Siêu Cấp Binh Vương
Chương 173: Lão Nương Bưu Hãn (3)
Hai người có chút nhíu lông mày."Thực xin lỗi, chúng ta thu tiền của ngươi là bảo vệ ngươi, không phải làm tay chân của ngươi." Một người trong đó tuy trong nội tâm không vui, nhưng vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
"Hừ, ngươi nghĩ đám các ngươi là cái gì? Cho các ngươi làm tay chân đó là cất nhắc các ngươi." Phụ nữ trung niên khinh thường nói, "Nói cho ngươi biết, các ngươi không muốn, bên ngoài còn có rất nhiều người nghĩ đến."
"Tuy chúng ta nghèo, nhưng là mời ngươi đừng vũ nhục nhân cách của chúng ta, chúng ta cũng có tôn nghiêm." Người nọ tiếp tục nói.
"Tôn nghiêm? Các ngươi còn có tôn nghiêm sao? Lão nương nói cho các ngươi biết, cái thế giới này có quyền thì có tôn nghiêm, có tiền thì có tôn nghiêm, nếu không cũng đừng nói chuyện tôn nghiêm gì." Phụ nữ trung niên khinh thường nói.
"Lão vu bà, chúng ta nhẫn ngươi đã lâu rồi, ngươi không phải là có mấy đồng tiền dơ bẩn sao, chúng ta không thèm." Tên còn lại phẫn nộ nói.
"Ngươi... Ngươi mắng ta lão vu bà?" Phụ nữ trung niên kích động toàn thân run rẩy, thịt mỡ trên người từng đợt chấn động, quả thực có thể nói là sóng to gió lớn.
"Ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Đừng cho là mình có mấy đồng tiền dơ bẩn liền rất giỏi, nói cho ngươi biết, lão tử không làm." Nói xong, người nọ tức giận hừ một tiếng, quay đầu rời đi.
"Lão tử cũng không đã làm, ngươi mời người khác a." Tên còn lại cũng đồng dạng khinh thường nhổ nước miếng, quay người rời đi.
"Ngươi... Các ngươi!" Phụ nữ trung niên tức đến độ toàn thân run rẩy, hung hăng nói, "Các ngươi không làm, về sau vĩnh viễn cũng đừng ở thành phố Thượng Hải sinh sống."
Chứng kiến hai người rời đi, Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Đừng cho là mình có gì đặc biệt hơn người, tự cho là đúng." Sau đó quay người đi đến bên cạnh Lâm Nhu Nhu, nói: "Giữa trưa, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Ừ!" Lâm Nhu Nhu nhẹ gật đầu, đáp.
Lúc đi ngang qua Thẩm Nguyên, Diệp Khiêm dừng bước lại, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, nói: "Xem ra ngươi không có trí nhớ tốt, chuyện ngày hôm qua ta đã nói với ngươi, ngươi tựa hồ đã quên."
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua ở văn phòng, Thẩm Nguyên không khỏi toàn thân run rẩy, hoảng sợ nhìn về phía Diệp Khiêm."Nhớ kỹ, chuyện gì cũng quá tam ba bận, ta không hy vọng lại có lần tiếp theo." Diệp Khiêm lạnh lùng nói.
Nói xong, định ly khai. Phụ nữ trung niên lại lớn tiếng kêu lên: "Này, ngươi muốn đi như vậy sao?"
Diệp Khiêm dừng bước lại, xoay người, nhìn phụ nữ trung niên, hỏi: "Như thế nào? Còn ngại bị đánh không đủ sao?"
Tiếp xúc ánh mắt sắc bén của Diệp Khiêm, phụ nữ trung niên không khỏi lui về phía sau một bước, trong nội tâm bay lên một tia sợ hãi. Bất quá, ỷ vào ca ca đầy thế lực của mình, nàng từ trước đến nay ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh đã quen, ở nàng trong mắt, giống như Đặng Phi Tường là người trâu bò nhất. "Đánh ta xong, ngươi muốn dễ dàng như vậy ly khai sao?" Phụ nữ trung niên nói.
Diệp Khiêm khóe miệng cười tà, nói: "Ngươi có thể ngăn cản ta sao?"
"Ngươi nếu là nam nhân thì đừng đi." Phụ nữ trung niên kêu lên.
"Ta có phải là nam nhân hay không không cần hướng ngươi chứng minh." Diệp Khiêm nói, "Nếu như ngươi còn muốn tiếp tục, ta phụng bồi đến cùng. Bất quá, ta hiện tại đói bụng rồi, muốn đi ăn cơm. Ngươi gọi người ở chỗ này chờ ta, cơm nước xong xuôi ta sẽ trở lại." Diệp Khiêm rất rõ ràng, phụ nữ trung niên là muội muội của Đặng Phi Tường, người nàng gọi tới nhất định là người của tập đoàn Phi Tường, Diệp Khiêm ngược lại rất có hứng thú đối với tập đoàn Phi Tường gây sóng gió ở thành phố Thượng Hải. Còn có chuyện tối ngày hôm qua, chỉ sợ cùng tập đoàn Phi Tường thoát không khỏi liên quan, Diệp Khiêm còn ý định đi tìm hắn tính sổ.
Nói xong, Diệp Khiêm nắm tay Lâm Nhu Nhu đi ra bệnh viện.
Chứng kiến Diệp Khiêm ly khai, những người vây xem cũng đều nhao nhao tán đi. Phụ nữ trung niên hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Nguyên, nổi giận nói: "Đồ vô dụng, lão bà của mình bị người đánh liền cái rắm cũng không dám phóng ra, thực không phải là nam nhân."
Thẩm Nguyên nịnh nọt áp sát vào nàng, nói: "Lão bà, đừng nóng giận, cùng loại người không có tố chất tức giận không có lợi, tức giận rất dễ có nếp nhăn, đến lúc đó liền không xinh đẹp."
Phụ nữ trung niên hừ một tiếng, nói: "Cơn tức này ta nuốt không trôi, từ nhỏ cho đến bây giờ còn chưa có ai dám tát ta. Ta phải gọi điện thoại cho ca ca của ta, ta muốn tiểu tử kia tại thành phố Thượng Hải không chỗ để đi." Nói xong, phụ nữ trung niên lấy điện thoại ra bấm số Đặng Phi Tường.
Một lát, đối diện truyền đến âm thanh của Đặng Phi Tường, "Này, em lại có chuyện gì à?" Trong giọng nói có chút không kiên nhẫn, xem ra Đặng Phi Tường đối với cô muội muội này cũng không phải rất ưa thích, thế nhưng mà dù sao cũng là muội muội duy nhất của hắn, lại không thể không nhịn xuống.
"Ca, em bị người đánh! Ô ô!" Phụ nữ trung niên vậy mà giả trang ra một bộ dáng tiểu nữ hài, làm nũng đến, bất quá thoạt nhìn lại phi thường không được tự nhiên, có loại để cho người nhìn cảm giác nhất phi trùng thiên.
"Em không phải có hai bảo tiêu sao? Hơn nữa, ai dám đánh em? Em không đi khi dễ người khác đã là không tệ rồi." Đặng Phi Tường nói.
"Còn không phải là vì Thẩm Nguyên tên vương bát đản kia sao, hắn tại bệnh viện câu dẫn một tiểu hộ sĩ, em tới nơi này tìm nàng lý luận, kết quả ngược lại bị bạn trai của y tá kia đánh. Hai bảo đều không dùng được, đánh không lại người ta, bị dọa chạy. Ca, anh nhất định phải giúp em báo thù ah." Phụ nữ trung niên nói.
Đặng Phi Tường bất đắc dĩ thở dài, đối với cô muội muội này Đặng Phi Tường thật sự là không có biện pháp. Hắn ngược lại rất hiểu Thẩm Nguyên, muội muội mình cái loại nầy hình thể cùng tính tình, đoán chừng cũng chỉ có Thẩm Nguyên có thể chịu được. Bất quá có thể có biện pháp nào, ai bảo mình chỉ có một người muội muội là nàng? "Tốt, tốt, tốt, vậy em muốn anh làm như thế nào?" Đặng Phi Tường bất đắc dĩ nói.
