Sếp, Dè Dặt Một Chút!
Quyển 2 - Chương 137: Ngoại truyện 1.1

Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 137: Ngoại truyện 1.1

Editor: smizluy1901

"Hàn Dập Hạo, anh nói rõ cho em!"

Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót dồn dập "cộp cộp", kèm theo đó còn có một giọng nói giận dữ chất vấn, mặc đồ đồng phục đen trắng, tóc cột cao, Tòng Thiện sải bước đi về phía người đàn ông đang an nhiên uống cafe, trong tay cầm một tờ giấy sắp bị cô vò nát, trên mặt trang điểm nhẹ giờ phút này rõ ràng "hiện" hai chữ— tức giận!

Mấy người giúp việc bên trong phòng dường như đã quen trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng trình diễn "nháo kịch", tuy bọn họ không biết vì sao mợ chủ luôn hòa nhã đột nhiên trở nên thích gây gổ với cậu chủ, nhưng mọi người lại ngầm hiểu lặng lẽ lui xuống, "để lại" không gian.

Bộ đồ công sở đơn giản già dặn làm tôn lên vóc người cao gầy hoàn mỹ của Tòng Thiện đến có lồi có lõm, đôi chân thon dài thẳng tắp, mông đẹp đầy đặn, bụng nhỏ bằng phẳng còn có bộ ngực đẫy đà, vóc người nóng bỏng hoàn toàn nhìn không ra chút dấu vết cô đã sinh một đứa con, trái lại có vẻ càng hấp dẫn và mê người hơn so với trước hôn nhân.

Mà cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn khiến da thịt của cô càng thêm trơn truột mịn màng, giống như trứng gà bóc vỏ vậy, tuy không có đánh phấn lót, thế nhưng làn da cực tốt này lại phối với đường nét ngũ quan vốn tinh xảo của cô đến mức không thể bắt bẻ, cho dù là ăn mặc bảo thủ, cũng tràn đầy không cách nào xem nhẹ sức hấp dẫn của phái nữ.

Từ trong tờ báo ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, Hàn Dập Hạo đương nhiên chú ý tới một thức tế rằng bà xã càng ngày càng xinh đẹp, trên thực tế, kết hôn hai năm, sự nhiệt tình của anh đối với cô không giảm chút nào, trái lại càng sâu đậm hơn lúc trước, mỗi lần nhìn vào ánh mắt của cô, cũng đều nóng bỏng đến mức giống như mặt trời chói chang, tràn đầy nhiệt lượng và nhiệt độ đủ để tan chảy nham thạch, cho nên người làm ở nhà họ Hàn đều biết, mỗi khi cậu chủ về nhà, thì ngôi nhà phải "thanh lọc", bởi vì một người không cẩn thận, thì có thể nghe thấy mợ chủ phát ra "âm thanh kỳ quái".

Nếu không phải giờ phút này sắc mặt của Tòng Thiện đang giận dữ, Hàn Dập Hạo thật muốn trực tiếp bắt cô lên trên lầu ném tới giường lớn giống như ngày thường, anh muốn để cô dập tắt lửa trước rồi lát nữa mới có thể để cô giúp mình "hạ hỏa".

"Bà xã đại nhân, em muốn anh nói cái gì?" Chân dài nhàn nhã vắt chéo nhau, Hàn Dập Hạo cũng không có đứng dậy, chỉ buông càfe trong tay xuống, cười đến mức cực kỳ điềm nhiên.

"Xoạt" một tiếng, Tòng Thiện ném bản phán quyết và chìa khóa cầm trong tay đến trước mặt của anh, tức giận quát: "Anh gạt em, tòa án phán quyết quân cưới không được ly hôn!"

Hàn Dập Hạo dường như sớm đã dự đoán trước cô sẽ tìm anh để ầm ĩ, cũng không có nổi nóng cũng không hề bối rối, dù sao mục đích của anh chính là để cô sáng tỏ chuyện này, nhận rõ tính chất của cuộc hôn nhân của bọn họ.

