Si Triền
Chương 31: Đôi sát thủ tình nhân
Editor: Khuynh Khuynh.
________________________________
Vùng dã ngoại hoang vu, non xanh nước biếc, u tĩnh hẻo lánh, đúng là chỗ vô cùng thích hợp để thưởng cảnh, chỉ tiếc, chỉ tiếc Bộ Mạch Nhiên lại thấy được một màn kinh điển một đám giang hồ, giờ phút này cả đám đang sống mái ngươi sống ta chết với nhau.
Bảy tám hắc y nhân cùng nhau vây đánh một hắc y nam nhân và hồng y nữ tử, thủ đoạn tàn nhẫn, giống như không muốn sống.
Song phương, đều gần như không cần mạng.
Hắc y nhân muốn đuổi tận giết tuyệt, một chiêu một chiêu tiến thoái đều có độ, phối hợp ăn ý, mà mỗi chiêu đều nhằm và chỗ hiểm của hai người kia mà đánh tới.
Mà hai người kia lại tựa lưng vào nhau, trên người khắp nơi đều là máu, tuy rằng hắc y của nam nhân kia không nhìn thấy, nhưng lại nhiễm lên hồng y nữ tử càng lúc càng dày đặc, huyết tinh bừa bãi.
Nam nhân thân hình to lớn, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt loé lên thị huyết y như dã thú, căm tức nhìn bọn hắc y nhân chung quanh bọn họ, trường kiếm trong tay huy động, cố gắng muốn đột phá vòng vây, một bên lại tìm cơ hội, muốn giúp hồng y nữ tử tìm ra sinh lộ, thậm chí lấy thân ngăn cản công kích cho nàng.
Nữ tử dáng giờ xinh đẹp, khuôn mặt diễm lệ bức người, chỉ tiếc đang kề cận tử vong nên khuôn mặt vặn vẹo, tơ bạc trong tay huy động càng nhanh.
Bọn họ lúc này như dây cung căng hết cỡ, động tác chậm lại. Thế lực cân bằng xem chừng sắp bị đánh vỡ.
Mà đám hắc y nhân lại trấn định tự nhiên, không nhanh không chậm nhưng chiêu chiêu lại hàm chứa sát ý trí mạng.
Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi con mồi trong vòng vây khốn mất hết khí lực, mới một kích tóm gọn.
“Huyết Đằng, Tử Đằng, các ngươi chịu chết đi. Người muốn thoát ly khỏi tổ chức, đến nay còn chưa từng xuất hiện. Tuy rằng các nguơi là cao thủ cường hãn nhất trong tổ chức, nhưng xem ra vẫn kém mấy người bọn ta, coi như nể mặt chúng ta từng là đồng môn, ta cũng không muốn làm khó các ngươi, chỉ cần hai người theo bọn ta về là được. Một thủ lĩnh trẻ tuổi trong đám hắc y nhân kêu lớn.
“Bọn ta chết cũng không trở về." Nam trong nghiến răng nghiến lợi, vẫy mồ hôi như mưa, toàn thân hắn đã ướt đẫm, càng phân không rõ đâu mồ hôi, đâu là máu.
“Hừ, trở về còn có đường sống sao?" Nữ tử cũng hừ lạnh, không cẩn thận đã trúng một kiếm, hét lớn.
“Tử Đằng, muội sao vậy?" Sau khi nam tử nghe được âm thanh, nhanh chóng xoay người lại, ánh mắt vô cùng lo lắng.
“Đùng quan tâm muội, nếu có cơ hội, huynh lập tức chạy đi, muội giữ chân bọn họ!" Nữ tử tựa hồ không quan tâm vết thương trên người mình cho mấy.
“Không được! Cho dù chết cũng phải chết cùng một chỗ." Nam tử không chút do dự cự tuyệt.
Thủ lĩnh đám hắc y nhân cười nhạo một tiếng: “Ha ha. Thật sự không ngờ trong tổ chứ cũng có tình yêu cảm động như vậy, thật sự là cảm động nha!" Hắn vừa nói xong, trên mặt liền chuyển thành âm ngoạn lạnh lẽo: “Bất quá, hôm nay các ngươi phải giữ lại mạng mới có thể hưởng nha!"
