Say Mộng Giang Sơn
Chương 183: Khát vọng
Gió thổi qua lỗ châu mai ở trên tường làm vạt áo Uyển nhi bồng bềnh, trông giống như tiên nữ.
Dương Phàm quay đầu hướng mấy người bên kia liếc mắt nhìn, hạ thấp giọng hỏi:
- Uyển nhi, sao nàng lại tới đây?
Đầu tường bên kia, Dã Hô Lợi vươn hai bàn tay to thô như tay gấu thay nhau vỗ vào bả vai Hoàng Húc Sưởng và Trình đội trưởng lớn tiếng dặn dò:
- Hoàng Húc Sưởng, Trình Du, hai lão tiểu người nghe kỹ cho ta, Dương Phàm là tiểu huynh đệ của ta, từ nay về sau hắn chính là người của “Bách Kỵ", hai người các ngươi nên chiếu cố đến hắn nhiều!
Thượng Quan Uyển Nhi hơi xấu hổ, đầu nàng đã nóng lên, nói đến là đến rồi, đã gặp được Dương Phàm nhưng khó có thể mở lời.
Dương Phàm nhìn vẻ mặt của nàng khẩn trương vội hỏi:
- Nhưng mà xảy ra chuyện gì?
Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng lắc đầu, nàng do dự một chút, lúc này mới lấy hết dũng khí nói:
- Ngươi…
- Ừ?
- Thôi đi, ta quay về đây!
Dương Phàm nóng nảy:
- Rốt cục là chuyện gì vậy, đừng có dông dài nữa, nàng nói thật ra đi!
Thượng Quan Uyển Nhi bị hắn nóng nảy hỏi, gục đầu xuống ấp a ấp úng nói:
- Ngươi và Thái Bình công chúa…
- Cái gì?
- À, ta nói là, có phải ngươi thích nữ nhân khác?
- Đương nhiên không có!
Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh tỏa sáng:
- Thật là không có?
- Thật sự là không có!
- Vậy... chẳng phải người kia so với Uyển nhi rất xinh đẹp đó sao?
- Xinh đẹp, thì ta phải thích sao? Đạo lý gì vậy!
- Vậy… người ta so với Uyển nhi gia thế xuất thân lại tốt như thế?
- Chuyện đó liên quan gì đến ta! Dương Phàm nếu muốn trở nên xuất sắc vượt hơn hẳn mọi người, cuối cùng cũng phải dựa vào năng lực của mình mới được, nếu ta là người vì quyền thế không từ mọi thủ đoạn, lần trước đã không đồng ý với lời khuyến khích của nàng mà chủ tâm phấn đấu?
- Nhưng…, mà nếu…. người đó xinh đẹp hơn Uyển Nhi, xuất thân lại cao quý hơn Uyển nhi, hơn nữa nếu vì tướng mạo của ngươi mà có ý riêng? Ta nghĩ nếu muốn giúp đỡ ngươi nhiều thật khó khăn, ta thực sự sợ…
- Nha đầu ngốc, lại suy nghĩ lung tung, việc này là không thể nào!
- Ngươi thề?
- Ta thề, nếu ta thích nữ nhân khác…
- Được rồi không cần thề a!
Thượng Quan Uyển Nhi cười ngọt ngào nói:
- Người ta tin tưởng ngươi á!
Dương Phàm mê mẩn nói:
- Nàng tới đây chỉ vì muốn hỏi chuyện này?
Thượng Quan Uyển Nhi khuôn mặt đỏ lên ngại ngùng nói:
- Ừ!
Dương Phàm dở khóc dở cười mà nói:
- Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì a, tại sao đột nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy mà tới đây hỏi chuyện này?
Thượng Quan Uyển Nhi lắp bắp nói:
- Ta…, ta….
Lúc này Võ Du Nghi nghe tiếng bèn từ trong lầu đi ra, vừa thấy Thượng Quan Đãi Chiếu tự mình đã đến rồi, trong lòng không khỏi âm thầm thấy may mắn quá:
- May mắn mà ta đã sớm nghĩ, đi đến hỏi trước nàng. Không ngờ Thượng Quan Đãi Chiếu vẫn lo lắng còn muốn đích thân mình tới xem. Xem tình hình này, Dương Phàm nhất định là được cô tân sủng rồi!
Võ Du Nghi vội vã chào đón, cười ha hả nói:
- Ôi chao, Thượng Quan Đãi Chiếu, vì sao ngươi tới đây.
Đi gần đến nơi, Võ Du Nghi ha hả cười hai tiếng, vuốt râu nói:
- Đãi Chiếu yên tâm, Võ mỗ vừa mới rồi đã dặn dò qua Hứa Lương, chắc chắn sẽ chiếu cố nhiều hơn đến Dương Phàm đấy!
Dương Phàm lại một lần nữa không nói được gì, chỗ kia Hoàng Húc Sưởng và Trình Du lại trợn mắt.
***
Trong phủ Thái Bình công chúa, Võ Du Nghi kia tìm mọi từ ngữ khách khí, giọng điệu uyển chuyển, thái độ rất kiên quyết cự tuyệt không đem Dương Phàm vào đám hồi môn võ sĩ, phút chốc trong nháy mắt khi nghe tin, Thái Bình công chúa mặt phấn một màu xanh mét.
Tiết Sùng Huấn, ở gần đó chạy chầm chậm xông vào phòng khách, vừa thấy mẫu thân, liền nhếch miệng cười nói:
- Mẹ, ôm một cái!
Theo sát hắn là một hầu gái vừa nhìn thấy sắc mặt công chúa không tốt, vội vàng đuổi theo ôm lấy Tiết Sùng Huấn dỗ dành nói:
- Tiểu lang quân, chúng ta đi câu cá đi, cá vàng thật là lớn, xinh đẹp cực kỳ!
- Ta không quan tâm, ta không cần, ta muốn nương ôm ta…
Tiết Sùng Huấn toét cái miệng nhỏ nhắn khóc, bị hầu gái kia đưa vội ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đứa con khóc, Thái Bình công chúa trong lòng lại càng thêm bực bội, nắm chặt hai tay, “bịch" một cái hung hăng nện trên bàn.
Trong phòng kẻ hầu người hạ vừa thấy Công chúa giận dữ, cả một đám câm như hến, thở mạnh cũng không dám.
Thái Bình công chúa thở hồng hộc, thật lâu sau mới trấn định lại tâm thần nhất thời trong lòng ngờ vực:
- Võ Duy Lương là con trai thứ ba, sau đó là Võ Du Nghi, Võ Du Tự, Võ Du Kỵ mọi người đều yếu đuối, cẩn thận chặt chẽ, không thích đắc tội với người nhà họ Lý ta, ta chỉ yêu cầu hắn một võ quan làm của hồi môn, hắn có lý nào lại không đáp ứng?
Thái Bình công chúa chau mày, đứng dậy thong thả nhấc bước chân, bước đi thong thả một hồi, chậm rãi đứng lại, trong lòng ngầm nảy ra một kế:
- Nhất định là có người ở giữa gây khó dễ, Võ Du Nghi mới không dám thuận nước đẩy thuyền mà đưa cho ta! Nhưng đối phương là ai? Không ngờ lại khiến Võ Du Nghi để ý như thế, thậm chí không ngại đắc tội với ta?
Thái Bình công chúa trầm tư thật lâu, sau đó phân phó nói:
- Gọi hai vị đại quản sự tới cho ta!
Tùy tùng hầu hạ bên cạnh vội vàng lui ra, chỉ một lát sau có hai người một nam, một nữ trung niên vội vàng chạy tới.
Người nam quản sự dáng người không cao, mặt tròn hơi béo, màu da trắng nõn, khuôn mặt trời sinh vui vẻ, nụ cười êm thấm không mất lòng ai, tuy nhiên sắc mặt nhìn chung có một cảm giác láu cá. Vị phụ nữ trung niên kia tuổi không còn nhỏ, dáng người đã mập lên, nhưng cách ăn mặc một chút cũng không theo tuổi tác, cử chỉ thái độ lại có một vẻ khí phách
Hai người kia là hai vị đại quản sự trong phủ Thái Bình công chúa. Năm đó là cung nữ, thái giám hồi môn, sau nhiều năm đã trở thành trợ thủ đắc lực của Thái Bình công chúa.