Anh đứng dậy, thở dài, nụ cười ở khóe môi lại càng lúc càng mở rộng, "bất đắc dĩ" đáp: "Cảnh trưởng phu nhân thân ái, quân cưới không thể ly hôn, đây là lẽ thường!"

Tòng Thiện nhìn ra sự giảo hoạt như hồ ly trong đáy mắt của anh, càng lúc càng khẳng định người này là cố ý, cố ý không ngăn cản cô xin ly hôn, cố ý để cô tay không một chuyến, cố ý nhìn xem cô bị chê cười, vì vậy cô càng cảm thấy tức giận hơn, giận đến mức muốn bóp chết người đàn ông "tiểu nhân đắc chí" trước mắt này, cô hét lớn: "Đồ khốn kiếp! Ban đầu chúng ta đã nói là thỏa thuận kết hôn, em có quyền lợi rời đi bất cứ lúc nào, anh không thể ngăn cản!"

"Thật xin lỗi, một khi trưng dụng vật tư quân dụng, thứ cho không 'trả lại hàng' !" Hàn Dập Hạo đưa tay kéo cô vào trong ngực, vẫn là cười nhẹ, nhưng ý tứ trong giọng nói lại cho thấy chuyện này không có chỗ cho việc thương lượng.

"Đồ đểu, chỉ biết tính kế em, bắt nạt em!" Tòng Thiện cực kỳ tức giận, dùng sức đánh anh mấy cái, nhưng cô chính là muốn trút hết ra buồn bực trong lòng, cô vừa đấm vừa ấm ức mắng, "Cả nhà anh không có một ai tốt, đều bắt nạt em! Em biết em 'thế lực đơn bạc', gả vào nhà họ Hàn là trèo cao, cho nên mọi người đều xem thường em, chọc tức em. Nhưng tượng đất cũng có ba phần nóng nảy, cùng lắm thì em không làm mợ chủ nín nghẹn này, em rút khỏi, em rời đi, để trống vị trí này!"

"Không được phép nói bậy!" Nghe cô càng nói càng thái quá, Hàn Dập Hạo nhịn không được ngắt lời nói.

Tuy giọng anh hơi nặng chút, ở cô nghe thì biến thành 'trách mắng', Tòng Thiện vốn là một bụng tức, lại bị anh "rống" như vậy, lập tức ấm ức đến hốc mắt đều đỏ, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Cô tức giận dùng sức đẩy anh ra, lớn tiếng nói: "Em biết bây giờ anh càng nhìn em càng không vừa mắt, dù sao trong cái nhà này cũng không có một ai thích em, được rồi, em cũng không ở trong chỗ này chướng mắt mắt các anh, hôm nay sẽ chuyển đi!"

Hàn Dập Hạo biết cảm xúc của cô lại trỗi dậy, không dám "chống chọi" với cô, vừa ôm vừa dụ dỗ, chịu nhận lỗi nói: "Bà xã đại nhân, anh sai rồi, không nên lớn tiếng với em như vậy, em đại nhân đừng so đo với tiểu nhân, tha thứ cho anh lần này có được không?"

"Không được!" Cơn giận còn sót lại của Tòng Thiện vẫn còn chưa có tiêu hết, không chịu dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của anh, ầm ĩ lên lại muốn đẩy anh ra.

Hai năm này, tính cách của cô trở nên rất khác với trước kia, thỉnh thoảng cơ trí tĩnh táo, thỉnh thoảng lại cố tình gây sự giống như đứa bé, tất cả mọi người đều biết, bệnh di truyền hiếm thấy giống như quả bom không hẹn giờ này rốt cuộc đang biểu hiện ra ở trên người của cô, cho nên, người bên cạnh cô dè dặt bảo vệ lấy tâm tình của cô, không dám để cho cô bị kích thích, chỉ sợ bệnh tình của cô sẽ chuyển biến xấu đi.

Song, trong đám người kia lại không bao gồm một người, đó chính là mẹ chồng của Tòng Thiện, đương gia chủ mẫu của nhà họ Hàn— Nhạc Thanh Lăng.

