Sếp Tôi Là Bạn Học
Chương 20: Bức màn bí mật
Một buổi tối tĩnh mịch với quá nhiều sự kiện đồng thời diễn ra!
Bức màn sự thật dần dần được hé mở…
Chiếc Audi quen thuộc yên vị trước một con hẻm, nhưng không có động thái gì từ hai kẻ bên trong. Mỗi người một việc, chẳng liên quan.
Bảng kết quả giám định ADN của Lưu Thái Phong và bé Trần Hoàng Nam, là một kiểu quan hệ họ hàng bất thường. Thái Phong cảm nhận rất rõ giữa anh và bé, giống như có một sự gắn kết oái âm kỳ lạ. Vậy liệu đó chính xác là mối quan hệ nào?
Vò đầu bức tai, cũng không thể hiểu nỗi, Thái Phong đã xem đi xem lại hơn chục lần, mẫu giấy bị anh vò nát vứt đi, rồi lại lúi húi nhặt lên cẩn thận xếp ngay ngắn, trong lòng anh như đang có lửa trong người, một chút hụt hẫng, nhưng không nhiều.
Một tay anh đặt lên vô lăng, tay còn lại chống vào cửa sổ làm điểm tựa, gió hiu hiu thổi vào như trêu ngươi, anh lặng lẽ ngồi rầu rĩ vuốt cằm như ông cụ non, trong lòng sinh bực tức, thế mà cô gái bên cạnh lại lăn ra ngủ ngon lành coi như không có chuyện gì, anh không thích cũng không ghét, nhưng dạo gần đây có chút để tâm đến cô, cũng đúng, ban đầu anh cho rằng cô là mẹ của con anh, còn bây giờ thì sao? Là thứ cảm giác gì.
Thỉnh thoảng liếc nhìn Lam Châu đang say giấc, anh không nỡ đánh thức, nhưng cái kiểu ngủ đến mức vẹo cả cổ sang một bên, không ý tứ làm anh ngứa mắt, chưa thấy ai như cô, có thể thản nhiên ngủ bên cạnh một anh chàng khi trong người anh ta đang có men cồn. Không biết sợ là gì, hay cô thừa biết mình không phải đối tượng để anh sinh tình cảm.
-“Đến mức này mà chịu được ư?"
Một chút xót xa, Thái Phong tháo dây an toàn của mình, hơi rướn người về phía bên phải, nhẹ nhàng chỉnh lại đôi bàn chân đang sưng đỏ lên vì đôi giày cao gót, sự đụng chạm của anh làm hàng lông mày cô khẽ nhăn lại, gương mặt say ngủ lộ rõ vẽ khó chịu, anh mặc kệ, tiếp tục trở đầu cô lại, chắc chắn sẽ thoải mái hơn là vẹo chết sang một bên. Khoảnh khắc dí sát vào mặt cô, một chút bối rối, đôi môi kia như đang thách thức anh, một kiểu mím nhẹ rồi lại lặng im. Nuốt khan một cái, anh đang bị cô vô tình khiêu khích, anh muốn hôn lên đôi môi cô, một kiểu lén lút hèn hạ trước giờ chưa từng thử qua, thay vì hết thẩy phụ nữ ngoài kia hoàn toàn vì anh mà tự nguyện…
Cảm giác cảm nhận rõ ràng một hơi thở nóng đang phà vào mặt, rất gần, khóe mắt Lam Châu dần dần mở ra, trước mặt cô làm gương mặt đang luống cuống chẳng khác gì kẻ có ý đồ xấu xa của tên bạn học, đang giơ điện thoại dí sát vào mặt cô, có ý định gì?
*Cốp*
Lam Châu nhất thời hoảng loạn, đầu cô ngốc dậy đập trực diện vào đầu kẻ còn lại, một tiếng động giòn giã vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.
-“Biến thái…cậu làm gì vậy hả?"
-“Hừm…biến thái cái đầu cô ấy, đang nghĩ gì vậy hả…tôi đây chỉ làm thấy cô ngủ xấu quá nên định chup lại vài tấm để sau này có cái dọa con nít biếng ăn"
Khỉ thật! suýt chút nữa đã bị phát hiện, cũng may anh nhanh trí xoay sở không thì chẳng biết mọi chuyện sẽ còn diễn biến tồi tệ ra sao? Nghĩ mà buồn, cũng đường đường là giám đốc cỡ bự của một tập đoàn lớn, thế mà suốt ngày bị cấp dưới hùa nhau nói xấu, hết bôi nhọ nhan sắc, rồi lại can tội biến thái hết lần này đến lần khác, có vẻ như anh đã quá hiền lành, sói muốn làm người mà cô gái này lại thích khiêu chiến.
