Say Mộng Giang Sơn
Chương 144: Tuyệt kiếm băng tâm
Hai cung nữ kẻ trước người sau cười hì hì chạy đi, Dương Phàm nghe cũng đến ngại, cố chịu trong chốc lát, cũng đến giờ đi trực rồi, Dương Phàm đổi ca với người khác, tiện qua chỗ Túc vệ bàn giao công việc.
Chu đô úy nhìn thấy Dương Phàm, sắc mặt rất không tốt.
Cấm quân đang trực cùng với cung nữ thái giám là hai lực lượng lớn bảo vệ trong cung, mà giữa hai lực lượng này, tuy rằng không đến nỗi đối lập, lại cũng không thể nói là hòa thuận. Cái loại cảm xúc đối lập vô danh này chẳng biết bắt đầu từ khi nào nữa, cái này là không thể kiểm chứng được, dù sao thì từ trước tới nay vẫn luôn như vậy, đại khái là giữa hai nhóm người này, đã sẵn có một mối quan hệ dò xét lẫn nhau tồn tại.
Ấy vậy mà Dương Phàm lại là kẻ khác loại, hắn thậm chí được cả thái giám lẫn cung nữ yêu thích, hơn nữa lại cò tự nguyện kết thành một phe với đám thái giám cung nữ đó. Điều này làm Chu Bân không vui trong lòng. Cùng lúc đó, Dương Phàm cũng là nhân vật rất được hoan nghênh trong cấm quân, ai gặp hắn cũng tỏ ra khách khí, đến cái danh tiếng của Chu đô úy cũng đoạt luôn.
Giờ đây, Chu Bân biết được chuyện Dương Phàm đắc tội với người của Thái Hậu- hoa mai nội vệ Tạ đô úy, bèn nhân cơ hội này để thực hiện việc giáo huấn hắn. Sau khi Dương Phàm đến, bàn giao xong nhiệm vụ, Chu Bân ngồi sau bàn làm việc, nghiêm mặt nói:
- Bên cạnh Thái Hậu thiếu người sai bảo, từ mai trở đi, phải điều ngươi đi điện Võ Thành làm nhiệm vụ.
Dương Phàm cung kính trước bàn, mỉm cười nói:
- Vâng, bỉ chức biết rồi.
Chu Bân ngồi trên chiếc giường gạch ấm áp, gõ bàn mấy cái, trầm giọng nói:
- Nghiêm túc chút, đến ngự tiền rồi, vẫn còn cợt nhả như vậy làm sao thành được!
Dương Phàm tắt ngay nụ cười, Chu Bân liền hừ lạnh một tiếng:
- Đến điện Võ Thành rồi, tức là làm việc ngay dưới mắt Thái Hậu, mọi việc đều phải cẩn trọng. Một khi đã gây ra chuyện, bổn quan cũng không bảo vệ nổi ngươi !
- Vâng, đa tạ đô úy đã nhắc nhở, bỉ chức đã hiểu.
Chu Bân ừ một tiếng trong mũi, nói tiếp:
- Không được đắc ý vênh váo, người trẻ tuổi ạ! Quan tướng Đại Đường chúng ta, chưa có ai vì giỏi đánh cầu, đánh bóng mà được làm quan đâu. Trận cấu trước, dù ngươi có thay Đại Đường chúng ta giành được thanh danh, đoạt được danh tiếng, nhưng hôm nay, nếu đã vào cung làm thị vệ, những vinh quang đó phải quên hết , không được quá xuồng xã, không được dính dáng đến mấy đứa cung nữ, nếu gây ra chuyện xấu gì, thì phải rơi đầu đấy!
Dương Phàm cười , nói:
- Vâng, đô úy nói rất đúng, bỉ chức đều nhớ rồi!
Chu Bân thấy hắn cười, trong lòng lại không thoải mái. Dài giọng giáo huấn:
- Ngươi….
Chu Bân đang nghĩ bóp chết nhuệ khí của Dương Phàm, thì rèm cửa bị vén lên, một người từ bên ngoài nhanh chóng đi vào.
