S.C.I. Mê Án Tập
Quyển 14 - Chương 16: Mất tích
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn có Công Tôn, ngó trước ngó sau, không thấy ai, liền chạy đi. Cặp song sinh nhanh chóng đóng cửa lại, những người còn lại đảm đương việc giám định, thu thập chứng cứ ở hiện trường, sau đó có một ý tưởng, lấy thi thể ra.
Ba người sau khi sang phòng bệnh, chỉ thấy một nữ sinh nằm trên giường, bên cạnh là nam sinh đang xấu hổ, hắn mặc đồ thể dục, trên người mồ hôi chảy ròng ròng. Cô giáo sử dụng tên giả Triệu Tuyết Diễm kia, cũng chính là sát thủ Tuyết Nhạn, đứng bên cạnh, nhẹ nhàng chăm sóc nữ sinh.
Nữ sinh nằm trên giường làm Triển Chiêu chú ý.
Mới vừa vào cửa, Triển Chiêu đã nhẹ nhàng dùng khuỷu tay chọt Bạch Ngọc Đường, bĩu môi nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Ngực lớn!"
Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn hắn — Lớn nhỏ cái gì, chẳng lẽ ai cũng là Ghost? Là Ghost cũng chẳng dễ xỉu như vậy.
“Sao lại xỉu?" Công Tôn đeo ống nghe, lại bị khuôn mặt của nữ sinh hấp dẫn tầm mắt… Căn bản nhìn rất được, nhưng mà trên trán có một cục u.
“Đụng phải cột điện?" Công Tôn nhíu mày.
“Không phải, tôi đang dạy học, đột nhiên có một trái bóng bay vào, vừa lúc đụng trúng em ấy." Triệu Tuyết Diễm rất bất đắc dĩ.
“Trái bóng?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Cô dạy phòng nào vậy?"
“Phòng ba."
Triển Chiêu còn theo sát Bạch Ngọc Đường, nói, “Trái bóng kia có vấn đề…"
Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn hắn, “Cậu cũng thấy vậy?"
“Ừ!" Triển Chiêu gật đầu, “Nhất định là do Conan đá!"
…
Trầm mặc một lát, nam sinh kia đột nhiên cười lên.
“Haha…" Ngay cả nữ sinh nằm trên giường cũng tỉnh, cười xong cảm thấy đầu hơi đau, xoa đầu than “Ai ui".
Công Tôn cẩn thận kiểm tra một chút, “Chuyện nhỏ thôi, tan bầm là được rồi, giờ nằm ở đây nghỉ, lát nữa thì về nhà. Mấy ngày nay đừng ăn đồ chua với đồ cay, đừng gãi cũng đừng xoa, lúc rửa mặt phải cẩn thận, nó sẽ tự tan, đụng vào sẽ để lại sẹo hoặc dấu đen."
“Nga, cám ơn bác sĩ." Nữ sinh đã thanh tỉnh lại, dựa vào thành giường, lấy gương ra nhìn.
Triệu Tuyết Diễm nghe nữ sinh không sao, cũng an ủi cô, bảo đừng để ý, vẫn đẹp lắm, mấy ngày sau là tan bầm thôi. Còn nói giỡn với cô, đùa thử với bạn trai xem sao, nói với hắn về sau cũng không tan bầm, coi hắn có để tâm không.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, người này đâu giống làm sát thủ đâu, là cô giáo hòa nhã dễ gần điển hình mà, hơn nữa thoạt nhìn cũng không nghiêm khắc.
“Đến phiên cậu."
Ai ngờ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa mới khen vài câu, Triệu Tuyết Diễm lập tức biến sắc, xoay đầu nhìn nam sinh.
Đừng thấy nam sinh cao to vậy chứ, vừa nghe gọi mình hắn liền giật nảy, “Cô… cô Triệu."
Công Tôn tháo ống nghe ra xem náo nhiệt.
“Giờ làm gì với cậu đây, muốn phạt hay ghi lỗi?" Triệu Tuyết Diễm khoanh tay, lạnh băng nhìn nam sinh.
“Đừng mà cô, không liên quan tới em."
“Một đám chơi với nhau ở dưới, có một mình cậu chạy lên, vậy không phải cậu thì là ai?" Triệu Tuyết Diễm chống nạnh, “Có cần tìm cảnh sát làm kiểm tra vân tay không?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không tự giác rút rút khóe miệng — Nháy mắt đã trở nên đáng sợ!
“Không phải, tụi em đang chơi bóng rổ, còn bóng đá là sân thể dục bên cạnh."