Số nhọ nên từ ngày gặp lại cô, anh toàn làm mấy chuyện rõ vớ vẩn…
Lam Châu xoa trán, chẳng thấy ai dại như cô, tự đem đầu mình đập vào *đá tản*, bực mình khó chịu vì bị phá giấc ngủ đã đành, còn được tặng thêm một cục u rõ to giữa mặt.
-“Ấu trĩ" – Mặc kệ Thái Phong là gì, Lam Châu mắng thẳng không nhịu nhục chịu đựng – “Chụp hình người khác khi ngủ, lịch sự đến thế là cùng?"
-“…." – Thoáng ngập ngừng, chẳng biết nói gì cho dễ nghe –“Cô ý tứ quá, con gái con lứa ngủ chảy cả dãi"
-“Đừng có bịa đặt?" - Lam Châu tức xì khói, lập tức kiểm tra lại, tuyệt đối không có.
Trợn tròn mắt hình viên đạn nhìn cái tên đang chu môi huýt sáo như thể không có chuyện gì sau khi vu khống, bôi nhọ hình tượng người khác để làm niềm vui. Thế nhưng Lam Châu nhận thức được *nhìn vào mắt hắn thôi là chết ngay*, nhanh chóng quay về phía trước, thời tiết không quá oi bức nhưng mặt cô lại nóng bừng.
-“Cô bị gì thế? Vừa nhìn tôi kiểu gì đấy?" – Thái Phong biết rõ điểm mạnh của mình, khóe miệng anh hơi nhếch lên, giờ thì tạm dẹp chuyện lúc nảy sang một bên, anh thừa thắng xông lên tiếp tục chất vấn –“ Nhìn sang đây, tôn trọng người khác khi giao tiếp, cô có được dạy chưa?"
-“Có chuyện gì, cậu cứ nói đi, tôi vẫn đang nghe" – Lam Châu sẵn lời, mặt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, con hẻm nhà cô đây mà –“Còn không tôi về nhà, trễ rồi, mai tôi còn phải đi làm"
-“Sáng mai là chủ nhật!" – Thái Phong hơi đắt thắng, nhanh chóng lấy lại vẻ cao ngạo mọi khi –“Ngoài Lưu Thuần ra cô còn làm cho công ty khác à?"
Lam Châu thậm chí muốn tự vả vào mặt mình, chưa thấy ai ngu như cô, bối rối làm chi để phát ngôn bừa bãi.
-“Thế chuyện gì?" – Thái độ của mấy người quê là hay gắt gỏng.
Thái Phong hơi giật mình, cả gan hét vào mặt anh. Anh cố nhịn, bây giờ không phải lúc đôi co với cô, việc cần nảy giờ vẫn chưa hỏi. Mà kỳ lạ, bình thường anh cũng dạng miệng, mà tình thế bây giờ lại chẳng biết mở đầu ra sao.
-“Lam Châu này! Chuyện sáu năm trước…" – Miệng nói nhưng mắt anh vẫn nhìn xuống mũi giày bên dưới.
*Khụ Khụ*
Thái Phong trừng mắt bực mình, nhìn cái kiểu cắt lời anh của cô, không uống nước, không ngẹn vì đồ ăn, thế quái nào lạ ho dữ dội khi anh vừa lên tiếng.
Một chút rùng mình, liệu chuyện Thái Phong đang muốn nói là chuyện gì, cô không muốn nghe, không muốn đối diện, xấu hổ tột cùng.
-“Trời đẹp nhỉ?" – Lam Châu đánh lảng, cười xòa như con ngố, trong mắt anh chắc cô chẳng bình thường, mặc kệ, tốt nhất là anh nên đẩy ngay cái quá khứ đen tối kia sang một bên được không? vì cô chưa sẵn sàng để ngồi đàm đạo chuyện năm xưa.
-“Cô tập trung vào lời tôi nói!" – Lần này, Thái Phong không giữ được bình tĩnh, tâm trạng anh như đang trên giàn thiêu với sức nóng gần như thui rụi mọi thứ xung quanh, ấy vậy mà cô còn nhởn nhơ đánh trống lảng.
