Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
Chương 55: Đoàn kết
"Diệp Tố!" Yến Tuyết Thần hoảng hốt la lên.
Hương vị khó ngửi chui vào lỗ mũi Diệp Tố, kích thích khiến hắn không nhịn được trào nước mắt, nghĩ đến thảm trạng của hai người ngoài hành tinh vừa rồi, Diệp Tố lạnh cả người, hắn không muốn khi Hàn Nghiệp tới cứu bọn họ, lại thấy bộ dáng hắn đã hóa thành một bãi mủ.
Theo bản năng, tinh thần lực Diệp Tố hình thành một tấm cách ly trước mặt hắn.
Khói kia nhẹ nhàng đụng phải tấm cách ly liền ngừng lại, sau đó chậm rãi dọc theo hai bên mặt cách ly mà bò. Người ngoài không thấy tinh thần lực Diệp Tố, chỉ thấy một khắc kia, khói nhẹ sắp đụng vào Diệp Tố, liền may mắn mà chuyển hướng, lúc này tránh được một kiếp.
Yến Tuyết Thần sợ hãi kéo Diệp Tố về, đồng thời túm ra tiểu Phá Phong sắp sợ tới mức chui vào ngực Diệp Tố, khẩn trương hỏi: "Cậu không sao chứ."
"Không sao." Nói thật, Diệp Tố cũng là tâm kinh hoàng không thôi, "Tôi lấy tinh thần lực chắn."
"Cái gì?" Yến Tuyết Thần hét to, "Tinh thần lực cậu có sao không?"
"Tinh thần lực có thể gặp chuyện gì?"
"Cậu nói xem có thể có chuyện gì!" Yến Tuyết Thần nhìn Diệp Tố như nhìn kẻ ngu, "Tinh thần lực có thể tùy tiện đem ra chắn sao? Vạn nhất bị hao tổn quá độ rất có thể sẽ vĩnh viễn không khôi phục được!"
Diệp Tố ngẫm nghĩ nói: "Tôi nhớ rõ Hàn Nghiệp đã nói, tinh thần lực thuần túy đến trình độ nhất định có thể cách ly được mọi thứ. Lôi điện còn có thể chắn được, đám khói cổ quái này hẳn cũng không đáng ngại đi?"
Yến Tuyết Thần nghe chuyện Diệp Tố nhanh nhẹn dũng mãnh dùng tinh thần lực chắn lôi điện mà cả kinh trợn mắt há hốc mồm: "Hiện tại cậu cảm thấy thế nào?"
Diệp Tố cẩn thận cảm thụ, nói: "Có chút mệt mỏi, nhưng vẫn là do thời điểm đi trong mê cung gây ra, vừa rồi một chút chuyện gì cũng không có."
"Được rồi, lúc trước tôi khuyên bảo vô ích." Yến Tuyết Thần hoảng hốt, "Tôi có lẽ gặp phải người không bình thường."
Diệp Tố không sao, nhưng không có nghĩa hắn có thể coi như không thấy với người có ác ý đẩy mình, hắn quay đầu lại, tìm đầu sỏ gây tội trong đám đông người ngoài hành tinh hỗn loạn. Trong đó có một người ngoài hành tinh diện mạo quái dị tránh né, mặt xấu đến cực kỳ bi thảm viết to "Lạy ông tôi ở bụi này". Thấy Diệp Tố nhìn chằm chằm mình, người ngoài hành tinh kia lập tức chưa đánh đã khai: "Không phải tôi đẩy!"
Diệp Tố lạnh lùng nói: "Tôi còn chưa nói gì, ông gấp cái gì?"
"Hoá ra là có người đẩy!" Tiểu Phá Phong cạc cạc kêu lên, cái đuôi vung vẩy cuốn lấy cổ người ngoài hành tinh đang ấp úng kia, đừng nhìn hình thể hắn nhỏ, ngày thường không đáng tin cậy, nhưng sức lực vẫn rất lớn, kéo cái người ngoài hành tinh kia đến trước mặt Diệp Tố.
Yến Tuyết Thần bỗng chốc lấy ra lưỡi hái sáng long lanh, thổi thổi lưỡi đao: "Không biết một đao chém xuống, không biết cổ mày có đứt hay không."
"Có!" Người ngoài hành tinh lập tức sợ hãi khóc lớn, "Tôi không phải cố ý, tôi không khống chế được tay mình, thả tôi đi!"
"Thả ông cũng không phải không thể." Diệp Tố nói, nhìn thấy ánh mắt người ngoài hành tinh kia sáng như bóng đèn, lại chậm rãi kéo hắn lại gần, "Trước hết ông thay chúng tôi làm lá chắn thịt một lúc là được."
"Không..." Người ngoài hành tinh kia ngoan ngoãn nuốt kháng nghị trở lại khi nghe tiếng Yến Tuyết Thần mài đao soàn soạt, mắt thấy khói độc phun ra ngày càng nhiều, sắc mặt như chết cha chết mẹ.
Diệp Tố thật cẩn thận mà quan sát hướng đi của những khói độc đó, mang theo Yến Tuyết Thần tránh trái tránh phải.
Nhưng mà, người điều khiển dường như không còn kiên nhẫn, đơn giản một lần phun ra mấy chục luồng khói đặc, đám người chen chúc có mấy kẻ xui xẻo bị đụng phải, tức khắc tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.
Nhưng hiển nhiên tai nạn không chỉ có vậy, có chủng tộc bị lây dính khói độc liền lập tức sinh mủ chết đi, có người bị tra tấn, đáng sợ nhất là một tộc vây cá nằm trên mặt đất quay cuồng kêu rên nửa này, bỗng nhiên ngơ ngác đứng lên, hai mắt trắng bệch vô thần, hai cánh như vây cá của hắn thế nhưng chậm rãi biến dị, đang mềm mại bỗng nhiên trở nên cứng rắn, sắc bén, mọi người trong lúc nhất thời bị khiếp sợ không biết phải làm gì.
Người tộc vây cá kia vốn gần chết lại nâng lên hai chân hư thối, cứng đờ chết lặng đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên, hắn nâng hai vây cá thật lớn, đột nhiên vung về phía trước! Một lần vung này, sử dụng hết lực lượng của hắn, rốt cuộc không chống đỡ nổi, ngã xuống, không thể đứng lên.
Phía trước hắn, có một người ngoài hành tinh tộc đá ngây ngẩn người, sau một lúc lâu không có động tĩnh.
Mọi người kêu lên sợ hãi lùi về phía sau, tránh đi thi thủy* tộc vây cá lưu lại. Không biết ai chạm vào người tộc Đá kia, phanh một tiếng, ngoài dự đoán của mọi người, hắn tự nhiên lặng yên không tiếng động nứt thành hai nửa - tộc đá nổi tiếng vì làn da chắc chắn, Nhân tộc vì đặc tính này mà phiên dịch tên tộc này là tộc Đá.
*nước của xác chết (máu mủ ruột già gì đó)
"A!"
Các chủng tộc khác không kịp chuẩn bị lại một lần nữa bị cảnh tượng quỷ dị trước mặt dọa sợ đến hồn phi phách tán.
Diệp Tố cùng Yến Tuyết Thần cách tộc Đá tương đối gần, nhìn nhau một cái, Diệp Tố cố nén ghê tởm đi xem xét tình huống, mặt vỡ của tộc Đá cư nhiên bóng loáng như lụa, như là bị vũ khí sắc bén vô cùng trực tiếp cắt qua.
Vũ khí vô cùng sắc bén... Diệp Tố tâm cả kinh, đem ánh mắt dời về phía tộc vây cá vừa chết, chỉ thấy hắn đã sớm sinh mủ, chỉ còn lại hai cánh nổi trong đám nước mủ. (lạy trúa, đang ăn cơm mà cứ mủ với chẳng mả)
Cùng lúc đó, thanh âm quỷ mị lại một lần nữa vang lên: "Thể thí nghiệm số 763 thất bại, hoàn thành dung hợp cấp ba với 'Kiệu Nguyên', thời gian dung hợp 5.7 giây, liệt vào loại tam đẳng."
Diệp Tố khó tin mà ngẩng đầu, hắn rốt cuộc hiểu 'Kiệu Nguyên' là cái gì.
Hắn lập tức lớn tiếng hô với đám người hỗn loạn: "Mọi người cẩn thận, độc này có thể khiến người biến dị!" Hắn nói ra suy đoán, tộc đá kia là bị tộc vây cá trước nay ôn hòa một trảm thành hai nửa, tức khắc làm chúng chủng tộc như lọt vào hầm băng.
