Say Mộng Giang Sơn
Chương 97: Tiết đại sư phổ độ chúng sinh
Tiết Hoài Nghĩa còn chưa dứt lời thì thấy một người trung niên mặc trường bào cổ tròn ống tay lớn, đầu đội khăn của văn sĩ, đang dạo bước cùng một phụ nữ xuất hiện, phía sau họ là một gã hầu nam trẻ tuổi và một nha hoàn.
Tiết Hoài Nghĩa mắt sáng như sao, chỉ tay về phía người trung niên kia, quay sang trái hỏi:
- Các ngươi xem, gã kia là Thị ngự sử Phạm Bân đúng không?
Một tiểu hòa thượng đứng cạnh ngó đầu ra xem, nói:
- Sư phụ nói rất đúng, chính là gã họ Phạm đó!
Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Khà! Hôm nay bổn Phật gia ta lại có dịp xả giận rồi đây! Thằng nhãi này thường xuyên nói xấu ta trước mặt Thiên Hậu. Mấy ngày trước Phật gia dùng Phật Vô thượng cảm hóa khiến lão đạo Nhất Trọc phải nhập Phật môn ta, gã này cứ ở trước mặt Thiên Hậu nói sụt sùi, mẹ nó, cho nó một bài học nhớ đời cho ta, để bổn Phật gia ta được hả cơn tức giận!
- Tuân lệnh!
Đám hòa thượng giả kia thực chất đều là lũ lưu manh vô lại, chuyên đi sách nhiễu gây sự, vừa nhận lệnh của Tiết Hoài Nghĩa xong thì lập tức xắn quần xắn áo sấn sổ tiến lại gần chỗ Phạm ngự sử đang đi dạo phố cùng nương tử.
Phạm ngự sử đang cùng phu nhân đi tới, bỗng trông thấy đám hoà thượng không biết từ đâu xông ra, dìm đầu đấm đá túi bụi. Phạm ngự sử là người đọc sách, đâu thể là đối thủ của đám hòa thường vô lại chuyên lấy việc đánh nhau làm nghề kiếm cơm kia được. Y càng giãy dụa lại càng bị chúng đánh hăng hơn, chỉ biết ôm đầu kêu rên thảm thiết.
Nương tử Phạm gia thất kinh, khóc lóc xông vào kéo tay đám lưu manh, nói:
- Hoà thượng các người vô duyên vô cớ đánh người, có biết trượng phu ta là ai không? Chàng chính là ngự sử đương triều đó!
Đám hoà thượng hôm nay được đánh người thoả thuê như vậy thì kẻ nào kẻ nấy vô cùng phấn chấn, cười ha hả nói:
- Cút mẹ đi, ngự sử cái rắm ấy! Còn lấy ra hù doạ ai đấy? Ông mày hôm nay đánh Phạm ngự sử. Ha ha, đánh! Đánh cho đến chết thì thôi!
Tiết Hoài Nghĩa, hai tay chống nạnh, tư thế oai phong lẫm liệt, thản nhiên chống mắt đứng một bên xem Phạm ngự sử bị đánh. Trong mắt gã, việc một mệnh quan triều đình bị đánh căn bản chẳng có gì đáng để lưu tâm.
Tiết Hoài Nghĩa xuất thân là một kẻ lưu manh, đừng nói là là một ngự sử, cho dù là Tể tướng đương triều thì đã sao? Hai tháng trước y dẫn binh chinh phạt Tây Đột Quyết Cốt Đốt Lộc, Tể tướng Lý Chiêu Đức còn là cấp dưới của y, hai người luôn bất đồng trong mọi việc, Phùng Tiểu Bảo cứ động một cái là lại dùng vũ lực để đe doạ người khác.
Lý Chiêu Đức tính tình cương nghị thẳng thắn, lại thân là một Tể tướng, một nhân vật vô cùng lợi hại như vậy mà cũng phải cúi mình xin tha trước y! Huống hồ hôm nay ngự sử Phạm Bân này, so với Tể tướng đương triều thì cấp bậc còn kém xa, chỉ cần không gây ra án mạng thì cũng chả có gì nghiêm trọng.
