S.C.I. Mê Án Tập
Quyển 11 - Chương 20: Vị khách người nước ngoài
Mọi người thấy Triển Chiêu bật cười thì kinh hãi không ngớt, Bao Chửng lại khẽ hi vọng trong lòng, nhìn Triển Chiêu, “Cậu cười hả?"
Triển Chiêu gật đầu.
“Rất thú vị sao?"
Triển Chiêu vẫn gật đầu.
“Có phát hiện đúng không?"
Triển Chiêu tiếp tục gật đầu.
“Không cần chết nhiều người đúng không?"
Triển Chiêu trong thời điểm mấu chốt lại không gật đầu.
Bao Chửng mặt đen lại biến trắng, nhưng Triển Chiêu sau khi dừng lại một lúc thì chậm rãi nói một câu, “Hẳn là nổ không nổi."
“A?"Bao Chửng không giải thích được.
Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, cậu nhìn cánh tay cậu ta kìa."
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, sau khi nhìn thoáng qua, đột nhiên cũng bật cười.
Bao Chửng chưa kịp hiểu gì, đã thấy Bạch Ngọc Đường bay qua lan can, chạy tới bên cạnh thanh niên nọ, cậu ta đột nhiên gào thét, kêu Bạch Ngọc Đường không được đến, những cảnh sát khác cũng bị doạ đến ngây cả người.
Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn tới bên cạnh cậu ta, không chút hoang mang, nắm lấy cánh tay đang cầm thiết bị điều khiển từ xa của cậu ta kéo mạnh xuống … Sau đó, một sự tình bất ngờ phát sinh, cánh tay của thanh niên nọ bị kéo lìa ra ―― hoá ra là tay giả.
Bao Chửng ngây ngẩn cả người, những đội cảnh sát cũng ngây ngẩn cả người, mọi người không biết nên mở miệng sao nữa.
Bạch Ngọc Đường áp giải cậu ta cùng cánh tay giả về chỗ Bao Chửng, Triển Chiêu đi qua nhìn một chút, hỏi Tần Âu, “Thiết bị khống chế này phải hàng thật không?"
Tần Âu nhìn thoáng qua, lắc đầu, “Tôi đời này chưa bao giờ thấy qua thiết bị khống chế nào nhìn như thế này, giống một món đồ chơi bằng nhựa rẻ tiền ven đường á."
Nói xong liền muốn mở nó ra xem xét bên trong, cậu nhóc kia vộ hét lớn, “Đừng a! Tháo ra sẽ chết người đó!"
Triển Chiêu nhìn cậu ta, hỏi, “Ai kêu cậu cầm thứ này đứng ở đây hả?"
Cậu ta liền chường ra khuôn mặt đau khổ, “Không biết, một người thanh niên."
“Bề ngoài trông thế nào, là ai?"Bao Chửng hỏi, “Lúc hắn đưa bom cho cậu đã nói những gì? Kể rõ ra!"
Cậu nhóc kia thấy Bao Chửng mặt đen thui thì sợ hãi vô cùng, vội nói, “… Mấy hôm trước cháu lên forum than thở chuyện thi rớt đại học, lại bị tàn phế một cánh tay, đời này chẳng có gì vui thú cả, bằng không tự tử quách cho rồi … Sau đó thì nhận được một cái thư."
“Trong thư nói, hắn cũng vừa thi trượt đại học, cũng chẳng thiết sống nữa, rồi nói, không bằng chúng ta cùng nhau lưu lạc thiên nhai, làm chuyện đại sự!"
Bao Chửng nhíu mày, “Nói ngắn gọn thôi, chuyện về quả bom trước!"
“Nga… Hắn cho cháu một QQ, bọn cháu hàn huyên một chút, sau đó, hắn kêu cháu đến đây, đưa cho cháu thứ gì đó, gắn cho cháu một cái tay giả, sau đó mở cửa để cháu nhìn thấy cảnh sát bị buộc bom kia."
“Hắn kêu cháu ở chỗ này chờ, nói rằng lát nữa sẽ có người đến phá bom, đến lúc đó bắt cảnh sát giao tiền ra, sau đó đóng cửa chống trộm lại, chặn một cái tủ qua, rồi gỡ tay giả bỏ chạy… Cháu hãy cùng hắn liều mạng đi. Còn nói không thể tháo thiết bị khống chế đó ra, nếu không sẽ nổ chết, hơn nữa cũng không được sơ tán đoàn người, bằng không sẽ điều khiển bom từ xa."
“Cậu có đầu óc không a?"Bao Chửng nổi điên, “Một chút thường thức cũng không có?!"
Cậu nhóc cũng bị doạ đến choáng váng, “Cháu … Ai biết cháu lại xui vậy a."
Lúc này, Tần Âu đã tháo tung cái thiết bị khống chế kia ra, vừa nhìn thoáng qua, liền đưa cho Triển Chiêu bọn họ nhìn, “Trống không, quả nhiên là một thứ đồ chơi."
“Vậy … Vậy vì sao hắn…?" Cậu nhóc kia nóng nảy.
Bạch Ngọc Đường hỏi cậu ta, “Hắn còn nói gì không?"
“Không … Không có gì nữa."
“Đội trưởng."
Lúc này, vài cảnh sát tổ phá bom chạy tới, đưa cho hắn một cái rương nhỏ.
Tần Âu mở rương nhìn một chút, đều là dụng cụ chuyên dùng, khép rương, xách theo vào nhà hàng.
“Nè." Bạch Ngọc Đường kéo hắn lại, “Anh không mặc đồ chống cháy nổ à?"
Tần Âu cười cười, “Bom bự như vậy, có quần áo trên người hay không chẳng quan trọng đâu …"
“Ách …"Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, lúc nào rồi còn đùa nổi a.
Tần Âu không nói gì đem chiếc rương đi vào trong.