“Sân thể dục?" Triển Chiêu tính khoảng cách, “Vậy trái đó không phải Conan đá mà là Ultraman (*)!"
(*) Ultraman là siêu nhân ý, không biết hồi nhỏ mọi người có coi phim này không
Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ hắn, ý nói — Đừng cắt lời người ta, Miêu nhi.
Ai ngờ Triệu Tuyết Diễm đột nhiên xoay đầu nhìn hai người, “Hai đứa học năm hai? Không đi học chạy tới đây làm gì?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói, “Khám bệnh!"
Công Tôn ngẩng đầu, “Bọn họ phải viết đơn xin nghỉ, tôi bảo bọn họ chờ."
Triệu Tuyết Diễm thu tầm mắt lại, trừng nam sinh kia, “Viết tên với lớp xuống, chờ xử phạt!"
“Oan quá cô!" Nam sinh nóng nảy, “Trái banh đó không phải em đá mà!"
“Vậy là ai?" Bạch Ngọc Đường thấy nói mãi mà chưa vào trọng điểm, có chút buồn bực.
“Lúc nãy chúng tôi đang chơi bóng rổ, sân thể dục bên cạnh đột nhiên có đứa đá banh sang, chúng tôi sợ ảnh hưởng, cho nên thuận tiện đá trái banh ra cửa." Nam sinh giải thích, “Cái này cũng bình thường thôi, sân bên kia thường đá sang bên này, chúng tôi lúc nào cũng đá ra cửa, sẽ có người bên kia chạy qua nhặt. Nhưng mà lần này tôi dùng sức hơi nhiều, cho nên trái banh bị đá ra giữa đường. Vừa lúc có một nữ sinh ôm chồng sách bước tới, tôi nghĩ nếu làm người ta té thì xong luôn, cho nên chạy tới… Không nghĩ tới nữ sinh kia nhấc chân, đá trái banh đi…"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thanh, “Cậu nói đá trái banh là một nữ sinh?"
“Đúng vậy." Nam sinh gật đầu.
“A." Triệu Tuyết Diễm cười lạnh, “Lừa quỷ hả?"
“Thật mà."
“Nữ sinh kia tên gì?"
“Tôi không biết…"
“Diện mạo?"
“Vóc dáng không cao, cô ta ôm chồng sách che cả mặt nên tôi không thấy."
Triệu Tuyết Diễm cười lạnh, “Nói tiếp đi."
“Tôi cảm thấy hắn không nói dối."
Đang lúc nam sinh hết đường chối cãi, Triển Chiêu bỗng nhiên lên tiếng.
Nam sinh nhìn Triển Chiêu như nhìn thấy ân nhân.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Nếu đặt ra một câu chuyện, nói là nam sinh cao lớn sẽ dễ làm người ta tin hơn là một nữ sinh thấp bé."
“Đúng vậy!" Nam sinh gật đầu, “Tôi thấy cô ta đá trái banh đi, trái banh bay về phía dãy lầu, tôi chủ yếu muốn nhặt bóng giùm, ai ngờ trái banh lại làm bể cửa thủy tinh còn làm người ta bị thương." Nam sinh chán nản, “Nữ sinh kia cũng quá mạnh, Carlos năm đó cũng không đá được như vậy, bay hơn nửa sân mà còn mang lực sát thương."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều muốn cười.
Triệu Tuyết Diễm tựa hồ cũng không chịu tiếp thu.
Lúc này, nữ sinh kia lên tiếng, “Cô ơi, hay là điều tra rõ đi. Hắn cũng không phải cố ý, em cũng không sao rồi."
Triệu Tuyết Diễm cúi đầu nhìn nữ sinh, thanh âm lập tức trở nên mềm mỏng, “Khó có được người phóng khoáng như em. Vầy đi, tiền thuốc men của em để cho cậu ta trả, quan sát hai ngày, có muốn kiện cô ta hay không để em quyết định, để lại sẹo thì cậu ta phụ trách!"
Nam sinh vừa nghe, vội vàng giơ tay, “Không thành vấn đề!"
Nữ sinh đỏ mặt, nam sinh thì hắc hắc cười ngây ngô, tâm nói, ngẫu nhiên đá đi một trái bóng lại kiếm được bạn gái xinh đẹp thì còn gì bằng.
Triệu Tuyết Diễm liếc hắn, nói với Công Tôn, “Cám ơn nhiều, tôi còn phải về lớp dạy tiếp. Phiền anh chăm sóc học trò giùm tôi."
“Nga… Không thành vấn đề." Công Tôn gật đầu, trong lòng nghĩ, ai da, cô giáo này đủ khốc nha, so với bác sĩ cũng chẳng khách khí, chỉ nhẹ nhàng với học sinh của mình thôi.
Triệu Tuyết Diễm ngẩng đầu, ra ngoài, tiếng giày cao gót chạm đất vang lên.
Chờ cô đi hẳn, Triển Chiêu mới hỏi nữ sinh, “Ai, cô ấy có phải là người theo chủ nghĩa nữ quyền?"
“Cũng dễ thấy mà!" Nữ sinh cầm ly nước Công Tôn đưa sang, gật đầu, “Cô Triệu đối xử với sinh viên nữ rất tốt, nhưng mà rất hận đàn ông, đối xử với nam sinh giống như đối xử với chó vậy."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhướn mày — Không phải chứ?
“Thật đó." Nam sinh chơi bóng rổ cũng vỗ ngực nói, “Cô Triệu nổi tiếng là quỷ gặp còn phải sợ, nổi danh thống hận đàn ông. Có một lần, có một bạn nam rất lịch sự mở cửa giùm cô ấy, vậy mà cổ lại chửi ầm lên mắng hắn tới phát khóc, rất khủng khiếp!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái — Đầy đủ tính cách của một sát thủ.
“Cổ vì bắt nam sinh trốn học mà vào thẳng nhà vệ sinh nam." Nữ sinh kia cũng rất bất đắc dĩ, “Câu nói cửa miệng chính là, đàn ông có lợi hại tới đâu cũng là do phụ nữ sinh ra! Cho nên đàn ông là loài phụ thuộc và phụ nữ!"
Triển Chiêu rụt cổ lại — Sống theo chủ nghĩa nữ quyền! Lần đầu tiên gặp một người cực đoan như vậy ở trong nước!
“Hôm nay cũng may có hai người." Nam sinh nói lời cảm tạ với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Nếu không có hai người, tôi đã trở thành người chết thay rồi, còn nữa, cám ơn bác sĩ."
Công Tôn cười cười, “Chỉ là chút lòng thành, nhưng mà lúc nãy cậu nói thật?"
“Cái gì… À!" Nam sinh tỉnh táo, “Nữ sinh đó sao?"
“Ừ." Công Tôn gật đầu, khoanh tay lại, “Xương của con người quyết định sức mạnh của họ, chân có sức lớn cũng liên quan tới hình thể của con người. Có thể quan sát chân của cầu thủ bóng đá là thấy, rất có lực, xương đùi thô, chân và mông cũng lớn, nhưng bàn chân và mắt cá lại nhỏ. Từ chỗ sân bóng rổ đến phòng 3, làm vỡ thủy tinh còn tạo ra thương tổn, dáng người của nữ sinh kia hẳn là phải tương đối cường tráng?"
“Không hề!" Nam sinh lắc đầu, “Lúc nãy tôi cũng đã nói, nữ sinh kia rất xinh đẹp, tôi thấy mặt rồi, nếu không phải mỹ nữ tôi sẽ chẳng tới nhặt bóng đâu."
Nam sinh vừa nói xong, nữ sinh nằm trên giường liền liếc hắn, “Trông mặt mà bắt hình dong!"
“Nói giỡn nói giỡn thôi." Nam sinh còn rất vui tươi, khoát tay, “Không phải mỹ nữ mình cũng nhặt mà." Nói xong, tự giới thiệu, “Tôi là Lưu Ảnh, mọi người xung hô thế nào? Tôi chưa từng gặp hai người, chẳng lẽ là hai học sinh chuyển trường siêu đẹp trai trong lời đồn?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cười cười, tự giới thiệu.
Nam sinh vỗ tay một cái, “Tan học cùng nhau chơi bóng nha? Tiết ba tiết bốn hai người có học không? Chơi bóng rổ xong chúng ta đi ăn lẩu."
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu muốn hỏi tình trạng của nữ sinh kia cho nên liền đồng ý, “Chúng tôi rảnh."
“Ok!" Nam sinh còn hỏi số điện thoại của hai người.
Công Tôn hỏi hắn, “Cậu miêu tả lại nữ sinh kia đi."
Nam sinh nhìn Công Tôn, giống như không rõ sao hắn lại hiếu kỳ như vậy.
Công Tôn cười, “Chân của nữ sinh kia có thể bị thương."
“Nga!" Nam sinh nghĩ nghĩ, “Vóc dáng thoạt nhìn rất nhỏ, khoảng 1m6, có cảm giác đặc biệt thanh thuần, nhưng mà lực của đôi chân… Chậc, chắc là do may mắn thôi."
