Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân
Chương 71
✎Like và com ủng hộ editor nhé (^-^)
**maitran.wordpress.com**
Trình Thuân đã quỳ bên ngoài cung điện suốt đêm, cũng không chờ tới bệ hạ triệu kiến, biết rằng lần này tai họa sắp xảy ra, rất khó thoát.
Hắn không khỏi cảm thấy buồn bực và hối hận, sớm biết có hôm nay, hắn nên dạy dỗ Trình Cứu cho tốt, mà không phải nuông chiều mọi cách, để Trình Cứu muốn làm gì thì làm.
Nhưng việc đã đến nước này, hiện tại nghĩ gì cũng quá muộn.
Lần này Tần Chí thực sự chuẩn bị phạt nặng Trình gia, một là Trình Cứu mạo phạm hoàng hậu, hai cũng là giết gà dọa khỉ, nghiêm túc chỉnh đốn không khí trong kinh.
Nếu còn có người dám cậy thế khinh dân, trường hợp của Trình Cứu là ví dụ tốt nhất.
Tần Chí cho người đi điều tra Trình Cứu, không ngờ tra ra không ít chuyện.
Ví dụ như, Trình Cứu cãi nhau với người đi đường lại đánh chết người, thường dẫn người đi thu phí bảo vệ, ăn cơm không trả bạc. Ngoài ra, dân nữ, quả phụ bị hắn cướp đoạt nhiều không đếm xuể, còn có người bị hắn giết vì không chịu làm theo.
Tần Chí nghe vậy rất tức giận, lập tức hạ chỉ đánh chết Trình Cứu trên đường phố. Trình Thuân giám thị không nghiêm, dung túng con hành hung, cũng bị giáng chức xử phạt. Các quan viên trước đó từng bao che cho Trình Cứu cũng không tránh được hình phạt nặng nề.
Những người này muốn dựa vào quyền thế của Trình thị lang, cho dù có người báo án tố cáo Trình Cứu, cũng đều bị trấn áp, khiến nhiều người bất bình.
Trình Cứu ỷ thế hiếp người, gây hại cho kinh thành đã lâu, dân chúng sợ bị trả thù, luôn không dám nói gì, hiện tại nghe nói bệ hạ đã hạ lệnh đánh chết Trình Cứu trên đường phố, liền vỗ tay hoan hô, mỗi người vội vàng bẩm báo.
Vào ngày hành hình, chung quanh hình đài bá tánh vây xem náo nhiệt. Trứng thối và rau nát không ngừng ném vào người Trình Cứu.
Trình Cứu mặc đồng phục tù nhân, đầu tóc bù xù, vẻ mặt hoảng sợ bất an, trên người dính đầy trứng và rau, sao có thể nhìn ra nửa điểm kiêu ngạo ngày đó.
Đương nhiên, đối với cái chết của Trình Cứu, Lâm Diệu không biết, cũng không hỏi Tần Chí.
Mấy ngày nay cậu đang bận viết nốt phần kết thúc truyện, không có tâm trạng quan tâm đến những thứ khác.
Quyển sách này của cậu đã kéo dài quá lâu, hiện tại cuối cùng cũng đến đoạn kết, Lâm Diệu quá chuyên tâm vào nó, thiếu hứng thú với những thứ khác.
Vẫn là Thanh Dụ nghe được nói cho Lâm Diệu thì cậu mới biết được.
"Trình Cứu này làm nhiều việc ác, trừng phạt đúng tội." Thanh Dụ nói: "Hiện tại bá tánh đều ca tụng bệ hạ và hoàng hậu anh minh, vì bọn họ trừ bỏ kẻ đại ác này."
Lâm Diệu nhếch môi cười, cũng đồng tình với cách làm của Tần Chí.
Từ xưa đến nay, không ít kẻ ỷ vào quyền thế muốn làm gì thì làm, Tần Chí làm như vậy là giết gà dọa khỉ, nhưng lại có thể tạo được tác dụng thần kỳ.
Lâm Diệu không quan tâm lắm đến chuyện này, nhanh chóng chuyển đề tài nói về quyển sách mới. Nghe nói quyển sách mới của Lâm Diệu sẽ sớm được hoàn thành, Thanh Dụ cũng rất kinh hỉ.
"Chỉ là kết cục còn chưa nghĩ xong." Lâm Diệu trầm ngâm nói: "Ban đầu ta nghĩ cái kết sẽ là Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau mỗi năm một lần vào đêm Thất Tịch. Nhưng lại cảm thấy không đủ viên mãn, nên ta muốn thay đổi thành tình yêu của hai người đả động đến mọi người trên thiên đình, rồi Ngưu Lang cũng lên trời thành tiên, hai người kết làm thần tiên quyến lữ. Ngươi cho rằng cái nào hay hơn?"
Thanh Dụ nghe xong cũng lâm vào rối rắm, hắn cảm thấy hai kết cục đều khá tốt, cái trước tuy tiếc nuối nhưng làm người ta ấn tượng khắc sâu, cái sau rất mỹ mãn càng phù hợp với sự mong đợi của độc giả.
"Ta cảm thấy đều khá tốt." Thanh Dụ gian nan suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn khó khăn lựa chọn: "Ta chọn cái thứ nhất. Tuy rằng cái thứ hai rất hoàn hảo, nhưng độc giả có thể sau khi xem qua liền quên, cái thứ nhất thì khác, từ xưa đến nay không chiếm được sẽ khiến người ta khó quên, đến lúc đó chỉ sợ mọi người xem xong cũng đều sẽ nhớ mãi không quên."
Sau khi nói xong, hắn lại nhanh chóng bổ sung: "Nhưng đây chỉ là ý kiến của ta. Ngài tham khảo thôi, chọn cái nào vẫn cần ngài quyết định, rốt cuộc chuyện xưa này cũng là ngài viết ra."
Lâm Diệu như suy tư gật đầu.
Cuối cùng cậu viết hai kết cục, trong quá trình quyết định dùng kết cục đầu tiên.
Khi viết kết cục đầu tiên, ý văn tuôn trào như suối, nội tâm cũng rất cảm động, cảm xúc phập phồng rất lớn. Nhưng khi viết kết cục thứ hai, tuy rất viên mãn, nhưng cảm xúc phập phồng cũng không lớn, đọc rất nhạt nhẽo vô vị.
Viết xong kết cục, Lâm Diệu lại đọc lại từ đầu đến cuối, sửa một vài chỗ và lỗi chính tả.
Cuốn《 Ngưu Lang Chức Nữ 》này cậu cũng không có ý định hợp tác với ông chủ tiệm sách trước, một là sách này khác xa với những cuốn sách mà ông ta bán, hai là vì che giấu thân phận. Lâm Diệu dùng hai bút danh, cũng không muốn chiếc áo choàng của mình rơi xuống.
Việc tìm nơi hợp tác vẫn được giao cho Thanh Dụ. Lâm Diệu chỉ đề ra một chút yêu cầu, cách hợp tác giữa bọn họ và nhà sách cần phải có hoa hồng, bán ra mấy quyển sẽ được hoa hồng tương ứng, cũng không chấp nhận trực tiếp bán đứt.
Lâm Diệu rất rõ ràng, hiện tại bút danh của cậu không phổ biến, căn bản không có chưởng quầy coi trọng. Dù mua bản quyền cũng chỉ trả một khoản tiền rất thấp.
Nhưng lấy hoa hồng thì khác, bán mấy quyển sẽ nhận được hoa hồng tương ứng, tuy nói có rủi ro, nhưng kiếm cũng nhiều. Huống hồ Lâm Diệu rất tự tin vào quyển sách của mình.
Quyển sách trải qua khảo nghiệm lịch sử có thể lưu truyền đến hiện đại, ai dám nói không hấp dẫn?
Thanh Dụ cầm bản thảo Lâm Diệu viết xong, hôm nay liền xuất cung chuẩn bị đi tìm nơi hợp tác.
Hắn đã tìm hiểu trước một hiệu sách nổi tiếng ở kinh thành, từ đầu đường đến cuối phố đều có cửa hàng bán sách, mà trong đó nổi tiếng nhất là Tùng Trúc Trai, hầu hết những quyển sách mà văn nhân xem là mua từ chỗ này, chất lượng và nội dung rất bảo đảm.
Nhưng khi Thanh Dụ cầm bản thảo tìm chưởng quầy Tùng Trúc Trai, đối phương thậm chí không thèm xem, liền trực tiếp từ chối Thanh Dụ, nói bọn họ bán sách toàn đến từ văn hào, loại sách của tác giả vô danh này căn bản không đáng một đồng.
Thanh Dụ nghe vậy rất bất mãn, đây chính là sách hoàng hậu viết, ai dám nói vô danh!
Hắn ngay lập tức bắt đầu tranh luận với chưởng quầy, không ngờ còn bị sai người trực tiếp đuổi ra ngoài.
Thanh Dụ rất tức giận. Đúng lúc này, chưởng quầy Đường Bằng của tiệm sách rất nhỏ đối diện Tùng Trúc Trai lại đi về phía hắn.
Đường Bằng mở tiệm sách đối diện với Tùng Trúc Trai, nhưng trong tiệm lại cực kỳ quạnh quẽ, sách hầu hết của tác giả không nổi tiếng, hắn thấy Thanh Dụ bị Tùng Trúc Trai đuổi ra cũng đoán được lý do.
Đường Bằng lật xem bản thảo, liền đề ra việc mua bản thảo, hắn vốn muốn trả nhuận bút thấp, rốt cuộc tác giả của quyển sách này quả thực không phải là người nổi tiếng.
Nhưng nghe Thanh Dụ nói lấy hoa hồng, Đường Bằng cũng không do dự, nhanh chóng nhận lời.
Hắn nghĩ thực ra rất đơn giản, cách tính toán tiền nhuận bút này với hắn mà nói lợi bất cập hại, nếu hắn trực tiếp mua bản quyền quyển sách này, còn phải lo lắng nếu bán không được sẽ lỗ, nhưng như bây giờ chính là vinh thì cùng vinh, nếu bán không được, hắn cũng không cần lo.
Hắn thậm chí cảm thấy thiếu niên trước mặt trông thông minh nhưng lại là tên ngốc, chẳng lẽ thiếu niên chắc chắn quyển sách này sẽ bán chạy?
Thanh Dụ tất nhiên tin tưởng quyển sách này có thể bán chạy, hiện tại hắn chính là fan não tàn thâm niên của Lâm Diệu.
Và hắn còn tin tưởng quyển sách này cũng có thể tỏa sáng rực rỡ, ngay cả ở tiệm sách kinh doanh thưa thớt.
Đương nhiên, Lâm Diệu cũng không phụ lòng tin tưởng của Thanh Dụ đối với cậu.
《 Ngưu Lang Chức Nữ 》sau khi in xong đã gây chấn động mạnh khi bán ra, khiến cho Đường Bằng không thể tưởng tượng nổi.
