Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân
Chương 62
✎Like và com ủng hộ editor nhé (^-^)
**maitran.wordpress.com**
Cung nữ bị khiển trách tràn đầy chua xót, rõ ràng nàng rất khó xử, không biết nên làm sao cho phải.
Nữ tử nổi giận đùng đùng, nói xong liền tức giận bỏ đi, chờ nàng đi rồi, cung nữ kia thở phào nhẹ nhõm..
Lâm Diệu nhìn nàng kia, lại nhìn Dung Quyển bên cạnh, đáy lòng lại tràn đầy hoang mang, người nọ tự xưng mình là thái tử phi tương lai? Tại sao Dung Quyển lại vội vàng trốn khi nhìn thấy nàng ta?
Có lẽ là ánh mắt chất vấn của Lâm Diệu quá rõ ràng, Dung Quyển liền giải thích: "Việc này là một câu chuyện rất dài. Nàng là Hạ Lăng, thanh mai trúc mã của ta. Ta đối với nàng cũng không có ý gì, chỉ xem nàng là muội muội, việc này cũng đã nói rõ với nàng. Nhưng nàng lại nhất định không chịu từ bỏ. Ta lúc trước rời đi chốn hoang vu cũng để trốn tránh nàng."
Trong đầu Lâm Diệu nháy mắt hiện ra bản vẽ mối quan hệ giữa ba người Dung Quyển, Kiều Hạc và Hạ Lăng, không khỏi cảm thấy có chút kích động, chờ kéo băng ghế ngồi ăn dưa.
"Những lời này tỷ nên giữ lại để giải thích với Kiều Hạc đi." Lâm Diệu nói.
Cậu có linh cảm, đến lúc đó vở kịch này sẽ rất hay.
Vẻ mặt của Dung Quyển bất lực: "Trên mặt ngươi có thể đừng viết rõ ràng 'vui sướng khi người gặp họa' như vậy không?"
Lâm Diệu mím chặt môi, nhưng không giấu được nụ cười: "Yên tâm. Theo ta quan sát, Kiều tướng quân vẫn rất thích tỷ, đến lúc đó nhất định sẽ nghe giải thích."
"Ta là biểu tỷ của ngươi, rốt cuộc ngươi đứng phía nào?"
Lâm Diệu trịnh trọng nói: "Ta đứng về phía sự thật."
Dung Quyển: "............"
Ánh mắt nàng nhìn Lâm Diệu đã không còn là nhìn 'biểu đệ của ta' như trước, thở dài.
Hiện tại Dung Quyển nghĩ đến chuyện này liền đau đầu, cũng may nàng có linh cảm rằng Kiều Hạc chắc sẽ không đi theo Tần Chí, dù sao hiện tại đối phương cũng không muốn gặp nàng, bởi vậy nàng còn có thời gian để giải quyết chuyện này.
Kiều Hạc hiện đang rất tức giận, nàng không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Dung Quyển tiễn Lâm Diệu về sân, lại phái vài nội thị chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Lâm Diệu đột nhiên nhớ tới gì đó, gọi nàng lại hỏi: "Lúc trước tỷ nói Tần Chí có thể sẽ sớm tìm tới, là có ý gì?"
Dung Quyển cũng không tính nói chuyện của ám vệ kia, giải thích một cách hợp lý: "Ta chỉ là suy đoán. Hoàng hậu cũng chạy, y còn có thể ngồi yên được không?"
"Ồ." Lâm Diệu nói.
Cậu nhớ tới những độc vật ở chốn hoang vu, vốn muốn hỏi Dung Quyển nếu Tần Chí tiến vào có thể có nguy hiểm hay không, nhưng ngẫm lại lại đem lời nuốt vào.
Dung Quyển cũng chỉ là suy đoán, Tần Chí còn chưa chắc sẽ đến.
Đi ra sân, Dung Quyển trở lại đại sảnh, triệu tổng quản đến hỏi tội.
Nàng sớm đã ra lệnh không có khẩu dụ của nàng, Hạ Lăng không được tùy ý ra vào Khuynh Vũ Cung. Đêm nay lại đúng lúc gặp được Hạ Lăng đi ra từ Khuynh Vũ Cung.
Tổng quản quỳ xuống đất thỉnh tội, đáy lòng lại thấy oan ức. Cả thái tử cũng rất khó ứng phó với Hạ tiểu thư, bọn họ sao có thể ngăn được.
Dung Quyển phát hỏa xong, cũng biết tính cách ngang ngược của Hạ Lăng, những người này rất khó ngăn cản, liền ra lệnh cho tổng quản lui ra, tiếp theo nhấn mạnh rằng nếu sau này lại phát sinh, sẽ không tha.
Tổng quản nghe xong liền biết phải làm thế nào, lúc trước Dung Quyển tuy cũng hạ lệnh, nhưng vẫn chưa ép buộc ngăn cản. Hiện tại như vậy, hắn cũng biết mình phải dùng biện pháp gì.
Giữa đắc tội thái tử và đắc tội Hạ tiểu thư, vẫn là lựa chọn bên tốt hơn.
Đi đường lâu như vậy, Lâm Diệu sau khi tắm rửa xong, nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng, khi tỉnh lại trời đã sáng, nghe thấy người hầu bên ngoài nhẹ gọi, nói thái tử điện hạ đang đợi cậu cùng dùng bữa.
Lâm Diệu nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, tối hôm qua tới vội vàng, chưa kịp quan sát liền nhân cơ hội nhìn kỹ.
Mặc dù Lưu quốc ẩn cư ở chốn hoang vu, nhưng phong cách kiến trúc cũng không khác nhiều so với các quốc gia khác. Ngoài ra, Lâm Diệu còn phát hiện Lưu quốc tương đối bình đẳng, nô dịch cũng không nặng.