Trong phòng đang đốt bếp lò, hai tên lính thân cận của Chu Bân đang ngồi cạnh đốt lửa sưởi, cười ha ha nghe Chu đô úy răn dạy Dương Phàm, người này vén rèm lên, mang theo một cơn gió lạnh vào phòng. Hai tên thị vệ không vui vẻ ngẩng đầu nhìn một lượt, bởi vì trong phòng tối hơn ở ngoài một chút, nhất thời không nhận ra thân phận của người.
Nhưng khi người này xếp rèm đi vào, vẫn chưa nhìn rõ người, cái trước tiên nhìn thấy rõ là người này mặc một bộ võ bào, bả vai thêu một đôi thụy mã màu trắng, hai tên thị vệ lập tức nhảy dựng lên.
Võ tướng triều Đường mặc áo bào, còn binh lính thì mặc áo khoác có lớp lót bên trong. Người này mặc áo bào, thì tức là tướng quân. Trên áo bào của tướng quân có thêu hình mãnh thú như hổ, sư tử….Trong đó, quan võ từ tam phẩm trở lên, tả hữu Võ Uy Vệ thêu đôi hổ; tả hữu Báo Thao Vệ thêu đôi báo; tả hữu Ưng Dương Vệ thêu đôi chim cốt trào; tả hữu Ngọc Kiềm Vệ thêu đôi chim ưng; tả hữu Kim Ngô Vệ thêu đôi trĩ; Thiên Ngưu Vệ thêu thụy ngưu; Tả hữu vệ thêu thụy mã…
Trên vai người này có một cặp thụy mã, thì chắc chắc là một vị đại tướng quân của Tả hữu vệ rồi. Tuy họ là quan binh Kim Ngô Vệ, không do tả hữu vệ quản, nhưng một bậc tướng lĩnh cao quý như vậy lại không dám có chút chậm trễ nào.
Người này đi đến đứng trước bếp lò, chỉ thấy tuổi tác còn trẻ, mặc bộ võ phục màu đỏ sẫm, vai thêu mã thụy, đeo chiếc đai lưng bằng gấm dệt, đầu gắn sừng tê đai ngọc, trông rất uy phong. Hai tên lính nhìn người này tướng mạo giống với người Hồ, có vẻ quen quen, lại không thể nhớ được tên đối phương, đành hành quân lễ, ngượng ngùng nói một tiếng:
- Đại tướng quân!
Chu Bân ngồi trên một cái giường sưởi, đang lên lớp giáo huấn người khác, ngẩng phắt đầu lên nhìn người này, vội vàng nghiêng mình nhảy khỏi giường sưởi, chắp tay thi lễ:
- Bỉ chức bái kiến La đại tướng quân, đại tướng quân….sao đại nhân lại đến đây.
Người vừa tới chính là Hộc Sắt La. Hộc Sắt La cười ha ha, nói:
- ồ! Ta đến tìm một người…
Vừa nói ông vừa nhìn Dương Phàm, cười ha ha nói:
- Dương huynh đệ, đang đinh đến đây hỏi thăm ngươi đi đâu rồi, lại đây, lại đây, lại đây, ngồi đi, ta có lời muốn nói với ngươi.
Học Sắt La vừa nói vừa bước lại, thân tình nắm tay Dương Phàm, cùng hắn ngồi ngang vai bên lò sưởi, Chu Bân nhìn thấy một vị đại tướng quân tam phẩm đương triều xưng huynh gọi đệ với một tên lính quèn của Kim Ngô Vệ, không khỏi trợn mắt há mồm.
Hốc Sắt La nói:
- Dương lão đệ, La mỗ mấy năm trước vào kinh triều kiến Thiên Hậu và Thiên Tử, rất khó có được cơ hội này, cùng Dương huynh đệ đá cầu, thật là khoái ý. Vốn ta còn muốn có cơ hội cùng ngươi bàn luận, đáng tiếc chẳng mấy hôm nữa lại phải về Tây Vực, trấn thủ thành Toái Diệp, cơ hội này thật không còn nhiều nữa.
Hộc Sắt La nói:
- Dương lão đệ, La mỗ chẳng bao lâu nữa sẽ phải rời kinh, muốn mời chúng bạn đá cầu tụ họp một lần, ngươi là người bắt buộc phải mời.