Anh gì chặt vai Lam Châu, hai mặt đối diện nhau, không ngập ngừng, anh đi thẳng vào vấn đề, anh đã xác định được là giữa cô và anh không có chuyện gì? Mọi thứ chỉ là một vỡ kịch của tên bạn xấu Thiên Duy hại anh, và hại luôn cả cô bạn vô tội đối diện, kéo cô vào một mối quan hệ rối ren không rõ ràng của cả bốn.
Lam Châu thậm chí không dám chớp mắt, im lặng, và nghe…
-“Lần đó, tôi đã uống say, rất say, và không thể kiểm soát hành vi của mình…" – Thái Phong chỉ còn cách này, để cô thừa nhận.
-“…" – Lam Châu vẫn im lặng, nói đúng hơn là không biết phải nói gì, cái tên này sao lại có thể nói trắng ra như thế.
-“Bánh Bao là con của cô và tôi, đúng chứ?"
Đã diễn phải diễn cho đạt, giờ thì xem cô giải thích thế nào?
Ôi trời đất ơi! Lam Châu thực sự muốn bóp cổ cái tên cuồng làm bố đến mức phi thực tế, đã nói bao nhiêu lần là cô không phải mẹ của bé, thế sao cứ vẽ vời ra mối quan hệ thiêng liêng máu mủ, rồi cao thượng tự nhận bé là con mình, anh ta khao khát làm bố đến thế ư? Vậy thì lần này cô sẽ nói rõ ràng lần nữa, và kết thúc mọi chuyện ở đây, khép lại căn bệnh di căn chuẩn bị chuyển sang giai đoạn hấp hối, anh nên lấy vợ, rồi sinh con, may ra kịp thời cứu vãn.
-“Này nhé! Tôi nhắc lại lần cuối, bé không phải con tôi, càng không phải con cậu" – Hít sâu, thở mạnh đến mức mái tóc cô phập phồng, nhìn sắc mặt người đối diện trước khi nói hết ý –“Tôi là dì của bé, được chưa?"
-“Thế ư?"
-“Cậu không tin hay sao?"
Lam Châu tức khí, cái kiểu cười nhếch miệng trước lời cô vừa nói, rõ ràng là như gió thoảng mây bay, không một chút trọng lượng.
-“Là dì sao?" – Thái Phong hơi nhíu mày, vậy là trong cái mối quan hệ mập mờ giữa anh và bé quả thực có một lỗ hổng, mà anh không tài nào giải thích được.
Không đáp! Lam Châu gật đầu, cô hơi khó hiểu trước sự hiếu kỳ của Thái Phong.
Lần này anh nghiêm túc, đưa ra trước mặt Lam Châu một mẫu giấy đã gấp lại, anh chưa muốn cô xem, anh muốn nói nhiều hơn là nhìn cô đọc.
-“Cái gì đây?" – Lam Châu chưa hiểu, nhưng vẫn nhận lấy từ tay anh.
-“Tôi và bé, có quan hệ họ hàng!"
Lam Châu sững sờ, nhìn kết quả xét nghiệm ADN của Thái Phong và Bánh Bao, giờ thì cô đã hiểu vì sao anh hành động quái gỡ, phải chăng sự hiểu lầm của anh đã dẫn đến sự tò mò muốn xác thực mối quan hệ huyết thống, và chắc chắn là có một bí mật nào đó phía sau tờ giấy tưởng chừng như vô tri.
Thân phận của Bánh Bao, thông tin về cha bé, tất cả điều là một ẩn số trước giờ Lam Châu vẫn luôn cố gắng tìm kiếm nhưng vô ích.
Mẹ bé, Trần Lam Nguyệt đến lúc ra đi vẫn quyết định giữ im lặng, ngoài việc muốn cô bảo bọc và thay thế thiên chức làm mẹ để bé không phải mồ côi cả cha lẫn mẹ, ngoài ra không còn gì.
Phải rồi! Còn một thứ, còn một bức thư, mà Lam Châu đã hứa sẽ không xem, nhất định không được xem. Chỉ khi nào căn bệnh tim của bé trở nặng, và cô không có khả năng chữa trị tiếp mới được xem, đó là di nguyện cuối cùng của Lam Nguyệt.
Và cô đã giữ lời hứa đến tận hôm nay, và bây giờ, cô rất muốn phá tan lời hứa kia, cô muốn biết mọi thứ, vì sao bé lại có quan hệ họ hàng với Thái Phong, một điều rất kỳ lạ.
Và rồi cô sẽ biết, để rồi dần dần đi vào quá khứ của một vài người…
Cô sẽ là người vén bức màn của quá khứ, hay càng làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ.
*
Hoàng Phi trở về nhà khá muộn!
Anh rời phòng ngủ sang phòng làm việc, mở laptop và cố gắng tập trung vào dự án đang tiến triển rất thuận lợi của mình. Anh phải có được vị trí CEO, nhất định phải lấy lại vị thế của mình, bởi vì anh vốn dĩ là cháu đích tôn của Lưu gia, con trai Lưu Khải Tuấn, người cha quá cố không may qua đời khi anh còn rất nhỏ, và hơn hết, chiếc ghế chủ tịch Lưu Thuần hiện tại của chú anh, anh thậm chí cũng muốn ngồi.
Bước vào thương trường, ai mà chẳng tham vọng chức quyền, anh cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng gương mặt kia, gương mặt của cô gái mà Thái Phong đã nắm tay rời khỏi hành lang tối nay, quả thực vẫn ám ảnh và quanh quẩn trong tâm trí. Muốn quên đi cũng không thể.
Rất giống với một người anh từng thương…
Gập laptop, anh lại trở ra ban công, đốt cho mình một điếu thuốc!
Anh ngước nhìn bầu trời đen không có lấy một vì sao sáng, lòng anh đang rối bời, một thứ tội lỗi, anh đáng bị dày vò thể xác lẫn tinh thần.
Hèn hạ! Anh chưa bao giờ thôi cảm giác nhớ nhung.
Vợ con anh, rồi gia đình này sẽ ra sao?
Anh sắp đứng ở đỉnh vinh quang và niềm vui của sự chiến thắng, anh cao ngạo ngẫng cao đầu trước nhiều người, anh tài giỏi, anh quyền lực, anh sắp có tất cả trong tay, một vị trí nhất định ở Lưu Thuần, một gia đình hạnh phúc, với vẻ bề ngoài là vợ đẹp con ngoan, nhưng mãi mãi anh không có được thứ hạnh phúc giản đơn mà ai cũng có thể tự xây dựng nên.
Anh thua chính tình cảm của bản thân mình.
Bức màn sự thật dần dần được hé mở…
Chiếc Audi quen thuộc yên vị trước một con hẻm, nhưng không có động thái gì từ hai kẻ bên trong. Mỗi người một việc, chẳng liên quan.
Bảng kết quả giám định ADN của Lưu Thái Phong và bé Trần Hoàng Nam, là một kiểu quan hệ họ hàng bất thường. Thái Phong cảm nhận rất rõ giữa anh và bé, giống như có một sự gắn kết oái âm kỳ lạ. Vậy liệu đó chính xác là mối quan hệ nào?
Vò đầu bức tai, cũng không thể hiểu nỗi, Thái Phong đã xem đi xem lại hơn chục lần, mẫu giấy bị anh vò nát vứt đi, rồi lại lúi húi nhặt lên cẩn thận xếp ngay ngắn, trong lòng anh như đang có lửa trong người, một chút hụt hẫng, nhưng không nhiều.
Một tay anh đặt lên vô lăng, tay còn lại chống vào cửa sổ làm điểm tựa, gió hiu hiu thổi vào như trêu ngươi, anh lặng lẽ ngồi rầu rĩ vuốt cằm như ông cụ non, trong lòng sinh bực tức, thế mà cô gái bên cạnh lại lăn ra ngủ ngon lành coi như không có chuyện gì, anh không thích cũng không ghét, nhưng dạo gần đây có chút để tâm đến cô, cũng đúng, ban đầu anh cho rằng cô là mẹ của con anh, còn bây giờ thì sao? Là thứ cảm giác gì.
Thỉnh thoảng liếc nhìn Lam Châu đang say giấc, anh không nỡ đánh thức, nhưng cái kiểu ngủ đến mức vẹo cả cổ sang một bên, không ý tứ làm anh ngứa mắt, chưa thấy ai như cô, có thể thản nhiên ngủ bên cạnh một anh chàng khi trong người anh ta đang có men cồn. Không biết sợ là gì, hay cô thừa biết mình không phải đối tượng để anh sinh tình cảm.
-“Đến mức này mà chịu được ư?"
