[Si Mị Võng Lượng Hệ Liệt] – Si Mị Võng Lượng Chi Tập Đoạt
Chương 4
Một bàn đầy thức ăn tối hôm ấy đều là do Diệp Nhược Hà làm, lại còn toàn là thức ăn mang hương vị quê nhà mà lúc Dĩnh Lạc còn nhỏ thích ăn, mùi vị trong kí ức làm cho Dĩnh Lạc không khỏi ăn nhiều thêm hai chén cơm, không hề khoa trương khi nói tài nấu nướng của Diệp Nhược Hà rất được.
“Ở nước ngoài, ăn cái gì cũng không quen, cho nên học cách tự mình xuống bếp." Diệp Nhược Hà có ý ám chí: “Anh thích, em mỗi ngày đều có thể nấu cho anh cùng Tiểu Hạ ăn."
Dĩnh Lạc chú ý đến con mỗi lúc nghe mẹ nói như vậy, tay cầm đũa cũng siết lại một chút, làm cho miệng hắn cũng cong lại thành một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười này vì sao mà có, thì chỉ có bản thân hắn biết.
“Ăn nhiều một chút." Diệp Nhược Hà đứng dậy giúp con gắp thức ăn, ân cần ôn hòa, hoàn toàn mang bộ dạng vợ hiền mẹ đảm.
“Cảm ơn… Mẹ."
Cũng không phải là không cảm động, chỉ là trong lòng cũng như trong mắt Dĩnh Hạ, mẹ vẫn là người xa lạ như cũ, trong nhất thời cậu cũng không có cách nào thay đổi được thái độ khách sáo của mình.
Có thể là vì muốn tạo cho mình chỗ dựa, Dĩnh Hạ không tự giác mà liền dựa dẫm vào cha, trong lúc này, cùng người có quan hệ thân xác với cậu, mới có thể khiến cho trái tim thoáng bình an.
Dĩnh Lạc ôm lấy vai cục cưng, đầu ngón tay vô tình hữu ý trêu chọc mái tóc mềm mại của con, một loại thân mật không thèm coi ai ra gì, làm cho Diệp Nhược Hà đối với quan hệ của hai người có một cảm giác rất khó có thể giải thích được.
Cha con này thật sự là rất tốt, cho nên Dĩnh Lạc có lẽ không còn lãnh huyết giống như trước, hắn còn thích đứa con này còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng.
Sau khi ăn xong, Dĩnh Hạ về phòng mình thu dọn một chút đồ dùng cá nhân cùng quần áo, để nhường phòng cho mẹ ngủ, cậu mở rộng cửa phòng, gom mấy cuốn sách trên kệ, thấy cha cùng mẹ đều đã đi lên lầu, những lời tán gẫu sau bữa cơm rơi vào trong tai cậu.
Giọng điệu vui sướng của mẹ cùng tiếng cười nhẹ thả lỏng của cha, hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Tâm tình Dĩnh Hạ cũng dần dần không xong, động tác trên tay càng lúc càng chậm lại, lỗ tai cũng không khỏi vểnh lên, vô tình cố ý thu lại nội dung hai người nói chuyện bên ngoài.
“Dĩnh Lạc, em hoàn toàn không ngờ được anh sẽ thương con mình." Diệp Nhược Hà nói.
“Tôi lúc đầu cũng không biết." Dĩnh Lạc nói.
Ngồi cùng một chỗ với Dĩnh Lạc trên trường kỉ dài, Diệp Nhược Hà nghiêng nửa người dựa qua, tiết lộ ám chỉ có thể thân mật hơn một mức nữa với đối phương.
“Mấy ngày hôm trước Tiểu Hạ vội vã nói phải về, tôi đi theo con thấy anh ở trong xe. Dĩnh Lạc, cái này có lẽ là một loại duyên phận, cho dù xa cách hai mươi năm, anh vẫn giống như hồi mười bảy tuổi, làm cho lòng em rung động."
Dĩnh Lạc nghiêng mắt liếc bà, trong đầu cũng không khỏi nhớ lại thời tuổi trẻ, lúc ấy cảm giác được người này có phong thái quyến rũ vượt xa bạn bè cùng lứa, không ngờ được đến khi bốn mươi tuổi cô ta lại càng thêm diễm lệ, điểm ấy đích xác là ngoài dự liệu của hắn rất xa.
Tần mắt hắn lơ đãng lướt qua mái tóc dài đi xuống da thịt trắng noãn như ngọc trai, khuôn ngực đầy đặn cố gắng phô ra vòng cung hoàn mĩ bên trong quần áo, năm tháng hình như không có chém xuống cho người đàn bà này vài dao.
“Diệp Nhược Hà, nghe như cô đang dụ dỗ tôi." Dù gấp vẫn ung dung mà nói: “Ngay trước mặt con."
Diệp Nhược Hà còn chưa nói cái gì, nhưng mà Dĩnh Hạ lại hết hồn, cậu bất quá chỉ là vừa thoáng lướt qua cửa một cái, tại sao cha biết cậu đang nghe lén?
Dĩnh Lạc nhìn thấy bóng dáng con chợt hiện ra ở cửa phòng đang được mở rộng rồi biến mất, cảm thấy rất buồn cười, hắn luôn rất hứng thú khi khiến cho con phải lộ ra vẻ mặt quẫn bách, cái này so với thưởng thức mĩ nữ ngực to còn thú vị hơn.
Diệp Nhược Hà cũng nhìn Dĩnh Hạ, nhưng lại làm như lơ đểnh, thấp giọng, lấy thanh âm trầm trầm hấp dẫn nói: “… Em rất nhớ thời gian bên cạnh anh. Còn anh?"
“Uh, đúng vậy, tôi đã ôm qua rất nhiều đàn bà, cô là một trong những người hợp ý tôi nhất, xinh đẹp, thông minh, phóng khoáng, ngay cả cách lấy lòng đàn ông cũng rất lợi hại." Lời nói mặc dù thô tục, nhưng đối với Dĩnh Lạc mà nói, đây xem như là lời ca ngợi cao cấp.
Dĩnh Hạ núp ở bức tường sau cánh cửa trong lòng chao đảo, chảng lẽ cha thật sự động tâm với mẹ rồi? Cậu không cách nào khắc chế được bản thân, vươn cổ lén nhìn ra chỗ cha mẹ ngồi, vẻ mặt của cha lúc này…
Trên mặt cha mang theo chút đùa cợt, mang chút hứng thú.
Dĩnh Hạ thật sự rất sợ hãi, cậu cũng biết nếu hai người ở bên ngoài tái hợp, vậy thì rất phù hợp với cái gọi là “kết thúc hoàn mĩ", đối với cậu mà nói, vị trí của song thân được lấp đầy chỗ trống, nhưng mà phần người yêu lại bị mất đi.
Cậu là một người yếu đuối, chấp nhận số phận, cho dù có bao nhiêu không muốn, cậu cũng không có cách nào đối với cha hét to đừng để mẹ quay lại, giống như lúc trước cha ép cậu phát sinh quan hệ da thịt, cậu cũng không có sức lực để chống đối.
