Hải thêm vào Bùi Đông Lai mới danh chấn Kinh Hoa xong thì mỗi ngành sản xuất của tập đoàn Đông Hải đều là một cây rụng tiền, căn bản là không cần phải hao phí sức lực để tiến quân vào lĩnh vực y dược.
- Sau đây, sẽ do Quý tiểu thư nói rõ tình huống cụ thể cho mọi người.
Dường như dự liệu được mọi người sẽ ngơ ngẩn cho nên Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy kỳ quái. Hắn cũng không có tức giận mà là đem quyền nói chuyện giao lại cho Quý Hồng.
- Chư vị, điều mà Bùi tiên sinh muốn nói là như vậy….
Quý Hồng liền hành văn gãy gọn, đem những việc đã bàn với Miêu lão gia tử nói ra cho mọi người biết.
“ Xôn xao"
Nghe Quý Hồng nói thì mọi người liền xôn xao.
Hiểu nhiên, mọi người có thể thấy được tương lai tươi sáng của tập đoàn Đông Hải về lĩnh vực y dược này.
- Chư vị.
Sau đó, khi mọi người dần bình tĩnh trở lại thì Bùi Đông Lai lại mở miệng, giọng nói không thể nghi ngờ:
- Tập đoàn tiến quân vào lĩnh vực y dược có thể không kiếm được tiền, thậm chí là phải thua lỗ nhưng mà nhất định phải cam đoan là làm cho Đông y phục hưng, đây là yêu câu duy nhất của tôi đối với các vị.
Lại nghe được Bùi Đông Lai nói thế, trừ Liễu Nguyệt ra thì toàn bộ mọi người đều cả kinh không nhẹ, sau đó bọn hắn dần bình tĩnh trở lại, có thể ở khách sạn Yên Kinh lực áp Diệp gia, Bùi Đông Lai thiếu tiền sao?
- Hôm nay, nhân lúc mọi người có mặt đầy đủ thì hãy cùng đi ra liên hoan nào.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Quý Hồng hướng Bùi Đông Lai đề nghị.
Bùi Đông Lai cũng biết đây là một cơ hội để mượn sức lòng người, bất quá là hắn vẫn cười khổ lắc đầu:
- Hôm nay không được.
- Vì sao?
Vẻ mặt Quý Hồng nghi hoặc hỏi.
Bùi Đông Lai cũng không có giấu diếm Quý Hồng:
- Tôi đã đáp ứng đi dự buổi sinh nhật của Uyển Nhi rồi.
"Ách..."
Lý do của Bùi Đông Lai khiến cho Quý Hồng ngẩn ra, sau đó nàng có cảm giác khóc không ra nước mắt:
- Lão bản thân ái của tôi, ngài là lão bản mà không muốn chịu trách nhiệm sao?
Tuy rằng nói như vậy nhưng lấy hiểu biết của Quý Hồng đối với Bùi Đông Lai thì có rất nhiều chuyện Bùi Đông Lai không vì lợi ích mà làm, ví dụ như việc chấn hưng Đông y lúc nãy.
- Có thêm cô thì sao?
Bùi Đông Lai cười nói.
- Đệ đệ thân ái của tôi, càng ngày tôi cảm thấy cậu càng vô sỉ a, tôi cho cậu biết, ngày nào đó tỷ sẽ cho cậu biết cái gì mới gọi là nữ vương chân chính.
Quý Hồng hận đến nghiến răng up hiếp một câu, sau đó tháo chiếc vòng tay ra, nói:
- Tôi không có thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho Uyển Nhi, giúp tôi đưa cái này cho Uyển Nhi đi.
Bùi Đông Lai cười cười rồi đưa tay nhận, sau khi ra khỏi văn phòng Quý Hồng thì hắn xuống lầu đi vào chiếc Mercedes-Benz của Liễu Nguyệt rồi tiến về biệt thự Đàn Cung.
- Xem ra Liễu Nguyệt mới là người thông minh a.
Đúng ở cửa sổ, nhìn thấy Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt rời đi. Vẻ mặt Quý Hồng hối hận vỗ vỗ trán.
- Đông Lai, tại sao võ thần không về cùng với cậu?
