Siêu Cấp Cường Giả
Chương 33
Thân là thổ hào mới nổi lên trong những năm gần đây của Trầm Thành thì Trịnh Kim Sơn có không ít sản nghiệp lên quan đến bất động sản, năng lượng, vận chuyển hàng hóa trong đó bất động sản chính là sản nghiệp trụ cột của hắn, trong hai năm qua thì giá phòng của cả nước liền tăng lên, Trịnh Kim Sơn cũng nương theo cơ hội đó mà rút tiền đổ vào bất động sản cho nên hắn mới có thể phất nhanh lên đến được như vậy.
Mọi người đều biết, hạng mục của một công trình không phải là khó thi công mà có quan hệ đến nhiều người, trong chuyện này thì có quan hệ đến người của ban ký duyệt, ban thủ tục… cùng với những cư dân địa phương không muốn giao đất ra để gây cản trở cho công trình.
Biết được điểm này cho nên Trịnh Kim Sơn đã đưa vào không ít nhân lực, vật lực rồi lót tay cho những tên cán bộ công chức khác, hắn lại thành lập công ty Sách Thiên, thành viên của công ty này chủ yếu là dân xã hội đen.
Những người này phân nữa là những tên cùi bắp đầu đường xó chợ, chém người, có ngồi tù, có thủ đoạn tàn nhẫn…
Đối với Trịnh Kim Sơn mà nói thì tiêu tiền để nuôi đám người này, tương đương vơi nuôi một đám tay đấm, gặp chỗ nào có người cản trở thì hắn sẽ dùng những người này đến để uy hiếp, nếu không uy hiếp được thì lấy mã tấu, côn bổng ra để nói chuyện rồi sau đó đưa ra một ít điều kiện hấp dẫn, cuối cùng thì giải quyết được vấn đề.
Thủ đoạn như vậy thì công ty dưới trướng của Trịnh Kim Sơn đã vận dụng đến mức lô hỏa thuần thanh.
Cũng chính bởi vì như vậy mà trong lòng Báo ca tuyệt đối không lo lắng.
Ở hắn xem ra có Trịnh lão ở đây thì hắn cần gì phải lo xa nữa.
Sau khi ăn cơm xong thì đám người Báo ca gồm hơn mười tên trong công ty Sách Thiên một tay cầm tăm, một tay mang theo thuốc lá ngưu bức hò hét dọc đường đi, cuối cùng cũng đã đến được chỗ của hơn mười hộ không chịu ký " hiệp nghị ".
Thấy được bộ dạng hung thần ác sát, hung hăng càn quấy của đám người Báo ca thì mọi người xung quanh liền né tránh.
Thấy được cảnh này thì Báo ca cũng không cho là nhục mà ngược lại thì hắn cảm thấy vinh hạnh cho nên cười to lên.
Mà thân là nhân viên của công ty Sách Thiên mặc dù Khương Nam cảm thấy không thoải mái nhưng hắn cũng biết được số tiền dùng để đền bù cho nhóm người này thì công ty đã đem đi biếu cho nơi khác rồi.
Mà số tiền kia được gọi là " đinh hộ " cuối cùng là trở về tay trên người.
Rất nhanh, đám người đã đi đến trước cửa chỗ ở của Bùi Đông Lai.
"Bang bang..."
Đám người liền dừng lại, Báo ca liền ra hiệu, một gã tóc húi cua thấy vậy thì liền đi lên gõ cửa, nói chính xác hơn là phá cửa, tiếng "Bang, Bang" không ngừng vang lên bên tai.
Trong chỗ ở của Bùi Đông Lai, vô luận là bác gái chủ nhà hay là chồng của nàng Lưu Phước Sinh đều nghe được động tĩnh bên ngoài.
Trong đó, lông mày của Lưu Phúc Sinh liền chau lên, khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ, mà bác gái chủ nhà lại lo lắng vừa không biết phải làm gì.
" Rầm"
Một lúc sau, cửa sắt đã bị rớt ra, một lão nhân già đầu tóc đã điểm bạc liền xuất hiện trong đám người của Báo ca.
- Lão nhân gia.
Nhìn lão già kia xuất hiện thì Báo ca nở ra nụ cười nhưng trong lòng lại là một bồ dao găm.
- Đi ra ngoài, các ngươi đều là đi ra ngoài, ta nói cho các ngươi biết cho dù các ngươi giết ta thì ta cũng sẽ không ký phần hiệp nghị kia.