Đại quản sự bình thường chỉ có một vị, nhưng phủ Thái Bình công chúa rất lớn cho nên đối nội, đối ngoại chia làm hai bộ phận, có hai đại quản sự. Người trung niên này tên gọi là Lý Dịch, quản mọi việc đối ngoại của phủ Thái Bình công chúa, còn người phụ nữ trung niên kia là Chu Địch lo mọi việc bên trong phủ Thái Bình công chúa.
Hai người tới phòng khách để bái kiến Thái Bình, Thái Bình công chúa nói:
- Lý Dịch, Bản cung biết ngươi đối với các quản gia các gia đình quyền quý đều có qua lại với nhau, quản gia phủ công chúa Thiên Kim và phủ Võ Thừa Tự có quan hệ với ngươi như thế nào?
Lý Dịch không biết Thái Bình công chúa hỏi như vậy là có ý gì, nên đành cẩn thận mà đáp:
- Nô tài giúp mọi người tính toán những việc tốt, quen biết nhiều bạn bè, với quý phủ chúng ta chỉ có lợi, cho nên ngày bình thường với các quản sự của những quý phủ quan hệ cũng không tệ. Toàn bộ quản sự của phủ công chúa và võ tướng phủ thượng, tiểu nhân qua lại thường xuyên, gần như là gắn bó chặt chẽ.
Thái Bình công chúa lạnh lùng cười, trầm giọng nói:
- Như vậy là tốt rồi, người đi một chuyến điều tra cho ta xem gần đây phủ thượng Thiên Kim và quý phủ Võ Thừa Tự có những ai thường xuyên lui tới.
Lý Dịch vội vàng nói:
- Vâng!
Thái Bình công chúa sau đó quay qua Chu Mẫn nói:
- Ngày kia là ngày trong cung mua sắm, tất nhiên Đoàn nhi sẽ xuất cung, ngươi chuẩn bị một phần hậu lễ đợi sau khi nàng ta xuất cung nghĩ cách đưa lễ vật để kết thân. Có một số việc, Bản cung cần hỏi thăm chỗ nàng ta một chút!
Chu Mẫn ngầm hiểu vội vàng đồng ý.
Thái Bình công chúa nói:
- Mọi việc đã sắp đặt xong, ngươi đi chuẩn bị cho việc này đi, chớ keo kiệt, Đoàn nhi tổng quản trong cung chọn mua toàn bộ thực phẩm và những đồ khác, sở thích rất lớn, lễ vật tầm thường sẽ không khiến nàng ta để ý.
Chu Mẫn lại đáp lại một tiếng rồi lui xuống.
Thái Bình công chúa lại hướng về phía Lý Dịch nói:
- Địch lão hồ trở về kinh thành rồi phải không?
Địch lão hồ chính là Địch Nhân Kiệt, ở triều Đại Đường các quan lại trong quan trường thường có biệt hiệu, cho dù là Tể tướng đương triều bọn họ cũng đều bị người ta đặt biệt hiệu, những quan viên chức vị hơi lớn hay chức vị thấp thậm chí khi gặp mặt nhau bọn họ cũng gọi tên hiệu. Địch Nhân Kiệt ở trong quan trường từ sớm đã có hai biệt hiệu một do đối thủ của hắn gọi hắn là lão tặc vô lương, hai là những người có quan hệ không tệ thì gọi là Cáo già
Có thể làm quản sự của một nhà quyền quý thế này, hiểu biết cũng rất phải linh thông, nếu chỉ toàn lo về việc ăn uống và các việc lặt vặt căn bản không có khả năng làm được đại quản sự. Với vị trí của Lý Dịch thì những việc đại sự trong triều cũng có hiểu biết một ít, vừa nghe vậy vội trả lời:
- Vâng! Địch công đã hồi kinh.
Thái Bình công chúa gật đầu nói:
- Ngươi thay bản cung đi đưa một tấm thiệp mời, mời Địch lão hồ dự tiệc, mời Vi Phương Chất, Vi Tư Khiêm, Vương Phương Khánh mấy người này cùng đến.
Thái Bình công chúa mời mấy vị này vì họ đều là Tể tướng, hiện giờ Địch Nhân Kiệt giữ chức quan Thị lang, so với mấy vị này phẩm hàm có thấp hơn một chút. Thái Bình công chúa lại mời lão việc chính là để làm người tiếp khách mấy vị Tể tướng, thể diện của nàng đương nhiên là lớn, tuy nhiên nàng có con mắt chính trị tinh tường, cũng bởi vậy nên nàng có thể nhìn ra được một số điểm.
Đây là thời khắc mấu chốt, Võ hậu sắp xưng đế lại gọi Địch Nhân Kiệt về kinh, Thái Bình công chúa dựa trên hành động này mà xác định được trong Võ Đế tân triều Địch Nhân Kiệt sẽ là Tể tướng, hơn nữa sau này rất có thể vượt qua đứng trên cả mấy vị Tể tướng này!
Nghìn vàng được lợi, nàng đột nhiên chạy tới chính mình làm mai mối chắc là do người ta nhờ vả. Võ Thừa Tự tài trí tuy không tầm thường, nhưng việc cùng Lý thị kết thông gia, do đó làm tan rã lực lượng phản kháng của Lý thị, tầm nhìn này hắn không thể có, tất nhiên có người vì hắn mà đưa ra kế sách.
Thái Bình công chúa mặc dù không thể không đồng ý cho mẫu thân sắp đặt, nhưng với tính cách của nàng có thù tất phải báo, mối hận này không thể nuốt trôi, nàng nhất định phải điều tra rõ rốt cuộc ai ở sau lưng phá đám, nhất định phải làm cho hắn trả giá thật nhiều!
Kết thân với Đoàn nhi bởi vì nàng ta là người bên cạnh Võ Hậu. Tất nhiên muốn nghe ngóng tin tức trong cung, muốn biết ai là người bảo vệ cho Dương Phàm, nếu nàng âm thầm hỏi thăm từ phía Uyển nhi cũng không phải phí nhiều công sức như vậy.
Nhưng vì có chút quan hệ bạn bè, quân tử chi giao, nhàn nhạt như nước, Thái Bình công chúa và Uyển nhi kết bạn nhiều năm, biết rõ bản tính làm người của Uyển nhi, Uyển nhi mới nhìn thì tao nhã giữ lễ, cư xử như đối với người ngoài như tắm gió xuân, khéo léo hiểu lòng người.
Nhưng đối với mọi việc luôn nắm chắc chuẩn xác, rất có chừng mực, cộng thêm con người cẩn thận , tâm tư kín đáo, cho nên ở bên cạnh mẫu thân mấy năm nay, mặc cho triều đình biến động bất ngờ , nàng vẫn từ đầu đến cuối thong dong ứng phó.
Một người như vậy nếu mình đường đột hỏi nàng về tin tức của Dương Phàm, trái lại sẽ bị nàng nhìn ra tâm tư của mình, không phải là để nàng coi thường chính mình sao. Mà nếu chỗ dựa vững chắc của Dương Phàm thực sự là ở trong cung, chỉ sợ chưa chắc Uyển nhi đã tiết lộ cho nàng. Mà Đoàn nhi trái lại khác biệt với nàng, một người thích lợi, có phần dễ đối phó.
Về phần mở tiệc chiêu đãi Địch Nhân Kiệt và mời mấy vị tể tướng khác đến dự tiệc, việc này chính là Thái Bình công chúa bước đầu tiên nhúng tay vào việc triều đình
Quyền lực! Nàng càng ngày càng cảm thấy quyền lực là thứ quan trọng nhất. Bị Võ Hậu quản chế, bị Dương Phàm làm nhục, hôm nay lại bị Võ Du Nghi cự tuyệt làm cho nàng đối với quyền lực càng thêm khát vọng.
