Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
Chương 137: Ly khai
Thời điểm Diệp Tố cùng Phá Quân từ câu lạc bộ Tinh Thần trở về sân huấn luyện Lực chi Sâm, thấy Nhiếp Tiểu Phàm cùng Tịch Tuyết liền sửng sốt, suy nghĩ một lát mới nhớ tới hắn gặp bọn họ ở Nhất Tâm tinh, là hai người đi phía sau Hàn Nghiệp. Diệp Tố thực mau lĩnh ngộ, hai người kia đại khái là do Hàn Nghiệp phái tới đưa mình về Hoa Đô tinh, sau đó hắn cũng ý thức được, kỳ nghỉ hè của mình chỉ còn lại năm ngày.
Nghỉ hè như địa ngục, Diệp Tố hiện tại quay đầu lại nhìn, thế nhưng có điểm luyến tiếc. Hắn cũng có thể cảm nhận được, kế hoạch huấn luyện của thầy Moka ngày càng dồn dập, có quá nhiều thứ hắn chưa kịp dạy.
Hiện tại, huấn luyện phân hóa cảm thái của Diệp Tố tạm thời bị gác lại, bởi vì thành công tách hai loại Cảm thái ra không phải sự tình một sớm một chiều, hơn nữa Cảm thái phá hư của Diệp Tố đã tương đối dịu ngoan, có thể nghe lời Diệp Tố, sẽ không tạo thành nguy hiểm đột phát. Moka đơn giản đóng gói dụng cụ huấn luyện phân hóa, chuẩn bị để Diệp Tố mang theo, đi học ở Hoa Đô tinh cũng có thể mỗi ngày tiến hành vài giờ huấn luyện. Làm trống lịch buổi sáng, Moka bắt đầu thêm huấn luyện trọng lực cho Diệp Tố.
Thời đại tinh tế, tình huống tác chiến thường xảy ra trong vũ trụ, ngoài ứng phó trọng lực các khu vực bất đồng trong vũ trụ, cũng cần thích ứng trạng thái chân không vô trọng lực. Cũng may huấn luyện trạng thái không trọng lực không cần chịu khổ, chỉ là để Diệp Tố điều khiển một đài cơ giáp tiến vào phòng chân không rộng lớn, sau đó hơi điều khiển thiết bị trọng lực của cơ giáp, luyện tập khả năng bảo trì thăng bằng, hơn nữa còn phải thay đổi trọng lực cùng phương vị, để cơ giáp có thể chuyển động.
Diệp Tố lúc đầu luống cuống tay chân, chỉ có thể nhận mệnh mà trôi nổi. Sau lại rờ tới cửa, càng lúc càng cảm thấy thuận tay, chưa mấy ngày đã ra ngô ra khoai, thao tác cơ giáp hành tẩu trong không gian mà như dẫm trên đất bằng.
Moka tuy rằng nôn nóng, nhưng huấn luyện trọng lực vẫn tiến hành bình tĩnh như trước, khi cách kết thúc kỳ nghỉ hè còn có 5 ngày, Diệp Tố có thể thích ứng trọng lực bội số 42 lần, muốn trước khi kỳ nghỉ kết thúc mà đạt tới 50 lần là không có khả năng. Moka chỉ có thể dặn dò Diệp Tố sau khi trở lại Hoa Đô, tốt nhất cũng đi báo danh một sân huấn luyện địa phương, tranh thủ sớm nâng bội số trọng lực lên 50 lần.
Sau khi Diệp Tố chào hỏi cùng Nhiếp Tiểu Phàm và Tịch Tuyết, liền thu được tin nhắn của Hàn Nghiệp: Bốn ngày sau, Nhiếp Tiểu Phàm, Tịch Tuyết mang cậu về Hoa Đô, nếu muốn mang đặc sản Tây Đô tinh về, có thể nói với bọn họ, không cần khách khí. Đặc sản, Diệp Tố nghĩ tới đám người La Thành, Kỷ Gia Duyệt đang ở Hoa Đô, xác thật hẳn mang chút sản vật cho bọn hắn, Diệp Tố hướng Hàn Nghiệp nói lời cảm tạ.