Hắn không bao giờ ngờ tới mình tùy ý thu một quyển sách, thế nhưng sẽ làm tiệm sách đang trên bờ vực đóng cửa của mình trở nên nổi tiếng gần xa, cả cánh cửa cũng bị phá sập.
Đương nhiên, sức nóng của《 Ngưu Lang Chức Nữ 》cũng phân chia giai đoạn. Ban đầu, chỉ có một số khách hàng cũ của tiệm sách nhìn thấy có sách mới liền mua. Bọn họ mới đầu không coi trọng nó, nhưng bị hấp dẫn sâu sắc bởi câu chuyện xưa, sau khi thức đêm xem xong, tất cả bọn họ đều chấn kinh rồi.
Vốn là mua để giết thời gian, lại không ngờ quyển sách này lại đẹp đến vậy! Một khi xem sẽ bị hấp dẫn bởi cốt truyện, không thể chờ đợi để xem phần kế tiếp, và câu chuyện tình yêu của Ngưu Lang cùng Chức Nữ cũng cực kỳ động lòng người.
Vì thế người mua ban đầu đã thuận tiện giới thiệu cho bạn bè, cho họ mượn, tất cả những ai đọc qua quyển sách đều khen ngợi không ngớt, sôi nổi chuẩn bị đi mua một quyển nghiêm túc đọc.
Cứ như vậy, một truyền mười mười truyền trăm, danh tiếng của《 Ngưu Lang Chức Nữ 》đã được lan rộng.
Con người đều có tâm lý đám đông, khi tất cả mọi người bắt đầu bàn luận về cốt truyện của 《 Ngưu Lang Chức Nữ 》, người xung quanh cũng dễ dàng bị lôi kéo.
Đến lúc này, chưởng quầy Tùng Trúc Trai kia tất nhiên là rất hối hận, tự trách mình không nhìn kỹ quyển sách kia. Lúc trước nếu xem kỹ, hiện tại cánh cửa bị phá sập là nhà hắn.
Sau đó hắn thậm chí còn đến tìm Thanh Dụ khi Thanh Dụ ghé tiệm sách, nói muốn hợp tác với quyển sách tiếp theo, giá cả rất cao, thái độ cũng hạ xuống rất thấp.
Thanh Dụ vì không làm hỏng việc, không từ chối cũng không chấp nhận, chỉ nói rằng sẽ nói với công tử.
Chưởng quầy Tùng Trúc Trai nghe xong liền gật đầu nói vâng, không còn tư thế kiêu ngạo coi thường người khác trước đây khi gặp Thanh Dụ.
Thanh Dụ cảm thấy rất hãnh diện, hồi cung liền nói kỹ càng việc này cho Lâm Diệu nghe.
Lâm Diệu rất tán thành với cách làm của Thanh Dụ: "Ngươi làm đúng, lần sau không chừng phải hợp tác với Tùng Trúc Trai, không cần bảo thủ."
Thanh Dụ khó hiểu: "Thái độ Tùng Trúc Trai như vậy, ngài còn muốn hợp tác với hắn?"
"Vậy thì có sao." Lâm Diệu không cho là đúng nói: "Thương nhân tìm kiếm lợi nhuận, nếu hắn đưa ra giá thích hợp, cũng chưa chắc không thể hợp tác."
Thanh Dụ thật sự rất khó hiểu: "Nhưng ngài lại không thiếu bạc."
"Ngươi không hiểu, không phải vấn đề bạc. Lại nói có thể tiêu bạc mình kiếm được, cảm giác rất khác." Vẻ mặt Lâm Diệu cao thâm khó đoán.
Thứ như tiền, ai lại ngại nhiều đâu.
Thanh Dụ thật sự không hiểu, hắn cảm thấy có bạc là được, bất kể là từ đâu ra, nhưng hoàng hậu nói như vậy, hắn cảm thấy mình kiến thức ít ỏi.
Khi hai người nói chuyện này, Lâm Diệu còn nằm trên giường, hiện tại thân thể cậu nặng nề, lười nhúc nhích.
Thanh Dụ tận tình khuyên bảo: "Còn hơn hai tháng nữa, hoàng tử trong bụng ngài sẽ ra đời. Thái y nói ngài không thể lúc nào cũng nằm trên giường, phải thường xuống giường đi lại."
Lâm Diệu hiện giờ đã mang thai được hơn bảy tháng, bụng nhô cao, phình to giống quả cầu tròn vo.
Ban đầu vì bảo bảo ngoan, không quá phiền phức, cậu còn cảm thấy mang thai nhẹ nhàng, hiện tại thật sự trải nghiệm khó khăn, bởi vì bụng phình to, cậu thường xuyên đau thắt lưng, di chuyển rất bất tiện, ngủ cũng thành việc khó, không thể ngủ ngon được.
Lâm Diệu càng ngày càng cảm thấy sinh con thực sự chịu khổ, may mắn bảo bảo rất ngoan và đáng yêu, sự kỳ vọng và tình yêu dành cho bảo bảo đã phần nào bù đắp những khó khăn này.
"Ta như vậy làm sao đi?" Lâm Diệu dùng tay vỗ rất nhẹ vào bụng, nằm không muốn nhúc nhích.
Đương nhiên, điều này cũng liên quan nhiều đến việc cậu cảm thấy xấu hổ.
Cho dù là Đệ Hôn, người khác thấy cậu mang thai sẽ không nhìn cậu khác thường, nhưng bản thân Lâm Diệu rất rõ ràng thân phận ban đầu của mình, cậu là nam nhân thực thụ.
Một người nam nhân với cái bụng to, lý trí của cậu chấp nhận, nhưng bản năng vẫn cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, đơn giản ở lại tẩm phòng an tâm dưỡng thai.
Thanh Dụ vui vẻ nói: "Nếu ngài không muốn đi ra ngoài, chúng ta đi trong tẩm phòng một chút đi?"
Hắn đi theo hoàng hậu lâu như vậy, đối với tính tình của cậu ít nhiều cũng biết, biết hoàng hậu không muốn bị quá nhiều người nhìn, hắn tuy không hiểu tại sao hoàng hậu lại như vậy, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.
Lâm Diệu lúc này miễn cưỡng đồng ý, từ chối sự hỗ trợ của Thanh Dụ, tự mình ngồi dậy đi xuống giường. Tuy rằng cậu mang thai, nhưng lòng tự trọng không cho phép cậu ngay cả xuống giường cũng phải cần người đỡ.
Thanh Dụ cũng không có biện pháp, chỉ có thể theo sát bên cạnh, nhìn động tác của cậu.
Hiện tại từ tầng lớp hoàng gia quý tộc cho tới người dân Tần quốc, đều đang trông chờ hoàng tự mà hoàng hậu đang mang, nhất định không thể có nửa điểm sơ xuất.
Lâm Diệu ôm bụng đi vòng quanh tẩm phòng, mới vừa xoay hai vòng, Tần Chí liền bước vào.
Y cũng biết Lâm Diệu gần đây rất lười, có thể nằm sẽ không đứng dậy, hiện tại nhìn thấy Lâm Diệu thực sự ngoan ngoãn vận động, nhất thời cũng rất ngạc nhiên.
"Diệu Diệu hôm nay chủ động đi bộ một chút?"
Thường ngày đều cần y khuyên cậu đi cùng mình.
Lâm Diệu nghe vậy liếc mắt nhìn Thanh Dụ: "Còn không phải là Thanh Dụ, không có việc gì liền lải nhải bên tai ta."
Thanh Dụ mím môi cười, không phải hắn lải nhải đều là vì tốt cho hoàng hậu sao. Hiện tại bệ hạ tới, hắn liền hành lễ cáo lui, không quấy rầy bệ hạ và hoàng hậu thân mật.
Tần Chí đi qua, sờ đầu Lâm Diệu, tay lại đặt lên bụng Lâm Diệu, cười nói: "Để trẫm xem bảo bảo có ngoan không."
Y lấy tay che bụng Lâm Diệu, ai ngờ rất nhanh, bảo bảo giống như có thể cảm nhận được phụ hoàng đụng vào, đột nhiên cử động, có thể cảm giác được phồng lên rõ ràng.
Tần Chí cảm nhận được tiếng đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay, rất vui mừng nói: "Bảo bảo hiện tại ngày càng có sức sống."
Theo ngày tháng trôi qua, tần suất cử động của thai nhi ngày càng mạnh.
Tần Chí rất thích cách giao tiếp với bảo bảo, thật giống như thật sự có thể cảm nhận được sự tồn tại của bảo bảo.
Lâm Diệu nhìn Tần Chí, lại cúi đầu nhìn bảo bảo còn chưa ra đời, cũng cảm thấy loại vất vả này đáng giá, dù sao hai người bên cạnh cậu đều là người cậu yêu thương nhất.
Tần Chí cùng Lâm Diệu đi bộ một hồi, sợ cậu mệt, liền đỡ Lâm Diệu ngồi trên đệm nghỉ tạm.
Sau đó cả hai lại nói về bảo bảo, không khí rất ấm áp ngọt ngào.
Tần Chí cúi đầu nhìn chăm chú vào Lâm Diệu ngày càng xinh đẹp do mang thai, không nhịn được cúi người hôn lên, môi Lâm Diệu mềm mại, làm cho người ta rất muốn hôn.
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị gõ vang.
Tần Chí còn chưa kịp chạm vào môi Lâm Diệu thì đột nhiên bị cắt ngang, ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thay đổi: "Chuyện gì?"
Người ngoài cửa trả lời là Lưu Kính Trung, cung kính nói: "Bẩm bệ hạ, có vị tự xưng là sư phụ của ngài mang theo lệnh bài tiến cung, hiện nay đã ở ngoài cửa cung chờ triệu kiến."
Lại nói, bệ hạ cũng không phải người ai muốn gặp thì gặp, nhưng mấu chốt là người nọ cầm lệnh bài do bệ hạ ban tặng, cũng không phải là chuyện nhỏ.
Sau khi Lưu Kính Trung tận mắt nhìn thấy lệnh bài, không dám chậm trễ, nhanh chóng tới bẩm báo.
Trong tẩm phòng, Lâm Diệu và Tần Chí sững sờ khi nghe những lời này.
Lâm Diệu kinh ngạc chính là, sư phụ của Tần Chí đã đi hơn ba năm, không có tin tức đã trở lại?
Cậu còn nhớ Tần Chí nói qua, sư phụ của y sẽ hồi cung tìm y khi tìm được phương pháp giải độc, chẳng phải có nghĩa là độc của Tần Chí có thể giải?
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi vui mừng khôn xiết, lập tức ném mọi việc khác đến chín tầng mây.
⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇
Từ tác giả xuân cung đồ chuyển qua viết truyện xưa ạ =))) Ko đổi bút danh cũng ko được.
**maitran.wordpress.com**
Trình Thuân đã quỳ bên ngoài cung điện suốt đêm, cũng không chờ tới bệ hạ triệu kiến, biết rằng lần này tai họa sắp xảy ra, rất khó thoát.
Hắn không khỏi cảm thấy buồn bực và hối hận, sớm biết có hôm nay, hắn nên dạy dỗ Trình Cứu cho tốt, mà không phải nuông chiều mọi cách, để Trình Cứu muốn làm gì thì làm.
Nhưng việc đã đến nước này, hiện tại nghĩ gì cũng quá muộn.
Lần này Tần Chí thực sự chuẩn bị phạt nặng Trình gia, một là Trình Cứu mạo phạm hoàng hậu, hai cũng là giết gà dọa khỉ, nghiêm túc chỉnh đốn không khí trong kinh.
Nếu còn có người dám cậy thế khinh dân, trường hợp của Trình Cứu là ví dụ tốt nhất.
Tần Chí cho người đi điều tra Trình Cứu, không ngờ tra ra không ít chuyện.
Ví dụ như, Trình Cứu cãi nhau với người đi đường lại đánh chết người, thường dẫn người đi thu phí bảo vệ, ăn cơm không trả bạc. Ngoài ra, dân nữ, quả phụ bị hắn cướp đoạt nhiều không đếm xuể, còn có người bị hắn giết vì không chịu làm theo.
Tần Chí nghe vậy rất tức giận, lập tức hạ chỉ đánh chết Trình Cứu trên đường phố. Trình Thuân giám thị không nghiêm, dung túng con hành hung, cũng bị giáng chức xử phạt. Các quan viên trước đó từng bao che cho Trình Cứu cũng không tránh được hình phạt nặng nề.
Những người này muốn dựa vào quyền thế của Trình thị lang, cho dù có người báo án tố cáo Trình Cứu, cũng đều bị trấn áp, khiến nhiều người bất bình.
Trình Cứu ỷ thế hiếp người, gây hại cho kinh thành đã lâu, dân chúng sợ bị trả thù, luôn không dám nói gì, hiện tại nghe nói bệ hạ đã hạ lệnh đánh chết Trình Cứu trên đường phố, liền vỗ tay hoan hô, mỗi người vội vàng bẩm báo.
Vào ngày hành hình, chung quanh hình đài bá tánh vây xem náo nhiệt. Trứng thối và rau nát không ngừng ném vào người Trình Cứu.
Trình Cứu mặc đồng phục tù nhân, đầu tóc bù xù, vẻ mặt hoảng sợ bất an, trên người dính đầy trứng và rau, sao có thể nhìn ra nửa điểm kiêu ngạo ngày đó.
Đương nhiên, đối với cái chết của Trình Cứu, Lâm Diệu không biết, cũng không hỏi Tần Chí.
Mấy ngày nay cậu đang bận viết nốt phần kết thúc truyện, không có tâm trạng quan tâm đến những thứ khác.
Quyển sách này của cậu đã kéo dài quá lâu, hiện tại cuối cùng cũng đến đoạn kết, Lâm Diệu quá chuyên tâm vào nó, thiếu hứng thú với những thứ khác.
Vẫn là Thanh Dụ nghe được nói cho Lâm Diệu thì cậu mới biết được.
"Trình Cứu này làm nhiều việc ác, trừng phạt đúng tội." Thanh Dụ nói: "Hiện tại bá tánh đều ca tụng bệ hạ và hoàng hậu anh minh, vì bọn họ trừ bỏ kẻ đại ác này."
Lâm Diệu nhếch môi cười, cũng đồng tình với cách làm của Tần Chí.
Từ xưa đến nay, không ít kẻ ỷ vào quyền thế muốn làm gì thì làm, Tần Chí làm như vậy là giết gà dọa khỉ, nhưng lại có thể tạo được tác dụng thần kỳ.
Lâm Diệu không quan tâm lắm đến chuyện này, nhanh chóng chuyển đề tài nói về quyển sách mới. Nghe nói quyển sách mới của Lâm Diệu sẽ sớm được hoàn thành, Thanh Dụ cũng rất kinh hỉ.
"Chỉ là kết cục còn chưa nghĩ xong." Lâm Diệu trầm ngâm nói: "Ban đầu ta nghĩ cái kết sẽ là Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau mỗi năm một lần vào đêm Thất Tịch. Nhưng lại cảm thấy không đủ viên mãn, nên ta muốn thay đổi thành tình yêu của hai người đả động đến mọi người trên thiên đình, rồi Ngưu Lang cũng lên trời thành tiên, hai người kết làm thần tiên quyến lữ. Ngươi cho rằng cái nào hay hơn?"
Thanh Dụ nghe xong cũng lâm vào rối rắm, hắn cảm thấy hai kết cục đều khá tốt, cái trước tuy tiếc nuối nhưng làm người ta ấn tượng khắc sâu, cái sau rất mỹ mãn càng phù hợp với sự mong đợi của độc giả.
"Ta cảm thấy đều khá tốt." Thanh Dụ gian nan suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn khó khăn lựa chọn: "Ta chọn cái thứ nhất. Tuy rằng cái thứ hai rất hoàn hảo, nhưng độc giả có thể sau khi xem qua liền quên, cái thứ nhất thì khác, từ xưa đến nay không chiếm được sẽ khiến người ta khó quên, đến lúc đó chỉ sợ mọi người xem xong cũng đều sẽ nhớ mãi không quên."
Sau khi nói xong, hắn lại nhanh chóng bổ sung: "Nhưng đây chỉ là ý kiến của ta. Ngài tham khảo thôi, chọn cái nào vẫn cần ngài quyết định, rốt cuộc chuyện xưa này cũng là ngài viết ra."
Lâm Diệu như suy tư gật đầu.
Cuối cùng cậu viết hai kết cục, trong quá trình quyết định dùng kết cục đầu tiên.
Khi viết kết cục đầu tiên, ý văn tuôn trào như suối, nội tâm cũng rất cảm động, cảm xúc phập phồng rất lớn. Nhưng khi viết kết cục thứ hai, tuy rất viên mãn, nhưng cảm xúc phập phồng cũng không lớn, đọc rất nhạt nhẽo vô vị.
Viết xong kết cục, Lâm Diệu lại đọc lại từ đầu đến cuối, sửa một vài chỗ và lỗi chính tả.
Cuốn《 Ngưu Lang Chức Nữ 》này cậu cũng không có ý định hợp tác với ông chủ tiệm sách trước, một là sách này khác xa với những cuốn sách mà ông ta bán, hai là vì che giấu thân phận. Lâm Diệu dùng hai bút danh, cũng không muốn chiếc áo choàng của mình rơi xuống.
Việc tìm nơi hợp tác vẫn được giao cho Thanh Dụ. Lâm Diệu chỉ đề ra một chút yêu cầu, cách hợp tác giữa bọn họ và nhà sách cần phải có hoa hồng, bán ra mấy quyển sẽ được hoa hồng tương ứng, cũng không chấp nhận trực tiếp bán đứt.
Lâm Diệu rất rõ ràng, hiện tại bút danh của cậu không phổ biến, căn bản không có chưởng quầy coi trọng. Dù mua bản quyền cũng chỉ trả một khoản tiền rất thấp.
Nhưng lấy hoa hồng thì khác, bán mấy quyển sẽ nhận được hoa hồng tương ứng, tuy nói có rủi ro, nhưng kiếm cũng nhiều. Huống hồ Lâm Diệu rất tự tin vào quyển sách của mình.
Quyển sách trải qua khảo nghiệm lịch sử có thể lưu truyền đến hiện đại, ai dám nói không hấp dẫn?
Thanh Dụ cầm bản thảo Lâm Diệu viết xong, hôm nay liền xuất cung chuẩn bị đi tìm nơi hợp tác.
Hắn đã tìm hiểu trước một hiệu sách nổi tiếng ở kinh thành, từ đầu đường đến cuối phố đều có cửa hàng bán sách, mà trong đó nổi tiếng nhất là Tùng Trúc Trai, hầu hết những quyển sách mà văn nhân xem là mua từ chỗ này, chất lượng và nội dung rất bảo đảm.
Nhưng khi Thanh Dụ cầm bản thảo tìm chưởng quầy Tùng Trúc Trai, đối phương thậm chí không thèm xem, liền trực tiếp từ chối Thanh Dụ, nói bọn họ bán sách toàn đến từ văn hào, loại sách của tác giả vô danh này căn bản không đáng một đồng.
Thanh Dụ nghe vậy rất bất mãn, đây chính là sách hoàng hậu viết, ai dám nói vô danh!
Hắn ngay lập tức bắt đầu tranh luận với chưởng quầy, không ngờ còn bị sai người trực tiếp đuổi ra ngoài.
Thanh Dụ rất tức giận. Đúng lúc này, chưởng quầy Đường Bằng của tiệm sách rất nhỏ đối diện Tùng Trúc Trai lại đi về phía hắn.
Đường Bằng mở tiệm sách đối diện với Tùng Trúc Trai, nhưng trong tiệm lại cực kỳ quạnh quẽ, sách hầu hết của tác giả không nổi tiếng, hắn thấy Thanh Dụ bị Tùng Trúc Trai đuổi ra cũng đoán được lý do.
Đường Bằng lật xem bản thảo, liền đề ra việc mua bản thảo, hắn vốn muốn trả nhuận bút thấp, rốt cuộc tác giả của quyển sách này quả thực không phải là người nổi tiếng.
Nhưng nghe Thanh Dụ nói lấy hoa hồng, Đường Bằng cũng không do dự, nhanh chóng nhận lời.
Hắn nghĩ thực ra rất đơn giản, cách tính toán tiền nhuận bút này với hắn mà nói lợi bất cập hại, nếu hắn trực tiếp mua bản quyền quyển sách này, còn phải lo lắng nếu bán không được sẽ lỗ, nhưng như bây giờ chính là vinh thì cùng vinh, nếu bán không được, hắn cũng không cần lo.
Hắn thậm chí cảm thấy thiếu niên trước mặt trông thông minh nhưng lại là tên ngốc, chẳng lẽ thiếu niên chắc chắn quyển sách này sẽ bán chạy?
Thanh Dụ tất nhiên tin tưởng quyển sách này có thể bán chạy, hiện tại hắn chính là fan não tàn thâm niên của Lâm Diệu.
Và hắn còn tin tưởng quyển sách này cũng có thể tỏa sáng rực rỡ, ngay cả ở tiệm sách kinh doanh thưa thớt.
Đương nhiên, Lâm Diệu cũng không phụ lòng tin tưởng của Thanh Dụ đối với cậu.
《 Ngưu Lang Chức Nữ 》sau khi in xong đã gây chấn động mạnh khi bán ra, khiến cho Đường Bằng không thể tưởng tượng nổi.
