S.C.I. Mê Án Tập
Quyển 11 - Chương 1: U linh sự kiện
Vụ án thứ 11: U Linh Hung Thủ
Một ngày sau kỳ nghỉ hè, Bạch Ngọc Đường dậy thật sớm, gọi Dương Dương đã cùng Lisbon và tiểu sư tử đùa giỡn một đêm dậy, thay y phục, chở bé đến trường.
Lạc Thiên trong kỳ nghỉ hè vừa rồi, đáng tiếc không thể ở nhà chơi với Dương Dương.
Cảnh cục gần đây nhận được lời mời của lựa lượng gìn giữ hoà bình quốc tế, tiến cử hai cảnh viên qua đó tiếp nhận huấn luyện chống khủng bố, yêu cầu đặt ra đối với người được thụ huấn vô cùng nghiêm ngặt.
SCI chiếm được một suất, Bạch Ngọc Đường trước đây đã tham gia qua cái huấn luyện này, cường độ rất lớn, bất quá đối với việc rèn luyện tố chất chuyên nghiệp thì rất hữu dụng. Toàn bộ người trong SCI chưa từng nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp này cũng chỉ có Lạc Thiên, hơn nữa Lạc Thiên tiềm lực vô hạn, bởi vậy Bạch Ngọc Đường giành suất đi kia cho hắn. Bất quá thời gian huấn luyện là hai tháng, từ tháng bảy đến tháng chín, Lạc Thiên đều phải ra nước ngoài. Nói cách khác, muốn tham gia huấn luyện, thì không thể ở nhà bồi Dương Dương qua kỳ nghỉ hè.
Dương Dương thường ngày là một thằng nhóc vô cùng ngoan ngoãn, ngoại trừ đi học ở ngoài, còn muốn luyện thêm công phu, đọc thêm sách cùng học chút loạn thất bát tao gì đó, mà tất cả đều là sự lựa chọn của thằng bé, cơ bản không có thời gian chơi đùa. Thằng bé dùng toàn bộ mùa hè để vui chơi, kỳ nghỉ lần này bé đã sớm an bài kín các kế hoạch, đi chơi công viên a, nhà bảo tàng a, còn có đi du lịch, hơn nữa bé còn muốn Lạc Thiên và Mã Hân cùng đi, như vậy còn có thể giúp hai người tạo quan hệ.
Lạc Thiên vừa nghe có cơ hội được huấn luyện, đương nhiên rất muốn đi, nhưng lại không muốn làm Dương Dương buồn, Triển Chiêu liền chuẩn bị làm công tác tư tưởng cho Dương Dương. Nhưng không nghĩ tới là, Dương Dương vừa nghe thấy lão ba nhóc có một một cơ hội như thế, lập tức gật đầu, còn nói thêm một câu rất kinh điển ――
Đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng!
Cuối cùng, Lạc Thiên lưu luyến bước lên máy bay, Dương Dương được Triển Chiêu bọn họ mang về nhà dưỡng.
Vì vậy, kỳ nghỉ hè này, Dương Dương trải qua vô cùng phong phú, cả đám SCI cắt lượt mỗi người chăm cậu nhóc một ngày, buổi tối cơ bản đều do Mã Hân đảm nhiệm, nếu Mã Hân phải trực đêm, thì sẽ chạy tới nơi này chơi với đám Lisbon.
“Muốn mang nước theo không?"
Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại trường, Bạch Ngọc Đường giúp Dương Dương chuẩn bị cặp sách, đang cầm một chai nước trái cây hỏi cậu nhóc.
“Không cần a, trong lớp có máy lọc nước, mang theo ly là được rồi."
“Thật không?" Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, rồi vẫn nhét chai nước trái cây vào cặp, “Máy lọc nước không vệ sinh, mang theo mà uống."
“Nga."Dương Dương gật đầu, nhận lấy cặp sách.
“Buổi trưa ăn ở đâu?"
“Căn tin trong trường."Dương Dương trả lời.
“Có muốn mang điểm tâm theo không?"
…
“Mang dù không?"
“Đúng rồi, căn tin bán thứ gì? Hay là đón cháu qua cảnh cục ăn?"
“Chú Bạch …"Dương Dương có chút bất lực liếc Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ra hiệu bảo chú hiểu rồi, chẳng qua là anh chưa từng chiếu cố qua một đứa nhóc tiểu học, không thể làm gì khác hơn là hỏi nhiều.
Triển Chiêu cũng dậy khá sớm, hai người chuẩn bị đưa Dương Dương đi học, rồi đi làm.
Xe trờ tới trước cổng trước, Dương Dương leo xuống, đeo cặp vào lưng, rồi quay lại chào Bạch Ngọc Đường bọn họ.
Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay với cậu nhóc, nói, “Vào cổng lập tức vô lớp, buổi chiều bọn chú qua đón."
“Vâng."Lạc Dương suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Chú Bạch, ba ba cháu ngày mai về đúng không?"
