Siêu Cấp Cường Giả
Chương 377: Đánh một trận, kinh tam quân (8)
- Số 1, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trong một bụi rậm ở sơn cốc, một tên thành viên dự bị của Long Nha dùng bộ đàm liên hệ với tên đội trưởng tổ 2.
- Mặc kệ hắn, cho dù hắn khiêu khích như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng không nên xuất hiện.
Sắc mặt của tên đội trưởng tổ 2 trở nên ngưng trọng, ở hắn xem ra nếu như bản thân mình và chiến hữu còn xuất hiện thì bọn hắn sẽ bị Bùi Đông Lai phát hiện. Biện pháp tốt nhất bây giờ là ẩn nấu, án binh bất động, ôm cây đợi thỏ. Đợi thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long tiếp cận.
Địch không động, ta không động.
Đây là kế hoạch của tên đội trưởng tổ 2.
Nếu như bọn hắn thực hiện được kế hoạch này thì những tên thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long không có khả năng xử lý 5 thành viên dự bị của Long Nha.
Mà hiện giờ, bọn hắn đã bị đại đội đặc chủng Đằng Long xử lý xong 5 chiến hữu khiến tuyến phòng thủ bên mình xuất hiện một lỗ hỏng.
Trong sơn cốc, 5 tên thành viên dự bị của Long Nha vẫn không nhúc nhích, lợi dụng ống nhòm để quan sát về phía trước.
Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Bùi Đông Lai đang di chuyển trên màn hình.
Mai phục, tiến về phía trước.
Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai đã phong tỏa con đường tiến lên của 5 tên thành viên dự bị của Long Nha.
Như vậy, chỉ cần hắn nguyện ý thì hắn có thể thoải mái xuyên qua núi rừng, giúp đại đội đặc chủng Đằng Long đoạt giải quán quân trong cuộc thi lần này.
Nhưng mà.
Tất cả các vị đại lão của quân đội cùng Diệp Cô Thành đều cho rằng Bùi Đông Lai sẽ không làm như vậy.
Sự thật đã chứng mình rằng suy đoán của bọn hắn chính xác, sau khi vây quanh 5 tên thành viên dự bị của Long Nha thì Bùi Đông Lai cũng không đi về ra khỏi sơn cốc mà là leo lên một cây đại thụ, hoàn toàn dung nhập vào bóng tối. Sau khi trèo lên cây thì Bùi Đông Lai liền lấy ra ống nhòm, cố gắng tìm vị trí ẩn núp của 5 tên thành viên dự bị của Long Nha.
Thời gian từng phút trôi qua, cục diện lại trở nên giằng co, vô luận là Bùi Đông Lai, các thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long hay bên Long Nha cũng không nhúc nhích.
Trong lúc nhất thời, trận thi đấu đã biến thành so đấu về sự kiên nhẫn.
Kiên nhẫn.
Đây chính là tố chất mà mỗi người quân nhân đặc chủng cần phải có.
Mặc dù cục diện đã trở nên giằng co nhưng tất cả mọi người đều biết rằng bên Long Nha sẽ thất bại nhưng mà cái bọn họ muốn biết là Bùi Đông Lai sẽ dùng phương thức nào để xử lý 5 tên thành viên dự bị của Long Nha còn lại. Cho nên, bọn họ không có rời đi khỏi phòng họp mà là kiễn nhẫn chờ đợi một màn tiếp theo.
Cuộc giằng co diễn ra gần 9 tiếng đồng hồ.
5h sáng.
Đây là thời gian mà mọi người dễ ngủ nhất, Bùi Đông Lai lặng yên không một tiếng động bò xuống cây, cả người như quỷ mị, hướng đến chỗ ẩn núp của một tên thành viên dự bị của Long Nha.
“ Ách?"
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người trong phòng hội nghỉ liền từ trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy, mở to 2 mắt nhìn vào màn hình.
- Làm sao hắn có thể phát hiện được vị trí của tên kia?
Vị đại lão trong quân đội nhìn về phía Diệp Cô Thành, hỏi ra nghi vấn ở trong lòng của mình.
- Trực giá cùng với phán đoán.
Diệp Cô Thành trả lời một cái đáp án lập lờ:
- Đối với một người quân nhân đặc chủng ưu tú mà nói thì bọn hắn có thể thông qua chiến đấu để tích lũy thêm kinh nghiệm, có được trực giác cùng sức phán đoán đáng sợ.