Trái tim bị bóp nghẹt, hình như có hai bàn tay từ bên ngoài xộc vào trong ngực, tàn nhẫn bóp nát khối thịt kia, làm cho cậu đau đớn, sau đó cậu nghe được rõ ràng những lời mẹ nói sau đó.
“… Nếu như anh muốn, em tình nguyện cùng anh…" Cười khẽ đầy kiều mị: “Đêm nay…"
Dĩnh Hạ cau chặt chân mày, trong khoảnh khắc này cậu nổi lên tâm tư muốn cướp người với mẹ.
Cậu ở phía bên này bức tường không ngừng niệm chú, chơi trò tâm linh cảm ứng đáng thương.
Không cần, cha, cự tuyệt…
Rốt cuộc không biết cha có phải thật sự là có một chút tương thông tâm ý với mình hay không nữa, đứa con lúc này một chút cũng không có tự tin về thắng lợi.
“Tôi mệt, cũng đi ngủ thôi." Dĩnh Lạc thình lình đứng dậy.
Diệp Nhược chớp mắt, cười quyến rũ, nghe ra được ám chỉ đi vào phòng hắn, vuốt vuốt váy đang muốn đứng lên theo, lại nghe Dĩnh Lạc hướng về phía phòng con nói chuyện.
“Tiểu Hạ con dọn đồ xong chưa, cùng cha về phòng."
Bộp một tiếng, sách cùng cặp trên tay Dĩnh Hạ rớt xuống dưới chân cậu, cậu kêu đau một tiếng, nghe thấy tiếng kêu, trái tim cũng như được mọc cánh bay lên, cúi người nhặt lại cặp sách rồi đi ra ngoài.
“Con xong rồi…" Chịu đựng đau đớn ở chân nhỏ giọng đáp.
Diệp Nhược Hà nhìn đôi cha con này, trong lòng vừa sợ vừa giận, nụ cười quyến rũ vừa nở ra được một nữa cũng cương lại, lúc này mới tỉnh ra, Dĩnh Lạc đã không còn là tiểu tử mười bảy tuổi khí huyết tràn đầy, suốt ngày gây sự, mà đã là một người đàn ông với nhiều bộ mặt khác nhau.
Tốt lắm, trận chiến này càng khơi dậy ý chí chiến đấu trong bà, bà có đủ tự tin để làm cho Dĩnh Lạc phải quì dưới váy mình, bà có vũ khí cực kì mạnh mẽ hơn so với bất kì con đàn bà nào khác, bà vốn là mẹ của Dĩnh Hạ.
Bà ngàn tính vạn tính, tuyệt đối cũng không ngờ đến, tình dịch lớn nhất của mình, lại chính là con mình.
Phòng của Dĩnh Lạc sát vách ngay phòng học của Dĩnh Hạ, mang đồ dùng cá nhân vào trong toilet, Dĩnh Hạ đang chải răng rửa mặt thì nhìn thấy cha đã thay đồ ngủ, đang dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài gọi điện thoại.
“… Đem tất cả anh em tập hợp lại, giao cho A Hào điều động… “Ác quỉ Sơn Si đường" nếu mà ngồi chờ chết, cũng không phải làm mất hết mặt mũi nhị thiếu gia của cậu?"
Nhị thiếu gia trong miệng Dĩnh Lạc chính là Cư Vũ Lâu, vì tin tức lúc xế chiều đối phương đưa qua, hắn lại định chơi khăm một vố.
Dĩnh Hạ cảm giác được trong lời nói của cha mang theo sát khí, làm cho cậu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lặng lẽ bò vào phía trong của cái giường đôi rộng lớn, chỉ sợ làm phiền đến cha đang nói chuyện chính sự.
Không lâu sau, đèn trong phòng cũng tắt đi, Dĩnh Hạ nghĩ cha sẽ lên nằm, dù sao lúc nãy cha cũng nói với mẹ là mệt mỏi? Nhắm mắt đợi một hồi, phía bên kia giường trước sau vẫn không có động tĩnh.
Kinh ngạc mở mắt, cha vẫn còn đang đứng ở cửa sổ, mắt nhìn mình chăm chú, ánh đèn bên ngoài làm cho hai mắt cha sáng lòe lòe, vốn là ánh mắt của dã thú nhìn chằm chằm trong bóng đêm.
Dĩnh Hạ run rẩy, phản ứng đầu tiên chính là kéo chăn che đầu giả bộ ngủ, tự lừa mình dối người.
Dĩnh Lạc sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bé thỏ cũng chính là bữa cơm của mình? Khi con chuẩn bị trùm kín đầu, lạnh lùng quát một tiếng.
“Lại đây."
“Dạ, để làm gì?" Bé thỏ trùm chăn ngang mũi, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe hỏi.
“Cha kêu con lại, còn cần có lí do?"
Dĩnh Hạ biết nếu mà không nghe lời cha, cha kiểu gì cũng có biện pháp ép buộc cậu, dứt khoát ngoan ngoãn xuống giường, đi đến trước mặt cha.
Cha cao hơn cậu rất nhiều, cậu phải ngước lên mới có thể nhìn thấy mắt cha, cậu cảm giác được cho dù mình có nhón chân, cũng không có cách nào nhìn ngang vào mắt người đàn ông cường tráng này được.
Bởi vì vĩnh viễn cũng không có được kiên nghị cùng kiên cường như cha, vì vậy cậu mới nhận mệnh, nguyện ý cả đời nép dưới sự che chở của cha, trong lòng cha ngước nhìn lên là tốt rồi. Là con, chung qui còn có một sợi dây huyết thống nối liền hai người, không người nào có thể thoát khỏi người nào.
“Cha…"
Nhẹ giọng mở miệng, muốn hỏi cha vì sao gọi cậu đến trước mặt, nếu chỉ là muốn nói chuyện, hai người có thể chui vào chăn nói chuyện mà, ngoài trời lạnh lắm.
Dĩnh Lạc cúi người, hắn không cần con có thể đứng ngang hàng với mình, chỉ cần thoáng cúi người là có thể dễ dàng ôm siết lấy con mà hôn, giờ phút này đây, hắn cũng làm như vậy.
Dĩnh Hạ nhắm mắt lại. Cậu có thói quen nhắm mắt khi hôn, cậu xuôi theo hành động của cha mà hơi hé miệng ra, để cho đầu lưỡi nóng ấm kia khuấy đảo trong miệng mình.
Nước bọt giống như là mật dịch rất nhanh hòa quyện vào nhau, lấy cá tính của Dĩnh Lạc, một nụ hôn êm ái không có khả năng đủ để thỏa mãn hắn, hắn hút lấy đầu lưỡi mềm mại nhỏ xinh của con, dùng răng một lần lại một lần gặm nhấm, hắn thích cắn mạnh một chút, để cho con bởi vì đau đớn nhẹ nhàng mà run rẩy, sẽ càng vùi sâu vào lòng mình, giống như là cầu xin cha hạ khẩu lưu tình, sau đó Dĩnh Lạc giống như là bồi thường, dùng đầu lưỡi vuốt ve qua nơi hắn vừa cắn để an ủi.
“Uhm…"
Tiếng rên mềm mại vang lên, tiết lộ tâm tình thoản mãn cùng thẹn thùng, cho dù làm người tình bé nhỏ của cha đã nhiều năm, đối với tiếp xúc thân mật giữa hai cơ thể, cậu vẫn không thể quá sức buông thả, luôn luôn mang theo chút bẽn lẽn của nữ sinh khi mới chớm yêu.
Nụ hôn ấy làm cho Dĩnh Hạ không ức chế được sự chuyển động của ***, phần dưới eo cũng không còn sức, nếu không có cha ôm lấy cậu, siết chặt vào trong lòng, bé thỏ nhỏ xinh sớm đã nhũn ra trên mặt đất, nói thật, cậu thật sự sắp chết chìm, túm lấy vạt áo ngủ của cha, cha chính là cái cọc cho cậu bám vào.
Dĩnh Lạc thích nhìn con mềm nhũn chết đi được, hai tay lần xuống, bóp lấy hai cánh mông co giãn chỉ người trẻ tuổi mới có ép sát vào mình, cọ xát vào thân thể nhỏ xinh, ý tứ tình sắc hàm súc nồng đậm.
Dĩnh Hạ liền cảm thấy biểu tượng đặc thù giữa hai chân có cảm xúc rất mạnh, đau đến nóng cả người, thứ kia của cha lại không an phận nữa rồi! Lập tức giãy thoát khỏi vòng tay cha, bối rối nhắc nhở.
“Đừng mà… Tiếng động này, phòng bên…"
“Vách tường dày, người đàn bà kia cái gì cũng không nghe được." Dĩnh Lạc nói.
“Nhưng mà không tốt… Mẹ…"
Dĩnh Hạ lo lắng không chỉ là âm thanh sẽ vọng qua phòng bên kia, Diệp Nhược Hà dù sao cũng là mẹ của cậu, cậu cách một bức vách cùng cha ân ái, vẫn cảm thấy là lạ.
Dĩnh Lạc dứt khoát thả con ra, cái này ngược lại làm cho Dĩnh Hạ kinh ngạc, cha khi nào lại dễ nói chuyện như vậy? Ý niệm trong đầu còn chưa có xong, đã thấy Dĩnh Lạc tháo dây cột áo ngủ, bên trong cái gì cũng không có mặc, thân thể rắn rỏi trần trụi được ánh sáng bên ngoài hắt vào vây lấy, nhất là bộ phận đã dựng đứng chuyển sang màu đỏ sậm đang hung tợn rỉ ra dịch thủy, xu thế xâm lược hết sức căng thẳng.
“Con lo lắng làm ra tiếng động lớn sao, vậy dùng miệng giúp cha." Dĩnh Lạc cười tà tà.
Có thể không cần không? Dĩnh Hạ không thích khẩu giao, kích thước của cha làm cho cậu ngậm vòa trong miệng rất khổ cực, hơn nữa, mỗi lần cha mà đắc ý, rất thích túm lấy tóc cậu, đâm loạn vào trong miệng cậu, đối với khuôn miệng nho nhỏ của cậu thì thật sự rất quá sức.
Dĩnh Lạc sầm mặt xuống: “Không thể không được."
Dĩnh Hạ chần chờ.
“Tiểu Hạ ngoan, giúp cha." Ngữ khí của Dĩnh Lạc cũng dịu dàng một chút.
Không giúp cũng không được sao? Phản đối thì cha nhất định sẽ ép mình làm theo bất kì yêu cầu nào mà cha muốn.
“Cái kia, lên giường nha…" Đáng thương hề hề hỏi.
Ôn nhu giả tạo bị thu hồi lại, Dĩnh Lạc mạnh mẽ nói: “Ở ngay chỗ này."
Nói còn chưa xong, hắn lại kéo cửa sổ ra, để mặc cho gió lùa vào. Dĩnh Hạ lập tức rõ ràng, cha là cố tình uy hiếp, nếu không muốn để cho có bất kì âm thanh khả nghi nào lọt ra ngoài cửa sổ rồi chui vào phòng sát bên, thật chí không chừng còn bị hàng xóm nghe thấy, Dĩnh Hạ tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo lời cha.
Ủy khuất mím môi, trong lòng chà đạp cha vài câu, cậu ngoan ngoãn quì xuống, cầm lấy cự vật đã cương cứng của cha, vươn đầu lưỡi nóng ấm ẩm ướt mà liếm láp.
Dĩnh Lạc trog phương diện tình ái lúc nào cũng thừa tài năng, từ phía trên quan sát con cố gắng cầm lấy thứ kia của mình, đầu tiên là thấy đầu lưỡi hồng hồng chạm vào, giống như đó không phải là biểu tượng của nam giới, mà là một đầu hỏa long, khi cậu hôn vào, cũng sẽ phun lửa đốt cháy miệng cậu.
Lúc nào cũng cẩn thận như thế này a, Dĩnh Lạc nhìn ra một vẻ mặt ngây thơ khác của con, trong đáy lòng vốn là ôn nhu, nhất cử nhất động của con làm cho hắn muốn truy đuổi dò xét từng giây.
Nếu không phải làm xét nghiệm ADN, hắn vĩnh viễn không có khả năng tin tưởng Dĩnh Hạ là con ruột của hắn, cá tính cùng bề ngoài hoàn toàn bất đồng, tính cách khác nhau như cực nam và cực bắc, nhưng cũng bởi vì vậy mà hấp dẫn lẫn nhau; con không cười nhưng lại làm hắn yêu thích sâu sắc, thích hơn bất kì thứ gì mà hắn đã thấy qua từ khi ra đời đến nay.
Dựa vào tấm rèm cửa sổ dày bên cửa sổ, hắn thích ý đứng, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh con khẽ chuyển động ở phía trước.Cái miệng nhỏ nhắn bất quá chỉ là nhẹ nhàng phun ra nuốt vào mấy cái, khuôn mặt bình thường da vẫn mỏng lền đỏ ửng.
“Không được làm cho có lệ." Dĩnh Lạc nói: “Liếm cho kĩ."
Dĩnh Hạ vừa mới đem đồ của cha nuốt được một chút, nghe thấy yêu cầu kia, mắt cũng đỏ, nghĩ: cha làm sao biết cậu thật sự định tùy tiện ngậm vài cái qua loa cho xong chuyện?
Không thể không tập trung vào, cậu tự nâng tinh thần lên 120%, hai tay cầm lấy thứ nóng rực kia, dùng đôi môi run rẩy cùng xấu hổ hôn mạnh vào phần đỉnh đang hưng phấn của cha, đầu lưỡi cũng khẽ lướt qua lướt lại nơi linh khẩu mẫn cảm.
Mặc dù mấy năm qua cũng không học được kĩ thuật gì, bất quá khi yêu thì có thể làm bất kì chuyện gì, trong mắt Dĩnh Lạc cũng có thể đạt 100 điểm, hơn nữa con bề ngoài tinh khiết lại đang làm chuyện *** tà này, tạo thành hình ảnh tương phản đập vào mắt ngược lại có thể khiến cho kích tình càng tăng mạnh, Dĩnh lạc hưng phấn đến mức nam căn lại cương to thêm vài phần.
“Bé ngoan… Nuốt của cha vào…"
Dĩnh Hạ cảm thấy được cái kia của cha lại cương lớn, cậu chỉ đơn thuần là muốn: cha bắn ra nhanh một chút, chuyện tối nay mặc dù không cách nào làm cho bản thân tận hứng, nhưng mà có thể kết thúc sớm một chút cũng tốt, cậu thật sự rất sợ cha lỡ đâu lên cơn ham muốn, lại lôi cậu lên giường lăn qua lăn lại một hai tiếng đồng hồ, đến lúc đó cậu không chịu được kích thích mà hét lên, lỡ đâu bị mẹ nghe thấy cũng không tốt lắm.
Tăng thêm sức, cố gắng ngậm lấy nam căn của cha, khoang miệng ấm nóng ướt át tạo thành vuốt ve ôn nhu nhất, được vài cái thì nghe cha ở phía trên phả ra hơi thở hài lòng.
“Tiểu Hạ bảo bối… Giỏi quá… Thật lợi hại…"
Không khí tình ái phủ đầy không gian, Dĩnh Hạ thấy bản thân cậu đang lấy lòng cha, cơ thể cậu cũng nóng lên, ngoại trừ muốn tận lực thỏa mãn đối phương, ngay cả khát vọng được thương yêu cũng tăng lên.
Đầu cậu hơi ngã ra sau, nhả thứ đang chuẩn bị dâng trào của cha ra, nâng lên một chút, miệng cũng không rảnh rỗi, liếm dọc một đường từ gốc đến ngọn, nước bọt *** mĩ đã thấm ướt côn thịt, đôi mắt cậu lóng lánh mê li, giống như là trẻ con đang tham lam chơi đùa với kẹo mút ngon ngọt nhất trần đời, yêu thích không thể buông tay.
“Cha… Như vậy được chưa ạ?" Hỏi thỉnh cầu.
Dĩnh Lạc đã lăn qua trăm vạn bụi hoa, phấn hoa cũng chưa từng dính tay, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại gặp trúng khắc tinh của hắn, hắn như vậy nhìn từ trên xuống, con khuỵu gối đáng thương nhìn sao đáng yêu quá chừng, làm tim hắn cũng đập bình bịch, còn kịch liệt hơn so với lúc còn trẻ bị cảnh sát truy đuổi.
“Tốt lắm… Tốt lắm… Ngậm vào đi… Cha muốn bắn trong miệng con…"
Dĩnh Lạc đã phải nhẫn nại rất cực khổ rồi, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
“Dạ…"
Lần nữa liếm mút, dùng miệng trượt được mấy lần khiến cho cha càng cương, Dĩnh Lạc tuyệt đối không ngờ tới dục vọng muốn bắn ra lại mãnh liệt đến như thế, hắn đã không ngăn cản được, trước khi bắn ra liền ngắm nhìn con, tâm vừa động, rất nhanh rút côn thịt ra, đem dịch trắng nóng rực đều nhắm vào khuôn mặt ửng đỏ của con mà bắn lên.
Dĩnh Hạ ngây người, đầu óc trống rỗng, vài giây sau mới ý thức lại được.
Cái này, cái này, cái này, cái này là mặt, bắn!
“Cha!"
Vừa quẫn vừa giận, đưa tay quẹt đi dịch lỏng trên mặt, Dĩnh Lạc ngăn cậu lại, còn cố ý dùng ngón tay miết lên khuôn mặt hồng hồng của cậu.
“Rất đẹp mà, đừng lau."
Thật sự rất đẹp, má cùng môi con phủ đầy bạch dịch càng thêm mĩ lệ, lúc này nếu có người dám can đảm nói với Dĩnh Lạc hắn là loại tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hắn chắc chắn phủ nhận, nói đi, có người đàn bà nào có thể tạo cảm giác xinh đẹp mĩ lệ đến cùng cực đến mức như thế này?
“Dính dính… Không thoải mái…" Dĩnh Hạ nhỏ giọng kháng nghị.
Dĩnh Lạc mới là mặt kệ, thấy có vài giọt bạch dịch dính trên đôi môi đỏ mọng, hắn mê muội đẩy vào trong.
“Ăn đi."
Dĩnh Hạ cũng không dám từ chối, đầu lưỡi chuyển đến ngón tay cha, trong lòng Dĩnh Lạc như bị điện cao thế chạy qua, hắn giống như nhập ma, thấp người bế con đi về phía giường, một lần nữa quấn lấy nhau triền miên trong nụ hôn dài, mùi dịch thể làm cho cái hôn này tình sắc đến hoang mĩ, nhưng cũng làm cho hai người càng thêm hưng phấn, thân thể như muốn vỡ tung.
Cảm giác được cha đang thuộc quần áo của cậu ra, giống như là còn chưa đủ, Dĩnh Hạ cho dù ý loạn tình mê, vẫn lí nhí nhắc nhở.
“Không được… Mẹ đang… Bên kia…"
Đối với Dĩnh Lạc mà nói cái này căn bản không phải là vấn đề, cho dù Dĩnh Hạ có khóc òa lên, khiến cho người đàn bà kia phát hiện chuyện của hai người, hắn cũng không thèm quan tâm.
Vài cái đã tuột được y phục của con, dồn công kích xuống khuôn ngực trắng nõn, dấu vết hoang ái hôm qua để lại vẫn còn rất rõ ràng, lần này hắn đóng dấu ở chỗ khác đi, từng cái cắn mút, hồng hoa xuất hiện càng nhiều.
“A… Không được!" Dĩnh Hạ thình lình bừng tỉnh.
“Có cái gì mà không thể?"
Dĩnh Hạ chỉ chỉ vào cổ mình hờn dỗi: “Ngày hôm qua… Bị mẹ thấy được…"
“Cô ta thấy được thì sao nào? Cha không cần thừa nhận là do cha làm…"
Dĩnh Lạc không cần, nhưng Dĩnh Hạ quan tâm nha, lầu lầu nói: “Bạn học nhìn thấy cũng… Chọc ghẹo…"
Thật sự, cậu đã không chỉ một lần bị bạn học trong lớn chỉ vào dấu hôn trên cổ mà hỏi dồn, mặc dù có người yêu cũng không phải chuyện xấu, nhưng mà Dĩnh Hạ chẳng được di truyền tính tình cởi mở dù chỉ là một phần nhỏ từ cha, bị người chỉ trỏ, vẫn cảm giác rất xấu hổ.
Dĩnh Lạc khục khục cười nhẹ, cái này chẳng phải là hắn cố ý sao? Làm cho tất cả những kẻ có ý với con phải rút lui, bởi vì thân phận của hắn bây giờ là doanh nhân đàng hoàng, sau khi giết người phải xử lí sao cho cảnh sát mò không ra thì rất phiền phức.
Tiếp tục hôn xuống, hắn muốn trên người con phủ đầy dấu vết, còn muốn cắn thật sâu thật nhiều, để cho mỗi dấu vết để lại tối thiểu cũng giữ được một tuần.
Sau khi hôn xong, phía dưới của hắn cũng phục hồi sinh lực không sai biệt lắm, hướng qua khuôn miệng nhỏ nhắn nhưng đầy lợi hại của con, nếu không bắn thêm lần nữa ở cúc huyệt bên dưới, con chẳng phải sẽ hoài nghi hắn tuổi già sức yếu sao?
Bởi vì Dĩnh Lạc đang say sưa trong hư vinh, Dĩnh Hạ đêm nay sầu lo mẹ ở phòng bên có phát hiện phòng này có tiếng động kì quái hay không, cắn chặt chăn mà vượt qua cả một đêm dài.
“Ở nước ngoài, ăn cái gì cũng không quen, cho nên học cách tự mình xuống bếp." Diệp Nhược Hà có ý ám chí: “Anh thích, em mỗi ngày đều có thể nấu cho anh cùng Tiểu Hạ ăn."
Dĩnh Lạc chú ý đến con mỗi lúc nghe mẹ nói như vậy, tay cầm đũa cũng siết lại một chút, làm cho miệng hắn cũng cong lại thành một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười này vì sao mà có, thì chỉ có bản thân hắn biết.
“Ăn nhiều một chút." Diệp Nhược Hà đứng dậy giúp con gắp thức ăn, ân cần ôn hòa, hoàn toàn mang bộ dạng vợ hiền mẹ đảm.
“Cảm ơn… Mẹ."
Cũng không phải là không cảm động, chỉ là trong lòng cũng như trong mắt Dĩnh Hạ, mẹ vẫn là người xa lạ như cũ, trong nhất thời cậu cũng không có cách nào thay đổi được thái độ khách sáo của mình.
Có thể là vì muốn tạo cho mình chỗ dựa, Dĩnh Hạ không tự giác mà liền dựa dẫm vào cha, trong lúc này, cùng người có quan hệ thân xác với cậu, mới có thể khiến cho trái tim thoáng bình an.
Dĩnh Lạc ôm lấy vai cục cưng, đầu ngón tay vô tình hữu ý trêu chọc mái tóc mềm mại của con, một loại thân mật không thèm coi ai ra gì, làm cho Diệp Nhược Hà đối với quan hệ của hai người có một cảm giác rất khó có thể giải thích được.
Cha con này thật sự là rất tốt, cho nên Dĩnh Lạc có lẽ không còn lãnh huyết giống như trước, hắn còn thích đứa con này còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng.
Sau khi ăn xong, Dĩnh Hạ về phòng mình thu dọn một chút đồ dùng cá nhân cùng quần áo, để nhường phòng cho mẹ ngủ, cậu mở rộng cửa phòng, gom mấy cuốn sách trên kệ, thấy cha cùng mẹ đều đã đi lên lầu, những lời tán gẫu sau bữa cơm rơi vào trong tai cậu.
Giọng điệu vui sướng của mẹ cùng tiếng cười nhẹ thả lỏng của cha, hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Tâm tình Dĩnh Hạ cũng dần dần không xong, động tác trên tay càng lúc càng chậm lại, lỗ tai cũng không khỏi vểnh lên, vô tình cố ý thu lại nội dung hai người nói chuyện bên ngoài.
“Dĩnh Lạc, em hoàn toàn không ngờ được anh sẽ thương con mình." Diệp Nhược Hà nói.
“Tôi lúc đầu cũng không biết." Dĩnh Lạc nói.
Ngồi cùng một chỗ với Dĩnh Lạc trên trường kỉ dài, Diệp Nhược Hà nghiêng nửa người dựa qua, tiết lộ ám chỉ có thể thân mật hơn một mức nữa với đối phương.
“Mấy ngày hôm trước Tiểu Hạ vội vã nói phải về, tôi đi theo con thấy anh ở trong xe. Dĩnh Lạc, cái này có lẽ là một loại duyên phận, cho dù xa cách hai mươi năm, anh vẫn giống như hồi mười bảy tuổi, làm cho lòng em rung động."
Dĩnh Lạc nghiêng mắt liếc bà, trong đầu cũng không khỏi nhớ lại thời tuổi trẻ, lúc ấy cảm giác được người này có phong thái quyến rũ vượt xa bạn bè cùng lứa, không ngờ được đến khi bốn mươi tuổi cô ta lại càng thêm diễm lệ, điểm ấy đích xác là ngoài dự liệu của hắn rất xa.
Tần mắt hắn lơ đãng lướt qua mái tóc dài đi xuống da thịt trắng noãn như ngọc trai, khuôn ngực đầy đặn cố gắng phô ra vòng cung hoàn mĩ bên trong quần áo, năm tháng hình như không có chém xuống cho người đàn bà này vài dao.
“Diệp Nhược Hà, nghe như cô đang dụ dỗ tôi." Dù gấp vẫn ung dung mà nói: “Ngay trước mặt con."
Diệp Nhược Hà còn chưa nói cái gì, nhưng mà Dĩnh Hạ lại hết hồn, cậu bất quá chỉ là vừa thoáng lướt qua cửa một cái, tại sao cha biết cậu đang nghe lén?
Dĩnh Lạc nhìn thấy bóng dáng con chợt hiện ra ở cửa phòng đang được mở rộng rồi biến mất, cảm thấy rất buồn cười, hắn luôn rất hứng thú khi khiến cho con phải lộ ra vẻ mặt quẫn bách, cái này so với thưởng thức mĩ nữ ngực to còn thú vị hơn.
Diệp Nhược Hà cũng nhìn Dĩnh Hạ, nhưng lại làm như lơ đểnh, thấp giọng, lấy thanh âm trầm trầm hấp dẫn nói: “… Em rất nhớ thời gian bên cạnh anh. Còn anh?"
“Uh, đúng vậy, tôi đã ôm qua rất nhiều đàn bà, cô là một trong những người hợp ý tôi nhất, xinh đẹp, thông minh, phóng khoáng, ngay cả cách lấy lòng đàn ông cũng rất lợi hại." Lời nói mặc dù thô tục, nhưng đối với Dĩnh Lạc mà nói, đây xem như là lời ca ngợi cao cấp.
Dĩnh Hạ núp ở bức tường sau cánh cửa trong lòng chao đảo, chảng lẽ cha thật sự động tâm với mẹ rồi? Cậu không cách nào khắc chế được bản thân, vươn cổ lén nhìn ra chỗ cha mẹ ngồi, vẻ mặt của cha lúc này…
Trên mặt cha mang theo chút đùa cợt, mang chút hứng thú.
Dĩnh Hạ thật sự rất sợ hãi, cậu cũng biết nếu hai người ở bên ngoài tái hợp, vậy thì rất phù hợp với cái gọi là “kết thúc hoàn mĩ", đối với cậu mà nói, vị trí của song thân được lấp đầy chỗ trống, nhưng mà phần người yêu lại bị mất đi.
Cậu là một người yếu đuối, chấp nhận số phận, cho dù có bao nhiêu không muốn, cậu cũng không có cách nào đối với cha hét to đừng để mẹ quay lại, giống như lúc trước cha ép cậu phát sinh quan hệ da thịt, cậu cũng không có sức lực để chống đối.
Trái tim bị bóp nghẹt, hình như có hai bàn tay từ bên ngoài xộc vào trong ngực, tàn nhẫn bóp nát khối thịt kia, làm cho cậu đau đớn, sau đó cậu nghe được rõ ràng những lời mẹ nói sau đó.
“… Nếu như anh muốn, em tình nguyện cùng anh…" Cười khẽ đầy kiều mị: “Đêm nay…"
Dĩnh Hạ cau chặt chân mày, trong khoảnh khắc này cậu nổi lên tâm tư muốn cướp người với mẹ.
Cậu ở phía bên này bức tường không ngừng niệm chú, chơi trò tâm linh cảm ứng đáng thương.
Không cần, cha, cự tuyệt…
Rốt cuộc không biết cha có phải thật sự là có một chút tương thông tâm ý với mình hay không nữa, đứa con lúc này một chút cũng không có tự tin về thắng lợi.
“Tôi mệt, cũng đi ngủ thôi." Dĩnh Lạc thình lình đứng dậy.
Diệp Nhược chớp mắt, cười quyến rũ, nghe ra được ám chỉ đi vào phòng hắn, vuốt vuốt váy đang muốn đứng lên theo, lại nghe Dĩnh Lạc hướng về phía phòng con nói chuyện.
“Tiểu Hạ con dọn đồ xong chưa, cùng cha về phòng."
Bộp một tiếng, sách cùng cặp trên tay Dĩnh Hạ rớt xuống dưới chân cậu, cậu kêu đau một tiếng, nghe thấy tiếng kêu, trái tim cũng như được mọc cánh bay lên, cúi người nhặt lại cặp sách rồi đi ra ngoài.
“Con xong rồi…" Chịu đựng đau đớn ở chân nhỏ giọng đáp.
Diệp Nhược Hà nhìn đôi cha con này, trong lòng vừa sợ vừa giận, nụ cười quyến rũ vừa nở ra được một nữa cũng cương lại, lúc này mới tỉnh ra, Dĩnh Lạc đã không còn là tiểu tử mười bảy tuổi khí huyết tràn đầy, suốt ngày gây sự, mà đã là một người đàn ông với nhiều bộ mặt khác nhau.
Tốt lắm, trận chiến này càng khơi dậy ý chí chiến đấu trong bà, bà có đủ tự tin để làm cho Dĩnh Lạc phải quì dưới váy mình, bà có vũ khí cực kì mạnh mẽ hơn so với bất kì con đàn bà nào khác, bà vốn là mẹ của Dĩnh Hạ.
Bà ngàn tính vạn tính, tuyệt đối cũng không ngờ đến, tình dịch lớn nhất của mình, lại chính là con mình.
Phòng của Dĩnh Lạc sát vách ngay phòng học của Dĩnh Hạ, mang đồ dùng cá nhân vào trong toilet, Dĩnh Hạ đang chải răng rửa mặt thì nhìn thấy cha đã thay đồ ngủ, đang dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài gọi điện thoại.
“… Đem tất cả anh em tập hợp lại, giao cho A Hào điều động… “Ác quỉ Sơn Si đường" nếu mà ngồi chờ chết, cũng không phải làm mất hết mặt mũi nhị thiếu gia của cậu?"
Nhị thiếu gia trong miệng Dĩnh Lạc chính là Cư Vũ Lâu, vì tin tức lúc xế chiều đối phương đưa qua, hắn lại định chơi khăm một vố.
Dĩnh Hạ cảm giác được trong lời nói của cha mang theo sát khí, làm cho cậu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lặng lẽ bò vào phía trong của cái giường đôi rộng lớn, chỉ sợ làm phiền đến cha đang nói chuyện chính sự.
Không lâu sau, đèn trong phòng cũng tắt đi, Dĩnh Hạ nghĩ cha sẽ lên nằm, dù sao lúc nãy cha cũng nói với mẹ là mệt mỏi? Nhắm mắt đợi một hồi, phía bên kia giường trước sau vẫn không có động tĩnh.
Kinh ngạc mở mắt, cha vẫn còn đang đứng ở cửa sổ, mắt nhìn mình chăm chú, ánh đèn bên ngoài làm cho hai mắt cha sáng lòe lòe, vốn là ánh mắt của dã thú nhìn chằm chằm trong bóng đêm.
Dĩnh Hạ run rẩy, phản ứng đầu tiên chính là kéo chăn che đầu giả bộ ngủ, tự lừa mình dối người.
Dĩnh Lạc sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bé thỏ cũng chính là bữa cơm của mình? Khi con chuẩn bị trùm kín đầu, lạnh lùng quát một tiếng.
“Lại đây."
“Dạ, để làm gì?" Bé thỏ trùm chăn ngang mũi, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe hỏi.
“Cha kêu con lại, còn cần có lí do?"
Dĩnh Hạ biết nếu mà không nghe lời cha, cha kiểu gì cũng có biện pháp ép buộc cậu, dứt khoát ngoan ngoãn xuống giường, đi đến trước mặt cha.
Cha cao hơn cậu rất nhiều, cậu phải ngước lên mới có thể nhìn thấy mắt cha, cậu cảm giác được cho dù mình có nhón chân, cũng không có cách nào nhìn ngang vào mắt người đàn ông cường tráng này được.
Bởi vì vĩnh viễn cũng không có được kiên nghị cùng kiên cường như cha, vì vậy cậu mới nhận mệnh, nguyện ý cả đời nép dưới sự che chở của cha, trong lòng cha ngước nhìn lên là tốt rồi. Là con, chung qui còn có một sợi dây huyết thống nối liền hai người, không người nào có thể thoát khỏi người nào.
“Cha…"
Nhẹ giọng mở miệng, muốn hỏi cha vì sao gọi cậu đến trước mặt, nếu chỉ là muốn nói chuyện, hai người có thể chui vào chăn nói chuyện mà, ngoài trời lạnh lắm.
Dĩnh Lạc cúi người, hắn không cần con có thể đứng ngang hàng với mình, chỉ cần thoáng cúi người là có thể dễ dàng ôm siết lấy con mà hôn, giờ phút này đây, hắn cũng làm như vậy.
Dĩnh Hạ nhắm mắt lại. Cậu có thói quen nhắm mắt khi hôn, cậu xuôi theo hành động của cha mà hơi hé miệng ra, để cho đầu lưỡi nóng ấm kia khuấy đảo trong miệng mình.
Nước bọt giống như là mật dịch rất nhanh hòa quyện vào nhau, lấy cá tính của Dĩnh Lạc, một nụ hôn êm ái không có khả năng đủ để thỏa mãn hắn, hắn hút lấy đầu lưỡi mềm mại nhỏ xinh của con, dùng răng một lần lại một lần gặm nhấm, hắn thích cắn mạnh một chút, để cho con bởi vì đau đớn nhẹ nhàng mà run rẩy, sẽ càng vùi sâu vào lòng mình, giống như là cầu xin cha hạ khẩu lưu tình, sau đó Dĩnh Lạc giống như là bồi thường, dùng đầu lưỡi vuốt ve qua nơi hắn vừa cắn để an ủi.
“Uhm…"
Tiếng rên mềm mại vang lên, tiết lộ tâm tình thoản mãn cùng thẹn thùng, cho dù làm người tình bé nhỏ của cha đã nhiều năm, đối với tiếp xúc thân mật giữa hai cơ thể, cậu vẫn không thể quá sức buông thả, luôn luôn mang theo chút bẽn lẽn của nữ sinh khi mới chớm yêu.