“Đúng."Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có khi về hôm nay luôn ấy chứ."
Lạc Dương nghe xong, hoan hô một tiếng, hoan hỉ vui mừng nói hẹn gặp lại, rồi chạy vào trường.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn theo bóng Dương Dương chạy vào, gặp một nhóc bạn cùng lớp, hai đứa vui vẻ cùng nhau vào lớp, mới yên tâm lái xe đi.
“Lạc Thiên có khi đã về rồi ấy."Triển Chiêu cầm một tờ báo lên, nói, “Hôm nọ nghe cục trưởng Bao nói, Lạc Thiên có số điểm cao nhất trong vòng thi cuối cùng, lúc leo núi còn cứu được một binh sĩ người Mỹ, kiếm được không ít mặt mũi. Cục trưởng Bao rất rất vui vẻ, cậu lần trước không phải cũng xếp thứ nhất sao? Lần Mã Hán đi cũng được hạng nhất, bởi vậy bọn họ đều nói SCI trâu bò a."
Bạch Ngọc Đường cười, “Đây là chuyện tốt, trở về chúc mừng hắn một chút, không biết có phơi nắng thành đen thui như tôi hồi trước không."
“Chắc chắn rồi."Triển Chiêu cười tủm tỉm nói, “Lạc Thiên vốn đã ngăm đen, không như Bạch đội trưởng anh, trời sinh lệ chất."
Bạch Ngọc Đường bật cười, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi, “Án tử gần đây thế nào? Vụ lần trước sao rồi? Cậu ngày đó không phải đã liên lạc với hình cảnh quốc tế rồi sao?"
“Can thiệp thất bại!"Triển Chiêu có chút bất mãn, “Bên kia gọi điện lại, nói còn đang trong thời gian điều tra, đợi khi nào có kết quả sẽ chủ động liên hệ với chúng ta, tức chết!"
“Rõ ràng là không muốn nói cho cậu biết a, Triệu Tước bên kia thế nào?"
“Triệu Tước hình như đang bận rộn gì đó, hôm nọ vừa nhắn tin cho tôi nói là mấy ngày này đừng đi tìm ông ấy."Triển Chiêu lật một trang báo, đọc đến tin tức xã hội, thì khẽ nhíu mày, “A…"
“Làm sao vậy?"Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cười có chút bất đắc dĩ, liền hỏi.
“Có một tài xế taxi nói là gặp phải quỷ, nên gây ra vụ đâm ô tô liên hoàn." Triển Chiêu vừa đọc báo vừa nói, “Bị thương ba người, may là không ai tử vong."
“Gặp phải quỷ?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Tài xe này uống say rồi à."
“Không, không phát hiện thấy thuốc hay cồn gì cả."Triển Chiêu đọc xong, nói, “Cũng không có tiền sử bị bệnh tâm thần, hơn nữa người nhà nói ông ấy hôm đó rất bình thường, lại đi lái taxi đã được mười năm, vẫn luôn là nhân viên tiên tiến… Có thể do áp lực quá lớn không?"
“Cũng không đúng lắm a."Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cụ thể là thấy cái gì?"
“À … Nói là ở cửa sân vận động bị một cô gái trẻ tuổi một thân đồ trắng toát cản lại. Cô gái đó lên xe, nói muốn đi ra biển."Triển Chiêu tóm tắt lại tin tức trong báo cho Bạch Ngọc Đường, “Thế nhưng tới biển rồi, nhìn lại, cô gái đó không còn nữa, tài xế vô cùng sợ hãi, lập tức lái xe rời đi. Thế nhưng đang đi trên đường, đột nhiên liếc qua kính chiếu hậu, thấy cô gái kia vẫn còn ngồi đó, ông ấy hoảng sợ lập tức dừng xe, thế là bị tông vào đuôi xe … Sau đó ông ấy xuống xe nhìn lại… Thế nhưng trong xe cái gì cũng không có. Hơn nữa khi nhân viên phòng cháy chữa cháy kiểm tra xong, thì nói rằng xe đã bị phá huỷ nghiêm trọng, cửa sau bị kẹt cứng, không thể nào có người đi ra được."
“Nói cách khác, phía sau không có ai?"Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ừ."Triển Chiêu gật đầu, “Nếu không thì, chẳng lẽ đại thúc này đột nhiên sản sinh ảo giác, hay là … hay là thực sự gặp quỷ."
“Khả năng sản sinh ảo giác có cao không?"Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ừm … Dưới tình trạng không dùng qua thuốc, tỷ lệ bằng với tỷ lệ cậu vừa đặt mình xuống thì gặp ác mộng, bật dậy một thân mồ hôi lạnh, sau đó nằm xuống, đến nửa đêm lại tiếp tục mơ giấc mơ đó."Triển Chiêu lắc lắc tờ báo, lật sang trang giải trí.
“Oa Triệu Trinh!"Triển Chiêu dòm dòm tiêu đề bài báo, “Đại minh tinh đúng là đại minh tinh a, quảng cáo cho buổi biểu diễn cá nhân thôi cũng đăng lên tận đây rồi."
