Siêu Cấp Cường Giả
Chương 373: Đánh một trận, kinh tam quân (4)
“Pằng!"
“Pằng!"
“Pằng!"
“Pằng!"
Dường như 4 tiếng súng vang lên cùng một lúc.
Trong đó hai viên đạn vô cùng chuẩn xác bắn vào cái mũ sắt trên đầu hai gã tình báo đang trốn ở trên cây, phát ra tiếng “Bang" vang giòn.
Bởi vì là đạn cao su, lại thêm có mũ sắt che chở, cho nên 2 gã tình báo cũng không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, nhưng mà sắc mặt của bọn họ đều đã đại biến.
Bởi vì bọn hắn biết, nếu như là chiến tranh chân chính thì đối thủ đổi thành súng bắn tỉa thật, cho dù là bọn hắn có mũ sắt cũng sẽ bị bắn xuyên qua đầu.
Bởi vì biết điểm này, cho nên bọn hắn yên lặng tắt tín hiệu của trang bị trên người, vẻ mặt lo lắng thối lui ra khỏi diễn tập.
Cùng lúc đó.
Đám thành viên của đội dự bị Long Nha đang phục kích ở bên trái sơn cốc kia cũng bị Bùi Đông Lai dùng một phát súng bắn trúng mũ sắt, thối lui ra khỏi diễn tập.
Bên tai bất ngờ vang lên tiếng súng, 6 gã thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha lập tức nằm xuống đất, che dấu thân mình.
Nhân cơ hội này, Bùi Đông Lai đứng dậy, dưới chân phát lực, đạp một đạp ngay tại chỗ, hướng về phía cây đại thụ bên cạnh nhảy tới.
“ Bộp…Bộp…Bộp"
Ba phát mượn lực, Bùi Đông Lai uyển chuyển linh hoạt giống như con khỉ vậy, bò ở trên cây đại thụ, từ trên cao nhìn xuống, giơ súng, dựa theo trí nhớ ước chừng vị trí của tên thành viên đội dự bị Long Nha gần nhất kia mà tiến hành ngắm, dễ dàng phát hiện ra bong dáng của đối phương.
“Pằng!"
Bóp cò súng, âm thanh vang lên, viên đạn bay ra khỏi cò súng.
Một viên đạn cao su xé toang không khí, vô cùng chuẩn xác bắn trúng đầu của tên thành viên đội dự bị Long Nha này.
“Bang!"
Viên đạn cao su đánh vào cái mũ sát trên đầu của tên thành viên đội dự bị Long Nha kia phát ra một tiếng vang giòn, sau đó viên đạn sao su rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng ra xa.
Thành viên của đội dự bị Long Nha kia tuy rằng biết rõ chính mình đã trúng đạn, nhưng dựa vào kinh nghiệm và cảm ứng đã có thể phát hiên ra vị trí của Bùi Đông Lai.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Bùi Đông Lai đã xoay họng súng lại.
Thấy một màn như vậy, hắn rất muốn dùng bộ đàm để mà nhắc nhở chiến hữu của mình, nhưng mà hắn cũng biết, nếu ở trên chiến trường, hắn đã biến thành một khối thi thể lạnh băng, cho nên hắn rất biết điều mà lựa chọn trầm mặc.
“Pằng!"
Tiếng súng lại vang lên, một gã thành viên của đội dư bị Long Nha khác vừa mới ngẩng đầu lên liền bị viên đạn của Bùi Đông Lai bắn trúng đầu.
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!"
Sau đó, gần như 4 tiếng súng cùng đồng thanh vang lên, bốn viên đạn từ bốn phương hướng khác nhau bắn về phía Bui Đông Lai.
“Bịch!Bịch!Bịch!Bịch"
Viên đạn cũng không có đánh trúng Bùi Đông Lai mà đánh trúng vào đám cành cây khô, phát ra từng tiếng vang giòn.
Trước khi 4 gã của đội dự bị Long Nha nổ súng thì Bùi Đông Lai đã nhảy xuống khỏi cây đại thụ. Hắn lăn một vòng dưới đất, núp ở bên trong bụi cỏ. Lợi dụng bụi cỏ che dấu, hắn liền chạy như điên.
- Cẩn thận, là Bùi Đông Lai.
Mắt thấy đối thủ dễ dàng tránh thoát loạt đạn của mình và chiến hữu, thì tổ trưởng tổ một của đội dự bị Long Nha nhắc nhở chiến hữu.