Nụ hôn ấy làm cho Dĩnh Hạ không ức chế được sự chuyển động của ***, phần dưới eo cũng không còn sức, nếu không có cha ôm lấy cậu, siết chặt vào trong lòng, bé thỏ nhỏ xinh sớm đã nhũn ra trên mặt đất, nói thật, cậu thật sự sắp chết chìm, túm lấy vạt áo ngủ của cha, cha chính là cái cọc cho cậu bám vào.
Dĩnh Lạc thích nhìn con mềm nhũn chết đi được, hai tay lần xuống, bóp lấy hai cánh mông co giãn chỉ người trẻ tuổi mới có ép sát vào mình, cọ xát vào thân thể nhỏ xinh, ý tứ tình sắc hàm súc nồng đậm.
Dĩnh Hạ liền cảm thấy biểu tượng đặc thù giữa hai chân có cảm xúc rất mạnh, đau đến nóng cả người, thứ kia của cha lại không an phận nữa rồi! Lập tức giãy thoát khỏi vòng tay cha, bối rối nhắc nhở.
“Đừng mà… Tiếng động này, phòng bên…"
“Vách tường dày, người đàn bà kia cái gì cũng không nghe được." Dĩnh Lạc nói.
“Nhưng mà không tốt… Mẹ…"
Dĩnh Hạ lo lắng không chỉ là âm thanh sẽ vọng qua phòng bên kia, Diệp Nhược Hà dù sao cũng là mẹ của cậu, cậu cách một bức vách cùng cha ân ái, vẫn cảm thấy là lạ.
Dĩnh Lạc dứt khoát thả con ra, cái này ngược lại làm cho Dĩnh Hạ kinh ngạc, cha khi nào lại dễ nói chuyện như vậy? Ý niệm trong đầu còn chưa có xong, đã thấy Dĩnh Lạc tháo dây cột áo ngủ, bên trong cái gì cũng không có mặc, thân thể rắn rỏi trần trụi được ánh sáng bên ngoài hắt vào vây lấy, nhất là bộ phận đã dựng đứng chuyển sang màu đỏ sậm đang hung tợn rỉ ra dịch thủy, xu thế xâm lược hết sức căng thẳng.
“Con lo lắng làm ra tiếng động lớn sao, vậy dùng miệng giúp cha." Dĩnh Lạc cười tà tà.
Có thể không cần không? Dĩnh Hạ không thích khẩu giao, kích thước của cha làm cho cậu ngậm vòa trong miệng rất khổ cực, hơn nữa, mỗi lần cha mà đắc ý, rất thích túm lấy tóc cậu, đâm loạn vào trong miệng cậu, đối với khuôn miệng nho nhỏ của cậu thì thật sự rất quá sức.
Dĩnh Lạc sầm mặt xuống: “Không thể không được."
Dĩnh Hạ chần chờ.
“Tiểu Hạ ngoan, giúp cha." Ngữ khí của Dĩnh Lạc cũng dịu dàng một chút.
Không giúp cũng không được sao? Phản đối thì cha nhất định sẽ ép mình làm theo bất kì yêu cầu nào mà cha muốn.
“Cái kia, lên giường nha…" Đáng thương hề hề hỏi.
Ôn nhu giả tạo bị thu hồi lại, Dĩnh Lạc mạnh mẽ nói: “Ở ngay chỗ này."
Nói còn chưa xong, hắn lại kéo cửa sổ ra, để mặc cho gió lùa vào. Dĩnh Hạ lập tức rõ ràng, cha là cố tình uy hiếp, nếu không muốn để cho có bất kì âm thanh khả nghi nào lọt ra ngoài cửa sổ rồi chui vào phòng sát bên, thật chí không chừng còn bị hàng xóm nghe thấy, Dĩnh Hạ tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo lời cha.
Ủy khuất mím môi, trong lòng chà đạp cha vài câu, cậu ngoan ngoãn quì xuống, cầm lấy cự vật đã cương cứng của cha, vươn đầu lưỡi nóng ấm ẩm ướt mà liếm láp.
Dĩnh Lạc trog phương diện tình ái lúc nào cũng thừa tài năng, từ phía trên quan sát con cố gắng cầm lấy thứ kia của mình, đầu tiên là thấy đầu lưỡi hồng hồng chạm vào, giống như đó không phải là biểu tượng của nam giới, mà là một đầu hỏa long, khi cậu hôn vào, cũng sẽ phun lửa đốt cháy miệng cậu.
Lúc nào cũng cẩn thận như thế này a, Dĩnh Lạc nhìn ra một vẻ mặt ngây thơ khác của con, trong đáy lòng vốn là ôn nhu, nhất cử nhất động của con làm cho hắn muốn truy đuổi dò xét từng giây.
Nếu không phải làm xét nghiệm ADN, hắn vĩnh viễn không có khả năng tin tưởng Dĩnh Hạ là con ruột của hắn, cá tính cùng bề ngoài hoàn toàn bất đồng, tính cách khác nhau như cực nam và cực bắc, nhưng cũng bởi vì vậy mà hấp dẫn lẫn nhau; con không cười nhưng lại làm hắn yêu thích sâu sắc, thích hơn bất kì thứ gì mà hắn đã thấy qua từ khi ra đời đến nay.
Dựa vào tấm rèm cửa sổ dày bên cửa sổ, hắn thích ý đứng, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh con khẽ chuyển động ở phía trước.Cái miệng nhỏ nhắn bất quá chỉ là nhẹ nhàng phun ra nuốt vào mấy cái, khuôn mặt bình thường da vẫn mỏng lền đỏ ửng.
“Không được làm cho có lệ." Dĩnh Lạc nói: “Liếm cho kĩ."
Dĩnh Hạ vừa mới đem đồ của cha nuốt được một chút, nghe thấy yêu cầu kia, mắt cũng đỏ, nghĩ: cha làm sao biết cậu thật sự định tùy tiện ngậm vài cái qua loa cho xong chuyện?
Không thể không tập trung vào, cậu tự nâng tinh thần lên 120%, hai tay cầm lấy thứ nóng rực kia, dùng đôi môi run rẩy cùng xấu hổ hôn mạnh vào phần đỉnh đang hưng phấn của cha, đầu lưỡi cũng khẽ lướt qua lướt lại nơi linh khẩu mẫn cảm.
Mặc dù mấy năm qua cũng không học được kĩ thuật gì, bất quá khi yêu thì có thể làm bất kì chuyện gì, trong mắt Dĩnh Lạc cũng có thể đạt 100 điểm, hơn nữa con bề ngoài tinh khiết lại đang làm chuyện *** tà này, tạo thành hình ảnh tương phản đập vào mắt ngược lại có thể khiến cho kích tình càng tăng mạnh, Dĩnh lạc hưng phấn đến mức nam căn lại cương to thêm vài phần.
“Bé ngoan… Nuốt của cha vào…"
Dĩnh Hạ cảm thấy được cái kia của cha lại cương lớn, cậu chỉ đơn thuần là muốn: cha bắn ra nhanh một chút, chuyện tối nay mặc dù không cách nào làm cho bản thân tận hứng, nhưng mà có thể kết thúc sớm một chút cũng tốt, cậu thật sự rất sợ cha lỡ đâu lên cơn ham muốn, lại lôi cậu lên giường lăn qua lăn lại một hai tiếng đồng hồ, đến lúc đó cậu không chịu được kích thích mà hét lên, lỡ đâu bị mẹ nghe thấy cũng không tốt lắm.