Dương Phàm lộ vẻ khó khăn, nói:
- Cái này, đại tướng quân…
Hộc Sắt La nói:
- Ai dà, nếu ngươi không chê thì gọi ta một tiếng đại ca là được rồi, giao tình của chúng ta là từ sân đá cầu mà ra, không cần phải để ý mấy cái lễ nghi quan trường phiêng phức kia. Nếu nói đá cầu, người khiến La mỗ khâm phục quả thật không nhiều, ngươi là một!
Dương Phàm nói:
- Cái này…thôi được, La huynh có lời vậy, tiểu đệ không dám không nghe. Có điều ngày mai tiểu đệ phải tới điện Võ Thành trực rồi, còn chưa đến thời gian nghỉ thay phiên nữa, cái này…
- Hả?
Hộc Sắt La liếc Dương Phàm một cái, thản nhiên nói:
- Đại tướng quân của Kim Ngô Vệ cũng muốn đi, ông ấy cũng rất yêu thích ngươi, ông ấy nhất định sẽ rất thất vọng!
Chu Bân vừa nghe Hộc Sắt La nhắc tới Khâu Thần Tích, trong lòng có chút hồi hộp, vội vàng bước lên một bước, cười nịnh nói:
- Đại tướng quân, yến hội của ngài, bỉ chức nào dám quấy rầy. Như vậy đi, Dương Phàm ngày mai chỉ quản việc đi dự tiệc, việc trong cung cứ để bỉ chức sắp xếp người khác đi trực, đợi hắn quay về rồi hãy nói.
Hộc Sắt La lôi cái lưng mỏi, nói:
- Bổn tướng quân mời khách, tất nhiên là không say không về. Đợi Dương huynh đệ quay về còn nói cái gì nữa, phải đi trực à, cái đó là việc của ngày kia.
Chu Bân cùng cười nói:
- Vâng, vâng, vâng, bỉ chức nói chính là …chính là ngày kia mới lại sắp xếp trực, ha ha, ha ha…
Hộc Sắt La không để ý đến gã, chỉ cười với Dương Phàm, nói:
- Lần này thì lão đệ không còn lí do gì để từ chối nữa chứ, vậy thì chúng ta quyết định như vậy đi, giờ mùi ngày mai, Túy Tiên lầu phường Thanh Hóa, La mỗ xin đợi huynh…
****
Đêm khuya rồi, Tiểu Man tắm nước nóng, quấn một lượt áo ngủ ngư dược bằng nhung tơ thật dày, nhảy lên chiếc giường mềm mại. Hai bàn chân nhỏ sạch sẽ trắng nõn nà đứng thẳng lên, đung đưa dí dỏm, bờ mông đẫy đà lộ ra một đường cong tròn trịa dưới vạt áo tắm.
Làm một thị vệ cao cấp, nơi ở của cô điều kiện cũng tương đối không tệ, tuy chỗ ở không rộng, bài trí cũng rất thanh lịch, vừa nhìn là biết phòng thiếu nữ khuê các. Dưới nền gạch xây địa long, khiến cả căn phòng ấm áp, nên chẳng lạnh chút nào, không lo làm lạnh cóng làn da mềm mại của cô.
Đôi bàn chân trần nhỏ bé của cô ghé vào trên giường, vạt áo ngủ cũng theo đó tung lên, lộn ngược lên một chút, không những làm lộ ra đôi bắp chân nhỏ mảnh mai rắn chắc, đến cả cặp đùi tròn trịa cũng lộ ra một đoạn. Khi tắm nước rất ấm, khiếm làn da toàn thân cô bị nóng thành một màu đỏ bừng.
Thân trên của Tiểu Man rất nhỏ, eo cũng nhỏ, nhưng do những năm tháng luyện võ, từ chỗ lưng ong mảnh dẻ trở xuống không một vết sẹo lồi lõm, lại nhanh chóng hiện ra một cái doanh tròn, mông và đùi cô rất chắc, có chút đẫy đà giống một cô gái trưởng thành, nhưng mà lại không phải là kiểu nhu du của con gái trưởng thành, da thịt cô tương đối rắn chắc mà có tính đàn hồi cao.