Cũng không biết Nhạc Thanh Lăng là cố ý muốn kích thích Tòng Thiện hay là muốn đuổi Tòng Thiện đi, kể từ sau khi Tòng Thiện sinh đứa nhỏ, thái độ của Nhạc Thanh Lăng đối với Tòng Thiện vẫn lạnh lùng, hai người tuy không có mâu thuẫn quá lớn, nhưng cách một hai tháng, Nhạc Thanh Lăng sẽ khiến Tòng Thiện cảm thấy khó chịu, Tòng Thiện bắt đầu sinh buồn bực, ngay cả Hàn Dập Hạo cũng không nói. Nhưng cũng không bao lâu, Nhạc Thanh Lăng lấy cớ chăm sóc cháu trai, chuyển đến ở cùng với bọn họ. Tòng Thiện đương nhiên không muốn, nhưng lại không tiện nói rõ, tránh cho lại bị mọi người ở nhà họ Hàn quở trách. Hàn Dập Hạo cũng không muốn, nhưng suy tính đến Tòng Thiện trải qua quá trình sinh con gian khổ sức khỏe luôn không tốt, công việc của mình lại bận rộn không có thời gian chăm sóc cô, mà Nhạc Thanh Lăng lại bảo đảm sẽ đối đãi với Tòng Thiện thật tốt, nghĩ tới nghĩ lui, ở sau khi ông ngoại và bố đả thông tư tưởng, anh mới miễn cưỡng đồng ý, đồng thời anh cũng nghĩ, thông qua sớm chiều chung sống, có thể để cho mẹ và Tòng Thiện tiếp nhận lẫn nhau.

Nhưng mục đích này hiển nhiên không có đạt được, kể từ sau chung sống với thế hệ thứ ba, Nhạc Thanh Lăng đối với cháu trai lại tận tâm tận lực, yêu thương có thêm, ngay cả việc buôn bán bà luôn coi trọng nhất cũng ném cho trợ lý rất ít hỏi tới, một lòng một dạ đặt ở trên người của cháu trai đến từ không dễ này. Nhưng đối đãi với Tòng Thiện, bà lại bày ra điệu bộ cao cao tại thượng trước sau như một, khiến tâm tình của Tòng Thiện tích tụ, từ dùng mọi cách nhẫn nhịn càng về sau càng "nói năng lỗ mãng", hai người thường huyên náo đến tan rã trong không vui.

Hàn Dập Hạo nhắc nhở mẹ mình rất nhiều lần, bệnh tình của Tòng Thiện không ổn định, không cho bà kích thích cô, nhưng Nhạc Thanh Lăng lại rất xem thường, càng cho rằng nếu Tòng Thiện "có bệnh", vậy thì càng không thích hợp chăm sóc đứa nhỏ, giao đứa nhỏ cho bà là lựa chọn tốt nhất.

Hàn Dập Hạo làm sao không hiểu chút tâm tư này của bà, cho rằng kỳ hạn hai năm vừa đến, là có thể "ép" Tòng Thiện đi sao, anh cười lạnh nói cho bà biết, nếu như không thể chung sống hòa thuận, vậy anh liền mang theo Tòng Thiện và đứa nhỏ rút về quân khu, ban ngày mời bảo mẫu, ban đêm tự anh chăm sóc, tóm lại, đứa nhỏ tuyệt sẽ không tách khỏi anh và Tòng Thiện nửa phần.

Nhạc Thanh Lăng tuy rất tức giận, nhưng là biết con trai nói được thì làm được, bà vốn định "có khí phách" mà quay trở về Mỹ, nhưng bây giờ không nỡ bỏ cháu trai thông minh đáng yêu, đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc đảm bảo với con trai, không cố ý khiến Tòng Thiện bị khinh bỉ nữa.

Tuy nhiên, bảo đảm của Nhạc Thanh Lăng lại ẩn chứa một ý tứ khác, chính bà không thể ức hiếp Tòng Thiện, nhưng không có nghĩa là người khác không thể ức hiếp Tòng Thiện.

Cho nên, Nhạc Thanh Lăng thông qua những người khác và những cách khác nhau, không ngừng nhắc nhở ám chỉ Tòng Thiện, cô không xứng với Hàn Dập Hạo cỡ nào, cũng vốn không đủ tư cách làm mẹ, vì tốt cho mọi người, tốt nhất cô tự biết mình, sớm rời đi.

Chính là trong hoàn cảnh cuộc sống như vậy, tính tình của Tòng Thiện mới càng lúc càng tâm tình bất định, mấy ngày này mới ầm ĩ nháo muốn ly hôn, không làm "búp bê mợ chủ" này nữa.

Công việc của Hàn Dập Hạo bận rộn, đương nhiên không có nhiều tinh tực xử lý chuyện trong nhà như vậy, thật ra thì anh cũng biết, cho dù không có Nhạc Thanh Lăng "châm ngòi thổi gió", trong lòng Tòng Thiện cũng là tự ti, cảm thấy không xứng với anh, cho nên cô trăm phương ngàn kế kiếm cớ gây gổ với anh, đơn giản chỉ là muốn khiến anh chán ghét cô, dẫn tới đồng ý cho cô rời đi.

Đối với những tâm tư ngốc nghếch của nha đầu ngốc này, Hàn Dập Hạo nhìn rõ mồn một, cho nên anh luôn nuông chiều cô, cưng chiều cô, cho dù cô càn quấy thế nào cũng không tức giận, chính là chờ sẽ có một ngày cô có thể tự mình thấy rõ, bất kể cô trở thành thế nào, tình yêu của anh dành cô cũng sẽ không giảm bớt tí nào, càng sẽ không buông tay cô ra.

"Đi một chuyến, bà xã đại nhân nhất định là mệt mỏi, để ông xã em xoa bóp vai cho em, đấm lưng cho em, giải trừ mệt mỏi nhé." Hàn Dập Hạo biết rõ lúc này cô hồ nháo, vốn không nghe lọt lý lẽ, vì sách lược trước mắt đành phải tìm cách "làm" lực chú ý của cô chuyển sang chuyện khác, cho nên anh nói xong liền đưa tay ôm lấy cô, không để ý tới giãy giụa của cô, "ân cần" nịnh nọt chạy lên lầu.

"Em không cần xoa bóp!" Tòng Thiện ghét nhất mỗi lần anh đều mượn cớ nói sang chuyện khác, chưa bao giờ "đàng hoàng" cãi nhau với cô, giận đến mức há miệng cắn trên vai anh một cái, nào biết đau nhói như vậy càng khơi dậy "thú tính" của người nào đó, cô còn chưa kịp hé miệng dùng sức cắn, liền bị anh đột nhiên ném đến trên giường lớn mềm mại.

Thân hình cao lớn cường tráng phủ tới, hơi thở nam tính nồng đậm bao bọc chặt chẽ, bởi vì vừa rồi giãy giụa, khuy áo trên quần áo của Tòng Thiện có một hai nút nới lỏng ra, lộ ra một rãnh sâu mê người như ẩn như hiện, Hàn Dập Hạo nhìn nóng bỏng như thế, ra tay cũng không quá dịu dàng "xoạt" một tiếng, liền xé chiếc áo sơ mi của cô thành hai nửa, từng chiếc nút màu trắng rơi rải rác trên ra giường giống như trân châu vậy, lại theo động tác kịch liệt của hai người mà rơi xuống trên đất.

"Anh làm gì!" Tòng Thiện còn chưa có nói hết lời, quần áo đã "không cánh mà bay", bắt gặp hai ngọn lửa quen thuộc nhảy nhót ở sâu trong đôi mắt ấy của anh, trong nháy mắt cô hiểu được ý đồ của anh, nhưng lại cảm thấy tức giận hơn, tinh trùng trùng não của người đàn ông này, còn chưa có ầm ĩ xong, đã muốn làm chuyện ấy, coi cô là búp bê thổi khí sao!

"Giúp bà xã đại nhân xoa bóp!" Trên miệng anh nói nghe rất hay, nhưng hai mắt toát ra "ánh sáng" và khóe miệng chưa đựng nụ cười tà hiển nhiên không phải là chuyện như vậy, quả nhiên vừa mới nói xong câu đó, váy của Tòng Thiện đã bị anh cởi ra.

