Sau Này Chúng Ta Đều Khóc
Chương 4
Edit: Tịnh Hảo
1, Nếu người không bỏ tôi, tôi sẽ không bỏ người. Nếu người phạm tôi, sẽ trả gấp bội.
Đường Lâm Lâm nói, “Lạc Thi, cậu đừng lo lắng, bây giờ quan trọng nhất là cậu phải ổn định cảm xúc lại. Phía Mễ Sở thì dễ nói rồi, chỉ sợ Jang Nara báo cảnh sát thật. Cha của cô ấy chỉ cần động một ngón tay… Huống chi, Jang Nara không ngu ngốc, phân rõ nặng nhẹ."
Tôi đứng ở trước cửa sổ, thở dài một tiếng. Từ lầu 11 nhìn xuống, từng đóa hoa màu trắng nở ra thành một nhóm, dưới tia nắng mỏng manh xế chiều hiện ra màu trắng khác thường, giống như thời gian lúc chúng tôi còn trẻ vậy.
Thật ra, tôi không hề lo lắng Jang Nara báo cảnh sát, tôi chỉ lo lắng lời nói lúc nãy làm Mễ Sở khó chịu.
Tôi và Mễ Sở thuộc loại người ‘đánh nhau mới thành bạn’. Năm lớp 10, cô ấy vẫn là một nữ lưu manh chính cống, ỷ vào cha có mấy đồng tiền, mỗi ngày ở trường trung học Thực Nghiệm diễu võ dương oai, hoành hành ngang ngược. Cô ấy trở thành đối tượng mà các học sinh khác kính nể nhưng không gần gũi, mọi người chỉ sợ chọc vào cô gái ôn thần này.
Lâu ngày, vốn ôn thần không có ai trêu chọc vào, mà mất đi niềm vui trong cuộc sống, liền không có việc gì bắt đầu tự tìm niềm vui. Người khác không trêu chọc cô ấy, sẽ luôn là bạn của cô ấy, cho nên chỉ cần bạn bè ở bên cạnh mình bị ức hiếp, thì cô ấy hưng phấn giống như được ra tiền tuyến giúp người khác ra mặt.
Nhưng trong phòng vệ sinh, tôi vô ý giẫm lên chân của một nữ sinh, sau khi nói xin lỗi còn bị cô ta túm chặt lại, kêu tôi lau giày cho cô ta, tôi không đếm xỉa đến, nghênh ngang rời đi.
Mà cũng vào tiết tự học buổi tối ngày hôm đó, có một đám nữ sinh lưu manh vọt tới lớp học, một nữ sinh đầu cua cầm đầu, ánh mắt mạnh mẽ, kiêu ngạo hung hăng.
Ngày đó là ngày đầu năm âm lịch, trong lớp đã được trang trí xong, chuẩn bị bắt đầu nhập tiệc. Lúc bạn cùng lớp nhìn thấy một đám khách không mời mà tới, tò mò bàn luận sôi nổi, không biết kế tiếp sẽ có trò hay gì.
Nữ sinh đầu cua cầm đầu nghênh ngang đi lên bục giảng, hỏi, “Ai là Lâm Lạc Thi?"
Ánh mắt của mọi người giống như mũi tên quét qua trên người tôi, tôi không hiểu hỏi, “Chuyện gì?"
Nữ sinh đầu cua nhíu mày, “Ra đây."
Khi tôi nhìn thấy nữ sinh bị tôi giẫm lên giày trốn sau lưng cô ấy, khi đó khinh thường kiêu ngạo mỉm cười với tôi, nhất thời hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Tôi bình tĩnh ngồi ở trên ghế, lạnh nhạt hỏi, “Tại sao?"
Nữ sinh đầu cua hiển nhiên chưa từng đụng chạm chưa biết giải quyết sao, sau khi bị tôi trả lời, khuôn mặt trắng xanh, nghiến răng nói, “Cho mặt mũi mà lên mặt!"
Ngay sau đó, hộp phấn trên bục giảng liền giống như ngôi sao xẹt bay về phía tôi.
Tôi vẫn luôn giữ phương châm đó là: “Nếu người không bỏ tôi, tôi sẽ không bỏ người. Nếu người phạm tôi, sẽ trả gấp bội." Từ nhỏ, tôi không phải sống trong hoa hồng trong phòng ấm, giữa bão táp gian khổ làm tôi có cách sống riêng.
