Siêu Cấp Binh Vương
Chương 142: Nhân Cách Mị Lực Đặc Biệt Của Tần Nguyệt

Siêu Cấp Binh Vương

Chương 142: Nhân Cách Mị Lực Đặc Biệt Của Tần Nguyệt

"Lâm tiểu thư, ta không biết sự xuất hiện của ta sẽ mang đến cho ngươi nhiều suy nghĩ như vậy, nhưng ta khẳng định nói cho ngươi biết, ta thật sự thích Diệp Khiêm. Ngươi là một cô gái tốt, kỳ thật Diệp Khiêm cần có không phải là một nữ nhân có thể giúp đỡ sự nghiệp của hắn phát triển, mà là giống như ngươi vậy toàn tâm toàn ý vì hắn trả giá. Từ lúc ở bệnh viện, ta đã nhìn ra, trong nội tâmcủa Diệp Khiêm không ai có thể thay thế vị trí của ngươi. Lâm tiểu thư, ta hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt, nếu như sự xuất hiện của ta đã tạo cho ngươi sự khó chịu, thì ta chỉ có thể nói với ngươi tiếng xin lỗi." Tần Nguyệt nói tiếp.

Lâm Nhu Nhu hít thật sâu một hơi, nói: "Là ta cân nhắc vấn đề không đủ chu đáo, nhưng ta thật tâm hi vọng ngươi có thể cùng với Diệp Khiêm trở thành vợ chồng, bởi vì ta cảm thấy ngươi mới là người xứng với hắn nhất. Ta cũng nhìn ra, Diệp Khiêm kỳ thật trong nội tâm cũng thích ngươi, thế nhưng mà hắn lại là một nam nhân có trách nhiệm, cho nên hắn mới không đem phần ý tứ trong nội tâm này biểu đạt ra ngoài, ta biết rỏ hắn là sợ ta bị tổn thương. Kỳ thật ta cảm thấy, yêu một người không phải chỉ cần hắn hạnh phúc là đủ rồi sao? Cho nên, ta hôm nay mới hẹn ngươi đi, muốn xác định ngươi có phải thật thích hắn hay không, hiện tại xem ra, ta đã quá lo lắng. Các ngươi ở cùng một chỗ, nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Tần Nguyệt có chút nở nụ cười, cảm giác Lâm Nhu Nhu thật sự ngu ngốc một cách đáng yêu, cô gái như vậy thật là đáng giá cho Diệp Khiêm cả đời bảo hộ."Hai người chúng ta ở chỗ này thảo luận vấn đề này, có phải hay không có chút tự mình đa tình, nói không chừng tên lưu manh Diệp Khiêm căn bản là không yêu thích hai chúng ta." Tần Nguyệt có chút nở nụ cười, nhẹ nhõm nói, "Muội muội ngốc, ngươi chớ suy nghĩ lung tung. Ta thích Diệp Khiêm là chuyện của ta, ngươi thích hắn lại là một chuyện khác, mà hắn lựa chọn sống cùng ai lại là một chuyện khác nữa, cho nên chúng ta đều đừng lo sợ chuyện không đâu. Ngươi yên tâm đi, nếu như tương lai Diệp Khiêm có lỗi với ngươi, đừng nói là ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn."

Lâm Nhu Nhu ngạc nhiên nhìn Tần Nguyệt, kinh ngạc nói: "Ngươi..."

Tần Nguyệt nở nụ cười, đánh gãy lời nói của Lâm Nhu Nhu, nói: "Chúng ta đừng cân nhắc những thứ này, được không nào? Ta so với ngươi có lẽ lớn hơn một chút, ta gọi ngươi là tiểu muội, có thể chứ?"

"Đương nhiên có thể, ta đây về sau sẽ gọi ngươi là Nguyệt tỷ tỷ." Lâm Nhu Nhu ôn nhu nở nụ cười, nói. Lúc đối mặt Tần Nguyệt Lâm Nhu Nhu cũng không biết vì cái gì, cảm giác trên người Tần Nguyệt có loại mị lực đặc thù, chẳng những là nam nhân, mà ngay cả nữ nhân kỳ thật cũng rất muốn ở cùng nàng. Nàng thật tâm hi vọng Diệp Khiêm có thể cùng Tần Nguyệt ở cùng một chỗ, nhưng sau khi nghe được Tần Nguyệt nói, nàng bỗng nhiên cảm giác mình tựa hồ có chút hẹp hòi rồi, không có ý chí giống như Tần Nguyệt. Bất quá, nói cho cùng, Lâm Nhu Nhu là thật tâm yêu Diệp Khiêm, cũng nguyện ý vì Diệp Khiêm buông tha hết thảy, kể cả quyền lợi yêu Diệp Khiêm của bản thân.

Hai nữ nhân vốn là tình địch, dưới nhân cách mị lực đặc thù của Tần Nguyệt điều khiển, hai người vậy mà trở thành hảo tỷ muội. Các nàng thậm chí cảm thấy được, dù cho tương lai Diệp Khiêm lựa chọn người nào, thì hai người vẫn là tỷ muội tốt của nhau. Tình yêu, có đôi khi rất ích kỷ, nhưng cũng có đôi khi vô cùng vĩ đại và vô tư.

