Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi
Chương 11: Tiện nhân thì nên có dáng vẻ của tiện nhân
“vậy thì đừng trách ta " Tô Duyệt Duyệt vừa nói xong, trong lúc hai người còn chưa kịp phản ứng liền điểm vào huyệt đạo của họ.
Lâm Điệp Tử kinh ngạc trợn tròn mắt, nàng từ trước đến nay không hề biết Tô Duyệt Duyệt cũng biết võ công, thời điểm này nhìn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt của Tô Duyệt Duyệt, bất giác cảm thấy sợ hãi, nàng ta nhìn Tô Duyệt Duyệt vơi ánh mắt lo sợ.
“Ngươi….ngươi là muốn làm gì? đây là phủ thái tử, nếu ngươi dám làm loạn, thái tử gia tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi"
“Mau giải khai huyệt đạo cho chúng ta, nếu không ta nhất định để cho thái tử gia hảo hảo xử lý ngươi" Vương Nghê Thường cũng băt đầu sợ hãi đe dọa.
Tô Duyệt Duyệt lắc lắc đầu, khóe miệng cong lên nở ra một nụ cười kỳ lạ, thong thả đi đến trước mặt Lâm Điệp tử.
“Ngươi….Ngươi.. muốn làm gì?" Lâm Điệp Tử nuốt nước bọt, lời vừa nói xong, tức thì trên khuôn mặt hiện lên dấu vết năm ngón tay đỏ hồng. Nàng ta vừa muốn mở mồm muốn nguyền rủa đã bị Tô Duyệt Duyệt giáng thêm một cái tát.
“Tiện nhân, ngươi..ngươi dám đánh ta…" Lâm Điệp Tử nộ khí phừng phừng gào rống lên, hai bên má còn có thể rõ ràng nhìn thấy dấu vết người ngón tay vừa mới lãnh. Vương Nghê Thường đứng ở một bên hoàn toàn hoảng hốt, nàng ta không dám tin, Tô Duyệt Duyệt thế mà lại dám đánh người, các nàng chính là người được thái tử gia cưng sủng nha, ngay cả thai tử gia cũng không nỡ đánh các nàng, nhưng nữ nhân trước mặt này cư nhiên lại dám động thủ.
Tô Duyệt Duyệt quay người đi đến trước mặt Vương Nghê Thường, đồng dạng cũng giáng cho nàng ta 2 cái bạt tai.
“Đây là do các ngươi tự tìm đến, không thể trách ta, tục ngữ có câu: người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu dám phạm thì ta phải trả lại gấp đôi.." nói rồi nàng quay người định bước đi.
“Ngươi đứng lại cho ta, thái tử gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi" Lâm Điệp Tử nghiến răng nói.
Tô Duyệt Duyệt híp mắt liếc nhìn nàng ta, mở mồm nói: “Tiểu Thúy, mau đi mang chiếc bút lông của ta đến đây, còn có cả son nữa, cũng mang đến cho ta"
Lâm Điệp Tử và Vương Nghê Thường lại một lần nữa trợn mắt nhìn Tiểu Thúy ngoan ngoãn cầm những vật mà Tô Duyệt Duyệt yêu cầu mang đến, các nàng thật sự không biết Tô Duyệt Duyệt rốt cục là muốn làm cái gì, nhưng họ khẳng định đây sẽ không thể là chuyện tốt đẹp, quả nhiên…..
“Tiện nhân thì nên có dáng vẻ của tiện nhân, haha để ta tự mình trang điểm cho các ngươi a.." Tô Duyệt Duyệt không hề do dự cầm chiếc bút lông và thỏi son ở trên mặt của các nàng vẽ loạn một hồi.
Tiểu Thúy kinh ngạc há hốc mồm, xem ra chủ nhân của nàng vẽ thật sự rất kinh khủng, tuy trong lòng rất lo lắng cho chủ nhân, nhưng khi nhìn thấy sản phẩm mà Tô Duyệt Duyệt vừa vẽ lên 2 khuôn mặt kia, nhất thời đứng lặng ở một bên, muốn cười mà không dám cười, quả thực rất khôi hài a.
Những nha hoàn khác ở trong phòng cũng đồng dạng âm thầm cười trộm hai vị phu nhân, không một ai khẳng định sẽ đứng ra ngăn cản, bời vì bình thường họ đều phải chịu sự ức hiếp dã man của hai người nữ nhân tâm địa ác độc này, nay có người dám đứng ra thay mọi người giáo huấn hai nàng một bài học, tất cả hạ nhân trong phủ đều vui mừng không kịp a!!
Tô Duyệt Duyệt nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó buông chiếc bút trong tay ra “ được rồi, thật sự rất hợp với bộ dáng của các ngươi nha"
Lâm Điệp Tử ngay lập tức gào lên: “Tiện nhân, ngươi rốt cuộc ở trên mặt ta vẽ loạn cái gì?"
Nàng ta hận không thể ngay lập tức đi rửa sạch những thứ ở trên mặt mình, nhưng là muốn động lại không thể động.
“Ngươi lớn lên mang bộ dáng của tiện nhân, trên mặt của ngươi đương nhiên phải vẽ cho giống tiện nhân nha!! Nhưng là, ta sao lại cảm thấy khẩu khí của ngươi bây giờ thật sự bốc mùi a, phải hay không ngươi nên nghĩ xem, thứ gì mới có thể làm cho những lời từ mồm ngươi bớt thối đây?" Tô Duyệt Duyệt cau mày như thể đang suy nghĩ nói.
Lâm Điệp Tử ngay lúc này thật sự muốn giết chết cái con người đang ở trước mắt kia, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt “Ngươi dám, sự sỉ nhục của hôm nay, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi"
Vương Nghê Thường trước đó đã bị dọa cho không dám nói năng gì, nàng ta hiện tại đã biết Tô Duyệt Duyệt thật sự không dễ đối phó.
“Ta thật sự không dám nha, nếu ngươi sớm đã có ý định báo thù, vậy thì ngươi ngay bây giờ liền báo đi" Tô Duyệt Duyệt nhìn nàng ta vẫn không bớt kiêu ngạo, lại một lần nữa nở nụ cười quỷ dị.
“Tiện nhân, ngươi muốn làm gì?" sự phẫn nộ của Lâm Điệp Tử đã làm cho thanh âm của nàng ta có phần cường điệu lên.
“Mồm thối như vậy, đương nhiên là giúp ngươi tìm cái đồ vật hợp với cái mồm thối của ngươi a!!" Tô Duyệt Duyệt cười gằn mấy tiếng, không chút do dự cầm lấy miếng vải bẩn ở trên bàn, dưới cái nhìn chằm chằm đầy hoảng hốt của Lâm Điệp Tử, trực tiếp nhét vào cái miệng thối chết người của nàng ta.
“Ô…ô…" Lâm Điệp Tử do mồm bị nhét đầy vải, vừa tức vừa hận nhìn Tô Duyệt Duyệt như muốn dùng ánh mắt đê thiêu chết nàng, nàng ta từ trước đên nay chưa từng bị người khác chà đạp như vậy, thế mà Tô Duyệt Duyệt này cư nhiên lại dám đối nàng làm ra cái loại hành động này.
Vương Nghê Thường sợ hãi nhìn hiện trạng của Lâm Điệp Tử, cảm thấy vui mừng vì vừa nãy đã không nhiều lời, nếu không thì, bây giờ khẳng định người bị nhét vải vào mồm kia cũng sẽ có thêm nàng.
Chứng kiến những gì đang diễn ra, mọi người đều nín lặng. Trời ạ!!! Thái tử phi trước mắt thật to gan, hoàn toàn không sợ sẽ đắc tội với Lâm Điệp Tử cũng có nghĩa là đắc tội với thái tử gia, mặc dù họ rất hả hê khi nhìn thấy các nàng bị giáo huấn, nhưng vẫn là có chút lo lắng Tô Duyệt Duyệt sẽ phải gánh lấy hậu quả như thê nào sau việc này.
“Các ngươi là đang làm gì?"
Đột nhiên một âm thanh trầm thấp âm u vang lên làm cho tất cả mọi người có mặt nơi này đều không rét mà run, chỉ trừ một người đang cười nói rất vui vẻ ra.
__Hồng Trần__
Lâm Điệp Tử kinh ngạc trợn tròn mắt, nàng từ trước đến nay không hề biết Tô Duyệt Duyệt cũng biết võ công, thời điểm này nhìn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt của Tô Duyệt Duyệt, bất giác cảm thấy sợ hãi, nàng ta nhìn Tô Duyệt Duyệt vơi ánh mắt lo sợ.
“Ngươi….ngươi là muốn làm gì? đây là phủ thái tử, nếu ngươi dám làm loạn, thái tử gia tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi"
“Mau giải khai huyệt đạo cho chúng ta, nếu không ta nhất định để cho thái tử gia hảo hảo xử lý ngươi" Vương Nghê Thường cũng băt đầu sợ hãi đe dọa.
Tô Duyệt Duyệt lắc lắc đầu, khóe miệng cong lên nở ra một nụ cười kỳ lạ, thong thả đi đến trước mặt Lâm Điệp tử.
“Ngươi….Ngươi.. muốn làm gì?" Lâm Điệp Tử nuốt nước bọt, lời vừa nói xong, tức thì trên khuôn mặt hiện lên dấu vết năm ngón tay đỏ hồng. Nàng ta vừa muốn mở mồm muốn nguyền rủa đã bị Tô Duyệt Duyệt giáng thêm một cái tát.
“Tiện nhân, ngươi..ngươi dám đánh ta…" Lâm Điệp Tử nộ khí phừng phừng gào rống lên, hai bên má còn có thể rõ ràng nhìn thấy dấu vết người ngón tay vừa mới lãnh. Vương Nghê Thường đứng ở một bên hoàn toàn hoảng hốt, nàng ta không dám tin, Tô Duyệt Duyệt thế mà lại dám đánh người, các nàng chính là người được thái tử gia cưng sủng nha, ngay cả thai tử gia cũng không nỡ đánh các nàng, nhưng nữ nhân trước mặt này cư nhiên lại dám động thủ.
Tô Duyệt Duyệt quay người đi đến trước mặt Vương Nghê Thường, đồng dạng cũng giáng cho nàng ta 2 cái bạt tai.
“Đây là do các ngươi tự tìm đến, không thể trách ta, tục ngữ có câu: người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu dám phạm thì ta phải trả lại gấp đôi.." nói rồi nàng quay người định bước đi.
“Ngươi đứng lại cho ta, thái tử gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi" Lâm Điệp Tử nghiến răng nói.
Tô Duyệt Duyệt híp mắt liếc nhìn nàng ta, mở mồm nói: “Tiểu Thúy, mau đi mang chiếc bút lông của ta đến đây, còn có cả son nữa, cũng mang đến cho ta"
Lâm Điệp Tử và Vương Nghê Thường lại một lần nữa trợn mắt nhìn Tiểu Thúy ngoan ngoãn cầm những vật mà Tô Duyệt Duyệt yêu cầu mang đến, các nàng thật sự không biết Tô Duyệt Duyệt rốt cục là muốn làm cái gì, nhưng họ khẳng định đây sẽ không thể là chuyện tốt đẹp, quả nhiên…..
“Tiện nhân thì nên có dáng vẻ của tiện nhân, haha để ta tự mình trang điểm cho các ngươi a.." Tô Duyệt Duyệt không hề do dự cầm chiếc bút lông và thỏi son ở trên mặt của các nàng vẽ loạn một hồi.
Tiểu Thúy kinh ngạc há hốc mồm, xem ra chủ nhân của nàng vẽ thật sự rất kinh khủng, tuy trong lòng rất lo lắng cho chủ nhân, nhưng khi nhìn thấy sản phẩm mà Tô Duyệt Duyệt vừa vẽ lên 2 khuôn mặt kia, nhất thời đứng lặng ở một bên, muốn cười mà không dám cười, quả thực rất khôi hài a.
Những nha hoàn khác ở trong phòng cũng đồng dạng âm thầm cười trộm hai vị phu nhân, không một ai khẳng định sẽ đứng ra ngăn cản, bời vì bình thường họ đều phải chịu sự ức hiếp dã man của hai người nữ nhân tâm địa ác độc này, nay có người dám đứng ra thay mọi người giáo huấn hai nàng một bài học, tất cả hạ nhân trong phủ đều vui mừng không kịp a!!
Tô Duyệt Duyệt nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó buông chiếc bút trong tay ra “ được rồi, thật sự rất hợp với bộ dáng của các ngươi nha"
Lâm Điệp Tử ngay lập tức gào lên: “Tiện nhân, ngươi rốt cuộc ở trên mặt ta vẽ loạn cái gì?"
Nàng ta hận không thể ngay lập tức đi rửa sạch những thứ ở trên mặt mình, nhưng là muốn động lại không thể động.
“Ngươi lớn lên mang bộ dáng của tiện nhân, trên mặt của ngươi đương nhiên phải vẽ cho giống tiện nhân nha!! Nhưng là, ta sao lại cảm thấy khẩu khí của ngươi bây giờ thật sự bốc mùi a, phải hay không ngươi nên nghĩ xem, thứ gì mới có thể làm cho những lời từ mồm ngươi bớt thối đây?" Tô Duyệt Duyệt cau mày như thể đang suy nghĩ nói.
Lâm Điệp Tử ngay lúc này thật sự muốn giết chết cái con người đang ở trước mắt kia, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt “Ngươi dám, sự sỉ nhục của hôm nay, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi"
Vương Nghê Thường trước đó đã bị dọa cho không dám nói năng gì, nàng ta hiện tại đã biết Tô Duyệt Duyệt thật sự không dễ đối phó.
“Ta thật sự không dám nha, nếu ngươi sớm đã có ý định báo thù, vậy thì ngươi ngay bây giờ liền báo đi" Tô Duyệt Duyệt nhìn nàng ta vẫn không bớt kiêu ngạo, lại một lần nữa nở nụ cười quỷ dị.
“Tiện nhân, ngươi muốn làm gì?" sự phẫn nộ của Lâm Điệp Tử đã làm cho thanh âm của nàng ta có phần cường điệu lên.
“Mồm thối như vậy, đương nhiên là giúp ngươi tìm cái đồ vật hợp với cái mồm thối của ngươi a!!" Tô Duyệt Duyệt cười gằn mấy tiếng, không chút do dự cầm lấy miếng vải bẩn ở trên bàn, dưới cái nhìn chằm chằm đầy hoảng hốt của Lâm Điệp Tử, trực tiếp nhét vào cái miệng thối chết người của nàng ta.
“Ô…ô…" Lâm Điệp Tử do mồm bị nhét đầy vải, vừa tức vừa hận nhìn Tô Duyệt Duyệt như muốn dùng ánh mắt đê thiêu chết nàng, nàng ta từ trước đên nay chưa từng bị người khác chà đạp như vậy, thế mà Tô Duyệt Duyệt này cư nhiên lại dám đối nàng làm ra cái loại hành động này.
Vương Nghê Thường sợ hãi nhìn hiện trạng của Lâm Điệp Tử, cảm thấy vui mừng vì vừa nãy đã không nhiều lời, nếu không thì, bây giờ khẳng định người bị nhét vải vào mồm kia cũng sẽ có thêm nàng.
Chứng kiến những gì đang diễn ra, mọi người đều nín lặng. Trời ạ!!! Thái tử phi trước mắt thật to gan, hoàn toàn không sợ sẽ đắc tội với Lâm Điệp Tử cũng có nghĩa là đắc tội với thái tử gia, mặc dù họ rất hả hê khi nhìn thấy các nàng bị giáo huấn, nhưng vẫn là có chút lo lắng Tô Duyệt Duyệt sẽ phải gánh lấy hậu quả như thê nào sau việc này.
“Các ngươi là đang làm gì?"
Đột nhiên một âm thanh trầm thấp âm u vang lên làm cho tất cả mọi người có mặt nơi này đều không rét mà run, chỉ trừ một người đang cười nói rất vui vẻ ra.
__Hồng Trần__
Tác giả :
Bình Tử