- Tên tiểu tử này trước đây có tham gia vào quân đội sao? Hắn lấy kinh nghiệm từ chỗ nào thế? Chẳng lẽ chỉ bằng vào một trận chiến cùng với đám dong binh Siberia kia sao?
Vị đại lão quân đội lại lên tiếng hỏi.
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ mọi người đều nhìn về phía Diệp Cô Thành.
Bên tai vang lên câu hỏi của vị đại lão kia, trong đầu Diệp Cô Thành không khỏi hiện ra bóng dáng của Tiêu Phi, nhưng mà hắn liền lắc lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.
Mắt thấy Diệp Cô Thành lắc đầu, vị đại lão kia lại đem ánh mắt nhìn về phía màn hình.
Lúc này, Bùi Đông Lai giống như là u linh, bằng kỹ năng ẩn núp thành thạo của mình. Cả người hắn lặng yên không tiếng động, tiếp cận với tên thành viên dự bị của Long Nha kia.
“ Bá"
Trong ánh sáng lờ mờ, bằng vào trực năng lực cảm ứng nguy hiểm hơn người của mình thì tên thành viên dự bị của Long Nha đã phát hiện ra có nguy hiểm, sau đó hắn liền thay đổi nòng súng.
- Anh chết rồi.
Ngay sau đó, không đợi tên thành viên dự bị của Long Nha làm ra hành động gì, một nòng súng như băng đã chĩa vào đầu của hắn.
“ Ách"
Nhìn thấy Bùi Đông Lai gần đó, nhận thấy được cái lạnh của nòng súng, tên thành viên dự bị của Long Nha tỏ ra kinh hãi.
Hắn nhịn không được mà há mồm ra, hắn muốn hỏi Bùi Đông Lai làm cách nào mà tiếp cận hắn được.
Nhưng mà.
Nghĩ đến những câu vũ nhục tối qua của Bùi Đông Lai thì hắn cũng không mở miệng hỏi.
Bùi Đông Lai không nói gì mà từ trong tay tên thành viên dự bị của Long Nha kia lấy một khẩu súng bắn tỉa cùng với một bộ đàm.
Sau đó, Bùi Đông Lai úp sát người vào đất, rồi giơ nòng súng lên, hướng về một bụi cỏ rồi bóp cò.
“ Pằng"
Viên đạn bay ra khỏi nòng súng, âm thanh của nó phá tan sự im lặng trong sơn cốc.
- Số 4, đã xảy ra chuyện gì?
Ngay sau đó, trong bộ đàm liền truyền ra tiếng nói của tên đội trưởng tổ 2.
“ Pằng"
Trả lời cho tên đội trưởng chính là một tiếng súng, viên đạn đã bắn vào bụi cỏ mà Bùi Đông Lai chỉ trước đó.
Lúc này, người nổ súng không phải là Bùi Đông Lai mà là Ngũ Cương.
“ Bá"
Nghe được tiếng súng nổ, tên đội trưởng tổ 2 cùng với 4 tên thành viên dự bị của Long Nha còn lại liền không nói nữa, dựa vào sự phán đoán của mình mà giơ nòng súng hướng về phía Ngũ Cương.
Trong bụi cỏ, Ngũ Cương vừa dựa theo chỉ thị của Bùi Đông Lai, cả bộ y phục tác chiến màu xanh biếc xuống rồi dùng súng giơ lên, chậm rãi vươn ra phía bên ngoài của bụi có.
“ Pằng"
“ Pằng"
“ Pằng"
“ Pằng"
4 tiếng súng cùng vang lên cùng một lúc, 4 viên đạn cao su bắn vào y phục tác chiến của Ngũ Cương.
Bùi Đông Lai nghe được tiếng súng vang, trên mặt liền hiện ra nụ cười. Sau đó, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất mà leo lên một ngọn cây, từ trên cao nhắm xuống, nhắm vào tên một thành viên dự bị của Long Nha rồi bóp cò một cách quyết đoán.
“ Pằng"
Viên đạn bay ra khỏi nòng súng, bắn vào chiếc mũ sắt đang đội trên đầu của tên thành viên dự bị Long Nha kia.
Một phát xử lý được đối phương, Bùi Đông Lai không ngừng lại, vội vàng thay đổi nòng súng, nhắm ngay vào tên thứ 2, rồi bóp cò.
“ Pằng"
Lại là một phát trúng đầu.
“ Pằng! Pằng!"
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai nổ phát súng thứ 3 thì 2 tên thành viên dự bị của Long Nha đã nổ súng bắn về phía Bùi Đông Lai.
Nhưng mà.
Ngay lúc bọn hắn nổ súng thì Bùi Đông Lai đã thả người, nhảy xuống đất, làm cho đạn của bọn trúng bắn vào thân cây.
“ Pằng..Pằng..Pằng..Pằng"
Ngay sau đó, 4 tiếng súng vang lên, Ngũ Cương cùng với thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long liền nổ súng, bắn về phía 2 tên còn lại.
Toàn bộ đội dự bị của Long Nha đã bị tiêu diệt.
- Tốt.
Thấy toàn bộ điểm sáng trên màn hình đều biến mất, vị đại lão quân đội kia nhịn không được mà đứng lên, vỗ tay bảo hay.
Trừ Trần Quốc Đào và Diệp Cô Thành ra thì toàn bộ các vị đại lão khác đều há mồm trợn mắt, dường như bọn hắn không thể tin được Bùi Đông Lai có thể dẫn dắt đại đội đặc chủng Đằng Long tiêu diệt được đội dự bị Long Nha.
- Thiếu tướng Diệp Cô Thành, dường như phán đoán của ông còn xuất hiện một vàn vấn đền.
Lúc này đây, Trần Quốc Đào đứng lên, mang theo vài phần đùa giỡn nhìn về phía Diệp Cô Thành rồi mở miệng nói.
Không trả lời.
Trong đầu Diệp Cô Thành có một cảm giác quen thuộc đối với chiến thuật lần này của Bùi Đông Lai, hắn không trả lời Trần Quốc Đào mà lâm vào trầm tư.
- Đông Lai, chúng ta thắng, chúng ta đa làm được.
Cùng lúc đó, trong bộ đàm truyền ra giọng hoan hô của Ngũ Cương.
- Đây là thành quả mà chúng ta đã làm được.
Bùi Đông Lai cười đáp một câu, sau đó đi đến trước mặt một tên thành viên dự bị của Long Nha.
- Chúng tôi thừa nhận cậu rất mạnh nhưng mà cậu không thể vũ nhục Long Nha, không thể vũ nhục Long Vương, làm bẩn quang binh của một người quân nhân.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đến gần thì tên thành viên dự bị của Long Nha liền tức giận, nói.
- Chiến tranh rất tàn khốc, nó chỉ có 2 kết quả, thất bại hoặc chiến thắng.
Bùi Đông Lai thản nhiên nói:
- Là người thì ai cũng có nhược điểm, tôi chỉ tìm nhược điểm của các anh mà thôi, đương nhiên những lời này không phải là chủ ý của tôi.
- Cậu không cần phải tỏ ra bộ dạng giả vờ giả vịt, cậu chẳng phải muốn dùng phương thức này để chứng mình rằng bản thân cường đại hơn chúng ta, có tư cách trở thành anh hùng sao?
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì tên thành viên dự bị của Long Nha kia vốn là sửng sốt sau đó liền trừng mắt nói.
- Các anh là chiến sĩ ưu tú nhất, cũng là anh hùng trong lòng mọi người.
Ngoài dự đoán của tên kia, Bùi Đông Lai không có hạ nhục mà là dùng nghi thức trong quân đội, nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà, bất kể là vì chính mình hay là vì cha tôi, trận đấu này tôi nhất định phải chiến thắng.
Nói xong, Bùi Đông Lai hạ tay xuống, xoay người rời đi.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn vào vết máu trên cánh tay của Bùi Đông Lai thì tên kia liền hiểu được cái gì.
- Lời của cậu, tôi sẽ nhớ kỹ.
Vài giây sau, tên thành viên dự bị của Long Nha kia nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bùi Đông Lai rồi làm ra một động tác đúng theo tiêu chuẩn nha binh, vẻ mặt kính nể:
- Cậu rất mạnh, chúng tôi thua trong tay cậu, chúng tôi tâm phục khẩu phục.
Bùi Đông Lai nghe được thì dừng bước lại, xoay người rồi mỉm cười với tên thành viên dự bị Long Nha kia.
- Hắn không chỉ thắng trong trận đấu này mà còn được đối thủ tôn trọng.
Thông qua màn hình thấy được một màn kia thì tên đại lão trong quân đội không nhịn được mà thở dài nói.
Các vị đại lão khác đều gật đầu.
Đồng thời, bọn hắn rất rõ ràng, trải qua một trận chiến này, Bùi Đông Lai đã danh chấn tam quân.
Trong một bụi rậm ở sơn cốc, một tên thành viên dự bị của Long Nha dùng bộ đàm liên hệ với tên đội trưởng tổ 2.
- Mặc kệ hắn, cho dù hắn khiêu khích như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng không nên xuất hiện.
Sắc mặt của tên đội trưởng tổ 2 trở nên ngưng trọng, ở hắn xem ra nếu như bản thân mình và chiến hữu còn xuất hiện thì bọn hắn sẽ bị Bùi Đông Lai phát hiện. Biện pháp tốt nhất bây giờ là ẩn nấu, án binh bất động, ôm cây đợi thỏ. Đợi thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long tiếp cận.
Địch không động, ta không động.
Đây là kế hoạch của tên đội trưởng tổ 2.
Nếu như bọn hắn thực hiện được kế hoạch này thì những tên thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long không có khả năng xử lý 5 thành viên dự bị của Long Nha.
Mà hiện giờ, bọn hắn đã bị đại đội đặc chủng Đằng Long xử lý xong 5 chiến hữu khiến tuyến phòng thủ bên mình xuất hiện một lỗ hỏng.
Trong sơn cốc, 5 tên thành viên dự bị của Long Nha vẫn không nhúc nhích, lợi dụng ống nhòm để quan sát về phía trước.
Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Bùi Đông Lai đang di chuyển trên màn hình.
Mai phục, tiến về phía trước.
Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai đã phong tỏa con đường tiến lên của 5 tên thành viên dự bị của Long Nha.
Như vậy, chỉ cần hắn nguyện ý thì hắn có thể thoải mái xuyên qua núi rừng, giúp đại đội đặc chủng Đằng Long đoạt giải quán quân trong cuộc thi lần này.
Nhưng mà.
Tất cả các vị đại lão của quân đội cùng Diệp Cô Thành đều cho rằng Bùi Đông Lai sẽ không làm như vậy.
Sự thật đã chứng mình rằng suy đoán của bọn hắn chính xác, sau khi vây quanh 5 tên thành viên dự bị của Long Nha thì Bùi Đông Lai cũng không đi về ra khỏi sơn cốc mà là leo lên một cây đại thụ, hoàn toàn dung nhập vào bóng tối. Sau khi trèo lên cây thì Bùi Đông Lai liền lấy ra ống nhòm, cố gắng tìm vị trí ẩn núp của 5 tên thành viên dự bị của Long Nha.
Thời gian từng phút trôi qua, cục diện lại trở nên giằng co, vô luận là Bùi Đông Lai, các thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long hay bên Long Nha cũng không nhúc nhích.
Trong lúc nhất thời, trận thi đấu đã biến thành so đấu về sự kiên nhẫn.
Kiên nhẫn.
Đây chính là tố chất mà mỗi người quân nhân đặc chủng cần phải có.
Mặc dù cục diện đã trở nên giằng co nhưng tất cả mọi người đều biết rằng bên Long Nha sẽ thất bại nhưng mà cái bọn họ muốn biết là Bùi Đông Lai sẽ dùng phương thức nào để xử lý 5 tên thành viên dự bị của Long Nha còn lại. Cho nên, bọn họ không có rời đi khỏi phòng họp mà là kiễn nhẫn chờ đợi một màn tiếp theo.
Cuộc giằng co diễn ra gần 9 tiếng đồng hồ.
5h sáng.
Đây là thời gian mà mọi người dễ ngủ nhất, Bùi Đông Lai lặng yên không một tiếng động bò xuống cây, cả người như quỷ mị, hướng đến chỗ ẩn núp của một tên thành viên dự bị của Long Nha.
“ Ách?"
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người trong phòng hội nghỉ liền từ trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy, mở to 2 mắt nhìn vào màn hình.
- Làm sao hắn có thể phát hiện được vị trí của tên kia?
Vị đại lão trong quân đội nhìn về phía Diệp Cô Thành, hỏi ra nghi vấn ở trong lòng của mình.
- Trực giá cùng với phán đoán.
Diệp Cô Thành trả lời một cái đáp án lập lờ:
- Đối với một người quân nhân đặc chủng ưu tú mà nói thì bọn hắn có thể thông qua chiến đấu để tích lũy thêm kinh nghiệm, có được trực giác cùng sức phán đoán đáng sợ.