"Em không muốn—" Tòng Thiện khước từ anh, nhưng dù sao sức của cô và anh chênh lệch quá xa, xô đẩy trong chốc lát, vẫn bị anh đè ở dưới người "xoa tròn bóp dẹp".

Sau cuộc mây mưa, Tòng Thiện mệt mỏi dựa vào trên ngực rắn chắc của anh thở dốc, còn chưa lấy lại tinh thần trong sự kích tình vừa rồi.

Trái lại, người đàn ông vẫn luôn "ra sức" mặt không đỏ hơi thở không gấp, biểu tình trên mặt thỏa mãn, bàn tay to thô ráp của anh lúc có lúc không mà vuốt ve làn da nõn nà của cô gái yêu dấu, sờ thế nào cũng không đủ.

"Bà xã, em càng ngày càng đẹp." Hàn Dập Hạo rũ lông mi dài, trong đôi mắt đen ẩn chứa ánh sáng rực rỡ say mê, nhìn cô hai má đỏ hồng cùng đôi mắt trong suốt xinh đẹp mê mông sau khi trải cuộc thừa hoan, chỉ cảm thấy nơi nào đó lại nổi lên biến hóa, nhưng anh sợ dọa cô, cho nên kiềm chế bất động, cho cô thêm chút "thời gian nghỉ ngơi".

Tòng Thiện hiển nhiên không có phát hiện người bên cạnh "khác thường", nhịp tim của cô dần dần khôi phục lại, kể cả cơn tức vừa rồi cũng từ từ tiêu tan, tâm tình bình tĩnh trở lại, đột nhiên nhớ tới vừa rồi mình cùng anh "cãi nhau", trong lòng hoảng hốt, lập tức ngẩng đẩu nhìn anh, có chút khẩn trương hỏi: "Ông xã, mới vừa rồi không phải là em lại kích động chứ? Rất không nói lý lẽ với anh?"

Hàn Dập Hạo cũng không có trả lời, chỉ hơi nhướn mày rậm, dù thế nào đi nữa anh không nói cô cũng là nhớ rõ, lúc cô phát bệnh không khống chế được cảm xúc, nhưng sau khi tỉnh táo lại nhớ được tất cả, sau đó lúc nào cũng hối hận không ngừng, nhưng lần sau phát bệnh cô vẫn không thể tự động kiềm chế.

Thật ra thì không cần anh trả lời, Tòng Thiện cũng biết mình đã làm gì, cô nhớ tới mình ầm ĩ nháo muốn ly hôn với anh, biết rõ trên miệng anh không nói, nhưng trong lòng nhất định là không vui, khổ sở méo miệng, trượt xuống khỏi người của anh, trốn qua một bên bắt đầu tự mình buồn phiền mình.

"Làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo thấy cô tự trách, lập tức đau lòng xán tới, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hôn lên mặt cô một cái, an ủi nói, "Anh không tức giận, sao chính em lại mất hứng?"

Tòng Thiện quay đầu lại, nhìn anh, lông mi cong cong rung động như cánh bướm, cô buồn buồn nói: "Mỗi lần em đều đập phá giống như người đàn bà chanh chua, chẳng lẽ anh lại không cảm thấy chán ghét em sao?"

"Qua một trăm năm nữa cũng sẽ không chán ghét." Hàn Dập Hạo hôn nhẹ lên môi anh đào của cô, nhiều lần nói cho cô biết.

Trong lòng Tòng Thiện ấm áp, theo bản năng rúc vào trong ngực anh, nhưng trong lòng vẫn là có chút không vui, đến nỗi biểu tình trên mặt cũng không phải là quá cao hứng.

Hàn Dập Hạo đương nhiên biết cô có chuyện trong lòng, vừa rồi không có hỏi, chính là chờ lúc này mở miệng, anh hỏi: "Ai lại làm cho em tức giận?"

Bởi vì hai chữ "ly hôn" này đã không phải là lần đầu tiên nói ra từ trong miệng của Tòng Thiện, mà mỗi một lần cô nổi giận đơn giản đều là người bên cạnh nói gì đó hoặc là làm gì đó, khiến cô cảm giác mình không xứng với anh, tự cho là thông minh mà muốn thả tự do cho anh.