"Em bây giờ đang ở bệnh viện nhân dân, anh lập tức phái người tới, em muốn tiểu tử kia đầu thân hai chỗ." Đặng Phi Tinh nói.
"Em điên rồi a, để cho anh ở trong bệnh viện giết người, em muốn hại chết anh à?" Đặng Phi Tường nói.
"Không giết hắn cũng được, nhưng em muốn tay chân của hắn, phải để cho hắn lết ra khỏi bệnh viện." Đặng Phi Tinh nói.
"Tốt, tốt, anh sẽ để cho Thành Long đi qua, như vậy được không?" Đặng Phi Tường nói.
"Cảm ơn ca, bất quá anh tốt nhất phải nhanh lên, em sợ anh tới chậm, anh cũng chỉ có thể thay muội muội của anh nhặt xác." Ngụy đông tinh nói ra.
Đặng Phi Tường tự nhiên sẽ không đem những lời này xem là thật, bất đắc dĩ thở dài, cúp điện thoại, lập tức gọi con của mình là Đặng Thành Long."Cha, có chuyện gì mà vội vã tìm con?" Đặng Thành Long kinh ngạc hỏi.
"Ai, còn không phải do cô của con sao. Nàng bây giờ đang ở bệnh viện nhân dân, con mang mấy người đi qua xem." Đặng Phi Tường nói, "Nhớ rõ tìm mấy người thân thủ tốt một chút."
Đối với cô cô của mình, Đặng Thành Long cũng biết rõ một ít, nghe xong phụ thân nói, liền biết chắc cô cô của mình ở bên ngoài lại gây chuyện. Đã không phải là lần một lần hai, về sau Đặng Phi Tường vì sợ phiền toái nên cho nàng hai tên bảo tiêu, lần này vậy mà lại gọi điện thoại đến, chắc là hai tên bảo tiêu đều đã bỏ việc. Đặng Thành Long sau khi đáp ứng, liền đi ra ngoài.
"Hừ, ngươi nghĩ đám các ngươi là cái gì? Cho các ngươi làm tay chân đó là cất nhắc các ngươi." Phụ nữ trung niên khinh thường nói, "Nói cho ngươi biết, các ngươi không muốn, bên ngoài còn có rất nhiều người nghĩ đến."
"Tuy chúng ta nghèo, nhưng là mời ngươi đừng vũ nhục nhân cách của chúng ta, chúng ta cũng có tôn nghiêm." Người nọ tiếp tục nói.
"Tôn nghiêm? Các ngươi còn có tôn nghiêm sao? Lão nương nói cho các ngươi biết, cái thế giới này có quyền thì có tôn nghiêm, có tiền thì có tôn nghiêm, nếu không cũng đừng nói chuyện tôn nghiêm gì." Phụ nữ trung niên khinh thường nói.
"Lão vu bà, chúng ta nhẫn ngươi đã lâu rồi, ngươi không phải là có mấy đồng tiền dơ bẩn sao, chúng ta không thèm." Tên còn lại phẫn nộ nói.
"Ngươi... Ngươi mắng ta lão vu bà?" Phụ nữ trung niên kích động toàn thân run rẩy, thịt mỡ trên người từng đợt chấn động, quả thực có thể nói là sóng to gió lớn.
"Ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Đừng cho là mình có mấy đồng tiền dơ bẩn liền rất giỏi, nói cho ngươi biết, lão tử không làm." Nói xong, người nọ tức giận hừ một tiếng, quay đầu rời đi.
"Lão tử cũng không đã làm, ngươi mời người khác a." Tên còn lại cũng đồng dạng khinh thường nhổ nước miếng, quay người rời đi.
"Ngươi... Các ngươi!" Phụ nữ trung niên tức đến độ toàn thân run rẩy, hung hăng nói, "Các ngươi không làm, về sau vĩnh viễn cũng đừng ở thành phố Thượng Hải sinh sống."