Lâm Diệu vừa đi vừa quan sát, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Dung Quyển.
Dung Quyển lúc này đã thay phục sức*, quần áo thêu hoa văn lộng lẫy lộ ra chút phong cách dị vực (nước khác), hắc mãng bốn móng thể hiện uy nghiêm hiển hách. (*quần áo và trang sức)
Nàng thấy Lâm Diệu đã đến, liền nhanh chóng sai người chuẩn bị tảo thiện.
Tảo thiện rất phong phú, Lâm Diệu bây giờ ăn uống rất ngon miệng, ăn rất nhiều, Dung Quyển thấy thế rất kinh ngạc.
Dùng xong tảo thiện, Dung Quyển liền mang theo Lâm Diệu đi dạo một vòng, làm quen với chỗ mới.
Lâm Diệu cũng rất tò mò về Lưu quốc, nơi này trồng rất nhiều thực vật mà cậu chưa gặp bao giờ, càng dễ dàng có thể nhìn thấy động vật ở khắp mọi nơi. Khi cậu đi dạo, tình cờ đụng phải một con sóc.
Sóc kia không sợ người chút nào, vừa nhìn thấy Lâm Diệu còn tò mò mà quan sát cậu.
Dung Quyển thấy Lâm Diệu hứng thú, lại sai người lấy quả phỉ tới, để Lâm Diệu cho sóc ăn.
Lâm Diệu để quả phỉ vào lòng bàn tay, con sóc liền nhanh chóng leo xuống cây, lấy thức ăn từ lòng bàn tay cậu. Lâm Diệu thấy cảnh này, trong lòng lập tức tan chảy.
Sau khi cho sóc ăn xong, hai người định đi dạo Ngự Hoa Viên, nhưng bỗng nhiên có người đi tới, cung kính nói hoàng thái hậu tỉnh, nghe nói về Lâm Diệu nên muốn gặp cậu.
Dung Quyển khá bất ngờ: "Tổ mẫu nằm trên giường bệnh đã lâu, vốn tưởng rằng còn phải đợi một thời gian, không ngờ nhanh như vậy đã tỉnh. Ngươi đi với ta, ta sẽ đưa ngươi đến đó."
Lâm Diệu được Dung Quyển dẫn đường nhanh chóng gặp được hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu bệnh đã lâu, bà nằm trên giường bệnh thoạt nhìn rất tiều tụy, sắc mặt cũng xanh xao. Khuôn mặt bà đầy nếp nhăn, hai mắt lem nhem, nhưng nhìn thấy Lâm Diệu thì đôi mắt kia lại đột nhiên sáng lên.
"Hài tử, mau tới đây." Hoàng thái hậu hiền từ vẫy tay với Lâm Diệu.
Lâm Diệu lập tức đi qua, ngồi xuống bên giường.
Hoàng thái hậu nhìn Lâm Diệu thật sâu, hai mắt rưng rưng: "Ai gia nghe Mộ nhi nói, con là hài tử của A Tuyên, phải không?"
Lâm Diệu nhìn lão nhân trên giường bệnh, không biết sao trong lòng cũng rất chua xót, gật đầu nói: "Dạ phải."
Hoàng thái hậu dùng sức nắm lấy tay Lâm Diệu, vừa vui vừa khổ sở, bà đã nghe tin về Dung Tuyên.
"Chuyện của con và A Tuyên, ai gia cũng nghe Mộ nhi nói. Hài tử, mấy năm nay thật là vất vả cho con." Hoàng thái hậu nghẹn ngào nói: "Con trông rất giống A Tuyên. Đều do ai gia, mấy năm nay giận A Tuyên, không cho phép ai đến tìm nó. Nếu sớm chút đi tìm, nó cũng không đến mức như thế."
Dung Quyển nhẹ nhàng vỗ lưng hoàng thái hậu, thấp giọng khuyên nhủ: "Tổ mẫu đừng quá thương tâm, bảo trọng thân thể quan trọng."
Hoàng thái hậu chậm rãi lắc đầu, nắm chặt tay Lâm Diệu: "Năm đó nương của con lén đi ra ngoài, bản tính đơn thuần, bị Lâm Hầu Đình lừa gạt, nhất định muốn thành thân cùng hắn. Ai gia mới gặp Lâm Hầu Đình, liền biết hắn tuyệt đối không phải là một người thường, bởi vậy cực lực phản đối, A Tuyên lại bị che hai mắt, thậm chí vì Lâm Hầu Đình muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ai gia."
"Ai gia khi đó sủng nhất chính là nó, thật sự là bị nó làm cho thương tâm, trong cơn tức giận liền ngã bệnh. Khi đó ai gia cũng rất cố chấp, chỉ xem như không có đứa con gái này. Hiện giờ ngẫm lại, lại thật sự hối hận, nó là cốt nhục của ai gia, ai gia có thể nào giận được..."
Lâm Diệu nghe vậy sửng sốt, không ngờ đằng sau sự việc này còn có nhiều nội tình như vậy.
Cậu vốn tưởng rằng người Dung gia không có tình cảm gì với Dung Tuyên, cho nên mới chưa từng liên lạc với nàng, ai ngờ lại là Dung Tuyên lựa chọn trước, nàng thậm chí vì Lâm Hầu Đình lựa chọn ân đoạn nghĩa tuyệt với người nhà.
Lâm Diệu càng nghĩ càng cảm thấy Dung Tuyên ngu xuẩn, cũng cảm giác sâu sắc Lâm Hầu Đình gian trá đáng sợ. Hắn lúc trước đã làm gì, mới có thể làm Dung Tuyên một lòng với hắn.
Dung Tuyên không ngốc, nàng nhất định cảm thấy Lâm Hầu Đình thực sự yêu nàng, lại không ngờ đi theo Lâm Hầu Đình hồi cung, Lâm Hầu Đình nhanh chóng ghét bỏ nàng. Có thể thâm tình như vậy, lại có thể tuyệt tình như thế, Lâm Hầu Đình thật sự là kẻ cực kỳ lạnh nhạt vô tình.
Khi đó Dung Tuyên chắc hẳn rất tuyệt vọng, nàng vì Lâm Hầu Đình từ bỏ Dung gia, rồi lại bị Lâm Hầu Đình phản bội, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm hai bàn tay trắng.
Lâm Diệu thấp giọng nói: "Việc này không trách ngài, ngài không cần tự trách. Nương của ta... không biết nhìn người."
"Ai gia sớm biết Lâm Hầu Đình lạnh nhạt tuyệt tình, nếu không thì làm sao lại cố gắng ngăn cản, A Tuyên nó..." Hoàng thái hậu nghẹn ngào nói.
Là một người mẹ, khó ai khi biết được nữ nhi chết thê thảm mà trong lòng còn bình tĩnh.
Dung Quyển nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tổ mẫu, ngài đừng quá thương tâm, những chuyện đó đã qua rồi. Ngài phải nghĩ tới điều tốt, ngài xem, hài tử của cô mẫu đã lớn như vậy. Hơn nữa vài tháng nữa, ngài liền phải trở thành tằng tổ mẫu, đây chính là chuyện vui."
Hoàng thái hậu nhìn Lâm Diệu, gật đầu, sau một lúc lâu tâm tình cuối cùng bình tĩnh lại.
Bà nhìn Lâm Diệu tràn đầy chờ mong nói: "A Diệu, con có thể gọi ai gia một tiếng tổ mẫu được không?"
Bà thật sự không tròn trách nhiệm của một tổ mẫu, nhưng Lâm Diệu là con trai của A Tuyên, bà vẫn hy vọng đối phương có thể gọi bà một tiếng tổ mẫu.
Lâm Diệu cũng không do dự quá lâu. Cậu có thể cảm nhận được nỗi buồn mất đi ái nữ trên người hoàng thái hậu, bà có lẽ quá cố chấp, nhưng nỗi đau kia là có thật.
"Tổ mẫu." Lâm Diệu trịnh trọng gọi.
Hoàng thái hậu nghe vậy cảm động mà cười rộ lên, liên tục nói tốt, muốn đem mọi tiếc nuối và ân hận của mình bù đắp cho Lâm Diệu càng nhiều càng tốt.
Gặp qua hoàng thái hậu, biết được chuyện cũ của Dung Tuyên và Lâm Hầu Đình, tâm tình Lâm Diệu khó tránh khỏi có chút nặng trĩu.
Nếu năm đó Dung Tuyên không nhất quyết đi cùng Lâm Hầu Đình, thì bây giờ câu chuyện sẽ thế nào?
Nhưng Lâm Diệu cũng ngẫm lại, sự tình đều đã xảy ra, nên làm tốt chuyện hiện tại. Huống hồ nếu Dung Tuyên không đi, chỉ sợ cũng không có nguyên chủ tồn tại.
Dung Quyển đi theo Lâm Diệu, lại khuyên cậu yên tâm, đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đã qua, cẩn thận cảm xúc kích động làm tổn thương đến hài tử.
Theo nàng thấy, Lâm Diệu là nhi tử của cô mẫu, nghe mấy cái này khó tránh khỏi thương cảm. Lại không biết Lâm Diệu kỳ thật cũng không phải là nguyên chủ, cậu nghe cái này, cũng có chút xúc động thôi.
Lâm Hầu Đình người này, thực sự tâm cơ thâm trầm.
Bước ra cửa cung, còn chưa kịp bình tĩnh, Lâm Diệu và Dung Quyển liền gặp người Dung Mộ phái tới, nói có việc gấp triệu kiến, bảo họ nhanh đến đại điện.
Lâm Diệu và Dung Quyển liếc nhìn nhau, ngay sau đó liền đi theo người nọ tới đại điện.
Đến đại điện, liền thấy Dung Mộ và Tiêu Vĩ Thời ngồi ngay ngắn phía trên, bên cạnh còn có một đại tướng quân mặc áo giáp.
Người của Lưu quốc rất trung thành với bạn đời, dù có quyền cao chức trọng như hoàng đế Lưu quốc, hậu cung cũng chỉ có một mình hoàng hậu, dành đủ sự tin tưởng và yêu thương.
Lâm Diệu và Dung Quyển hành lễ, tối hôm qua gặp nhau Dung Mộ đã thừa nhận thân phận của cậu, hôm nay Lâm Diệu cũng trực tiếp gọi cữu phụ, cữu mẫu (cậu, mợ).
Hai người đều rất thương yêu nhi tử duy nhất này của hoàng muội. Tiêu Vĩ Thời liền nói: "A Diệu mau ngồi đi, kẻo mệt."
Lâm Diệu gật đầu ngồi xuống.
Dung Quyển lại hỏi: "Không biết phụ hoàng gọi chúng ta có việc gấp gì?"
"Thật là việc gấp. Trẫm nhớ ngươi đã nói, phụ thân của hài tử này là hoàng đế Tần quốc?" Dung Mộ nhìn Lâm Diệu chưa phủ nhận, lại bảo tướng quân kia nói: "Ngươi nói đi."