Kế tiếp lại một trận chém giết, sống chết giao hoà, giờ phút này phá lệ kéo dài, lại cũng vô cùng ngắn ngủi, cũng vô cùng kinh tâm động phách.
Bộ Mạch Nhiên ngồi trên lưng ngựa, thấy một màn như vậy, hơi hơi cười khổ.
Xem ra, nàng gặp phiền toái thật rồi.
Tiên hạ thủ vi cường.
Nàng từ từ dừng ngựa lại, trấn an bảo mã bị kinh hách, nương vào đầu ngựa để che dấu, lại từ cái túi bên hông nó lấy ra một bộ cung nỏ được chế tác hoàn mỹ, mũi tên màu đen mang theo ám khí, trên thân còn mang theo một cỗ mùi thơm, kéo nỏ, nhắm, buông tay!
Mũi tên bay nhanh mà ra, giống như một tia chớp, nhanh chóng hướng mục tiêu mà đi.
Một tiếng kêu rên, tên thủ lĩnh không thể tin mà nhìn Bộ Mạch Nhiên. Từ lúc nàng xuất hiện hắn cũng không chú ý đến sự tồn tại của nàng, nhưng lại không cảm nhận được sát khí từ trên người nàng, thấy hô hấp nàng dồn dập, nhìn ra được đây là một cô nương không biết võ công, cho nên hắn cũng không đề phòng nhiều lắm. Tâm tư của hắn đều đặt trên đôi nam nữ này, định giải quyết hai người họ xong mới giải quyết Bộ Mạch Nhiên sau.
Nhưng mà, hắn vạn vạn không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên bắn tên, khoảng cách xa như thế, mục tiêu chuyển động mà nàng vẫn có thể bắn trúng.
Hắn muốn hành động nhưng thân thể lại không cho phép, lòng ngực bắt đầu cứng ngắc, dần dần không thể hô hấp, từ khi trúng tên cho đến giờ chưa được vài giây, hắn đã đình chỉ hô hấp, thi thể nhanh chóng biến thành màu lam.
Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngay người, bao gồm đôi nam nữ đang bị vây chặt kia.
Đó chính là sát thủ đứng hạng thứ ba của tổ chức!
Mà Bộ Mạch Nhiên sau khi bắn xong mũi thứ nhất, lập tức lại cài tên lên, lần này, trên nỏ cung cuả nàng có bốn mũi tên, đồng loạt bắn ra ngoài.
“Phập....phập....phập........" Âm thanh vật nhọn cắm vào da thịt, sau đó đám người lay động vài cái, rồi không cam tâm tình nguyện mà ngã xuống.
Có người rất nhanh lên phản ứng lại, thi triển khinh công nhanh như quỷ mị hướng về phía Bộ Mạch Nhiên đánh úp. Nhưng hắn còn chưa đến trước mặt nàng, chợt nghe một tiếng động mạnh, trước mắt trở nên mờ mịt, mùi mê hương gay mũi tràn ngập, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, hắn liền gục xuống.
Kết quả còn chưa tới một nén nhang, những người vừa rồi còn đang đánh đến trời long đất lở toàn bộ đều ngã xuống, hiện trường im lặng đến quỷ dị, chỉ có một mình nàng há miệng thở dốc.
Bộ Mạch Nhiên đem mồ hôi lao đi, phun ra một hơi, xem ra đã qua một ải.
Mỉm cười, nàng phát hiện chân mình mềm nhũn, giống như đang dẫm trên bùn lầy.
Dù sao cũng là lần đầu tiên nên mới khẩn trương như vậy, nàng thầm nghĩ, về sau chắc không còn gặp đâu nhỉ? Thân tại giang hồ, loại sự tình này sớm hay muộn cũng gặp được, trước kia cũng gặ qua vài lần, nhưng lại không đối kháng trực tiếp nên mới khẩn truơng lo sợ như lần này.
Đi đến giữa đám người kia, nàng lấy ra một cái lọ nhỏ, hươ hươ trước mũi đôi nam nữ kia. Rất nhanh, họ liền tỉnh lại, chỉ là không thể nhúc nhích.
Nam tử sắc mặt doạ người, phẫn nộ quát: “Ngươi muốn làm gì?"
“Ta không làm gì đâu, ta chỉ là một người qua đường Giáp, trong lúc vô tình gặp phải chuyện này, vì sợ bị diệt khẩu, cho nên lựa chọn xuống tay trước mà thôi."
Bộ Mạch Nhiên không bị miệng gọp gan thỏ của hắn dọa sợ, bình thản nói, trên mặt còn lộ ra mỉm cười.
Nam tử hiện tại giống như một con sư tử bị thương, cho dù nàng là người không có võ công cũng có thể dễ dàng giết chết hắn, huống chi là nàng –lại là kẻ tuỳ thời có thể lấy ra một đống độc dược.
“Huyết Đằng, ngữ khí huynh tốt một chút, nói đi nói ại, chúng ta bây giờ đã an toàn hơn khi nãy rất nhiều." Nữ tử mở to mắt, cố hết sức nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Bộ Mạch Nhiên, trong mắt còn có tò mò.
“Vì sao bọn ta không chết, không phải cũng trúng tên sao?"
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, chỉ vào thi thể biến thành màu lam, nói: “Đây là tên độc hạt mã tiền, toan thân đều là độc, bình thường khi trúng độc tiễn, phần đầu người trúng tên sẽ bắt đầu cứng nhắc, phế bộ tê liệt, không thể hô hấp, sau đó tử vong, trên thi thể biến thành mà lam. Nhưng ngươi chú ý một chút, mũi tên này chỉ có ánh lam, có hương thơm, một khi trúng độc chỉ có đường hết, cơ hồ không có thời gian thống khổ, cho nên xứng đáng được gọi là “Độc tiễn chi vương", là tác phẩm ta đắc ý nhất. Loại độc tiễn này cực kỳ trân quý, có được không dễ, không phải người bình thường có thể mua được, ta luyến tiếc sử dụng, cho nên những người khác ta đều sử dụng thuốc mê, bao gồm cả hai ngươi."
Bộ Mạch Nhiên chậm rãi giải thích, ngữ khí ôn nhu, nụ cười trên mặt thuỷ chung tồn tại, giống như một vị phu tử đang trên học đường truyền thụ kiến thức cho chúng đệ tử.
Lần đầu tiên dùng lam tiễn, chỉ muốn giết gà doạ khỉ, khiến những kẻ khác kinh sợ, để đám người còn lại không dám làm bậy mà thôi."
“Tại sao ngươi lại dùng tên chuẩn như vậy?" Nữ tử lại hỏi, sắc mặt đã có chút hồng nhuận, mặt mày nàng ta như hoạ, trên mặt dính đầy máu, lại vẫn diễm lệ như cũ.
Bộ Mạch Nhiên lắc đầu, nói: “Đây không phải điều trọng yếu, ta đã trả lời vấn đề của các ngươi, hiện tại các ngươi cũng trả lờ vấn đề của ta đi.
Sau một phen cố gắng miêu tả, cuối cùng Bộ Mạch Nhiên cũng biết được lai lịch của bọn họ.
Thì ra hai người là sát thủ của Thất Sát Minh, Thất Sát minh là của Kỳ Lậm chỉ Liên quốc, không, thậm chí là tổ chức sát thủ cường hãn nhất trong tam quốc, chỉ cần ngươi có thể ra tiền, họ liền giết người cho ngươi, vô luận thiện ác tốt xấu, lão ấu tráng niên, chỉ cần có tiền họ liền giết. Bất quá họ hai loại người Thất Sát Minh không chạm vào.
Thứ nhất, là người của hoàng tộc.
Thứ hai, là quan viên ngoài tam phẩm trở lên.
Thất Sát Minh lấy thực lực cùng số nhiệm vụ hoàn hành được mà phân chia cấp bậc địa vị.
Huyết Đằng là thủ tịch của phân tổ Hồng, am hiểu sử dụng kiếm, một kiếm cắt qua hầu như không thấy máu.
Tử Đằng là thủ tịch của phân tổ Tử, am hiểu sử dụng mị thuật, vũ khí là một sợi tơ bạc, một chiêu bắn ra liền lấy một cái thủ cấp của người khác.
Bọn họ cùng nhau tiến vào tổ chức, cùng nhau tiến hành huấn luyện, cứ tưởng dựa vào thực lực của mình, có bình bình an ổn sống trong tổ chức, cố tình, bọn họ lại yêu nhau!
________________________________
Vùng dã ngoại hoang vu, non xanh nước biếc, u tĩnh hẻo lánh, đúng là chỗ vô cùng thích hợp để thưởng cảnh, chỉ tiếc, chỉ tiếc Bộ Mạch Nhiên lại thấy được một màn kinh điển một đám giang hồ, giờ phút này cả đám đang sống mái ngươi sống ta chết với nhau.
Bảy tám hắc y nhân cùng nhau vây đánh một hắc y nam nhân và hồng y nữ tử, thủ đoạn tàn nhẫn, giống như không muốn sống.
Song phương, đều gần như không cần mạng.
Hắc y nhân muốn đuổi tận giết tuyệt, một chiêu một chiêu tiến thoái đều có độ, phối hợp ăn ý, mà mỗi chiêu đều nhằm và chỗ hiểm của hai người kia mà đánh tới.
Mà hai người kia lại tựa lưng vào nhau, trên người khắp nơi đều là máu, tuy rằng hắc y của nam nhân kia không nhìn thấy, nhưng lại nhiễm lên hồng y nữ tử càng lúc càng dày đặc, huyết tinh bừa bãi.
Nam nhân thân hình to lớn, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt loé lên thị huyết y như dã thú, căm tức nhìn bọn hắc y nhân chung quanh bọn họ, trường kiếm trong tay huy động, cố gắng muốn đột phá vòng vây, một bên lại tìm cơ hội, muốn giúp hồng y nữ tử tìm ra sinh lộ, thậm chí lấy thân ngăn cản công kích cho nàng.
Nữ tử dáng giờ xinh đẹp, khuôn mặt diễm lệ bức người, chỉ tiếc đang kề cận tử vong nên khuôn mặt vặn vẹo, tơ bạc trong tay huy động càng nhanh.
Bọn họ lúc này như dây cung căng hết cỡ, động tác chậm lại. Thế lực cân bằng xem chừng sắp bị đánh vỡ.
Mà đám hắc y nhân lại trấn định tự nhiên, không nhanh không chậm nhưng chiêu chiêu lại hàm chứa sát ý trí mạng.
Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi con mồi trong vòng vây khốn mất hết khí lực, mới một kích tóm gọn.
“Huyết Đằng, Tử Đằng, các ngươi chịu chết đi. Người muốn thoát ly khỏi tổ chức, đến nay còn chưa từng xuất hiện. Tuy rằng các nguơi là cao thủ cường hãn nhất trong tổ chức, nhưng xem ra vẫn kém mấy người bọn ta, coi như nể mặt chúng ta từng là đồng môn, ta cũng không muốn làm khó các ngươi, chỉ cần hai người theo bọn ta về là được. Một thủ lĩnh trẻ tuổi trong đám hắc y nhân kêu lớn.
“Bọn ta chết cũng không trở về." Nam trong nghiến răng nghiến lợi, vẫy mồ hôi như mưa, toàn thân hắn đã ướt đẫm, càng phân không rõ đâu mồ hôi, đâu là máu.
“Hừ, trở về còn có đường sống sao?" Nữ tử cũng hừ lạnh, không cẩn thận đã trúng một kiếm, hét lớn.
“Tử Đằng, muội sao vậy?" Sau khi nam tử nghe được âm thanh, nhanh chóng xoay người lại, ánh mắt vô cùng lo lắng.
“Đùng quan tâm muội, nếu có cơ hội, huynh lập tức chạy đi, muội giữ chân bọn họ!" Nữ tử tựa hồ không quan tâm vết thương trên người mình cho mấy.
“Không được! Cho dù chết cũng phải chết cùng một chỗ." Nam tử không chút do dự cự tuyệt.
Thủ lĩnh đám hắc y nhân cười nhạo một tiếng: “Ha ha. Thật sự không ngờ trong tổ chứ cũng có tình yêu cảm động như vậy, thật sự là cảm động nha!" Hắn vừa nói xong, trên mặt liền chuyển thành âm ngoạn lạnh lẽo: “Bất quá, hôm nay các ngươi phải giữ lại mạng mới có thể hưởng nha!"
Kế tiếp lại một trận chém giết, sống chết giao hoà, giờ phút này phá lệ kéo dài, lại cũng vô cùng ngắn ngủi, cũng vô cùng kinh tâm động phách.