Tiểu Man thò người ra kéo cái cửa tủ trang điểm cạnh giường, bê từ trong đó ra một cái tráp nhỏ đặt lên trên gối, lại chuyển cây đèn lại gần một chút, cẩn thận mở nắp cái tráp nhỏ, lấy ra vài thứ bảo bối bày ra trước mặt.
Trong cái tráp nhung màu xanh nhạt, lẳng lặng dừng một con bướm. Màu sắc chú bướm đã rất cổ xưa rồi, cánh cũng đã bị rách rồi. Lúc nhỏ, cho dù Tiểu Man có rất cẩn thận, nhưng khi đó cô không hiểu nên làm thế nào để phòng ẩm, phòng nắng, phòng sâu mọt, vì thế con bươm bướm này khó tránh khỏi đôi chút hư hao, mới hỏi ngự y cách bảo tồn chính xác nhất.
Người thiếu nữ này đã có nhà cửa mấy cửa hàng ở Lạc Dương, có được gia tài bạc triệu, nhưng cái mà cô quý nhất lại là cái tráp cũ kĩ này, vẫn là tiêu bản con bướm này. Trong tráp còn đựng vài loại trâm hồ điệp khác, có trâm hồ điệp bằng hồng ngọc thúy ngọc vô cùng giá trị, có loại chỉ là gỗ Hoàng Dương tạc thành. Đó là thứ cô đã cất dấu mấy năm nay.
Tiểu Man giống như một bảo bối đang chơi chiếc trâm bướm, trông có vẻ ngây thơ, trước mặt người khác cô rất ít khi để lộ ra tính cách này. Chuyện của Dương Phàm đã bị cô quên béng mất, cô chỉ là nhìn không quen một tên đá cầu một tay trêu hoa ghẹo nguyệt, dụ dỗ đám cung nữ, tống cổ cái tên này đến nơi có quy củ là đúng, sao còn phải để tâm đến hắn.
Tiểu Man giống như một cô bé nghịch ngợm đôi cánh bướm đò chơi của mình, có lúc hơi nâng cằm lên, hai mắt sáng long lanh cũng không biết đang nghĩ gì, một mình chơi thật lâu, thi thoảng lại che miệng ngáp một cái, bỏ từng chiếc kẹp tóc xuống, cất cái tráp đi, sau đó lấy từ dưới giường lên một đoản đao không vỏ, nhét xuống dưới gối của mình, rồi thổi tắt ngọn đèn.
Dấu dao dưới gối là thói quen từ nhỏ của cô.
Những chuyện gặp phải thời thơ ấu ngây dại, để lại cho cô quá nhiều ấn tượng sâu đậm. Cho dù, khi đó cô chỉ bị giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn không bị tổn thương, nhưng A Sửu huynh lại vì thế mà bị kẻ ác đánh thổ huyết, hai người tháo chạy xong dưỡng thương mấy ngày mới khỏi.
Mấy ngày nay chỉ cần thấy a huynh thổ huyết, Tạ Tiểu Man lại sợ hãi đến cực điểm, lo sợ a huynh sẽ bỏ rơi cô rời xa trần thế. Những ngày đó, cô toàn phải ôm chặt lấy a huynh mới có thể ngủ được, mới có thể cảm thấy an toàn. Từ khi rời khỏi phủ Quảng Châu, đêm về chỉ còn lại một mình cô, dưới gối cô bắt buộc phải có vật hộ thân mới có thể ngủ được.
Khi nhỏ không có dao, cô bèn dấu một mảnh ngói sắc hay một đoạn gỗ đẽo nhọn. hôm nay, cô đã trưởng thành, có võ công cao minh, hơn nữa thân ở hoàng cung đại nội, cô thực ra không cần lo lắng vấn đề an toàn, nhưng mà thiếu hụt cảm giác an toàn lại hoàn toàn là vấn đề tâm lí. Cho dù mười vạn đại quân hộ ở bên ngoài, tâm lí không an toàn vẫn không thể xua tan.
Cho nên, cô nhất định phải có dao dưới gối, mới ngủ yên được.
Tiểu Man thò tay xuống dưới gối, sờ sờ lưỡi dao lạnh ngắt, yên tâm ngủ thiếp đi.
Chu đô úy nhìn thấy Dương Phàm, sắc mặt rất không tốt.
Cấm quân đang trực cùng với cung nữ thái giám là hai lực lượng lớn bảo vệ trong cung, mà giữa hai lực lượng này, tuy rằng không đến nỗi đối lập, lại cũng không thể nói là hòa thuận. Cái loại cảm xúc đối lập vô danh này chẳng biết bắt đầu từ khi nào nữa, cái này là không thể kiểm chứng được, dù sao thì từ trước tới nay vẫn luôn như vậy, đại khái là giữa hai nhóm người này, đã sẵn có một mối quan hệ dò xét lẫn nhau tồn tại.
Ấy vậy mà Dương Phàm lại là kẻ khác loại, hắn thậm chí được cả thái giám lẫn cung nữ yêu thích, hơn nữa lại cò tự nguyện kết thành một phe với đám thái giám cung nữ đó. Điều này làm Chu Bân không vui trong lòng. Cùng lúc đó, Dương Phàm cũng là nhân vật rất được hoan nghênh trong cấm quân, ai gặp hắn cũng tỏ ra khách khí, đến cái danh tiếng của Chu đô úy cũng đoạt luôn.
Giờ đây, Chu Bân biết được chuyện Dương Phàm đắc tội với người của Thái Hậu- hoa mai nội vệ Tạ đô úy, bèn nhân cơ hội này để thực hiện việc giáo huấn hắn. Sau khi Dương Phàm đến, bàn giao xong nhiệm vụ, Chu Bân ngồi sau bàn làm việc, nghiêm mặt nói:
- Bên cạnh Thái Hậu thiếu người sai bảo, từ mai trở đi, phải điều ngươi đi điện Võ Thành làm nhiệm vụ.
Dương Phàm cung kính trước bàn, mỉm cười nói:
- Vâng, bỉ chức biết rồi.
Chu Bân ngồi trên chiếc giường gạch ấm áp, gõ bàn mấy cái, trầm giọng nói:
- Nghiêm túc chút, đến ngự tiền rồi, vẫn còn cợt nhả như vậy làm sao thành được!
Dương Phàm tắt ngay nụ cười, Chu Bân liền hừ lạnh một tiếng:
- Đến điện Võ Thành rồi, tức là làm việc ngay dưới mắt Thái Hậu, mọi việc đều phải cẩn trọng. Một khi đã gây ra chuyện, bổn quan cũng không bảo vệ nổi ngươi !
- Vâng, đa tạ đô úy đã nhắc nhở, bỉ chức đã hiểu.
Chu Bân ừ một tiếng trong mũi, nói tiếp:
- Không được đắc ý vênh váo, người trẻ tuổi ạ! Quan tướng Đại Đường chúng ta, chưa có ai vì giỏi đánh cầu, đánh bóng mà được làm quan đâu. Trận cấu trước, dù ngươi có thay Đại Đường chúng ta giành được thanh danh, đoạt được danh tiếng, nhưng hôm nay, nếu đã vào cung làm thị vệ, những vinh quang đó phải quên hết , không được quá xuồng xã, không được dính dáng đến mấy đứa cung nữ, nếu gây ra chuyện xấu gì, thì phải rơi đầu đấy!
Dương Phàm cười , nói:
- Vâng, đô úy nói rất đúng, bỉ chức đều nhớ rồi!
Chu Bân thấy hắn cười, trong lòng lại không thoải mái. Dài giọng giáo huấn:
- Ngươi….
Chu Bân đang nghĩ bóp chết nhuệ khí của Dương Phàm, thì rèm cửa bị vén lên, một người từ bên ngoài nhanh chóng đi vào.
Trong phòng đang đốt bếp lò, hai tên lính thân cận của Chu Bân đang ngồi cạnh đốt lửa sưởi, cười ha ha nghe Chu đô úy răn dạy Dương Phàm, người này vén rèm lên, mang theo một cơn gió lạnh vào phòng. Hai tên thị vệ không vui vẻ ngẩng đầu nhìn một lượt, bởi vì trong phòng tối hơn ở ngoài một chút, nhất thời không nhận ra thân phận của người.
Nhưng khi người này xếp rèm đi vào, vẫn chưa nhìn rõ người, cái trước tiên nhìn thấy rõ là người này mặc một bộ võ bào, bả vai thêu một đôi thụy mã màu trắng, hai tên thị vệ lập tức nhảy dựng lên.
Võ tướng triều Đường mặc áo bào, còn binh lính thì mặc áo khoác có lớp lót bên trong. Người này mặc áo bào, thì tức là tướng quân. Trên áo bào của tướng quân có thêu hình mãnh thú như hổ, sư tử….Trong đó, quan võ từ tam phẩm trở lên, tả hữu Võ Uy Vệ thêu đôi hổ; tả hữu Báo Thao Vệ thêu đôi báo; tả hữu Ưng Dương Vệ thêu đôi chim cốt trào; tả hữu Ngọc Kiềm Vệ thêu đôi chim ưng; tả hữu Kim Ngô Vệ thêu đôi trĩ; Thiên Ngưu Vệ thêu thụy ngưu; Tả hữu vệ thêu thụy mã…
Trên vai người này có một cặp thụy mã, thì chắc chắc là một vị đại tướng quân của Tả hữu vệ rồi. Tuy họ là quan binh Kim Ngô Vệ, không do tả hữu vệ quản, nhưng một bậc tướng lĩnh cao quý như vậy lại không dám có chút chậm trễ nào.
Người này đi đến đứng trước bếp lò, chỉ thấy tuổi tác còn trẻ, mặc bộ võ phục màu đỏ sẫm, vai thêu mã thụy, đeo chiếc đai lưng bằng gấm dệt, đầu gắn sừng tê đai ngọc, trông rất uy phong. Hai tên lính nhìn người này tướng mạo giống với người Hồ, có vẻ quen quen, lại không thể nhớ được tên đối phương, đành hành quân lễ, ngượng ngùng nói một tiếng:
- Đại tướng quân!
Chu Bân ngồi trên một cái giường sưởi, đang lên lớp giáo huấn người khác, ngẩng phắt đầu lên nhìn người này, vội vàng nghiêng mình nhảy khỏi giường sưởi, chắp tay thi lễ:
- Bỉ chức bái kiến La đại tướng quân, đại tướng quân….sao đại nhân lại đến đây.
Người vừa tới chính là Hộc Sắt La. Hộc Sắt La cười ha ha, nói:
- ồ! Ta đến tìm một người…
Vừa nói ông vừa nhìn Dương Phàm, cười ha ha nói:
- Dương huynh đệ, đang đinh đến đây hỏi thăm ngươi đi đâu rồi, lại đây, lại đây, lại đây, ngồi đi, ta có lời muốn nói với ngươi.
Học Sắt La vừa nói vừa bước lại, thân tình nắm tay Dương Phàm, cùng hắn ngồi ngang vai bên lò sưởi, Chu Bân nhìn thấy một vị đại tướng quân tam phẩm đương triều xưng huynh gọi đệ với một tên lính quèn của Kim Ngô Vệ, không khỏi trợn mắt há mồm.
Hốc Sắt La nói:
- Dương lão đệ, La mỗ mấy năm trước vào kinh triều kiến Thiên Hậu và Thiên Tử, rất khó có được cơ hội này, cùng Dương huynh đệ đá cầu, thật là khoái ý. Vốn ta còn muốn có cơ hội cùng ngươi bàn luận, đáng tiếc chẳng mấy hôm nữa lại phải về Tây Vực, trấn thủ thành Toái Diệp, cơ hội này thật không còn nhiều nữa.
Hộc Sắt La nói:
- Dương lão đệ, La mỗ chẳng bao lâu nữa sẽ phải rời kinh, muốn mời chúng bạn đá cầu tụ họp một lần, ngươi là người bắt buộc phải mời.
Dương Phàm lộ vẻ khó khăn, nói:
- Cái này, đại tướng quân…
Hộc Sắt La nói:
- Ai dà, nếu ngươi không chê thì gọi ta một tiếng đại ca là được rồi, giao tình của chúng ta là từ sân đá cầu mà ra, không cần phải để ý mấy cái lễ nghi quan trường phiêng phức kia. Nếu nói đá cầu, người khiến La mỗ khâm phục quả thật không nhiều, ngươi là một!
Dương Phàm nói:
- Cái này…thôi được, La huynh có lời vậy, tiểu đệ không dám không nghe. Có điều ngày mai tiểu đệ phải tới điện Võ Thành trực rồi, còn chưa đến thời gian nghỉ thay phiên nữa, cái này…
- Hả?
Hộc Sắt La liếc Dương Phàm một cái, thản nhiên nói:
- Đại tướng quân của Kim Ngô Vệ cũng muốn đi, ông ấy cũng rất yêu thích ngươi, ông ấy nhất định sẽ rất thất vọng!
Chu Bân vừa nghe Hộc Sắt La nhắc tới Khâu Thần Tích, trong lòng có chút hồi hộp, vội vàng bước lên một bước, cười nịnh nói:
- Đại tướng quân, yến hội của ngài, bỉ chức nào dám quấy rầy. Như vậy đi, Dương Phàm ngày mai chỉ quản việc đi dự tiệc, việc trong cung cứ để bỉ chức sắp xếp người khác đi trực, đợi hắn quay về rồi hãy nói.
Hộc Sắt La lôi cái lưng mỏi, nói:
- Bổn tướng quân mời khách, tất nhiên là không say không về. Đợi Dương huynh đệ quay về còn nói cái gì nữa, phải đi trực à, cái đó là việc của ngày kia.
Chu Bân cùng cười nói:
- Vâng, vâng, vâng, bỉ chức nói chính là …chính là ngày kia mới lại sắp xếp trực, ha ha, ha ha…
Hộc Sắt La không để ý đến gã, chỉ cười với Dương Phàm, nói:
- Lần này thì lão đệ không còn lí do gì để từ chối nữa chứ, vậy thì chúng ta quyết định như vậy đi, giờ mùi ngày mai, Túy Tiên lầu phường Thanh Hóa, La mỗ xin đợi huynh…
****
Đêm khuya rồi, Tiểu Man tắm nước nóng, quấn một lượt áo ngủ ngư dược bằng nhung tơ thật dày, nhảy lên chiếc giường mềm mại. Hai bàn chân nhỏ sạch sẽ trắng nõn nà đứng thẳng lên, đung đưa dí dỏm, bờ mông đẫy đà lộ ra một đường cong tròn trịa dưới vạt áo tắm.
Làm một thị vệ cao cấp, nơi ở của cô điều kiện cũng tương đối không tệ, tuy chỗ ở không rộng, bài trí cũng rất thanh lịch, vừa nhìn là biết phòng thiếu nữ khuê các. Dưới nền gạch xây địa long, khiến cả căn phòng ấm áp, nên chẳng lạnh chút nào, không lo làm lạnh cóng làn da mềm mại của cô.
Đôi bàn chân trần nhỏ bé của cô ghé vào trên giường, vạt áo ngủ cũng theo đó tung lên, lộn ngược lên một chút, không những làm lộ ra đôi bắp chân nhỏ mảnh mai rắn chắc, đến cả cặp đùi tròn trịa cũng lộ ra một đoạn. Khi tắm nước rất ấm, khiếm làn da toàn thân cô bị nóng thành một màu đỏ bừng.
Thân trên của Tiểu Man rất nhỏ, eo cũng nhỏ, nhưng do những năm tháng luyện võ, từ chỗ lưng ong mảnh dẻ trở xuống không một vết sẹo lồi lõm, lại nhanh chóng hiện ra một cái doanh tròn, mông và đùi cô rất chắc, có chút đẫy đà giống một cô gái trưởng thành, nhưng mà lại không phải là kiểu nhu du của con gái trưởng thành, da thịt cô tương đối rắn chắc mà có tính đàn hồi cao.
Tiểu Man thò người ra kéo cái cửa tủ trang điểm cạnh giường, bê từ trong đó ra một cái tráp nhỏ đặt lên trên gối, lại chuyển cây đèn lại gần một chút, cẩn thận mở nắp cái tráp nhỏ, lấy ra vài thứ bảo bối bày ra trước mặt.
Trong cái tráp nhung màu xanh nhạt, lẳng lặng dừng một con bướm. Màu sắc chú bướm đã rất cổ xưa rồi, cánh cũng đã bị rách rồi. Lúc nhỏ, cho dù Tiểu Man có rất cẩn thận, nhưng khi đó cô không hiểu nên làm thế nào để phòng ẩm, phòng nắng, phòng sâu mọt, vì thế con bươm bướm này khó tránh khỏi đôi chút hư hao, mới hỏi ngự y cách bảo tồn chính xác nhất.
Người thiếu nữ này đã có nhà cửa mấy cửa hàng ở Lạc Dương, có được gia tài bạc triệu, nhưng cái mà cô quý nhất lại là cái tráp cũ kĩ này, vẫn là tiêu bản con bướm này. Trong tráp còn đựng vài loại trâm hồ điệp khác, có trâm hồ điệp bằng hồng ngọc thúy ngọc vô cùng giá trị, có loại chỉ là gỗ Hoàng Dương tạc thành. Đó là thứ cô đã cất dấu mấy năm nay.
Tiểu Man giống như một bảo bối đang chơi chiếc trâm bướm, trông có vẻ ngây thơ, trước mặt người khác cô rất ít khi để lộ ra tính cách này. Chuyện của Dương Phàm đã bị cô quên béng mất, cô chỉ là nhìn không quen một tên đá cầu một tay trêu hoa ghẹo nguyệt, dụ dỗ đám cung nữ, tống cổ cái tên này đến nơi có quy củ là đúng, sao còn phải để tâm đến hắn.
Tiểu Man giống như một cô bé nghịch ngợm đôi cánh bướm đò chơi của mình, có lúc hơi nâng cằm lên, hai mắt sáng long lanh cũng không biết đang nghĩ gì, một mình chơi thật lâu, thi thoảng lại che miệng ngáp một cái, bỏ từng chiếc kẹp tóc xuống, cất cái tráp đi, sau đó lấy từ dưới giường lên một đoản đao không vỏ, nhét xuống dưới gối của mình, rồi thổi tắt ngọn đèn.
Dấu dao dưới gối là thói quen từ nhỏ của cô.
Những chuyện gặp phải thời thơ ấu ngây dại, để lại cho cô quá nhiều ấn tượng sâu đậm. Cho dù, khi đó cô chỉ bị giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn không bị tổn thương, nhưng A Sửu huynh lại vì thế mà bị kẻ ác đánh thổ huyết, hai người tháo chạy xong dưỡng thương mấy ngày mới khỏi.
Mấy ngày nay chỉ cần thấy a huynh thổ huyết, Tạ Tiểu Man lại sợ hãi đến cực điểm, lo sợ a huynh sẽ bỏ rơi cô rời xa trần thế. Những ngày đó, cô toàn phải ôm chặt lấy a huynh mới có thể ngủ được, mới có thể cảm thấy an toàn. Từ khi rời khỏi phủ Quảng Châu, đêm về chỉ còn lại một mình cô, dưới gối cô bắt buộc phải có vật hộ thân mới có thể ngủ được.
Khi nhỏ không có dao, cô bèn dấu một mảnh ngói sắc hay một đoạn gỗ đẽo nhọn. hôm nay, cô đã trưởng thành, có võ công cao minh, hơn nữa thân ở hoàng cung đại nội, cô thực ra không cần lo lắng vấn đề an toàn, nhưng mà thiếu hụt cảm giác an toàn lại hoàn toàn là vấn đề tâm lí. Cho dù mười vạn đại quân hộ ở bên ngoài, tâm lí không an toàn vẫn không thể xua tan.
Cho nên, cô nhất định phải có dao dưới gối, mới ngủ yên được.
Tiểu Man thò tay xuống dưới gối, sờ sờ lưỡi dao lạnh ngắt, yên tâm ngủ thiếp đi.
Tác giả :
Nguyệt Quan