Siêu Cấp Cường Giả
Chương 243: Gió tanh mưa máu (1)
Mặt trời còn chưa lên cao, một chiếc Camry đã chạy ra khỏi khu biệt thự Đàn Cung, bên cạnh có 5 chiếc Benz hộ tống.
Trong chiếc Camry, Liễu Nguyệt mặc áo màu đen cúi người vuốt ve khuôn mặt tiểu loli Đông Phương Uyển Nhi, tiểu loli nằm trên đùi của Liễu Nguyệt mà ngủ.
Bởi vì một đêm không ngủ nên đôi mắt của Đông Phương Lãnh Vũ có chút hồng.
Bởi vì tối qua đã nói chuyện với Bùi Đông Lai nên hôm nay sắc mặt của Đông Phương Lãnh Vũ không còn vẻ khó chịu nữa.
Bùi Đông Lai ngồi bên cạnh Đông Phương Lãnh Vũ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, không biết là trong lòng đang nghĩ gì.
Dựa theo ý của Liễu Nguyệt thì vì muốn tránh sự việc ngoài ý muốn nên không đi đường cao tốc mà đi quốc lộ, Bùi Đông Lai lại đề nghị đi đường cao tốc. Vô luận là đi đường cao tốc hay đường quốc lộ thì chắc chắn Dương Sách sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Biết được điểm này nên hắn đã ra lệnh cho thành viên Phong Diệp vào Giang Ninh trước, vốn định ám sát Dương Sách nhưng lại không có cách nào tìm được tung tích của Dương Sách, vì vậy đành phải từ bỏ, lấy bất biến ứng vạn biến.
Trời tờ mờ sáng, 6 chiếc xe hơi chạy nhanh trên đường cao tốc, Bùi Đông Lai chủ động ngồi vào trong chiếc xe Benz thứ nhất, Liễu Nguyệt biết được suy nghĩ của Bùi Đông Lai cho nên không cự tuyệt.
Hôm nay, vì muốn đảm bảo an toàn cho Liễu Nguyệt nên tất cả thành viên Huyết Sát đều đi theo Liễu Nguyệt.
Đợi 2 tên thành viên Huyết Sát ngồi vào chiếc Camry thì đoàn xe lại một lần nữa lăn bánh, rất nhanh cả đoàn xe đã đến trước một khu mộ nổi tiếng của Giang Ninh " Phổ Giác Tự"
Trong xe, Bùi Đông Lai lấy điện thoại ra, bấm số cho một thủ lĩnh của Phong Diệp có ngoại hiệu là Hồng Diệp.
- Bùi tiên sinh.
Rất nhanh, từ trong điện thoại liền truyền ra giọng nói của Hồng Diệp, giọng nói vô cùng cung kính.
- Tình huống hiện tại như thế nào?
Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh hỏi.
- Dựa vào yêu cầu của ngài, tối qua người của chúng ta đã đến Phổ Giác Tự, cũng đã phái người điều tra xung quanh nơi này nhưng không phát hiện được người của Dương Sách.
Đầu bên kia điện thoại, Hồng Diệp báo cáo:
- Hiện giờ, người của chúng ta đã ở nơi này, một khi người của Dương Sách xuất hiện trong bán kính 5km thì người chúng ta sẽ phát hiện.
Bên tai vang lên lời nói của Hồng Diệp, Bùi Đông Lai cũng trầm mặc lại.
Lý trí nói cho hắn biết, lần này Dương Sách sẽ động thủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng mà.
Nếu Dương Sách muốn động thủ thì nơi này chính là một nơi động thủ tốt nhất, nơi này là một nơi thích hợp để mai phục và chặn giết.
- Để mọi người mở rộng phạm vi tìm kiếm, tiếp tục kiểm tra lại cho kỹ, bảo đảm chắc chắn không có sơ hở.
Ngắn ngủi trầm mặc đi qua, Bùi Đông Lai làm ra an bài.
- Vâng.
Hồng Diệp lên tiếng, sau đó hỏi:
- Bùi tiên sinh, nếu phát hiện người của Dương Sách thì trực tiếp xử lý hay là giám thị?
- Trực tiếp xử lý.
Bùi Đông Lai trầm giọng nói:
- Có tình huống nào thì báo lại cho ta.
- Vâng.
Nghe được câu trả lời của Hồng Diệp, Bùi Đông Lai liền cúp máy.
Cùng lúc đó.
Tử Kim sơn trang ở Giang Ninh, trong một căn phòng xa hoa.
Dương Sách mặc một bộ áo ngủ, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên
" Két"
Cửa phòng được mở ra, một gã đầu tóc húi cua, có thân hình khôi ngô tiến vào.
- Dương gia.
Sau khi vào cửa, nam tử đứng nguyên tại cửa, cung kính chào hỏi Dương Sách.
- Vương Hùng, một lát nữa ngươi hãy dẫn người đến Phổ Giác Tự, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được giao chiến với người của Phong Diệp.
Dương Sách nghe vậy liền quay người lại, cả người tràn đầy sát khí nhìn vào nam tử, nói:
- Lần động thủ này giao cho Lão mao tử.
- Vâng.
Nam nhân tên là Vương Hùng gật đầu, sau đó lại hội báo:
- Theo tin tức nhận được thì đám người Phong Diệp đã mở rộng phạm vi tìm kiếm.
- Hắc, tên khốn kiếp Bùi Đông Lai kia vừa mới tới Giang Ninh, không phát hiện ra ta thì liền đem người mai phục ở chỗ đó.
Dương Sách nói tới đây thì nhịn cười không được:
- Nhưng mà, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, các ngươi chỉ là khói mù, người ra tay chính là đám Lão mao tử kia.
Thân là thủ hạ dưới tay của Dương Sách thì Vương Hùng biết được chuyện hợp tác giữa Dương Sách cùng với Diệp gia đại thiếu, biết được Diệp thiếu sẽ khai đao đối với Bùi Đông Lai và Quý Hồng.
Lúc này nghe được Dương Sách nói như thế thì Vương Hùng không khỏi bội phục thủ đoạn của Dương Sách, Dương Sách làm như vậy chẳng những có thể dẫn dắt được đám người Phong Diệp rời đi, để cho đám lính đánh thuê đến từ Serbia động thủ Bùi Đông Lai.
Dù sao, lần động thủ này là do đám lính đánh thuê kia làm, cùng Dương Sách không có quan hệ nào.
- Vương Hùng, đám người kia có thực lực như thế nào?
Dương Sách thấy Vương Hùng không trả lời thì mở miệng hỏi:
- Ta hao hết tâm tư mới có thể đưa bọn hắn vào quốc nội, không nên để bọn chúng làm hỏng việc.
- Xin Dương gia yên tân, đám lính đánh thuê Serbia kia là đám lính thuê tinh nhuệ, chinh chiến hằng năm trên chiến trường, hơn nữa người trong trong đó đều xuất thân từ các bộ đội đặc chủng nổi tiếng như Alpha, Grew.
Vương Hùng âm hiểm cười:
- Lấy thực lực bọn chúng, nếu đối phó với đám người Huyết Sát thì quá dễ dàng.
- Vậy là tốt rồi.
Nghe Vương Hùng nói như thế thì Dương Sách yên lòng:
- Tốt lắm, ngươi ra ngoài chuẩn bị đi, theo kế hoạch mà làm.
- Vâng, Dương gia.
Vương Hùng lĩnh mệnh, cung kính rời phòng.
"Ba!"
Sau khi Vương Hùng rời khỏi phòng, Dương Sách ngồi ở trên ghế salon, cầm lấy hộp thuốc lá, lấy ra một điếu, châm lửa rồi hút.
- Bùi Đông Lai, tuy rằng mày đã đạt đến cảnh giới Ám Kính nhưng mà võ công cao tới đâu cũng phải sợ thái đao, huống hồ bây giờ là thời đại của súng ống?
Khói vờn quanh khuôn mặt Dương Sách, trên mặt Dương Sách hiện lên vẻ âm trầm, cười cười:
- Mày dám để tao quỳ cút ra khỏi Đông Hải, tao sẽ để mạng mày ở lại Giang Ninh.
Nói xong, Dương Sách thở ra một ngụm khói:
- Còn về phần cha của mày, hừ, chỉ cần hắn dám báo thủ thì lão tử sẽ tìm đến đám lính đánh thuê kia. Nếu như cha mày dám ra mặt đối phó với đám lính thuê kia thì…. Hừ… đến lúc ấy vị ở Tử Cấm thành kia sẽ nắm được nhược điểm mà đối phó với cha của mày. Hắc hắc, 20 năm trước, phụ thân mày như mặt trời ban trưa còn bị vị kia cắt đứt một chân, hiện giờ, chỉ sợ cha của mày ngay cả 3 chiêu cũng đỡ không nổi.
"Ha ha..."
Nói xong, Dương Sách nhịn không được mà cười phá lên.
Lúc cười, trong đầu hắn không khỏi hiện lên gương mặt lãnh diễm cùng với thân thể mềm mại của Liễu Nguyệt, trong đôi mắt hiện lên vẻ dục vọng:
- Liễu Nguyệt, con đàn bà thúi, ta đã cho cô cơ hội nhưng cô không biết quý trọng, Hừ.. vậy đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc!
Dương Sách chậm rãi bóp tắt tàn thuốc sau đó lấy di động, bấm số của Nạp Lan Minh Châu.
Khách sạn Hitlon, trong một gian phòng.
Đã đến Giang Ninh được 7 ngày, Nạp Lan Minh Châu vẫn không như trước không có ngủ nướng mà nằm trên giường mà lúc này nàng đang bưng một ly rượu đỏ, không biết là đang nghĩ gì. Khuôn mặt hiện lên vẻ mỏi mệt nhưng lại hưng phấn.
" Reng… Reng.."
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm Nạp Lan Minh Châu lấy lại tinh thần.
Nàng không có lập tức nhắc mấy mà là ngẩng cổ, một hơi uống sạch ly rượu.
Sau đó, nàng mới cầm điện thoại lên.
Thấy người gọi là Dương Sách thì Nạp Lan Minh Châu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ thàn nhiên:
- Nói.
- Nạp Lan tiểu thư, người của ta đã xuất động.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Dương Sách vô cùng tôn kính.
- Biết rồi.
Nạp Lan Minh Châu nói:
- Bất kể như thế nào cũng phải để mạng hắn lại Giang Ninh này.
- Xin Nạp Lan tiểu thư yên tâm, cho dù hắn có cánh cũng không thoát khỏi Giang Ninh.
Dương Sách thề son thề sắt, nhưng hắn không có nói cho Nạp Lan Minh Châu biết việc mình tìm lính đánh thuê.
- Có tin tức thì báo lại cho ta.
Nạp Lan Minh Châu thản nhiên trả lời một câu, không đợi Dương Sách nói chuyện, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, nàng liền vén chăn, đứng dậy, đi đến tới trước cửa sổ.
" Xoạt"
Mở màn ra, ánh mặt trời xuyên qua ô kính thủy tinh, chiếu vào gian phòng.
Đối mặt với ánh mặt trời, Nạp Lan Minh Châu hơi nhíu nhíu mắt lại.
- Bùi Đông Lai, ta thừa nhận ta đã từng xem thường ngươi, ta cũng đánh giá thấp phụ thân Bùi Vũ Phu của ngươi, điều ấy đã làm cho ta bị ngươi vũ nhục một lần, nhưng mà, như thế có sao đâu?
- Cuối cùng ngươi cũng thất bại bởi tay ta, ân, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới mục đích cuối cùng của trò chơi này là muốn một lưới bắt hết 2 cha con người, Dương Sách chỉ là một con cờ thứ nhất, kế tiếp còn có con cờ thứ 2, thứ 3… Ngươi cùng phụ thân ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ.
"Khanh khách..."
Nói xong, Nạp Lan Minh Châu ngửa đầu lên cười.
Dưới ánh mặt trời, nàng cười đến đắc ý.
Dường như, nàng xem Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu đã trở thành miếng thịt nằm trên thớt, có thể tùy ý xâu xé.
…
…
Trong chiếc Camry, Liễu Nguyệt mặc áo màu đen cúi người vuốt ve khuôn mặt tiểu loli Đông Phương Uyển Nhi, tiểu loli nằm trên đùi của Liễu Nguyệt mà ngủ.
Bởi vì một đêm không ngủ nên đôi mắt của Đông Phương Lãnh Vũ có chút hồng.
Bởi vì tối qua đã nói chuyện với Bùi Đông Lai nên hôm nay sắc mặt của Đông Phương Lãnh Vũ không còn vẻ khó chịu nữa.
Bùi Đông Lai ngồi bên cạnh Đông Phương Lãnh Vũ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, không biết là trong lòng đang nghĩ gì.
Dựa theo ý của Liễu Nguyệt thì vì muốn tránh sự việc ngoài ý muốn nên không đi đường cao tốc mà đi quốc lộ, Bùi Đông Lai lại đề nghị đi đường cao tốc. Vô luận là đi đường cao tốc hay đường quốc lộ thì chắc chắn Dương Sách sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Biết được điểm này nên hắn đã ra lệnh cho thành viên Phong Diệp vào Giang Ninh trước, vốn định ám sát Dương Sách nhưng lại không có cách nào tìm được tung tích của Dương Sách, vì vậy đành phải từ bỏ, lấy bất biến ứng vạn biến.
Trời tờ mờ sáng, 6 chiếc xe hơi chạy nhanh trên đường cao tốc, Bùi Đông Lai chủ động ngồi vào trong chiếc xe Benz thứ nhất, Liễu Nguyệt biết được suy nghĩ của Bùi Đông Lai cho nên không cự tuyệt.
Hôm nay, vì muốn đảm bảo an toàn cho Liễu Nguyệt nên tất cả thành viên Huyết Sát đều đi theo Liễu Nguyệt.
Đợi 2 tên thành viên Huyết Sát ngồi vào chiếc Camry thì đoàn xe lại một lần nữa lăn bánh, rất nhanh cả đoàn xe đã đến trước một khu mộ nổi tiếng của Giang Ninh " Phổ Giác Tự"
Trong xe, Bùi Đông Lai lấy điện thoại ra, bấm số cho một thủ lĩnh của Phong Diệp có ngoại hiệu là Hồng Diệp.
- Bùi tiên sinh.
Rất nhanh, từ trong điện thoại liền truyền ra giọng nói của Hồng Diệp, giọng nói vô cùng cung kính.
- Tình huống hiện tại như thế nào?
Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh hỏi.
- Dựa vào yêu cầu của ngài, tối qua người của chúng ta đã đến Phổ Giác Tự, cũng đã phái người điều tra xung quanh nơi này nhưng không phát hiện được người của Dương Sách.
Đầu bên kia điện thoại, Hồng Diệp báo cáo:
- Hiện giờ, người của chúng ta đã ở nơi này, một khi người của Dương Sách xuất hiện trong bán kính 5km thì người chúng ta sẽ phát hiện.
Bên tai vang lên lời nói của Hồng Diệp, Bùi Đông Lai cũng trầm mặc lại.
Lý trí nói cho hắn biết, lần này Dương Sách sẽ động thủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng mà.
Nếu Dương Sách muốn động thủ thì nơi này chính là một nơi động thủ tốt nhất, nơi này là một nơi thích hợp để mai phục và chặn giết.
- Để mọi người mở rộng phạm vi tìm kiếm, tiếp tục kiểm tra lại cho kỹ, bảo đảm chắc chắn không có sơ hở.
Ngắn ngủi trầm mặc đi qua, Bùi Đông Lai làm ra an bài.
- Vâng.
Hồng Diệp lên tiếng, sau đó hỏi:
- Bùi tiên sinh, nếu phát hiện người của Dương Sách thì trực tiếp xử lý hay là giám thị?
- Trực tiếp xử lý.
Bùi Đông Lai trầm giọng nói:
- Có tình huống nào thì báo lại cho ta.
- Vâng.
Nghe được câu trả lời của Hồng Diệp, Bùi Đông Lai liền cúp máy.
Cùng lúc đó.
Tử Kim sơn trang ở Giang Ninh, trong một căn phòng xa hoa.
Dương Sách mặc một bộ áo ngủ, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên
" Két"
Cửa phòng được mở ra, một gã đầu tóc húi cua, có thân hình khôi ngô tiến vào.
- Dương gia.
Sau khi vào cửa, nam tử đứng nguyên tại cửa, cung kính chào hỏi Dương Sách.
- Vương Hùng, một lát nữa ngươi hãy dẫn người đến Phổ Giác Tự, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được giao chiến với người của Phong Diệp.
Dương Sách nghe vậy liền quay người lại, cả người tràn đầy sát khí nhìn vào nam tử, nói:
- Lần động thủ này giao cho Lão mao tử.
- Vâng.
Nam nhân tên là Vương Hùng gật đầu, sau đó lại hội báo:
- Theo tin tức nhận được thì đám người Phong Diệp đã mở rộng phạm vi tìm kiếm.
- Hắc, tên khốn kiếp Bùi Đông Lai kia vừa mới tới Giang Ninh, không phát hiện ra ta thì liền đem người mai phục ở chỗ đó.
Dương Sách nói tới đây thì nhịn cười không được:
- Nhưng mà, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, các ngươi chỉ là khói mù, người ra tay chính là đám Lão mao tử kia.
Thân là thủ hạ dưới tay của Dương Sách thì Vương Hùng biết được chuyện hợp tác giữa Dương Sách cùng với Diệp gia đại thiếu, biết được Diệp thiếu sẽ khai đao đối với Bùi Đông Lai và Quý Hồng.
Lúc này nghe được Dương Sách nói như thế thì Vương Hùng không khỏi bội phục thủ đoạn của Dương Sách, Dương Sách làm như vậy chẳng những có thể dẫn dắt được đám người Phong Diệp rời đi, để cho đám lính đánh thuê đến từ Serbia động thủ Bùi Đông Lai.
Dù sao, lần động thủ này là do đám lính đánh thuê kia làm, cùng Dương Sách không có quan hệ nào.
- Vương Hùng, đám người kia có thực lực như thế nào?
Dương Sách thấy Vương Hùng không trả lời thì mở miệng hỏi:
- Ta hao hết tâm tư mới có thể đưa bọn hắn vào quốc nội, không nên để bọn chúng làm hỏng việc.
- Xin Dương gia yên tân, đám lính đánh thuê Serbia kia là đám lính thuê tinh nhuệ, chinh chiến hằng năm trên chiến trường, hơn nữa người trong trong đó đều xuất thân từ các bộ đội đặc chủng nổi tiếng như Alpha, Grew.
Vương Hùng âm hiểm cười:
- Lấy thực lực bọn chúng, nếu đối phó với đám người Huyết Sát thì quá dễ dàng.
- Vậy là tốt rồi.
Nghe Vương Hùng nói như thế thì Dương Sách yên lòng:
- Tốt lắm, ngươi ra ngoài chuẩn bị đi, theo kế hoạch mà làm.
- Vâng, Dương gia.
Vương Hùng lĩnh mệnh, cung kính rời phòng.
"Ba!"
Sau khi Vương Hùng rời khỏi phòng, Dương Sách ngồi ở trên ghế salon, cầm lấy hộp thuốc lá, lấy ra một điếu, châm lửa rồi hút.
- Bùi Đông Lai, tuy rằng mày đã đạt đến cảnh giới Ám Kính nhưng mà võ công cao tới đâu cũng phải sợ thái đao, huống hồ bây giờ là thời đại của súng ống?
Khói vờn quanh khuôn mặt Dương Sách, trên mặt Dương Sách hiện lên vẻ âm trầm, cười cười:
- Mày dám để tao quỳ cút ra khỏi Đông Hải, tao sẽ để mạng mày ở lại Giang Ninh.
Nói xong, Dương Sách thở ra một ngụm khói:
- Còn về phần cha của mày, hừ, chỉ cần hắn dám báo thủ thì lão tử sẽ tìm đến đám lính đánh thuê kia. Nếu như cha mày dám ra mặt đối phó với đám lính thuê kia thì…. Hừ… đến lúc ấy vị ở Tử Cấm thành kia sẽ nắm được nhược điểm mà đối phó với cha của mày. Hắc hắc, 20 năm trước, phụ thân mày như mặt trời ban trưa còn bị vị kia cắt đứt một chân, hiện giờ, chỉ sợ cha của mày ngay cả 3 chiêu cũng đỡ không nổi.
"Ha ha..."
Nói xong, Dương Sách nhịn không được mà cười phá lên.
Lúc cười, trong đầu hắn không khỏi hiện lên gương mặt lãnh diễm cùng với thân thể mềm mại của Liễu Nguyệt, trong đôi mắt hiện lên vẻ dục vọng:
- Liễu Nguyệt, con đàn bà thúi, ta đã cho cô cơ hội nhưng cô không biết quý trọng, Hừ.. vậy đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc!
Dương Sách chậm rãi bóp tắt tàn thuốc sau đó lấy di động, bấm số của Nạp Lan Minh Châu.
Khách sạn Hitlon, trong một gian phòng.
Đã đến Giang Ninh được 7 ngày, Nạp Lan Minh Châu vẫn không như trước không có ngủ nướng mà nằm trên giường mà lúc này nàng đang bưng một ly rượu đỏ, không biết là đang nghĩ gì. Khuôn mặt hiện lên vẻ mỏi mệt nhưng lại hưng phấn.
" Reng… Reng.."
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm Nạp Lan Minh Châu lấy lại tinh thần.
Nàng không có lập tức nhắc mấy mà là ngẩng cổ, một hơi uống sạch ly rượu.
Sau đó, nàng mới cầm điện thoại lên.
Thấy người gọi là Dương Sách thì Nạp Lan Minh Châu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ thàn nhiên:
- Nói.
- Nạp Lan tiểu thư, người của ta đã xuất động.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Dương Sách vô cùng tôn kính.
- Biết rồi.
Nạp Lan Minh Châu nói:
- Bất kể như thế nào cũng phải để mạng hắn lại Giang Ninh này.
- Xin Nạp Lan tiểu thư yên tâm, cho dù hắn có cánh cũng không thoát khỏi Giang Ninh.
Dương Sách thề son thề sắt, nhưng hắn không có nói cho Nạp Lan Minh Châu biết việc mình tìm lính đánh thuê.
- Có tin tức thì báo lại cho ta.
Nạp Lan Minh Châu thản nhiên trả lời một câu, không đợi Dương Sách nói chuyện, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, nàng liền vén chăn, đứng dậy, đi đến tới trước cửa sổ.
" Xoạt"
Mở màn ra, ánh mặt trời xuyên qua ô kính thủy tinh, chiếu vào gian phòng.
Đối mặt với ánh mặt trời, Nạp Lan Minh Châu hơi nhíu nhíu mắt lại.
- Bùi Đông Lai, ta thừa nhận ta đã từng xem thường ngươi, ta cũng đánh giá thấp phụ thân Bùi Vũ Phu của ngươi, điều ấy đã làm cho ta bị ngươi vũ nhục một lần, nhưng mà, như thế có sao đâu?
- Cuối cùng ngươi cũng thất bại bởi tay ta, ân, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới mục đích cuối cùng của trò chơi này là muốn một lưới bắt hết 2 cha con người, Dương Sách chỉ là một con cờ thứ nhất, kế tiếp còn có con cờ thứ 2, thứ 3… Ngươi cùng phụ thân ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ.
"Khanh khách..."
Nói xong, Nạp Lan Minh Châu ngửa đầu lên cười.
Dưới ánh mặt trời, nàng cười đến đắc ý.
Dường như, nàng xem Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu đã trở thành miếng thịt nằm trên thớt, có thể tùy ý xâu xé.
…
…
Tác giả :
Phong Cuồng