Một chút xót xa, Thái Phong tháo dây an toàn của mình, hơi rướn người về phía bên phải, nhẹ nhàng chỉnh lại đôi bàn chân đang sưng đỏ lên vì đôi giày cao gót, sự đụng chạm của anh làm hàng lông mày cô khẽ nhăn lại, gương mặt say ngủ lộ rõ vẽ khó chịu, anh mặc kệ, tiếp tục trở đầu cô lại, chắc chắn sẽ thoải mái hơn là vẹo chết sang một bên. Khoảnh khắc dí sát vào mặt cô, một chút bối rối, đôi môi kia như đang thách thức anh, một kiểu mím nhẹ rồi lại lặng im. Nuốt khan một cái, anh đang bị cô vô tình khiêu khích, anh muốn hôn lên đôi môi cô, một kiểu lén lút hèn hạ trước giờ chưa từng thử qua, thay vì hết thẩy phụ nữ ngoài kia hoàn toàn vì anh mà tự nguyện…
Cảm giác cảm nhận rõ ràng một hơi thở nóng đang phà vào mặt, rất gần, khóe mắt Lam Châu dần dần mở ra, trước mặt cô làm gương mặt đang luống cuống chẳng khác gì kẻ có ý đồ xấu xa của tên bạn học, đang giơ điện thoại dí sát vào mặt cô, có ý định gì?
*Cốp*
Lam Châu nhất thời hoảng loạn, đầu cô ngốc dậy đập trực diện vào đầu kẻ còn lại, một tiếng động giòn giã vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.
-“Biến thái…cậu làm gì vậy hả?"
-“Hừm…biến thái cái đầu cô ấy, đang nghĩ gì vậy hả…tôi đây chỉ làm thấy cô ngủ xấu quá nên định chup lại vài tấm để sau này có cái dọa con nít biếng ăn"
Khỉ thật! suýt chút nữa đã bị phát hiện, cũng may anh nhanh trí xoay sở không thì chẳng biết mọi chuyện sẽ còn diễn biến tồi tệ ra sao? Nghĩ mà buồn, cũng đường đường là giám đốc cỡ bự của một tập đoàn lớn, thế mà suốt ngày bị cấp dưới hùa nhau nói xấu, hết bôi nhọ nhan sắc, rồi lại can tội biến thái hết lần này đến lần khác, có vẻ như anh đã quá hiền lành, sói muốn làm người mà cô gái này lại thích khiêu chiến.
Số nhọ nên từ ngày gặp lại cô, anh toàn làm mấy chuyện rõ vớ vẩn…
Lam Châu xoa trán, chẳng thấy ai dại như cô, tự đem đầu mình đập vào *đá tản*, bực mình khó chịu vì bị phá giấc ngủ đã đành, còn được tặng thêm một cục u rõ to giữa mặt.
-“Ấu trĩ" – Mặc kệ Thái Phong là gì, Lam Châu mắng thẳng không nhịu nhục chịu đựng – “Chụp hình người khác khi ngủ, lịch sự đến thế là cùng?"
-“…." – Thoáng ngập ngừng, chẳng biết nói gì cho dễ nghe –“Cô ý tứ quá, con gái con lứa ngủ chảy cả dãi"
-“Đừng có bịa đặt?" - Lam Châu tức xì khói, lập tức kiểm tra lại, tuyệt đối không có.
Trợn tròn mắt hình viên đạn nhìn cái tên đang chu môi huýt sáo như thể không có chuyện gì sau khi vu khống, bôi nhọ hình tượng người khác để làm niềm vui. Thế nhưng Lam Châu nhận thức được *nhìn vào mắt hắn thôi là chết ngay*, nhanh chóng quay về phía trước, thời tiết không quá oi bức nhưng mặt cô lại nóng bừng.
-“Cô bị gì thế? Vừa nhìn tôi kiểu gì đấy?" – Thái Phong biết rõ điểm mạnh của mình, khóe miệng anh hơi nhếch lên, giờ thì tạm dẹp chuyện lúc nảy sang một bên, anh thừa thắng xông lên tiếp tục chất vấn –“ Nhìn sang đây, tôn trọng người khác khi giao tiếp, cô có được dạy chưa?"
-“Có chuyện gì, cậu cứ nói đi, tôi vẫn đang nghe" – Lam Châu sẵn lời, mặt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, con hẻm nhà cô đây mà –“Còn không tôi về nhà, trễ rồi, mai tôi còn phải đi làm"
-“Sáng mai là chủ nhật!" – Thái Phong hơi đắt thắng, nhanh chóng lấy lại vẻ cao ngạo mọi khi –“Ngoài Lưu Thuần ra cô còn làm cho công ty khác à?"
Lam Châu thậm chí muốn tự vả vào mặt mình, chưa thấy ai ngu như cô, bối rối làm chi để phát ngôn bừa bãi.
-“Thế chuyện gì?" – Thái độ của mấy người quê là hay gắt gỏng.
Thái Phong hơi giật mình, cả gan hét vào mặt anh. Anh cố nhịn, bây giờ không phải lúc đôi co với cô, việc cần nảy giờ vẫn chưa hỏi. Mà kỳ lạ, bình thường anh cũng dạng miệng, mà tình thế bây giờ lại chẳng biết mở đầu ra sao.
-“Lam Châu này! Chuyện sáu năm trước…" – Miệng nói nhưng mắt anh vẫn nhìn xuống mũi giày bên dưới.
*Khụ Khụ*
Thái Phong trừng mắt bực mình, nhìn cái kiểu cắt lời anh của cô, không uống nước, không ngẹn vì đồ ăn, thế quái nào lạ ho dữ dội khi anh vừa lên tiếng.
Một chút rùng mình, liệu chuyện Thái Phong đang muốn nói là chuyện gì, cô không muốn nghe, không muốn đối diện, xấu hổ tột cùng.
-“Trời đẹp nhỉ?" – Lam Châu đánh lảng, cười xòa như con ngố, trong mắt anh chắc cô chẳng bình thường, mặc kệ, tốt nhất là anh nên đẩy ngay cái quá khứ đen tối kia sang một bên được không? vì cô chưa sẵn sàng để ngồi đàm đạo chuyện năm xưa.
-“Cô tập trung vào lời tôi nói!" – Lần này, Thái Phong không giữ được bình tĩnh, tâm trạng anh như đang trên giàn thiêu với sức nóng gần như thui rụi mọi thứ xung quanh, ấy vậy mà cô còn nhởn nhơ đánh trống lảng.
Anh gì chặt vai Lam Châu, hai mặt đối diện nhau, không ngập ngừng, anh đi thẳng vào vấn đề, anh đã xác định được là giữa cô và anh không có chuyện gì? Mọi thứ chỉ là một vỡ kịch của tên bạn xấu Thiên Duy hại anh, và hại luôn cả cô bạn vô tội đối diện, kéo cô vào một mối quan hệ rối ren không rõ ràng của cả bốn.
Lam Châu thậm chí không dám chớp mắt, im lặng, và nghe…
-“Lần đó, tôi đã uống say, rất say, và không thể kiểm soát hành vi của mình…" – Thái Phong chỉ còn cách này, để cô thừa nhận.
-“…" – Lam Châu vẫn im lặng, nói đúng hơn là không biết phải nói gì, cái tên này sao lại có thể nói trắng ra như thế.
-“Bánh Bao là con của cô và tôi, đúng chứ?"
Đã diễn phải diễn cho đạt, giờ thì xem cô giải thích thế nào?
Ôi trời đất ơi! Lam Châu thực sự muốn bóp cổ cái tên cuồng làm bố đến mức phi thực tế, đã nói bao nhiêu lần là cô không phải mẹ của bé, thế sao cứ vẽ vời ra mối quan hệ thiêng liêng máu mủ, rồi cao thượng tự nhận bé là con mình, anh ta khao khát làm bố đến thế ư? Vậy thì lần này cô sẽ nói rõ ràng lần nữa, và kết thúc mọi chuyện ở đây, khép lại căn bệnh di căn chuẩn bị chuyển sang giai đoạn hấp hối, anh nên lấy vợ, rồi sinh con, may ra kịp thời cứu vãn.
-“Này nhé! Tôi nhắc lại lần cuối, bé không phải con tôi, càng không phải con cậu" – Hít sâu, thở mạnh đến mức mái tóc cô phập phồng, nhìn sắc mặt người đối diện trước khi nói hết ý –“Tôi là dì của bé, được chưa?"
-“Thế ư?"
-“Cậu không tin hay sao?"
Lam Châu tức khí, cái kiểu cười nhếch miệng trước lời cô vừa nói, rõ ràng là như gió thoảng mây bay, không một chút trọng lượng.
-“Là dì sao?" – Thái Phong hơi nhíu mày, vậy là trong cái mối quan hệ mập mờ giữa anh và bé quả thực có một lỗ hổng, mà anh không tài nào giải thích được.
Không đáp! Lam Châu gật đầu, cô hơi khó hiểu trước sự hiếu kỳ của Thái Phong.
Lần này anh nghiêm túc, đưa ra trước mặt Lam Châu một mẫu giấy đã gấp lại, anh chưa muốn cô xem, anh muốn nói nhiều hơn là nhìn cô đọc.
-“Cái gì đây?" – Lam Châu chưa hiểu, nhưng vẫn nhận lấy từ tay anh.
-“Tôi và bé, có quan hệ họ hàng!"
Lam Châu sững sờ, nhìn kết quả xét nghiệm ADN của Thái Phong và Bánh Bao, giờ thì cô đã hiểu vì sao anh hành động quái gỡ, phải chăng sự hiểu lầm của anh đã dẫn đến sự tò mò muốn xác thực mối quan hệ huyết thống, và chắc chắn là có một bí mật nào đó phía sau tờ giấy tưởng chừng như vô tri.
Thân phận của Bánh Bao, thông tin về cha bé, tất cả điều là một ẩn số trước giờ Lam Châu vẫn luôn cố gắng tìm kiếm nhưng vô ích.
Mẹ bé, Trần Lam Nguyệt đến lúc ra đi vẫn quyết định giữ im lặng, ngoài việc muốn cô bảo bọc và thay thế thiên chức làm mẹ để bé không phải mồ côi cả cha lẫn mẹ, ngoài ra không còn gì.
Phải rồi! Còn một thứ, còn một bức thư, mà Lam Châu đã hứa sẽ không xem, nhất định không được xem. Chỉ khi nào căn bệnh tim của bé trở nặng, và cô không có khả năng chữa trị tiếp mới được xem, đó là di nguyện cuối cùng của Lam Nguyệt.
Và cô đã giữ lời hứa đến tận hôm nay, và bây giờ, cô rất muốn phá tan lời hứa kia, cô muốn biết mọi thứ, vì sao bé lại có quan hệ họ hàng với Thái Phong, một điều rất kỳ lạ.
Và rồi cô sẽ biết, để rồi dần dần đi vào quá khứ của một vài người…
Cô sẽ là người vén bức màn của quá khứ, hay càng làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ.
*
Hoàng Phi trở về nhà khá muộn!
Anh rời phòng ngủ sang phòng làm việc, mở laptop và cố gắng tập trung vào dự án đang tiến triển rất thuận lợi của mình. Anh phải có được vị trí CEO, nhất định phải lấy lại vị thế của mình, bởi vì anh vốn dĩ là cháu đích tôn của Lưu gia, con trai Lưu Khải Tuấn, người cha quá cố không may qua đời khi anh còn rất nhỏ, và hơn hết, chiếc ghế chủ tịch Lưu Thuần hiện tại của chú anh, anh thậm chí cũng muốn ngồi.
Bước vào thương trường, ai mà chẳng tham vọng chức quyền, anh cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng gương mặt kia, gương mặt của cô gái mà Thái Phong đã nắm tay rời khỏi hành lang tối nay, quả thực vẫn ám ảnh và quanh quẩn trong tâm trí. Muốn quên đi cũng không thể.
Rất giống với một người anh từng thương…
Gập laptop, anh lại trở ra ban công, đốt cho mình một điếu thuốc!
Anh ngước nhìn bầu trời đen không có lấy một vì sao sáng, lòng anh đang rối bời, một thứ tội lỗi, anh đáng bị dày vò thể xác lẫn tinh thần.
Hèn hạ! Anh chưa bao giờ thôi cảm giác nhớ nhung.
Vợ con anh, rồi gia đình này sẽ ra sao?
Anh sắp đứng ở đỉnh vinh quang và niềm vui của sự chiến thắng, anh cao ngạo ngẫng cao đầu trước nhiều người, anh tài giỏi, anh quyền lực, anh sắp có tất cả trong tay, một vị trí nhất định ở Lưu Thuần, một gia đình hạnh phúc, với vẻ bề ngoài là vợ đẹp con ngoan, nhưng mãi mãi anh không có được thứ hạnh phúc giản đơn mà ai cũng có thể tự xây dựng nên.
Anh thua chính tình cảm của bản thân mình.
Tác giả :
Sa Tế