Dương Phàm quay đầu hướng mấy người bên kia liếc mắt nhìn, hạ thấp giọng hỏi:
- Uyển nhi, sao nàng lại tới đây?
Đầu tường bên kia, Dã Hô Lợi vươn hai bàn tay to thô như tay gấu thay nhau vỗ vào bả vai Hoàng Húc Sưởng và Trình đội trưởng lớn tiếng dặn dò:
- Hoàng Húc Sưởng, Trình Du, hai lão tiểu người nghe kỹ cho ta, Dương Phàm là tiểu huynh đệ của ta, từ nay về sau hắn chính là người của “Bách Kỵ", hai người các ngươi nên chiếu cố đến hắn nhiều!
Thượng Quan Uyển Nhi hơi xấu hổ, đầu nàng đã nóng lên, nói đến là đến rồi, đã gặp được Dương Phàm nhưng khó có thể mở lời.
Dương Phàm nhìn vẻ mặt của nàng khẩn trương vội hỏi:
- Nhưng mà xảy ra chuyện gì?
Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng lắc đầu, nàng do dự một chút, lúc này mới lấy hết dũng khí nói:
- Ngươi…
- Ừ?
- Thôi đi, ta quay về đây!
Dương Phàm nóng nảy:
- Rốt cục là chuyện gì vậy, đừng có dông dài nữa, nàng nói thật ra đi!
Thượng Quan Uyển Nhi bị hắn nóng nảy hỏi, gục đầu xuống ấp a ấp úng nói:
- Ngươi và Thái Bình công chúa…
- Cái gì?
- À, ta nói là, có phải ngươi thích nữ nhân khác?
- Đương nhiên không có!
Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh tỏa sáng:
- Thật là không có?
- Thật sự là không có!
- Vậy... chẳng phải người kia so với Uyển nhi rất xinh đẹp đó sao?
- Xinh đẹp, thì ta phải thích sao? Đạo lý gì vậy!
- Vậy… người ta so với Uyển nhi gia thế xuất thân lại tốt như thế?
- Chuyện đó liên quan gì đến ta! Dương Phàm nếu muốn trở nên xuất sắc vượt hơn hẳn mọi người, cuối cùng cũng phải dựa vào năng lực của mình mới được, nếu ta là người vì quyền thế không từ mọi thủ đoạn, lần trước đã không đồng ý với lời khuyến khích của nàng mà chủ tâm phấn đấu?
- Nhưng…, mà nếu…. người đó xinh đẹp hơn Uyển Nhi, xuất thân lại cao quý hơn Uyển nhi, hơn nữa nếu vì tướng mạo của ngươi mà có ý riêng? Ta nghĩ nếu muốn giúp đỡ ngươi nhiều thật khó khăn, ta thực sự sợ…
- Nha đầu ngốc, lại suy nghĩ lung tung, việc này là không thể nào!
- Ngươi thề?
- Ta thề, nếu ta thích nữ nhân khác…
- Được rồi không cần thề a!
Thượng Quan Uyển Nhi cười ngọt ngào nói:
- Người ta tin tưởng ngươi á!
Dương Phàm mê mẩn nói:
- Nàng tới đây chỉ vì muốn hỏi chuyện này?
Thượng Quan Uyển Nhi khuôn mặt đỏ lên ngại ngùng nói:
- Ừ!
Dương Phàm dở khóc dở cười mà nói:
- Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì a, tại sao đột nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy mà tới đây hỏi chuyện này?
Thượng Quan Uyển Nhi lắp bắp nói:
- Ta…, ta….
Lúc này Võ Du Nghi nghe tiếng bèn từ trong lầu đi ra, vừa thấy Thượng Quan Đãi Chiếu tự mình đã đến rồi, trong lòng không khỏi âm thầm thấy may mắn quá:
- May mắn mà ta đã sớm nghĩ, đi đến hỏi trước nàng. Không ngờ Thượng Quan Đãi Chiếu vẫn lo lắng còn muốn đích thân mình tới xem. Xem tình hình này, Dương Phàm nhất định là được cô tân sủng rồi!
Võ Du Nghi vội vã chào đón, cười ha hả nói:
- Ôi chao, Thượng Quan Đãi Chiếu, vì sao ngươi tới đây.
Đi gần đến nơi, Võ Du Nghi ha hả cười hai tiếng, vuốt râu nói:
- Đãi Chiếu yên tâm, Võ mỗ vừa mới rồi đã dặn dò qua Hứa Lương, chắc chắn sẽ chiếu cố nhiều hơn đến Dương Phàm đấy!
Dương Phàm lại một lần nữa không nói được gì, chỗ kia Hoàng Húc Sưởng và Trình Du lại trợn mắt.
***
Trong phủ Thái Bình công chúa, Võ Du Nghi kia tìm mọi từ ngữ khách khí, giọng điệu uyển chuyển, thái độ rất kiên quyết cự tuyệt không đem Dương Phàm vào đám hồi môn võ sĩ, phút chốc trong nháy mắt khi nghe tin, Thái Bình công chúa mặt phấn một màu xanh mét.
Tiết Sùng Huấn, ở gần đó chạy chầm chậm xông vào phòng khách, vừa thấy mẫu thân, liền nhếch miệng cười nói:
- Mẹ, ôm một cái!
Theo sát hắn là một hầu gái vừa nhìn thấy sắc mặt công chúa không tốt, vội vàng đuổi theo ôm lấy Tiết Sùng Huấn dỗ dành nói:
- Tiểu lang quân, chúng ta đi câu cá đi, cá vàng thật là lớn, xinh đẹp cực kỳ!
- Ta không quan tâm, ta không cần, ta muốn nương ôm ta…
Tiết Sùng Huấn toét cái miệng nhỏ nhắn khóc, bị hầu gái kia đưa vội ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đứa con khóc, Thái Bình công chúa trong lòng lại càng thêm bực bội, nắm chặt hai tay, “bịch" một cái hung hăng nện trên bàn.
Trong phòng kẻ hầu người hạ vừa thấy Công chúa giận dữ, cả một đám câm như hến, thở mạnh cũng không dám.
Thái Bình công chúa thở hồng hộc, thật lâu sau mới trấn định lại tâm thần nhất thời trong lòng ngờ vực:
- Võ Duy Lương là con trai thứ ba, sau đó là Võ Du Nghi, Võ Du Tự, Võ Du Kỵ mọi người đều yếu đuối, cẩn thận chặt chẽ, không thích đắc tội với người nhà họ Lý ta, ta chỉ yêu cầu hắn một võ quan làm của hồi môn, hắn có lý nào lại không đáp ứng?
Thái Bình công chúa chau mày, đứng dậy thong thả nhấc bước chân, bước đi thong thả một hồi, chậm rãi đứng lại, trong lòng ngầm nảy ra một kế:
- Nhất định là có người ở giữa gây khó dễ, Võ Du Nghi mới không dám thuận nước đẩy thuyền mà đưa cho ta! Nhưng đối phương là ai? Không ngờ lại khiến Võ Du Nghi để ý như thế, thậm chí không ngại đắc tội với ta?
Thái Bình công chúa trầm tư thật lâu, sau đó phân phó nói:
- Gọi hai vị đại quản sự tới cho ta!
Tùy tùng hầu hạ bên cạnh vội vàng lui ra, chỉ một lát sau có hai người một nam, một nữ trung niên vội vàng chạy tới.
Người nam quản sự dáng người không cao, mặt tròn hơi béo, màu da trắng nõn, khuôn mặt trời sinh vui vẻ, nụ cười êm thấm không mất lòng ai, tuy nhiên sắc mặt nhìn chung có một cảm giác láu cá. Vị phụ nữ trung niên kia tuổi không còn nhỏ, dáng người đã mập lên, nhưng cách ăn mặc một chút cũng không theo tuổi tác, cử chỉ thái độ lại có một vẻ khí phách
Hai người kia là hai vị đại quản sự trong phủ Thái Bình công chúa. Năm đó là cung nữ, thái giám hồi môn, sau nhiều năm đã trở thành trợ thủ đắc lực của Thái Bình công chúa.
Đại quản sự bình thường chỉ có một vị, nhưng phủ Thái Bình công chúa rất lớn cho nên đối nội, đối ngoại chia làm hai bộ phận, có hai đại quản sự. Người trung niên này tên gọi là Lý Dịch, quản mọi việc đối ngoại của phủ Thái Bình công chúa, còn người phụ nữ trung niên kia là Chu Địch lo mọi việc bên trong phủ Thái Bình công chúa.
Hai người tới phòng khách để bái kiến Thái Bình, Thái Bình công chúa nói:
- Lý Dịch, Bản cung biết ngươi đối với các quản gia các gia đình quyền quý đều có qua lại với nhau, quản gia phủ công chúa Thiên Kim và phủ Võ Thừa Tự có quan hệ với ngươi như thế nào?
Lý Dịch không biết Thái Bình công chúa hỏi như vậy là có ý gì, nên đành cẩn thận mà đáp:
- Nô tài giúp mọi người tính toán những việc tốt, quen biết nhiều bạn bè, với quý phủ chúng ta chỉ có lợi, cho nên ngày bình thường với các quản sự của những quý phủ quan hệ cũng không tệ. Toàn bộ quản sự của phủ công chúa và võ tướng phủ thượng, tiểu nhân qua lại thường xuyên, gần như là gắn bó chặt chẽ.
Thái Bình công chúa lạnh lùng cười, trầm giọng nói:
- Như vậy là tốt rồi, người đi một chuyến điều tra cho ta xem gần đây phủ thượng Thiên Kim và quý phủ Võ Thừa Tự có những ai thường xuyên lui tới.
Lý Dịch vội vàng nói:
- Vâng!
Thái Bình công chúa sau đó quay qua Chu Mẫn nói:
- Ngày kia là ngày trong cung mua sắm, tất nhiên Đoàn nhi sẽ xuất cung, ngươi chuẩn bị một phần hậu lễ đợi sau khi nàng ta xuất cung nghĩ cách đưa lễ vật để kết thân. Có một số việc, Bản cung cần hỏi thăm chỗ nàng ta một chút!
Chu Mẫn ngầm hiểu vội vàng đồng ý.
Thái Bình công chúa nói:
- Mọi việc đã sắp đặt xong, ngươi đi chuẩn bị cho việc này đi, chớ keo kiệt, Đoàn nhi tổng quản trong cung chọn mua toàn bộ thực phẩm và những đồ khác, sở thích rất lớn, lễ vật tầm thường sẽ không khiến nàng ta để ý.
Chu Mẫn lại đáp lại một tiếng rồi lui xuống.
Thái Bình công chúa lại hướng về phía Lý Dịch nói:
- Địch lão hồ trở về kinh thành rồi phải không?
Địch lão hồ chính là Địch Nhân Kiệt, ở triều Đại Đường các quan lại trong quan trường thường có biệt hiệu, cho dù là Tể tướng đương triều bọn họ cũng đều bị người ta đặt biệt hiệu, những quan viên chức vị hơi lớn hay chức vị thấp thậm chí khi gặp mặt nhau bọn họ cũng gọi tên hiệu. Địch Nhân Kiệt ở trong quan trường từ sớm đã có hai biệt hiệu một do đối thủ của hắn gọi hắn là lão tặc vô lương, hai là những người có quan hệ không tệ thì gọi là Cáo già
Có thể làm quản sự của một nhà quyền quý thế này, hiểu biết cũng rất phải linh thông, nếu chỉ toàn lo về việc ăn uống và các việc lặt vặt căn bản không có khả năng làm được đại quản sự. Với vị trí của Lý Dịch thì những việc đại sự trong triều cũng có hiểu biết một ít, vừa nghe vậy vội trả lời:
- Vâng! Địch công đã hồi kinh.
