Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Chương 31

Nỗi buồn

My khi nghe lời tỏ tình của em thì hình như ngạc nhiên lắm đến độ không tin vào tai mìn. Cô ấy lắp bắp:

"Anh... anh..."

"Em hãy làm bạn gái anh nhé" – Em cướp lời đôi mắt tóe lên ánh kì vọng

Đáp lại sự kì vọng đó của em My chỉ nhẹ nhàng gỡ tay em ra mỉm cười rồi nói:

"Em xin lỗi vì không thể trả lời anh ngay lúc này được. Anh cho em thời gian suy nghĩ nhé" – Cô ấy quay người bước đi.

Em thì như người mất hồn nhìn theo cái dáng đi thướt tha kiều diễm kia. My nói vậy là sao, cô ấy cho em thêm một cơ hội hay là đã từ chối em. Phải mất vài phút sau, em mới hoàn hồn cười cay đắng và bước vào trong bữa tiệc để tiếp tục cuộc vui.

Em uống, uống như chưa từng được uống, uống phát điên phát dại, uống đến nỗi mà các thanh niên ngồi bên cạnh phải mặt xanh mặt vàng khuyên em đừng uống nữa. Bỏ ngoài tai những lời nói đó, vẫn cứ tiếp tục tu, hết chai này đến chai khác. Đến khi tiệc sắp tàn, chỉ còn lại bàn của em, mọi người trong đội bóng vẫn ngồi đó, chú rể sau khi sắp xếp xong mọi việc cũng chạy lại và khi biết tin một mình em đã quất gần cả một két bia. Ổng mới bắt đầu chửi.

"Cái thằng điên này. Mày uống như vậy anh lỗ thì sao? Nó có chuyện gì vậy mấy đứa?"

"Em cũng không rõ nữa. Thấy hồi nãy đi vệ sinh xong rồi vô cứ tu bia như vậy đấy. Bọn em can hoài mà không được"

"Minh. Nghe lời anh không uống nữa. Bọn bay chở nó về đi. Nó mà uống nữa chắc nhập viện luôn đấy"

Mấy tay thanh niên giựt chai bia ra khỏi tay em. Em cố níu lại nhưng không được vì đã say quá rồi, lảo đảo bước ra khỏi khách sạn trước sự kèm cặp của chú rể lẫn bạn bè. Em được tống vào chiếc xe nào đó, tai vẫn còn loáng thoáng nghe được chở thằng này về sô X đường Y.

8h tối, cơn đau đầu làm em tỉnh dậy, miệng khát khô. Với tay bật cái đèn bàn lên, ở bên cạnh như thường lệ là một bình nước và gói thuốc giải bia rượu. Khỏi cần nói cũng biết ai đã chuẩn bị những thứ này nhưng lúc đó, trong đầu em lại cảm thấy trống rỗng, không hiểu tại sao mình lại say và vì lý do gì lại nằm ở đây? Chẳng phải khi nãy còn đang dự tiệc sao

Nhìn chiếc khăn quàng cổ treo giá em mới từ từ nhớ ra mọi chuyện. Là My – à mà không phải, lỗi là ở em chứ nhỉ, chính em làm cho mình say và chính em muốn mình uống vậy mà. Với lấy cái khăn, đưa lên mũi để hít lấy cái hương thơm đó rồi ngồi cười như một thằng dại. Đến nỗi bố mẹ ngồi dưới nhà phải chạy lên để xem đang có chuyện gì xảy ra với thằng con trai của mình

"Sao vậy con? Gì mà cười ghê vậy?" – Giọng mẹ hốt hoảng. Nhìn thấy mẹ, tự nhiên em lại chạnh lòng muốn khóc. Và thế là em khóc, khóc to lắm, mẹ cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy cảnh này. Đẩy bố xuống nhà, mẹ ngồi xuống xoa đầu rồi dìu em vào lòng. Còn em cứ thế mà nức nở cho đến khi không muốn khóc nữa thì thôi

"Khóc đã chưa? Kể cho mẹ nghe có chuyện gì nào?"

"Không có chuyện gì đâu mẹ" – Nức nở

"Thật không? Không có chuyện gì sao lại khóc?"

Trước sự truy hỏi của mẹ cuối cùng em cũng kể ra hết mọi việc diễn ra trong ngày hôm nay. Mẹ chỉ ngồi im lắng nghe rồi cười

"Vậy cô bé đó nói từ chối con à?"

"Dạ không. Cô ấy bảo cho cô ấy thời gian suy nghĩ"

"Nếu cô ấy đã nói vậy thì con vẫn còn 50% cơ hội mà? Vậy sao phải khóc?"

"Nhưng lỡ cô ấy nói từ chối thì sao?"

"Con vẫn còn nhỏ lắm Minh ạ. Nếu biết trước mình chắc chắn thành công một cái gì đó thì đâu phải gọi là cuộc đời. Đặc biệt là trong tình yêu. Con thấy đấy, ngày xưa con yêu bé Linh rồi bị bố cấm cản chắc con cũng hiểu được tình yêu cần sự thử thách chứ đúng không. Hãy cứ chờ đợi đi, nếu cô ấy đồng ý thì coi như con lại được yêu thêm lần nữa. Còn từ chối thì hãy coi đó là bài học để đời và thêm một mối tình nữa thôi"

Mẹ nắm lấy tay em thủ thỉ. Những lời nói đó em không nhớ thực sự hết chỉ mang máng nhưng đối với em lúc đó chẳng khác nào một cái phao cứu sinh vớt em lên giữa biển cả mênh mông. Ừm! Em hi vọng, hi vọng chứ, hi vọng vào cái sự thành công của mẹ nói về My và về sự thử thách khó khăn lần này.

"Nhưng đừng có lụy nhé. Con mà thêm lần lụy nữa là không còn ra thằng người đâu"

"Vâng. Con cũng lớn rồi mà. Con tự điều chỉnh được bản thân"

"Ừm! Ngồi đó mà điều chỉnh. Điều chỉnh để rồi anh ngồi khóc hu hu như thế à? Thanh niên sắp cưới vợ đến nơi rồi còn làm nũng mẹ. Sau này lúc anh cưới vợ chắc mẹ phải kể chuyện hôm nay cho vợ anh nghe mới được "

"Mẹ... "

"Thôi. Đi xuống tắm rửa rồi ra mà ăn cơm. Để mẹ đi hâm đồ ăn lại cho"

"Mẹ đừng kể chuyện này cho ai nhé "

Mẹ không nói gì chỉ gật đầu rồi xuống dưới nhà. Em nằm thừ ra giường vài phút nữa. Tâm sự với mẹ một lúc cũng cảm thấy nhẹ lòng cơ mà sao vẫn trống trống thiếu thiếu cái gì đấy. Nó giống như có một khoảng không vô hình, rỗng tuếch ngự trị trong em đến nỗi em không thể sờ hay lấp đầy nó được.

Những ngày sau đó, em vật vờ như một cái xác không hồn giống như zombie trong mấy bộ phim kinh dị của Mỹ. Làm việc gì cũng không xong, chểnh mảng, đến nỗi ông quản lý còn gọi em vào phòng để la mắng nữa. Nhưng em cũng chỉ để ngoài tai tất cả. Đầu óc em tràn ngập những hình ảnh và câu nói hôm bữa của My rồi sợ rằng cô ấy sẽ từ chối và bản thân sẽ mất, mất rất nhiều thứ đến nỗi chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ làm em run sợ.

"Ê! Chiều đi đá bóng nha mày?" – Thằng Huy vỗ vãi em nói

"Không. Tao không muốn đá" – Em nằm dài ra cái bàn học trả lời

"Đm! Mấy hôm nay tao thấy mày như thằng mất hồn vậy? Có chuyện gì"

"Tao cũng không biết nữa" – Thều thào bằng cái giọng mệt mỏi

"Thằng điên này. Có gì thì nói cho tao biết chứ đừng giữ kín trong lòng. Anh em bạn bè với nhau từ thời còn cởi truồng tắm mưa. Chả lẽ mày không kể cho tao nghe được hay sao? "

"Tao nghe nói. Hôm trong đám cưới lão Hiếu một mình mày quất gần cả thùng bia đúng không? ĐM. Mày uống như thế để chết à con"

"Tao đang muốn chết lắm đây"

"Thằng bệnh! Có gì tí kể tao nghe. Giờ tao phải đi lên phòng trưởng khoa rồi. Có đi với tao không?"

"Biến..."

Không biết có ai trong các thím đã từng lụy tình chưa nhỉ. Em thì rồi, mối tình thời trẻ trâu với Linh (ex) đấy. Giờ chắc em lại đang dính vào lưới tình thêm một lần nữa. Cảm giác này không khác là bao khi ngày xưa Linh rời xa em chỉ có điều em đã tự chủ được những suy nghĩ và hành động của mình hơn. Lớn rồi mà, đâu còn bồng bột và nổi loạn như thời còn mài đũng quần trên ghế nhà trường nữa chứ. Thế nhưng những điều mẹ nói hôm bữa không khiến em cảm thấy an tâm hơn bao nhiêu. Mà ngược lại em càng sợ mất My hơn.

Không tin nhắn, không điện thoại, không gặp mặt. My lại bốc hơi giống hệt như những ngày trước đó, em hỏi Linh lẫn Thy đều chỉ nhận được câu trả lời là bận. Bận gì mà đến cả đêm vẫn không thấy ở nhà. Có hôm em lén đến nhà để theo dõi nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì còn suýt tí nữa bị Linh tóm được, cũng may là chưa nhìn thấy mặt chứ không mang nhục suốt đới.

Trong cái khó ló cái không. Linh có một thằng nhóc em hình như đang học lớp 1. Cái thằng nhóc mà ở chap 1 em dọa đấy. Dạo này cứ thấy nó lởn vởn trong vườn nhà My miết. Nếu biết dụ dỗ được thằng này thì cũng khai thác được cả khối thông tin

Nghĩ là làm. Em chạy ra ngoài cửa hiệu đồ chơi mua cho nó con siêu nhân Gao. (Con Gao King ấy các thím). Mất những gần 100k, xót vãi ra nhưng mà vì nghĩa lớn nên đành phải hí sinh thôi. Đứng ở một góc khuất hú thằng nhóc. Thằng nhóc nhìn em rồi chạy ra coi nhưng có vẻ dè chừng lắm. Em bắt đầu câu chuyện trước.

"Nhóc muốn con robot này không?" – Em giơ con Gao King ra. Mắt thằng bé sáng thấy rõ gật đầu

"Cho anh hỏi chị My có ở nhà không?"

"Chị My hả? Chị My đang ở trong nhà" – Thằng nhóc đáp

"Chị My đang làm gì? Lâu nay có đi đâu không?"

"Đang nghe nhạc. Mấy hôm nay em thấy chị My ở nhà hết à? Không có đi đâu cả"

"Vậy hả. Mà này. Chị My hay ai hỏi thì cấm không được nói anh cho em đâu nhé. Cứ nói là của bạn cho là được"

"Dạ."

"Ừm! Ngoan. Có gì thì báo cho anh biết với rồi bữa sau anh cho đồ chơi nữa biết chưa?"

Thế là đã có nội gián trong nhà My. Cơ mà em lại cảm thấy buồn. My không đi đâu lại không chịu nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn của em. Cô ấy đã tránh né em trong suốt mấy ngay qua, đây rõ ràng là My không muốn chấp nhận tình cảm của em. Cái cớ mà cô ấy đưa ra để suy nghĩ chỉ là muốn kéo dài thời gian hòng cho em dần quên đi cô ấy. Chẳng phải là ý này hay sao.

Sầu càng thêm sầu, em lại tìm đến bia, lại nốc từng chai này đến chai khác nhưng càng uống thì lại càng buồn, càng thấy mình tỉnh táo. Hình ảnh của My cứ lởn vởn trong đầu em cho đến khi em gục xuống bàn nhậu vì say.
Tác giả : Kun Max
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại