Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
Chương 2: Cơ giáp
"Tại sao lại không có tác dụng?"- Cậu nhóc phía sau Diệp Tố như thấy quỷ mà thì thầm.
Diệp Tố nhún vai, nằm mơ chứ sao, không tác dụng là bình thường.
Nhóm bắt cóc sợ hãi dị thường, tay run lên, vũ khí phát động công kích hướng tới cô bé duy nhất trong ba đứa trẻ.
Mọi người đều im lặng nhìn chằm chằm, ai ngờ kết quả hoàn toàn tương phản với vừa rồi, cô bé tuy mặt không biểu tình, nhưng sau đó phịch một cái ngã xuống đất.
Cậu nhóc khóc không ra nước mắt: "Vì sao lại có tác dụng!"
Diệp Tố không thể không một lần nữa phun tào tính lừa gạt của giấc mơ, lúc thì có tác dụng, lúc lại không tác dụng, làm người ta không một tia băn khoăn, cũng không có một chút phòng bị.
Thấy vậy, nhóm bắt cóc lại hơi tự tin hơn, đều đã tới nước này, nếu thu tay thì thực là sỉ nhục với nghề, hắn cười dữ tợn một tiếng: "Nhóc con, tao mặc kệ mày là ai, quan trọng là mày chỉ có một mình, mày không sợ súng gây tê, nhưng người phía sau mày sợ! Một mình mày có thể bảo vệ cả ba đứa nó sao?"
Cậu nhóc nhỏ giọng kéo kéo ống tay áo Diệp Tố: "Anh còn biện pháp khác không? Nếu như bị hắn bắt được thì chúng ta liền thảm."
Trong mắt đám trẻ con này, Diệp Tố có thể ngăn trở vũ khí nhất tinh cấp* liền lập tức khẳng định người này thực lợi hại!
*vũ khí một sao, tôi giữ nguyên nhé vì thực ra cũng k quan trọng lắm ????
"Tôi có thể có biện pháp gì?" Diệp Tố mười phần thản nhiên trả lời, thấy sắc mặt đứa trẻ trắng bệch, an ủi nói: "Yên tâm, cho dù mấy đứa có bị bắt cũng sẽ không sao."
Đúng vậy, chỉ cần hắn tỉnh dậy liền không có việc gì.
Cậu nhóc làm sao biết được suy nghĩ của Diệp Tố, cho rằng Diệp Tố chỉ có thể bảo vệ chính mình, khẽ cắn môi nói với cậu nhóc quan nhị đại* tâm trí thành thục kia: "Triết Tu, nếu thật sự không được, chúng ta chỉ có thể dùng cơ giáp chạy trốn!"
*con nhà quan chức đời thứ 2
"Cậu có cơ giáp!!! Nick, trước giờ cậu chưa bao giờ nói với tôi là cậu có cơ giáp, cậu không coi tôi là bạn bè!" Cậu nhóc tên Triết Tu vẻ mặt xuay ngoắt 180 độ.
"Khụ khụ." Nick xấu hổ mà lấy ra một cái vòng cổ hình tròn, chỉ là phía trên sứt mất một góc, "Tớ nhặt được 1 cái cơ giáp hỏng ở ngoài bãi rác, sau đó lại nhặt một ít linh kiện sửa sửa chữa chữa, không biết có dùng được hay không, tớ thực ra chỉ muốn chế tạo 1 mô hình cơ giáp để làm kỷ niệm mà thôi."
"Chúng mày đang lải nhải nói cái gì vậy?" Nhóm bắt cóc trợn mắt, súng gây tê nhắm Nick đang không ngừng táy máy.
Diệp Tố xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo lại lần nữa che trước mặt Nick , dù sao chỉ là giấc mộng, thôi thì chơi đùa 1 chút với đám trẻ con vậy, tỉnh quá sớm lại phải đối mặt sự thật nghiệt ngã, haizzz~.
Nick bị rống một tiếng, sợ tới mức giật mình mở ra nút không gian, ánh sáng lóe lên, một cơ giáp hai mét cao ngang trời xuất hiện.
Diệp Tố vô lực đỡ trán, hắn thế nhưng lại mơ thấy Bumblebee chân cao chân thấp!
Cơ giáp màu vàng cao hai mét nhìn qua tựa hồ uy phong lẫm liệt, nhưng lớp vỏ kim loại gồ ghề lồi lõm, khắp nơi là dấu vết bị ăn mòn, càng cạn lời hơn chính là một chân trong đó không biết rơi đâu mất, bị Nick dùng một cái ống kim loại ngắn thay thế, trông chẳng ra sao cả.