Lúc đầu Hàn Dập Hạo cũng là vô cùng tức giận, nhưng Arsfat đã từng nhắc nhở anh, có lúc hành động suy nghĩ của Tòng Thiện là không chịu suy nghĩ bình thường khống chế, anh phải kiên nhẫn nhiều một chút, đừng tranh cãi với cô, cho nên cho dù anh tức giận cũng sẽ không biểu lộ ra, chờ cô ầm ĩ đủ rồi, sẽ đòi lại "thua thiệt" từ trên giường.

Nhưng đây là lần đầu tiên Tòng Thiện thay đổi hành động, lại chạy đến tòa án xin ly hôn, nói anh không giận là giả, nhưng nghĩ tới để cho cô bị chửi mắng té tát, để cô hiểu được hôn nhân này là không cách ly được, để cho cô sớm chết tâm một chút, không cần lại tiếp tục ôm lấy những ý niệm buồn cười này nữa, cho nên anh mới để tùy cô càn quấy.

Cô hành động khác thường hiển nhiên có nghĩa là lại bị nơi nào đó kích thích, hơn nữa không phải là kích thích bình thường, cho nên cô mới dám nháo lớn như vậy.

Tòng Thiện nghe anh hỏi như thế, cũng không có lên tiếng, nhưng vẻ mặt lại tệ hơn.

"Là mẹ anh hay là trưởng bối nhà họ Hàn?" Hàn Dập Hạo thấy cô không trả lời, liền tự mình suy đoán, "Ông nội tuy miệng xấu chút, nhưng em sẽ không bị ông chọc tức, hai ngày này ở nhà họ Hàn cũng chỉ có chú ba và thím ba về, lẽ nào bọn họ bày sắc mặt cho em xem? Hay là?"

"Đừng đoán lung tung." Tòng Thiện không chịu nổi anh lảm nhảm, rốt cuộc nói thật, "Còn không phải là mẹ anh sao, bà nói cái gì muốn mời Thượng Quan Chi Lan gì đó tới Trung Quốc chơi, đừng tưởng rằng em không biết bà có ý gì, tạo cơ hội cho anh ở chung với Chi Lan đó, chờ các anh tình cũ cháy trở lại, để em biết điều mà xéo đi."

Hàn Dập Hạo sửng sốt, anh thật không biết chuyện này, anh và Chi Lan đã có hai năm không liên lạc, sao lúc này mẹ anh lại muốn ra chiêu này?

Phản ứng của anh ở trong mắt Tòng Thiện lại có một ý nghĩa khác, cho rằng anh nghe thấy tin tức Thượng Quan Chi Lan sắp tới, trong lòng vẫn còn rất mong đợi.

Thượng Quan Chi Lan và Hàn Dập Hạo đã từng là vị hôn phu vị hôn thê, mà lúc cô và Hàn Dập Hạo lui tới thì hai người này vẫn còn chưa có hủy bỏ hôn ước. Tuy đính hôn không được pháp luật bảo vệ, nhưng từ đạo đức mà nói, vô hình trung Tòng Thiện vẫn là trở thành "kẻ thứ ba" trên danh nghĩa, cho nên đối mặt với người phụ nữ khác Tòng Thiện đều có thể không quan tâm, duy chỉ có đối với Thượng Quan Chi Lan này cũng rất là để ý, hơn nữa cô còn nghe nói quan hệ của Hàn Dập Hạo và Thượng Quan Chi Lan rất tốt, là hồng nhan tri kỷ rất tốt của anh.

Một người phụ nữ như vậy sắp tới, Tòng Thiện làm sao có thể không nổi giận, huống chi ám chỉ của Nhạc Thanh Lăng lúc đó kẻ điếc cũng nghe hiểu được, khiến cô càng nổi giận lôi đình hơn, cho nên trong cơn tức giận, chạy đi xin ly hôn.

"Nghe được cô ấy sắp tới, có phải trong lòng anh ngầm thích phải không." Tòng Thiện không vui, châm chọc nói.