Trong chiếc Mercedes-Benz, Liễu Nguyệt không nhịn được mà hướng về Bùi Đông Lai hỏi, đối với nàng và người anh trai Đông Phương Thần của nàng mà nói thì Bùi Vũ Phi giống như là cha mẹ thứ 2 của mình vậy. Sau khi Bùi Vũ Phu rời núi,nàng vì muốn trả phần ân tình này nên đã giao lại tập đoàn Thiên Tường và cả Đông Nguyệt bang cho Bùi Đông Lai, bất quá nàng vẫn chưa có cơ hội để gặp mặt nói cảm ơn với Bùi Vũ Phu, điều này khiến cho nàng cảm thấy có chút tiếc nuối.
- Người đã nhận được lời mời từ các thế gia võ học nên không thể đến đây được.
Bùi Đông Lai nói.
- Như vậy a.
Liễu Nguyệt cười khổ một tiếng:
- Vậy đành đợi một thời gian nữa vậy, khi nào có cơ hội thì gặp mặt mà nói cảm ơn với Vũ Thần.
- Liễu tỷ, dường như tiểu rất khách khí rồi.
Bùi Đông Lai cười khổ.
Liễu Nguyệt nghe vậy, cười cười, lại không nói cái gì nữa.
40’ sau.
Chiếc Mercedes-Benz đi vào biệt thự Đàn Cung, khi đến trước biệt thự của Liễu Nguyệt thì xe dừng lại.
Khi xe dừng lại, không đợi bảo tiêu của Liễu Nguyệt là tiểu Lang chủ động mở cửa xe thì Bùi Đông Lai đã đẩy cửa xe ra rồi bước xuống.
Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai, trong đầu lại nhớ đến lần đầu tiên Bùi Đông Lai và Cổ Bồi Nguyên đến đây thì Liễu Nguyệt thổn thức không thôi.
Ngày đó.
Bùi Đông Lai một thân một mình đến chốn đô thị phồn hoa, nơi không phù hợp với mình.
Khi đó, ai có thể nghĩ đến một người thiếu niên đi ra khỏi núi, chỉ trong vòng 8 tháng ngắn ngủi mà có thể danh chấn Kinh Hoa?
Vào một buổi trưa, trong chiếc Mercedes-Benz S600 đang chạy đến sân bay. Ngồi ở phía sau, thân mặc mọt chiếc áo khoác mày đỏ kết hợp với quân da màu đen, Quý Hồng mỉm cười trêu chọc Bùi Đông Lai ở một bên.
Sở dĩ Bùi Đông Lai không có ở lại thêm Yên Kinh vài ngày nữa là bởi vì sáng nay hắn nhận được điện thoại của tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi. Đông Phương Uyển Nhi nói cho hắn biết hôm nay là sinh nhật của nàng, nếu trước khi mặt trời lặn xuống núi mà Bùi Đông Lai không có mặt ở biệt thự Đàn Cung thì nàng sẽ đánh Bùi Đông Lai thành đầu heo.
Còn về phần không mang theo Tần Đông Tuyết trở lại Đông Hải là hắn không hy vọng Tần Đông Tuyết vì mình mà biến thành bình hoa.
Lúc này, đối mặt với lời trêu chọc của Quý Hồng thì Bùi Đông Lai cũng không nói rõ nguyên nhân mà là mặt không đổi sắc, tim không nhảy, cố ý nói:
- Nếu mang Đông Tuyết đi Đông Hải thì chuyện XXX giữa 2 chúng ta sẽ bị bại lộ ra sao?
- XXX hả? Lão bản thân ái, tôi với cậu đã từng XXX rồi à?
Quý Hồng nói xông, cố ý nhích 2 ngọn núi của mình lên, đột nhiên nhớ ra cái gì:
- A.. tôi nhớ rồi, nếu thật sự chúng ta có XXX thì cậu đã thừa dịp tôi đi tắm rửa rồi cậu nhìn lén, đúng không?
"—— "
Bùi Đông Lai không nói gì, tuy rằng hắn sớm thích ứng với những lời trêu chọc của Quý Hồng rồi nhưng mà lấy vẻ phong tao cùng vô sỉ của Quý Hồng thì Bùi Đông Lai hoài nghi lúc Quý Hồng XXX với nam nhân thì nàng sẽ lựa chọn làm nữ vương a.
- Tuy rằng lần này Qua tử đã ra mặt khiến cho Diệp gia mất đi mặt mũi nhưng mà Diệp gia cũng không có tổn thương đến gân cốt.
Sau khi vui đùa xong thì Bùi Đông Lai khẽ xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt cơ trí nói.
- Muốn làm cho bọn hắn tổn thất cũng rất khó, dù sao cũng cần phải lo lắng đại cục trước mặt.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, một lòng muốn trả thù Diệp Cấm, Quý Hồng cũng lộ ra vẻ hơi tiếc nuối, nàng cười lanh:
- Bất quá, lại nói có thể tát một cái vào mặt Diệp gia, mà Diệp gia lại không dám nói gì, điều này đã khiến cho chúng ta hả giận.
- Cô nói thử, Diệp gia có nhắm vào tập đoàn Đông Hải, bởi vì tập đoàn Đông Hải đã nhuộm đen, mà thực hiện trả thù không?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Không.
Quý Hồng lắc đầu:
- Có 2 nguyên nhân. Thứ nhất, tuy rằng cha của cậu thông qua phương thức giao dịch dể tát vào mặt Diệp gia một cái, không thể làm tổn thương gân cốt của Diệp gia nhưng mà không người nào dám cam đoan cha của cậu có thể giao dịch thêm lần nữa hay không. Bản thân tôi còn không tin cha của cậu lấy ra toàn bộ lợi thế của mình huống gì là Diệp gia?
- Thứ hai, tuy rằng tập đoàn Đông Hải bây giờ đã có danh tiếng ở trong nước nhưng mà tập đoàn của chúng ta đang có xu thế nhòm ngó ngôi báu. Một tập đoàn lớn như vậy, hằng năm đóng góp rất nhiều cho quốc gia. Diệp gia muốn động thủ với tập đoàn của chúng ta thì cần phải có nhiều ngườu đồng ý huống chi sư phụ của cậu là Cổ lão lại đang giữ ấn soán, Cổ lão đang nắm giữ chức chủ tịch danh dự của tập đoàn. Mà Miêu lão gia tử cũng đang định mở rộng y thuật của Miêu gia, đúng không?
- Tôi cũng cho rằng như vậy.
Bùi Đông Lai gật đầu, hắn hiểu được tuy rằng nước mình không giống với những quốc gia ở Âu Mĩ, những tập đoàn lớn có thể thao túng chính trị. Nhưng mà nếu lấy thực lực kinh tế thì người ở phía trên cũng không dám vọng động.
3 tiếng sau, Bùi Đông Lai cùng Quý Hồng đáp chuyên cơ riêng của tập đoàn đến Đông Hải.
Bởi vì Bùi Đông Lai vô cùng coi trọng việc mở rộng y thuật của Miêu gia vì thế chẳng những lúc ở trên máy bay Bùi Đông Lai đã nói Quý Hồng mời những bị cổ đông đến họp mà hắn còn muốn đích thân đến tham gia.
Lúc 2h chiều, khi Bùi Đông Lai mang Quý Hồng đến tập đoàn Đông Hải thì trên tại phòng họp tất cả mọi người đã có mặt ở đây.
"Bá!"
Thấy Bùi Đông Lai, người chưa bao giờ lộ mặt ở tập đoàn Đông Hải đến phòng họp thì sắc mặt toàn bộ mọi người đều biến đổi. Sau đó, trừ Liễu Nguyệt và Ngô Sinh ra thì những người khác đều đứng dậy, ánh mắt tràn đầy vẻ kính sợ nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Kinh sợ không chỉ về thân phận chủ tịch của Bùi Đông Lai.
Mà kính sợ là bởi vì bọn hắn nghe được chuyện tình ở Yên Kinh.
- Tất cả mọi người ngồi đi.
Sau đó, không đợi mọi người thu lại ánh mắt, Bùi Đông Lai đã đi đến chỗ ngồi cao nhất tại bàn hội nghị, ý bảo mọi người ngồi xuống, sau đó mỉm cười nói chuyện với Liễu Nguyệt.