- Tên tiểu tử này trước đây có tham gia vào quân đội sao? Hắn lấy kinh nghiệm từ chỗ nào thế? Chẳng lẽ chỉ bằng vào một trận chiến cùng với đám dong binh Siberia kia sao?
Vị đại lão quân đội lại lên tiếng hỏi.
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ mọi người đều nhìn về phía Diệp Cô Thành.
Bên tai vang lên câu hỏi của vị đại lão kia, trong đầu Diệp Cô Thành không khỏi hiện ra bóng dáng của Tiêu Phi, nhưng mà hắn liền lắc lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.
Mắt thấy Diệp Cô Thành lắc đầu, vị đại lão kia lại đem ánh mắt nhìn về phía màn hình.
Lúc này, Bùi Đông Lai giống như là u linh, bằng kỹ năng ẩn núp thành thạo của mình. Cả người hắn lặng yên không tiếng động, tiếp cận với tên thành viên dự bị của Long Nha kia.
“ Bá"
Trong ánh sáng lờ mờ, bằng vào trực năng lực cảm ứng nguy hiểm hơn người của mình thì tên thành viên dự bị của Long Nha đã phát hiện ra có nguy hiểm, sau đó hắn liền thay đổi nòng súng.
- Anh chết rồi.
Ngay sau đó, không đợi tên thành viên dự bị của Long Nha làm ra hành động gì, một nòng súng như băng đã chĩa vào đầu của hắn.
“ Ách"
Nhìn thấy Bùi Đông Lai gần đó, nhận thấy được cái lạnh của nòng súng, tên thành viên dự bị của Long Nha tỏ ra kinh hãi.
Hắn nhịn không được mà há mồm ra, hắn muốn hỏi Bùi Đông Lai làm cách nào mà tiếp cận hắn được.
Nhưng mà.
Nghĩ đến những câu vũ nhục tối qua của Bùi Đông Lai thì hắn cũng không mở miệng hỏi.
Bùi Đông Lai không nói gì mà từ trong tay tên thành viên dự bị của Long Nha kia lấy một khẩu súng bắn tỉa cùng với một bộ đàm.
Sau đó, Bùi Đông Lai úp sát người vào đất, rồi giơ nòng súng lên, hướng về một bụi cỏ rồi bóp cò.
“ Pằng"
Viên đạn bay ra khỏi nòng súng, âm thanh của nó phá tan sự im lặng trong sơn cốc.
- Số 4, đã xảy ra chuyện gì?
Ngay sau đó, trong bộ đàm liền truyền ra tiếng nói của tên đội trưởng tổ 2.
“ Pằng"
Trả lời cho tên đội trưởng chính là một tiếng súng, viên đạn đã bắn vào bụi cỏ mà Bùi Đông Lai chỉ trước đó.
Lúc này, người nổ súng không phải là Bùi Đông Lai mà là Ngũ Cương.
“ Bá"
Nghe được tiếng súng nổ, tên đội trưởng tổ 2 cùng với 4 tên thành viên dự bị của Long Nha còn lại liền không nói nữa, dựa vào sự phán đoán của mình mà giơ nòng súng hướng về phía Ngũ Cương.
Trong bụi cỏ, Ngũ Cương vừa dựa theo chỉ thị của Bùi Đông Lai, cả bộ y phục tác chiến màu xanh biếc xuống rồi dùng súng giơ lên, chậm rãi vươn ra phía bên ngoài của bụi có.
“ Pằng"
“ Pằng"
“ Pằng"
“ Pằng"
4 tiếng súng cùng vang lên cùng một lúc, 4 viên đạn cao su bắn vào y phục tác chiến của Ngũ Cương.
Bùi Đông Lai nghe được tiếng súng vang, trên mặt liền hiện ra nụ cười. Sau đó, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất mà leo lên một ngọn cây, từ trên cao nhắm xuống, nhắm vào tên một thành viên dự bị của Long Nha rồi bóp cò một cách quyết đoán.
“ Pằng"
Viên đạn bay ra khỏi nòng súng, bắn vào chiếc mũ sắt đang đội trên đầu của tên thành viên dự bị Long Nha kia.
Một phát xử lý được đối phương, Bùi Đông Lai không ngừng lại, vội vàng thay đổi nòng súng, nhắm ngay vào tên thứ 2, rồi bóp cò.
“ Pằng"
Lại là một phát trúng đầu.
“ Pằng! Pằng!"
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai nổ phát súng thứ 3 thì 2 tên thành viên dự bị của Long Nha đã nổ súng bắn về phía Bùi Đông Lai.