Thái Bình công chúa gật đầu nói:
- Ngươi thay bản cung đi đưa một tấm thiệp mời, mời Địch lão hồ dự tiệc, mời Vi Phương Chất, Vi Tư Khiêm, Vương Phương Khánh mấy người này cùng đến.
Thái Bình công chúa mời mấy vị này vì họ đều là Tể tướng, hiện giờ Địch Nhân Kiệt giữ chức quan Thị lang, so với mấy vị này phẩm hàm có thấp hơn một chút. Thái Bình công chúa lại mời lão việc chính là để làm người tiếp khách mấy vị Tể tướng, thể diện của nàng đương nhiên là lớn, tuy nhiên nàng có con mắt chính trị tinh tường, cũng bởi vậy nên nàng có thể nhìn ra được một số điểm.
Đây là thời khắc mấu chốt, Võ hậu sắp xưng đế lại gọi Địch Nhân Kiệt về kinh, Thái Bình công chúa dựa trên hành động này mà xác định được trong Võ Đế tân triều Địch Nhân Kiệt sẽ là Tể tướng, hơn nữa sau này rất có thể vượt qua đứng trên cả mấy vị Tể tướng này!
Nghìn vàng được lợi, nàng đột nhiên chạy tới chính mình làm mai mối chắc là do người ta nhờ vả. Võ Thừa Tự tài trí tuy không tầm thường, nhưng việc cùng Lý thị kết thông gia, do đó làm tan rã lực lượng phản kháng của Lý thị, tầm nhìn này hắn không thể có, tất nhiên có người vì hắn mà đưa ra kế sách.
Thái Bình công chúa mặc dù không thể không đồng ý cho mẫu thân sắp đặt, nhưng với tính cách của nàng có thù tất phải báo, mối hận này không thể nuốt trôi, nàng nhất định phải điều tra rõ rốt cuộc ai ở sau lưng phá đám, nhất định phải làm cho hắn trả giá thật nhiều!
Kết thân với Đoàn nhi bởi vì nàng ta là người bên cạnh Võ Hậu. Tất nhiên muốn nghe ngóng tin tức trong cung, muốn biết ai là người bảo vệ cho Dương Phàm, nếu nàng âm thầm hỏi thăm từ phía Uyển nhi cũng không phải phí nhiều công sức như vậy.
Nhưng vì có chút quan hệ bạn bè, quân tử chi giao, nhàn nhạt như nước, Thái Bình công chúa và Uyển nhi kết bạn nhiều năm, biết rõ bản tính làm người của Uyển nhi, Uyển nhi mới nhìn thì tao nhã giữ lễ, cư xử như đối với người ngoài như tắm gió xuân, khéo léo hiểu lòng người.
Nhưng đối với mọi việc luôn nắm chắc chuẩn xác, rất có chừng mực, cộng thêm con người cẩn thận , tâm tư kín đáo, cho nên ở bên cạnh mẫu thân mấy năm nay, mặc cho triều đình biến động bất ngờ , nàng vẫn từ đầu đến cuối thong dong ứng phó.
Một người như vậy nếu mình đường đột hỏi nàng về tin tức của Dương Phàm, trái lại sẽ bị nàng nhìn ra tâm tư của mình, không phải là để nàng coi thường chính mình sao. Mà nếu chỗ dựa vững chắc của Dương Phàm thực sự là ở trong cung, chỉ sợ chưa chắc Uyển nhi đã tiết lộ cho nàng. Mà Đoàn nhi trái lại khác biệt với nàng, một người thích lợi, có phần dễ đối phó.
Về phần mở tiệc chiêu đãi Địch Nhân Kiệt và mời mấy vị tể tướng khác đến dự tiệc, việc này chính là Thái Bình công chúa bước đầu tiên nhúng tay vào việc triều đình
Quyền lực! Nàng càng ngày càng cảm thấy quyền lực là thứ quan trọng nhất. Bị Võ Hậu quản chế, bị Dương Phàm làm nhục, hôm nay lại bị Võ Du Nghi cự tuyệt làm cho nàng đối với quyền lực càng thêm khát vọng.
Tác giả :
Nguyệt Quan