- Chư vị, cho tới nay mặc dù tôi là chủ tịch của tập đoàn Đông Hải nhưng mà toàn bộ công việc đều do Quý tiểu thư toàn quyền quyết định.
Mắt thấy mọi người đã ngồi xuống, Bùi Đông Lai liền nghiêm mặt, nhìn về phía trước, nói:
- Hôm nay, tôi tới nơi này, mời mọi người họp này không phải là muốn từ phía sau màn đi ra trước đài.
“Ách?"
Vốn bọn hắn rất tò mò vì sao Bùi Đông Lai lại xuất hiện ở nơi này, lúc đầu nghe được câu nói của Bùi Đông Lai thì bọn hắn tưởng rằng Bùi Đông Lai sẽ ra mặt quản lý tập đoàn Đông Hải nhưng mà khi nghe hết câu thì bọn hắn cũng không đoán được mục đích của buổi họp lần này.
- Hôm nay, tôi muốn tổ chức cuộc họp này là muốn nói cho mọi người một việc.
Sau đó, đang lúc mọi người tỏ ra vẻ nghi hoặc thì Bùi Đông Lai vạch trần đáp án:
- Năm nay, nhiệm vụ quan trọng của tập đoàn của chúng ta là tiến vào lĩnh vực y dược.
Lĩnh vực y dược?
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì ngoại trừ Liễu Nguyệt ra thì toàn bộ những người khác đều tỏ ra nghi ngờ.
Nghi ngờ là bởi vì tuy rằng tập đoàn Đông Hải do mấy tập đoàn hợp lại mà thành, ngành sản xuất rất nhiều, khu vực rất rộng nhưng mà trừ mấy bệnh viện tư nhân ra thì ở trong lĩnh vực y dược cũng không có bất kỳ căn cơ nào. Cho nên, lúc này nghe Bùi Đông Lai nói muốn tiến quân vào y dược thì bọn hắn cũng cảm thấy có chút khó tin.
Dù sao, lấy tình huống trước mắt của tập đoàn Đông Hải thêm vào Bùi Đông Lai mới danh chấn Kinh Hoa xong thì mỗi ngành sản xuất của tập đoàn Đông Hải đều là một cây rụng tiền, căn bản là không cần phải hao phí sức lực để tiến quân vào lĩnh vực y dược.
- Sau đây, sẽ do Quý tiểu thư nói rõ tình huống cụ thể cho mọi người.
Dường như dự liệu được mọi người sẽ ngơ ngẩn cho nên Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy kỳ quái. Hắn cũng không có tức giận mà là đem quyền nói chuyện giao lại cho Quý Hồng.
- Chư vị, điều mà Bùi tiên sinh muốn nói là như vậy….
Quý Hồng liền hành văn gãy gọn, đem những việc đã bàn với Miêu lão gia tử nói ra cho mọi người biết.
“ Xôn xao"
Nghe Quý Hồng nói thì mọi người liền xôn xao.
Hiểu nhiên, mọi người có thể thấy được tương lai tươi sáng của tập đoàn Đông Hải về lĩnh vực y dược này.
- Chư vị.
Sau đó, khi mọi người dần bình tĩnh trở lại thì Bùi Đông Lai lại mở miệng, giọng nói không thể nghi ngờ:
- Tập đoàn tiến quân vào lĩnh vực y dược có thể không kiếm được tiền, thậm chí là phải thua lỗ nhưng mà nhất định phải cam đoan là làm cho Đông y phục hưng, đây là yêu câu duy nhất của tôi đối với các vị.
Lại nghe được Bùi Đông Lai nói thế, trừ Liễu Nguyệt ra thì toàn bộ mọi người đều cả kinh không nhẹ, sau đó bọn hắn dần bình tĩnh trở lại, có thể ở khách sạn Yên Kinh lực áp Diệp gia, Bùi Đông Lai thiếu tiền sao?
- Hôm nay, nhân lúc mọi người có mặt đầy đủ thì hãy cùng đi ra liên hoan nào.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Quý Hồng hướng Bùi Đông Lai đề nghị.
Bùi Đông Lai cũng biết đây là một cơ hội để mượn sức lòng người, bất quá là hắn vẫn cười khổ lắc đầu:
- Hôm nay không được.