Cảnh như thế này đối với con cái của cán bộ ở trường Thực Nghiệm mà nói, có lẽ là vô cùng vô náo nhiệt, nhưng đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng. Khi hộp phấn sắp đến gần mặt tôi, tôi cầm sách trên bàn lên, vươn tay khẽ vung, hộp phấn bay đến giống như chỉ là một con muỗi.
Hộp phấn văng tung tóe trên đất, phấn viết rơi ra, rải rác đầy đất.
Tôi chán ghét nhìn một đám nữ lưu manh trên bục giảng, đột nhiên đứng dậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai xách ghế bên người lên, ném tới phía bục giảng. Mấy nữ lưu manh trên bục giảng nhất thời sợ đến mức mặt mày biến sắc, sớm tránh ra tách ra hai bên. Ánh mắt của nữ sinh đầu cua hung hăng chợt lóe lên, nhanh chóng dời sang bên cạnh, ghế thuận thế đập lên bảng đen, rơi trên đất.
Bạn học xung quanh hít vào một hơi, nếu như lúc nãy nữ sinh đầu cua không né tránh, e rằng lập tức xuất hiện máu tươi.
Rất lâu rồi tôi chưa từng ra tay, bị không khí như thế này gợi lên hứng thú, tôi liếc nữ sinh đầu cua một cái, mệt mỏi nói, “Đừng nói lời vô nghĩa, có gan thì đấu một mình!"
Bên ngoài tiệc Nguyên Đán của lớp phảng phất truyền đến tiếng náo nhiệt, nhưng trong lớp chúng tôi là một mảnh yên tĩnh, không ai nói chuyện, một đám người nhìn chằm chằm đứng hình tại chỗ.
Mãi đến lâu sau đó, tôi và Mễ Sở trở thành bạn thân, cô ấy nói với tôi, “Lâm Lạc Thi, thật ra lúc ấy tớ bị cậu làm chấn động, bởi vì cho tới bây giờ tớ chưa từng thấy ánh mắt của một người nữ sinh lạnh thấu xương như thế, làm tớ bị dọa sợ."
Đúng vậy, nữ sinh đầu cua, đó là Mễ Sở.
Từ khi quen cô ấy đến giờ, chưa bao giờ thấy cô ấy phục ai, trừ hoàn cảnh gia đình ra, còn từng chịu lạnh lẽo và phản bội trong cuộc sống. Cô ấy có rất ít bạn bè, nhưng khi cô ấy xem ai là bạn, đừng nói lên núi xuống biển lửa, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, chính là xuyên qua bom đạn cũng không hề gì.
Giống như bây giờ, cho dù tôi lỡ lời trách móc cô ấy, cô ấy cũng chỉ oan ức nuốt vào bụng.
Cô ấy nói, “Đó là chuyện của tớ và Jang Nara, không liên quan đến cậu."
Trong giọng nói của cô ấy có vẻ khó chịu, nghe không hiểu là giả. Có lẽ cô ấy sẽ mãi mãi không nghĩ đến có một ngày như thế này, rõ ràng là một cô gái lưu manh tốt nhất thay mình ra mặt, lại bị ghét bỏ. Đau buồn như thế, có phải giống như một người đứng giữa cánh đồng mênh mông, một trận gió cuốn sạch tất cả không?
2, Mỗi người đều đi theo con đường một chiều, mỗi người đều có sự tôn thờ của riêng mình.
Cả một buổi chuyện, tôi vì chuyện của Mễ Sở mà đứng ngồi không yên.
Một quyển sách trên tay gần như không có phần cuối, chỉ còn lại trình tự đưa thẩm duyệt cuối cùng, miễn là không xuất hiện lỗi sai là hoàn thành rồi. Tôi mở tài liệu ra, nhìn máy đánh chữ tiến hành in ra một bản thảo, giấy A4 trống rỗng bị mực in nhét đầy. Khi mỗi người sinh ra, đều giống như tờ giấy trắng này, sạch sẽ hoàn mỹ, bàn tay của vận mệnh vẽ vời làm mưa làm gió ở trên mặt giấy, thành trò tiêu khiển của ông trời, không trốn thoát khỏi yêu thương sa vào số mệnh.
Đường Lâm Lâm nói, “Lạc Thi, tinh thần của cậu không tốt thì đừng miễn cưỡng mình, trở về nghỉ ngơi đi, tớ thay cậu xem là được rồi."
Tôi do dự một chút, gật đầu với cô ấy, với tình hình của tôi bây giờ, quả thật không có tâm trí để làm việc.
Xin Đường Lâm Lâm chiếu cố giúp tôi, sau đó xin tổng biên tập nghỉ, thu dọn đống đồ đạc, ra khỏi công ty.
Ra khỏi công ty, không biết sẽ đi đâu. Tôi chẳng có mục đích lang thang ở trên đường, lướt qua người xa lạ. Trước kia khi trốn học cũng từng nhàn rỗi như thế này, nhưng khi đó Mễ Sở luôn ở bên cạnh tôi, đề tài của cô ấy nói hoài cũng không hết, tức giận con người giả tạo, nói đến người cha có lương tâm bị chó nuốt kia, con nhà giàu vung tiền như nước trong quán bar, mỗi ngày mấy cậu thiếu niên lái xe ở đầu phố Tây.
Khi đó tôi luôn chê cô ấy ầm ỹ, bây giờ, khi tôi cô độc, lại cảm thấy yên tĩnh đến muốn điên mất. Trên đường náo nhiệt sầm uất, giống như bộ phim thời xưa không có tiếng, lướt qua chẳng liên quan đến tôi. Tôi kéo chặt áo ở trên người, đột nhiên cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Trời âm u giống như buổi chiều nặng nề đó, tiếng mẹ nức nở vang vọng ở bên tai tôi. Khi chạy tới bệnh viện, bả vai của cha máu chảy đầm đìa, và vẻ đau đớn, ngầm chịu đựng ở trên mặt ông.
Suy nghĩ một chút, tôi quyết định mua tấm vé xe đi về trước.
Đám người ra vào ở nhà ga, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ thờ ơ.
Ca sỹ mà tôi thích từng hát: “Mỗi người đều đi theo con đường một chiều, mỗi người đều có sự tôn thờ của riêng mình.
Dọc theo đường đi có người đầu bạc đến già, có người mất đi thời thanh xuân tuổi trẻ.
Có người mỉm cười ở trong hồi ức, cũng có người vì ngày mai mà phiền muộn."
Người bán vé lạnh lùng hỏi tôi đi đâu. Tôi đang muốn mở miệng, điện thoại lại vang lên.
Tôi nhìn tên Tô Liệt nhấp nháy không ngừng trên điện thoại, vội vàng nhận. Người bán vé liếc tôi một cái, ý bảo tôi không mua vé thì tránh sang một bên để cho người khác mua, đừng cản trở người phía sau.
Tôi cũng không so đo với thái độ của cô ta, chỉ cầm điện thoại, suy sụp đi ra sảnh bán vé.
Tô Liệt hỏi tôi, “Cậu ở đâu vậy?"
Tôi nói, “Nhà ga, muốn trở về thăm cha."
Tô Liệt dừng một chút, hỏi, “Lạc Thi, cậu đang trốn tránh sao?"
Tôi dựa vào lan can ở sảnh bán vé, lúc nghe thấy câu nói này của cô ấy, vậy mà phát hiện bản thân mình không lên tiếng nổi.
Cô ấy không để ý đến sự im lặng của tôi, nói, “Cũng đã đi bước đầu tiên rồi, chẳng lẽ cậu muốn thụt lùi lại sao? Lâm Lạc Thi mà tớ quen biết không phải người như thế."
“Vậy Lâm Lạc Thi mà cậu quen biết là người như thế nào?" Tôi hỏi ngược lại Tô Liệt.
Bên kia Tô Liệt dừng nói, qua một lúc sau, mới chậm rãi nói rằng, “Lâm Lạc Thi mà tớ quen biết, vẫn luôn dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, cho dù có bất kỳ khó khăn nào, đều sẽ không sợ hãi, cho dù ngày mai là ngày tận thế, cô ấy cũng sẽ làm tốt chuyện của hôm nay. Cô ấy luôn thích dùng vẻ cứng rắn bảo vệ tâm hồn yếu đuối của mình, dùng sự sáng suốt của mình mà sống tiếp, kiêu ngạo đối mặt với bất kỳ ai…"
Tôi nghĩ có lẽ gần đây tôi khóc quá nhiều, nghe được đoạn nói chuyện của Tô Liệt, trong lòng tôi khó chịu dữ dội, nhưng mà đôi mắt lại khô khốc không chảy ra giọt nước mắt nào. Tôi muốn nói, thật ra tôi không phải là người can đảm như vậy, tôi cũng biết sợ hãi.
Tô Liệt yên tĩnh rồi nói, “Bây giờ có chuyện gì hả? Đơn giản là cậu mất đi Lục Tề Minh, lại cãi nhau với Mễ Sở. Lạc Thi, tin tớ, Mễ Sở sẽ không giận cậu đâu. Không lẽ sau khi cậu mất đi tình yêu, lại dứt khoát làm hỏng cuộc sống và tình bạn nữa sao?"
Tôi nghẹn lời gật đầu, mặc dù tôi biết Tô Liệt không nhìn thấy, nhưng tôi biết cô ấy nhất định cảm giác được.
Cô ấy nói xong, tôi vừa nhận được điện thoại của Hồ Lô, cậu ấy nói không gọi được cho tôi. “Đã tìm được Mễ Sở và Jang Nara rồi, Jang Nara không có việc gì, được Tề Minh đón đi. Buổi tối tớ sẽ sắp xếp, bây giờ cậu đừng nghĩ gì nữa, lái xe đến chỗ tớ."
Sau khi cúp máy Tô Liệt, bầu trời phương xa lộ ra màu xám nhàn nhạt, vẻ u ám lúc nãy đã dần dần được phủ khắp, sương chiều nặng nề trải rộng ra, tảng đá trong rừng rậm nơi xa vẫn đắm chìm trong không khí buồn tẻ của thành phố này.
Tôi đứng yên tại chỗ ngắm nhìn đám người, trong lòng bởi vì lời nói của Tô Liệt mà thoáng ổn định.
Tô Liệt, cậu mãi mãi sẽ không biết, lời nói của cậu ngày hôm nay, cho tớ biết bao sức mạnh. Cho dù sau này bị cô đơn vây quanh vào ban đêm, chỉ cần nhớ đến lời nói của cậu, tớ sẽ cảm thấy cả người ấm áp.
Giống như tớ ở nơi Bắc Cực lạnh lẽo, mà cậu, chính là ánh sáng của tớ.
1, Nếu người không bỏ tôi, tôi sẽ không bỏ người. Nếu người phạm tôi, sẽ trả gấp bội.
Đường Lâm Lâm nói, “Lạc Thi, cậu đừng lo lắng, bây giờ quan trọng nhất là cậu phải ổn định cảm xúc lại. Phía Mễ Sở thì dễ nói rồi, chỉ sợ Jang Nara báo cảnh sát thật. Cha của cô ấy chỉ cần động một ngón tay… Huống chi, Jang Nara không ngu ngốc, phân rõ nặng nhẹ."
Tôi đứng ở trước cửa sổ, thở dài một tiếng. Từ lầu 11 nhìn xuống, từng đóa hoa màu trắng nở ra thành một nhóm, dưới tia nắng mỏng manh xế chiều hiện ra màu trắng khác thường, giống như thời gian lúc chúng tôi còn trẻ vậy.
Thật ra, tôi không hề lo lắng Jang Nara báo cảnh sát, tôi chỉ lo lắng lời nói lúc nãy làm Mễ Sở khó chịu.
Tôi và Mễ Sở thuộc loại người ‘đánh nhau mới thành bạn’. Năm lớp 10, cô ấy vẫn là một nữ lưu manh chính cống, ỷ vào cha có mấy đồng tiền, mỗi ngày ở trường trung học Thực Nghiệm diễu võ dương oai, hoành hành ngang ngược. Cô ấy trở thành đối tượng mà các học sinh khác kính nể nhưng không gần gũi, mọi người chỉ sợ chọc vào cô gái ôn thần này.
Lâu ngày, vốn ôn thần không có ai trêu chọc vào, mà mất đi niềm vui trong cuộc sống, liền không có việc gì bắt đầu tự tìm niềm vui. Người khác không trêu chọc cô ấy, sẽ luôn là bạn của cô ấy, cho nên chỉ cần bạn bè ở bên cạnh mình bị ức hiếp, thì cô ấy hưng phấn giống như được ra tiền tuyến giúp người khác ra mặt.
Nhưng trong phòng vệ sinh, tôi vô ý giẫm lên chân của một nữ sinh, sau khi nói xin lỗi còn bị cô ta túm chặt lại, kêu tôi lau giày cho cô ta, tôi không đếm xỉa đến, nghênh ngang rời đi.
Mà cũng vào tiết tự học buổi tối ngày hôm đó, có một đám nữ sinh lưu manh vọt tới lớp học, một nữ sinh đầu cua cầm đầu, ánh mắt mạnh mẽ, kiêu ngạo hung hăng.
Ngày đó là ngày đầu năm âm lịch, trong lớp đã được trang trí xong, chuẩn bị bắt đầu nhập tiệc. Lúc bạn cùng lớp nhìn thấy một đám khách không mời mà tới, tò mò bàn luận sôi nổi, không biết kế tiếp sẽ có trò hay gì.
Nữ sinh đầu cua cầm đầu nghênh ngang đi lên bục giảng, hỏi, “Ai là Lâm Lạc Thi?"
Ánh mắt của mọi người giống như mũi tên quét qua trên người tôi, tôi không hiểu hỏi, “Chuyện gì?"
Nữ sinh đầu cua nhíu mày, “Ra đây."
Khi tôi nhìn thấy nữ sinh bị tôi giẫm lên giày trốn sau lưng cô ấy, khi đó khinh thường kiêu ngạo mỉm cười với tôi, nhất thời hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Tôi bình tĩnh ngồi ở trên ghế, lạnh nhạt hỏi, “Tại sao?"
Nữ sinh đầu cua hiển nhiên chưa từng đụng chạm chưa biết giải quyết sao, sau khi bị tôi trả lời, khuôn mặt trắng xanh, nghiến răng nói, “Cho mặt mũi mà lên mặt!"
Ngay sau đó, hộp phấn trên bục giảng liền giống như ngôi sao xẹt bay về phía tôi.
Tôi vẫn luôn giữ phương châm đó là: “Nếu người không bỏ tôi, tôi sẽ không bỏ người. Nếu người phạm tôi, sẽ trả gấp bội." Từ nhỏ, tôi không phải sống trong hoa hồng trong phòng ấm, giữa bão táp gian khổ làm tôi có cách sống riêng.
Cảnh như thế này đối với con cái của cán bộ ở trường Thực Nghiệm mà nói, có lẽ là vô cùng vô náo nhiệt, nhưng đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng. Khi hộp phấn sắp đến gần mặt tôi, tôi cầm sách trên bàn lên, vươn tay khẽ vung, hộp phấn bay đến giống như chỉ là một con muỗi.
Hộp phấn văng tung tóe trên đất, phấn viết rơi ra, rải rác đầy đất.
Tôi chán ghét nhìn một đám nữ lưu manh trên bục giảng, đột nhiên đứng dậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai xách ghế bên người lên, ném tới phía bục giảng. Mấy nữ lưu manh trên bục giảng nhất thời sợ đến mức mặt mày biến sắc, sớm tránh ra tách ra hai bên. Ánh mắt của nữ sinh đầu cua hung hăng chợt lóe lên, nhanh chóng dời sang bên cạnh, ghế thuận thế đập lên bảng đen, rơi trên đất.
Bạn học xung quanh hít vào một hơi, nếu như lúc nãy nữ sinh đầu cua không né tránh, e rằng lập tức xuất hiện máu tươi.
Rất lâu rồi tôi chưa từng ra tay, bị không khí như thế này gợi lên hứng thú, tôi liếc nữ sinh đầu cua một cái, mệt mỏi nói, “Đừng nói lời vô nghĩa, có gan thì đấu một mình!"
Bên ngoài tiệc Nguyên Đán của lớp phảng phất truyền đến tiếng náo nhiệt, nhưng trong lớp chúng tôi là một mảnh yên tĩnh, không ai nói chuyện, một đám người nhìn chằm chằm đứng hình tại chỗ.
Mãi đến lâu sau đó, tôi và Mễ Sở trở thành bạn thân, cô ấy nói với tôi, “Lâm Lạc Thi, thật ra lúc ấy tớ bị cậu làm chấn động, bởi vì cho tới bây giờ tớ chưa từng thấy ánh mắt của một người nữ sinh lạnh thấu xương như thế, làm tớ bị dọa sợ."
Đúng vậy, nữ sinh đầu cua, đó là Mễ Sở.
Từ khi quen cô ấy đến giờ, chưa bao giờ thấy cô ấy phục ai, trừ hoàn cảnh gia đình ra, còn từng chịu lạnh lẽo và phản bội trong cuộc sống. Cô ấy có rất ít bạn bè, nhưng khi cô ấy xem ai là bạn, đừng nói lên núi xuống biển lửa, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, chính là xuyên qua bom đạn cũng không hề gì.
Giống như bây giờ, cho dù tôi lỡ lời trách móc cô ấy, cô ấy cũng chỉ oan ức nuốt vào bụng.
Cô ấy nói, “Đó là chuyện của tớ và Jang Nara, không liên quan đến cậu."
Trong giọng nói của cô ấy có vẻ khó chịu, nghe không hiểu là giả. Có lẽ cô ấy sẽ mãi mãi không nghĩ đến có một ngày như thế này, rõ ràng là một cô gái lưu manh tốt nhất thay mình ra mặt, lại bị ghét bỏ. Đau buồn như thế, có phải giống như một người đứng giữa cánh đồng mênh mông, một trận gió cuốn sạch tất cả không?
2, Mỗi người đều đi theo con đường một chiều, mỗi người đều có sự tôn thờ của riêng mình.
Cả một buổi chuyện, tôi vì chuyện của Mễ Sở mà đứng ngồi không yên.
Một quyển sách trên tay gần như không có phần cuối, chỉ còn lại trình tự đưa thẩm duyệt cuối cùng, miễn là không xuất hiện lỗi sai là hoàn thành rồi. Tôi mở tài liệu ra, nhìn máy đánh chữ tiến hành in ra một bản thảo, giấy A4 trống rỗng bị mực in nhét đầy. Khi mỗi người sinh ra, đều giống như tờ giấy trắng này, sạch sẽ hoàn mỹ, bàn tay của vận mệnh vẽ vời làm mưa làm gió ở trên mặt giấy, thành trò tiêu khiển của ông trời, không trốn thoát khỏi yêu thương sa vào số mệnh.
Đường Lâm Lâm nói, “Lạc Thi, tinh thần của cậu không tốt thì đừng miễn cưỡng mình, trở về nghỉ ngơi đi, tớ thay cậu xem là được rồi."
Tôi do dự một chút, gật đầu với cô ấy, với tình hình của tôi bây giờ, quả thật không có tâm trí để làm việc.
Xin Đường Lâm Lâm chiếu cố giúp tôi, sau đó xin tổng biên tập nghỉ, thu dọn đống đồ đạc, ra khỏi công ty.
Ra khỏi công ty, không biết sẽ đi đâu. Tôi chẳng có mục đích lang thang ở trên đường, lướt qua người xa lạ. Trước kia khi trốn học cũng từng nhàn rỗi như thế này, nhưng khi đó Mễ Sở luôn ở bên cạnh tôi, đề tài của cô ấy nói hoài cũng không hết, tức giận con người giả tạo, nói đến người cha có lương tâm bị chó nuốt kia, con nhà giàu vung tiền như nước trong quán bar, mỗi ngày mấy cậu thiếu niên lái xe ở đầu phố Tây.
Khi đó tôi luôn chê cô ấy ầm ỹ, bây giờ, khi tôi cô độc, lại cảm thấy yên tĩnh đến muốn điên mất. Trên đường náo nhiệt sầm uất, giống như bộ phim thời xưa không có tiếng, lướt qua chẳng liên quan đến tôi. Tôi kéo chặt áo ở trên người, đột nhiên cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Trời âm u giống như buổi chiều nặng nề đó, tiếng mẹ nức nở vang vọng ở bên tai tôi. Khi chạy tới bệnh viện, bả vai của cha máu chảy đầm đìa, và vẻ đau đớn, ngầm chịu đựng ở trên mặt ông.
Suy nghĩ một chút, tôi quyết định mua tấm vé xe đi về trước.
Đám người ra vào ở nhà ga, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ thờ ơ.
Ca sỹ mà tôi thích từng hát: “Mỗi người đều đi theo con đường một chiều, mỗi người đều có sự tôn thờ của riêng mình.
Dọc theo đường đi có người đầu bạc đến già, có người mất đi thời thanh xuân tuổi trẻ.
Có người mỉm cười ở trong hồi ức, cũng có người vì ngày mai mà phiền muộn."
Người bán vé lạnh lùng hỏi tôi đi đâu. Tôi đang muốn mở miệng, điện thoại lại vang lên.
Tôi nhìn tên Tô Liệt nhấp nháy không ngừng trên điện thoại, vội vàng nhận. Người bán vé liếc tôi một cái, ý bảo tôi không mua vé thì tránh sang một bên để cho người khác mua, đừng cản trở người phía sau.
Tôi cũng không so đo với thái độ của cô ta, chỉ cầm điện thoại, suy sụp đi ra sảnh bán vé.
Tô Liệt hỏi tôi, “Cậu ở đâu vậy?"
Tôi nói, “Nhà ga, muốn trở về thăm cha."
Tô Liệt dừng một chút, hỏi, “Lạc Thi, cậu đang trốn tránh sao?"
Tôi dựa vào lan can ở sảnh bán vé, lúc nghe thấy câu nói này của cô ấy, vậy mà phát hiện bản thân mình không lên tiếng nổi.
Cô ấy không để ý đến sự im lặng của tôi, nói, “Cũng đã đi bước đầu tiên rồi, chẳng lẽ cậu muốn thụt lùi lại sao? Lâm Lạc Thi mà tớ quen biết không phải người như thế."
“Vậy Lâm Lạc Thi mà cậu quen biết là người như thế nào?" Tôi hỏi ngược lại Tô Liệt.
Bên kia Tô Liệt dừng nói, qua một lúc sau, mới chậm rãi nói rằng, “Lâm Lạc Thi mà tớ quen biết, vẫn luôn dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, cho dù có bất kỳ khó khăn nào, đều sẽ không sợ hãi, cho dù ngày mai là ngày tận thế, cô ấy cũng sẽ làm tốt chuyện của hôm nay. Cô ấy luôn thích dùng vẻ cứng rắn bảo vệ tâm hồn yếu đuối của mình, dùng sự sáng suốt của mình mà sống tiếp, kiêu ngạo đối mặt với bất kỳ ai…"
Tôi nghĩ có lẽ gần đây tôi khóc quá nhiều, nghe được đoạn nói chuyện của Tô Liệt, trong lòng tôi khó chịu dữ dội, nhưng mà đôi mắt lại khô khốc không chảy ra giọt nước mắt nào. Tôi muốn nói, thật ra tôi không phải là người can đảm như vậy, tôi cũng biết sợ hãi.
Tô Liệt yên tĩnh rồi nói, “Bây giờ có chuyện gì hả? Đơn giản là cậu mất đi Lục Tề Minh, lại cãi nhau với Mễ Sở. Lạc Thi, tin tớ, Mễ Sở sẽ không giận cậu đâu. Không lẽ sau khi cậu mất đi tình yêu, lại dứt khoát làm hỏng cuộc sống và tình bạn nữa sao?"
Tôi nghẹn lời gật đầu, mặc dù tôi biết Tô Liệt không nhìn thấy, nhưng tôi biết cô ấy nhất định cảm giác được.
Cô ấy nói xong, tôi vừa nhận được điện thoại của Hồ Lô, cậu ấy nói không gọi được cho tôi. “Đã tìm được Mễ Sở và Jang Nara rồi, Jang Nara không có việc gì, được Tề Minh đón đi. Buổi tối tớ sẽ sắp xếp, bây giờ cậu đừng nghĩ gì nữa, lái xe đến chỗ tớ."
Sau khi cúp máy Tô Liệt, bầu trời phương xa lộ ra màu xám nhàn nhạt, vẻ u ám lúc nãy đã dần dần được phủ khắp, sương chiều nặng nề trải rộng ra, tảng đá trong rừng rậm nơi xa vẫn đắm chìm trong không khí buồn tẻ của thành phố này.
Tôi đứng yên tại chỗ ngắm nhìn đám người, trong lòng bởi vì lời nói của Tô Liệt mà thoáng ổn định.
Tô Liệt, cậu mãi mãi sẽ không biết, lời nói của cậu ngày hôm nay, cho tớ biết bao sức mạnh. Cho dù sau này bị cô đơn vây quanh vào ban đêm, chỉ cần nhớ đến lời nói của cậu, tớ sẽ cảm thấy cả người ấm áp.
Giống như tớ ở nơi Bắc Cực lạnh lẽo, mà cậu, chính là ánh sáng của tớ.
Tác giả :
Hạ Thất Tịch