Ông cụ đưa tay ngăn cản không cho Báo ca đi vào.
Thấy thái độ kiên quyết của lão già thì Báo ca liền biến sắc, mấy tên của hắn liền rục rịch làm ra bộ dạng như muốn động thủ.
Khương Nam thấy thế thì b ước lên một bước rồi cười nói:
- Chào cụ, cháu là nhân viên công tác của công ty Sách Thiên.
Lão giả liền nhăn mặt, trầm mặc không nói gì.
- Cụ nên biết rằng vì muốn hưởng ứng lời kêu gọi của thành phố cho nên khu đất này sẽ được giải phóng để xây một vùng mới. Kỳ thật thì cụ cũng không cần phải lo lắng vì không có chỗ ở, bởi vì chính phủ sẽ cấp cho cụ một phòng khác, nếu như cụ không muốn lấy phòng thì cũng sẽ được bồi thường một số tiền.
Khương Nam mỉm cười mở miệng, nói láo cũng không đỏ mặt.
- Phá bỏ và dời đi nơi khác thì ta không phản đối, nhưng làm sao lại bồi thường ít như vậy?
Vẻ mặt ông cụ liền tức giận nói:
- Đúng là một lão già như ta đây cũng chưa từng đi học, cũng không biết chữ to như thế nào, cũng không biết được pháp luật quy định giá đất đền bù là bao nhiều, nhưng mà ta cũng không phải là kẻ ngốc, nhà của ta còn lớn hơn so với Nhị Ngưu, thế vì sao giá tiền đền bù cho ta lại không bằng một nửa của hắn?
- Bởi vì vị trí phòng của ông không được tốt cho lắm.
Lúc này, không đơi Khương Nam mở miệng thì Báo ca đã không nhẫn nạo được mà lạnh lùng nói.
- Phòng của ta cách xa phòng của Nhị Ngưu chưa đến ba dặm, vị trí làm sao mà không tốt được?
Ông cụ bị Báo ca làm tức giận không chịu được.
- Phòng của người ta thì ở ngoài mặt tiền còn phòng của ông thì như thế nào?
Một gã thủ hạ của Báo ca liền đứng ra nói.
Ông cụ tức giận đến mức hơi thở trở nên dồn dập, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
- Lão nhân gia, nếu ông ký tên thì Chính Phủ sẽ không bạc đãi ông.
Khương Nam lại nói.
- Chính Phủ, hắc, những tên này có thể đại diện cho Chính Phủ sao?
Ông cụ tức giận, liền đưa tay chỉ vào đám người Báo ca.
- Lão già kia, ta xem ra ngươi không thích uống rượu mời mà lại đi uống rượu phạt a.
Báo ca thấy ông cụ chỉ tay vào mặt mình thì lập tức nổi, nói xong hắn liền vung tay lên tát vào mặt khô héo của ông cụ kia một cái.
"Ba"
Tiếng xé gió liền truyền ra, ông cụ bị Báo ca tát một phát liền ngã xuống đất, hai cái răng xen lẫn với máu ở trong miệng liền trực tiếp rớt xuống đất.
- Báo….
Khương Nam không nghĩ tới Báo ca vừa nói xong sẽ động thủ, hắn vốn là ngẩn ra, sau đó liền ngăn cản.
- Khương ca, việc này không cần phải lo lắng, những việc này cũng không làm khó được ta. Nếu lão bất tử này muốn chết thì trước tiên ta sẽ tặng cho hắn một cái quan tài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Vẻ mặt của Báo ca hung hăng, giống như là đã quyết định đem ông cụ này ra thịt để uy hiếp các hộ dân còn lại.
- Các ngươi lại không nói đạo lý sao?
Đối diện, chồng của bác gái chủ nhà là Lưu Phúc Sinh nhìn thấu qua khe cửa thấy ông cụ bị đánh thì nhất thời liền nổi giận, trực tiếp kéo cửa ra rồi rống lớn nói.
Hắn vừa mở miệng thì đám người Báo ca liền sôi nổi quay đầu lại.
Thấy được bộ dạng gầy yếu của Lưu Phúc Sinh thì đám người Báo ca liền cười nhạo, nụ cười kia giống như là muốn nói cho Lưu Phúc Sinh biết: " Ngươi muốn chết rồi phải không? "
Thấy được vẻ mặt của đám người Báo ca thì Lưu Phúc Sinh cũng không có lùi bước, mà là kích động hét lớn:
- Ta hi vọng các ngươi hiểu được, đây là một cái xã hội có pháp trị.
- Xã hội có pháp trị sao? Ta cho ngươi biết, lão tử chính là luật pháp đây!
Nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của Lưu Phúc Sinh thì vẻ mặt của Báo ca liền cười lạnh:
- Các huynh đệ hãy giáo huấn tên cẩu tạp chủng không có mắt này cho ta.
Hô lạp!
Thủ hạ của Báo ca chính là một đám giang hồ, chuyện đánh nhau giống như cơm bữa, lúc này nghe được Báo ca hộ lên một tiếng thì lập tức chạy đến đánh Lưu Phúc Sinh.
Phanh! Phanh! Phanh
Trong chớp mắt, Lưu Phúc Sinh đã bị đánh ngã nằm trên mặt đất, mấy tên đại hán liền đá mạnh vào người Lưu Phúc Sinh.
- Không nên đánh nữa.
Bác gái chủ thuê nhà liền khó rồi chạy đến bên người Lưu Phúc Sinh.
- Cút.
Báo ca thấy thế liền quát lên một tiếng, mắt thấy bác chủ nhà vẫn tiếp tục chạy đến thì liền đá một cước vào bụng của bác gái chủ nhà, bác gái chủ nhà liền trực tiếp ngã xuống đất.
- Đừng đánh nữa, van xin các người đừng đánh nữa! Chúng ta sẽ ký tên, chúng ta sẽ ký tên, như vậy còn không được sao?
Bác gái chủ thuê nhà bị ngã xuống đất, bởi vì đau quá cho nên nhất thời không thể đứng dậy được, chỉ có thể giãy dụa bò đến bên cạnh Lưu Phúc Sinh rồi cầu xin tha thứ.
Báo ca cũng không trả lời, hắn đưa mắt nhìn Lưu Phúc Sinh bị đám đàn em đánh đập.
Thương đả xuất đầu điểu! (Súng bắn chim đầu đàn!)
Hắn muốn thông qua phương thức này để uy hiếp đám người còn lại, để cho bọn họ không dám lỗ mãng.
- Dừng tay.
Trong lúc Báo ca đang suy nghĩ thì đột nhiên từ đầu ngõ xuất hiện một tiếng gầm giận dữ, giọng nói vô cùng to.
Ân?
Ngạc nhiên khi nghe được giọng nói này thì đám người Báo ca đều quay đầu lại nhìn.
Ngay sau đó.
Bon hắn thấy được một thiếu niên vai mang theo một cặp xách, một bên hướng phía bọn hắn chạy tới, một bên lớn tiếng kêu lên.
- Tên tiểu tạp chủng này ở đâu mà chạy ra đây? Đừng có dừng tay, tiếp tục đánh cho ta.
Thấy người vừa xuất hiện là một tên học sinh trung học thì đám người Báo ca làm sao lại phải sợ.
- Cút ngay!
Mắt thấy thủ hạ của Báo ca lại động thủ thì Bùi Đông Lai chạy như điên tới, một bên tức giận quát lên, một bên nắm chiếc cặp sách rồi dùng sức quăng qua.
Từ nhỏ thì Bùi Đông Lai đã bị Bùi Vũ Phu dùng dược thủy để thay đổi thể chất, hơn nữa dưới sự yêu cầu của Bùi Vũ Phu th sáng nào Bùi Đông Lai cũng phải đứng tấn hơn nữa hắn lại còn học thêm 《 dẫn thể thuật 》 để tăng cường thể chất, vì vậy khí lực của hắn cũng vô cùng kinh người.
" Vèo "
Bùi Đông Lai vừa quăng lên thì chiếc cặp xách giống như một quả đạn pháo, trực tiếp bay thẳng vào một tên đại hán đang đánh Lưu Phúc Sinh.
" Bịch!".
Tên đại hán kia bị chiếc cặp xách nện vào người liền trực tiếp ngã xuống đất, mà khuôn mặt của hắn cũng trở nên trắng bệch.
Xảy ra biến cố bất ngờ thì đám người đang đánh Lưu Phúc Sinh liền dừng tay, cả đám người liền quay đầu lại nhìn.
Dường như bọn hắn không tin rằng một tên thiếu niên kia sẽ có khí lực mạnh như thế.
- Các ngươi muốn chết!
Nói xong thì xuất hiện một bóng người.
Bùi Đông Lai đột nhiên tăng tốc độ, hắn giống như một trận gió lốc bay thẳng đến bên người Lưu Phúc Sinh, một tay vung lên nên vào đầu một tên đại hán đang còn sững sờ.
Mọi người đều biết, hạng mục của một công trình không phải là khó thi công mà có quan hệ đến nhiều người, trong chuyện này thì có quan hệ đến người của ban ký duyệt, ban thủ tục… cùng với những cư dân địa phương không muốn giao đất ra để gây cản trở cho công trình.
Biết được điểm này cho nên Trịnh Kim Sơn đã đưa vào không ít nhân lực, vật lực rồi lót tay cho những tên cán bộ công chức khác, hắn lại thành lập công ty Sách Thiên, thành viên của công ty này chủ yếu là dân xã hội đen.
Những người này phân nữa là những tên cùi bắp đầu đường xó chợ, chém người, có ngồi tù, có thủ đoạn tàn nhẫn…
Đối với Trịnh Kim Sơn mà nói thì tiêu tiền để nuôi đám người này, tương đương vơi nuôi một đám tay đấm, gặp chỗ nào có người cản trở thì hắn sẽ dùng những người này đến để uy hiếp, nếu không uy hiếp được thì lấy mã tấu, côn bổng ra để nói chuyện rồi sau đó đưa ra một ít điều kiện hấp dẫn, cuối cùng thì giải quyết được vấn đề.
Thủ đoạn như vậy thì công ty dưới trướng của Trịnh Kim Sơn đã vận dụng đến mức lô hỏa thuần thanh.
Cũng chính bởi vì như vậy mà trong lòng Báo ca tuyệt đối không lo lắng.
Ở hắn xem ra có Trịnh lão ở đây thì hắn cần gì phải lo xa nữa.
Sau khi ăn cơm xong thì đám người Báo ca gồm hơn mười tên trong công ty Sách Thiên một tay cầm tăm, một tay mang theo thuốc lá ngưu bức hò hét dọc đường đi, cuối cùng cũng đã đến được chỗ của hơn mười hộ không chịu ký " hiệp nghị ".
Thấy được bộ dạng hung thần ác sát, hung hăng càn quấy của đám người Báo ca thì mọi người xung quanh liền né tránh.
Thấy được cảnh này thì Báo ca cũng không cho là nhục mà ngược lại thì hắn cảm thấy vinh hạnh cho nên cười to lên.
Mà thân là nhân viên của công ty Sách Thiên mặc dù Khương Nam cảm thấy không thoải mái nhưng hắn cũng biết được số tiền dùng để đền bù cho nhóm người này thì công ty đã đem đi biếu cho nơi khác rồi.
Mà số tiền kia được gọi là " đinh hộ " cuối cùng là trở về tay trên người.
Rất nhanh, đám người đã đi đến trước cửa chỗ ở của Bùi Đông Lai.
"Bang bang..."
Đám người liền dừng lại, Báo ca liền ra hiệu, một gã tóc húi cua thấy vậy thì liền đi lên gõ cửa, nói chính xác hơn là phá cửa, tiếng "Bang, Bang" không ngừng vang lên bên tai.
Trong chỗ ở của Bùi Đông Lai, vô luận là bác gái chủ nhà hay là chồng của nàng Lưu Phước Sinh đều nghe được động tĩnh bên ngoài.
Trong đó, lông mày của Lưu Phúc Sinh liền chau lên, khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ, mà bác gái chủ nhà lại lo lắng vừa không biết phải làm gì.
" Rầm"
Một lúc sau, cửa sắt đã bị rớt ra, một lão nhân già đầu tóc đã điểm bạc liền xuất hiện trong đám người của Báo ca.
- Lão nhân gia.
Nhìn lão già kia xuất hiện thì Báo ca nở ra nụ cười nhưng trong lòng lại là một bồ dao găm.
- Đi ra ngoài, các ngươi đều là đi ra ngoài, ta nói cho các ngươi biết cho dù các ngươi giết ta thì ta cũng sẽ không ký phần hiệp nghị kia.
Ông cụ đưa tay ngăn cản không cho Báo ca đi vào.
Thấy thái độ kiên quyết của lão già thì Báo ca liền biến sắc, mấy tên của hắn liền rục rịch làm ra bộ dạng như muốn động thủ.
Khương Nam thấy thế thì b ước lên một bước rồi cười nói:
- Chào cụ, cháu là nhân viên công tác của công ty Sách Thiên.
Lão giả liền nhăn mặt, trầm mặc không nói gì.
- Cụ nên biết rằng vì muốn hưởng ứng lời kêu gọi của thành phố cho nên khu đất này sẽ được giải phóng để xây một vùng mới. Kỳ thật thì cụ cũng không cần phải lo lắng vì không có chỗ ở, bởi vì chính phủ sẽ cấp cho cụ một phòng khác, nếu như cụ không muốn lấy phòng thì cũng sẽ được bồi thường một số tiền.
Khương Nam mỉm cười mở miệng, nói láo cũng không đỏ mặt.
- Phá bỏ và dời đi nơi khác thì ta không phản đối, nhưng làm sao lại bồi thường ít như vậy?
Vẻ mặt ông cụ liền tức giận nói:
- Đúng là một lão già như ta đây cũng chưa từng đi học, cũng không biết chữ to như thế nào, cũng không biết được pháp luật quy định giá đất đền bù là bao nhiều, nhưng mà ta cũng không phải là kẻ ngốc, nhà của ta còn lớn hơn so với Nhị Ngưu, thế vì sao giá tiền đền bù cho ta lại không bằng một nửa của hắn?
- Bởi vì vị trí phòng của ông không được tốt cho lắm.
Lúc này, không đơi Khương Nam mở miệng thì Báo ca đã không nhẫn nạo được mà lạnh lùng nói.
- Phòng của ta cách xa phòng của Nhị Ngưu chưa đến ba dặm, vị trí làm sao mà không tốt được?
Ông cụ bị Báo ca làm tức giận không chịu được.
- Phòng của người ta thì ở ngoài mặt tiền còn phòng của ông thì như thế nào?
Một gã thủ hạ của Báo ca liền đứng ra nói.
Ông cụ tức giận đến mức hơi thở trở nên dồn dập, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
- Lão nhân gia, nếu ông ký tên thì Chính Phủ sẽ không bạc đãi ông.
Khương Nam lại nói.
- Chính Phủ, hắc, những tên này có thể đại diện cho Chính Phủ sao?
Ông cụ tức giận, liền đưa tay chỉ vào đám người Báo ca.
- Lão già kia, ta xem ra ngươi không thích uống rượu mời mà lại đi uống rượu phạt a.
Báo ca thấy ông cụ chỉ tay vào mặt mình thì lập tức nổi, nói xong hắn liền vung tay lên tát vào mặt khô héo của ông cụ kia một cái.
"Ba"
Tiếng xé gió liền truyền ra, ông cụ bị Báo ca tát một phát liền ngã xuống đất, hai cái răng xen lẫn với máu ở trong miệng liền trực tiếp rớt xuống đất.
- Báo….
Khương Nam không nghĩ tới Báo ca vừa nói xong sẽ động thủ, hắn vốn là ngẩn ra, sau đó liền ngăn cản.
- Khương ca, việc này không cần phải lo lắng, những việc này cũng không làm khó được ta. Nếu lão bất tử này muốn chết thì trước tiên ta sẽ tặng cho hắn một cái quan tài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Vẻ mặt của Báo ca hung hăng, giống như là đã quyết định đem ông cụ này ra thịt để uy hiếp các hộ dân còn lại.
- Các ngươi lại không nói đạo lý sao?
Đối diện, chồng của bác gái chủ nhà là Lưu Phúc Sinh nhìn thấu qua khe cửa thấy ông cụ bị đánh thì nhất thời liền nổi giận, trực tiếp kéo cửa ra rồi rống lớn nói.
Hắn vừa mở miệng thì đám người Báo ca liền sôi nổi quay đầu lại.
Thấy được bộ dạng gầy yếu của Lưu Phúc Sinh thì đám người Báo ca liền cười nhạo, nụ cười kia giống như là muốn nói cho Lưu Phúc Sinh biết: " Ngươi muốn chết rồi phải không? "
Thấy được vẻ mặt của đám người Báo ca thì Lưu Phúc Sinh cũng không có lùi bước, mà là kích động hét lớn:
- Ta hi vọng các ngươi hiểu được, đây là một cái xã hội có pháp trị.
- Xã hội có pháp trị sao? Ta cho ngươi biết, lão tử chính là luật pháp đây!
Nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của Lưu Phúc Sinh thì vẻ mặt của Báo ca liền cười lạnh:
- Các huynh đệ hãy giáo huấn tên cẩu tạp chủng không có mắt này cho ta.
Hô lạp!
Thủ hạ của Báo ca chính là một đám giang hồ, chuyện đánh nhau giống như cơm bữa, lúc này nghe được Báo ca hộ lên một tiếng thì lập tức chạy đến đánh Lưu Phúc Sinh.
Phanh! Phanh! Phanh
Trong chớp mắt, Lưu Phúc Sinh đã bị đánh ngã nằm trên mặt đất, mấy tên đại hán liền đá mạnh vào người Lưu Phúc Sinh.
- Không nên đánh nữa.
Bác gái chủ thuê nhà liền khó rồi chạy đến bên người Lưu Phúc Sinh.
- Cút.
Báo ca thấy thế liền quát lên một tiếng, mắt thấy bác chủ nhà vẫn tiếp tục chạy đến thì liền đá một cước vào bụng của bác gái chủ nhà, bác gái chủ nhà liền trực tiếp ngã xuống đất.
- Đừng đánh nữa, van xin các người đừng đánh nữa! Chúng ta sẽ ký tên, chúng ta sẽ ký tên, như vậy còn không được sao?
Bác gái chủ thuê nhà bị ngã xuống đất, bởi vì đau quá cho nên nhất thời không thể đứng dậy được, chỉ có thể giãy dụa bò đến bên cạnh Lưu Phúc Sinh rồi cầu xin tha thứ.
Báo ca cũng không trả lời, hắn đưa mắt nhìn Lưu Phúc Sinh bị đám đàn em đánh đập.
Thương đả xuất đầu điểu! (Súng bắn chim đầu đàn!)
Hắn muốn thông qua phương thức này để uy hiếp đám người còn lại, để cho bọn họ không dám lỗ mãng.
- Dừng tay.
Trong lúc Báo ca đang suy nghĩ thì đột nhiên từ đầu ngõ xuất hiện một tiếng gầm giận dữ, giọng nói vô cùng to.
Ân?
Ngạc nhiên khi nghe được giọng nói này thì đám người Báo ca đều quay đầu lại nhìn.
Ngay sau đó.
Bon hắn thấy được một thiếu niên vai mang theo một cặp xách, một bên hướng phía bọn hắn chạy tới, một bên lớn tiếng kêu lên.
- Tên tiểu tạp chủng này ở đâu mà chạy ra đây? Đừng có dừng tay, tiếp tục đánh cho ta.
Thấy người vừa xuất hiện là một tên học sinh trung học thì đám người Báo ca làm sao lại phải sợ.
- Cút ngay!
Mắt thấy thủ hạ của Báo ca lại động thủ thì Bùi Đông Lai chạy như điên tới, một bên tức giận quát lên, một bên nắm chiếc cặp sách rồi dùng sức quăng qua.
Từ nhỏ thì Bùi Đông Lai đã bị Bùi Vũ Phu dùng dược thủy để thay đổi thể chất, hơn nữa dưới sự yêu cầu của Bùi Vũ Phu th sáng nào Bùi Đông Lai cũng phải đứng tấn hơn nữa hắn lại còn học thêm 《 dẫn thể thuật 》 để tăng cường thể chất, vì vậy khí lực của hắn cũng vô cùng kinh người.
" Vèo "
Bùi Đông Lai vừa quăng lên thì chiếc cặp xách giống như một quả đạn pháo, trực tiếp bay thẳng vào một tên đại hán đang đánh Lưu Phúc Sinh.
" Bịch!".
Tên đại hán kia bị chiếc cặp xách nện vào người liền trực tiếp ngã xuống đất, mà khuôn mặt của hắn cũng trở nên trắng bệch.
Xảy ra biến cố bất ngờ thì đám người đang đánh Lưu Phúc Sinh liền dừng tay, cả đám người liền quay đầu lại nhìn.
Dường như bọn hắn không tin rằng một tên thiếu niên kia sẽ có khí lực mạnh như thế.
- Các ngươi muốn chết!
Nói xong thì xuất hiện một bóng người.
Bùi Đông Lai đột nhiên tăng tốc độ, hắn giống như một trận gió lốc bay thẳng đến bên người Lưu Phúc Sinh, một tay vung lên nên vào đầu một tên đại hán đang còn sững sờ.
Tác giả :
Phong Cuồng