Nhưng mà.
Ngay lúc bọn hắn nổ súng thì Bùi Đông Lai đã thả người, nhảy xuống đất, làm cho đạn của bọn trúng bắn vào thân cây.
“ Pằng..Pằng..Pằng..Pằng"
Ngay sau đó, 4 tiếng súng vang lên, Ngũ Cương cùng với thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long liền nổ súng, bắn về phía 2 tên còn lại.
Toàn bộ đội dự bị của Long Nha đã bị tiêu diệt.
- Tốt.
Thấy toàn bộ điểm sáng trên màn hình đều biến mất, vị đại lão quân đội kia nhịn không được mà đứng lên, vỗ tay bảo hay.
Trừ Trần Quốc Đào và Diệp Cô Thành ra thì toàn bộ các vị đại lão khác đều há mồm trợn mắt, dường như bọn hắn không thể tin được Bùi Đông Lai có thể dẫn dắt đại đội đặc chủng Đằng Long tiêu diệt được đội dự bị Long Nha.
- Thiếu tướng Diệp Cô Thành, dường như phán đoán của ông còn xuất hiện một vàn vấn đền.
Lúc này đây, Trần Quốc Đào đứng lên, mang theo vài phần đùa giỡn nhìn về phía Diệp Cô Thành rồi mở miệng nói.
Không trả lời.
Trong đầu Diệp Cô Thành có một cảm giác quen thuộc đối với chiến thuật lần này của Bùi Đông Lai, hắn không trả lời Trần Quốc Đào mà lâm vào trầm tư.
- Đông Lai, chúng ta thắng, chúng ta đa làm được.
Cùng lúc đó, trong bộ đàm truyền ra giọng hoan hô của Ngũ Cương.
- Đây là thành quả mà chúng ta đã làm được.
Bùi Đông Lai cười đáp một câu, sau đó đi đến trước mặt một tên thành viên dự bị của Long Nha.
- Chúng tôi thừa nhận cậu rất mạnh nhưng mà cậu không thể vũ nhục Long Nha, không thể vũ nhục Long Vương, làm bẩn quang binh của một người quân nhân.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đến gần thì tên thành viên dự bị của Long Nha liền tức giận, nói.
- Chiến tranh rất tàn khốc, nó chỉ có 2 kết quả, thất bại hoặc chiến thắng.
Bùi Đông Lai thản nhiên nói:
- Là người thì ai cũng có nhược điểm, tôi chỉ tìm nhược điểm của các anh mà thôi, đương nhiên những lời này không phải là chủ ý của tôi.
- Cậu không cần phải tỏ ra bộ dạng giả vờ giả vịt, cậu chẳng phải muốn dùng phương thức này để chứng mình rằng bản thân cường đại hơn chúng ta, có tư cách trở thành anh hùng sao?
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì tên thành viên dự bị của Long Nha kia vốn là sửng sốt sau đó liền trừng mắt nói.
- Các anh là chiến sĩ ưu tú nhất, cũng là anh hùng trong lòng mọi người.
Ngoài dự đoán của tên kia, Bùi Đông Lai không có hạ nhục mà là dùng nghi thức trong quân đội, nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà, bất kể là vì chính mình hay là vì cha tôi, trận đấu này tôi nhất định phải chiến thắng.
Nói xong, Bùi Đông Lai hạ tay xuống, xoay người rời đi.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn vào vết máu trên cánh tay của Bùi Đông Lai thì tên kia liền hiểu được cái gì.
- Lời của cậu, tôi sẽ nhớ kỹ.
Vài giây sau, tên thành viên dự bị của Long Nha kia nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bùi Đông Lai rồi làm ra một động tác đúng theo tiêu chuẩn nha binh, vẻ mặt kính nể:
- Cậu rất mạnh, chúng tôi thua trong tay cậu, chúng tôi tâm phục khẩu phục.
Bùi Đông Lai nghe được thì dừng bước lại, xoay người rồi mỉm cười với tên thành viên dự bị Long Nha kia.
- Hắn không chỉ thắng trong trận đấu này mà còn được đối thủ tôn trọng.
Thông qua màn hình thấy được một màn kia thì tên đại lão trong quân đội không nhịn được mà thở dài nói.
Các vị đại lão khác đều gật đầu.
Đồng thời, bọn hắn rất rõ ràng, trải qua một trận chiến này, Bùi Đông Lai đã danh chấn tam quân.
Tác giả :
Phong Cuồng