Tiết Hoài Nghĩa dương dương đắc ý kêu lên:
- Đánh, cứ thoải mái mà đánh đi. Dám bêu xấu bổn Phật gia ta à!
Dương Phàm và Mã Kiều chạy trên đường, mấy lần bị công sai nha dịch phát hiện bộ dạng khả nghi, định chạy tới tra hỏi nhưng Dương Phàm và Mã Kiều thân thủ nhanh nhẹn, lách đông rẽ tây hết sức linh hoạt, họ vừa mới chạy tới đường cái.
Một đám Đại hòa thượng bên đường vây đánh một vị sĩ tử, lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Dương Phàm và Mã Kiều vội vàng đi qua, liếc mắt nhìn trong đám người, bất ngờ phát hiện ra Đại hòa thượng Tiết Hoài Nghĩa kia. Dương Phàm vừa thấy y, liền nảy ra một ý hay, thốt lên:
- Kiều ca, chúng ta có cách thoát thân rồi.
***
Trong Tri Thủ quan, một sư phụ, một đồ đệ.
Tên đồ đệ lên tiếng:
- Sư phụ, Trương viên ngoại xin hành lễ cầu phúc, người đã từ chối rồi.
Sư phụ nhắm mắt ngồi yên, lẩm bẩm:
- Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật...
- Vưu trưởng quỹ Khai Quang (cạo đầu), an vị hành lễ, người cũng từ chối rồi.
- Hữu vật hỗn thành. Tiên thiên địa sinh. Độc lập bất cải, chu hành bất đãi, khả dĩ vi thiên hạ mẫu...
- Văn Xương nhà Hồng tú tài hành lễ cầu quan, người cũng cự tuyệt rồi ạ.
- Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên...
- Hôm nay Tô Phường chính phường Tu Văn mời người tới làm phép trừ tà, người cũng không đồng ý. Thùng gạo của chúng ta chỉ còn trơ lại mỗi cái đáy không thôi, người xem, mai chúng ta biết lấy cái gì bỏ vào miệng đây?
- Đại đạo vô hình, sinh vu thiên địa, đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt, đại đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật...
Đồ đệ giận dỗi, dậm chân nói:
- Nhị thúc, người mau nói chuyện hẳn hoi đi.
Lão đạo mở mắt, nói:
- Đồ đệ, hai bộ đạo bào mùa xuân năm ngoái của chúng ta gần như vẫn còn mới, vi sư đang đặt tại Tam Thanh tọa, ngươi đi lấy đổi chút gạo và mì về đi.
Đồ đệ ngạc nhiên nói:
- Nhị... Sư phụ, áo bào đó là để chúng ta mặc đi làm lễ mà, dùng nó đổi lấy gạo rồi, sau này biết làm thế nào đây?
Lão đạo thở dài, nói:
- Đồ đệ, đạo hữu Nhất Trọc của Hoằng Thủ quan đã bị Tiết Hoài Nghĩa ép làm hòa thượng rồi, lúc này vi sư còn dám ra ngoài làm pháp sự hay sao? Nếu chẳng may gặp phải kia Tiết Hoài Nghĩa, ngươi nói ta làm sao sống tiếp?
Đồ đệ lầm bầm:
- Theo Phật thì theo Phật, chỉ cần no cái bụng là được.
- Nói bậy! Bần đạo từ nhỏ đã nhập Đạo, cả đời theo Đạo, sao có thể bỏ dở giữa đường mà theo Phật được?
Lão đạo nghiêm nghị nói:
- Đi đi, đem áo bào đổi lấy chút lương thực về. Tiết Hoài Nghĩa chỉ là nhất thời hứng trí lên thôi, chắc chắn hắn không thể ngày nào cũng ra đường tìm đạo sĩ bắt về làm hoà thượng đâu. Qua một thời gian nữa, khi mọi chuyện yên ổn rồi, ta lại đi làm pháp sự là được chứ gì?
- Vầng!
Tiểu đạo đồng bĩu môi bước vào Tam Thanh bảo điện (nơi tu hành của các đạo sĩ), lát sau, hắn hớt hải chạy về, miệng kêu to:
- Sư phụ, sư phụ, đạo bào mà người nói kia đang ở đâu, chẳng thấy đâu cả!
Lão đạo vừa mới nhắm mắt lại, nghe vậy thì thở dài, tức giận nói:
- Đứa nhỏ này, chả lẽ phải buộc ở cổ ngươi thì ngươi mới thấy?
Lão đạo đứng dậy bước ra, tới Tam Thanh bảo điện, vừa nhìn vào chiếc bàn đặt trong điện thì mặt lập tức biến sắc, môi run run như nhìn thấy ma.
Đồ đệ nói:
- Sư phụ, người xem, con không nói dối chứ? Trên hương án này quả thật chẳng có gì mà!
Lão đạo tức giận giậm chân, nước mắt lã chã:
- Mấy ngày tới đây…thực sự không còn cách nào sống tiếp nữa rồi! Đến đồ của người xuất gia mà chúng cũng trộm! Đồ của người xuất gia mà chúng cũng trộm! Trên đời còn có đạo lí không?
- A? Sư phụ, sau lư hương hình như có cái gì này. A, là hai xâu tiền!
- Thật sao?
Sư phụ vội vàng tiến lên trước, sau lư hương quả nhiên có hai xâu Khai Nguyên thông bảo (niên hiệu của vua Đường Huyền Tông). Lão đạo mặt mày lập tức rạng rỡ hai hẳn lên, tay hợp thành chữ thập, thi lễ Tam Thanh đạo tôn, nói:
- Vô thượng Thái Ất thiên tôn, quả là trời không tuyệt đường người.
***
Phạm ngự sử bị một đám hòa thượng là thuộc hạ của Tiết Hoài Nghĩa đấm đá túi bụi, một lúc sau thì ngất xỉu đi. Tiết Hoài Nghĩa lúc này mới cười lạnh, ngạo nghễ nói:
- Muốn đối chọi với Phật gia ta ư? Hừ! Không biết tốt xấu như ngươi, bổn Phật gia ta gặp ở đâu sẽ trừng trị ngay tại đó!
Dứt lời, y dẫn một đám hòa thượng vai rộng eo thon nghênh ngang đi tiếp. Nương tử Phạm gia nhào vào ôm lấy trượng phu, kêu khóc than thống thiết. Gã hầu nam trẻ tuổi và tiểu nha hoàn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, lóng nga lóng ngóng đứng một bên, cũng không biết phải khẩn trương về nhà gọi người đưa chủ nhân đi chữa trị.
Tiết Hoài Nghĩa vừa bước được mấy bước thì trông thấy hai tiểu đạo sĩ đi tới, chân mang đôi hài mũi nhọn, mình vận đạo bào màu xanh vẫn còn khá mới, đầu búi tóc theo kiểu đạo sĩ, tuổi cũng có vẻ không lớn. Hai người vừa đi vừa hóa duyên những người đi đường.
Tiết Hoài Nghĩa trông thấy lập tức trừng mắt, quát:
- Đứng lại!
Hai tiểu đạo sĩ bất ngờ bị một đám Đại hòa thượng ngăn lại, không khỏi có phần khiếp đảm. Một tiểu đạo sợ hãi lên tiếng:
- Các vị đại sư, không biết các vị ngăn lại hai sư huynh đệ ta là có việc gì?
Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Hai người các ngươi, là đạo sĩ ở đạo quán nào?
Tiểu đạo đồng kinh hãi đáp:
- Tiểu đạo tên Vân Phàm, đây là sư huynh ta, Vân Kiều. Hai huynh đệ chúng ta là Vân Du đạo nhân, chu du khắp thiên hạ, truyền bá giáo lí.
- Phì! Chẳng phải là đi khắp nơi ăn xin sao, nói nghe hay thế!
Tiết Hoài Nghĩa khinh bỉ, nói:
- Từ nay về sau, các ngươi không cần làm đạo sĩ nữa…gia nhập Phật môn, bái Bổn Phật gia ta làm sư phụ đi! Người đâu, chuẩn bị quy y cho bọn chúng, thay áo tăng cho chúng!
- Không không không, chúng ta không làm hòa thượng đâu, sư huynh đệ ta một lòng thành kính hướng đạo, chúng ta phải trung thành với Đạo gia đến cùng. Chúng ta phải giữ thân như ngọc...
Hai tiểu đạo sĩ kêu hét ầm ĩ cả lên, bị mấy gã Đại hòa thượng to lớn đè xuống. Tiết đại sư một lòng “độ nhân hướng thiện", lại lần nữa đích thân cầm dao cạo dùng hành động vĩ đại để “cảm hóa" dị giáo đồ. Lát sau, tóc tung bay theo gió, hai cái đầu trọc lốc hiện ra, hai tiểu đạo đồng đã trở thành hai tiểu hoà thượng.
- Cởi đạo bào ra, mau thay tăng bào này vào!
- Khà! Tiểu tử ngươi cạo tóc đi trông càng tuấn tú đó! Nghe cho kỹ đây, chúng ta đều là đệ tử dưới trướng Đại sư đây, đều lấy chữ “Hoằng" làm tên đệm. Hiện giờ sư phụ có mười sáu đệ tử thân truyền, ngươi, từ nay về sau chính là Hoằng Thập Thất, ngươi, từ nay về sau chính là Hoằng Thập Bát.
- Nhưng… Vân Kiều là sư huynh của ta, sao ta lại xếp thứ mười bảy được!
- Nhập Phật môn ta rồi đương nhiên phải xếp lại từ đầu chứ! Thứ tự của các ngươi trong Đạo gia từ nay không được tính nữa. Được rồi, mau đi theo sư phụ đi!
Tiết Hoài Nghĩa vô cùng đắc chí, nghênh ngang đi phía trước. Một đám đồ đệ bước theo sau, hai tên tiểu đạo vừa mới “quy y cửa Phật" kia bị bọn họ vây lại ở bên trong, mặt nhăn mày nhó.
Đám người của Tiết Hoài Nghĩa vừa mới rời khỏi không lâu thì Lạc Dương úy Đường Túng liền xách đao cưỡi ngựa dẫn mười mấy công nhân chạy tới, trông thấy Tiết Hoài Nghĩa, không khỏi thoáng chút kinh ngạc, vội vàng xoay người xuống ngựa, tránh sang một bên nhường đường cho đám người Tiết Hoài Nghĩa.
Tâm trạng của Tiết Hoài Nghĩa đang rất tốt, lại thấy gã rất mực cung kính hành lễ với mình thì hài lòng lắm, hỏi:
- Ngươi, là thuộc nha môn nào?
Đường Túng vội vàng nói:
- Tiết sư, hạ quan là Lạc Dương úy Đường Túng.
- Ờm, ta thấy hôm nay đầy đường đều là công nhân phủ Lạc Dương các ngươi, cứ chạy tới chạy lui, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đường Túng nói:
- Bẩm Tiết sư, hôm nay ở ngã tư phố xử trảm phạm nhân, bất ngờ xuất hiện một kẻ tới cướp pháp trường cứu hung thủ giết người bỏ trốn. Hạ quan chính là đang dẫn người đi truy bắt.
- Khà! Cướp pháp trường ư? Thật là một nhật vật! Được rồi, đi làm việc của ngươi đi!
Tiết Hoài Nghĩa phất tay, Đường Túng liền lui qua một bên. Mười mấy gã công nhân giữ đao nhất tề đứng lại, hạ thấp người thi lễ, cung kính tiễn Tiết Hoài Nghĩa đi qua. Hai tiểu hòa thượng vừa mới quy y liếc nhau, mặt hiện lên một nụ người gian giảo, nghênh ngang bước qua trước mặt Đường Túng.
Tiễn đám người của Tiết Hoài Nghĩa xong, Đường Túng tiếp tục lên đường. Nương tử của Phạm ngự sử kia vừa thấy sai nha thì vội vàng chặn lại kêu oan. Đường Túng nghe kể Tiết Hoài Nghĩa đánh người, khuôn mặt không khỏi hiện lên nỗi e ngại.
Nương tử Phạm gia khóc sướt mướt, luôn miệng kêu trượng phu mình oan uổng. Đến khi nàng kể ra chuyện Tiết Hoài Nghĩa ngăn lại hai tiểu đạo sĩ để ép chúng quy y thì mắt Đường Túng lập tức sáng lên, tự lẩm bẩm một mình: “Hai đạo sĩ tha phương ư?"
Tiết Hoài Nghĩa mắt sáng như sao, chỉ tay về phía người trung niên kia, quay sang trái hỏi:
- Các ngươi xem, gã kia là Thị ngự sử Phạm Bân đúng không?
Một tiểu hòa thượng đứng cạnh ngó đầu ra xem, nói:
- Sư phụ nói rất đúng, chính là gã họ Phạm đó!
Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Khà! Hôm nay bổn Phật gia ta lại có dịp xả giận rồi đây! Thằng nhãi này thường xuyên nói xấu ta trước mặt Thiên Hậu. Mấy ngày trước Phật gia dùng Phật Vô thượng cảm hóa khiến lão đạo Nhất Trọc phải nhập Phật môn ta, gã này cứ ở trước mặt Thiên Hậu nói sụt sùi, mẹ nó, cho nó một bài học nhớ đời cho ta, để bổn Phật gia ta được hả cơn tức giận!
- Tuân lệnh!
Đám hòa thượng giả kia thực chất đều là lũ lưu manh vô lại, chuyên đi sách nhiễu gây sự, vừa nhận lệnh của Tiết Hoài Nghĩa xong thì lập tức xắn quần xắn áo sấn sổ tiến lại gần chỗ Phạm ngự sử đang đi dạo phố cùng nương tử.
Phạm ngự sử đang cùng phu nhân đi tới, bỗng trông thấy đám hoà thượng không biết từ đâu xông ra, dìm đầu đấm đá túi bụi. Phạm ngự sử là người đọc sách, đâu thể là đối thủ của đám hòa thường vô lại chuyên lấy việc đánh nhau làm nghề kiếm cơm kia được. Y càng giãy dụa lại càng bị chúng đánh hăng hơn, chỉ biết ôm đầu kêu rên thảm thiết.
Nương tử Phạm gia thất kinh, khóc lóc xông vào kéo tay đám lưu manh, nói:
- Hoà thượng các người vô duyên vô cớ đánh người, có biết trượng phu ta là ai không? Chàng chính là ngự sử đương triều đó!
Đám hoà thượng hôm nay được đánh người thoả thuê như vậy thì kẻ nào kẻ nấy vô cùng phấn chấn, cười ha hả nói:
- Cút mẹ đi, ngự sử cái rắm ấy! Còn lấy ra hù doạ ai đấy? Ông mày hôm nay đánh Phạm ngự sử. Ha ha, đánh! Đánh cho đến chết thì thôi!
Tiết Hoài Nghĩa, hai tay chống nạnh, tư thế oai phong lẫm liệt, thản nhiên chống mắt đứng một bên xem Phạm ngự sử bị đánh. Trong mắt gã, việc một mệnh quan triều đình bị đánh căn bản chẳng có gì đáng để lưu tâm.
Tiết Hoài Nghĩa xuất thân là một kẻ lưu manh, đừng nói là là một ngự sử, cho dù là Tể tướng đương triều thì đã sao? Hai tháng trước y dẫn binh chinh phạt Tây Đột Quyết Cốt Đốt Lộc, Tể tướng Lý Chiêu Đức còn là cấp dưới của y, hai người luôn bất đồng trong mọi việc, Phùng Tiểu Bảo cứ động một cái là lại dùng vũ lực để đe doạ người khác.
Lý Chiêu Đức tính tình cương nghị thẳng thắn, lại thân là một Tể tướng, một nhân vật vô cùng lợi hại như vậy mà cũng phải cúi mình xin tha trước y! Huống hồ hôm nay ngự sử Phạm Bân này, so với Tể tướng đương triều thì cấp bậc còn kém xa, chỉ cần không gây ra án mạng thì cũng chả có gì nghiêm trọng.
Tiết Hoài Nghĩa dương dương đắc ý kêu lên:
- Đánh, cứ thoải mái mà đánh đi. Dám bêu xấu bổn Phật gia ta à!
Dương Phàm và Mã Kiều chạy trên đường, mấy lần bị công sai nha dịch phát hiện bộ dạng khả nghi, định chạy tới tra hỏi nhưng Dương Phàm và Mã Kiều thân thủ nhanh nhẹn, lách đông rẽ tây hết sức linh hoạt, họ vừa mới chạy tới đường cái.
Một đám Đại hòa thượng bên đường vây đánh một vị sĩ tử, lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Dương Phàm và Mã Kiều vội vàng đi qua, liếc mắt nhìn trong đám người, bất ngờ phát hiện ra Đại hòa thượng Tiết Hoài Nghĩa kia. Dương Phàm vừa thấy y, liền nảy ra một ý hay, thốt lên:
- Kiều ca, chúng ta có cách thoát thân rồi.
***
Trong Tri Thủ quan, một sư phụ, một đồ đệ.
Tên đồ đệ lên tiếng:
- Sư phụ, Trương viên ngoại xin hành lễ cầu phúc, người đã từ chối rồi.
Sư phụ nhắm mắt ngồi yên, lẩm bẩm:
- Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật...
- Vưu trưởng quỹ Khai Quang (cạo đầu), an vị hành lễ, người cũng từ chối rồi.
- Hữu vật hỗn thành. Tiên thiên địa sinh. Độc lập bất cải, chu hành bất đãi, khả dĩ vi thiên hạ mẫu...
- Văn Xương nhà Hồng tú tài hành lễ cầu quan, người cũng cự tuyệt rồi ạ.
- Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên...
- Hôm nay Tô Phường chính phường Tu Văn mời người tới làm phép trừ tà, người cũng không đồng ý. Thùng gạo của chúng ta chỉ còn trơ lại mỗi cái đáy không thôi, người xem, mai chúng ta biết lấy cái gì bỏ vào miệng đây?
- Đại đạo vô hình, sinh vu thiên địa, đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt, đại đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật...
Đồ đệ giận dỗi, dậm chân nói:
- Nhị thúc, người mau nói chuyện hẳn hoi đi.
Lão đạo mở mắt, nói:
- Đồ đệ, hai bộ đạo bào mùa xuân năm ngoái của chúng ta gần như vẫn còn mới, vi sư đang đặt tại Tam Thanh tọa, ngươi đi lấy đổi chút gạo và mì về đi.
Đồ đệ ngạc nhiên nói:
- Nhị... Sư phụ, áo bào đó là để chúng ta mặc đi làm lễ mà, dùng nó đổi lấy gạo rồi, sau này biết làm thế nào đây?
Lão đạo thở dài, nói:
- Đồ đệ, đạo hữu Nhất Trọc của Hoằng Thủ quan đã bị Tiết Hoài Nghĩa ép làm hòa thượng rồi, lúc này vi sư còn dám ra ngoài làm pháp sự hay sao? Nếu chẳng may gặp phải kia Tiết Hoài Nghĩa, ngươi nói ta làm sao sống tiếp?
Đồ đệ lầm bầm:
- Theo Phật thì theo Phật, chỉ cần no cái bụng là được.
- Nói bậy! Bần đạo từ nhỏ đã nhập Đạo, cả đời theo Đạo, sao có thể bỏ dở giữa đường mà theo Phật được?
Lão đạo nghiêm nghị nói:
- Đi đi, đem áo bào đổi lấy chút lương thực về. Tiết Hoài Nghĩa chỉ là nhất thời hứng trí lên thôi, chắc chắn hắn không thể ngày nào cũng ra đường tìm đạo sĩ bắt về làm hoà thượng đâu. Qua một thời gian nữa, khi mọi chuyện yên ổn rồi, ta lại đi làm pháp sự là được chứ gì?
- Vầng!
Tiểu đạo đồng bĩu môi bước vào Tam Thanh bảo điện (nơi tu hành của các đạo sĩ), lát sau, hắn hớt hải chạy về, miệng kêu to:
- Sư phụ, sư phụ, đạo bào mà người nói kia đang ở đâu, chẳng thấy đâu cả!
Lão đạo vừa mới nhắm mắt lại, nghe vậy thì thở dài, tức giận nói:
- Đứa nhỏ này, chả lẽ phải buộc ở cổ ngươi thì ngươi mới thấy?
Lão đạo đứng dậy bước ra, tới Tam Thanh bảo điện, vừa nhìn vào chiếc bàn đặt trong điện thì mặt lập tức biến sắc, môi run run như nhìn thấy ma.
Đồ đệ nói:
- Sư phụ, người xem, con không nói dối chứ? Trên hương án này quả thật chẳng có gì mà!
Lão đạo tức giận giậm chân, nước mắt lã chã:
- Mấy ngày tới đây…thực sự không còn cách nào sống tiếp nữa rồi! Đến đồ của người xuất gia mà chúng cũng trộm! Đồ của người xuất gia mà chúng cũng trộm! Trên đời còn có đạo lí không?
- A? Sư phụ, sau lư hương hình như có cái gì này. A, là hai xâu tiền!
- Thật sao?
Sư phụ vội vàng tiến lên trước, sau lư hương quả nhiên có hai xâu Khai Nguyên thông bảo (niên hiệu của vua Đường Huyền Tông). Lão đạo mặt mày lập tức rạng rỡ hai hẳn lên, tay hợp thành chữ thập, thi lễ Tam Thanh đạo tôn, nói:
- Vô thượng Thái Ất thiên tôn, quả là trời không tuyệt đường người.
***
Phạm ngự sử bị một đám hòa thượng là thuộc hạ của Tiết Hoài Nghĩa đấm đá túi bụi, một lúc sau thì ngất xỉu đi. Tiết Hoài Nghĩa lúc này mới cười lạnh, ngạo nghễ nói:
- Muốn đối chọi với Phật gia ta ư? Hừ! Không biết tốt xấu như ngươi, bổn Phật gia ta gặp ở đâu sẽ trừng trị ngay tại đó!
Dứt lời, y dẫn một đám hòa thượng vai rộng eo thon nghênh ngang đi tiếp. Nương tử Phạm gia nhào vào ôm lấy trượng phu, kêu khóc than thống thiết. Gã hầu nam trẻ tuổi và tiểu nha hoàn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, lóng nga lóng ngóng đứng một bên, cũng không biết phải khẩn trương về nhà gọi người đưa chủ nhân đi chữa trị.
Tiết Hoài Nghĩa vừa bước được mấy bước thì trông thấy hai tiểu đạo sĩ đi tới, chân mang đôi hài mũi nhọn, mình vận đạo bào màu xanh vẫn còn khá mới, đầu búi tóc theo kiểu đạo sĩ, tuổi cũng có vẻ không lớn. Hai người vừa đi vừa hóa duyên những người đi đường.
Tiết Hoài Nghĩa trông thấy lập tức trừng mắt, quát:
- Đứng lại!
Hai tiểu đạo sĩ bất ngờ bị một đám Đại hòa thượng ngăn lại, không khỏi có phần khiếp đảm. Một tiểu đạo sợ hãi lên tiếng:
- Các vị đại sư, không biết các vị ngăn lại hai sư huynh đệ ta là có việc gì?
Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Hai người các ngươi, là đạo sĩ ở đạo quán nào?
Tiểu đạo đồng kinh hãi đáp:
- Tiểu đạo tên Vân Phàm, đây là sư huynh ta, Vân Kiều. Hai huynh đệ chúng ta là Vân Du đạo nhân, chu du khắp thiên hạ, truyền bá giáo lí.
- Phì! Chẳng phải là đi khắp nơi ăn xin sao, nói nghe hay thế!
Tiết Hoài Nghĩa khinh bỉ, nói:
- Từ nay về sau, các ngươi không cần làm đạo sĩ nữa…gia nhập Phật môn, bái Bổn Phật gia ta làm sư phụ đi! Người đâu, chuẩn bị quy y cho bọn chúng, thay áo tăng cho chúng!
- Không không không, chúng ta không làm hòa thượng đâu, sư huynh đệ ta một lòng thành kính hướng đạo, chúng ta phải trung thành với Đạo gia đến cùng. Chúng ta phải giữ thân như ngọc...
Hai tiểu đạo sĩ kêu hét ầm ĩ cả lên, bị mấy gã Đại hòa thượng to lớn đè xuống. Tiết đại sư một lòng “độ nhân hướng thiện", lại lần nữa đích thân cầm dao cạo dùng hành động vĩ đại để “cảm hóa" dị giáo đồ. Lát sau, tóc tung bay theo gió, hai cái đầu trọc lốc hiện ra, hai tiểu đạo đồng đã trở thành hai tiểu hoà thượng.
- Cởi đạo bào ra, mau thay tăng bào này vào!
- Khà! Tiểu tử ngươi cạo tóc đi trông càng tuấn tú đó! Nghe cho kỹ đây, chúng ta đều là đệ tử dưới trướng Đại sư đây, đều lấy chữ “Hoằng" làm tên đệm. Hiện giờ sư phụ có mười sáu đệ tử thân truyền, ngươi, từ nay về sau chính là Hoằng Thập Thất, ngươi, từ nay về sau chính là Hoằng Thập Bát.
- Nhưng… Vân Kiều là sư huynh của ta, sao ta lại xếp thứ mười bảy được!
- Nhập Phật môn ta rồi đương nhiên phải xếp lại từ đầu chứ! Thứ tự của các ngươi trong Đạo gia từ nay không được tính nữa. Được rồi, mau đi theo sư phụ đi!
Tiết Hoài Nghĩa vô cùng đắc chí, nghênh ngang đi phía trước. Một đám đồ đệ bước theo sau, hai tên tiểu đạo vừa mới “quy y cửa Phật" kia bị bọn họ vây lại ở bên trong, mặt nhăn mày nhó.
Đám người của Tiết Hoài Nghĩa vừa mới rời khỏi không lâu thì Lạc Dương úy Đường Túng liền xách đao cưỡi ngựa dẫn mười mấy công nhân chạy tới, trông thấy Tiết Hoài Nghĩa, không khỏi thoáng chút kinh ngạc, vội vàng xoay người xuống ngựa, tránh sang một bên nhường đường cho đám người Tiết Hoài Nghĩa.
Tâm trạng của Tiết Hoài Nghĩa đang rất tốt, lại thấy gã rất mực cung kính hành lễ với mình thì hài lòng lắm, hỏi:
- Ngươi, là thuộc nha môn nào?
Đường Túng vội vàng nói:
- Tiết sư, hạ quan là Lạc Dương úy Đường Túng.
- Ờm, ta thấy hôm nay đầy đường đều là công nhân phủ Lạc Dương các ngươi, cứ chạy tới chạy lui, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đường Túng nói:
- Bẩm Tiết sư, hôm nay ở ngã tư phố xử trảm phạm nhân, bất ngờ xuất hiện một kẻ tới cướp pháp trường cứu hung thủ giết người bỏ trốn. Hạ quan chính là đang dẫn người đi truy bắt.
- Khà! Cướp pháp trường ư? Thật là một nhật vật! Được rồi, đi làm việc của ngươi đi!
Tiết Hoài Nghĩa phất tay, Đường Túng liền lui qua một bên. Mười mấy gã công nhân giữ đao nhất tề đứng lại, hạ thấp người thi lễ, cung kính tiễn Tiết Hoài Nghĩa đi qua. Hai tiểu hòa thượng vừa mới quy y liếc nhau, mặt hiện lên một nụ người gian giảo, nghênh ngang bước qua trước mặt Đường Túng.
Tiễn đám người của Tiết Hoài Nghĩa xong, Đường Túng tiếp tục lên đường. Nương tử của Phạm ngự sử kia vừa thấy sai nha thì vội vàng chặn lại kêu oan. Đường Túng nghe kể Tiết Hoài Nghĩa đánh người, khuôn mặt không khỏi hiện lên nỗi e ngại.
Nương tử Phạm gia khóc sướt mướt, luôn miệng kêu trượng phu mình oan uổng. Đến khi nàng kể ra chuyện Tiết Hoài Nghĩa ngăn lại hai tiểu đạo sĩ để ép chúng quy y thì mắt Đường Túng lập tức sáng lên, tự lẩm bẩm một mình: “Hai đạo sĩ tha phương ư?"
Tác giả :
Nguyệt Quan