Quan niệm tình yêu của Lâm Nhu Nhu là loại một chồng một vợ, cho nên khi nàng biết Diệp Khiêm trong nội tâm thích Tần Nguyệt, mà Tần Nguyệt cũng thích Diệp Khiêm, hơn nữa trong tương lai sẽ là sự giúp đỡ to lớn đối với sự nghiệp của Diệp Khiêm, vì vậy nàng liền lựa chọn nhượng bộ.

Tần Nguyệt thì không giống vậy, nàng là thiên kim Hồng Môn, nàng tiếp xúc rất nhiều người, kiểu một chồng nhiều vợ nàng gặp rất nhiều, tuy không được pháp luật Hoa Hạ chấp nhận, nhưng cũng không ngại bọn hắn sống chung với nhau. Giống như phụ thân của nàng Tần Hạo, có ba lão bà, Tần Nguyệt là con của vợ cả, Tần Phong là con của bà hai nhưng là cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hạnh phúc của cả nhà bọn họ. Cho nên, trong nhận thức của Tần Nguyệt, nàng không ngại Diệp Khiêm có ba vợ bốn nàng hầu, tuy nàng không biết Lâm Nhu Nhu nghĩ như thế nào, nhưng nàng nguyện ý nắm chắc cơ hội này, đầu tiên là để cho Lâm Nhu Nhu tiếp nhận chính mình.

Tần Nguyệt khác những nữ nhân khác ở chỗ nàng không chỉ thông minh mà còn nhạy cảm, nàng còn có nhân cách mị lực đặc biệt; ngoài ra trong tình yêu nàng không ngại đùa nghịch một số thủ đoạn nhỏ, nhưng điều kiện tiên quyết là không tổn thương bất cứ người nào. Nếu như tương lai Lâm Nhu Nhu thật sự vẫn không thể tiếp nhận nàng, Tần Nguyệt sẽ chọn buông tha, nhưng nếu như không vì tương lai của mình phấn đấu mà liền buông tha, thì đây không phải là tác phong của Tần Nguyệt.

Hai nữ nhân trò chuyện rất vui vẻ, hồn nhiên quên thân phân của các nàng vốn hẳn nên đối lập nhau. Lâm Nhu Nhu cũng hoàn toàn dứt bỏ chấp niệm trong lòng, chuyện này hay là thuận theo tự nhiên đi, có lẽ giống như Tần Nguyệt nói, nếu mình cứ như vậy đem Diệp Khiêm để cho người khác, là đối với tình yêu của mình không chịu trách nhiệm, cũng là đối với cảm tình của Diệp Khiêm không chịu trách nhiệm.

★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★

Ăn xong bánh ngọt, Diệp Khiêm cùng Kỷ Mộng Tình trên mặt đều bị tiểu Vũ bôi đầy bánh kem. Tiểu gia hỏa đêm nay rất vui vẻ, đùa giỡn rất nhiều, lại không ngừng lôi kéo Diệp Khiêm cùng Kỷ Mộng Tình cùng nhau chơi đùa, nghiễm nhiên một bộ dáng nhà ba người.

Tiểu gia hỏa rốt cục chơi mệt, nằm trên ghế sa lon ở phòng khách nặng nề ngủ. Kỷ Mộng Tình hạnh phúc cười cười, đem tiểu Vũ ôm vào trong phòng ngủ đặt ở trên giường. Đêm nay nàng cũng rất vui vẻ, qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn một mình chèo chống lấy ngôi nhà này, chẳng những làm việc còn phải chiếu cố tiểu Vũ, nàng quả thật có chút mệt mỏi về thể xác và tinh thần. Đêm dài vắng lặng, nàng cũng muốn có một bờ vai rộng lớn, để mình có thể dựa vào, lúc nàng yếu ớt bất lực có thể ở bên cạnh an ủi cổ vũ nàng, hoặc là ôn nhu lau đi nước mắt của nàng, khi những tia nắng ban mai chiếu xuống sẽ cùng nàng thức dậy.

Sau khi từ trong phòng ngủ đi ra, trông thấy Diệp Khiêm đang ngồi trên ghế sa lon, Kỷ Mộng Tình chậm rãi đi tới, đến bên cạnh Diệp Khiêm ngồi xuống. Diệp Khiêm vừa rồi cũng có loại ảo giác, mình cùng các nàng là người một nhà, trông thấy Kỷ Mộng Tình ngồi xuống kế bên mình, Diệp Khiêm có chút sửng sốt, bờ mông thoáng hướng bên cạnh dịch một chút. Hắn biết rõ, mình bây giờ đối với Kỷ Mộng Tình không có bất kỳ cảm tình, hắn cũng biết Kỷ Mộng Tình đối với chính mình có ý, thế nhưng mà Diệp Khiêm cảm thấy nàng là một nữ nhân rất đáng thương, nữ nhân như vậy không nên bị tổn thương nữa, cho nên mới cố ý cái gì cũng không hiểu, có lẽ chỉ có như vậy, đối với Kỷ Mộng Tình tổn thương sẽ ít đi.

"Cảm ơn ngươi, Diệp Khiêm!" Kỷ Mộng Tình nhìn chằm chằm vào Diệp Khiêm, ôn nhu nói, "Đây là ngày mà ta vui vẻ nhất trong mấy năm qua, cám ơn ngươi đã cùng ta vượt qua một ngày có ý nghĩa như vậy, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm nay."
Tác giả : Bộ Thiên Phàm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại