Siêu Cấp Cường Giả
Chương 139: Thiên Đường & Địa Ngục, cách nhau chỉ một bước chân
Từ sau khi Bùi Đông Lai dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi thì năng lực Tiên thiên của hắn cũng tăng lên, mà thính lực cũng vượt xa người thường.
- Ngươi làm sao vậy?
Lúc này đây, thấy được Bùi Đông Lai lại xuất hiện điều khác thường thì Trần Anh liền nghi ngờ.
- Không... Không có việc gì.
Phát hiện được giai đoạn dung hợp thứ hai đã dừng lại thì Bùi Đông Lai khẽ lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì.
- Xem ra thì ngươi biết Long Nha?
Mắt thấy Bùi Đông Lai nói mình không có việc gì, Trần Anh lại nhịn không được hỏi, nàng có có thể khẳng định Bùi Đông Lai biết Long Nha nếu không khi nghe thấy hai từ Long Nha thì Bùi Đông Lai cũng sẽ không kích động như vậy.
Thông qua lần dung hợp mới vừa rồi thì Bùi Đông Lai biết được Trần Anh là vị hôn thê của Tiêu Phi hơn nữa hai người cũng đã kết hôn với nhau được 3 năm.
Hiện giờ, Trần Anh đã thoát ly khỏi Long Nha thì Bùi Đông Lai liền phán đoán việc này hơn phân nữa là có liên quan đến chuyện Tiêu Phi đã mất đi.
- Cô là Trần Anh?
Hiểu được điều này, Bùi Đông Lai liền thở dài một tiếng sau đó mở miệng hỏi.
"Ách"
Nghe được Bùi Đông Lai nói ra tên mình thì đồng tử của Trần Anh đột nhiên phóng đại, vẻ nghi ngờ trên mặt càng đậm:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Làm sao biết Long Nha? Làm sao biết được tên của ta?
- Ta biết Tiêu Phi.
Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ nói:
- Hắn nói với ta là trong Long Nha chỉ có một người phụ nữ.
- Cái gì?
Lời nói của Bùi Đông Lai giống như là một đạo sấm chớp, nổ vang lên tai Trần Anh, nàng liền há mồm ra.
Sau đó, nàng chỉ cảm thấy hai chữ " Tiêu Phi" này giống như là một đạo ma pháp, cứ luẩn quẩn hoài bên tai của nàng.
Cùng lúc đó, từng cảnh tượng của nàng và Tiêu Phi giống như là một bộ phim điện ảnh, không ngừng hiện ra trong đầu của nàng.
Dần dần, dần dần, nang không muốn nhớ đến đoạn kia, thân hình của nàng liền run lên, trên mặt liền trở nên trắng bệch hơn nữa đôi mắt cũng có chút phiếm hồng.
Thấy một màn như vậy, Bùi Đông Lai có thể khẳng định, Trần Anh rời khỏi Long Nha là có liên quan đến chuyện Tiêu Phi mất đi.
Đối với việc này thì Bùi Đông Lai cũng không biết mở miệng an ủi Trần Anh như thế nào, dù sao thì hắn cũng không thể đem mọi việc nói ra, cho dù hắn đồng ý nói ra thì chắc gì Trần Anh đã tin.
- Ngươi… làm sao ngươi biết được Tiêu Phi?
Không biết qua bao lâu, sắc mặt Trần Anh dần tốt hơn, nàng cố gắng khống chế cảm xúc của mình nhưng mà giọng nói có chút run rẩy.
- Tiêu Phi là sư phụ của ta.
Mặc dù Bùi Đông Lai không muốn nói đến Tiêu Phi trước mặt Trần Anh nhưng mà Trần Anh lại hỏi kỹ sự việc này nên hắn chỉ đành trả lời.
- Sư phụ?
Nghe được hai chữ này thì sắc mặt Trần Anh lại tỏ ra kinh ngạc, thân là vị hôn thê của Tiêu Phi nhưng chưa bao giờ nàng nghe nói Tiêu Phi có đồ đệ.
- Ta cùng với y có vài lần duyên phận, y đã dạy cho ta một số việc cho nên ta đã đem y trở thành sư phụ của mình.
Bùi Đông Lai đành phải nói dối dù sao thì từ ý nào đó thì Tiêu Phi cũng được cho là sư phụ của hắn.
- Tại sao, anh ấy không nói với ta?