Cậu nhóc kia hỏi Triển Chiêu bọn họ, “Tôi … Không có chuyện gì cần tôi nữa đúng không? Vậy tôi đi nha?"
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, cười lạnh, “Mơ đẹp thế!"
“Tôi … Ai, anh cảnh sát a! Em cũng bị lừa mà!"
“Vậy sao cậu vừa rồi không cho cảnh sát lại gần, còn không cho sơ tán người?"Triển Chiêu hỏi ngược lại cậu ta.
“Tôi … Hắn bắt tôi làm thế a, hắn nói nếu tôi không nghe theo, liền trực tiếp nổ chết tôi." Cậu nhóc nhỏ giọng.
Bạch Ngọc Đường nói, “Cậu gấp cái gì, bọn tôi còn chưa hỏi xong."
“Tôi phải ở đây chờ sao?" Cậu ta liếc vào trong nhà hàng, lúc này, Tần Âu đã vào đến bên trong, mang theo cái rương đến bên cạnh Trần Mật.
“Đúng vậy."Triển Chiêu cũng gật đầu.
“Còn bao lâu a?"Cậu nhóc bày ra vẻ mặt cầu xin.
“Không lâu lắm đâu."Triển Chiêu cười nói, “Bom phá xong là được."
Cậu ta như muốn khóc thành tiếng, Bạch Ngọc Đường nhìn cậu ta một chút, hỏi lại, “Cậu không phải vẫn muốn tự sát sao, thế nào lại sợ thế? Sợ cái gì, nhiều người cùng cậu thế a!"
Trong nhà hàng, Tần Âu buông chiếc rương ra, rồi ngồi xuống trước mặt Trần Mật, cúi đầu kiểm tra bom trước ngực hắn, hỏi, “Chuyện gì xảy ra?"
Trần Mật lắc đầu, “Tôi tối qua trên đường về nhà bị đánh ngất, lúc tỉnh lại đã bị trói bom nằm ở chỗ này."
Tần Âu nhíu mày, “Một chút đầu mối cũng không có sao?" Vừa hỏi vừa mở nắp bom, nhìn hệ thống dây điện bên trong. Vừa nhìn thấy kết cấu quả bom thì nhíu mày, “Không giống kỹ thuật bình thường."
Trần Mật gật đầu, “Loại bom này bộ đội đặc chủng thường dùng, không phải hàng lậu."
Tần Âu nửa ngồi nửa quỳ, cầm lấy dụng cụ chuyên dùng khẽ gạt mớ dây điện ra, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên còn có những ống thủy tinh nhỏ.
“Chết tiệt!" Tần Âu đau đầu, chợt nghe Trần Mật hỏi, “Anh cũng xem bóng rổ à?"
Tần Âu ngẩn người, lập tức dở khóc dở cười nhìn hắn, “Cậu còn có tâm tình nói giỡn?"
Trần Mật cười rộ lên, “Chắc chắn anh tháo được, tôi không cần khẩn trương."
“Chưa chắc a."Tần Âu nói, “Tay tôi cứng rồi." Vừa nói, vừa nhanh nhẹn dỡ hết mấy tầng trang bị xuống.
“Trên đời này không có bom nào Tần Âu không phá được." Trần Mật đột nhiên nói, “Cảnh cục ai cũng biết điều đó, anh là thiên tài… Còn tôi là phế sài." (phế sài: củi bỏ đi, ta thấy có vần nên giữ nguyên từ hán ^^)
Tần Âu nhíu mày, “Không đâu."
“Nếu không phải anh rời khỏi cương vị công tác, tôi căn bản không thể ngồi lên vị trí này." Trần Mật như muốn thừa dịp trước khi chết đem hết những gì trong ngực nói ra, “Lúc đó thậm chí có rất nhiều người nghi ngời tôi hại anh."
Tần Âu nhịn không được cười cười, “Đừng nghe bọn họ nói bậy."
“Tôi sao có thể hại anh chứ." Trần Mật nhìn chằm chằm Tần Âu, hỏi, “Anh có nghi ngờ tôi không?"
Tần Âu lắc đầu, chuyên chú tháo dỡ bom.
Xa xa, Bạch Ngọc Đường hỏi cậu thanh niên kia, cụ thể đã cùng người kia nói những chuyện gì.
Cậu ta nói, người nọ đầu tiên là vào QQ lừa cậu ta, hỏi cậu ta có thích lang bạt giang hồ như trong phim không.
Bạch Ngọc Đường mí mắt giật giật, tâm nói, hẹn hò offline à!
“Sau đó… Hắn nói với tôi nhân sinh thật không như ý, mà tôi cũng không như ý y chang vậy, lập tức những cuộc trò chuyện càng ngày càng ăn ý, sau đó thì …"
“Sau đó bắt đầu hẹn gặp mặt, thương lượng đại sự?" Bạch Ngọc Đường cười hỏi cậu ta, “Cậu không biết dạo này internet có rất nhiều kẻ lừa đảo sao?"
Cậu ta nhíu mày, vẻ mặt cầu xin.
“Có rất nhiều người bị lừa vào tổ chức bán hàng đa cấp, còn có người bị lừa vào tay những kẻ buôn bán nội tạng đó."
Học sinh càng nghe càng sợ hãi, “Anh cảnh sát … Em chỉ muốn kết thêm bạn thôi a, nào biết sẽ có loại chuyện này a…"
Bạch Ngọc Đường bảo một cảnh sát lại đưa cậu ta đi, bước lên phía trước, thì thấy Triển Chiêu đang cầm ống nhòm quan sát tình hình bên trong nhà hàng, thú vị nhất chính là vẻ mặt của anh, khóe miệng hơi cong, nhếch lên thành một đường nét tuyệt đẹp.
Bạch Ngọc Đường có chút tò mò hỏi, “Miêu Nhi, sao thế?"
“Hừ hừ." Triển Chiêu cười cười, " Thật thú vị!"
“Cậu thú vị cái gì a?" Bao Chửng hình như đang bị hạ đường huyết, người hơi mệt mỏi tựa vào xe hút thuốc.
“Cục trưởng Bao, không có việc gì chứ?" Bạch Ngọc Đường nhìn sắc mặt hắn bất hảo, liền hỏi.
“Ai … Bệnh cũ thôi, đau dạ dày."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cũng vẫn bị đau dạ dày sao, cứ tưởng là mình đồng da sắt chứ, quả nhiên không thể bằng đen hay trắng để phán đoán về sự tráng kiện.
Bao Chửng vừa nói chuyện vừa quay đầu lại, thì thấy Tần Âu đứng trong nhà hàng làm một thủ thế với mọi người.
Bao Chửng gật đầu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu, liền hỏi, “Làm sao vậy?"
“Cậu ta phải cắt dây, nói chúng ta tìm công sự che chắn, vạn nhất không được, bom nổ may ra có thể sống sót." Bao Chửng nói rồi, ngồi xổm xuống.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Không sơ tán người qua đường?"
Bao Chửng xoa xoa bụng, “Cậu nghĩ sao? Tần Âu phải chờ lệnh của tôi mới cắt dây, chúng ta còn có chút thời gian để cân nhắc đó."
“Sơ tán người đi đường không dễ dàng như vậy." Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hơn nữa tiếng động sẽ rất lớn, phải tìm một khoảng không gian thật rộng để chứa người."
“Đừng lo." Lúc này, Triển Chiêu lắc lắc đầu, nói, “Hẳn là không thành vấn đề, cứ để hắn cắt đi."
“Ha hả."Bao Chửng cười cười, “Trước đây trong cảnh cục có lưu truyền một câu nói."
“Câu gì a?" Triển Chiêu hòa Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn Bao Chửng.
“Không có bom nào Tần Âu không phá được!"Bao Chửng nói, “Hôm nay không biết còn thích hợp không a."
“Áp dụng thử xem."Triển Chiêu cười cười, đưa tay, đối với Tần Âu ở xa xa dựng thẳng ngón tay cái.
Bao Chửng hồ nghi, “Sao cháu biết ám hiệu của bọn ta?"
Triển Chiêu nhướn mày, “Cháu là chuyên gia tâm lý mà!"
Vừa mới dứt lời, đã thấy Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo anh lại, ôm chặt lấy.
“Làm gì thế?" Triển Chiêu giương mắt nhìn anh.
“Phòng ngừa vạn nhất thôi…" Bạch Ngọc Đường cười nói “Hai ta xuống dưới rồi cũng không xa nhau được, kiếp sau đầu thai tiếp tục làm thanh mai trúc mã, tôi sẽ cố gắng chui ra sớm hơn."
Triển Chiêu dở khóc dở cười, thấy mọi người không chú ý, chính mình lại đang vùi mặt vào bên đầu của Bạch Ngọc Đường, liền nhẹ nhàng hôn lên tai cậu ta một cái.
“A…" Bạch Ngọc Đường hít một ngụm khí, nhìn Triển Chiêu, “Cậu …"
Triển Chiêu mỉm cười, Bạch Ngọc Đường phiền muộn, con mèo này … Đột nhiên lại nghĩ đến, đã lâu lắm rồi không có giao lưu “tình cảm" nha, hy vọng lần này không sao, trở lại cũng có thể “chúc mừng " một chút.
Tần Âu thấy mọi người đều chuẩn bị tốt rồi, liền động tay, lại hỏi Trần Mật, “Đúng rồi, có bạn gái chưa?"
Trần Mật biết, đây là thói quen của Tần Âu, hắn sẽ vào lúc cắt dây, tức là lúc nguy hiểm nhất, cùng người bị trói bom nói chuyện, sẽ hỏi đối phương một chuyện thú vị nào đó, để phân tán đi lực chú ý, làm như vậy kết quả sẽ là ―― nếu có chết, cũng sẽ không sợ hãi.
Tần Âu không đợi Trần Mật trả lời, đã hạ thủ, chợt nghe Trần Mật mở miệng, “Tôi thích chính là anh …"
Răng rắc một tiếng, một kéo của Tần Âu cắt không tồi, liền vỗ ngực ồn ào, “Nè, cậu có nói giỡn cũng tìm cái gì thú vị tí chứ, cậu không muốn tôi run tay làm nổ tung cả hai chứ hả?!"
Trần Mật nhíu mày, Tần Âu tháo bom trên người hắn xuống, trong lúc đó, Trần Mật muốn mắt đối mắt, nhưng Tần Âu vẫn không hề ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cầm bom đi ra ngoài, đối với tổ phá bom ở xa xa hét to, “Đem một cái rương chống cháy nổ đến đây!"
Bao Chửng vội phái người qua, đem bom nhét vào rồi đóng nắp lại, Bao Chửng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Trời ạ! Lão tử dù gì cũng muốn về hưu đã a."
Triển Chiêu ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm, “Đến tuổi chưa a?"
Bao Chửng mặt càng thêm đen, tàn bạo trừng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Sớm muộn gì cũng cho hai đưa đi cọ WC!"
Nói xong, mang theo người chuẩn bị rời đi.
Tần Âu đến bên cạnh Triển Chiêu bọn họ, Triển Chiêu cười tủm tỉm hỏi hắn, “Bị thổ lộ xong rồi a?"
Tần Âu sửng sốt, nhìn nhìn Triển Chiêu một chút, rồi thở dài lắc đầu, “Đi thôi."
Cổng trường tiểu học của thành phố S.
“Dương Dương, cậu không đi hướng này sao?"
Một cô bé cùng Lạc Dương ra cổng, thấy cậu nhóc đi hướng ngược lại, liền hỏi.
“Không a, hôm nay tớ không về nhà."Dương Dương tới một cửa hàng bán hoa ven đường mua một cây lan hồ điệp, nói, “Một người chú của tớ bị bệnh, tớ đi thăm chú ấy."
“Nga." Cô bé vẫy vẫy tay, “Vậy tạm biệt."
“Ừ, tạm biệt." Lạc Dương sau khi chào cô bé xong, tiếp tục đi phía trước. Đi chưa được mấy bước, đã thấy trên ghế đá phía trước cách đó không xa, có một cậu bé có lẽ bằng tuổi mình đang ngồi. Cậu bé này trông rất giống người ngoại quốc, da trắng, mắt to, mũi cao nhìn rất khả ái, còn có mái tóc hoe hoe vàng. Thế nhưng nhìn kỹ thì, tóc này hẳn là bị nhuộm. Lạc Dương có chút hiếu kỳ, nhỏ vậy mà lại nhuộm tóc a?
Chỉ thấy cậu nhóc kia lo lắng ngồi đó, trên tay cầm một tấm hình.
“Nè." Lạc Dương đi qua, hỏi cậu bé, “Cậu đang chờ ai hay là vừa tan học? Sao lại không đeo cặp?"
Đứa bé kia nhìn cậu một chút, nhíu mày, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi cậu, “Cảnh cục ở đâu?"
“Cậu muốn đến cảnh cục a?"
Bé trai gật đầu.
“Đến cảnh cục làm gì a?" Lạc Dương tháo cặp sách xuống, ngồi vào chỗ bên cạnh cậu bé kia, hỏi, “Là muốn báo án, hay muốn tìm người?"
Vừa hỏi, vừa đưa bánh quy cho cậu bé.
Bé trai do dự một chút rồi cũng nhận lấy bánh, “Tớ tìm ba ba."
“Ba ba cậu tên là gì a?"Lạc Dương hỏi.
“Không được nói." Bé trai lắc đầu.
“A?" Lạc Dương khó hiểu, “Vì sao không được nói?"
“Ba ba dặn, ai hỏi đều không được nói."
“Thế vầy đi, tớ biết đường đến cảnh cục, hay là tớ đưa cậu …"
Lạc Dương còn chưa dứt lời, đột nhiên, ở phía trước có một chiếc xe màu đen ngừng lại, cửa xe mở ra, có hai người mặc đồ đen bước xuống, đi qua bên này.
“Ai nha!" Đứa bé kia đột nhiên khẩn trương lên, tán loạn nhìn xung quanh, trên tay vẫn cầm chiếc bánh bích quy đã ăn phân nửa.
Lạc Dương sửng sốt, bản thân cậu bé lại không giống hài tử bình thường, loại tình huống này cũng không phải chưa từng thấy qua, liền nắm lấy tay bé trai kia, nói, “Đi!"
Nói xong, kéo cậu nhóc vào một con hẻm nhỏ, chạy thật nhanh.
Mấy tên áo đen kia cũng chạy theo, nhưng không quen đường, quẹo tới quẹo lui một hồi thì bị hai đứa trẻ cắt đuôi.
“Trốn mất rồi." Một người quay trở lại, cúi đầu báo cáo với người trong xe.
Người trong xe một thân đồ trắng, khẽ nắm tay chống cằm cười cười, “Không sao, đứa trẻ đó tôi có quen, đi theo bảo hộ là được rồi."
“Rõ!" Người mặc áo đen nọ mở thiết bị định vị đeo trên tay lên, vị trí của bé trai kia lập tức sáng nhấp nháy.
Mấy người mặc đồ đen lập tức phân công nhau chạy theo.
Lạc Dương kéo theo đứa bé kia một đường chạy hối hả, rồi chạy ào vào biệt thự của Bạch Cẩm Đường.
“Phù phù."
Lạc Dương một tay cầm lan hồ điệp, một tay kéo đứa bé kia ở trong sân biệt thự thở dốc, Tiểu Đinh đi ra vừa lúc nhìn thấy, liền cười hỏi, “Làm sao vậy Dương Dương, bạn trai à?"
“Nói bậy bạ gì đó a." Lạc Dương nói, “Cháu đến thăm chú Cẩm Đường, sau đó thấy cậu ấy bị một đám người áo đen đuổi theo, cậu ấy nói muốn đến cảnh cục tìm ba ba."
Tiểu Đinh sửng sốt, lúc này, Công Tôn cũng đi ra, “Ba ba cậu bé là ai a?"
“Cậu ấy kêu cậu ấy không được nói ra." Lạc Dương trả lời, rồi kéo kéo đứa bé kia, “Cậu có thể nói cho chú ấy, chú ấy là pháp y của cảnh cục, là người tốt a."
Cậu bé gật đầu, mở to mắt nhìn Công Tôn.
Công Tôn hơi ngẩn người, kết cấu khuôn mặt này … Hình như đã gặp ở đâu rồi, liền hỏi, “Cậu bạn nhỏ, vừa rồi ai đuổi theo cháu a?"
“Người của chú Triệu a." Đứa bé trả lời.
“Chú Triệu?" Lạc Dương không giải thích được, hỏi, “Bọn họ muốn bắt cóc cậu?"
Cậu nhóc lắc đầu, “Không phải a, bọn họ là người tốt mà."
“Vậy sao cậu lại sợ thế?"Lạc Dương vẫn không rõ.
“Bởi vì… chú ấy không cho tớ ăn thứ người khác đưa cho." Bé trai trả lời, “Bất quá cậu thoạt nhìn không giống người xấu, tớ vừa rồi chỉ muốn đem bánh quy giấu đi thôi, sau đó cậu đã lôi tớ chạy mất."
“Ách…"Lạc Dương xấu hổ vạn phần.
Lúc này, xe của Bạch Ngọc Đường đã về tới, mọi người xuống xe, Triển Chiêu hỏi, “Đứa nhóc nào đây a, người ngoại quốc à?"
