Sẽ Vẫn Là Em
Chương 3: Niên Tử Lục
Tên đàn ông lạ lẫm kia vẫn cứ dùng ánh mắt bi ai nhìn chăm chú vào cô khiến cô càng thêm khó hiểu.An Mạn Khương sau một hồi kích động thì lại bình thản như người kích động lúc nãy không phải là cô mà chờ câu trả lời của tên đàn ông trước mặt này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở phun ra vài chữ ngắn gọn "Tôi tên Niên Tử Lục" Khí chất lạnh lùng như lúc hắn vừa xuất hiện không còn bộ dạng bi ai vừa rồi nữa.
An Mạn Khương sau khi nghe xong liền ngẩn ra.Niên Tử Lục sao? Cái tên này nghe thật quen nhưng vì sao, vì sao cô vẫn không nhớ ra? Vẻ bi ai cùng tức giận của hắn rồi đến cái tên của hắn đều giống như muốn nói cô và hắn đã quen từ rất lâu rồi...
"AA...."Vừa mới khó khăn đứng lên cô lại ngã xuống một lần nữa hai tay cô ôm đầu kêu đau.
"Khương nhi!"Nghe tiếng đau của cô Niên Tử Lục vội vã bước tới đỡ cô lấy cô thấy đôi mắt cô từ từ nhắm lại liền hốt hoảng kêu lên. An Mạn Khương không biết xung quanh đang diễn ra những gì.Cô chỉ biết hiện tại trong đầu cô đang có từng dòng kí ức như một đoạn phim hiện lên một cách mờ nhạt, cô không thấy rõ những gì trong dòng kí ức đó nhưng đau đớn khiến cô không chịu nổi mà ngất đi, thế giới trước mắt cô dần chìm trong bóng tối, trước khi ý thức kịp mất cô chỉ nhìn thấy một khuôn mặt đẹp tựa như một vị thần trước mắt, ánh mắt của vị thần đó hằn sâu nỗi lo lắng mà đỡ cô, đột nhiên sóng mũi có chút cay cay là vì lần đầu tiên có người lo lắng cho cô sao?
***oOo***
Trong một căn phòng rộng lớn,được bày biện những vật dụng cao cấp theo kiểu phương Tây, Ở giữa được bày biện một bộ bàn ghế nhập khẩu màu trắng trong top của tạp chí thời trang.Một bàn làm việc làm từ gỗ gụ được chạm khắc tỉ mỉ,..Tất cả đều đơn giản, tao nhã. Đặc biệt trên bàn làm việc là một bức hình của một cô gái xinh đẹp như thiên sứ từ trên trời bước xuống.Nét đẹp của cô gái được thể hiện rõ nhất là ở đôi mắt đen láy như ngôi sao nước phát sáng cả hành tinh khiến căn phòng tuy đã tắt hết đèn nhưng lại phát sáng đến chói mắt.Bức hình được lồng khung cẩn thận.Niên Tử Lục dùng đôi mắt nhu tình như nước nhìn người trong hình, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trong hình như sợ người trong hình sẽ bị tổn thương mà động tác của anh càng nhẹ hơn nữa.
"Đã điều tra được rồi sao?"Giọng nói lạnh lẽo khác hoàn toàn với động tác trên tay khiến người đang quỳ trên đất khẽ run.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở phun ra vài chữ ngắn gọn "Tôi tên Niên Tử Lục" Khí chất lạnh lùng như lúc hắn vừa xuất hiện không còn bộ dạng bi ai vừa rồi nữa.
An Mạn Khương sau khi nghe xong liền ngẩn ra.Niên Tử Lục sao? Cái tên này nghe thật quen nhưng vì sao, vì sao cô vẫn không nhớ ra? Vẻ bi ai cùng tức giận của hắn rồi đến cái tên của hắn đều giống như muốn nói cô và hắn đã quen từ rất lâu rồi...
"AA...."Vừa mới khó khăn đứng lên cô lại ngã xuống một lần nữa hai tay cô ôm đầu kêu đau.
"Khương nhi!"Nghe tiếng đau của cô Niên Tử Lục vội vã bước tới đỡ cô lấy cô thấy đôi mắt cô từ từ nhắm lại liền hốt hoảng kêu lên. An Mạn Khương không biết xung quanh đang diễn ra những gì.Cô chỉ biết hiện tại trong đầu cô đang có từng dòng kí ức như một đoạn phim hiện lên một cách mờ nhạt, cô không thấy rõ những gì trong dòng kí ức đó nhưng đau đớn khiến cô không chịu nổi mà ngất đi, thế giới trước mắt cô dần chìm trong bóng tối, trước khi ý thức kịp mất cô chỉ nhìn thấy một khuôn mặt đẹp tựa như một vị thần trước mắt, ánh mắt của vị thần đó hằn sâu nỗi lo lắng mà đỡ cô, đột nhiên sóng mũi có chút cay cay là vì lần đầu tiên có người lo lắng cho cô sao?
***oOo***
Trong một căn phòng rộng lớn,được bày biện những vật dụng cao cấp theo kiểu phương Tây, Ở giữa được bày biện một bộ bàn ghế nhập khẩu màu trắng trong top của tạp chí thời trang.Một bàn làm việc làm từ gỗ gụ được chạm khắc tỉ mỉ,..Tất cả đều đơn giản, tao nhã. Đặc biệt trên bàn làm việc là một bức hình của một cô gái xinh đẹp như thiên sứ từ trên trời bước xuống.Nét đẹp của cô gái được thể hiện rõ nhất là ở đôi mắt đen láy như ngôi sao nước phát sáng cả hành tinh khiến căn phòng tuy đã tắt hết đèn nhưng lại phát sáng đến chói mắt.Bức hình được lồng khung cẩn thận.Niên Tử Lục dùng đôi mắt nhu tình như nước nhìn người trong hình, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trong hình như sợ người trong hình sẽ bị tổn thương mà động tác của anh càng nhẹ hơn nữa.
"Đã điều tra được rồi sao?"Giọng nói lạnh lẽo khác hoàn toàn với động tác trên tay khiến người đang quỳ trên đất khẽ run.
Tác giả :
Dark_Wings