Tướng quân liền tiến lên một bước, cung kính nói: "Theo lời binh lính trấn thủ chốn hoang vu hồi báo, hai khắc (ba mươi phút) trước có người xông vào chốn hoang vu, người này khí thế hùng hổ, ngay cả độc vật ở chốn hoang vu cũng khó có thể ngăn cản."
Dung Mộ nghe xong hỏi Lâm Diệu: "Ngươi cảm thấy người này có phải là hoàng đế Tần quốc không?"
Lâm Diệu lâm vào trầm tư, không vội vã trả lời, tuy cậu cảm thấy người này rất có thể là Tần Chí, nhưng không dám khẳng định.
Dung Quyển nghe vậy cũng khó nén khiếp sợ, nàng biết Tần Chí sẽ đến, lại không ngờ đến nhanh như vậy. Xem ra Tần Chí quan tâm đến Lâm Diệu nhiều hơn nàng nghĩ.
Tiêu Vĩ Thời cười nói: "Nếu thật là hoàng đế Tần quốc, hắn dám xông vào chốn hoang vu cũng coi như dũng khí đáng khen."
Dung Mộ trầm ngâm nói: "Hắn cũng không phải là người Lưu quốc, tùy tiện xông vào như thế, chắc chắn lọt vào công kích của toàn bộ độc vật. Chốn hoang vu nguy hiểm trùng trùng, độc tính của những độc vật đó rất mạnh, lực công kích không hề yếu, nếu bị cắn trúng sẽ trúng độc. Hắn không thể thuận lợi vượt qua."
"Đúng vậy." Tiêu Vĩ Thời cũng cau mày: "Còn chưa từng có người ngoài nào có thể thuận lợi thoát ra khỏi chốn hoang vu."
Lâm Diệu nghe bọn họ nói chuyện, tức khắc cũng đứng ngồi không yên, lo lắng Tần Chí có thể xảy ra chuyện hay không, tuy cậu bực bội tính tình của Tần Chí, lại không muốn mệnh Tần Chí.
"Có thể phái người đến giúp không?" Đều lúc này, Lâm Diệu cũng không lo được nhiều, vội vàng nôn nóng hỏi.
Dung Mộ và Tiêu Vĩ Thời nhìn nhau, thấy rõ tâm tư của Lâm Diệu.
Dung Quyển sớm biết như thế, cũng không kinh ngạc, đứng lên nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, để ta đi một chuyến đi."
Dung Mộ gật đầu nói được. Ông cũng không muốn Lâm Diệu sinh tiểu hài tử ra liền không có phụ hoàng.
Dung Quyển tiếp chỉ, cười nhìn Lâm Diệu: "Biểu đệ yên tâm, ta nhất định đưa Tần Chí bình yên mang về."
Lâm Diệu xấu hổ mà ho một tiếng, nói: "Đa tạ biểu tỷ."
Nhưng mà Dung Quyển mới vừa bước tới cửa, chưa kịp đi ra, đột nhiên có người nhanh chóng tới báo: "Bẩm bệ hạ, hoàng đế Tần quốc đã đến ngoài cung, nói muốn gặp bệ hạ."
Nghe vậy mọi người đều kinh ngạc, bọn họ vừa mới chuẩn bị phái người tương trợ, Tần Chí đã tự mình ra khỏi chốn hoang vu? Độc vật trong đó cũng bất lực với hắn sao?
Dung Mộ biết rất rõ nguy cơ của chốn hoang vu, lập tức cũng rất khâm phục Tần Chí.
Ông nghe nói Tần quốc gần đây chinh chiến bành trướng khắp nơi, bách chiến bách thắng. Hiện giờ xem ra, vị hoàng đế Tần quốc này quả thật dũng mãnh phi thường, khó trách có thể trở thành quốc gia mạnh nhất đại lục hiện nay.
"Cho mời."
Tần Chí tới rất nhanh, phía sau còn đi theo Kiều Hạc. Hai người thoạt nhìn đều có chút chật vật, nhưng khí thế cũng không suy yếu. Đặc biệt là Tần Chí, mặc dù mặc thường phục, cũng không được giấu được uy thế sắc bén và tôn quý vô thượng trên người.
Hai người đi vào trong điện, Lâm Diệu không biết sao có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào Tần Chí.
Đồng dạng chột dạ còn có Dung Quyển, nàng không ngờ Kiều Hạc cũng sẽ theo tới, bởi vậy nhìn thấy Kiều Hạc còn không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến*. (*dùng tĩnh chế động)
Kiều Hạc tất nhiên là thấy Dung Quyển, chỉ là không thèm để ý thôi.
Tầm mắt của Tần Chí lại không chút nào che dấu, bình tĩnh nhìn Lâm Diệu, ánh mắt thâm thúy, khó phân biệt cảm xúc.
Dung Mộ nắm chặt tay ho khan một tiếng, nhìn Tần Chí, phá tan trầm mặc hỏi: "Hoàng đế Tần quốc, ngươi tới Lưu quốc vì chuyện gì?"
Tần Chí rất bất mãn đối với việc Lâm Diệu nghiễm nhiên bị Dung gia đối xử như người nhà. Chuyện này mới có một ngày, nếu y đến muộn mấy ngày, còn không biết điều gì sẽ xảy ra.
Trong hoàn cảnh hiện tại, Lâm Diệu và Dung Quyển càng giống như người một nhà.
Tần Chí buồn bực, lời nói cũng không khách khí: "Lâm Diệu là hoàng hậu Tần quốc. Trẫm hôm nay đến, là muốn đưa hắn về nhà."
Lời nói của y tràn đầy kiên quyết, còn có một loại sát khí gặp Phật sát Phật, ma tới trảm ma.
⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇
Anh Chí đã đến, lần đầu ra mắt nhà ngoại ( ͡° ͜ʖ ͡°)
**maitran.wordpress.com**
Cung nữ bị khiển trách tràn đầy chua xót, rõ ràng nàng rất khó xử, không biết nên làm sao cho phải.
Nữ tử nổi giận đùng đùng, nói xong liền tức giận bỏ đi, chờ nàng đi rồi, cung nữ kia thở phào nhẹ nhõm..
Lâm Diệu nhìn nàng kia, lại nhìn Dung Quyển bên cạnh, đáy lòng lại tràn đầy hoang mang, người nọ tự xưng mình là thái tử phi tương lai? Tại sao Dung Quyển lại vội vàng trốn khi nhìn thấy nàng ta?
Có lẽ là ánh mắt chất vấn của Lâm Diệu quá rõ ràng, Dung Quyển liền giải thích: "Việc này là một câu chuyện rất dài. Nàng là Hạ Lăng, thanh mai trúc mã của ta. Ta đối với nàng cũng không có ý gì, chỉ xem nàng là muội muội, việc này cũng đã nói rõ với nàng. Nhưng nàng lại nhất định không chịu từ bỏ. Ta lúc trước rời đi chốn hoang vu cũng để trốn tránh nàng."
Trong đầu Lâm Diệu nháy mắt hiện ra bản vẽ mối quan hệ giữa ba người Dung Quyển, Kiều Hạc và Hạ Lăng, không khỏi cảm thấy có chút kích động, chờ kéo băng ghế ngồi ăn dưa.
"Những lời này tỷ nên giữ lại để giải thích với Kiều Hạc đi." Lâm Diệu nói.
Cậu có linh cảm, đến lúc đó vở kịch này sẽ rất hay.
Vẻ mặt của Dung Quyển bất lực: "Trên mặt ngươi có thể đừng viết rõ ràng 'vui sướng khi người gặp họa' như vậy không?"
Lâm Diệu mím chặt môi, nhưng không giấu được nụ cười: "Yên tâm. Theo ta quan sát, Kiều tướng quân vẫn rất thích tỷ, đến lúc đó nhất định sẽ nghe giải thích."
"Ta là biểu tỷ của ngươi, rốt cuộc ngươi đứng phía nào?"
Lâm Diệu trịnh trọng nói: "Ta đứng về phía sự thật."
Dung Quyển: "............"
Ánh mắt nàng nhìn Lâm Diệu đã không còn là nhìn 'biểu đệ của ta' như trước, thở dài.
Hiện tại Dung Quyển nghĩ đến chuyện này liền đau đầu, cũng may nàng có linh cảm rằng Kiều Hạc chắc sẽ không đi theo Tần Chí, dù sao hiện tại đối phương cũng không muốn gặp nàng, bởi vậy nàng còn có thời gian để giải quyết chuyện này.
Kiều Hạc hiện đang rất tức giận, nàng không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Dung Quyển tiễn Lâm Diệu về sân, lại phái vài nội thị chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Lâm Diệu đột nhiên nhớ tới gì đó, gọi nàng lại hỏi: "Lúc trước tỷ nói Tần Chí có thể sẽ sớm tìm tới, là có ý gì?"
Dung Quyển cũng không tính nói chuyện của ám vệ kia, giải thích một cách hợp lý: "Ta chỉ là suy đoán. Hoàng hậu cũng chạy, y còn có thể ngồi yên được không?"
"Ồ." Lâm Diệu nói.
Cậu nhớ tới những độc vật ở chốn hoang vu, vốn muốn hỏi Dung Quyển nếu Tần Chí tiến vào có thể có nguy hiểm hay không, nhưng ngẫm lại lại đem lời nuốt vào.
Dung Quyển cũng chỉ là suy đoán, Tần Chí còn chưa chắc sẽ đến.
Đi ra sân, Dung Quyển trở lại đại sảnh, triệu tổng quản đến hỏi tội.
Nàng sớm đã ra lệnh không có khẩu dụ của nàng, Hạ Lăng không được tùy ý ra vào Khuynh Vũ Cung. Đêm nay lại đúng lúc gặp được Hạ Lăng đi ra từ Khuynh Vũ Cung.
Tổng quản quỳ xuống đất thỉnh tội, đáy lòng lại thấy oan ức. Cả thái tử cũng rất khó ứng phó với Hạ tiểu thư, bọn họ sao có thể ngăn được.
Dung Quyển phát hỏa xong, cũng biết tính cách ngang ngược của Hạ Lăng, những người này rất khó ngăn cản, liền ra lệnh cho tổng quản lui ra, tiếp theo nhấn mạnh rằng nếu sau này lại phát sinh, sẽ không tha.
Tổng quản nghe xong liền biết phải làm thế nào, lúc trước Dung Quyển tuy cũng hạ lệnh, nhưng vẫn chưa ép buộc ngăn cản. Hiện tại như vậy, hắn cũng biết mình phải dùng biện pháp gì.
Giữa đắc tội thái tử và đắc tội Hạ tiểu thư, vẫn là lựa chọn bên tốt hơn.
Đi đường lâu như vậy, Lâm Diệu sau khi tắm rửa xong, nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng, khi tỉnh lại trời đã sáng, nghe thấy người hầu bên ngoài nhẹ gọi, nói thái tử điện hạ đang đợi cậu cùng dùng bữa.
Lâm Diệu nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, tối hôm qua tới vội vàng, chưa kịp quan sát liền nhân cơ hội nhìn kỹ.
Mặc dù Lưu quốc ẩn cư ở chốn hoang vu, nhưng phong cách kiến trúc cũng không khác nhiều so với các quốc gia khác. Ngoài ra, Lâm Diệu còn phát hiện Lưu quốc tương đối bình đẳng, nô dịch cũng không nặng.
Lâm Diệu vừa đi vừa quan sát, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Dung Quyển.
Dung Quyển lúc này đã thay phục sức*, quần áo thêu hoa văn lộng lẫy lộ ra chút phong cách dị vực (nước khác), hắc mãng bốn móng thể hiện uy nghiêm hiển hách. (*quần áo và trang sức)
Nàng thấy Lâm Diệu đã đến, liền nhanh chóng sai người chuẩn bị tảo thiện.
Tảo thiện rất phong phú, Lâm Diệu bây giờ ăn uống rất ngon miệng, ăn rất nhiều, Dung Quyển thấy thế rất kinh ngạc.
Dùng xong tảo thiện, Dung Quyển liền mang theo Lâm Diệu đi dạo một vòng, làm quen với chỗ mới.
Lâm Diệu cũng rất tò mò về Lưu quốc, nơi này trồng rất nhiều thực vật mà cậu chưa gặp bao giờ, càng dễ dàng có thể nhìn thấy động vật ở khắp mọi nơi. Khi cậu đi dạo, tình cờ đụng phải một con sóc.
Sóc kia không sợ người chút nào, vừa nhìn thấy Lâm Diệu còn tò mò mà quan sát cậu.
Dung Quyển thấy Lâm Diệu hứng thú, lại sai người lấy quả phỉ tới, để Lâm Diệu cho sóc ăn.
Lâm Diệu để quả phỉ vào lòng bàn tay, con sóc liền nhanh chóng leo xuống cây, lấy thức ăn từ lòng bàn tay cậu. Lâm Diệu thấy cảnh này, trong lòng lập tức tan chảy.
Sau khi cho sóc ăn xong, hai người định đi dạo Ngự Hoa Viên, nhưng bỗng nhiên có người đi tới, cung kính nói hoàng thái hậu tỉnh, nghe nói về Lâm Diệu nên muốn gặp cậu.
Dung Quyển khá bất ngờ: "Tổ mẫu nằm trên giường bệnh đã lâu, vốn tưởng rằng còn phải đợi một thời gian, không ngờ nhanh như vậy đã tỉnh. Ngươi đi với ta, ta sẽ đưa ngươi đến đó."
Lâm Diệu được Dung Quyển dẫn đường nhanh chóng gặp được hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu bệnh đã lâu, bà nằm trên giường bệnh thoạt nhìn rất tiều tụy, sắc mặt cũng xanh xao. Khuôn mặt bà đầy nếp nhăn, hai mắt lem nhem, nhưng nhìn thấy Lâm Diệu thì đôi mắt kia lại đột nhiên sáng lên.
"Hài tử, mau tới đây." Hoàng thái hậu hiền từ vẫy tay với Lâm Diệu.
Lâm Diệu lập tức đi qua, ngồi xuống bên giường.
Hoàng thái hậu nhìn Lâm Diệu thật sâu, hai mắt rưng rưng: "Ai gia nghe Mộ nhi nói, con là hài tử của A Tuyên, phải không?"
Lâm Diệu nhìn lão nhân trên giường bệnh, không biết sao trong lòng cũng rất chua xót, gật đầu nói: "Dạ phải."
Hoàng thái hậu dùng sức nắm lấy tay Lâm Diệu, vừa vui vừa khổ sở, bà đã nghe tin về Dung Tuyên.
"Chuyện của con và A Tuyên, ai gia cũng nghe Mộ nhi nói. Hài tử, mấy năm nay thật là vất vả cho con." Hoàng thái hậu nghẹn ngào nói: "Con trông rất giống A Tuyên. Đều do ai gia, mấy năm nay giận A Tuyên, không cho phép ai đến tìm nó. Nếu sớm chút đi tìm, nó cũng không đến mức như thế."
Dung Quyển nhẹ nhàng vỗ lưng hoàng thái hậu, thấp giọng khuyên nhủ: "Tổ mẫu đừng quá thương tâm, bảo trọng thân thể quan trọng."
Hoàng thái hậu chậm rãi lắc đầu, nắm chặt tay Lâm Diệu: "Năm đó nương của con lén đi ra ngoài, bản tính đơn thuần, bị Lâm Hầu Đình lừa gạt, nhất định muốn thành thân cùng hắn. Ai gia mới gặp Lâm Hầu Đình, liền biết hắn tuyệt đối không phải là một người thường, bởi vậy cực lực phản đối, A Tuyên lại bị che hai mắt, thậm chí vì Lâm Hầu Đình muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ai gia."
"Ai gia khi đó sủng nhất chính là nó, thật sự là bị nó làm cho thương tâm, trong cơn tức giận liền ngã bệnh. Khi đó ai gia cũng rất cố chấp, chỉ xem như không có đứa con gái này. Hiện giờ ngẫm lại, lại thật sự hối hận, nó là cốt nhục của ai gia, ai gia có thể nào giận được..."
Lâm Diệu nghe vậy sửng sốt, không ngờ đằng sau sự việc này còn có nhiều nội tình như vậy.
Cậu vốn tưởng rằng người Dung gia không có tình cảm gì với Dung Tuyên, cho nên mới chưa từng liên lạc với nàng, ai ngờ lại là Dung Tuyên lựa chọn trước, nàng thậm chí vì Lâm Hầu Đình lựa chọn ân đoạn nghĩa tuyệt với người nhà.
Lâm Diệu càng nghĩ càng cảm thấy Dung Tuyên ngu xuẩn, cũng cảm giác sâu sắc Lâm Hầu Đình gian trá đáng sợ. Hắn lúc trước đã làm gì, mới có thể làm Dung Tuyên một lòng với hắn.
Dung Tuyên không ngốc, nàng nhất định cảm thấy Lâm Hầu Đình thực sự yêu nàng, lại không ngờ đi theo Lâm Hầu Đình hồi cung, Lâm Hầu Đình nhanh chóng ghét bỏ nàng. Có thể thâm tình như vậy, lại có thể tuyệt tình như thế, Lâm Hầu Đình thật sự là kẻ cực kỳ lạnh nhạt vô tình.
Khi đó Dung Tuyên chắc hẳn rất tuyệt vọng, nàng vì Lâm Hầu Đình từ bỏ Dung gia, rồi lại bị Lâm Hầu Đình phản bội, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm hai bàn tay trắng.
Lâm Diệu thấp giọng nói: "Việc này không trách ngài, ngài không cần tự trách. Nương của ta... không biết nhìn người."
"Ai gia sớm biết Lâm Hầu Đình lạnh nhạt tuyệt tình, nếu không thì làm sao lại cố gắng ngăn cản, A Tuyên nó..." Hoàng thái hậu nghẹn ngào nói.
Là một người mẹ, khó ai khi biết được nữ nhi chết thê thảm mà trong lòng còn bình tĩnh.
Dung Quyển nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tổ mẫu, ngài đừng quá thương tâm, những chuyện đó đã qua rồi. Ngài phải nghĩ tới điều tốt, ngài xem, hài tử của cô mẫu đã lớn như vậy. Hơn nữa vài tháng nữa, ngài liền phải trở thành tằng tổ mẫu, đây chính là chuyện vui."
Hoàng thái hậu nhìn Lâm Diệu, gật đầu, sau một lúc lâu tâm tình cuối cùng bình tĩnh lại.
Bà nhìn Lâm Diệu tràn đầy chờ mong nói: "A Diệu, con có thể gọi ai gia một tiếng tổ mẫu được không?"
Bà thật sự không tròn trách nhiệm của một tổ mẫu, nhưng Lâm Diệu là con trai của A Tuyên, bà vẫn hy vọng đối phương có thể gọi bà một tiếng tổ mẫu.
Lâm Diệu cũng không do dự quá lâu. Cậu có thể cảm nhận được nỗi buồn mất đi ái nữ trên người hoàng thái hậu, bà có lẽ quá cố chấp, nhưng nỗi đau kia là có thật.
"Tổ mẫu." Lâm Diệu trịnh trọng gọi.
Hoàng thái hậu nghe vậy cảm động mà cười rộ lên, liên tục nói tốt, muốn đem mọi tiếc nuối và ân hận của mình bù đắp cho Lâm Diệu càng nhiều càng tốt.
Gặp qua hoàng thái hậu, biết được chuyện cũ của Dung Tuyên và Lâm Hầu Đình, tâm tình Lâm Diệu khó tránh khỏi có chút nặng trĩu.
Nếu năm đó Dung Tuyên không nhất quyết đi cùng Lâm Hầu Đình, thì bây giờ câu chuyện sẽ thế nào?
Nhưng Lâm Diệu cũng ngẫm lại, sự tình đều đã xảy ra, nên làm tốt chuyện hiện tại. Huống hồ nếu Dung Tuyên không đi, chỉ sợ cũng không có nguyên chủ tồn tại.
Dung Quyển đi theo Lâm Diệu, lại khuyên cậu yên tâm, đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đã qua, cẩn thận cảm xúc kích động làm tổn thương đến hài tử.
Theo nàng thấy, Lâm Diệu là nhi tử của cô mẫu, nghe mấy cái này khó tránh khỏi thương cảm. Lại không biết Lâm Diệu kỳ thật cũng không phải là nguyên chủ, cậu nghe cái này, cũng có chút xúc động thôi.
Lâm Hầu Đình người này, thực sự tâm cơ thâm trầm.
Bước ra cửa cung, còn chưa kịp bình tĩnh, Lâm Diệu và Dung Quyển liền gặp người Dung Mộ phái tới, nói có việc gấp triệu kiến, bảo họ nhanh đến đại điện.
Lâm Diệu và Dung Quyển liếc nhìn nhau, ngay sau đó liền đi theo người nọ tới đại điện.
Đến đại điện, liền thấy Dung Mộ và Tiêu Vĩ Thời ngồi ngay ngắn phía trên, bên cạnh còn có một đại tướng quân mặc áo giáp.
Người của Lưu quốc rất trung thành với bạn đời, dù có quyền cao chức trọng như hoàng đế Lưu quốc, hậu cung cũng chỉ có một mình hoàng hậu, dành đủ sự tin tưởng và yêu thương.
Lâm Diệu và Dung Quyển hành lễ, tối hôm qua gặp nhau Dung Mộ đã thừa nhận thân phận của cậu, hôm nay Lâm Diệu cũng trực tiếp gọi cữu phụ, cữu mẫu (cậu, mợ).
Hai người đều rất thương yêu nhi tử duy nhất này của hoàng muội. Tiêu Vĩ Thời liền nói: "A Diệu mau ngồi đi, kẻo mệt."
Lâm Diệu gật đầu ngồi xuống.
Dung Quyển lại hỏi: "Không biết phụ hoàng gọi chúng ta có việc gấp gì?"
"Thật là việc gấp. Trẫm nhớ ngươi đã nói, phụ thân của hài tử này là hoàng đế Tần quốc?" Dung Mộ nhìn Lâm Diệu chưa phủ nhận, lại bảo tướng quân kia nói: "Ngươi nói đi."
Tướng quân liền tiến lên một bước, cung kính nói: "Theo lời binh lính trấn thủ chốn hoang vu hồi báo, hai khắc (ba mươi phút) trước có người xông vào chốn hoang vu, người này khí thế hùng hổ, ngay cả độc vật ở chốn hoang vu cũng khó có thể ngăn cản."