Tần Âu cũng xuống xe, thấy đứa bé nọ thì ngẩn người, cậu bé cũng nhìn thấy hắn, đột nhiên vui mừng reo lên một tiếng, “Ba ba!" Vừa gọi vừa nhào tới.
Triển Chiêu gật đầu.
“Rất thú vị sao?"
Triển Chiêu vẫn gật đầu.
“Có phát hiện đúng không?"
Triển Chiêu tiếp tục gật đầu.
“Không cần chết nhiều người đúng không?"
Triển Chiêu trong thời điểm mấu chốt lại không gật đầu.
Bao Chửng mặt đen lại biến trắng, nhưng Triển Chiêu sau khi dừng lại một lúc thì chậm rãi nói một câu, “Hẳn là nổ không nổi."
“A?"Bao Chửng không giải thích được.
Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, cậu nhìn cánh tay cậu ta kìa."
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, sau khi nhìn thoáng qua, đột nhiên cũng bật cười.
Bao Chửng chưa kịp hiểu gì, đã thấy Bạch Ngọc Đường bay qua lan can, chạy tới bên cạnh thanh niên nọ, cậu ta đột nhiên gào thét, kêu Bạch Ngọc Đường không được đến, những cảnh sát khác cũng bị doạ đến ngây cả người.
Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn tới bên cạnh cậu ta, không chút hoang mang, nắm lấy cánh tay đang cầm thiết bị điều khiển từ xa của cậu ta kéo mạnh xuống … Sau đó, một sự tình bất ngờ phát sinh, cánh tay của thanh niên nọ bị kéo lìa ra ―― hoá ra là tay giả.
Bao Chửng ngây ngẩn cả người, những đội cảnh sát cũng ngây ngẩn cả người, mọi người không biết nên mở miệng sao nữa.
Bạch Ngọc Đường áp giải cậu ta cùng cánh tay giả về chỗ Bao Chửng, Triển Chiêu đi qua nhìn một chút, hỏi Tần Âu, “Thiết bị khống chế này phải hàng thật không?"
Tần Âu nhìn thoáng qua, lắc đầu, “Tôi đời này chưa bao giờ thấy qua thiết bị khống chế nào nhìn như thế này, giống một món đồ chơi bằng nhựa rẻ tiền ven đường á."
Nói xong liền muốn mở nó ra xem xét bên trong, cậu nhóc kia vộ hét lớn, “Đừng a! Tháo ra sẽ chết người đó!"
Triển Chiêu nhìn cậu ta, hỏi, “Ai kêu cậu cầm thứ này đứng ở đây hả?"
Cậu ta liền chường ra khuôn mặt đau khổ, “Không biết, một người thanh niên."
“Bề ngoài trông thế nào, là ai?"Bao Chửng hỏi, “Lúc hắn đưa bom cho cậu đã nói những gì? Kể rõ ra!"
Cậu nhóc kia thấy Bao Chửng mặt đen thui thì sợ hãi vô cùng, vội nói, “… Mấy hôm trước cháu lên forum than thở chuyện thi rớt đại học, lại bị tàn phế một cánh tay, đời này chẳng có gì vui thú cả, bằng không tự tử quách cho rồi … Sau đó thì nhận được một cái thư."
“Trong thư nói, hắn cũng vừa thi trượt đại học, cũng chẳng thiết sống nữa, rồi nói, không bằng chúng ta cùng nhau lưu lạc thiên nhai, làm chuyện đại sự!"
Bao Chửng nhíu mày, “Nói ngắn gọn thôi, chuyện về quả bom trước!"
“Nga… Hắn cho cháu một QQ, bọn cháu hàn huyên một chút, sau đó, hắn kêu cháu đến đây, đưa cho cháu thứ gì đó, gắn cho cháu một cái tay giả, sau đó mở cửa để cháu nhìn thấy cảnh sát bị buộc bom kia."
“Hắn kêu cháu ở chỗ này chờ, nói rằng lát nữa sẽ có người đến phá bom, đến lúc đó bắt cảnh sát giao tiền ra, sau đó đóng cửa chống trộm lại, chặn một cái tủ qua, rồi gỡ tay giả bỏ chạy… Cháu hãy cùng hắn liều mạng đi. Còn nói không thể tháo thiết bị khống chế đó ra, nếu không sẽ nổ chết, hơn nữa cũng không được sơ tán đoàn người, bằng không sẽ điều khiển bom từ xa."
“Cậu có đầu óc không a?"Bao Chửng nổi điên, “Một chút thường thức cũng không có?!"
Cậu nhóc cũng bị doạ đến choáng váng, “Cháu … Ai biết cháu lại xui vậy a."
Lúc này, Tần Âu đã tháo tung cái thiết bị khống chế kia ra, vừa nhìn thoáng qua, liền đưa cho Triển Chiêu bọn họ nhìn, “Trống không, quả nhiên là một thứ đồ chơi."
“Vậy … Vậy vì sao hắn…?" Cậu nhóc kia nóng nảy.
Bạch Ngọc Đường hỏi cậu ta, “Hắn còn nói gì không?"
“Không … Không có gì nữa."
“Đội trưởng."
Lúc này, vài cảnh sát tổ phá bom chạy tới, đưa cho hắn một cái rương nhỏ.
Tần Âu mở rương nhìn một chút, đều là dụng cụ chuyên dùng, khép rương, xách theo vào nhà hàng.
“Nè." Bạch Ngọc Đường kéo hắn lại, “Anh không mặc đồ chống cháy nổ à?"
Tần Âu cười cười, “Bom bự như vậy, có quần áo trên người hay không chẳng quan trọng đâu …"
“Ách …"Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, lúc nào rồi còn đùa nổi a.
Tần Âu không nói gì đem chiếc rương đi vào trong.
Cậu nhóc kia hỏi Triển Chiêu bọn họ, “Tôi … Không có chuyện gì cần tôi nữa đúng không? Vậy tôi đi nha?"
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, cười lạnh, “Mơ đẹp thế!"
“Tôi … Ai, anh cảnh sát a! Em cũng bị lừa mà!"
“Vậy sao cậu vừa rồi không cho cảnh sát lại gần, còn không cho sơ tán người?"Triển Chiêu hỏi ngược lại cậu ta.
“Tôi … Hắn bắt tôi làm thế a, hắn nói nếu tôi không nghe theo, liền trực tiếp nổ chết tôi." Cậu nhóc nhỏ giọng.
Bạch Ngọc Đường nói, “Cậu gấp cái gì, bọn tôi còn chưa hỏi xong."
“Tôi phải ở đây chờ sao?" Cậu ta liếc vào trong nhà hàng, lúc này, Tần Âu đã vào đến bên trong, mang theo cái rương đến bên cạnh Trần Mật.
“Đúng vậy."Triển Chiêu cũng gật đầu.
“Còn bao lâu a?"Cậu nhóc bày ra vẻ mặt cầu xin.
“Không lâu lắm đâu."Triển Chiêu cười nói, “Bom phá xong là được."
Cậu ta như muốn khóc thành tiếng, Bạch Ngọc Đường nhìn cậu ta một chút, hỏi lại, “Cậu không phải vẫn muốn tự sát sao, thế nào lại sợ thế? Sợ cái gì, nhiều người cùng cậu thế a!"
Trong nhà hàng, Tần Âu buông chiếc rương ra, rồi ngồi xuống trước mặt Trần Mật, cúi đầu kiểm tra bom trước ngực hắn, hỏi, “Chuyện gì xảy ra?"
Trần Mật lắc đầu, “Tôi tối qua trên đường về nhà bị đánh ngất, lúc tỉnh lại đã bị trói bom nằm ở chỗ này."
Tần Âu nhíu mày, “Một chút đầu mối cũng không có sao?" Vừa hỏi vừa mở nắp bom, nhìn hệ thống dây điện bên trong. Vừa nhìn thấy kết cấu quả bom thì nhíu mày, “Không giống kỹ thuật bình thường."
Trần Mật gật đầu, “Loại bom này bộ đội đặc chủng thường dùng, không phải hàng lậu."
Tần Âu nửa ngồi nửa quỳ, cầm lấy dụng cụ chuyên dùng khẽ gạt mớ dây điện ra, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên còn có những ống thủy tinh nhỏ.
“Chết tiệt!" Tần Âu đau đầu, chợt nghe Trần Mật hỏi, “Anh cũng xem bóng rổ à?"
Tần Âu ngẩn người, lập tức dở khóc dở cười nhìn hắn, “Cậu còn có tâm tình nói giỡn?"
Trần Mật cười rộ lên, “Chắc chắn anh tháo được, tôi không cần khẩn trương."
“Chưa chắc a."Tần Âu nói, “Tay tôi cứng rồi." Vừa nói, vừa nhanh nhẹn dỡ hết mấy tầng trang bị xuống.
“Trên đời này không có bom nào Tần Âu không phá được." Trần Mật đột nhiên nói, “Cảnh cục ai cũng biết điều đó, anh là thiên tài… Còn tôi là phế sài." (phế sài: củi bỏ đi, ta thấy có vần nên giữ nguyên từ hán ^^)
Tần Âu nhíu mày, “Không đâu."
“Nếu không phải anh rời khỏi cương vị công tác, tôi căn bản không thể ngồi lên vị trí này." Trần Mật như muốn thừa dịp trước khi chết đem hết những gì trong ngực nói ra, “Lúc đó thậm chí có rất nhiều người nghi ngời tôi hại anh."
Tần Âu nhịn không được cười cười, “Đừng nghe bọn họ nói bậy."
“Tôi sao có thể hại anh chứ." Trần Mật nhìn chằm chằm Tần Âu, hỏi, “Anh có nghi ngờ tôi không?"
Tần Âu lắc đầu, chuyên chú tháo dỡ bom.
Xa xa, Bạch Ngọc Đường hỏi cậu thanh niên kia, cụ thể đã cùng người kia nói những chuyện gì.
Cậu ta nói, người nọ đầu tiên là vào QQ lừa cậu ta, hỏi cậu ta có thích lang bạt giang hồ như trong phim không.
Bạch Ngọc Đường mí mắt giật giật, tâm nói, hẹn hò offline à!
“Sau đó… Hắn nói với tôi nhân sinh thật không như ý, mà tôi cũng không như ý y chang vậy, lập tức những cuộc trò chuyện càng ngày càng ăn ý, sau đó thì …"
“Sau đó bắt đầu hẹn gặp mặt, thương lượng đại sự?" Bạch Ngọc Đường cười hỏi cậu ta, “Cậu không biết dạo này internet có rất nhiều kẻ lừa đảo sao?"
Cậu ta nhíu mày, vẻ mặt cầu xin.
“Có rất nhiều người bị lừa vào tổ chức bán hàng đa cấp, còn có người bị lừa vào tay những kẻ buôn bán nội tạng đó."
Học sinh càng nghe càng sợ hãi, “Anh cảnh sát … Em chỉ muốn kết thêm bạn thôi a, nào biết sẽ có loại chuyện này a…"
Bạch Ngọc Đường bảo một cảnh sát lại đưa cậu ta đi, bước lên phía trước, thì thấy Triển Chiêu đang cầm ống nhòm quan sát tình hình bên trong nhà hàng, thú vị nhất chính là vẻ mặt của anh, khóe miệng hơi cong, nhếch lên thành một đường nét tuyệt đẹp.
Bạch Ngọc Đường có chút tò mò hỏi, “Miêu Nhi, sao thế?"
“Hừ hừ." Triển Chiêu cười cười, " Thật thú vị!"
“Cậu thú vị cái gì a?" Bao Chửng hình như đang bị hạ đường huyết, người hơi mệt mỏi tựa vào xe hút thuốc.