“Ngực có lớn không?"
Một câu của Triển Chiêu làm nữ sinh nằm trên giường phun hết nước lên thảm, có chút kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, lúc nãy đúng thật là cô rất có hảo cảm với hắn, hơn nữa theo bản năng của nữ sinh, cảm thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất có tiềm năng hủ… Nhưng mà, sao lại hỏi câu này?
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, Công Tôn rút rút khóe miệng.
Nam sinh cười xấu xa, nháy mắt với Triển Chiêu, “Cũng không tệ, rất được!"
Mọi người suy nghĩ — Lực bàn chân mạnh như vậy hẳn là có học võ, các phương diện khác… đều rất phù hợp với Ghost.
“Tên là gì, cậu có biết không?" Triển Chiêu hỏi.
“Ách…" Nam sinh có chút chần chờ, sau đó gãi đầu, “Chưa kịp hỏi."
Lúc này, điện thoại của hắn reo lên. Nam sinh lấy ra xem, “Ai nha, tôi còn phải đi học! Lát nữa trước tiết ba, tập hợp ở sân bóng nha!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Nam sinh vừa ra cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người lại đưa di động cho nữ sinh, “Lưu số của bạn đi."
Nữ sinh đỏ mặt, “Chi vậy…"
“Lỡ bạn có chuyện gì rồi sao? Mình chịu trách nhiệm mà!"
Nữ sinh đỏ mặt nhưng vẫn lưu số mình cho hắn, nam sinh cầm điện thoại, lao đi như một cơn gió.
Công Tôn ở bên cạnh lắc đầu, “Ai nha, tuổi trẻ a, quả nhiên sức sống tràn trề."
Nữ sinh lấy chăn che mặt, có chút xấu hổ, “Hắn là đội phó đội bóng rổ, rất nổi tiếng, nhưng mà đào hoa lắm, cả ngày đi theo đuổi con gái."
Công Tôn nhìn cô, “Vậy sao? Vậy không được rồi! Không đáng tin cậy."
“Tôi mới không cần hắn." Nữ sinh nhếch khóe miệng, “Nhưng mà hẹn hò với hắn một lần cũng được."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gãi đầu… Thời đại thay đổi rồi, nam sinh nữ sinh bây giờ chẳng ngây thơ như bọn họ ngày xưa.
Trong chốc lát, có hai nữ sinh tới đón bạn về, Triển Chiêu bọn họ về phòng y tế, bọn họ đã phá tường ra, chờ Công Tôn tới khám nghiệm tử thi.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, Lưu Ảnh kia, cậu có cảm thấy hắn có điều giấu diếm không?"
“Tuyệt đối có." Triển Chiêu gật đầu, “Hắn biết danh tính của nữ sinh kia, chỉ là cố ý không nói cho chúng ta biết."
“Tại sao?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
“Ý thức có mối nguy chứ sao!" Triển Chiêu cười, khoát tay, “Lát nữa đi chơi bóng rổ đi!"
Tất cả đồng loạt xoay đầu nhìn hắn, “Cậu biết chơi bóng rổ?!"
Triển Chiêu xụ mặt, “Mấy người coi thường tôi!"
Do dự một chút, mọi người ăn ý xoay đầu lại, than thở, “Đi đứng còn chưa xong nói chi chơi bóng…"
Triển Chiêu tức muốn chết.
Công Tôn bảo cặp song sinh đặt thi thể lên giường bệnh, nhíu mày, “Là nam."
“Là nam nhưng sao tóc dài vậy?" Tất cả đồng thời nhíu mày.
“Tôi phải giải phẫu, sau đó mới có thể ọi người biết kết quả." Công Tôn tiếp tục làm việc.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy tới giờ rồi, liền theo lời hứa xuống sân chơi bóng.
Tới sân bóng, liền nhìn thấy đội trưởng đứng mắng người, “Lưu Ảnh đâu, cái thằng chết bằm kia sao còn chưa tới, điện thoại cũng không thèm nghe!"
“Lúc nãy học được nửa tiết, nó nhận được tin nhắn sau đó liền trốn đi."
“Đi tìm thử coi!"
“Không thấy, tìm trong phòng học với ký túc xá rồi, không chừng đã đi hẹn hò."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩn người, đều nhíu mày.
“Miêu nhi?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Triển Chiêu lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Người Triển Chiêu gọi là nữ sinh bị thương lúc nãy, Triển Chiêu nhớ số của cô. Sau khi chuyển máy, Triển Chiêu hỏi, “Lưu Ảnh có ở cạnh cô không?"
Nữ sinh có chút mờ mịt, “Không a."
Triển Chiêu gấp di động lại, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Không ổn rồi!"
Ba người sau khi sang phòng bệnh, chỉ thấy một nữ sinh nằm trên giường, bên cạnh là nam sinh đang xấu hổ, hắn mặc đồ thể dục, trên người mồ hôi chảy ròng ròng. Cô giáo sử dụng tên giả Triệu Tuyết Diễm kia, cũng chính là sát thủ Tuyết Nhạn, đứng bên cạnh, nhẹ nhàng chăm sóc nữ sinh.
Nữ sinh nằm trên giường làm Triển Chiêu chú ý.
Mới vừa vào cửa, Triển Chiêu đã nhẹ nhàng dùng khuỷu tay chọt Bạch Ngọc Đường, bĩu môi nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Ngực lớn!"
Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn hắn — Lớn nhỏ cái gì, chẳng lẽ ai cũng là Ghost? Là Ghost cũng chẳng dễ xỉu như vậy.
“Sao lại xỉu?" Công Tôn đeo ống nghe, lại bị khuôn mặt của nữ sinh hấp dẫn tầm mắt… Căn bản nhìn rất được, nhưng mà trên trán có một cục u.
“Đụng phải cột điện?" Công Tôn nhíu mày.
“Không phải, tôi đang dạy học, đột nhiên có một trái bóng bay vào, vừa lúc đụng trúng em ấy." Triệu Tuyết Diễm rất bất đắc dĩ.
“Trái bóng?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Cô dạy phòng nào vậy?"
“Phòng ba."
Triển Chiêu còn theo sát Bạch Ngọc Đường, nói, “Trái bóng kia có vấn đề…"
Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn hắn, “Cậu cũng thấy vậy?"
“Ừ!" Triển Chiêu gật đầu, “Nhất định là do Conan đá!"
…
Trầm mặc một lát, nam sinh kia đột nhiên cười lên.
“Haha…" Ngay cả nữ sinh nằm trên giường cũng tỉnh, cười xong cảm thấy đầu hơi đau, xoa đầu than “Ai ui".
Công Tôn cẩn thận kiểm tra một chút, “Chuyện nhỏ thôi, tan bầm là được rồi, giờ nằm ở đây nghỉ, lát nữa thì về nhà. Mấy ngày nay đừng ăn đồ chua với đồ cay, đừng gãi cũng đừng xoa, lúc rửa mặt phải cẩn thận, nó sẽ tự tan, đụng vào sẽ để lại sẹo hoặc dấu đen."
“Nga, cám ơn bác sĩ." Nữ sinh đã thanh tỉnh lại, dựa vào thành giường, lấy gương ra nhìn.
Triệu Tuyết Diễm nghe nữ sinh không sao, cũng an ủi cô, bảo đừng để ý, vẫn đẹp lắm, mấy ngày sau là tan bầm thôi. Còn nói giỡn với cô, đùa thử với bạn trai xem sao, nói với hắn về sau cũng không tan bầm, coi hắn có để tâm không.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, người này đâu giống làm sát thủ đâu, là cô giáo hòa nhã dễ gần điển hình mà, hơn nữa thoạt nhìn cũng không nghiêm khắc.
“Đến phiên cậu."
Ai ngờ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa mới khen vài câu, Triệu Tuyết Diễm lập tức biến sắc, xoay đầu nhìn nam sinh.
Đừng thấy nam sinh cao to vậy chứ, vừa nghe gọi mình hắn liền giật nảy, “Cô… cô Triệu."
Công Tôn tháo ống nghe ra xem náo nhiệt.
“Giờ làm gì với cậu đây, muốn phạt hay ghi lỗi?" Triệu Tuyết Diễm khoanh tay, lạnh băng nhìn nam sinh.
“Đừng mà cô, không liên quan tới em."
“Một đám chơi với nhau ở dưới, có một mình cậu chạy lên, vậy không phải cậu thì là ai?" Triệu Tuyết Diễm chống nạnh, “Có cần tìm cảnh sát làm kiểm tra vân tay không?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không tự giác rút rút khóe miệng — Nháy mắt đã trở nên đáng sợ!
“Không phải, tụi em đang chơi bóng rổ, còn bóng đá là sân thể dục bên cạnh."
“Sân thể dục?" Triển Chiêu tính khoảng cách, “Vậy trái đó không phải Conan đá mà là Ultraman (*)!"
(*) Ultraman là siêu nhân ý, không biết hồi nhỏ mọi người có coi phim này không
Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ hắn, ý nói — Đừng cắt lời người ta, Miêu nhi.
Ai ngờ Triệu Tuyết Diễm đột nhiên xoay đầu nhìn hai người, “Hai đứa học năm hai? Không đi học chạy tới đây làm gì?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói, “Khám bệnh!"
Công Tôn ngẩng đầu, “Bọn họ phải viết đơn xin nghỉ, tôi bảo bọn họ chờ."
Triệu Tuyết Diễm thu tầm mắt lại, trừng nam sinh kia, “Viết tên với lớp xuống, chờ xử phạt!"
“Oan quá cô!" Nam sinh nóng nảy, “Trái banh đó không phải em đá mà!"
“Vậy là ai?" Bạch Ngọc Đường thấy nói mãi mà chưa vào trọng điểm, có chút buồn bực.
“Lúc nãy chúng tôi đang chơi bóng rổ, sân thể dục bên cạnh đột nhiên có đứa đá banh sang, chúng tôi sợ ảnh hưởng, cho nên thuận tiện đá trái banh ra cửa." Nam sinh giải thích, “Cái này cũng bình thường thôi, sân bên kia thường đá sang bên này, chúng tôi lúc nào cũng đá ra cửa, sẽ có người bên kia chạy qua nhặt. Nhưng mà lần này tôi dùng sức hơi nhiều, cho nên trái banh bị đá ra giữa đường. Vừa lúc có một nữ sinh ôm chồng sách bước tới, tôi nghĩ nếu làm người ta té thì xong luôn, cho nên chạy tới… Không nghĩ tới nữ sinh kia nhấc chân, đá trái banh đi…"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thanh, “Cậu nói đá trái banh là một nữ sinh?"
“Đúng vậy." Nam sinh gật đầu.
“A." Triệu Tuyết Diễm cười lạnh, “Lừa quỷ hả?"
“Thật mà."
“Nữ sinh kia tên gì?"
“Tôi không biết…"
“Diện mạo?"
“Vóc dáng không cao, cô ta ôm chồng sách che cả mặt nên tôi không thấy."
Triệu Tuyết Diễm cười lạnh, “Nói tiếp đi."
“Tôi cảm thấy hắn không nói dối."
Đang lúc nam sinh hết đường chối cãi, Triển Chiêu bỗng nhiên lên tiếng.
Nam sinh nhìn Triển Chiêu như nhìn thấy ân nhân.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Nếu đặt ra một câu chuyện, nói là nam sinh cao lớn sẽ dễ làm người ta tin hơn là một nữ sinh thấp bé."
“Đúng vậy!" Nam sinh gật đầu, “Tôi thấy cô ta đá trái banh đi, trái banh bay về phía dãy lầu, tôi chủ yếu muốn nhặt bóng giùm, ai ngờ trái banh lại làm bể cửa thủy tinh còn làm người ta bị thương." Nam sinh chán nản, “Nữ sinh kia cũng quá mạnh, Carlos năm đó cũng không đá được như vậy, bay hơn nửa sân mà còn mang lực sát thương."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều muốn cười.
Triệu Tuyết Diễm tựa hồ cũng không chịu tiếp thu.
Lúc này, nữ sinh kia lên tiếng, “Cô ơi, hay là điều tra rõ đi. Hắn cũng không phải cố ý, em cũng không sao rồi."
Triệu Tuyết Diễm cúi đầu nhìn nữ sinh, thanh âm lập tức trở nên mềm mỏng, “Khó có được người phóng khoáng như em. Vầy đi, tiền thuốc men của em để cho cậu ta trả, quan sát hai ngày, có muốn kiện cô ta hay không để em quyết định, để lại sẹo thì cậu ta phụ trách!"
Nam sinh vừa nghe, vội vàng giơ tay, “Không thành vấn đề!"
Nữ sinh đỏ mặt, nam sinh thì hắc hắc cười ngây ngô, tâm nói, ngẫu nhiên đá đi một trái bóng lại kiếm được bạn gái xinh đẹp thì còn gì bằng.
Triệu Tuyết Diễm liếc hắn, nói với Công Tôn, “Cám ơn nhiều, tôi còn phải về lớp dạy tiếp. Phiền anh chăm sóc học trò giùm tôi."
“Nga… Không thành vấn đề." Công Tôn gật đầu, trong lòng nghĩ, ai da, cô giáo này đủ khốc nha, so với bác sĩ cũng chẳng khách khí, chỉ nhẹ nhàng với học sinh của mình thôi.
Triệu Tuyết Diễm ngẩng đầu, ra ngoài, tiếng giày cao gót chạm đất vang lên.
Chờ cô đi hẳn, Triển Chiêu mới hỏi nữ sinh, “Ai, cô ấy có phải là người theo chủ nghĩa nữ quyền?"
“Cũng dễ thấy mà!" Nữ sinh cầm ly nước Công Tôn đưa sang, gật đầu, “Cô Triệu đối xử với sinh viên nữ rất tốt, nhưng mà rất hận đàn ông, đối xử với nam sinh giống như đối xử với chó vậy."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhướn mày — Không phải chứ?
“Thật đó." Nam sinh chơi bóng rổ cũng vỗ ngực nói, “Cô Triệu nổi tiếng là quỷ gặp còn phải sợ, nổi danh thống hận đàn ông. Có một lần, có một bạn nam rất lịch sự mở cửa giùm cô ấy, vậy mà cổ lại chửi ầm lên mắng hắn tới phát khóc, rất khủng khiếp!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái — Đầy đủ tính cách của một sát thủ.
“Cổ vì bắt nam sinh trốn học mà vào thẳng nhà vệ sinh nam." Nữ sinh kia cũng rất bất đắc dĩ, “Câu nói cửa miệng chính là, đàn ông có lợi hại tới đâu cũng là do phụ nữ sinh ra! Cho nên đàn ông là loài phụ thuộc và phụ nữ!"
Triển Chiêu rụt cổ lại — Sống theo chủ nghĩa nữ quyền! Lần đầu tiên gặp một người cực đoan như vậy ở trong nước!
“Hôm nay cũng may có hai người." Nam sinh nói lời cảm tạ với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Nếu không có hai người, tôi đã trở thành người chết thay rồi, còn nữa, cám ơn bác sĩ."
Công Tôn cười cười, “Chỉ là chút lòng thành, nhưng mà lúc nãy cậu nói thật?"
“Cái gì… À!" Nam sinh tỉnh táo, “Nữ sinh đó sao?"
“Ừ." Công Tôn gật đầu, khoanh tay lại, “Xương của con người quyết định sức mạnh của họ, chân có sức lớn cũng liên quan tới hình thể của con người. Có thể quan sát chân của cầu thủ bóng đá là thấy, rất có lực, xương đùi thô, chân và mông cũng lớn, nhưng bàn chân và mắt cá lại nhỏ. Từ chỗ sân bóng rổ đến phòng 3, làm vỡ thủy tinh còn tạo ra thương tổn, dáng người của nữ sinh kia hẳn là phải tương đối cường tráng?"
“Không hề!" Nam sinh lắc đầu, “Lúc nãy tôi cũng đã nói, nữ sinh kia rất xinh đẹp, tôi thấy mặt rồi, nếu không phải mỹ nữ tôi sẽ chẳng tới nhặt bóng đâu."
Nam sinh vừa nói xong, nữ sinh nằm trên giường liền liếc hắn, “Trông mặt mà bắt hình dong!"
“Nói giỡn nói giỡn thôi." Nam sinh còn rất vui tươi, khoát tay, “Không phải mỹ nữ mình cũng nhặt mà." Nói xong, tự giới thiệu, “Tôi là Lưu Ảnh, mọi người xung hô thế nào? Tôi chưa từng gặp hai người, chẳng lẽ là hai học sinh chuyển trường siêu đẹp trai trong lời đồn?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cười cười, tự giới thiệu.
Nam sinh vỗ tay một cái, “Tan học cùng nhau chơi bóng nha? Tiết ba tiết bốn hai người có học không? Chơi bóng rổ xong chúng ta đi ăn lẩu."
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu muốn hỏi tình trạng của nữ sinh kia cho nên liền đồng ý, “Chúng tôi rảnh."
“Ok!" Nam sinh còn hỏi số điện thoại của hai người.
Công Tôn hỏi hắn, “Cậu miêu tả lại nữ sinh kia đi."
Nam sinh nhìn Công Tôn, giống như không rõ sao hắn lại hiếu kỳ như vậy.
Công Tôn cười, “Chân của nữ sinh kia có thể bị thương."
“Nga!" Nam sinh nghĩ nghĩ, “Vóc dáng thoạt nhìn rất nhỏ, khoảng 1m6, có cảm giác đặc biệt thanh thuần, nhưng mà lực của đôi chân… Chậc, chắc là do may mắn thôi."
“Ngực có lớn không?"
Một câu của Triển Chiêu làm nữ sinh nằm trên giường phun hết nước lên thảm, có chút kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, lúc nãy đúng thật là cô rất có hảo cảm với hắn, hơn nữa theo bản năng của nữ sinh, cảm thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất có tiềm năng hủ… Nhưng mà, sao lại hỏi câu này?
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, Công Tôn rút rút khóe miệng.
Nam sinh cười xấu xa, nháy mắt với Triển Chiêu, “Cũng không tệ, rất được!"
Mọi người suy nghĩ — Lực bàn chân mạnh như vậy hẳn là có học võ, các phương diện khác… đều rất phù hợp với Ghost.
“Tên là gì, cậu có biết không?" Triển Chiêu hỏi.
“Ách…" Nam sinh có chút chần chờ, sau đó gãi đầu, “Chưa kịp hỏi."
Lúc này, điện thoại của hắn reo lên. Nam sinh lấy ra xem, “Ai nha, tôi còn phải đi học! Lát nữa trước tiết ba, tập hợp ở sân bóng nha!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Nam sinh vừa ra cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người lại đưa di động cho nữ sinh, “Lưu số của bạn đi."
Nữ sinh đỏ mặt, “Chi vậy…"
“Lỡ bạn có chuyện gì rồi sao? Mình chịu trách nhiệm mà!"
Nữ sinh đỏ mặt nhưng vẫn lưu số mình cho hắn, nam sinh cầm điện thoại, lao đi như một cơn gió.
Công Tôn ở bên cạnh lắc đầu, “Ai nha, tuổi trẻ a, quả nhiên sức sống tràn trề."
Nữ sinh lấy chăn che mặt, có chút xấu hổ, “Hắn là đội phó đội bóng rổ, rất nổi tiếng, nhưng mà đào hoa lắm, cả ngày đi theo đuổi con gái."
Công Tôn nhìn cô, “Vậy sao? Vậy không được rồi! Không đáng tin cậy."
“Tôi mới không cần hắn." Nữ sinh nhếch khóe miệng, “Nhưng mà hẹn hò với hắn một lần cũng được."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gãi đầu… Thời đại thay đổi rồi, nam sinh nữ sinh bây giờ chẳng ngây thơ như bọn họ ngày xưa.
Trong chốc lát, có hai nữ sinh tới đón bạn về, Triển Chiêu bọn họ về phòng y tế, bọn họ đã phá tường ra, chờ Công Tôn tới khám nghiệm tử thi.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, Lưu Ảnh kia, cậu có cảm thấy hắn có điều giấu diếm không?"
“Tuyệt đối có." Triển Chiêu gật đầu, “Hắn biết danh tính của nữ sinh kia, chỉ là cố ý không nói cho chúng ta biết."
“Tại sao?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
“Ý thức có mối nguy chứ sao!" Triển Chiêu cười, khoát tay, “Lát nữa đi chơi bóng rổ đi!"
Tất cả đồng loạt xoay đầu nhìn hắn, “Cậu biết chơi bóng rổ?!"
Triển Chiêu xụ mặt, “Mấy người coi thường tôi!"
Do dự một chút, mọi người ăn ý xoay đầu lại, than thở, “Đi đứng còn chưa xong nói chi chơi bóng…"
Triển Chiêu tức muốn chết.
Công Tôn bảo cặp song sinh đặt thi thể lên giường bệnh, nhíu mày, “Là nam."
“Là nam nhưng sao tóc dài vậy?" Tất cả đồng thời nhíu mày.
“Tôi phải giải phẫu, sau đó mới có thể ọi người biết kết quả." Công Tôn tiếp tục làm việc.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy tới giờ rồi, liền theo lời hứa xuống sân chơi bóng.
Tới sân bóng, liền nhìn thấy đội trưởng đứng mắng người, “Lưu Ảnh đâu, cái thằng chết bằm kia sao còn chưa tới, điện thoại cũng không thèm nghe!"
“Lúc nãy học được nửa tiết, nó nhận được tin nhắn sau đó liền trốn đi."
“Đi tìm thử coi!"
“Không thấy, tìm trong phòng học với ký túc xá rồi, không chừng đã đi hẹn hò."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩn người, đều nhíu mày.
“Miêu nhi?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Triển Chiêu lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Người Triển Chiêu gọi là nữ sinh bị thương lúc nãy, Triển Chiêu nhớ số của cô. Sau khi chuyển máy, Triển Chiêu hỏi, “Lưu Ảnh có ở cạnh cô không?"
Nữ sinh có chút mờ mịt, “Không a."
Triển Chiêu gấp di động lại, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Không ổn rồi!"
Tác giả :
Nhĩ Nhã