Ba ngày kế tiếp liền lấy tốc độ như bị chó đuổi mà trôi qua.
Lúc chạng vạng, Diệp Tố cùng Phá Quân ra khỏi câu lạc bộ Tinh Thần, cảm thấy quần áo trên người mình còn dính nước mắt biệt ly của Khổng Tước, cũng không biết có phải nàng cố ý bôi lên không. Diệp Tố hồi tưởng lại trong đầu, Khổng Tước nói khóc liền khóc, không thương lượng chút nào, càng nghĩ càng cảm thấy là cố ý.
"Cậu không tham gia thi đấu siêu tân tinh?"
Diệp Tố nghe thấy phía trước mình truyền đến một thanh âm, mang theo tuổi trẻ ập vào mặt, nhưng lại phảng phất tỏa ra hơi thở lão thành. Diệp Tố tò mò mà nhìn nam sinh có điểm quen mắt này, sau đó từ thảo luận cực kỳ kích động của đám người xung quanh, nhớ lại nam sinh này gọi là "Diêm Vương" Thiệu Kim. Ánh mắt nhìn Diệp Tố như nhìn một đồng học đã biết thật lâu nhưng không quen thân.
Diệp Tố nói: "Ngày mai tôi phải về nhà."
"À, vậy thật đúng là khiến người tiếc nuối." Thiệu Kim kiệt lực giả bộ tiêu sái "tuy rằng nói tiếc nuối nhưng một chút cũng không tiếc nuối", nhưng thiên phú biểu diễn của hắn thật sự hữu hạn, đôi mắt khiến tiếc nuối định ép xuống làm cho càng thêm sáng ngời nổi bật.
Diệp Tố bỗng nhiên có hảo cảm hơn với hắn, "Diêm Vương" cái danh hung ác này càng như giữ thể diện.
Thiệu Kim vỗ vỗ tay, giả vờ phủi bụi mà che giấu mình xấu hổ, "Tôi xem qua cậu đấu chiến, thực không tồi. Người khác đều nói, năm nay cậu là người có hi vọng cạnh tranh siêu tân tinh cùng tôi nhất, tôi thực chờ mong. Nhưng nghe nói cậu không báo danh, khiến tôi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, tôi sợ lúc đó có người nói tôi thắng chi không võ."
Diệp Tố cảm thấy buồn cười, thân thiện nói: "Tôi cũng xem qua cậu đấu chiến, rất lợi hại." Hắn dùng từ trực tiếp hơn Thiệu Kim nhiều, khiến người ta thực hưởng thụ, "Cậu hoàn toàn xứng đáng làm siêu tân tinh."
Thiệu Kim nhướn mày, có vẻ thực vui vẻ, ngữ khí bình ổn lại, bình tĩnh nói: "Cái này tôi không để ý, người khác nói cứ để người ta nói. Nghe nói cậu là đại học Hoa Đô? Vậy thì tốt, chúng ta sẽ có cơ hội so một hồi, hy vọng cậu đừng để tôi thất vọng."
Diệp Tố không biết hắn nói sẽ có cơ hội so một hồi là ý tứ gì, chỉ có thể hàm hồ mà trả lời. Thiệu Kim được đáp lại, lúc này mới khoe khoang mang theo hài lòng mà rời đi.
Quần chúng vây xem không thấy hai người đối chọi gay gắt liền tỏ vẻ thập phần tiếc nuối, còn có người ý đồ khuyến khích Diệp Tố đi khiêu chiến Thiệu Kim. Diệp Tố còn phải về đi ngủ, nào có rảnh mà nhàn hạ thoải mái vậy, vội vàng cùng Phá Quân chuồn khỏi đại sảnh câu lạc bộ.
Trên đường về sân huấn luyện, Phá Quân bỗng nhiên nói với Diệp Tố, "Cậu có thể đánh thắng Thiệu Kim." Dừng một chút, Phá Quân lại thẹn thùng bổ sung, "Có đôi khi không thể."
Diệp Tố nhoẻn miệng cười, có lẽ tinh thần lực hắn chợt cao chợt thấp cũng khiến Phá Quân buồn bực.
Đêm đó, Diệp Tố thừa dịp hiện tại còn chưa ngủ dậy mà thu thập hành lý, một bên thu thập một bên cảm thấy có chút khổ sở, người chính là như vậy, rơi xuống đất liền mọc rễ, tới đâu cũng lưu lại vướng bận. Những vướng bận đó nối nhau hợp thành cả một đời người.
Buổi chiều ngày hôm sau Diệp Tố mới có thể trở về Hoa Đô tinh, buổi sáng đáp ứng đi xem nhà mới của Phá Quân, Phá Quân còn muốn ở lại Tây Đô tinh nhận Moka huấn luyện.
Nhà mới của Phá Quân nằm cạnh nghĩa địa công cộng, loại đất "không cát tường" này cũng giá rất cao ở Tây Đô tinh tấc đất tấc vàng, còn có nhân viên quan trọng của chính phủ đưa ra ý kiến muốn chuyển dời nghĩa địa công cộng tới vệ tinh, giải phóng mặt bằng. Nhưng đề nghị này lập tức bị đại bộ phận người phản đối, lá rụng về cội là điều nhiều người tín nhiệm.
Sau khi Lý Mặc sa lưới, Hàn Nghiệp cho Phá Quân một tuyệt bút tiền, nhưng Phá Quân cự tuyệt không nhận. Hàn Nghiệp nói là lấy ra từ tải sản cá nhân của Lý Mặc, coi như là bồi thường cho cái chết của cha Phá Quân, Phá Quân mới nhận lấy, chuyện đầu tiên làm chính là mua phòng ở đây.
Thời điểm Diệp Tố vừa tới đây, liền nhìn thấy mộ địa ưu nhã trước, sau đó mới nhìn thấy tiểu biệt thự hai tầng Lý Quân nói. Vừa tới gần, Diệp Tố liền nghe thấy tiếng Lý Cảnh Hòa chửi ầm lên, đang mắng Phá Quân, cái gì khó nghe đều phun hết ra. Hắn gõ cửa, là một bà lão ra mở cửa. Lần đầu tiên Hàn Nghiệp tìm Phá Quân cũng là bà lão này chiếu cố Phá Quân một thân thương nặng, Phá Quân lúc sau có tiền liền muốn cho bà dưỡng lão, thuận tiện mời bà tới chăm sóc Lý Cảnh Hòa một chút.
Diệp Tố hướng bà lễ phép cười, đi vào, Phá Quân ngồi trước bàn ăn chậm rãi ăn bữa sáng, Lý Cảnh Hòa ở bên cạnh hắn, sắc mặt thập phần khó coi, nhưng xem bộ dáng hắn ngồi trên xe lăn, ác ngôn ác ngữ của hắn chỉ là vẻ ngoài mạnh trong yếu.
Nhìn thấy là Diệp Tố, Phá Quân buông chén đũa, đẩy Lý Cảnh Hòa nổi giận đùng đùng, "Trước đi xem cha tôi đi. Bà, chén đũa bà không cần dọn, đợi cháu trở lại sẽ dọn."
"Tôi không đi!" Lý Cảnh Hòa bỗng dưng phản ứng kịch liệt, sắc mặt nhăn nhó, thân thể giãy giụa thiếu chút nữa ngã khỏi xe lăn. Vào tuổi tác 30 mà Lý Cảnh Hòa còn không đứng dậy, liền không còn cơ hội nữa.
Phá Quân ngoảnh mặt làm ngơ, cùng Diệp Tố sóng vai mà đi, đi hướng mộ địa bên cạnh. Lý Cảnh Hòa quỷ dị mà an tĩnh lại, thậm chí run bần bật, hắn tựa hồ thực sự sợ hãi. Mà càng gần đích đến càng run lợi hại.
"Ba." Phá Quân dừng lại, hô với bia mộ một tiếng. Lý Cảnh Hòa tại một khắc này sắc mặt liền trắng bệnh, đầu rũ thật thấp, căn bản không dám nhìn thẳng bia mộ kia.
Diệp Tố nhìn thấy một tấm ảnh đen trắng ở trên, ảnh chụp một người đàn ông trung niên, trên mặt hắn khắc đầy dấu vết năm tháng, nhưng đôi mắt hắn lại phảng phất như tỏa sáng, giống như cảnh tượng mặt trời mọc mà Tây Đô tinh chưa từng có. Chỉ tiếc, vầng thái dương kia đã vĩnh viễn dừng phía sau ngọn núi.
"Đây là một người bạn của con." Phá Quân giới thiệu Diệp Tố với cha hắn, dùng thân phận "bạn bè" mà hình dung Diệp Tố, thực sự khiến Diệp Tố vui sướng. Phá Quân lải nhải một lát, nói: "Con vì ngài đòi lại công đạo, lúc sau con phải đi báo ân. Diệp Tố, cậu biết Hàn tiên sinh muốn tôi làm cái gì đúng không? Có thể nói cho tôi cùng cha tôi sao?" Phá Quân đem khuôn mặt loang lổ nước mắt nhìn Diệp Tố, có ý vị khẩn cầu.
Diệp Tố trầm mặc. Hàn Nghiệp còn chưa nói ra sự thật cho Phá Quân, hắn cũng không dám nói, sợ Hàn Nghiệp có kế hoạch gì.
"Xin lỗi, làm cậu khó xử." Phá Quân nói, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình vội vàng cùng kích động, "Nhưng cậu có thể nói cho tôi, chuyện Hàn tiên sinh muốn tôi làm nhất định rất to lớn đúng không? Hắn có tiền như vậy...không, là..." Phá Quân cũng không biết nên dùng từ nào để hình dung Hàn Nghiệp, không phải chỉ một từ có tiền là có thể khái quát, từ thu thập Lý Mặc đến cho Phá Quân điều kiện huấn luyện tốt nhất, đều khiến Phá Quân biết, Hàn Nghiệp người này là một nhân vật lớn, lớn đến mức vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Phá Quân thậm chí không biết mình có thể có tác dụng gì với Hàn Nghiệp.
Nhân vật như vậy, chuyện phải làm há có thể bình phàm sao?
Diệp Tố gật đầu, cứu vớt Nhân tộc có thể không lớn sao, dường như không có chuyện gì lớn hơn thế.
"Có thể khiến danh khí tôi tăng nhiều?"
Diệp Tố lại lần nữa gật đầu, có địa vị không gì sánh được trong lịch sử như Chu Tư tướng quân cùng bảy vị chiến tướng của hắn, Diệp Tố dám khẳng định, Hàn Nghiệp sẽ thực hiện được tốt hơn cả Chu Tư tướng quân.
Phá Quân vui mừng quá bật khóc, suy đoán nào đó đã được khẳng định. Hắn bỗng nhiên chuyển hướng mộ bia, phanh một tiếng mà quỳ xuống, tiếng nói đứt quãng, ngữ khí lại phá lệ kiên quyết, "Ba! Ngài thấy được sao, con trau ngài sẽ không bình phàm. Sẽ có người biết, con họ Cảnh, tên Cảnh Quân, là con trai ngài!"
Diệp Tố lúc này mới chú ý người trên bia mộ họ Cảnh, hai đứa con trai của hắn, Cảnh Quân, Cảnh Hòa. Diệp Tố cũng ý thức được mục đích Phá Quân mời riêng mình tới đây, hắn muốn trước mộ phụ thân tiếp nhận gánh nặng quang tông diệu tổ từ tay Lý Cảnh Hòa. Mà Diệp Tố, thành nhân chứng của hắn.
Diệp Tố phảng phất như nhìn thấy vầng thái dương bị vây chết sau núi lại có tinh thần phấn chấn, dường như có thể tùy thời trồi ra.
Thẳng đến khi Diệp Tố sắp rời khỏi Tây Đô, vẫn niệm niệm khó quên cảnh tượng Phá Quân quỳ xuống đất khóc lớn.
Moka muốn nói lại thôi mà vỗ vỗ Diệp Tố, một câu "Bảo trọng" lên đến miệng hắn lại trước sau không thốt ra.
Diệp Tố cảm kích mà hướng Moka khom lưng: "Cảm ơn thầy Moka đã dạy dỗ hai tháng."
Moka xua tay: "Đừng mắng tôi trong lòng là được. Cậu trở về Hoa Đô ngàn vạn không thể chậm trễ biết không, hiện tại ăn khổ nhiều một chút, tương lai liền nhiều cơ hội sống một chút..."
Diệp Tố liên tục gật đầu, cảm thấy lời thầy Moka nói đều là chân lý, là kinh nghiệm luyện ra từ sinh tử núi dao biển lửa.
"Thời gian sắp tới rồi, chúng ta lên tinh hạm đi." Nhiếp Tiểu Phàm nhìn đồng hồ.
Diệp Tố bỗng nhiên đỏ mắt, hắn thật sự cảm tạ thầy Moka — mặc dù thời điểm huấn luyện ngầm oán trách hắn không ít lần. Đặc biệt là thời điểm biết trái tim hắn là nhân tạo cấy vào, hắn thậm chí vô pháp tưởng tượng ra thống khổ ấy. Diệp Tố tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Moka, khiến mặt già Moka đều đỏ lên, nhìn bóng dáng Diệp Tố bước lên tinh hạm hàng không dân dụng, nhịn không được nhẹ giọng thở dài: "Có một số thứ không muốn cậu thừa nhận, nhưng không phải cậu thì là hắn, hoặc một người khác. Chúng ta không vào địa ngục thì ai vào..."
Tinh hạm rời cảng, Tây Đô tinh phồn hoa như vậy chớp mắt liền trở nên nhỏ bé không đáng kể, bao nhiêu giao dịch, bao nhiêu tiền tài, dưới ánh nhìn chăm chú của sao trời xa xôi đều phảng phất như vô tung vô ảnh mà hoá thành cát bụi.
Thời điểm Diệp Tố từ mép thuyền nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy một mảnh xám xịt, nhưng trong đó có một điểm trắng hết sức nổi bật.
Đó là tháp thông thiên.
Diệp Tố nhớ tới truyền thuyết về tháp thông thiên trên địa cầu, mọi người muốn kiến tạo một tòa tháp nối thẳng lên thiên quốc, muốn nhìn thấy thiên thần. Thiên thần vì thế mà tức giận, vung tay đẩy ngã tháp thông thiên, còn khiến mọi người phân tán năm sông bốn biển, khiến bọn họ không tương thông ngôn ngữ, văn minh, khiến bọn họ vô pháp giao lưu, vô pháp lại tiếp tục kiến tạo tháp thông thiên.
Mà hiện tại...... Diệp Tố im lặng nhìn điểm trắng ngày càng nhỏ kia, nghĩ đến hiện tại Nhân tộc cùng sử dụng một loại ngôn ngữ, bọn họ dựa vào lực lượng tập thể kiến tạo tháp thông thiên, để Nhân tộc có thể tồn tại trên một tinh cầu to lớn như vậy. Khi vạn người một lòng, còn có thiên thần nào có thể phá hủy tháp thông thiên?
Trùng tộc sao?
Chúng không phải thiên thần, là địch nhân.
_____________________________________
Tự nhiên có một đoạn lquan đến thông thiên tháp làm tui nhớ tới manga Tower of God, đợi mòn cổ vẫn ongoing mà cày 4 5 lần vẫn thấy hay.