“Cục trưởng Bao, không có việc gì chứ?" Bạch Ngọc Đường nhìn sắc mặt hắn bất hảo, liền hỏi.
“Ai … Bệnh cũ thôi, đau dạ dày."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cũng vẫn bị đau dạ dày sao, cứ tưởng là mình đồng da sắt chứ, quả nhiên không thể bằng đen hay trắng để phán đoán về sự tráng kiện.
Bao Chửng vừa nói chuyện vừa quay đầu lại, thì thấy Tần Âu đứng trong nhà hàng làm một thủ thế với mọi người.
Bao Chửng gật đầu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu, liền hỏi, “Làm sao vậy?"
“Cậu ta phải cắt dây, nói chúng ta tìm công sự che chắn, vạn nhất không được, bom nổ may ra có thể sống sót." Bao Chửng nói rồi, ngồi xổm xuống.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Không sơ tán người qua đường?"
Bao Chửng xoa xoa bụng, “Cậu nghĩ sao? Tần Âu phải chờ lệnh của tôi mới cắt dây, chúng ta còn có chút thời gian để cân nhắc đó."
“Sơ tán người đi đường không dễ dàng như vậy." Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hơn nữa tiếng động sẽ rất lớn, phải tìm một khoảng không gian thật rộng để chứa người."
“Đừng lo." Lúc này, Triển Chiêu lắc lắc đầu, nói, “Hẳn là không thành vấn đề, cứ để hắn cắt đi."
“Ha hả."Bao Chửng cười cười, “Trước đây trong cảnh cục có lưu truyền một câu nói."
“Câu gì a?" Triển Chiêu hòa Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn Bao Chửng.
“Không có bom nào Tần Âu không phá được!"Bao Chửng nói, “Hôm nay không biết còn thích hợp không a."
“Áp dụng thử xem."Triển Chiêu cười cười, đưa tay, đối với Tần Âu ở xa xa dựng thẳng ngón tay cái.
Bao Chửng hồ nghi, “Sao cháu biết ám hiệu của bọn ta?"
Triển Chiêu nhướn mày, “Cháu là chuyên gia tâm lý mà!"
Vừa mới dứt lời, đã thấy Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo anh lại, ôm chặt lấy.
“Làm gì thế?" Triển Chiêu giương mắt nhìn anh.
“Phòng ngừa vạn nhất thôi…" Bạch Ngọc Đường cười nói “Hai ta xuống dưới rồi cũng không xa nhau được, kiếp sau đầu thai tiếp tục làm thanh mai trúc mã, tôi sẽ cố gắng chui ra sớm hơn."
Triển Chiêu dở khóc dở cười, thấy mọi người không chú ý, chính mình lại đang vùi mặt vào bên đầu của Bạch Ngọc Đường, liền nhẹ nhàng hôn lên tai cậu ta một cái.
“A…" Bạch Ngọc Đường hít một ngụm khí, nhìn Triển Chiêu, “Cậu …"
Triển Chiêu mỉm cười, Bạch Ngọc Đường phiền muộn, con mèo này … Đột nhiên lại nghĩ đến, đã lâu lắm rồi không có giao lưu “tình cảm" nha, hy vọng lần này không sao, trở lại cũng có thể “chúc mừng " một chút.
Tần Âu thấy mọi người đều chuẩn bị tốt rồi, liền động tay, lại hỏi Trần Mật, “Đúng rồi, có bạn gái chưa?"
Trần Mật biết, đây là thói quen của Tần Âu, hắn sẽ vào lúc cắt dây, tức là lúc nguy hiểm nhất, cùng người bị trói bom nói chuyện, sẽ hỏi đối phương một chuyện thú vị nào đó, để phân tán đi lực chú ý, làm như vậy kết quả sẽ là ―― nếu có chết, cũng sẽ không sợ hãi.
Tần Âu không đợi Trần Mật trả lời, đã hạ thủ, chợt nghe Trần Mật mở miệng, “Tôi thích chính là anh …"
Răng rắc một tiếng, một kéo của Tần Âu cắt không tồi, liền vỗ ngực ồn ào, “Nè, cậu có nói giỡn cũng tìm cái gì thú vị tí chứ, cậu không muốn tôi run tay làm nổ tung cả hai chứ hả?!"
Trần Mật nhíu mày, Tần Âu tháo bom trên người hắn xuống, trong lúc đó, Trần Mật muốn mắt đối mắt, nhưng Tần Âu vẫn không hề ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cầm bom đi ra ngoài, đối với tổ phá bom ở xa xa hét to, “Đem một cái rương chống cháy nổ đến đây!"
Bao Chửng vội phái người qua, đem bom nhét vào rồi đóng nắp lại, Bao Chửng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Trời ạ! Lão tử dù gì cũng muốn về hưu đã a."
Triển Chiêu ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm, “Đến tuổi chưa a?"
Bao Chửng mặt càng thêm đen, tàn bạo trừng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Sớm muộn gì cũng cho hai đưa đi cọ WC!"
Nói xong, mang theo người chuẩn bị rời đi.
Tần Âu đến bên cạnh Triển Chiêu bọn họ, Triển Chiêu cười tủm tỉm hỏi hắn, “Bị thổ lộ xong rồi a?"
Tần Âu sửng sốt, nhìn nhìn Triển Chiêu một chút, rồi thở dài lắc đầu, “Đi thôi."
Cổng trường tiểu học của thành phố S.
“Dương Dương, cậu không đi hướng này sao?"
Một cô bé cùng Lạc Dương ra cổng, thấy cậu nhóc đi hướng ngược lại, liền hỏi.
“Không a, hôm nay tớ không về nhà."Dương Dương tới một cửa hàng bán hoa ven đường mua một cây lan hồ điệp, nói, “Một người chú của tớ bị bệnh, tớ đi thăm chú ấy."
“Nga." Cô bé vẫy vẫy tay, “Vậy tạm biệt."
“Ừ, tạm biệt." Lạc Dương sau khi chào cô bé xong, tiếp tục đi phía trước. Đi chưa được mấy bước, đã thấy trên ghế đá phía trước cách đó không xa, có một cậu bé có lẽ bằng tuổi mình đang ngồi. Cậu bé này trông rất giống người ngoại quốc, da trắng, mắt to, mũi cao nhìn rất khả ái, còn có mái tóc hoe hoe vàng. Thế nhưng nhìn kỹ thì, tóc này hẳn là bị nhuộm. Lạc Dương có chút hiếu kỳ, nhỏ vậy mà lại nhuộm tóc a?
Chỉ thấy cậu nhóc kia lo lắng ngồi đó, trên tay cầm một tấm hình.
“Nè." Lạc Dương đi qua, hỏi cậu bé, “Cậu đang chờ ai hay là vừa tan học? Sao lại không đeo cặp?"
Đứa bé kia nhìn cậu một chút, nhíu mày, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi cậu, “Cảnh cục ở đâu?"
“Cậu muốn đến cảnh cục a?"
Bé trai gật đầu.
“Đến cảnh cục làm gì a?" Lạc Dương tháo cặp sách xuống, ngồi vào chỗ bên cạnh cậu bé kia, hỏi, “Là muốn báo án, hay muốn tìm người?"
Vừa hỏi, vừa đưa bánh quy cho cậu bé.
Bé trai do dự một chút rồi cũng nhận lấy bánh, “Tớ tìm ba ba."
“Ba ba cậu tên là gì a?"Lạc Dương hỏi.
“Không được nói." Bé trai lắc đầu.
“A?" Lạc Dương khó hiểu, “Vì sao không được nói?"
“Ba ba dặn, ai hỏi đều không được nói."
“Thế vầy đi, tớ biết đường đến cảnh cục, hay là tớ đưa cậu …"
Lạc Dương còn chưa dứt lời, đột nhiên, ở phía trước có một chiếc xe màu đen ngừng lại, cửa xe mở ra, có hai người mặc đồ đen bước xuống, đi qua bên này.
“Ai nha!" Đứa bé kia đột nhiên khẩn trương lên, tán loạn nhìn xung quanh, trên tay vẫn cầm chiếc bánh bích quy đã ăn phân nửa.
Lạc Dương sửng sốt, bản thân cậu bé lại không giống hài tử bình thường, loại tình huống này cũng không phải chưa từng thấy qua, liền nắm lấy tay bé trai kia, nói, “Đi!"
Nói xong, kéo cậu nhóc vào một con hẻm nhỏ, chạy thật nhanh.
Mấy tên áo đen kia cũng chạy theo, nhưng không quen đường, quẹo tới quẹo lui một hồi thì bị hai đứa trẻ cắt đuôi.
“Trốn mất rồi." Một người quay trở lại, cúi đầu báo cáo với người trong xe.
Người trong xe một thân đồ trắng, khẽ nắm tay chống cằm cười cười, “Không sao, đứa trẻ đó tôi có quen, đi theo bảo hộ là được rồi."
“Rõ!" Người mặc áo đen nọ mở thiết bị định vị đeo trên tay lên, vị trí của bé trai kia lập tức sáng nhấp nháy.
Mấy người mặc đồ đen lập tức phân công nhau chạy theo.
Lạc Dương kéo theo đứa bé kia một đường chạy hối hả, rồi chạy ào vào biệt thự của Bạch Cẩm Đường.
“Phù phù."
Lạc Dương một tay cầm lan hồ điệp, một tay kéo đứa bé kia ở trong sân biệt thự thở dốc, Tiểu Đinh đi ra vừa lúc nhìn thấy, liền cười hỏi, “Làm sao vậy Dương Dương, bạn trai à?"
“Nói bậy bạ gì đó a." Lạc Dương nói, “Cháu đến thăm chú Cẩm Đường, sau đó thấy cậu ấy bị một đám người áo đen đuổi theo, cậu ấy nói muốn đến cảnh cục tìm ba ba."
Tiểu Đinh sửng sốt, lúc này, Công Tôn cũng đi ra, “Ba ba cậu bé là ai a?"
“Cậu ấy kêu cậu ấy không được nói ra." Lạc Dương trả lời, rồi kéo kéo đứa bé kia, “Cậu có thể nói cho chú ấy, chú ấy là pháp y của cảnh cục, là người tốt a."
Cậu bé gật đầu, mở to mắt nhìn Công Tôn.
Công Tôn hơi ngẩn người, kết cấu khuôn mặt này … Hình như đã gặp ở đâu rồi, liền hỏi, “Cậu bạn nhỏ, vừa rồi ai đuổi theo cháu a?"
“Người của chú Triệu a." Đứa bé trả lời.
“Chú Triệu?" Lạc Dương không giải thích được, hỏi, “Bọn họ muốn bắt cóc cậu?"
Cậu nhóc lắc đầu, “Không phải a, bọn họ là người tốt mà."
“Vậy sao cậu lại sợ thế?"Lạc Dương vẫn không rõ.
“Bởi vì… chú ấy không cho tớ ăn thứ người khác đưa cho." Bé trai trả lời, “Bất quá cậu thoạt nhìn không giống người xấu, tớ vừa rồi chỉ muốn đem bánh quy giấu đi thôi, sau đó cậu đã lôi tớ chạy mất."
“Ách…"Lạc Dương xấu hổ vạn phần.
Lúc này, xe của Bạch Ngọc Đường đã về tới, mọi người xuống xe, Triển Chiêu hỏi, “Đứa nhóc nào đây a, người ngoại quốc à?"
Tần Âu cũng xuống xe, thấy đứa bé nọ thì ngẩn người, cậu bé cũng nhìn thấy hắn, đột nhiên vui mừng reo lên một tiếng, “Ba ba!" Vừa gọi vừa nhào tới.
Tác giả :
Nhĩ Nhã