Bộ Mạch Nhiên ngồi trên lưng ngựa, thấy một màn như vậy, hơi hơi cười khổ.
Xem ra, nàng gặp phiền toái thật rồi.
Tiên hạ thủ vi cường.
Nàng từ từ dừng ngựa lại, trấn an bảo mã bị kinh hách, nương vào đầu ngựa để che dấu, lại từ cái túi bên hông nó lấy ra một bộ cung nỏ được chế tác hoàn mỹ, mũi tên màu đen mang theo ám khí, trên thân còn mang theo một cỗ mùi thơm, kéo nỏ, nhắm, buông tay!
Mũi tên bay nhanh mà ra, giống như một tia chớp, nhanh chóng hướng mục tiêu mà đi.
Một tiếng kêu rên, tên thủ lĩnh không thể tin mà nhìn Bộ Mạch Nhiên. Từ lúc nàng xuất hiện hắn cũng không chú ý đến sự tồn tại của nàng, nhưng lại không cảm nhận được sát khí từ trên người nàng, thấy hô hấp nàng dồn dập, nhìn ra được đây là một cô nương không biết võ công, cho nên hắn cũng không đề phòng nhiều lắm. Tâm tư của hắn đều đặt trên đôi nam nữ này, định giải quyết hai người họ xong mới giải quyết Bộ Mạch Nhiên sau.
Nhưng mà, hắn vạn vạn không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên bắn tên, khoảng cách xa như thế, mục tiêu chuyển động mà nàng vẫn có thể bắn trúng.
Hắn muốn hành động nhưng thân thể lại không cho phép, lòng ngực bắt đầu cứng ngắc, dần dần không thể hô hấp, từ khi trúng tên cho đến giờ chưa được vài giây, hắn đã đình chỉ hô hấp, thi thể nhanh chóng biến thành màu lam.
Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngay người, bao gồm đôi nam nữ đang bị vây chặt kia.
Đó chính là sát thủ đứng hạng thứ ba của tổ chức!
Mà Bộ Mạch Nhiên sau khi bắn xong mũi thứ nhất, lập tức lại cài tên lên, lần này, trên nỏ cung cuả nàng có bốn mũi tên, đồng loạt bắn ra ngoài.
“Phập....phập....phập........" Âm thanh vật nhọn cắm vào da thịt, sau đó đám người lay động vài cái, rồi không cam tâm tình nguyện mà ngã xuống.
Có người rất nhanh lên phản ứng lại, thi triển khinh công nhanh như quỷ mị hướng về phía Bộ Mạch Nhiên đánh úp. Nhưng hắn còn chưa đến trước mặt nàng, chợt nghe một tiếng động mạnh, trước mắt trở nên mờ mịt, mùi mê hương gay mũi tràn ngập, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, hắn liền gục xuống.
Kết quả còn chưa tới một nén nhang, những người vừa rồi còn đang đánh đến trời long đất lở toàn bộ đều ngã xuống, hiện trường im lặng đến quỷ dị, chỉ có một mình nàng há miệng thở dốc.
Bộ Mạch Nhiên đem mồ hôi lao đi, phun ra một hơi, xem ra đã qua một ải.
Mỉm cười, nàng phát hiện chân mình mềm nhũn, giống như đang dẫm trên bùn lầy.
Dù sao cũng là lần đầu tiên nên mới khẩn trương như vậy, nàng thầm nghĩ, về sau chắc không còn gặp đâu nhỉ? Thân tại giang hồ, loại sự tình này sớm hay muộn cũng gặp được, trước kia cũng gặ qua vài lần, nhưng lại không đối kháng trực tiếp nên mới khẩn truơng lo sợ như lần này.
Đi đến giữa đám người kia, nàng lấy ra một cái lọ nhỏ, hươ hươ trước mũi đôi nam nữ kia. Rất nhanh, họ liền tỉnh lại, chỉ là không thể nhúc nhích.
Nam tử sắc mặt doạ người, phẫn nộ quát: “Ngươi muốn làm gì?"
“Ta không làm gì đâu, ta chỉ là một người qua đường Giáp, trong lúc vô tình gặp phải chuyện này, vì sợ bị diệt khẩu, cho nên lựa chọn xuống tay trước mà thôi."
Bộ Mạch Nhiên không bị miệng gọp gan thỏ của hắn dọa sợ, bình thản nói, trên mặt còn lộ ra mỉm cười.
Nam tử hiện tại giống như một con sư tử bị thương, cho dù nàng là người không có võ công cũng có thể dễ dàng giết chết hắn, huống chi là nàng –lại là kẻ tuỳ thời có thể lấy ra một đống độc dược.
“Huyết Đằng, ngữ khí huynh tốt một chút, nói đi nói ại, chúng ta bây giờ đã an toàn hơn khi nãy rất nhiều." Nữ tử mở to mắt, cố hết sức nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Bộ Mạch Nhiên, trong mắt còn có tò mò.
“Vì sao bọn ta không chết, không phải cũng trúng tên sao?"
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, chỉ vào thi thể biến thành màu lam, nói: “Đây là tên độc hạt mã tiền, toan thân đều là độc, bình thường khi trúng độc tiễn, phần đầu người trúng tên sẽ bắt đầu cứng nhắc, phế bộ tê liệt, không thể hô hấp, sau đó tử vong, trên thi thể biến thành mà lam. Nhưng ngươi chú ý một chút, mũi tên này chỉ có ánh lam, có hương thơm, một khi trúng độc chỉ có đường hết, cơ hồ không có thời gian thống khổ, cho nên xứng đáng được gọi là “Độc tiễn chi vương", là tác phẩm ta đắc ý nhất. Loại độc tiễn này cực kỳ trân quý, có được không dễ, không phải người bình thường có thể mua được, ta luyến tiếc sử dụng, cho nên những người khác ta đều sử dụng thuốc mê, bao gồm cả hai ngươi."
Bộ Mạch Nhiên chậm rãi giải thích, ngữ khí ôn nhu, nụ cười trên mặt thuỷ chung tồn tại, giống như một vị phu tử đang trên học đường truyền thụ kiến thức cho chúng đệ tử.
Lần đầu tiên dùng lam tiễn, chỉ muốn giết gà doạ khỉ, khiến những kẻ khác kinh sợ, để đám người còn lại không dám làm bậy mà thôi."
“Tại sao ngươi lại dùng tên chuẩn như vậy?" Nữ tử lại hỏi, sắc mặt đã có chút hồng nhuận, mặt mày nàng ta như hoạ, trên mặt dính đầy máu, lại vẫn diễm lệ như cũ.
Bộ Mạch Nhiên lắc đầu, nói: “Đây không phải điều trọng yếu, ta đã trả lời vấn đề của các ngươi, hiện tại các ngươi cũng trả lờ vấn đề của ta đi.
Sau một phen cố gắng miêu tả, cuối cùng Bộ Mạch Nhiên cũng biết được lai lịch của bọn họ.
Thì ra hai người là sát thủ của Thất Sát Minh, Thất Sát minh là của Kỳ Lậm chỉ Liên quốc, không, thậm chí là tổ chức sát thủ cường hãn nhất trong tam quốc, chỉ cần ngươi có thể ra tiền, họ liền giết người cho ngươi, vô luận thiện ác tốt xấu, lão ấu tráng niên, chỉ cần có tiền họ liền giết. Bất quá họ hai loại người Thất Sát Minh không chạm vào.
Thứ nhất, là người của hoàng tộc.
Thứ hai, là quan viên ngoài tam phẩm trở lên.
Thất Sát Minh lấy thực lực cùng số nhiệm vụ hoàn hành được mà phân chia cấp bậc địa vị.
Huyết Đằng là thủ tịch của phân tổ Hồng, am hiểu sử dụng kiếm, một kiếm cắt qua hầu như không thấy máu.
Tử Đằng là thủ tịch của phân tổ Tử, am hiểu sử dụng mị thuật, vũ khí là một sợi tơ bạc, một chiêu bắn ra liền lấy một cái thủ cấp của người khác.
Bọn họ cùng nhau tiến vào tổ chức, cùng nhau tiến hành huấn luyện, cứ tưởng dựa vào thực lực của mình, có bình bình an ổn sống trong tổ chức, cố tình, bọn họ lại yêu nhau!
Tác giả :
Lạc Lạc Nguyệt Sắc