Chứng kiến hai người rời đi, Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Đừng cho là mình có gì đặc biệt hơn người, tự cho là đúng." Sau đó quay người đi đến bên cạnh Lâm Nhu Nhu, nói: "Giữa trưa, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Ừ!" Lâm Nhu Nhu nhẹ gật đầu, đáp.
Lúc đi ngang qua Thẩm Nguyên, Diệp Khiêm dừng bước lại, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, nói: "Xem ra ngươi không có trí nhớ tốt, chuyện ngày hôm qua ta đã nói với ngươi, ngươi tựa hồ đã quên."
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua ở văn phòng, Thẩm Nguyên không khỏi toàn thân run rẩy, hoảng sợ nhìn về phía Diệp Khiêm."Nhớ kỹ, chuyện gì cũng quá tam ba bận, ta không hy vọng lại có lần tiếp theo." Diệp Khiêm lạnh lùng nói.
Nói xong, định ly khai. Phụ nữ trung niên lại lớn tiếng kêu lên: "Này, ngươi muốn đi như vậy sao?"
Diệp Khiêm dừng bước lại, xoay người, nhìn phụ nữ trung niên, hỏi: "Như thế nào? Còn ngại bị đánh không đủ sao?"
Tiếp xúc ánh mắt sắc bén của Diệp Khiêm, phụ nữ trung niên không khỏi lui về phía sau một bước, trong nội tâm bay lên một tia sợ hãi. Bất quá, ỷ vào ca ca đầy thế lực của mình, nàng từ trước đến nay ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh đã quen, ở nàng trong mắt, giống như Đặng Phi Tường là người trâu bò nhất. "Đánh ta xong, ngươi muốn dễ dàng như vậy ly khai sao?" Phụ nữ trung niên nói.
Diệp Khiêm khóe miệng cười tà, nói: "Ngươi có thể ngăn cản ta sao?"
"Ngươi nếu là nam nhân thì đừng đi." Phụ nữ trung niên kêu lên.
"Ta có phải là nam nhân hay không không cần hướng ngươi chứng minh." Diệp Khiêm nói, "Nếu như ngươi còn muốn tiếp tục, ta phụng bồi đến cùng. Bất quá, ta hiện tại đói bụng rồi, muốn đi ăn cơm. Ngươi gọi người ở chỗ này chờ ta, cơm nước xong xuôi ta sẽ trở lại." Diệp Khiêm rất rõ ràng, phụ nữ trung niên là muội muội của Đặng Phi Tường, người nàng gọi tới nhất định là người của tập đoàn Phi Tường, Diệp Khiêm ngược lại rất có hứng thú đối với tập đoàn Phi Tường gây sóng gió ở thành phố Thượng Hải. Còn có chuyện tối ngày hôm qua, chỉ sợ cùng tập đoàn Phi Tường thoát không khỏi liên quan, Diệp Khiêm còn ý định đi tìm hắn tính sổ.
Nói xong, Diệp Khiêm nắm tay Lâm Nhu Nhu đi ra bệnh viện.
Chứng kiến Diệp Khiêm ly khai, những người vây xem cũng đều nhao nhao tán đi. Phụ nữ trung niên hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Nguyên, nổi giận nói: "Đồ vô dụng, lão bà của mình bị người đánh liền cái rắm cũng không dám phóng ra, thực không phải là nam nhân."
Thẩm Nguyên nịnh nọt áp sát vào nàng, nói: "Lão bà, đừng nóng giận, cùng loại người không có tố chất tức giận không có lợi, tức giận rất dễ có nếp nhăn, đến lúc đó liền không xinh đẹp."
Phụ nữ trung niên hừ một tiếng, nói: "Cơn tức này ta nuốt không trôi, từ nhỏ cho đến bây giờ còn chưa có ai dám tát ta. Ta phải gọi điện thoại cho ca ca của ta, ta muốn tiểu tử kia tại thành phố Thượng Hải không chỗ để đi." Nói xong, phụ nữ trung niên lấy điện thoại ra bấm số Đặng Phi Tường.
Một lát, đối diện truyền đến âm thanh của Đặng Phi Tường, "Này, em lại có chuyện gì à?" Trong giọng nói có chút không kiên nhẫn, xem ra Đặng Phi Tường đối với cô muội muội này cũng không phải rất ưa thích, thế nhưng mà dù sao cũng là muội muội duy nhất của hắn, lại không thể không nhịn xuống.
"Ca, em bị người đánh! Ô ô!" Phụ nữ trung niên vậy mà giả trang ra một bộ dáng tiểu nữ hài, làm nũng đến, bất quá thoạt nhìn lại phi thường không được tự nhiên, có loại để cho người nhìn cảm giác nhất phi trùng thiên.
"Em không phải có hai bảo tiêu sao? Hơn nữa, ai dám đánh em? Em không đi khi dễ người khác đã là không tệ rồi." Đặng Phi Tường nói.
"Còn không phải là vì Thẩm Nguyên tên vương bát đản kia sao, hắn tại bệnh viện câu dẫn một tiểu hộ sĩ, em tới nơi này tìm nàng lý luận, kết quả ngược lại bị bạn trai của y tá kia đánh. Hai bảo đều không dùng được, đánh không lại người ta, bị dọa chạy. Ca, anh nhất định phải giúp em báo thù ah." Phụ nữ trung niên nói.
Đặng Phi Tường bất đắc dĩ thở dài, đối với cô muội muội này Đặng Phi Tường thật sự là không có biện pháp. Hắn ngược lại rất hiểu Thẩm Nguyên, muội muội mình cái loại nầy hình thể cùng tính tình, đoán chừng cũng chỉ có Thẩm Nguyên có thể chịu được. Bất quá có thể có biện pháp nào, ai bảo mình chỉ có một người muội muội là nàng? "Tốt, tốt, tốt, vậy em muốn anh làm như thế nào?" Đặng Phi Tường bất đắc dĩ nói.
"Em bây giờ đang ở bệnh viện nhân dân, anh lập tức phái người tới, em muốn tiểu tử kia đầu thân hai chỗ." Đặng Phi Tinh nói.
"Em điên rồi a, để cho anh ở trong bệnh viện giết người, em muốn hại chết anh à?" Đặng Phi Tường nói.
"Không giết hắn cũng được, nhưng em muốn tay chân của hắn, phải để cho hắn lết ra khỏi bệnh viện." Đặng Phi Tinh nói.
"Tốt, tốt, anh sẽ để cho Thành Long đi qua, như vậy được không?" Đặng Phi Tường nói.
"Cảm ơn ca, bất quá anh tốt nhất phải nhanh lên, em sợ anh tới chậm, anh cũng chỉ có thể thay muội muội của anh nhặt xác." Ngụy đông tinh nói ra.
Đặng Phi Tường tự nhiên sẽ không đem những lời này xem là thật, bất đắc dĩ thở dài, cúp điện thoại, lập tức gọi con của mình là Đặng Thành Long."Cha, có chuyện gì mà vội vã tìm con?" Đặng Thành Long kinh ngạc hỏi.
"Ai, còn không phải do cô của con sao. Nàng bây giờ đang ở bệnh viện nhân dân, con mang mấy người đi qua xem." Đặng Phi Tường nói, "Nhớ rõ tìm mấy người thân thủ tốt một chút."
Đối với cô cô của mình, Đặng Thành Long cũng biết rõ một ít, nghe xong phụ thân nói, liền biết chắc cô cô của mình ở bên ngoài lại gây chuyện. Đã không phải là lần một lần hai, về sau Đặng Phi Tường vì sợ phiền toái nên cho nàng hai tên bảo tiêu, lần này vậy mà lại gọi điện thoại đến, chắc là hai tên bảo tiêu đều đã bỏ việc. Đặng Thành Long sau khi đáp ứng, liền đi ra ngoài.
Tác giả :
Bộ Thiên Phàm