Trần Anh sửng sốt một chút, tự nhủ nói một câu sau đó lại cảm thấy nói vấn đề Tiêu Phi ở đây không thích hợp cho nên ánh mắt nàng dần trở nên bình tĩnh.
Thây được sự biến hóa trong đôi mắt của Trần Anh thì Bùi Đông Lai biết bởi vì mình có quan hệ với Tiêu Phi nên nàng mới tỏ ra thái độ như thế.
Cho nên, Bùi Đông Lai do dự một chút rồi nói:
- Trần Anh tỷ, sở dĩ ra giết chết Chu Phúc Thái và đám người Tôn Vệ Đông là do bọn hắn muốn giết ta.
- Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?
Nghe được điều này thì Trần Anh mở miệng hỏi.
Giờ phút này, giọng nói của nàng mang theo vài phần quan tâm.
Bùi Đông Lai liêng đem tất cả mọi chuyện nói ra cho Trần Anh biết.
- Thì ra là thế.
Nghe Bùi Đông Lai giải thích, lửa giận của Trần Anh ngập trời:
- Hắc, Tôn Tường Vân thật to gan, lại dám lợi dụng quyền lực trong tay của mình để tính đến chuyện giết người diệt khẩu.
Nghe được Trần Anh nói thế thì trong lòng Bùi Đông Lai khẽ động, hắn hiểu được khi hắn kể chuyện đó ra thì Trần Anh sẽ đứng về phía của hắn.
- Đông Lai, cậu đi đi, mọi chuyện đã có ta giải thích.
Trần Anh lại mở miệng:
- Còn về phần Tôn Tường Vân thì ta sẽ khiến cho hắn phải hối hận.
Hiển nhiên là theo bản năng Trần Anh cho rằng đám người của quân đoàn xx được Tôn Tường Vân trao quyền mới dám làm ra hành động vô pháp vô thiên như thế.
Bùi Đông Lai không có hé răng.
Hắn biết rằng Trần Anh là vị hôn thê của Tiêu Phi cho nên hắn có một vạn lý do đẻ tin tưởng một khi Trần Anh muốn gây ra chuyện bất lợi đối với Tôn Tường Vân thì tuyệt đối Tôn Tường Vân sẽ gặp bi kịch.
Năm phút đồng hồ sau
Trần Anh đã nói xong chuyện với Bùi Đông Lai, đem tin tức cứu được Mộ Khuynh Nhan truyền ra bên ngoài đồng thời mang theo Mộ Khuynh Nhan rời khỏi.
Chân núi Vân Sơn.
Biết được tin tức Mộ Khuynh Nhan bình yên thì tất cả mọi người liền thở phào một hơi.
- Thật có lỗi, Triệu cục trưởng, lúc nãy vì qua lo lắng nên ta đã đắc tội với mọi người, xin mọi người rộng lượng bỏ qua.
Tin tức Mộ Khuynh Nhan bình an vô sự làm cho Tương Cương nhẹ nhõm, ngay lập tức hắn đi lên giải thích.
Triệu cục trưởng cười cười, nói:
- Mọi người chúng ta đều hiểu được tâm tình của Tương tiên sinh, Tương tiên sinh không cần phải áy náy.
Tương Cương cũng không nói gì thêm, sau đó lại liếc mắt xin lỗi Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt âm thầm thở ra đồng thời lại có chút lo lắng tình cảnh của Bùi Đông Lai, Triệu cục trưởng cũng không có nhắc tới chuyện tình của Bùi Đông Lai.
- Đông Lai đâu? Sao không có tin tức của nó?
Lúc này đây, mắt thấy Triệu cục trưởng không nói gì về Bùi Đông Lai thì Cổ Bồi Nguyên liền nóng nảy.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Cổ hiệu trưởng nhất thời ta đã hồ đồ nên quên nói tin tức của sinh viên kia.
Khuôn mặt Triệu cục trưởng tỏ ra vẻ xin lỗi, nói:
- Sinh viên kia cũng an toàn rồi, hắn và Mộ tiểu thư ở cùng một chỗ.
" Phù"
Biết được Bùi Đông Lai không có việc gì, Cổ Bồi Nguyên nhẹ nhàng thở ra, sau theo sau lại nhớ ra cái gì đó, hướng về phía Cung Minh giọng nói không tốt:
- Cung chính ủy, ta đã đem sinh viên giao cho các ông thế mà các ông lại khiến ta cảm thấy thất vọng, đợi sau khi nhìn thấy Bùi Đông Lai, ta sẽ tự mình đi tới nơi đóng quân của các ông, bản thân ta muốn nhìn người của các ông sẽ giải thích chuyện này như thế nào?
Đối mắt với lời trách cứ của Cổ Bồi Nguyên, Cung Minh tự biết mình đuối lý.
Mấy phút sau, Cung Minh bảo tên cảnh vệ viên bấm số điện thoại ở nơi đống quân của quân đoàn xx.
- Trương Phong, ta và Cổ hiệu trưởng sẽ đến đó, ngươi nhất định phải viết xong bản báo cáo, có nghe hay không?
Điện thoại chuyện được, Cung Minh liền trầm giọng quát.
- Vâng, thưa thủ trưởng.
Đầu bên kia điện thoại, Trương Phong liền mang theo vẻ kinh hồn bạt vía mà trả lời.
"Đô... Đô..."
Theo sau... Không đợi Trương Phong mở miệng, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.
Bên tai vang lên tiếng " Đô, Đô" Trương Phong cảm thấy cả người của hắn đã trở nên lạnh lẽo.
"Bịch!"
Nương theo một tiếng vang giòn, điện thoại đã rơi xuống làm vang lên một tiếng chói tai, Trương Phong giống như là đã trút hết khí lực, trực tiếp xụi lơ trên ghế làm việc.
Bởi vì hắn sợ hãi Tôn Tường Vân cho nên đến bây giờ hắn còn chưa nói cho cấp trên biết, người chết là Tôn Vệ Đông.
Hiện giờ sau khi Cung Minh gọi điện đến thì Trương Phong rất rõ ràng, giấy không gói được lửa chung quy chuyện gì nên tới thì tới.
Hiểu được điều này thì Trương Phong liền cắn chặt răng, giống như đã làm ra quyết định gì đó, khuôn mặt lộ ra vẻ kiên quyết.
Dưới ánh đèn, hắn cầm lấy điện thoại, bấm số của Tôn Tường Vân.
Thật lâu sau điện thoại mới được chuyển, trong điện thoại truyền ra một giọng nói non nớt.
- Ta là Trương Phong đoàn trưởng của quân đoàn xx, xin cho gặp thủ trưởng Tôn Tường Vân, ta có chuyện quan trọng muốn báo cáo.
Nghe được đối phương là cảnh vệ của Tôn Tường Vân thì Trương Phong cố gắng kiềm chế giọng nói của mình.
- Xin chờ một chút.
Cảnh vệ viên nói xong liền bỏ điện thoại xuống, đi mời Tôn Tường Vân ra. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một phút sau, Tôn Tường Vân nắm điện thoại lên, nói:
- Trương Phong a Trương Phong, không phải ta nói lúc bình thường thì công tác của chú rất khá nhưng con mẹ nó, tại sao vào thời khắc quan trọng này lại xảy ra vấn đề nữa?
- Thủ trưởng.
Nghe được giọng nói của Tôn Tường Vân, mặc dù là đã làm ra quyết định nhưng mà tay nắm điện thoại của Trương Phong cũng run lên, giọng nói run rẩy:
- Người chết…chết kia là…là Vệ Đông.
- Ngươi nói cái gì?
Đầu bên kia, nghe được Trương Phong nói như vậy thì Tôn Tường Vân liền rống lên.
- Thủ trưởng…
- Trương Phong, ngươi nói học sinh chết kia là Vệ Đông sao?
Không đợi Trương Phong nói hết lời, Tôn Tường Vân đã cắt ngang, giọng nói của Tôn Tường Vân tràn vẻ không thể tin đồng thời mang theo vài phần rung động.
- Dạ…đúng vậy thưa thủ trưởng.
Trương Phong cắn răng đáp lại.
" Bịch"
Trương Phong xác nhận đã làm cho Tôn Tường Vân hoàn toàn ngây người, điện thoại trực tiếp rớt xuống.
Đầu bên này, dường như Trương Phong cũng biết Tôn Tường Vân chịu đả kích như thế nào, bất quá hắn cũng không tỏ ra vẻ sợ hãi như lúc trước, khuôn mặt của hắn cực kỳ bình tĩnh:
- Thủ trưởng…
- Trương Phong, lão tử phải bắn chết ngươi.
Tôn Tường Vân giống như là kẻ điên, cầm điện thoại lên, rít gào nói.
- Thủ trưởng, ngài bắn chết ta cũng vô dụng, tất cả chuyện này là do con của ngài tạo thành.