Tăng thêm sức, cố gắng ngậm lấy nam căn của cha, khoang miệng ấm nóng ướt át tạo thành vuốt ve ôn nhu nhất, được vài cái thì nghe cha ở phía trên phả ra hơi thở hài lòng.
“Tiểu Hạ bảo bối… Giỏi quá… Thật lợi hại…"
Không khí tình ái phủ đầy không gian, Dĩnh Hạ thấy bản thân cậu đang lấy lòng cha, cơ thể cậu cũng nóng lên, ngoại trừ muốn tận lực thỏa mãn đối phương, ngay cả khát vọng được thương yêu cũng tăng lên.
Đầu cậu hơi ngã ra sau, nhả thứ đang chuẩn bị dâng trào của cha ra, nâng lên một chút, miệng cũng không rảnh rỗi, liếm dọc một đường từ gốc đến ngọn, nước bọt *** mĩ đã thấm ướt côn thịt, đôi mắt cậu lóng lánh mê li, giống như là trẻ con đang tham lam chơi đùa với kẹo mút ngon ngọt nhất trần đời, yêu thích không thể buông tay.
“Cha… Như vậy được chưa ạ?" Hỏi thỉnh cầu.
Dĩnh Lạc đã lăn qua trăm vạn bụi hoa, phấn hoa cũng chưa từng dính tay, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại gặp trúng khắc tinh của hắn, hắn như vậy nhìn từ trên xuống, con khuỵu gối đáng thương nhìn sao đáng yêu quá chừng, làm tim hắn cũng đập bình bịch, còn kịch liệt hơn so với lúc còn trẻ bị cảnh sát truy đuổi.
“Tốt lắm… Tốt lắm… Ngậm vào đi… Cha muốn bắn trong miệng con…"
Dĩnh Lạc đã phải nhẫn nại rất cực khổ rồi, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
“Dạ…"
Lần nữa liếm mút, dùng miệng trượt được mấy lần khiến cho cha càng cương, Dĩnh Lạc tuyệt đối không ngờ tới dục vọng muốn bắn ra lại mãnh liệt đến như thế, hắn đã không ngăn cản được, trước khi bắn ra liền ngắm nhìn con, tâm vừa động, rất nhanh rút côn thịt ra, đem dịch trắng nóng rực đều nhắm vào khuôn mặt ửng đỏ của con mà bắn lên.
Dĩnh Hạ ngây người, đầu óc trống rỗng, vài giây sau mới ý thức lại được.
Cái này, cái này, cái này, cái này là mặt, bắn!
“Cha!"
Vừa quẫn vừa giận, đưa tay quẹt đi dịch lỏng trên mặt, Dĩnh Lạc ngăn cậu lại, còn cố ý dùng ngón tay miết lên khuôn mặt hồng hồng của cậu.
“Rất đẹp mà, đừng lau."
Thật sự rất đẹp, má cùng môi con phủ đầy bạch dịch càng thêm mĩ lệ, lúc này nếu có người dám can đảm nói với Dĩnh Lạc hắn là loại tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hắn chắc chắn phủ nhận, nói đi, có người đàn bà nào có thể tạo cảm giác xinh đẹp mĩ lệ đến cùng cực đến mức như thế này?
“Dính dính… Không thoải mái…" Dĩnh Hạ nhỏ giọng kháng nghị.
Dĩnh Lạc mới là mặt kệ, thấy có vài giọt bạch dịch dính trên đôi môi đỏ mọng, hắn mê muội đẩy vào trong.
“Ăn đi."
Dĩnh Hạ cũng không dám từ chối, đầu lưỡi chuyển đến ngón tay cha, trong lòng Dĩnh Lạc như bị điện cao thế chạy qua, hắn giống như nhập ma, thấp người bế con đi về phía giường, một lần nữa quấn lấy nhau triền miên trong nụ hôn dài, mùi dịch thể làm cho cái hôn này tình sắc đến hoang mĩ, nhưng cũng làm cho hai người càng thêm hưng phấn, thân thể như muốn vỡ tung.
Cảm giác được cha đang thuộc quần áo của cậu ra, giống như là còn chưa đủ, Dĩnh Hạ cho dù ý loạn tình mê, vẫn lí nhí nhắc nhở.
“Không được… Mẹ đang… Bên kia…"
Đối với Dĩnh Lạc mà nói cái này căn bản không phải là vấn đề, cho dù Dĩnh Hạ có khóc òa lên, khiến cho người đàn bà kia phát hiện chuyện của hai người, hắn cũng không thèm quan tâm.
Vài cái đã tuột được y phục của con, dồn công kích xuống khuôn ngực trắng nõn, dấu vết hoang ái hôm qua để lại vẫn còn rất rõ ràng, lần này hắn đóng dấu ở chỗ khác đi, từng cái cắn mút, hồng hoa xuất hiện càng nhiều.
“A… Không được!" Dĩnh Hạ thình lình bừng tỉnh.
“Có cái gì mà không thể?"
Dĩnh Hạ chỉ chỉ vào cổ mình hờn dỗi: “Ngày hôm qua… Bị mẹ thấy được…"
“Cô ta thấy được thì sao nào? Cha không cần thừa nhận là do cha làm…"
Dĩnh Lạc không cần, nhưng Dĩnh Hạ quan tâm nha, lầu lầu nói: “Bạn học nhìn thấy cũng… Chọc ghẹo…"
Thật sự, cậu đã không chỉ một lần bị bạn học trong lớn chỉ vào dấu hôn trên cổ mà hỏi dồn, mặc dù có người yêu cũng không phải chuyện xấu, nhưng mà Dĩnh Hạ chẳng được di truyền tính tình cởi mở dù chỉ là một phần nhỏ từ cha, bị người chỉ trỏ, vẫn cảm giác rất xấu hổ.
Dĩnh Lạc khục khục cười nhẹ, cái này chẳng phải là hắn cố ý sao? Làm cho tất cả những kẻ có ý với con phải rút lui, bởi vì thân phận của hắn bây giờ là doanh nhân đàng hoàng, sau khi giết người phải xử lí sao cho cảnh sát mò không ra thì rất phiền phức.
Tiếp tục hôn xuống, hắn muốn trên người con phủ đầy dấu vết, còn muốn cắn thật sâu thật nhiều, để cho mỗi dấu vết để lại tối thiểu cũng giữ được một tuần.
Sau khi hôn xong, phía dưới của hắn cũng phục hồi sinh lực không sai biệt lắm, hướng qua khuôn miệng nhỏ nhắn nhưng đầy lợi hại của con, nếu không bắn thêm lần nữa ở cúc huyệt bên dưới, con chẳng phải sẽ hoài nghi hắn tuổi già sức yếu sao?
Bởi vì Dĩnh Lạc đang say sưa trong hư vinh, Dĩnh Hạ đêm nay sầu lo mẹ ở phòng bên có phát hiện phòng này có tiếng động kì quái hay không, cắn chặt chăn mà vượt qua cả một đêm dài.
Tác giả :
Lâm Bội