Hàn Dập Hạo bị lời nói ngô không ra ngô khoai không ra khoai của cô chọc cười, véo chóp mũi của cô, cố ý cau mày nói: "Mùi dấm thật nồng, trong phòng đánh đổ bình dấm lúc nào vậy?"

"Anh ít đùa giỡn em." Tòng Thiện bất mãn cấu cấu anh, nửa nghiêm túc nửa giận dỗi hỏi, "Anh nói thật đi, Thượng Quan Chi Lan sắp tới, có phải anh rất cao hứng hay không?"

Nếu anh là thật sự vui vẻ, vậy nói rõ địa vị của Thượng Quan Chi Lan ở trong lòng của anh chính là rất quan trọng, nếu quả thật như vậy, Tòng Thiện có chút chán nản làm sự so sánh sự tồn tại của nhân vật giống như nữ thần kia với chính mình, nhớ tới bệnh của mình không ổn định, hạ một cái quyết định, nếu như Hàn Dập Hạo và Thượng Quan Chi Lan kia có khả năng, mà mình thì càng lúc càng không xứng với anh, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, tác hợp cho bọn họ, cũng tránh cho lại tiếp tục liên lụy đến quãng đời còn lại của anh.

Cô nói không tự ti là không thể nào, nhưng cũng không phải là thuần túy tự ti, còn có một loại mờ mịt đối với tương lai, tuy Hàn Dập Hạo đem hết khả năng muốn chửa trị bệnh của cô, nhưng cô biết tâm trạng của mình cực không ổn định cỡ nào, hơn nữa cũng không biết sau này còn có thể chuyển biến xấu hay không, cô thời thời khắc khắc thấp tha thấp thỏm, sợ mình làm ra hành vi điên cuồng giống như mẹ mình. Sở dĩ mỗi một lần đề xuất ly hôn với anh, một mặt là bị cảm xúc khống chế, còn có chính là sâu trong nội tâm thường xuyên bị ác mộng quấy phá.

Nếu như anh có lựa chọn tốt hơn, vậy cô nhất định sẽ thành toàn cho anh.

"Có gì cao hứng đâu." Trêu chọc đủ rồi, Hàn Dập Hạo biết rõ đề tài gì nên dừng lại đúng lúc, anh xoa mái tóc của cô, nói, "Anh và cô ấy đã hai năm không có liên lạc, cũng không nghĩ tới muốn liên lạc với cô ấy, coi như cô ấy tới Trung Quốc, cũng không có liên quan gì tới anh, tại sao anh phải cảm thấy cao hứng?"

Nghe anh trả lời như vậy, Tòng Thiện lập tức vừa cảm động lại vừa hổ thẹn vì cảm thấy mình không tín nhiệm anh, nhưng cô cũng không cảm thấy áy náy, bởi vì người nào đó bụng đen lại "tính toán chi li", nhất định sẽ đòi lại "bồi thường" gấp bội từ trên người của cô.

Quả nhiên, trong lòng Tòng Thiện vừa mới xông lên một dòng nước ấm, thì lại có một bàn tay to liền nâng chân của cô lên, tiếp tục chuyện "nghỉ ngơi giữa trận" vừa rồi—

"A!" Tòng Thiện bị va chạm đến suýt chút nữa đau sốc hông, khuôn mặt lại ửng đỏ như ráng mây, người đàn ông chết tiệt này, lời còn chưa có nói hết, anh lại tới—

"Đây là trừng phạt em không tín nhiệm anh." Hàn Dập Hạo gặm thùy tai mẫn cảm của cô, vừa hoạt động vừa chỉ trích nói, "Thế mà lại nghĩ tới đem anh đẩy đến bên người của người phụ nữ khác, quả thật tội không thể tha! Hôm nay em đừng nghĩ muốn xuống giường!"

Tòng Thiện ý thức được "tính nghiêm trọng" của vấn đề, thể lực của ông xã nhà mình thật là tốt, không chỉ một lần "cực kỳ tàn ác" thể nghiệm mình, nếu anh thật sự nói được làm được, vậy ngày mai ngày mốt cô cũng không cần xuống giường.