Khi cơ giáp bị triệu hồi ra, còn lắc lư vài cái mới miễn cưỡng đứng vững.
Nhóm bắt cóc vừa nãy còn bị dọa đến hồn phi phách tán, chờ thấy rõ xong liền tức khắc cười ha ha: "Buồn cười chết tao rồi, đây là trò đùa gì vậy?"
Triết Tu lập tức nói với Nick: "Thực xin lỗi, là tôi trách oan cậu."
Nick ngượng ngùng, cậu cũng biết thứ này kém cơ giáp chân chính quá xa, nhưng tốt xấu cũng là do cậu sửa chữa lắp ráp, mộng tưởng lớn nhất của cậu chính là trở thành một nhà chế tạo cơ giáp vĩ đại, chỉ tiếc, trên tinh cầu lạc hậu bần cùng này thì mộng tưởng của cậu cũng chỉ là một giấc mộng.
"Thử xem sao." Nick nói, "Dù sao cũng sẽ bị bọn họ bắt lại, nếu trước khi chết được điều khiển cơ giáp do chính mình lắp ráp, tớ cũng sẽ không tiếc nuối."
Biểu tình bi ai của đứa trẻ khiến Diệp Tố xúc động, không đành lòng: "Yên tâm, mấy đứa nhất định không sao."
Diệp Tố trấn định thong dong cùng với lòng tự tin vô cùng cường đại rốt cuộc lại lần nữa cảm nhiễm hai đứa trẻ này.
Triết Tu quyết tiệt nói: "Thử thì thử, mấy ngày hôm trước tinh thần lực của tôi vừa lúc thức tỉnh."
"Thật tốt quá! Triết Tu, cậu chính là thiên tài!" Nick trên mặt lộ ra tươi cười, "Tớ còn lo lắng là không thể sử dụng bảo bối này chứ, có tinh thần lực của cậu thì nhất định có thể!"
Diệp Tố bất đắc dĩ mà xoay người, ngăn trở kẻ bắt cóc lại một lần nữa cố gắng công kích, "Tôi nói hai đứa có thể nhanh lên hay không?"
Tuy hắn có thể vô hiệu hoá vũ khí nhất tinh cấp, nhưng mà nhìn một đồ vật kỳ quái có thể gây mê 1 cô bé quét tới quét lui trên người mình, cũng thực sởn da gà, nếu trong mơ hắn xảy ra chuyện gì, hết thảy liền xong.
"Được, được." Nick bế cô bé kia lên, lôi kéo Diệp Tố theo sau Triết Tu, chen vào khoang điều khiển nguyên bản chỉ dành cho một người.
"Chúng ta cứ như vậy nhìn chúng đi vào?" Có một kẻ bắt cóc khó hiểu hỏi.
"Bằng không thì sao?" Tên bắt cóc vẫn luôn lên tiếng đại biểu kia trợn trắng mắt, "Thằng nhóc kia quá quỷ dị, tao đoán trên người nó nhất định có trang bị phòng hộ loại nhỏ cao tinh cấp, mới có thể ngăn trở công kích của chúng ta. Bất quá loại trang bị này bởi vì nhẹ nhàng, năng lượng tiếp viện thông thường rất ít, chúng ta lại tiêu hao vài lần, có lẽ liền vô dụng. Chờ nó héo, mấy đứa kia không phải tùy ý chúng ta xử trí sao, moahaha."
"Có lý!"
Còn Bumblebee chân dài chân ngắn kia hoàn toàn không nằm trong suy xét của bọn họ.
Cũng may thân thể bốn người Diệp Tố mới phát dục không lâu, miễn cưỡng chen vừa khoang điều khiển ở vị trí lồng ngực cơ giáp. Diệp Tố lại lần nữa bị đồ vật trước mắt làm kinh ngạc một phen, phím ấn kỳ kỳ quái quái, cần điều khiển, cùng một loạt màn hình, đồng hồ chỉ thị, tràn ngập hơi thở công nghệ cao cùng phong cách phương tây, tuy rằng có không ít màn hình bị nứt vỡ thực ảnh hưởng mỹ quan.
Diệp Tố vẫn nhịn không được kinh ngạc cảm thán sức tưởng tượng của mình, hắn ngày thường suy nghĩ linh tinh cái gì, sao lại tự nhiên mơ cái giấc mộng không đâu thế này.
"Triết Tu, cậu dùng tinh thần lực trợ giúp tớ, tớ tới điều khiển cơ giáp!"
"Được."
Nick lập tức thao tác trên bàn điều khiển, cậu đã từng luyện tập qua vô số lần, chỉ là chưa bao giờ thành công khởi động. Theo Triết Tu tập trung lực chú ý, phảng phất có một đạo năng lượng vô hình thẩm thấu vào mỗi phần tử tài liệu của cơ giáp, khiến Nick cảm thấy điều khiển cái cơ giáp rỉ sét loang lổ này thực thuận tay.
Xoát, đèn chỉ thị nguồn năng lượng sáng, thực mỏng manh. Kim đồng hồ đo năng lượn gian nan di động, nhưng quả thực chứng minh cơ giáp đã có thể khởi động bình thường.
Nick hô to một tiếng tốt.
Điều khiển cơ giáp phần lớn thời gian đều dựa vào nguồn năng lượng thực, nhưng thời khắc khẩn cấp, tinh thần lực cũng có thể tạm thời đảm đương vai trò nguồn năng lượng thay thế hoặc cường hóa những dụng cụ nhỏ nguồn năng lượng bình thường không thể phân biệt. Trong khốn cảnh thiếu thốn nguồn năng lượng, đây là chỗ vĩ đại của tinh thần lực nhân loại.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhóm bắt cóc, cơ giáp thế nhưng thật sự lắc lư bắt đầu cử động, một bước hai bước, nghiêng trái nghiêng phải, giống một cụ già thân tàn tật.
"Trời ạ, đó không phải món đồ chơi sao!"
Mặc dù là một cơ giáp xấu xí tàn khuyết, nhưng đối với tinh cầu gần như lót đế trong Liên Bang, thì đã là đồ vật gì đó trong truyền thuyết.
"Mau! Chặn bọn nó lại! Mau bắn bỏ cơ giáp này đi!"
Nói chặn lại, không phải bọn họ ba hoa chích choè. Tốc dộ di chuyển của cơ giáp thật sự quá chậm, bọn họ đi nhanh chạy vội, một chốc là có thể đuổi kịp.
"Bọn họ sắp đuổi kịp." Diệp Tố nhìn màn hình duy nhất còn hữu dụng, đang biểu hiện bọn bắt cóc đang đuổi ngày càng gần, đương nhiên, ngữ khí vẫn như cũ, không vội không ầm ĩ.
Nick lại gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng, đôi tay bỗng đột phá cực hạn khi luyện tập, ngón tay cậu đang gian nan bỗng chốc linh hoạt lên, tay trái khống chế phương hướng, tay phải điều chỉnh góc độ, tựa hồ chỉ cần tâm niệm suy nghĩ, ngón tay đều có thể đuổi kịp, Nick đắm chìm trong loại trạng thái này mà không thể tự kiềm chế lại. Nhưng bất đắc dĩ là, tốc độ cơ giáp tăng lên không nhiều, thiếu một chân sao có thể đi nhanh?
Sắc mặt Triết Tu dần dần trắng bệch, Nick đương nhiên biết, đây là điềm báo tinh thần lực sắp khô kiệt.
"Làm sao bây giờ?" Nick sắp khóc rồi, cậu cho rằng có thể sử dụng cơ giáp là có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, quả nhiên vẫn là quá ngây thơ rồi, tầm mắt hữu hạn dẫn đến phán đoán sai lầm.
"Chúng ta trốn đây... Chờ Hàn thiếu tá tới cứu chúng ta đi......" Cô nhóc cả người cứng đờ đã khôi phục một chút tri giác, thanh âm mỏng manh làm Nick đang hoảng loạn nghĩ ra chủ ý: "Đúng vậy, nói thế nào thì tiểu Bảo cũng là cơ giáp, trong chốc lát bọn họ không thể nào mở ra được!"
Đừng nhìn Bumblebee thảm không nỡ nhìn, để tạo ra những vết thương đó cũng cần vũ khí tam tinh là tối thiểu. Tàn cơ bại giáp này dùng để chắn mấy kẻ bắt cóc chỉ có vũ khí gây tê một khoảng thời gian thì không thành vấn đề. Vấn đề là Hàn Nghiệp thiếu tá có thể phát hiện bọn họ gặp phải nguy hiểm, hơn nữa đúng lúc tới cứu viện hay không.
Tuy rằng Triết Tu đã sớm gửi tín hiệu cầu cứu cho cha mình lúc cậu gặp phải nguy hiểm, nhưng cha cậu thân là đại lãnh sự của tinh cầu này, phải chiêu đãi khách quý đường xa đến là Hàn Nghiệp thiếu tá, không có thời gian cũng không dám làm trò trước mặt thiếu tá mà xem tin nhắn. Nhóm kẻ bắt cóc cũng nhìn trúng điểm này, mới dám không kiêng nể gì.
Tò mò qua đi, Diệp Tố cảm thấy có chút tẻ nhạt, không bị không khí sợ hãi khẩn trương của bọn Nick ảnh hưởng chút nào, đặc biệt là, mấy đứa trẻ này ngoại trừ Nick đều đứa này so với đứa kia càng thêm thành thục, bình tĩnh khiến hắn an tâm. Tâm trí bay bay, Diệp Tố nhìn thấy Triết Tu vẫn không nhúc nhích, liền học bộ dáng cậu trầm tư suy nghĩ.
Một cảm giác quen thuộc bỗng nảy lên ...
Tựa như một khắc uống say mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, có thứ gì thoát ly thân thể hắn mà đi, dọc theo lỗ chân lông theo sợi tóc lan tràn ra ngoài. Nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng, thoát khỏi thể xác nặng nề mà tự do tự tại.
Diệp Tố hoảng hốt dò theo những vật thể lạ đó, không biết vì sao lại đụng tới vách cơ giáp, theo bản năng liền đưa chúng dọc theo thân hình cơ giáp du tẩu, hơn nữa gõ gõ đánh đánh khắp nơi giống như công nhân sửa chữa.
"Sao lại thế này!" Nick trừng mắt nhìn đèn chỉ thị năng lượng đột nhiên sáng chói mắt, nhất thời liền ngây dại.
Cơ giáp như phát điên, khu vực trung tâm đầu não vận chuyển siêu nhanh, lấy tư thái đập nồi dìm thuyền mạnh mẽ nối liền tứ chi, tích tích tích, cảnh báo cùng nhắc nhở nguồn năng lượng bão hòa liên tiếp vang lên. Đồng hồ đo năng lượng hoàn toàn mất khống chế, kim đồng hồ trái phải điên cuồng lắc lư.
Dưới ánh mắt kinh hãi muốn chết của kẻ bắt cóc, cơ giáp tàn tật đột nhiên toả ra sức sống mạnh mẽ, lấy vận tốc ngang tốc độ âm thanh chạy vụt về phía trước trong nháy mắt, cơ hồ biến mất trong tầm mắt nhóm bắt cóc.
Đáng tiếc, cái chân tàn của cơ giáp lúc này kéo chân sau, nguồn năng lượng cùng mệnh lệnh đều không thể truyền đến cái chân này, cơ giáp mất thăng bằng, lảo đảo ba bốn bước liền trực tiếp té ngã về phía trước, lăn vài vòng, thập phần chật vật.
Trong khoang điều khiển, bốn người thất điên bát đảo ngã sóng xoài thành hình chữ X. (Chắc ý là chồng chéo lên nhau?)
Triết Tu ôm đầu, tinh thần lực tiêu hao quá nhiều hơn nữa đụng phải vách cơ giáp cứng rắn, đau đến mồ hôi từng giọt to nhỏ tích tích.
"Tiểu Bảo bị làm sao vậy?" Nick không rảnh lo đau, vỗ vỗ đài điều khiển, một chút phản ứng cũng không có, đèn chỉ thị nguồn năng lượng ảm đạm không ánh sáng, màn hình theo dõi vốn đang sáng rõ chợt tối đen, "Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tiểu Bảo lại đột nhiên mất khống chế?"
Khó tin nổi nhất là sự mất khống chế, hay là sự bùng nổ cường đại kia!
Diệp Tố gặp một màn như vậy cũng tỉnh khỏi trạng thái kỳ diệu bất ngờ này, hắn lắc lắc đầu, còn không kịp cảm thấy kỳ quái liền ý thức được bọn họ vẫn đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, chợt rất tùy ý kiến nghị: "Mấy đứa xem, hiện tại bọn họ cách nơi này rất xa, chúng ta trước rời khỏi cái...cơ giáp này, tìm một chỗ trốn đi?"
Nick ngẩn người, "Được!"