Dung Mộ nghe xong hỏi Lâm Diệu: "Ngươi cảm thấy người này có phải là hoàng đế Tần quốc không?"
Lâm Diệu lâm vào trầm tư, không vội vã trả lời, tuy cậu cảm thấy người này rất có thể là Tần Chí, nhưng không dám khẳng định.
Dung Quyển nghe vậy cũng khó nén khiếp sợ, nàng biết Tần Chí sẽ đến, lại không ngờ đến nhanh như vậy. Xem ra Tần Chí quan tâm đến Lâm Diệu nhiều hơn nàng nghĩ.
Tiêu Vĩ Thời cười nói: "Nếu thật là hoàng đế Tần quốc, hắn dám xông vào chốn hoang vu cũng coi như dũng khí đáng khen."
Dung Mộ trầm ngâm nói: "Hắn cũng không phải là người Lưu quốc, tùy tiện xông vào như thế, chắc chắn lọt vào công kích của toàn bộ độc vật. Chốn hoang vu nguy hiểm trùng trùng, độc tính của những độc vật đó rất mạnh, lực công kích không hề yếu, nếu bị cắn trúng sẽ trúng độc. Hắn không thể thuận lợi vượt qua."
"Đúng vậy." Tiêu Vĩ Thời cũng cau mày: "Còn chưa từng có người ngoài nào có thể thuận lợi thoát ra khỏi chốn hoang vu."
Lâm Diệu nghe bọn họ nói chuyện, tức khắc cũng đứng ngồi không yên, lo lắng Tần Chí có thể xảy ra chuyện hay không, tuy cậu bực bội tính tình của Tần Chí, lại không muốn mệnh Tần Chí.
"Có thể phái người đến giúp không?" Đều lúc này, Lâm Diệu cũng không lo được nhiều, vội vàng nôn nóng hỏi.
Dung Mộ và Tiêu Vĩ Thời nhìn nhau, thấy rõ tâm tư của Lâm Diệu.
Dung Quyển sớm biết như thế, cũng không kinh ngạc, đứng lên nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, để ta đi một chuyến đi."
Dung Mộ gật đầu nói được. Ông cũng không muốn Lâm Diệu sinh tiểu hài tử ra liền không có phụ hoàng.
Dung Quyển tiếp chỉ, cười nhìn Lâm Diệu: "Biểu đệ yên tâm, ta nhất định đưa Tần Chí bình yên mang về."
Lâm Diệu xấu hổ mà ho một tiếng, nói: "Đa tạ biểu tỷ."
Nhưng mà Dung Quyển mới vừa bước tới cửa, chưa kịp đi ra, đột nhiên có người nhanh chóng tới báo: "Bẩm bệ hạ, hoàng đế Tần quốc đã đến ngoài cung, nói muốn gặp bệ hạ."
Nghe vậy mọi người đều kinh ngạc, bọn họ vừa mới chuẩn bị phái người tương trợ, Tần Chí đã tự mình ra khỏi chốn hoang vu? Độc vật trong đó cũng bất lực với hắn sao?
Dung Mộ biết rất rõ nguy cơ của chốn hoang vu, lập tức cũng rất khâm phục Tần Chí.
Ông nghe nói Tần quốc gần đây chinh chiến bành trướng khắp nơi, bách chiến bách thắng. Hiện giờ xem ra, vị hoàng đế Tần quốc này quả thật dũng mãnh phi thường, khó trách có thể trở thành quốc gia mạnh nhất đại lục hiện nay.
"Cho mời."
Tần Chí tới rất nhanh, phía sau còn đi theo Kiều Hạc. Hai người thoạt nhìn đều có chút chật vật, nhưng khí thế cũng không suy yếu. Đặc biệt là Tần Chí, mặc dù mặc thường phục, cũng không được giấu được uy thế sắc bén và tôn quý vô thượng trên người.
Hai người đi vào trong điện, Lâm Diệu không biết sao có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào Tần Chí.
Đồng dạng chột dạ còn có Dung Quyển, nàng không ngờ Kiều Hạc cũng sẽ theo tới, bởi vậy nhìn thấy Kiều Hạc còn không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến*. (*dùng tĩnh chế động)
Kiều Hạc tất nhiên là thấy Dung Quyển, chỉ là không thèm để ý thôi.
Tầm mắt của Tần Chí lại không chút nào che dấu, bình tĩnh nhìn Lâm Diệu, ánh mắt thâm thúy, khó phân biệt cảm xúc.
Dung Mộ nắm chặt tay ho khan một tiếng, nhìn Tần Chí, phá tan trầm mặc hỏi: "Hoàng đế Tần quốc, ngươi tới Lưu quốc vì chuyện gì?"
Tần Chí rất bất mãn đối với việc Lâm Diệu nghiễm nhiên bị Dung gia đối xử như người nhà. Chuyện này mới có một ngày, nếu y đến muộn mấy ngày, còn không biết điều gì sẽ xảy ra.
Trong hoàn cảnh hiện tại, Lâm Diệu và Dung Quyển càng giống như người một nhà.
Tần Chí buồn bực, lời nói cũng không khách khí: "Lâm Diệu là hoàng hậu Tần quốc. Trẫm hôm nay đến, là muốn đưa hắn về nhà."
Lời nói của y tràn đầy kiên quyết, còn có một loại sát khí gặp Phật sát Phật, ma tới trảm ma.
⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇
Anh Chí đã đến, lần đầu ra mắt nhà ngoại ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Tác giả :
Nhất Diệp Bồ Đề