Điều này có nghĩa, bọn họ tránh né khói độc là vô dụng, khó bảo toàn có chủng tộc khác lây dính biến dị sau đó đại khai sát giới. Chủng tộc sau biến dị quả thực vượt quá quy chuẩn, nếu tộc vây cá sau biến dị có thể sống lâu hơn một lúc, sẽ có vô số người tử thương, dù sao tất cả chủng tộc ở trong lồng này, không ai dám cam đoan mình có thể cứng hơn tộc đá.
Tựa hồ ghét bỏ sự khủng hoảng của mọi người còn chưa lên tới đỉnh, một góc khác của lồng lại vang lên vài thanh âm thảm thiết.
"Quái vật! Tạp Phu biến thành quái vật!"
Chỉ thấy người ngoài hành tinh diện mạo dữ tợn sống sờ sờ xé rách đồng bạn hắn, máu thịt bay tứ tung. Hai mắt hắn trở nên đỏ bừng, đã không nhìn thấy bất cứ kẻ nào, trở thành dã thú không có trí tuệ, chỉ biết giết chóc!
Hắn đi một bước tới, đem tất cả sinh mệnh trong tầm mắt đều coi thành kẻ địch lớn nhất.
Phanh phanh phanh - có chủng tộc móc ra súng bắn phá hắn.
Máu đen từ ngực Tạp Phu vẩy ra, nhưng hắn một chút tri giác cũng không có, bắt được một con quái lông dài, nhẹ nhàng lột một cái, liền lột hắn thành một đống len sợi tán loạn, quái lông dài không kịp giãy giụa liền tử vong.
Diệp Tố tuy rằng không thích quái lông dài đâm sau lưng, nhưng thấy một màn như vậy vẫn không tránh khỏi bi ai.
Tiếng súng không ngừng vang lên, nó nhắc nhở những chủng tộc có mang theo vũ khí tùy thân, lập tức công kích quái vật Tạp Phu kia.
Tạp Phu đã không có cảm giác đau đớn, nhưng cơ chế sinh lý vẫn hoạt động bình thường, thực mau liền không kiên trì được, mất máu quá nhiều mà chết, thời điểm hắn chết vẫn còn đang bước tới, ý đồ xé nát tất cả sinh vật trong tầm mắt.
"Thí nghiệm số 231 thất bại, hoàn thành dung hợp cấp hai với 'Kiệu Nguyên', năng lực phòng ngự kém, chỉ liệt vào loại tam đẳng."
Có chủng tộc suy sụp, tê liệt ngã xuống.
"Không thể tiếp tục như vậy!" Không biết ai hô một tiếng, "Chúng ta cần đoàn kết lại, không để bất luận người nào nhiễm virus, nếu không tất cả mọi người đều sống không nổi."
Mặc kệ xuất phát điểm của hắn là vì mọi người hay là vì bản thân, đề nghị của hắn đều được mọi người tán thành.
Đám đông chủng tộc bắt đầu có ý thức mà vây tụ lại với nhau, lúc này, tất cả mọi người đều bức thiết mà cần một người lãnh đạo.
Diệp Tố...đi theo đám người chuyển động, hiển nhiên không có tiềm chất lãnh đạo.
"Mọi người trước hết dựa vào một góc!" Người lãnh đạo cũng là bị buộc ra, quang tộc thập phần không thích tiếp xúc mà bị đẩy tới đẩy lui, thật sự chịu không nổi, đành phải cao giọng chỉ huy, đem tất cả mọi người tụ lại một góc lồng pha lê, nơi này tạm thời chưa có khói độc tràn tới.
Hai quang tộc đứng ở phía trước, nói: "Đặc thù của quang tộc chúng tôi hẳn mọi người cũng biết, đợi lát nữa tôi cùng em trai sẽ dùng đại xạ tuyến đánh sâu vào khói độc, khiến nó mất đi hiệu quả, nhưng năng lượng chúng tôi cũng không thể kéo dài, cho nên tôi hi vọng mọi người có biện pháp gì chống cự khói độc nhất định phải lấy ra, lúc này các vị ích kỷ, là không có khả năng sống sót, hy vọng mọi người cẩn thận nghĩ kỹ."
Quang tộc nói xong, làm gương cho binh sĩ, chỉ thấy vầng sáng xung quanh bọn họ như đang hô hấp, trong chốc lát bành trướng rồi thu nhỏ lại, bỗng nhiên, có một chùm sáng từ vầng sáng bắn thẳng vào khói độc.
Khói độc bị đại xạ tuyến ánh sáng đánh sâu vào lập tức biến thành màu trắng ngà, mất đi độc tính. Điều này khiến mọi người đang tuyệt vọng liền thở dốc tìm thấy đường sống.
"Đây là vũ khí của quang tộc." Yến Tuyết Thần giải thích cho Diệp Tố, "Thân thể bọn họ là một khối năng lượng thể chỉ lớn bằng nắm tay, nằm ở trung gian vầng sáng, cậu nhìn không tới. Đại xạ tuyến ánh sáng của bọn họ rất lợi hại, có thể trực tiếp va chạm hạt vật chất, khiến vật chất mất đi kết cấu ổn định, do đó mất đi tác dụng nguyên bản."
"Đây đã là gì." Tiểu Phá Phong bất mãn, "Chờ tôi trưởng thành, cái đuôi cũng có thể phá vỡ nguyên tố."
"Vậy cậu tuổi còn nhỏ ra ngoài lêu lổng cái gì? Chỉ biết kéo chân sau chúng tôi!" Yến Tuyết Thần chụp lên đầu tiểu Phá Phong.
"Cô gái, cô đừng quá kiêu ngạo!" Tiểu Phá Phong tạc mao.
Diệp Tố nhìn thấy quang tộc oanh kích sạch sẽ khói độc trong lòng, có chút xúc động, nói với Yến Tuyết Thần nói: "Tinh thần lực tôi cũng có thể ngăn cản khói độc..."
Yến Tuyết Thần lập tức biết ý hắn: "Cậu muốn dùng tinh thần lực bảo hộ chúng tôi sao? Nhưng mà tinh thần lực của cậu có thể bảo hộ được nhiều người như vậy sao? Vạn nhất chính cậu bị cảm nhiễm..."
Diệp Tố cũng rất do dự, hắn không quá hiểu biết về tinh thần lực, căn bản không phán đoán được mình có thể ứng phó trường hợp này hay không.
Người sau màn thao tác Kiệu Nguyên thấy vài luồng khói đặc đều bị tiêu diệt sạch sẽ, rốt cuộc phát ra một tiếng hừ lạnh, giây tiếp theo, từ đỉnh lồng pha lê phun ra một luồng khói dày đặc, trực tiếp bao phủ tầm mắt mọi người.
Quang tộc lập tức lui về sau, bọn họ không nhìn ra cách đối phó nhiều khói độc như vậy, trứng chọi đá: "Mọi người còn có phương pháp gì mau dùng đi!"
Lúc này, không một ai có thể lo cho mỗi bản thân mình.
Vũ khí xạ tuyến, lồng phòng hộ,... đều được sử dụng, nhưng số lượng khói đặc quá nhiều, cơ hồ không thể chắn hết.
Chủng tộc đứng gần lồng pha lê nhất đã tuyệt vọng mà từ bỏ ý định tiêu diệt khói đặc, chỉ theo bản năng mà đập lên lồng pha lê.
"Chúng ta phải chết ở đây sao?"
"Không, mọi người sẽ không chết." Thanh âm kia lại vang lên, "Tôi sẽ cho các người sinh mệnh hoàn toàn mới, sinh mệnh vô địch, các người sẽ cùng tôi đi chinh phục vũ trụ."
Diệp Tố nghe thanh âm âm trầm này, rốt cuộc không quản nỗi lo về sau, ngưng thần trầm tư, khuếch tán tinh thần lực ra phạm vi lớn, hình thành một cái lồng nhỏ, đem mọi người đều bao phủ ở trong.
Tiếng rên tuyệt vọng vẫn vang lên, bọn họ trơ mắt nhìn khói độc lại gần lại không có biện pháp nào.
"Tao thành quỷ cũng không buông tha tộc Tát Luân chúng mày!" Đã có chủng tộc thốt ra di ngôn.
Nhưng mà, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, khói đặc sắp bay tới trước mặt bọn họ đều dừng lại, tựa hồ như có thứ gì đó chặn chúng lại. Chúng đỡ trái hở phải mà vòng quanh, lại không có một tia sương khói chạm tới bất luận chủng tộc nào. Một màn quỷ dị này khiến người trong lồng mừng rỡ như điên.
Chúng chủng tộc đang tuyệt vọng bỗng nhiên che mặt khóc lớn, thiếu suýt nữa quỳ xuống, "Thượng đế tới cứu chúng ta sao?"