Vì để không bị ngược đãi quá thảm, Tòng Thiện vội vàng nghiêng mặt qua chủ động hôn anh, vừa lấy lòng vừa cầu xin tha thứ: "Ông xã tốt, ông xã em sai rồi tha cho em đi."

"Chờ anh tận hứng, sẽ bỏ qua cho em." Hàn Dập Hạo hưởng thụ giữ lấy thắt lưng của cô, cổ hơi nhếch, cất tiếng than thoải mái, cũng không định quá nhanh buông tha cho cô.

Năng lực của Hàn Dập Hạo mỗi lần khiến cô chịu không nổi, vốn là trải qua một lần mây mưa, cả người cô vẫn còn có chút đau mỏi, không chịu nổi hành hạ của anh như thế, cô bị anh ấn chặt dưới người, kêu gào đến mức hơi khàn giọng, đứt quãng kêu gào nói: "Em sai rồi, em cũng không khống chế được tâm tình của mình mà."

"Được rồi, bà xã." Hàn Dập Hạo đột nhiên cất tiếng trầm thấp, cười đến mức rất là dịu dàng, giọng của anh thuần phác dễ nghe đến mức giống như rượu ngon lâu năm, ở Tòng Thiện hãm sâu trong vòng xoáy dục vọng không thể tự thoát ra được mập mờ mà thì thầm ở bên tai cô, "Mỗi lần em tức giận, chỉ cần sau khi bị anh 'yêu thương' thật tốt, cơn tức lập tức sẽ biến mất. Thật ra thì bà xã à, em là chưa thỏa mãn dục vọng sao?"

Cô còn chưa thỏa mãn sao? Rất thỏa mãn, thực sự rất thỏa mãn! Tòng Thiện há miệng muốn phản bác, lại bị động tác va chạm dồn dập của anh nói không thành lời, chỉ có thể vô thức phát ra âm tiết đơn.

"Ưm"

Tuy bây giờ trong đầu cô toàn là bột nhão, nhưng ý thức được cái vấn đề này, dường như đúng là mỗi lần cùng anh trải qua "yêu đương", cô tức giận lớn hơn nữa cũng bị tiêu mất, nhưng cùng chưa thỏa mãn dục vọng cũng không có liên quan đến một xu tiền nào thì phải!

"Hóa ra còn là thật, ông xã anh đây nhất định phải càng cố gắng hơn mới được." Hàn Dập Hạo tự động cho rằng cô không mở miệng là ngầm thừa nhận, nhìn cô đổ mồ hôi nhễ nhại, đôi mắt đẹp nhuốm mơ màng, ngọn lửa trong cơ thể càng cháy rừng rực hơn, thay một cái tư thế dễ dàng hơn, lập tức dốc sức thực hiện "cam kết".

"Ưm—" Tòng Thiện đột muốn khóc, hé môi mỏng nhưng tiếng kêu gào cầu xin tha của cô lại bị anh chặn lại.

Cả một ngày này, Hàn Dập Hạo nói được thì làm được, dùng đủ loại tư thế "ức hiếp" cô triệt để, ngay cả thời gian ăn cơm trưa, Tòng Thiện cũng là ở trên giường, được anh vội vã đút vài ngụm thì lại bị đè xuống.

Tòng Thiện thật sự là không chịu nổi, vừa khóc vừa cào lại vừa cầu xin nói hết lời xin tha, cũng không đổi được lòng trắc ẩn của anh, cho nên cô biết Hàn Dập Hạo là giận thật, tuy trước đó là bày ra dáng vẻ ông xã gương mẫu không tức giận không nổi cáu, nhưng cô biết, người đàn ông nhỏ mọn bụng đen này nhất định sẽ trút hết ra "oán giận" trong lòng, mà cách anh thích nhất, chính là đè lên cô "vận động", dùng lời của anh mà nói, tức là có ích về thể xác và tinh thần, lại tăng cường tình cảm vợ chồng.

Mãi cho tới gần nhá nhem tối, Hàn Dập Hạo mới buông tha cho cô, cũng không phải anh đại phát từ bi, mà là con trai bảo bối của bọn họ sắp về nhà.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại