Sẽ Mãi Bên Nhau
Chương 26: Hắn có thực sự đã chết ?
- "Aizzz … sao mày không đi lm thám tử vậy ? "
- Không… Không thể như thế đc … Khánh k thể chết … Không thể chết như thế - nó hét lên trong đau khổ định tiến về phía phòng bệnh thì ông bác sĩ ngăn lại : – Xin tiểu thư hãy tôn trọng quyết định của câu ấy. Bây h tôi sẽ chuyển cậu ấy đến nhà xác
- Chiếc cáng trắng đc đẩy ra , ng trên đó là hắn. Hắn đã chết.
- Không !!!!! – nó hét lên trong đau đớn , chạy đến chỗ cái cáng
- Đừng … Hân … Hãy làm theo yêu cầu của nó . – Cha nó ngăn lại
- Cha … Con không muốn … cầu xin cha hãy cứu sống anh ấy – nó gào lên rồi ngất đi
- Cha … cha đưa em ấy và m.n về nhà đii . M.n đều mệt mỏi cả rồi. Con ra ngoài 1 lát . Con muốn ở 1 mình – Bảo nói rồi quay đi
- Chắc Bảo cx đau khổ lắm – Ba hắn nói rồi cùng m.n về , ai cx mang trong mình tâm trạng nặng trĩu
Về đến nhà, nó bước về phòng , cầm sợi dây chuyền không lúc nào tháo ra trên cổ lên ngắm “Ken love Hari" Tại sao chứ ? Nó còn chưa nói đc cho hắn biết nó là Hari cơ mà. Sao hắn lại bỏ nó đi như thế ? Hắn muốn nó k quên hắn thì phải ở bên cạnh nó chứ . Mắt nhắm chặt, nó nhớ những kỉ niệm của 2 đứa…
Nó còn chưa kịp nói vs hắn rằng nó và hắn đã có hôn ước, Còn rất nhiều … rất rất nhiều điều nữa nó muốn nói với hắn
Trong khi đó , tại 1 chỗ khác… - Thằng quỷ , mày ở lại đây k thấy ghê sao ? Tao biết mày còn sống , dậy đi – Bảo nói
- Thằng nhãi này ! Sao mày phát hiện ra vậy ? - mặt hắn lộ rõ vẻ thất vọng
- Tao thoáng thấy tay mày động đậy – Bảo nói
- Aizzz … sao mày không đi lm thám tử vậy ? – Khánh trêu chọc – thật là lãng phí 1 nhân tài mà – hắn tiếc rẻ
- Thôi k đùa nữa. Nói tao nghe mày lm v có ý gì ?
- Bla…bla… - hắn kể kể hoạch của mk cho Bảo nghe
- Ha ha ha em rể . Mày thật tuyệt – Bảo cười lớn
- Sau bao nhiêu đau khổ tao gây ra như v mày nghĩ Hân sẽ đồng ý chứ ? – hắn rụt rè
- Khánh mà cũng có ngày biết sợ sao ? Sức công phá của em tao đúng là k hề nhỏ nha – Bảo trêu trọc
- Mày biết rồi thì giúp tao đi . Chỉ có 1 đêm thôi còn ở đó mà trêu chọc nữa ! Bây h đã là 9h tối rồi.
- Rồi ok ok
- À mà Linh thế nào rồi ? – Hắn hỏi
- Sao lo à ?
- Không . Nhưng dù gì côt a cũng là…
- Đừng nói cô ta là cô bé ngày xưa của mày – bào cắt ngang lời hắn – cô bé đó là em tao
- Em mày ? Thật chứ ?
- Mày có thấy tao giống đùa không ?
- Có – hắn nhe nhửn
- Mày…. – bào tức giận
- Đùa thôi ! Làm gì mà khinh vậy
- Nó vẫn còn giữ vòng đính ước của 2 đứa mày đấy. Chưa bao h nó tháo ra cả. Mà uốn tao kể nghe chuyện của Linh k ?
- Có chứ
_________________Flash_Back_________________
Trong 1 căn nhà dột nát , tiếng la thất thanh k ngừng vang lên
- Mấy ng lm j vậy ? Tại sao lôi tôi đến đây – Linh hét lên
- Làm gì cô phải tự biết chứ nhỉ ? – Giọng Bảo vang lên đầy khinh thường
- Dám cho ng tông Hân sao ? Cô hình như chán sống rồi – Vũ lên tiếng
- Không nói nhiều nữa hành động đi – Diệp lạnh lùng
- Các ng giết tôi đi
- Ấy sao có thể chết dễ thế chứ ? Như v không phải là quá lời cho cô hay sao ? – Nhật Anh cười nửa miệng – Tôi đã tha cho cô 1 lần , không ngờ cô lại có thể tiếp tục , xem ra không thể không chơi cô đc rồi
- Tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ khi mà động đến bạn tôi – Diệp nói rồi quay sang Vũ – Ck à , ck kẻ hộ vk đi , kẻ bé thôi chơi cho nó nhìu nhé ;)
- Ok vk – nói rồi Vũ cầm lấy 1 con dao nhỏ , từ từ tiến đến chỗ cô ta. Roẹt … roẹt … âm thanh khô khốc vang lên , khuôn mặt Linh nhuốm máu , chi chít những đg kẻ ô nhỏ. Linh la lên không ngừng . Xưa nay khuôn mặt luôn là thứ cô ta yêu quý nhất
- Chơi nào Nhật Anh – Diệp cười – 1 chai nc hoa nhá
- Ok chiều hết – Nhật Anh nhìn Linh cười nham hiểm
- Ấy từ đã – Diệp nói – Sát thêm ít muối cho nó đỡ đau – Diệp nhấn mạnh từ “đỡ"
- Ok ok . À thêm ít chanh nữa – Nhật Anh nói . Rồi cả 2 đứa làm đúng như thế. Và rồi cứ như vậy , chúng nó chơi hết mặt , rồi đến bụng , rồi cả lưng , tay , chân…
- Yeah… Win rồi – Diệp reo lên
- Aizz … sao cô ta nhỏ v chứ , chả bõ chơi chút nào – Nhật Anh không phục , nói rồi cô còn tặng thêm cho Linh 1 vết rạch ngang mặt cho chừa cái “tội" nhỏ.
- Chán chưa ? – Vũ ôm Diệp từ đằng sau
- Chưa , vẫn thấy thiếu cái j ấy ! – Diệp bực
- Để anh –Bảo cắt lời rồi quay sang Nhật Anh – Vk bớt giận đi , để ck lm cho vk hạ hỏa nhá – nói rồi Bảo lấy trong túi ra 1 đùm gồm : kiến lửa , nhện , chuột , gián , rắn , rết …. Đổ lên ng nhỏ Linh
- Ááááá…. - Linh nhảy dựng lên . Những con vật đó lm cô ta thấy kinh sợ
- Đã chưa vk – Bảo hỏi Nhật Anh
- Cx tạm , thôi về đi – Nhật Anh trả lời
- Ok – Cả lũ đồng thanh . Bảo quay sang Su : - Giao cho nhóc đấy nhá
- Haizz … lại là em sao ? – Su thất vọng , nhìn Linh 1 câu rồi phán vẻ thất vọng – Chả có gì để chơi cả , thôi thì tạt axit và cắt gân tay chân chơi tạm vậy (*tg : voãi cả chơi tạm *Cả lũ : đồng thanh : Sợ chưa ? *tg: sợ bình thường , số phận của m.n đều do ta quyết định mà tự cao *Cả lũ : cầm dép ném *tg : ố la la đi bán dép nè ai mua k ?)
_______________End_Flash_Back____________
- Ha ha – tiếng cười vang lên khắp phòng . Hắn cười đến chảy cả nước mắt – Cảm ơn mày, sau bao nhiêu sóng gió mày vẫn là ng hiểu tao nhất
- Mày sắp lm em rể tao rồi đó . Liệu mà đền đáp đi – Bão nhe nhửn
- Rõ thưa anh vk
Sau bao nhiêu đau khổ , 1 kế hoạch bất ngờ sẽ đến…
- Không… Không thể như thế đc … Khánh k thể chết … Không thể chết như thế - nó hét lên trong đau khổ định tiến về phía phòng bệnh thì ông bác sĩ ngăn lại : – Xin tiểu thư hãy tôn trọng quyết định của câu ấy. Bây h tôi sẽ chuyển cậu ấy đến nhà xác
- Chiếc cáng trắng đc đẩy ra , ng trên đó là hắn. Hắn đã chết.
- Không !!!!! – nó hét lên trong đau đớn , chạy đến chỗ cái cáng
- Đừng … Hân … Hãy làm theo yêu cầu của nó . – Cha nó ngăn lại
- Cha … Con không muốn … cầu xin cha hãy cứu sống anh ấy – nó gào lên rồi ngất đi
- Cha … cha đưa em ấy và m.n về nhà đii . M.n đều mệt mỏi cả rồi. Con ra ngoài 1 lát . Con muốn ở 1 mình – Bảo nói rồi quay đi
- Chắc Bảo cx đau khổ lắm – Ba hắn nói rồi cùng m.n về , ai cx mang trong mình tâm trạng nặng trĩu
Về đến nhà, nó bước về phòng , cầm sợi dây chuyền không lúc nào tháo ra trên cổ lên ngắm “Ken love Hari" Tại sao chứ ? Nó còn chưa nói đc cho hắn biết nó là Hari cơ mà. Sao hắn lại bỏ nó đi như thế ? Hắn muốn nó k quên hắn thì phải ở bên cạnh nó chứ . Mắt nhắm chặt, nó nhớ những kỉ niệm của 2 đứa…
Nó còn chưa kịp nói vs hắn rằng nó và hắn đã có hôn ước, Còn rất nhiều … rất rất nhiều điều nữa nó muốn nói với hắn
Trong khi đó , tại 1 chỗ khác… - Thằng quỷ , mày ở lại đây k thấy ghê sao ? Tao biết mày còn sống , dậy đi – Bảo nói
- Thằng nhãi này ! Sao mày phát hiện ra vậy ? - mặt hắn lộ rõ vẻ thất vọng
- Tao thoáng thấy tay mày động đậy – Bảo nói
- Aizzz … sao mày không đi lm thám tử vậy ? – Khánh trêu chọc – thật là lãng phí 1 nhân tài mà – hắn tiếc rẻ
- Thôi k đùa nữa. Nói tao nghe mày lm v có ý gì ?
- Bla…bla… - hắn kể kể hoạch của mk cho Bảo nghe
- Ha ha ha em rể . Mày thật tuyệt – Bảo cười lớn
- Sau bao nhiêu đau khổ tao gây ra như v mày nghĩ Hân sẽ đồng ý chứ ? – hắn rụt rè
- Khánh mà cũng có ngày biết sợ sao ? Sức công phá của em tao đúng là k hề nhỏ nha – Bảo trêu trọc
- Mày biết rồi thì giúp tao đi . Chỉ có 1 đêm thôi còn ở đó mà trêu chọc nữa ! Bây h đã là 9h tối rồi.
- Rồi ok ok
- À mà Linh thế nào rồi ? – Hắn hỏi
- Sao lo à ?
- Không . Nhưng dù gì côt a cũng là…
- Đừng nói cô ta là cô bé ngày xưa của mày – bào cắt ngang lời hắn – cô bé đó là em tao
- Em mày ? Thật chứ ?
- Mày có thấy tao giống đùa không ?
- Có – hắn nhe nhửn
- Mày…. – bào tức giận
- Đùa thôi ! Làm gì mà khinh vậy
- Nó vẫn còn giữ vòng đính ước của 2 đứa mày đấy. Chưa bao h nó tháo ra cả. Mà uốn tao kể nghe chuyện của Linh k ?
- Có chứ
_________________Flash_Back_________________
Trong 1 căn nhà dột nát , tiếng la thất thanh k ngừng vang lên
- Mấy ng lm j vậy ? Tại sao lôi tôi đến đây – Linh hét lên
- Làm gì cô phải tự biết chứ nhỉ ? – Giọng Bảo vang lên đầy khinh thường
- Dám cho ng tông Hân sao ? Cô hình như chán sống rồi – Vũ lên tiếng
- Không nói nhiều nữa hành động đi – Diệp lạnh lùng
- Các ng giết tôi đi
- Ấy sao có thể chết dễ thế chứ ? Như v không phải là quá lời cho cô hay sao ? – Nhật Anh cười nửa miệng – Tôi đã tha cho cô 1 lần , không ngờ cô lại có thể tiếp tục , xem ra không thể không chơi cô đc rồi
- Tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ khi mà động đến bạn tôi – Diệp nói rồi quay sang Vũ – Ck à , ck kẻ hộ vk đi , kẻ bé thôi chơi cho nó nhìu nhé ;)
- Ok vk – nói rồi Vũ cầm lấy 1 con dao nhỏ , từ từ tiến đến chỗ cô ta. Roẹt … roẹt … âm thanh khô khốc vang lên , khuôn mặt Linh nhuốm máu , chi chít những đg kẻ ô nhỏ. Linh la lên không ngừng . Xưa nay khuôn mặt luôn là thứ cô ta yêu quý nhất
- Chơi nào Nhật Anh – Diệp cười – 1 chai nc hoa nhá
- Ok chiều hết – Nhật Anh nhìn Linh cười nham hiểm
- Ấy từ đã – Diệp nói – Sát thêm ít muối cho nó đỡ đau – Diệp nhấn mạnh từ “đỡ"
- Ok ok . À thêm ít chanh nữa – Nhật Anh nói . Rồi cả 2 đứa làm đúng như thế. Và rồi cứ như vậy , chúng nó chơi hết mặt , rồi đến bụng , rồi cả lưng , tay , chân…
- Yeah… Win rồi – Diệp reo lên
- Aizz … sao cô ta nhỏ v chứ , chả bõ chơi chút nào – Nhật Anh không phục , nói rồi cô còn tặng thêm cho Linh 1 vết rạch ngang mặt cho chừa cái “tội" nhỏ.
- Chán chưa ? – Vũ ôm Diệp từ đằng sau
- Chưa , vẫn thấy thiếu cái j ấy ! – Diệp bực
- Để anh –Bảo cắt lời rồi quay sang Nhật Anh – Vk bớt giận đi , để ck lm cho vk hạ hỏa nhá – nói rồi Bảo lấy trong túi ra 1 đùm gồm : kiến lửa , nhện , chuột , gián , rắn , rết …. Đổ lên ng nhỏ Linh
- Ááááá…. - Linh nhảy dựng lên . Những con vật đó lm cô ta thấy kinh sợ
- Đã chưa vk – Bảo hỏi Nhật Anh
- Cx tạm , thôi về đi – Nhật Anh trả lời
- Ok – Cả lũ đồng thanh . Bảo quay sang Su : - Giao cho nhóc đấy nhá
- Haizz … lại là em sao ? – Su thất vọng , nhìn Linh 1 câu rồi phán vẻ thất vọng – Chả có gì để chơi cả , thôi thì tạt axit và cắt gân tay chân chơi tạm vậy (*tg : voãi cả chơi tạm *Cả lũ : đồng thanh : Sợ chưa ? *tg: sợ bình thường , số phận của m.n đều do ta quyết định mà tự cao *Cả lũ : cầm dép ném *tg : ố la la đi bán dép nè ai mua k ?)
_______________End_Flash_Back____________
- Ha ha – tiếng cười vang lên khắp phòng . Hắn cười đến chảy cả nước mắt – Cảm ơn mày, sau bao nhiêu sóng gió mày vẫn là ng hiểu tao nhất
- Mày sắp lm em rể tao rồi đó . Liệu mà đền đáp đi – Bão nhe nhửn
- Rõ thưa anh vk
Sau bao nhiêu đau khổ , 1 kế hoạch bất ngờ sẽ đến…
Tác giả :
Jung Nấm