Sau khi chạy như điên ra ngoài gần 100m, Bùi Đông Lai liền dừng bước, nằm sấp ở trong bụi cỏ, dựa vào khe hở của bụi cỏ mà quan sát động tĩnh phía trước, không dám thò đầu ra ngoài.
Hắn biết rõ, chỉ cần mình thò đầu ra, nhất nhanh sẽ lọt vào tầm bắn. Mà thuật bắn súng của thành viên đội dự bị Long Nha, dưới tình huống không có chiễn hữu hỗ trợ, đối phương chỉ có một người bắn, hắn nắm chắc trăm phần trăm có thể né tránh viên đạn, nếu là hai người bắn hắn có thể miễn cưỡng làm được. Nhưng mà nếu là bốn người đồng thời bắn, tất nhiên hắn sẽ bị bắn trúng.
- Ngũ Cương, dẫn các anh em dùng tốc độ nhanh nhất đi tới phía trước 600 m, sau đó ẩn núp cẩn thận rồi tiến lên 200 m.
Sau khi che dấu thân hình, Bùi Đông Lai lại lập tức lấy bộ đàm ra thông báo cho Ngũ Cương.
- Hướng 11h, 12h, 1h, 2h đều có địch nhân. Hiện tại tôi đang cầm chân bọn hắn, chờ sau khi mọi người đến địa điểm thì sẽ chuẩn bị bắn, tôi sẽ làm bia cho bọn họ ngắm bắt, các anh phụ trách tiêu diệt địch nhân, xong!
- Ngũ Cương nhận được, nhưng mà nếu làm như vậy thì cậu sẽ bị bắn trúng mất, xong.
- Tôi sẽ dùng bom khói và thiểm quang đạn để che giấu. Chỉ cần các anh có thể xử lý được địch nhân trong 3s thì tôi sẽ không có việc gì, xong.
- Ngũ Cương nhận được, xong!
Ngũ Cương đưa ra câu trả lời thuyết phục, sau đó làm ra một cái thủ thể, ra lệnh cho các thành viên của đội đặc chiến Đằng Long lập tức đứng dậy, hướng về phía trước chạy như điên.
- Số 1, chúng ta phải làm sao bây giờ? Vừa ngụy trang bao bây hắn, hay là ở nguyên tại chỗ chờ hắn xuất hiện? Hay là lui lại?
Ngay trong lúc Bùi Đông Lai đang an bài chiến thuật, thì 4 gã thành viên tổ một của đội dự bị Long Nha cũng đang xin chỉ thị.
- Chúng ta không thể xác định có còn những địch nhân khác đang mai phục bốn phía hay không, cho nên không thể thối lui và tiến công, chỉ có thể chờ đợi tại chỗ.
Tổ trưởng tổ một của đội dự bị Long Nha nhìn chằm chằm vào bụi cỏ nơi Bùi Đông Lai đang ẩn thân, chuẩn bị tùy lúc đều có thể bắn, nói:
- Chỉ cần hắn xuất hiện, 4 người chúng ta cùng nhau bắn, xử lý hắn không thành vấn đề, chỉ cần hắn bị giết chết, cho dù là toàn đội chúng ta bị giết chết cũng không sao, chúng chỉ còn lại 4 tên, không thể vượt qua tổ hai được.
Những thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha dựa theo mệnh lệnh của đội trưởng, thế cục đã trở nên giằng co.
- Chỉ mới giao thủ lần đầu tiên mà đã tiêu diệt được 6 gã thành viên của đội dự bị Long Nha, lão Trần, lính của ông rất không tồi.
Trong phòng hội nghị, vị lão đại của quân đội nhận thấy thế cục đã trở nên giằng co, không nhịn được mà hướng đến Trần Quốc Đào ở một bên trêu ghẹo nói.
- Thủ trưởng, thằng nhóc này may mắn mà thôi.
Tuy rằng miệng nói vậy, nhưng mà ý cười trên mặt của Trần Quốc Đào cũng không thể nhịn được nữa.
Còn lại mấy vị lão đại bên kia cũng thấy thế, tuy rằng không tỏ vẻ gì, nhưng bọn hắn đều rất rõ ràng, tiêu đội đặc chiến Đằng Long bắt đầu có thể thuận lợi như vậy hoàn toàn là bởi vì năng lực cá nhân của Bùi Đông Lai.
- Lão Trần, ông muốn cười thì cứ cười đi, không cần chịu đựng.
Vị lão đại quân đội kia tức giận trừng mắt nhìn Trần Quốc Đào, sau đó lại nhìn cái màn hình nhỏ, nói.
- Chiến hữu của tiểu tử này cách vị trí của hắn không xa, có thể đuổi tới trong khoảng thời gian ngắn, sẽ tiến hành viện trợ đối với hắn, mà tổ thứ hai của đội dự bị Long Nha thì còn cách khá xa, xem ra tiếp theo tiểu tử này sẽ lợi dụng sự trợ giúp của chiến hữu để thoát thân.
- Nhưng mà cứ như vậy, hắn cũng không thể nào có thể dẫn dắt tất cả thành viên của đội đặc chiến Đằng Long xuyên qua núi rừng được.
Nói tới đây, vị lão đại quân đội kia không nhịn được cười, tuy rằng tiểu đội đặc chiến Đằng Long bắt đầu rất tốt, nhưng mà hắn vẫn không tin Bùi Đông lai có thể làm được hành động nghịch thiên như vậy.
Sau khi nói ra phán đoán của mình, vị lão đại quân đội kia lại nhìn về phía Diệp Cô Thành:
- Tiểu Diệp, khoảng cách đến đợt giao chiến thứ hai còn có một lát, nói ra cách nhìn của cậu xem.
- Thủ trưởng, cá nhân rôi cho là hắn có một biện pháp có thể bảo đảm chắc chắn không bị bắn trúng, thành công thông qua đạo phòng tuyến thứ nhất, tiêu diệt 4 gã thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha.
Diệp Cô Thành nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt không chút thay đổi nói.
“Ách?"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Diệp Cô Thành, không riêng gì vị lão đại quân đội kia. Ngay cả đám người Trần Quốc Đào cũng không nhịn được mà đem ánh mắt hướng về phía Diệp Cô Thành, vẻ mặt tỏ ra kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ).
- Tiểu Diệp, nếu tiểu tử đó muốn thoát khốn, chỉ có thể dùng chiến hữu làm vật hy sinh, hấp dẫn hỏa lực.
Vị lão đạo quân đội kia nói xong, đột nhiên trong lòng vừa động, nghĩ tới điều gì, thần tình hồ nghi hỏi:
- Cậu vừa nói có biện pháp, chẳng lẽ hắn muốn dùng thân mình làm mồi nhử, hấp dẫn hỏa lực, sau đó để cho chiến hữu đuổi tới tiêu diệt 4 gã thành viên của đội dự bị Long Nha?
- Đúng vậy, thủ trưởng.
Diệp Cô Thành nói.
- Chỉ cần hắn có thể tránh được 4 viên đạn của 4 thành viên đội dự bị Long Nha bắn ra, chiến hữu của hắn sẽ giúp hắn diệt sát 4 gã kia.
- Thực Lực của đám thành viên đọi dự bị Long Nha chúng ta cũng đã thấy qua, hắn muốn tránh né được loạt đạn do 4 người bắn ra, thật sự là quá khó khăn hơn nữa cũng rất mạo hiểm. Một khi hắn thất bại, sẽ bị bắn trúng rồi rời khỏi diễn tập. Như vậy chỉ dựa vào đồng đội của hắn, căn bản là không có khả năng xông qua đạo phòng tuyến thứ hai. Ngược lại nếu hắn lợi dụng đồng đội để hấp dẫn hỏa lực, cho dù hy sinh một vài người thì vẫn có hy vọng xông qua đạo phòng tuyến thứ hai khá lớn. Cá nhân tôi cho rằng hắn sẽ không vì cái gọi là tình đồng đội mà mạo hiểm phiêu lưu lớn như vậy.
- Thủ trưởng, dựa theo những thông tin mà tôi nắm giữ, hắn là một người đã nói là làm.
Diệp Cô Thành lắc lắc đầu, ngữ khí vẫn không mang theo chút cảm tình nào như trước:
- Nếu hắn đã nói ra, vậy thì hắn sẽ cố gắng hết sức để làm.
- Ồh?
Vị lão đại quân đội kia cũng không có tức giận bởi vì Diệp Cô Thành đưa ra ý kiến khác mình, ngược lại hắn lại lộ ra bộ dạng chờ mong:
- Tôi đây thật muốn nhìn xem, hắn sẽ tránh né loạt đạn của bốn gã thành viên đội dự bị Long Nha bắn ra như thế nào?
Không riêng gì vị lão đại quân đội, mà ngoại trừ Trần Qưốc Đào ra, vẻ mặt của những người khác cũng rất chờ mong.
Mà Trần Quốc Đào thì vừa chờ mong lại vừa lo lắng.
Một mặt trong lòng hắn cực kỳ chờ mong Bùi Đông Lai có thể làm được điều được mặt khác hắn lại lo lắng Bùi Đông lai vì quá cố chấp mà sẽ làm ra hành động mạo hiểm.
Bởi vì nếu như vậy, chỉ còn lại 4 gã thành viên tiểu đội đặc chiến Đằng Long, chắc chắn sẽ không thể nào xông qua đạo phòng tuyến thứ hai, tương đương không thể hoàn thành nhiệm vụ xuyên qua núi rừng, sẽ đem chức quán quân dân tặng cho tiểu đội đặc chiến Lang Nha.
Trong lúc Trần Quốc Đào có chút chờ mong có chút lo lắng, và những vị lão đại khác chờ mong, Diệp Cô Thành thì đang lãnh đạm nhìn chăm chú lên trên màn hình, 5 chấm đỏ đại biểu cho năm thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long đã dừng lại.
- Chuẩn bị xong chưa?
Trong bụi cỏ, Ngũ Cương sử dụng bộ đàm liên lạc với 4 gã thành viên khác của tiểu đội đặc chiến Đằng Long.
- Chuẩn bị xong rồi.
- Các cậu nhất định phải nhớ kỹ, Đông Lai vì không muốn thương vong mà lấy thân mạo hiểm. Cho nên các cậu nhất định phải cam đoan trong 3s sẽ xử lý được địch nhân, nếu không trận đấu này của chúng ta sẽ thất bại.
- Hiểu rồi!
Nghe các chiến hữu trả lời, Ngũ Cương không nói lời vô ích mà bắt liên lạc với Bùi Đông Lai:
- Đông Lai, chúng ta đã đến địa điểm chỉ định, hơn nữa cũng dựa theo tọa độ mà cậu đã cung cấp tiến tiến hành ngắm, đã làm xong chuẩn bị, chỉ cần bọn hắn vừa lộ diện liền có thể tiến hành bắn.
- 1’ nữa tôi sẽ quăng bom khói qua, 70s sau ta sẽ ném thiểm quang đạn, đồng thời sẽ để lộ vị trí của mình.
Bùi Đông lai trả lời một câu, sau đó không ngừng điều chỉnh lại tâm tình và tình huống thân thể của mình, cố gắng để thân thể đạt tới tình trạng tốt nhất.
1s, 2s, 3s…..
Bang!
1’ sau.
Một quả bom khói bị Bùi Đông Lai ném lên không trung, một làn sương trắng toát ra, tràn ngập ở xung quanh bụi cỏ.
Bốn gã thành viên của đội dự bị Long Nha vẫn bất động.
70s sau.
“ Xì"
Tiếng nổ lại vang lên, thiểm quang đạn nổ tung ở bên trên bụi cỏ, Bùi Đông Lai nhảy vọt ra khỏi bụi cỏ.
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!"
Gần như 4 tiếng súng cùng vang lên cùng một lúc, 4 viên đạn từ 4 phương hướng khác nhau bắn về phía Bùi Đông Lai, hợp phành một chiếc võng tử vong, bao trùm lấy Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai nhảy về phía sau, cả người cuộn lại, khiến thân mình như một trái bóng tròn bằng thịt.
“Vù..Vù..Vù..Vù"
4 viên đạn bay sát qua thân thể hắn.
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!"
4 tiếng súng lại vang lên một lần nữa.
Lúc này đây tiếng súng chính là từ 4 thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long.
“Bang!Bang!Bang"
Thanh âm đạn cao su đánh lên mũ sắt lần lượt vang lên, gần như 3 gã thành viên của đội dự bị Long Nha bị trúng đạn cùng một lúc.
Nguy hiểm!
Trong đó có một gã đội viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long thấy mình không có bắn trúng địch nhân, trong lòng đột nhiên chấn động.
Sau đó…
Không đợi hắn nhắm bắn lần nữa, tên thành viên đội dự bị Long Nha kia dựa vào sức phản ứng khủng bố, tránh thoát một kích trí mệnh, sau đó lại đưa súng ngắm về phía Bùi Đông Lai đang rơi xuống đất.
“Pằng"
Tiếng súng vang lên, một viên đạn gào thét hướng về phía đầu Bùi Đông Lai bay tới.
Hình ảnh như dừng lại.
Bùi Đông Lai muốn tránh cũng không được.
“Pằng!"
“Pằng!"
“Pằng!"
Dường như 4 tiếng súng vang lên cùng một lúc.
Trong đó hai viên đạn vô cùng chuẩn xác bắn vào cái mũ sắt trên đầu hai gã tình báo đang trốn ở trên cây, phát ra tiếng “Bang" vang giòn.
Bởi vì là đạn cao su, lại thêm có mũ sắt che chở, cho nên 2 gã tình báo cũng không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, nhưng mà sắc mặt của bọn họ đều đã đại biến.
Bởi vì bọn hắn biết, nếu như là chiến tranh chân chính thì đối thủ đổi thành súng bắn tỉa thật, cho dù là bọn hắn có mũ sắt cũng sẽ bị bắn xuyên qua đầu.
Bởi vì biết điểm này, cho nên bọn hắn yên lặng tắt tín hiệu của trang bị trên người, vẻ mặt lo lắng thối lui ra khỏi diễn tập.
Cùng lúc đó.
Đám thành viên của đội dự bị Long Nha đang phục kích ở bên trái sơn cốc kia cũng bị Bùi Đông Lai dùng một phát súng bắn trúng mũ sắt, thối lui ra khỏi diễn tập.
Bên tai bất ngờ vang lên tiếng súng, 6 gã thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha lập tức nằm xuống đất, che dấu thân mình.
Nhân cơ hội này, Bùi Đông Lai đứng dậy, dưới chân phát lực, đạp một đạp ngay tại chỗ, hướng về phía cây đại thụ bên cạnh nhảy tới.
“ Bộp…Bộp…Bộp"
Ba phát mượn lực, Bùi Đông Lai uyển chuyển linh hoạt giống như con khỉ vậy, bò ở trên cây đại thụ, từ trên cao nhìn xuống, giơ súng, dựa theo trí nhớ ước chừng vị trí của tên thành viên đội dự bị Long Nha gần nhất kia mà tiến hành ngắm, dễ dàng phát hiện ra bong dáng của đối phương.
“Pằng!"
Bóp cò súng, âm thanh vang lên, viên đạn bay ra khỏi cò súng.
Một viên đạn cao su xé toang không khí, vô cùng chuẩn xác bắn trúng đầu của tên thành viên đội dự bị Long Nha này.
“Bang!"
Viên đạn cao su đánh vào cái mũ sát trên đầu của tên thành viên đội dự bị Long Nha kia phát ra một tiếng vang giòn, sau đó viên đạn sao su rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng ra xa.
Thành viên của đội dự bị Long Nha kia tuy rằng biết rõ chính mình đã trúng đạn, nhưng dựa vào kinh nghiệm và cảm ứng đã có thể phát hiên ra vị trí của Bùi Đông Lai.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Bùi Đông Lai đã xoay họng súng lại.
Thấy một màn như vậy, hắn rất muốn dùng bộ đàm để mà nhắc nhở chiến hữu của mình, nhưng mà hắn cũng biết, nếu ở trên chiến trường, hắn đã biến thành một khối thi thể lạnh băng, cho nên hắn rất biết điều mà lựa chọn trầm mặc.
“Pằng!"
Tiếng súng lại vang lên, một gã thành viên của đội dư bị Long Nha khác vừa mới ngẩng đầu lên liền bị viên đạn của Bùi Đông Lai bắn trúng đầu.
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!"
Sau đó, gần như 4 tiếng súng cùng đồng thanh vang lên, bốn viên đạn từ bốn phương hướng khác nhau bắn về phía Bui Đông Lai.
“Bịch!Bịch!Bịch!Bịch"
Viên đạn cũng không có đánh trúng Bùi Đông Lai mà đánh trúng vào đám cành cây khô, phát ra từng tiếng vang giòn.
Trước khi 4 gã của đội dự bị Long Nha nổ súng thì Bùi Đông Lai đã nhảy xuống khỏi cây đại thụ. Hắn lăn một vòng dưới đất, núp ở bên trong bụi cỏ. Lợi dụng bụi cỏ che dấu, hắn liền chạy như điên.
- Cẩn thận, là Bùi Đông Lai.
Mắt thấy đối thủ dễ dàng tránh thoát loạt đạn của mình và chiến hữu, thì tổ trưởng tổ một của đội dự bị Long Nha nhắc nhở chiến hữu.