“Công ty giải trí của anh hai đang hợp tác với đoàn của cậu ta đúng không?" Bạch Ngọc Đường hỏi, “Lần trước hình như nghe được cặp song sinh với người đại diện nói chuyện, buổi biểu diễn lần này rất hoành tráng."
“Triệu Trinh đúng là rất lợi hại."Triển Chiêu gật đầu, “Luôn khiêu chiến cực hạn của khoa học!"
Bạch Ngọc Đường cười.
“U linh pháp sư?"Triển Chiêu nhìn nhìn một cái tiêu đề khác, nói, “Lại nhạc kịch mới, tháng này diễn xuất thật nhiều a."
“Nhạc kịch gì cơ?"Bạch Ngọc Đường bẻ tay lái, chuẩn bị quay về cảnh cục.
“Diễn xuất của một đoàn nổi danh trong nước, nghe nói đứng đầu là một diễn viên nổi tiếng thế giới, từng nhận được rất nhiều khen thưởng, hắn đã sáng tạo ra một điệu u linh vũ rất độc đáo."
“U linh vũ?"Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi, “Thứ gì vậy?"
“Là đeo mặt nạ u linh vào rồi khiêu vũ chăng? Hình như rất chấn động đó."Triển Chiêu cười hỏi, “Có muốn xem không?"
“Lúc nào a? Khi nào rảnh, tôi hỏi qua Đại Đinh Tiểu Đinh xem có xin được vài tấm vé không."
“Tối mai nè."Triển Chiêu nói, “Lạc Thiên khẳng định đã trở về, hẳn là không cần bồi Dương Dương."
“Ừ …" Bạch Ngọc Đường lời vừa nói ra … Đột nhiên dùng sức bẻ tay lái.
“Ách…" Triển Chiêu đã đeo dây an toàn nhưng vẫn ngã về phía trước, Bạch Ngọc Đường ấn còi inh ỏi để người đi bộ hai bên dạt ra, xe của anh lao thẳng vào một khoảng trống ven đường … May là nơi này còn có chỗ để đậu xe.
“Làm sao vậy?"Triển Chiêu cảm giác được xe đã dừng lại, kinh sợ còn chưa tan … lại nghe một tiếng nổ vang lên.
Triển Chiêu ngẩng đầu, thì thấy chiếc taxi vốn chạy đằng trước mình cùng Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngừng lại, mà những xe chạy sau họ tránh không kịp, đã lao lên tông vào đuôi xe kia.
Bất quá có Bạch Ngọc Đường liên tục ấn còi nhắc nhở, nhiều tài xế phía sau đã chuyển hướng hoặc giảm tốc độ … Bởi vậy chỉ va chạm có ba chiếc, còn một lượng lớn xe dừng lại sát bên. Trong nhất thời, trên đường toàn tiếng còi xe inh ỏi cùng tiếng thét chói tai của người đi đường.
Triển Chiêu lấy điện thoại di động ra gọi.
Bạch Ngọc Đường cởi dây an toàn rồi nhảy khỏi xe, chạy tới chiếc xe đầu tiên gây hoạ, chỉ thấy trên kính chắn gió toàn là máu, tài xế tự hồ bị va chạm nhẹ, đang gục đầu vào vô lăng thở dốc.
“Ngọc Đường!"
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu chỉ vào chiếc xe thứ hai, sắc mặt nghiêm trọng.
Bạch Ngọc Đường đi qua vừa nhìn, thì nhịn không được nhíu mày, chiếc xe này lao tới quá nhanh, va chạm quá mãnh liệt, phần đuôi xe kia toàn bộ nát bấy, mà đầu xe thứ hai này cũng lõm vào thật sâu, tài xế hình như không đeo dây an toàn, đã chết tại chỗ.
Chiếc xe thứ ba cũng bị đụng rất nặng, bất quá túi khí an toàn đã bật ra, tài xế cũng thắt dây an toàn, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu giúp hắn mở cửa xe, hắn liền tự mình bước ra, nhìn như đang choáng nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng, hắn ngồi phịch xuống cạnh xe hỏi, “Chuyện gì vừa xảy ra a…"
Những tài xế phía sau cũng bước ra khỏi xe, đều đang ngướn cổ nhìn chiếc xe thứ nhất, rất nhanh, cảnh sát giao thông cùng xe cứu thương chạy tới.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đứng ở một bên, kể một chút tình huống phát sinh với một cảnh sát giao thông. Là tài xế taxi kia đột ngột dừng lại, có thể nói là đơn phương trách nhiệm, những chiếc xe đằng sau tránh không kịp, nên đã tông vào đuôi xe.
Lúc này, nhân viên cứu hộ đưa tài xế taxi kia xuống, đỡ lên xe cứu thương, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hắn bị đẩy lên xe, chợt nghe hắn mơ mơ màng màng lẩm bẩm, “Quỷ a… Có quỷ a…"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau.