Trương Phong bình tĩnh nói.
- Ngươi…mẹ nó…ngươi nói cái chó gì?
Tôn Tường Vân thiếu chút nữa là ngất đi.
- Thủ trưởng, ta nói tất cả chuyện này là do con của ngài tạo thành..
Trương Phong bình tĩnh, đem tất cả mọi chuyện nói cho Tôn Tường Vân biết.
- Vệ Đông, mày…tại sao mày lại làm như vậy? Mấy năm nay mày sống làm cái rắm gì?
Tôn Tường Vân nghe Trương Phong giải thích, chẳng những hắn không có bớt giận mà càng thêm căm tức.
- Thủ trưởng, cá nhân ta cho rằng hiện tại truy cứu trách nhiệm cũng đã không còn ý nghĩa.
Trương Phong gần từng chữ:
- Hiện tại chúng ta phải đem chuyện này đổ lên đầu người khác, nói cách khác là tìm sơn dương để thế tội.
- Lão tử hận không thể đập chết ngươi, ngươi còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao?
Tôn Tường Vân không chỉ căm giận Tôn Vệ Đông mà hắn còn căm giận cả Trương Phong, nếu Trương Phong ở đây thì nhất định Tôn Tường Vân sẽ bắn chết hắn.
Giọng nói của Trương Phong lạnh xuống:
- Thủ trưởng, ngài đã quên những lời ta nói lúc nãy sao? Tất cả chuyện này đều là do con của ngài tạo thành, ngài nói nếu như Bùi Đông Lai nói tất cả chuyện này thì hậu quả sẽ như thế nào?
"Ách..."
Nghe được Trương Phong nói như vậy thì Tôn Tường Vân liền cả kinh, hắn biết rõ chuyện này là do mình sai nếu như sự việc này bị phơi bày ra ánh sáng thì hắn nhất định sẽ bị liên lụy, tiền đồ của hắn tất nhiên là sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
- Thủ trưởng vì muốn đề phòng con của ngài trở mặt nên ta đã ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa ta và hắn.
Thấy Tôn Tường Vân không nói lời nào, Trương Phong lại nói:
- Đem tất cả chuyện tình đổ lên đầu Bùi Đông Lai sẽ do ta phụ trách, mà ngài thì phải bảo vệ an toàn cho ta, ngài thấy thế nào?
- Trương Phong, trước kia ta không thấy được ngươi là một đại nhân vật a.
Tôn Tường Vân giận quá hóa cười, hắn muốn thông qua thủ đoạn đặc thù để xử lý Trương Phong nhưng hiện giờ nghe Trương Phong nói như vậy thì hắn đành phải thay đổi kế hoạch.
- Thủ trưởng, sự việc đã đến nước này, ngài cho rằng vì sao ta lại không dám?
Trương Phong bất chấp hoàn toàn, sự việc đến bây giờ nếu muốn sống thì hắn chỉ có thể kéo Tôn Tường Vân vào.
Lúc này Tôn Tường Vân trầm mặc
- Ngươi ở đó đợi ta.
Một lát sau, Tôn Tường Vân làm ra quyết định, hắn cũng biết cho dù hắn có tức giận đi thế nào chăng nữa thì tvd cũng không thể sống lại, hiện giờ, chuyện hắn cần làm chính là không để chuyện này liên quan đến mỉnh, ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của bản thân.
"Phù"
Câu trả lời của Tôn Tường Vân làm Trương Phong thở phào nhẹ nhõm, hắn xem ra chỉ cần có Tôn Tường Vân ra mặt thì tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách ổn thỏa.
- Tiểu tử, mạng của mày đã không chết trong rừng nhưng mà mày chạy không thoát khỏi nắng đâu con, sự tình này là do mày dựng lên vì vậy mày cũng cần phải ở lại trả tiền.
Ở Trương Phong xem ra, nếu như có thể đem chuyện này xử lý tốt thì hắn vừa có thể đảm bảo được chức vị vừa có thể nắm lấy nhược điểm, sau này uy hiếp Tôn Tường Vân.
"Ha ha... Ha ha ha ha!"
Nghĩ tới đây, Trương Phong không nhịn được mà cười phá lên.
Dường như hắn cảm thấy may mắn, cảm giác giống như mới từ Địa ngục lên Thiên đường.
Thiên đường và địa ngục.
Bên trái là Thiên đường, bên phải là Địa ngục.
Bùi Đông Lai từ bên phải đi đến bên trái.
Trương Phong và Tôn Tường Vân thì ngược lại.
- Ngươi làm sao vậy?
Lúc này đây, thấy được Bùi Đông Lai lại xuất hiện điều khác thường thì Trần Anh liền nghi ngờ.
- Không... Không có việc gì.
Phát hiện được giai đoạn dung hợp thứ hai đã dừng lại thì Bùi Đông Lai khẽ lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì.
- Xem ra thì ngươi biết Long Nha?
Mắt thấy Bùi Đông Lai nói mình không có việc gì, Trần Anh lại nhịn không được hỏi, nàng có có thể khẳng định Bùi Đông Lai biết Long Nha nếu không khi nghe thấy hai từ Long Nha thì Bùi Đông Lai cũng sẽ không kích động như vậy.
Thông qua lần dung hợp mới vừa rồi thì Bùi Đông Lai biết được Trần Anh là vị hôn thê của Tiêu Phi hơn nữa hai người cũng đã kết hôn với nhau được 3 năm.
Hiện giờ, Trần Anh đã thoát ly khỏi Long Nha thì Bùi Đông Lai liền phán đoán việc này hơn phân nữa là có liên quan đến chuyện Tiêu Phi đã mất đi.
- Cô là Trần Anh?
Hiểu được điều này, Bùi Đông Lai liền thở dài một tiếng sau đó mở miệng hỏi.
"Ách"
Nghe được Bùi Đông Lai nói ra tên mình thì đồng tử của Trần Anh đột nhiên phóng đại, vẻ nghi ngờ trên mặt càng đậm:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Làm sao biết Long Nha? Làm sao biết được tên của ta?
- Ta biết Tiêu Phi.
Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ nói:
- Hắn nói với ta là trong Long Nha chỉ có một người phụ nữ.
- Cái gì?
Lời nói của Bùi Đông Lai giống như là một đạo sấm chớp, nổ vang lên tai Trần Anh, nàng liền há mồm ra.
Sau đó, nàng chỉ cảm thấy hai chữ " Tiêu Phi" này giống như là một đạo ma pháp, cứ luẩn quẩn hoài bên tai của nàng.
Cùng lúc đó, từng cảnh tượng của nàng và Tiêu Phi giống như là một bộ phim điện ảnh, không ngừng hiện ra trong đầu của nàng.
Dần dần, dần dần, nang không muốn nhớ đến đoạn kia, thân hình của nàng liền run lên, trên mặt liền trở nên trắng bệch hơn nữa đôi mắt cũng có chút phiếm hồng.
Thấy một màn như vậy, Bùi Đông Lai có thể khẳng định, Trần Anh rời khỏi Long Nha là có liên quan đến chuyện Tiêu Phi mất đi.
Đối với việc này thì Bùi Đông Lai cũng không biết mở miệng an ủi Trần Anh như thế nào, dù sao thì hắn cũng không thể đem mọi việc nói ra, cho dù hắn đồng ý nói ra thì chắc gì Trần Anh đã tin.
- Ngươi… làm sao ngươi biết được Tiêu Phi?
Không biết qua bao lâu, sắc mặt Trần Anh dần tốt hơn, nàng cố gắng khống chế cảm xúc của mình nhưng mà giọng nói có chút run rẩy.
- Tiêu Phi là sư phụ của ta.
Mặc dù Bùi Đông Lai không muốn nói đến Tiêu Phi trước mặt Trần Anh nhưng mà Trần Anh lại hỏi kỹ sự việc này nên hắn chỉ đành trả lời.
- Sư phụ?
Nghe được hai chữ này thì sắc mặt Trần Anh lại tỏ ra kinh ngạc, thân là vị hôn thê của Tiêu Phi nhưng chưa bao giờ nàng nghe nói Tiêu Phi có đồ đệ.
- Ta cùng với y có vài lần duyên phận, y đã dạy cho ta một số việc cho nên ta đã đem y trở thành sư phụ của mình.
Bùi Đông Lai đành phải nói dối dù sao thì từ ý nào đó thì Tiêu Phi cũng được cho là sư phụ của hắn.
- Tại sao, anh ấy không nói với ta?
Trần Anh sửng sốt một chút, tự nhủ nói một câu sau đó lại cảm thấy nói vấn đề Tiêu Phi ở đây không thích hợp cho nên ánh mắt nàng dần trở nên bình tĩnh.
Thây được sự biến hóa trong đôi mắt của Trần Anh thì Bùi Đông Lai biết bởi vì mình có quan hệ với Tiêu Phi nên nàng mới tỏ ra thái độ như thế.
Cho nên, Bùi Đông Lai do dự một chút rồi nói:
- Trần Anh tỷ, sở dĩ ra giết chết Chu Phúc Thái và đám người Tôn Vệ Đông là do bọn hắn muốn giết ta.
- Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?
Nghe được điều này thì Trần Anh mở miệng hỏi.
Giờ phút này, giọng nói của nàng mang theo vài phần quan tâm.
Bùi Đông Lai liêng đem tất cả mọi chuyện nói ra cho Trần Anh biết.
- Thì ra là thế.
Nghe Bùi Đông Lai giải thích, lửa giận của Trần Anh ngập trời:
- Hắc, Tôn Tường Vân thật to gan, lại dám lợi dụng quyền lực trong tay của mình để tính đến chuyện giết người diệt khẩu.
Nghe được Trần Anh nói thế thì trong lòng Bùi Đông Lai khẽ động, hắn hiểu được khi hắn kể chuyện đó ra thì Trần Anh sẽ đứng về phía của hắn.
- Đông Lai, cậu đi đi, mọi chuyện đã có ta giải thích.
Trần Anh lại mở miệng:
- Còn về phần Tôn Tường Vân thì ta sẽ khiến cho hắn phải hối hận.
Hiển nhiên là theo bản năng Trần Anh cho rằng đám người của quân đoàn xx được Tôn Tường Vân trao quyền mới dám làm ra hành động vô pháp vô thiên như thế.
Bùi Đông Lai không có hé răng.
Hắn biết rằng Trần Anh là vị hôn thê của Tiêu Phi cho nên hắn có một vạn lý do đẻ tin tưởng một khi Trần Anh muốn gây ra chuyện bất lợi đối với Tôn Tường Vân thì tuyệt đối Tôn Tường Vân sẽ gặp bi kịch.
Năm phút đồng hồ sau
Trần Anh đã nói xong chuyện với Bùi Đông Lai, đem tin tức cứu được Mộ Khuynh Nhan truyền ra bên ngoài đồng thời mang theo Mộ Khuynh Nhan rời khỏi.
Chân núi Vân Sơn.
Biết được tin tức Mộ Khuynh Nhan bình yên thì tất cả mọi người liền thở phào một hơi.
- Thật có lỗi, Triệu cục trưởng, lúc nãy vì qua lo lắng nên ta đã đắc tội với mọi người, xin mọi người rộng lượng bỏ qua.
Tin tức Mộ Khuynh Nhan bình an vô sự làm cho Tương Cương nhẹ nhõm, ngay lập tức hắn đi lên giải thích.
Triệu cục trưởng cười cười, nói:
- Mọi người chúng ta đều hiểu được tâm tình của Tương tiên sinh, Tương tiên sinh không cần phải áy náy.
Tương Cương cũng không nói gì thêm, sau đó lại liếc mắt xin lỗi Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt âm thầm thở ra đồng thời lại có chút lo lắng tình cảnh của Bùi Đông Lai, Triệu cục trưởng cũng không có nhắc tới chuyện tình của Bùi Đông Lai.
- Đông Lai đâu? Sao không có tin tức của nó?
Lúc này đây, mắt thấy Triệu cục trưởng không nói gì về Bùi Đông Lai thì Cổ Bồi Nguyên liền nóng nảy.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Cổ hiệu trưởng nhất thời ta đã hồ đồ nên quên nói tin tức của sinh viên kia.
Khuôn mặt Triệu cục trưởng tỏ ra vẻ xin lỗi, nói:
- Sinh viên kia cũng an toàn rồi, hắn và Mộ tiểu thư ở cùng một chỗ.
" Phù"
Biết được Bùi Đông Lai không có việc gì, Cổ Bồi Nguyên nhẹ nhàng thở ra, sau theo sau lại nhớ ra cái gì đó, hướng về phía Cung Minh giọng nói không tốt:
- Cung chính ủy, ta đã đem sinh viên giao cho các ông thế mà các ông lại khiến ta cảm thấy thất vọng, đợi sau khi nhìn thấy Bùi Đông Lai, ta sẽ tự mình đi tới nơi đóng quân của các ông, bản thân ta muốn nhìn người của các ông sẽ giải thích chuyện này như thế nào?
Đối mắt với lời trách cứ của Cổ Bồi Nguyên, Cung Minh tự biết mình đuối lý.
Mấy phút sau, Cung Minh bảo tên cảnh vệ viên bấm số điện thoại ở nơi đống quân của quân đoàn xx.
- Trương Phong, ta và Cổ hiệu trưởng sẽ đến đó, ngươi nhất định phải viết xong bản báo cáo, có nghe hay không?
Điện thoại chuyện được, Cung Minh liền trầm giọng quát.
- Vâng, thưa thủ trưởng.
Đầu bên kia điện thoại, Trương Phong liền mang theo vẻ kinh hồn bạt vía mà trả lời.
"Đô... Đô..."
Theo sau... Không đợi Trương Phong mở miệng, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.
Bên tai vang lên tiếng " Đô, Đô" Trương Phong cảm thấy cả người của hắn đã trở nên lạnh lẽo.
"Bịch!"
Nương theo một tiếng vang giòn, điện thoại đã rơi xuống làm vang lên một tiếng chói tai, Trương Phong giống như là đã trút hết khí lực, trực tiếp xụi lơ trên ghế làm việc.
Bởi vì hắn sợ hãi Tôn Tường Vân cho nên đến bây giờ hắn còn chưa nói cho cấp trên biết, người chết là Tôn Vệ Đông.
Hiện giờ sau khi Cung Minh gọi điện đến thì Trương Phong rất rõ ràng, giấy không gói được lửa chung quy chuyện gì nên tới thì tới.
Hiểu được điều này thì Trương Phong liền cắn chặt răng, giống như đã làm ra quyết định gì đó, khuôn mặt lộ ra vẻ kiên quyết.
Dưới ánh đèn, hắn cầm lấy điện thoại, bấm số của Tôn Tường Vân.
Thật lâu sau điện thoại mới được chuyển, trong điện thoại truyền ra một giọng nói non nớt.
- Ta là Trương Phong đoàn trưởng của quân đoàn xx, xin cho gặp thủ trưởng Tôn Tường Vân, ta có chuyện quan trọng muốn báo cáo.
Nghe được đối phương là cảnh vệ của Tôn Tường Vân thì Trương Phong cố gắng kiềm chế giọng nói của mình.
- Xin chờ một chút.
Cảnh vệ viên nói xong liền bỏ điện thoại xuống, đi mời Tôn Tường Vân ra. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một phút sau, Tôn Tường Vân nắm điện thoại lên, nói:
- Trương Phong a Trương Phong, không phải ta nói lúc bình thường thì công tác của chú rất khá nhưng con mẹ nó, tại sao vào thời khắc quan trọng này lại xảy ra vấn đề nữa?
- Thủ trưởng.
Nghe được giọng nói của Tôn Tường Vân, mặc dù là đã làm ra quyết định nhưng mà tay nắm điện thoại của Trương Phong cũng run lên, giọng nói run rẩy:
- Người chết…chết kia là…là Vệ Đông.
- Ngươi nói cái gì?
Đầu bên kia, nghe được Trương Phong nói như vậy thì Tôn Tường Vân liền rống lên.
- Thủ trưởng…
- Trương Phong, ngươi nói học sinh chết kia là Vệ Đông sao?
Không đợi Trương Phong nói hết lời, Tôn Tường Vân đã cắt ngang, giọng nói của Tôn Tường Vân tràn vẻ không thể tin đồng thời mang theo vài phần rung động.
- Dạ…đúng vậy thưa thủ trưởng.
Trương Phong cắn răng đáp lại.
" Bịch"
Trương Phong xác nhận đã làm cho Tôn Tường Vân hoàn toàn ngây người, điện thoại trực tiếp rớt xuống.
Đầu bên này, dường như Trương Phong cũng biết Tôn Tường Vân chịu đả kích như thế nào, bất quá hắn cũng không tỏ ra vẻ sợ hãi như lúc trước, khuôn mặt của hắn cực kỳ bình tĩnh:
- Thủ trưởng…
- Trương Phong, lão tử phải bắn chết ngươi.
Tôn Tường Vân giống như là kẻ điên, cầm điện thoại lên, rít gào nói.
- Thủ trưởng, ngài bắn chết ta cũng vô dụng, tất cả chuyện này là do con của ngài tạo thành.
Trương Phong bình tĩnh nói.
- Ngươi…mẹ nó…ngươi nói cái chó gì?
Tôn Tường Vân thiếu chút nữa là ngất đi.
- Thủ trưởng, ta nói tất cả chuyện này là do con của ngài tạo thành..
Trương Phong bình tĩnh, đem tất cả mọi chuyện nói cho Tôn Tường Vân biết.
- Vệ Đông, mày…tại sao mày lại làm như vậy? Mấy năm nay mày sống làm cái rắm gì?
Tôn Tường Vân nghe Trương Phong giải thích, chẳng những hắn không có bớt giận mà càng thêm căm tức.
- Thủ trưởng, cá nhân ta cho rằng hiện tại truy cứu trách nhiệm cũng đã không còn ý nghĩa.
Trương Phong gần từng chữ:
- Hiện tại chúng ta phải đem chuyện này đổ lên đầu người khác, nói cách khác là tìm sơn dương để thế tội.
- Lão tử hận không thể đập chết ngươi, ngươi còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao?
Tôn Tường Vân không chỉ căm giận Tôn Vệ Đông mà hắn còn căm giận cả Trương Phong, nếu Trương Phong ở đây thì nhất định Tôn Tường Vân sẽ bắn chết hắn.
Giọng nói của Trương Phong lạnh xuống:
- Thủ trưởng, ngài đã quên những lời ta nói lúc nãy sao? Tất cả chuyện này đều là do con của ngài tạo thành, ngài nói nếu như Bùi Đông Lai nói tất cả chuyện này thì hậu quả sẽ như thế nào?
"Ách..."
Nghe được Trương Phong nói như vậy thì Tôn Tường Vân liền cả kinh, hắn biết rõ chuyện này là do mình sai nếu như sự việc này bị phơi bày ra ánh sáng thì hắn nhất định sẽ bị liên lụy, tiền đồ của hắn tất nhiên là sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
- Thủ trưởng vì muốn đề phòng con của ngài trở mặt nên ta đã ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa ta và hắn.
Thấy Tôn Tường Vân không nói lời nào, Trương Phong lại nói:
- Đem tất cả chuyện tình đổ lên đầu Bùi Đông Lai sẽ do ta phụ trách, mà ngài thì phải bảo vệ an toàn cho ta, ngài thấy thế nào?
- Trương Phong, trước kia ta không thấy được ngươi là một đại nhân vật a.
Tôn Tường Vân giận quá hóa cười, hắn muốn thông qua thủ đoạn đặc thù để xử lý Trương Phong nhưng hiện giờ nghe Trương Phong nói như vậy thì hắn đành phải thay đổi kế hoạch.
- Thủ trưởng, sự việc đã đến nước này, ngài cho rằng vì sao ta lại không dám?
Trương Phong bất chấp hoàn toàn, sự việc đến bây giờ nếu muốn sống thì hắn chỉ có thể kéo Tôn Tường Vân vào.
Lúc này Tôn Tường Vân trầm mặc
- Ngươi ở đó đợi ta.
Một lát sau, Tôn Tường Vân làm ra quyết định, hắn cũng biết cho dù hắn có tức giận đi thế nào chăng nữa thì tvd cũng không thể sống lại, hiện giờ, chuyện hắn cần làm chính là không để chuyện này liên quan đến mỉnh, ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của bản thân.
"Phù"
Câu trả lời của Tôn Tường Vân làm Trương Phong thở phào nhẹ nhõm, hắn xem ra chỉ cần có Tôn Tường Vân ra mặt thì tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách ổn thỏa.
- Tiểu tử, mạng của mày đã không chết trong rừng nhưng mà mày chạy không thoát khỏi nắng đâu con, sự tình này là do mày dựng lên vì vậy mày cũng cần phải ở lại trả tiền.
Ở Trương Phong xem ra, nếu như có thể đem chuyện này xử lý tốt thì hắn vừa có thể đảm bảo được chức vị vừa có thể nắm lấy nhược điểm, sau này uy hiếp Tôn Tường Vân.
"Ha ha... Ha ha ha ha!"
Nghĩ tới đây, Trương Phong không nhịn được mà cười phá lên.
Dường như hắn cảm thấy may mắn, cảm giác giống như mới từ Địa ngục lên Thiên đường.
Thiên đường và địa ngục.
Bên trái là Thiên đường, bên phải là Địa ngục.
Bùi Đông Lai từ bên phải đi đến bên trái.
Trương Phong và Tôn Tường Vân thì ngược lại.
Tác giả :
Phong Cuồng