Sau khi chạy như điên ra ngoài gần 100m, Bùi Đông Lai liền dừng bước, nằm sấp ở trong bụi cỏ, dựa vào khe hở của bụi cỏ mà quan sát động tĩnh phía trước, không dám thò đầu ra ngoài.
Hắn biết rõ, chỉ cần mình thò đầu ra, nhất nhanh sẽ lọt vào tầm bắn. Mà thuật bắn súng của thành viên đội dự bị Long Nha, dưới tình huống không có chiễn hữu hỗ trợ, đối phương chỉ có một người bắn, hắn nắm chắc trăm phần trăm có thể né tránh viên đạn, nếu là hai người bắn hắn có thể miễn cưỡng làm được. Nhưng mà nếu là bốn người đồng thời bắn, tất nhiên hắn sẽ bị bắn trúng.
- Ngũ Cương, dẫn các anh em dùng tốc độ nhanh nhất đi tới phía trước 600 m, sau đó ẩn núp cẩn thận rồi tiến lên 200 m.
Sau khi che dấu thân hình, Bùi Đông Lai lại lập tức lấy bộ đàm ra thông báo cho Ngũ Cương.
- Hướng 11h, 12h, 1h, 2h đều có địch nhân. Hiện tại tôi đang cầm chân bọn hắn, chờ sau khi mọi người đến địa điểm thì sẽ chuẩn bị bắn, tôi sẽ làm bia cho bọn họ ngắm bắt, các anh phụ trách tiêu diệt địch nhân, xong!
- Ngũ Cương nhận được, nhưng mà nếu làm như vậy thì cậu sẽ bị bắn trúng mất, xong.
- Tôi sẽ dùng bom khói và thiểm quang đạn để che giấu. Chỉ cần các anh có thể xử lý được địch nhân trong 3s thì tôi sẽ không có việc gì, xong.
- Ngũ Cương nhận được, xong!
Ngũ Cương đưa ra câu trả lời thuyết phục, sau đó làm ra một cái thủ thể, ra lệnh cho các thành viên của đội đặc chiến Đằng Long lập tức đứng dậy, hướng về phía trước chạy như điên.
- Số 1, chúng ta phải làm sao bây giờ? Vừa ngụy trang bao bây hắn, hay là ở nguyên tại chỗ chờ hắn xuất hiện? Hay là lui lại?
Ngay trong lúc Bùi Đông Lai đang an bài chiến thuật, thì 4 gã thành viên tổ một của đội dự bị Long Nha cũng đang xin chỉ thị.
- Chúng ta không thể xác định có còn những địch nhân khác đang mai phục bốn phía hay không, cho nên không thể thối lui và tiến công, chỉ có thể chờ đợi tại chỗ.
Tổ trưởng tổ một của đội dự bị Long Nha nhìn chằm chằm vào bụi cỏ nơi Bùi Đông Lai đang ẩn thân, chuẩn bị tùy lúc đều có thể bắn, nói:
- Chỉ cần hắn xuất hiện, 4 người chúng ta cùng nhau bắn, xử lý hắn không thành vấn đề, chỉ cần hắn bị giết chết, cho dù là toàn đội chúng ta bị giết chết cũng không sao, chúng chỉ còn lại 4 tên, không thể vượt qua tổ hai được.
Những thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha dựa theo mệnh lệnh của đội trưởng, thế cục đã trở nên giằng co.
- Chỉ mới giao thủ lần đầu tiên mà đã tiêu diệt được 6 gã thành viên của đội dự bị Long Nha, lão Trần, lính của ông rất không tồi.
Trong phòng hội nghị, vị lão đại của quân đội nhận thấy thế cục đã trở nên giằng co, không nhịn được mà hướng đến Trần Quốc Đào ở một bên trêu ghẹo nói.
- Thủ trưởng, thằng nhóc này may mắn mà thôi.
Tuy rằng miệng nói vậy, nhưng mà ý cười trên mặt của Trần Quốc Đào cũng không thể nhịn được nữa.
Còn lại mấy vị lão đại bên kia cũng thấy thế, tuy rằng không tỏ vẻ gì, nhưng bọn hắn đều rất rõ ràng, tiêu đội đặc chiến Đằng Long bắt đầu có thể thuận lợi như vậy hoàn toàn là bởi vì năng lực cá nhân của Bùi Đông Lai.
- Lão Trần, ông muốn cười thì cứ cười đi, không cần chịu đựng.
Vị lão đại quân đội kia tức giận trừng mắt nhìn Trần Quốc Đào, sau đó lại nhìn cái màn hình nhỏ, nói.
- Chiến hữu của tiểu tử này cách vị trí của hắn không xa, có thể đuổi tới trong khoảng thời gian ngắn, sẽ tiến hành viện trợ đối với hắn, mà tổ thứ hai của đội dự bị Long Nha thì còn cách khá xa, xem ra tiếp theo tiểu tử này sẽ lợi dụng sự trợ giúp của chiến hữu để thoát thân.
- Nhưng mà cứ như vậy, hắn cũng không thể nào có thể dẫn dắt tất cả thành viên của đội đặc chiến Đằng Long xuyên qua núi rừng được.
Nói tới đây, vị lão đại quân đội kia không nhịn được cười, tuy rằng tiểu đội đặc chiến Đằng Long bắt đầu rất tốt, nhưng mà hắn vẫn không tin Bùi Đông lai có thể làm được hành động nghịch thiên như vậy.
Sau khi nói ra phán đoán của mình, vị lão đại quân đội kia lại nhìn về phía Diệp Cô Thành:
- Tiểu Diệp, khoảng cách đến đợt giao chiến thứ hai còn có một lát, nói ra cách nhìn của cậu xem.
- Thủ trưởng, cá nhân rôi cho là hắn có một biện pháp có thể bảo đảm chắc chắn không bị bắn trúng, thành công thông qua đạo phòng tuyến thứ nhất, tiêu diệt 4 gã thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha.
Diệp Cô Thành nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt không chút thay đổi nói.
“Ách?"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Diệp Cô Thành, không riêng gì vị lão đại quân đội kia. Ngay cả đám người Trần Quốc Đào cũng không nhịn được mà đem ánh mắt hướng về phía Diệp Cô Thành, vẻ mặt tỏ ra kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ).
- Tiểu Diệp, nếu tiểu tử đó muốn thoát khốn, chỉ có thể dùng chiến hữu làm vật hy sinh, hấp dẫn hỏa lực.
Vị lão đạo quân đội kia nói xong, đột nhiên trong lòng vừa động, nghĩ tới điều gì, thần tình hồ nghi hỏi:
- Cậu vừa nói có biện pháp, chẳng lẽ hắn muốn dùng thân mình làm mồi nhử, hấp dẫn hỏa lực, sau đó để cho chiến hữu đuổi tới tiêu diệt 4 gã thành viên của đội dự bị Long Nha?
- Đúng vậy, thủ trưởng.
Diệp Cô Thành nói.
- Chỉ cần hắn có thể tránh được 4 viên đạn của 4 thành viên đội dự bị Long Nha bắn ra, chiến hữu của hắn sẽ giúp hắn diệt sát 4 gã kia.
- Thực Lực của đám thành viên đọi dự bị Long Nha chúng ta cũng đã thấy qua, hắn muốn tránh né được loạt đạn do 4 người bắn ra, thật sự là quá khó khăn hơn nữa cũng rất mạo hiểm. Một khi hắn thất bại, sẽ bị bắn trúng rồi rời khỏi diễn tập. Như vậy chỉ dựa vào đồng đội của hắn, căn bản là không có khả năng xông qua đạo phòng tuyến thứ hai. Ngược lại nếu hắn lợi dụng đồng đội để hấp dẫn hỏa lực, cho dù hy sinh một vài người thì vẫn có hy vọng xông qua đạo phòng tuyến thứ hai khá lớn. Cá nhân tôi cho rằng hắn sẽ không vì cái gọi là tình đồng đội mà mạo hiểm phiêu lưu lớn như vậy.
- Thủ trưởng, dựa theo những thông tin mà tôi nắm giữ, hắn là một người đã nói là làm.
Diệp Cô Thành lắc lắc đầu, ngữ khí vẫn không mang theo chút cảm tình nào như trước:
- Nếu hắn đã nói ra, vậy thì hắn sẽ cố gắng hết sức để làm.
- Ồh?
Vị lão đại quân đội kia cũng không có tức giận bởi vì Diệp Cô Thành đưa ra ý kiến khác mình, ngược lại hắn lại lộ ra bộ dạng chờ mong:
- Tôi đây thật muốn nhìn xem, hắn sẽ tránh né loạt đạn của bốn gã thành viên đội dự bị Long Nha bắn ra như thế nào?
Không riêng gì vị lão đại quân đội, mà ngoại trừ Trần Qưốc Đào ra, vẻ mặt của những người khác cũng rất chờ mong.
Mà Trần Quốc Đào thì vừa chờ mong lại vừa lo lắng.
Một mặt trong lòng hắn cực kỳ chờ mong Bùi Đông Lai có thể làm được điều được mặt khác hắn lại lo lắng Bùi Đông lai vì quá cố chấp mà sẽ làm ra hành động mạo hiểm.
Bởi vì nếu như vậy, chỉ còn lại 4 gã thành viên tiểu đội đặc chiến Đằng Long, chắc chắn sẽ không thể nào xông qua đạo phòng tuyến thứ hai, tương đương không thể hoàn thành nhiệm vụ xuyên qua núi rừng, sẽ đem chức quán quân dân tặng cho tiểu đội đặc chiến Lang Nha.
Trong lúc Trần Quốc Đào có chút chờ mong có chút lo lắng, và những vị lão đại khác chờ mong, Diệp Cô Thành thì đang lãnh đạm nhìn chăm chú lên trên màn hình, 5 chấm đỏ đại biểu cho năm thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long đã dừng lại.
- Chuẩn bị xong chưa?
Trong bụi cỏ, Ngũ Cương sử dụng bộ đàm liên lạc với 4 gã thành viên khác của tiểu đội đặc chiến Đằng Long.
- Chuẩn bị xong rồi.
- Các cậu nhất định phải nhớ kỹ, Đông Lai vì không muốn thương vong mà lấy thân mạo hiểm. Cho nên các cậu nhất định phải cam đoan trong 3s sẽ xử lý được địch nhân, nếu không trận đấu này của chúng ta sẽ thất bại.
- Hiểu rồi!
Nghe các chiến hữu trả lời, Ngũ Cương không nói lời vô ích mà bắt liên lạc với Bùi Đông Lai:
- Đông Lai, chúng ta đã đến địa điểm chỉ định, hơn nữa cũng dựa theo tọa độ mà cậu đã cung cấp tiến tiến hành ngắm, đã làm xong chuẩn bị, chỉ cần bọn hắn vừa lộ diện liền có thể tiến hành bắn.
- 1’ nữa tôi sẽ quăng bom khói qua, 70s sau ta sẽ ném thiểm quang đạn, đồng thời sẽ để lộ vị trí của mình.
Bùi Đông lai trả lời một câu, sau đó không ngừng điều chỉnh lại tâm tình và tình huống thân thể của mình, cố gắng để thân thể đạt tới tình trạng tốt nhất.
1s, 2s, 3s…..
Bang!
1’ sau.
Một quả bom khói bị Bùi Đông Lai ném lên không trung, một làn sương trắng toát ra, tràn ngập ở xung quanh bụi cỏ.
Bốn gã thành viên của đội dự bị Long Nha vẫn bất động.
70s sau.
“ Xì"
Tiếng nổ lại vang lên, thiểm quang đạn nổ tung ở bên trên bụi cỏ, Bùi Đông Lai nhảy vọt ra khỏi bụi cỏ.
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!"
Gần như 4 tiếng súng cùng vang lên cùng một lúc, 4 viên đạn từ 4 phương hướng khác nhau bắn về phía Bùi Đông Lai, hợp phành một chiếc võng tử vong, bao trùm lấy Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai nhảy về phía sau, cả người cuộn lại, khiến thân mình như một trái bóng tròn bằng thịt.
“Vù..Vù..Vù..Vù"
4 viên đạn bay sát qua thân thể hắn.
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!"
4 tiếng súng lại vang lên một lần nữa.
Lúc này đây tiếng súng chính là từ 4 thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long.
“Bang!Bang!Bang"
Thanh âm đạn cao su đánh lên mũ sắt lần lượt vang lên, gần như 3 gã thành viên của đội dự bị Long Nha bị trúng đạn cùng một lúc.
Nguy hiểm!
Trong đó có một gã đội viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long thấy mình không có bắn trúng địch nhân, trong lòng đột nhiên chấn động.
Sau đó…
Không đợi hắn nhắm bắn lần nữa, tên thành viên đội dự bị Long Nha kia dựa vào sức phản ứng khủng bố, tránh thoát một kích trí mệnh, sau đó lại đưa súng ngắm về phía Bùi Đông Lai đang rơi xuống đất.
“Pằng"
Tiếng súng vang lên, một viên đạn gào thét hướng về phía đầu Bùi Đông Lai bay tới.
Hình ảnh như dừng lại.
Bùi Đông Lai muốn tránh cũng không được.
Tác giả :
Phong Cuồng