“Lại một vụ nữa a, gần đây quả thật có quỷ a."Cảnh sát giao thông thu lại quyển sổ ghi chép, thở dài.
“Có quỷ?"Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tối hôm qua cũng xảy ra vụ tông xe vầy?"
“Phải." Cảnh sát giao thông sau khi nhìn thẻ công tác Bạch Ngọc Đường đưa ra xong, gật đầu nói, “Bạch đội trưởng, việc này quả thật rất mơ hồ, đều phát sinh trong nửa tháng gần đây. Đã có ba vụ rồi, vụ nào cũng là tài xế taxi gặp chuyện không may, nếu không phải tông vào đuôi xe cũng là tông ngang xe, người nào đi ra cũng nói là có quỷ!"
“Có loại sự tình này?"Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Có khi do xã hội gần đây có quá nhiều áp lực đi."Cảnh sát giao thông nhún nhún vai, rồi chạy đi giải toả vụ lộn xộn.
Bạch Ngọc Đường hòa Triển Chiêu nhìn nhau, rồi lên xe, quay về cảnh cục.
“Thấy thế nào?"Triển Chiêu hỏi.
“Kì quái."Bạch Ngọc Đường nói, “Thế nhưng loại chuyện này, sẽ không phải do người làm chứ?"
“Ừm … Cũng không nhất định a, bởi vì hắn nhằm vào một nhóm người đặc thù nào đó."
“Cậu nói là tài xế taxi?"Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Thế nhưng sao mà làm được, không dễ đâu a?"
“Trừ phi có loại thuốc gì đó… Ừm, hoặc là có ảo thuật biến hoá."Triển Chiêu gật đầu, “Rất khó khăn, hơn nữa thuốc gì cũng không có khả năng làm sản sinh ảo giác dị dạng."
“Hỏi Triệu Trinh xem?"Bạch Ngọc Đường hỏi, “Phỏng chừng cậu ta sẽ nói, không khác trò thoát thân là mấy."
“Thế nhưng loại thoát thân này trước đó đều phải chuẩn bị kĩ càng một cơ quan nào đó, taxi lại được lựa chọn ngẫu nhiên!"Triển Chiêu nói, “Nếu như còn tiếp tục, chúng ta phỏng chừng có chuyện để làm đó."
“Ừ …"Bạch Ngọc Đường đem xe đậu vào bãi xe, nói, “Lát gọi điện hỏi cậu ta, giờ vào hỏi cục trưởng Bao đã."
Tại một trường tiểu học hạng nhất của thành phố S, ở phòng học một lớp ba, trong tiết học đầu tiên.
Dương Dương đứng lên vặn người một cái, rồi mở chai nước trong cặp ra. Uống một ngụm, có chút bất đắc dĩ nhìn nhìn cái chai ―― nước ép cà rốt cùng cà chua, thảo nào mùi quái như vậy, quả nhiên là phong cách của Bạch Ngọc Đường, vừa tươi tỉnh lại khỏe mạnh.
“Dương Dương." Một cô bé ngồi bàn trước quay người lại nói chuyện với nhóc, “Cái xe vừa đưa cậu đến trường, thật đẹp nha."
Dương Dương suy nghĩ một chút, cũng đúng, chiếc xe đi như bay kia của Bạch Ngọc Đường đúng là rất chói mắt.
“Hai người ấy là gì của cậu a?"Một cô nhóc khác hiếu kỳ hỏi.
“Nga, đồng nghiệp của ba ba tớ."Dương Dương trả lời.
“Ba ba của Dương Dương là người có tiền sao?"
“Không phải."Dương Dương lắc đầu, “Ba ba tớ là cảnh sát, xe kia là yêu cầu của công việc."
“Là James Bond sao?"
…
Dương Dương không thể làm gì khác hơn là cười khúc khích.
“Dương Dương, ba ba cậu là cảnh sát a?"
Lúc này, Một cậu nhóc ngồi kế bên hiếu kỳ xem vào, “Vậy bọn họ có đi bắt quỷ không?"
“Hả?"Dương Dương không giải thích được, hỏi, “Quỷ gì cơ?"
“Ba ba tớ là tài xế taxi."Nhóc bạn học này nói, “Ba nói, gần đây rất nhiều đồng nghiệp của ba gặp phải quỷ, cũng có u linh nữa, làm hại ba không dám lái xe, xe này chắc cho người khác thuê, chuẩn bị đổi nghề a."
“Thực sự sao?"Dương Dương ngồi xuống, nghiêm túc hỏi, “Quỷ có bộ dáng gì a?"
“Có người nói là một nữ quỷ màu trắng, cũng có người nói là một u linh màu trắng."
“U linh với quỷ khác nhau sao?"
“Đều là thứ ăn thịt người mà."
“U linh không phải đều trong suốt à."
“Quỷ là biết bay tới bay lui a."
“U linh cũng sẽ phiêu phiêu mà …"
Mấy đứa nhóc liên tục huyên thuyên, Dương Dương thì nắm tay chống cằm đờ ra ―― u linh a…
Một ngày sau kỳ nghỉ hè, Bạch Ngọc Đường dậy thật sớm, gọi Dương Dương đã cùng Lisbon và tiểu sư tử đùa giỡn một đêm dậy, thay y phục, chở bé đến trường.
Lạc Thiên trong kỳ nghỉ hè vừa rồi, đáng tiếc không thể ở nhà chơi với Dương Dương.
Cảnh cục gần đây nhận được lời mời của lựa lượng gìn giữ hoà bình quốc tế, tiến cử hai cảnh viên qua đó tiếp nhận huấn luyện chống khủng bố, yêu cầu đặt ra đối với người được thụ huấn vô cùng nghiêm ngặt.
SCI chiếm được một suất, Bạch Ngọc Đường trước đây đã tham gia qua cái huấn luyện này, cường độ rất lớn, bất quá đối với việc rèn luyện tố chất chuyên nghiệp thì rất hữu dụng. Toàn bộ người trong SCI chưa từng nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp này cũng chỉ có Lạc Thiên, hơn nữa Lạc Thiên tiềm lực vô hạn, bởi vậy Bạch Ngọc Đường giành suất đi kia cho hắn. Bất quá thời gian huấn luyện là hai tháng, từ tháng bảy đến tháng chín, Lạc Thiên đều phải ra nước ngoài. Nói cách khác, muốn tham gia huấn luyện, thì không thể ở nhà bồi Dương Dương qua kỳ nghỉ hè.
Dương Dương thường ngày là một thằng nhóc vô cùng ngoan ngoãn, ngoại trừ đi học ở ngoài, còn muốn luyện thêm công phu, đọc thêm sách cùng học chút loạn thất bát tao gì đó, mà tất cả đều là sự lựa chọn của thằng bé, cơ bản không có thời gian chơi đùa. Thằng bé dùng toàn bộ mùa hè để vui chơi, kỳ nghỉ lần này bé đã sớm an bài kín các kế hoạch, đi chơi công viên a, nhà bảo tàng a, còn có đi du lịch, hơn nữa bé còn muốn Lạc Thiên và Mã Hân cùng đi, như vậy còn có thể giúp hai người tạo quan hệ.
Lạc Thiên vừa nghe có cơ hội được huấn luyện, đương nhiên rất muốn đi, nhưng lại không muốn làm Dương Dương buồn, Triển Chiêu liền chuẩn bị làm công tác tư tưởng cho Dương Dương. Nhưng không nghĩ tới là, Dương Dương vừa nghe thấy lão ba nhóc có một một cơ hội như thế, lập tức gật đầu, còn nói thêm một câu rất kinh điển ――
Đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng!
Cuối cùng, Lạc Thiên lưu luyến bước lên máy bay, Dương Dương được Triển Chiêu bọn họ mang về nhà dưỡng.
Vì vậy, kỳ nghỉ hè này, Dương Dương trải qua vô cùng phong phú, cả đám SCI cắt lượt mỗi người chăm cậu nhóc một ngày, buổi tối cơ bản đều do Mã Hân đảm nhiệm, nếu Mã Hân phải trực đêm, thì sẽ chạy tới nơi này chơi với đám Lisbon.
“Muốn mang nước theo không?"
Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại trường, Bạch Ngọc Đường giúp Dương Dương chuẩn bị cặp sách, đang cầm một chai nước trái cây hỏi cậu nhóc.
“Không cần a, trong lớp có máy lọc nước, mang theo ly là được rồi."
“Thật không?" Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, rồi vẫn nhét chai nước trái cây vào cặp, “Máy lọc nước không vệ sinh, mang theo mà uống."
“Nga."Dương Dương gật đầu, nhận lấy cặp sách.
“Buổi trưa ăn ở đâu?"
“Căn tin trong trường."Dương Dương trả lời.
“Có muốn mang điểm tâm theo không?"
…
“Mang dù không?"
“Đúng rồi, căn tin bán thứ gì? Hay là đón cháu qua cảnh cục ăn?"
“Chú Bạch …"Dương Dương có chút bất lực liếc Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ra hiệu bảo chú hiểu rồi, chẳng qua là anh chưa từng chiếu cố qua một đứa nhóc tiểu học, không thể làm gì khác hơn là hỏi nhiều.
Triển Chiêu cũng dậy khá sớm, hai người chuẩn bị đưa Dương Dương đi học, rồi đi làm.
Xe trờ tới trước cổng trước, Dương Dương leo xuống, đeo cặp vào lưng, rồi quay lại chào Bạch Ngọc Đường bọn họ.
Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay với cậu nhóc, nói, “Vào cổng lập tức vô lớp, buổi chiều bọn chú qua đón."
“Vâng."Lạc Dương suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Chú Bạch, ba ba cháu ngày mai về đúng không?"
“Đúng."Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có khi về hôm nay luôn ấy chứ."
Lạc Dương nghe xong, hoan hô một tiếng, hoan hỉ vui mừng nói hẹn gặp lại, rồi chạy vào trường.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn theo bóng Dương Dương chạy vào, gặp một nhóc bạn cùng lớp, hai đứa vui vẻ cùng nhau vào lớp, mới yên tâm lái xe đi.
“Lạc Thiên có khi đã về rồi ấy."Triển Chiêu cầm một tờ báo lên, nói, “Hôm nọ nghe cục trưởng Bao nói, Lạc Thiên có số điểm cao nhất trong vòng thi cuối cùng, lúc leo núi còn cứu được một binh sĩ người Mỹ, kiếm được không ít mặt mũi. Cục trưởng Bao rất rất vui vẻ, cậu lần trước không phải cũng xếp thứ nhất sao? Lần Mã Hán đi cũng được hạng nhất, bởi vậy bọn họ đều nói SCI trâu bò a."
Bạch Ngọc Đường cười, “Đây là chuyện tốt, trở về chúc mừng hắn một chút, không biết có phơi nắng thành đen thui như tôi hồi trước không."
“Chắc chắn rồi."Triển Chiêu cười tủm tỉm nói, “Lạc Thiên vốn đã ngăm đen, không như Bạch đội trưởng anh, trời sinh lệ chất."
Bạch Ngọc Đường bật cười, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi, “Án tử gần đây thế nào? Vụ lần trước sao rồi? Cậu ngày đó không phải đã liên lạc với hình cảnh quốc tế rồi sao?"
“Can thiệp thất bại!"Triển Chiêu có chút bất mãn, “Bên kia gọi điện lại, nói còn đang trong thời gian điều tra, đợi khi nào có kết quả sẽ chủ động liên hệ với chúng ta, tức chết!"
“Rõ ràng là không muốn nói cho cậu biết a, Triệu Tước bên kia thế nào?"
“Triệu Tước hình như đang bận rộn gì đó, hôm nọ vừa nhắn tin cho tôi nói là mấy ngày này đừng đi tìm ông ấy."Triển Chiêu lật một trang báo, đọc đến tin tức xã hội, thì khẽ nhíu mày, “A…"
“Làm sao vậy?"Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cười có chút bất đắc dĩ, liền hỏi.
“Có một tài xế taxi nói là gặp phải quỷ, nên gây ra vụ đâm ô tô liên hoàn." Triển Chiêu vừa đọc báo vừa nói, “Bị thương ba người, may là không ai tử vong."
“Gặp phải quỷ?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Tài xe này uống say rồi à."
“Không, không phát hiện thấy thuốc hay cồn gì cả."Triển Chiêu đọc xong, nói, “Cũng không có tiền sử bị bệnh tâm thần, hơn nữa người nhà nói ông ấy hôm đó rất bình thường, lại đi lái taxi đã được mười năm, vẫn luôn là nhân viên tiên tiến… Có thể do áp lực quá lớn không?"
“Cũng không đúng lắm a."Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cụ thể là thấy cái gì?"
“À … Nói là ở cửa sân vận động bị một cô gái trẻ tuổi một thân đồ trắng toát cản lại. Cô gái đó lên xe, nói muốn đi ra biển."Triển Chiêu tóm tắt lại tin tức trong báo cho Bạch Ngọc Đường, “Thế nhưng tới biển rồi, nhìn lại, cô gái đó không còn nữa, tài xế vô cùng sợ hãi, lập tức lái xe rời đi. Thế nhưng đang đi trên đường, đột nhiên liếc qua kính chiếu hậu, thấy cô gái kia vẫn còn ngồi đó, ông ấy hoảng sợ lập tức dừng xe, thế là bị tông vào đuôi xe … Sau đó ông ấy xuống xe nhìn lại… Thế nhưng trong xe cái gì cũng không có. Hơn nữa khi nhân viên phòng cháy chữa cháy kiểm tra xong, thì nói rằng xe đã bị phá huỷ nghiêm trọng, cửa sau bị kẹt cứng, không thể nào có người đi ra được."
“Nói cách khác, phía sau không có ai?"Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ừ."Triển Chiêu gật đầu, “Nếu không thì, chẳng lẽ đại thúc này đột nhiên sản sinh ảo giác, hay là … hay là thực sự gặp quỷ."
“Khả năng sản sinh ảo giác có cao không?"Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ừm … Dưới tình trạng không dùng qua thuốc, tỷ lệ bằng với tỷ lệ cậu vừa đặt mình xuống thì gặp ác mộng, bật dậy một thân mồ hôi lạnh, sau đó nằm xuống, đến nửa đêm lại tiếp tục mơ giấc mơ đó."Triển Chiêu lắc lắc tờ báo, lật sang trang giải trí.
“Oa Triệu Trinh!"Triển Chiêu dòm dòm tiêu đề bài báo, “Đại minh tinh đúng là đại minh tinh a, quảng cáo cho buổi biểu diễn cá nhân thôi cũng đăng lên tận đây rồi."
“Công ty giải trí của anh hai đang hợp tác với đoàn của cậu ta đúng không?" Bạch Ngọc Đường hỏi, “Lần trước hình như nghe được cặp song sinh với người đại diện nói chuyện, buổi biểu diễn lần này rất hoành tráng."
“Triệu Trinh đúng là rất lợi hại."Triển Chiêu gật đầu, “Luôn khiêu chiến cực hạn của khoa học!"
Bạch Ngọc Đường cười.
“U linh pháp sư?"Triển Chiêu nhìn nhìn một cái tiêu đề khác, nói, “Lại nhạc kịch mới, tháng này diễn xuất thật nhiều a."
“Nhạc kịch gì cơ?"Bạch Ngọc Đường bẻ tay lái, chuẩn bị quay về cảnh cục.
“Diễn xuất của một đoàn nổi danh trong nước, nghe nói đứng đầu là một diễn viên nổi tiếng thế giới, từng nhận được rất nhiều khen thưởng, hắn đã sáng tạo ra một điệu u linh vũ rất độc đáo."
“U linh vũ?"Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi, “Thứ gì vậy?"
“Là đeo mặt nạ u linh vào rồi khiêu vũ chăng? Hình như rất chấn động đó."Triển Chiêu cười hỏi, “Có muốn xem không?"
“Lúc nào a? Khi nào rảnh, tôi hỏi qua Đại Đinh Tiểu Đinh xem có xin được vài tấm vé không."
“Tối mai nè."Triển Chiêu nói, “Lạc Thiên khẳng định đã trở về, hẳn là không cần bồi Dương Dương."
“Ừ …" Bạch Ngọc Đường lời vừa nói ra … Đột nhiên dùng sức bẻ tay lái.
“Ách…" Triển Chiêu đã đeo dây an toàn nhưng vẫn ngã về phía trước, Bạch Ngọc Đường ấn còi inh ỏi để người đi bộ hai bên dạt ra, xe của anh lao thẳng vào một khoảng trống ven đường … May là nơi này còn có chỗ để đậu xe.
“Làm sao vậy?"Triển Chiêu cảm giác được xe đã dừng lại, kinh sợ còn chưa tan … lại nghe một tiếng nổ vang lên.
Triển Chiêu ngẩng đầu, thì thấy chiếc taxi vốn chạy đằng trước mình cùng Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngừng lại, mà những xe chạy sau họ tránh không kịp, đã lao lên tông vào đuôi xe kia.
Bất quá có Bạch Ngọc Đường liên tục ấn còi nhắc nhở, nhiều tài xế phía sau đã chuyển hướng hoặc giảm tốc độ … Bởi vậy chỉ va chạm có ba chiếc, còn một lượng lớn xe dừng lại sát bên. Trong nhất thời, trên đường toàn tiếng còi xe inh ỏi cùng tiếng thét chói tai của người đi đường.
Triển Chiêu lấy điện thoại di động ra gọi.
Bạch Ngọc Đường cởi dây an toàn rồi nhảy khỏi xe, chạy tới chiếc xe đầu tiên gây hoạ, chỉ thấy trên kính chắn gió toàn là máu, tài xế tự hồ bị va chạm nhẹ, đang gục đầu vào vô lăng thở dốc.
“Ngọc Đường!"
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu chỉ vào chiếc xe thứ hai, sắc mặt nghiêm trọng.
Bạch Ngọc Đường đi qua vừa nhìn, thì nhịn không được nhíu mày, chiếc xe này lao tới quá nhanh, va chạm quá mãnh liệt, phần đuôi xe kia toàn bộ nát bấy, mà đầu xe thứ hai này cũng lõm vào thật sâu, tài xế hình như không đeo dây an toàn, đã chết tại chỗ.
Chiếc xe thứ ba cũng bị đụng rất nặng, bất quá túi khí an toàn đã bật ra, tài xế cũng thắt dây an toàn, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu giúp hắn mở cửa xe, hắn liền tự mình bước ra, nhìn như đang choáng nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng, hắn ngồi phịch xuống cạnh xe hỏi, “Chuyện gì vừa xảy ra a…"
Những tài xế phía sau cũng bước ra khỏi xe, đều đang ngướn cổ nhìn chiếc xe thứ nhất, rất nhanh, cảnh sát giao thông cùng xe cứu thương chạy tới.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đứng ở một bên, kể một chút tình huống phát sinh với một cảnh sát giao thông. Là tài xế taxi kia đột ngột dừng lại, có thể nói là đơn phương trách nhiệm, những chiếc xe đằng sau tránh không kịp, nên đã tông vào đuôi xe.
Lúc này, nhân viên cứu hộ đưa tài xế taxi kia xuống, đỡ lên xe cứu thương, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hắn bị đẩy lên xe, chợt nghe hắn mơ mơ màng màng lẩm bẩm, “Quỷ a… Có quỷ a…"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau.
“Lại một vụ nữa a, gần đây quả thật có quỷ a."Cảnh sát giao thông thu lại quyển sổ ghi chép, thở dài.
“Có quỷ?"Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tối hôm qua cũng xảy ra vụ tông xe vầy?"
“Phải." Cảnh sát giao thông sau khi nhìn thẻ công tác Bạch Ngọc Đường đưa ra xong, gật đầu nói, “Bạch đội trưởng, việc này quả thật rất mơ hồ, đều phát sinh trong nửa tháng gần đây. Đã có ba vụ rồi, vụ nào cũng là tài xế taxi gặp chuyện không may, nếu không phải tông vào đuôi xe cũng là tông ngang xe, người nào đi ra cũng nói là có quỷ!"
“Có loại sự tình này?"Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Có khi do xã hội gần đây có quá nhiều áp lực đi."Cảnh sát giao thông nhún nhún vai, rồi chạy đi giải toả vụ lộn xộn.
Bạch Ngọc Đường hòa Triển Chiêu nhìn nhau, rồi lên xe, quay về cảnh cục.
“Thấy thế nào?"Triển Chiêu hỏi.
“Kì quái."Bạch Ngọc Đường nói, “Thế nhưng loại chuyện này, sẽ không phải do người làm chứ?"
“Ừm … Cũng không nhất định a, bởi vì hắn nhằm vào một nhóm người đặc thù nào đó."
“Cậu nói là tài xế taxi?"Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Thế nhưng sao mà làm được, không dễ đâu a?"
“Trừ phi có loại thuốc gì đó… Ừm, hoặc là có ảo thuật biến hoá."Triển Chiêu gật đầu, “Rất khó khăn, hơn nữa thuốc gì cũng không có khả năng làm sản sinh ảo giác dị dạng."
“Hỏi Triệu Trinh xem?"Bạch Ngọc Đường hỏi, “Phỏng chừng cậu ta sẽ nói, không khác trò thoát thân là mấy."
“Thế nhưng loại thoát thân này trước đó đều phải chuẩn bị kĩ càng một cơ quan nào đó, taxi lại được lựa chọn ngẫu nhiên!"Triển Chiêu nói, “Nếu như còn tiếp tục, chúng ta phỏng chừng có chuyện để làm đó."
“Ừ …"Bạch Ngọc Đường đem xe đậu vào bãi xe, nói, “Lát gọi điện hỏi cậu ta, giờ vào hỏi cục trưởng Bao đã."
Tại một trường tiểu học hạng nhất của thành phố S, ở phòng học một lớp ba, trong tiết học đầu tiên.
Dương Dương đứng lên vặn người một cái, rồi mở chai nước trong cặp ra. Uống một ngụm, có chút bất đắc dĩ nhìn nhìn cái chai ―― nước ép cà rốt cùng cà chua, thảo nào mùi quái như vậy, quả nhiên là phong cách của Bạch Ngọc Đường, vừa tươi tỉnh lại khỏe mạnh.
“Dương Dương." Một cô bé ngồi bàn trước quay người lại nói chuyện với nhóc, “Cái xe vừa đưa cậu đến trường, thật đẹp nha."
Dương Dương suy nghĩ một chút, cũng đúng, chiếc xe đi như bay kia của Bạch Ngọc Đường đúng là rất chói mắt.
“Hai người ấy là gì của cậu a?"Một cô nhóc khác hiếu kỳ hỏi.
“Nga, đồng nghiệp của ba ba tớ."Dương Dương trả lời.
“Ba ba của Dương Dương là người có tiền sao?"
“Không phải."Dương Dương lắc đầu, “Ba ba tớ là cảnh sát, xe kia là yêu cầu của công việc."
“Là James Bond sao?"
…
Dương Dương không thể làm gì khác hơn là cười khúc khích.
“Dương Dương, ba ba cậu là cảnh sát a?"
Lúc này, Một cậu nhóc ngồi kế bên hiếu kỳ xem vào, “Vậy bọn họ có đi bắt quỷ không?"
“Hả?"Dương Dương không giải thích được, hỏi, “Quỷ gì cơ?"
“Ba ba tớ là tài xế taxi."Nhóc bạn học này nói, “Ba nói, gần đây rất nhiều đồng nghiệp của ba gặp phải quỷ, cũng có u linh nữa, làm hại ba không dám lái xe, xe này chắc cho người khác thuê, chuẩn bị đổi nghề a."
“Thực sự sao?"Dương Dương ngồi xuống, nghiêm túc hỏi, “Quỷ có bộ dáng gì a?"
“Có người nói là một nữ quỷ màu trắng, cũng có người nói là một u linh màu trắng."
“U linh với quỷ khác nhau sao?"
“Đều là thứ ăn thịt người mà."
“U linh không phải đều trong suốt à."
“Quỷ là biết bay tới bay lui a."
“U linh cũng sẽ phiêu phiêu mà …"
Mấy đứa nhóc liên tục huyên thuyên, Dương Dương thì nắm tay chống cằm đờ ra ―― u linh a…
Tác giả :
Nhĩ Nhã