Hắn không bao giờ ngờ tới mình tùy ý thu một quyển sách, thế nhưng sẽ làm tiệm sách đang trên bờ vực đóng cửa của mình trở nên nổi tiếng gần xa, cả cánh cửa cũng bị phá sập.
Đương nhiên, sức nóng của《 Ngưu Lang Chức Nữ 》cũng phân chia giai đoạn. Ban đầu, chỉ có một số khách hàng cũ của tiệm sách nhìn thấy có sách mới liền mua. Bọn họ mới đầu không coi trọng nó, nhưng bị hấp dẫn sâu sắc bởi câu chuyện xưa, sau khi thức đêm xem xong, tất cả bọn họ đều chấn kinh rồi.
Vốn là mua để giết thời gian, lại không ngờ quyển sách này lại đẹp đến vậy! Một khi xem sẽ bị hấp dẫn bởi cốt truyện, không thể chờ đợi để xem phần kế tiếp, và câu chuyện tình yêu của Ngưu Lang cùng Chức Nữ cũng cực kỳ động lòng người.
Vì thế người mua ban đầu đã thuận tiện giới thiệu cho bạn bè, cho họ mượn, tất cả những ai đọc qua quyển sách đều khen ngợi không ngớt, sôi nổi chuẩn bị đi mua một quyển nghiêm túc đọc.
Cứ như vậy, một truyền mười mười truyền trăm, danh tiếng của《 Ngưu Lang Chức Nữ 》đã được lan rộng.
Con người đều có tâm lý đám đông, khi tất cả mọi người bắt đầu bàn luận về cốt truyện của 《 Ngưu Lang Chức Nữ 》, người xung quanh cũng dễ dàng bị lôi kéo.
Đến lúc này, chưởng quầy Tùng Trúc Trai kia tất nhiên là rất hối hận, tự trách mình không nhìn kỹ quyển sách kia. Lúc trước nếu xem kỹ, hiện tại cánh cửa bị phá sập là nhà hắn.
Sau đó hắn thậm chí còn đến tìm Thanh Dụ khi Thanh Dụ ghé tiệm sách, nói muốn hợp tác với quyển sách tiếp theo, giá cả rất cao, thái độ cũng hạ xuống rất thấp.
Thanh Dụ vì không làm hỏng việc, không từ chối cũng không chấp nhận, chỉ nói rằng sẽ nói với công tử.
Chưởng quầy Tùng Trúc Trai nghe xong liền gật đầu nói vâng, không còn tư thế kiêu ngạo coi thường người khác trước đây khi gặp Thanh Dụ.
Thanh Dụ cảm thấy rất hãnh diện, hồi cung liền nói kỹ càng việc này cho Lâm Diệu nghe.
Lâm Diệu rất tán thành với cách làm của Thanh Dụ: "Ngươi làm đúng, lần sau không chừng phải hợp tác với Tùng Trúc Trai, không cần bảo thủ."
Thanh Dụ khó hiểu: "Thái độ Tùng Trúc Trai như vậy, ngài còn muốn hợp tác với hắn?"
"Vậy thì có sao." Lâm Diệu không cho là đúng nói: "Thương nhân tìm kiếm lợi nhuận, nếu hắn đưa ra giá thích hợp, cũng chưa chắc không thể hợp tác."
Thanh Dụ thật sự rất khó hiểu: "Nhưng ngài lại không thiếu bạc."
"Ngươi không hiểu, không phải vấn đề bạc. Lại nói có thể tiêu bạc mình kiếm được, cảm giác rất khác." Vẻ mặt Lâm Diệu cao thâm khó đoán.
Thứ như tiền, ai lại ngại nhiều đâu.
Thanh Dụ thật sự không hiểu, hắn cảm thấy có bạc là được, bất kể là từ đâu ra, nhưng hoàng hậu nói như vậy, hắn cảm thấy mình kiến thức ít ỏi.
Khi hai người nói chuyện này, Lâm Diệu còn nằm trên giường, hiện tại thân thể cậu nặng nề, lười nhúc nhích.
Thanh Dụ tận tình khuyên bảo: "Còn hơn hai tháng nữa, hoàng tử trong bụng ngài sẽ ra đời. Thái y nói ngài không thể lúc nào cũng nằm trên giường, phải thường xuống giường đi lại."
Lâm Diệu hiện giờ đã mang thai được hơn bảy tháng, bụng nhô cao, phình to giống quả cầu tròn vo.
Ban đầu vì bảo bảo ngoan, không quá phiền phức, cậu còn cảm thấy mang thai nhẹ nhàng, hiện tại thật sự trải nghiệm khó khăn, bởi vì bụng phình to, cậu thường xuyên đau thắt lưng, di chuyển rất bất tiện, ngủ cũng thành việc khó, không thể ngủ ngon được.
Lâm Diệu càng ngày càng cảm thấy sinh con thực sự chịu khổ, may mắn bảo bảo rất ngoan và đáng yêu, sự kỳ vọng và tình yêu dành cho bảo bảo đã phần nào bù đắp những khó khăn này.
"Ta như vậy làm sao đi?" Lâm Diệu dùng tay vỗ rất nhẹ vào bụng, nằm không muốn nhúc nhích.
Đương nhiên, điều này cũng liên quan nhiều đến việc cậu cảm thấy xấu hổ.
Cho dù là Đệ Hôn, người khác thấy cậu mang thai sẽ không nhìn cậu khác thường, nhưng bản thân Lâm Diệu rất rõ ràng thân phận ban đầu của mình, cậu là nam nhân thực thụ.
Một người nam nhân với cái bụng to, lý trí của cậu chấp nhận, nhưng bản năng vẫn cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, đơn giản ở lại tẩm phòng an tâm dưỡng thai.
Thanh Dụ vui vẻ nói: "Nếu ngài không muốn đi ra ngoài, chúng ta đi trong tẩm phòng một chút đi?"
Hắn đi theo hoàng hậu lâu như vậy, đối với tính tình của cậu ít nhiều cũng biết, biết hoàng hậu không muốn bị quá nhiều người nhìn, hắn tuy không hiểu tại sao hoàng hậu lại như vậy, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.
Lâm Diệu lúc này miễn cưỡng đồng ý, từ chối sự hỗ trợ của Thanh Dụ, tự mình ngồi dậy đi xuống giường. Tuy rằng cậu mang thai, nhưng lòng tự trọng không cho phép cậu ngay cả xuống giường cũng phải cần người đỡ.
Thanh Dụ cũng không có biện pháp, chỉ có thể theo sát bên cạnh, nhìn động tác của cậu.
Hiện tại từ tầng lớp hoàng gia quý tộc cho tới người dân Tần quốc, đều đang trông chờ hoàng tự mà hoàng hậu đang mang, nhất định không thể có nửa điểm sơ xuất.
Lâm Diệu ôm bụng đi vòng quanh tẩm phòng, mới vừa xoay hai vòng, Tần Chí liền bước vào.
Y cũng biết Lâm Diệu gần đây rất lười, có thể nằm sẽ không đứng dậy, hiện tại nhìn thấy Lâm Diệu thực sự ngoan ngoãn vận động, nhất thời cũng rất ngạc nhiên.
"Diệu Diệu hôm nay chủ động đi bộ một chút?"
Thường ngày đều cần y khuyên cậu đi cùng mình.
Lâm Diệu nghe vậy liếc mắt nhìn Thanh Dụ: "Còn không phải là Thanh Dụ, không có việc gì liền lải nhải bên tai ta."
Thanh Dụ mím môi cười, không phải hắn lải nhải đều là vì tốt cho hoàng hậu sao. Hiện tại bệ hạ tới, hắn liền hành lễ cáo lui, không quấy rầy bệ hạ và hoàng hậu thân mật.
Tần Chí đi qua, sờ đầu Lâm Diệu, tay lại đặt lên bụng Lâm Diệu, cười nói: "Để trẫm xem bảo bảo có ngoan không."
Y lấy tay che bụng Lâm Diệu, ai ngờ rất nhanh, bảo bảo giống như có thể cảm nhận được phụ hoàng đụng vào, đột nhiên cử động, có thể cảm giác được phồng lên rõ ràng.
Tần Chí cảm nhận được tiếng đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay, rất vui mừng nói: "Bảo bảo hiện tại ngày càng có sức sống."
Theo ngày tháng trôi qua, tần suất cử động của thai nhi ngày càng mạnh.
Tần Chí rất thích cách giao tiếp với bảo bảo, thật giống như thật sự có thể cảm nhận được sự tồn tại của bảo bảo.
Lâm Diệu nhìn Tần Chí, lại cúi đầu nhìn bảo bảo còn chưa ra đời, cũng cảm thấy loại vất vả này đáng giá, dù sao hai người bên cạnh cậu đều là người cậu yêu thương nhất.
Tần Chí cùng Lâm Diệu đi bộ một hồi, sợ cậu mệt, liền đỡ Lâm Diệu ngồi trên đệm nghỉ tạm.
Sau đó cả hai lại nói về bảo bảo, không khí rất ấm áp ngọt ngào.
Tần Chí cúi đầu nhìn chăm chú vào Lâm Diệu ngày càng xinh đẹp do mang thai, không nhịn được cúi người hôn lên, môi Lâm Diệu mềm mại, làm cho người ta rất muốn hôn.
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị gõ vang.
Tần Chí còn chưa kịp chạm vào môi Lâm Diệu thì đột nhiên bị cắt ngang, ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thay đổi: "Chuyện gì?"
Người ngoài cửa trả lời là Lưu Kính Trung, cung kính nói: "Bẩm bệ hạ, có vị tự xưng là sư phụ của ngài mang theo lệnh bài tiến cung, hiện nay đã ở ngoài cửa cung chờ triệu kiến."
Lại nói, bệ hạ cũng không phải người ai muốn gặp thì gặp, nhưng mấu chốt là người nọ cầm lệnh bài do bệ hạ ban tặng, cũng không phải là chuyện nhỏ.
Sau khi Lưu Kính Trung tận mắt nhìn thấy lệnh bài, không dám chậm trễ, nhanh chóng tới bẩm báo.
Trong tẩm phòng, Lâm Diệu và Tần Chí sững sờ khi nghe những lời này.
Lâm Diệu kinh ngạc chính là, sư phụ của Tần Chí đã đi hơn ba năm, không có tin tức đã trở lại?
Cậu còn nhớ Tần Chí nói qua, sư phụ của y sẽ hồi cung tìm y khi tìm được phương pháp giải độc, chẳng phải có nghĩa là độc của Tần Chí có thể giải?
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi vui mừng khôn xiết, lập tức ném mọi việc khác đến chín tầng mây.
⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇
Từ tác giả xuân cung đồ chuyển qua viết truyện xưa ạ =))) Ko đổi bút danh cũng ko được.
Tác giả :
Nhất Diệp Bồ Đề