- Vì sao?
Vẻ mặt Quý Hồng nghi hoặc hỏi.
Bùi Đông Lai cũng không có giấu diếm Quý Hồng:
- Tôi đã đáp ứng đi dự buổi sinh nhật của Uyển Nhi rồi.
"Ách..."
Lý do của Bùi Đông Lai khiến cho Quý Hồng ngẩn ra, sau đó nàng có cảm giác khóc không ra nước mắt:
- Lão bản thân ái của tôi, ngài là lão bản mà không muốn chịu trách nhiệm sao?
Tuy rằng nói như vậy nhưng lấy hiểu biết của Quý Hồng đối với Bùi Đông Lai thì có rất nhiều chuyện Bùi Đông Lai không vì lợi ích mà làm, ví dụ như việc chấn hưng Đông y lúc nãy.
- Có thêm cô thì sao?
Bùi Đông Lai cười nói.
- Đệ đệ thân ái của tôi, càng ngày tôi cảm thấy cậu càng vô sỉ a, tôi cho cậu biết, ngày nào đó tỷ sẽ cho cậu biết cái gì mới gọi là nữ vương chân chính.
Quý Hồng hận đến nghiến răng up hiếp một câu, sau đó tháo chiếc vòng tay ra, nói:
- Tôi không có thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho Uyển Nhi, giúp tôi đưa cái này cho Uyển Nhi đi.
Bùi Đông Lai cười cười rồi đưa tay nhận, sau khi ra khỏi văn phòng Quý Hồng thì hắn xuống lầu đi vào chiếc Mercedes-Benz của Liễu Nguyệt rồi tiến về biệt thự Đàn Cung.
- Xem ra Liễu Nguyệt mới là người thông minh a.
Đúng ở cửa sổ, nhìn thấy Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt rời đi. Vẻ mặt Quý Hồng hối hận vỗ vỗ trán.
- Đông Lai, tại sao võ thần không về cùng với cậu?
Trong chiếc Mercedes-Benz, Liễu Nguyệt không nhịn được mà hướng về Bùi Đông Lai hỏi, đối với nàng và người anh trai Đông Phương Thần của nàng mà nói thì Bùi Vũ Phi giống như là cha mẹ thứ 2 của mình vậy. Sau khi Bùi Vũ Phu rời núi,nàng vì muốn trả phần ân tình này nên đã giao lại tập đoàn Thiên Tường và cả Đông Nguyệt bang cho Bùi Đông Lai, bất quá nàng vẫn chưa có cơ hội để gặp mặt nói cảm ơn với Bùi Vũ Phu, điều này khiến cho nàng cảm thấy có chút tiếc nuối.
- Người đã nhận được lời mời từ các thế gia võ học nên không thể đến đây được.
Bùi Đông Lai nói.
- Như vậy a.
Liễu Nguyệt cười khổ một tiếng:
- Vậy đành đợi một thời gian nữa vậy, khi nào có cơ hội thì gặp mặt mà nói cảm ơn với Vũ Thần.
- Liễu tỷ, dường như tiểu rất khách khí rồi.
Bùi Đông Lai cười khổ.
Liễu Nguyệt nghe vậy, cười cười, lại không nói cái gì nữa.
40’ sau.
Chiếc Mercedes-Benz đi vào biệt thự Đàn Cung, khi đến trước biệt thự của Liễu Nguyệt thì xe dừng lại.
Khi xe dừng lại, không đợi bảo tiêu của Liễu Nguyệt là tiểu Lang chủ động mở cửa xe thì Bùi Đông Lai đã đẩy cửa xe ra rồi bước xuống.
Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai, trong đầu lại nhớ đến lần đầu tiên Bùi Đông Lai và Cổ Bồi Nguyên đến đây thì Liễu Nguyệt thổn thức không thôi.
Ngày đó.
Bùi Đông Lai một thân một mình đến chốn đô thị phồn hoa, nơi không phù hợp với mình.
Khi đó, ai có thể nghĩ đến một người thiếu niên đi ra khỏi núi, chỉ trong vòng 8 tháng ngắn ngủi mà có thể danh chấn Kinh Hoa?
Tác giả :
Phong Cuồng