Sau Khi Xuyên Thành Đệ Đệ
Chương 53
Edit + Beta: Snail
Đã quá năm hồi trống canh. Tính toán thời gian, vừa lúc có thể rời giường. Hôm qua Trình Dục bận rộn hồi lâu, không chịu nghỉ ngơi, kết quả mệt mỏi, buổi tối ngủ rất say.
Phượng Thăng Minh ngủ cùng giường với Trình Dục, hôn lên đôi gò má y một cái, không đánh thức y, một thân một mình mặc quần áo đứng dậy ra ngoài cửa. Hắn cần kiểm tra một lần cuối cùng thủ vệ trong trang cùng các hạng mục sự tình. Tự mình kiểm từng hạng mục một.
“Phượng đại hiệp, chào buổi sáng…"
“Nam Mô A Di Đà Phật, Phượng đại hiệp vất vả. Chào buổi sáng."
Phượng Thăng Minh đối với hai lời chào của bọn họ, nói: “Chào Xung Vân đạo trưởng, chào Vô Thủy đại sư."
Hai người bọn họ tựa như một đêm không ngủ, ở trong đình này quan sát tinh tượng – sở dĩ nói là tinh tượng, là bởi vì bọn họ bày một ván cờ trên bàn, quân cờ trên bàn cờ vừa lúc cùng những chấm nhỏ trên không trung – vài hạt tương đối chủ yếu, vị trí giống nhau.
“Chỉ gặp Phượng đại hiệp, không gặp Minh chủ, Minh chủ còn đang ngủ đi, xử lý nhiều sự tình như vậy rất vất vả…" Vô Thủy đại sư lộ ra nụ cười hòa ái, ánh mắt lại có vài tia sáng kỳ dị, “Nói đến lần này gặp Minh chủ cùng lần trước không quá giống nhau, tuy rằng bên trong giống nhau, nhưng có vài chỗ, vẫn là thay đổi. Việc này Phượng đại hiệp nên biết, không biết tâm cảnh của Minh chủ hiện nay như thế nào?"
Phượng Thăng Minh hơi kinh hãi, nét mặt không lộ, nói: “Lời ấy của đại sư là ý gì?"
Xung Vân đạo trưởng ôn hòa nói: “Phượng đại hiệp không cần kinh nghi, bần đạo cùng phương trượng chẳng qua là ngẫu nhiên chiếm được một ít điềm báo từ trời cao, không biết là thật hay giả, phát giác điềm báo này cũng không phải chỉ một người nhận được, là đến hỏi ý trước, để tránh ngày sau bị người không biết lợi dụng."
Phượng Thăng Minh ổn định tâm tình, nửa chặn nửa che tiết lộ nói: “Đích xác có chút chuyện không bình thường, hiện nay tâm cảnh của Dục đệ còn tạm được, chẳng qua cũng không hoàn toàn bởi vì chuyện đó… Đại sư đạo trưởng có cao kiến gì chăng?"
Vô Thủy đại sư chắp hai tay, nói: “Nam Mô A Di Đà Phật, còn thỉnh Phượng đại hiệp truyền tin cho Minh chủ, nói lão nạp cùng đạo trưởng có chuyện thương lượng, việc này tuy không tính là đặc biệt trọng đại, nhưng cũng là thiên cổ kỳ sự, hy vọng Minh chủ có thời gian, cùng nhau uống trà, trò chuyện…"
Lời này chính là ý nguyện của Phượng Thăng Minh, mỉm cười đáp lễ, nói: “Tại hạ nhất định đưa đến."
“Ò ó o — ò ó o o o —" Gà gáy ba lần. Không tính là chói tay bao nhiêu nhưng tiếng gáy vô cùng rõ ràng truyền đến, Trình Dục cố sức mở mắt ra, dựa vào lực ý chí ngồi dậy từ trên giường, xoa xoa đôi mắt không mở ra nỗi của mình, nhấn huyệt thái dương. Gà gáy, sắc trời sắp sáng, tuy rằng bên ngoài vẫn là một mảnh đen kịt, nhưng sáng tỏ nhất định là chuyện không lâu sau. “Sao huynh không gọi ta?"
Lúc mang thai tham ngủ, tuy gà gáy chưa đến tảng sáng, nhưng y vẫn là dậy sớm hơn một chút, tránh cho sự tình không xử lý xong. Phượng Thăng Minh đứng bên cạnh chậu rửa mặt, vắt khăn, cầm khăn mặt tỏa hơi nóng lại ngồi bên giường, giúp Trình Dục lau mặt cùng tay, nói: “Sự tình ta đều đã phân phó, đệ không cần liều mạng như vậy, thiếu một hai khắc chung thời gian cũng không là gì."
Trình Dục nỗ lực mở to đôi mắt nhập nhèm, nhiệt khí bốc lên, khiến y tỉnh táo thêm vài phần, thở sâu, nói: “Công tác thủ vệ đều làm tốt?"
“Ừm, bao quát cả hạ nhân, cũng hiểu tận gốc rễ thị vệ mới lẫn vào, miễn cho xảy ra sự cố."
Từ trước đến nay Phượng Thăng Minh làm việc không cần y lo lắng, nghe vậy gật gật đầu, liền muốn đứng dậy mặt quần áo.
“Dục đệ." Phượng Thăng Minh bỗng nhiên bắt lấy tay Trình Dục.
Trình Dục sửng sốt, nói: “Làm sao vậy?"
“Đệ ngồi ở công đường, chẳng qua là tác dụng giám sát tượng trưng, có nửa tháng có thể không cần xem bọn họ tiểu đánh tiểu nháo, nửa tháng này ta ở công đường, đệ đi tâm sự cùng Vô Thủy đại sư và Xung Vân đạo trưởng trước đi, tạm thời không cần nhắc tới sự tình Kỳ Lan giáo, chỉ nói chính đệ, chính đệ cùng Trình Sóc…"
Trình Dục nói: “Bây giờ còn đang mở đại hội Võ Lâm, nếu dễ dàng lộ ra…"
“Nhưng bọn họ đều là người có chút đạo hạnh. Hơn nữa…" Hơn nữa hiện tại Phượng Thăng Minh, thực tế vẫn có chút sợ Trình Dục sẽ ‘biến lại’ thành Trình Sóc, cứ thế biến mất.
Đã quá năm hồi trống canh. Tính toán thời gian, vừa lúc có thể rời giường. Hôm qua Trình Dục bận rộn hồi lâu, không chịu nghỉ ngơi, kết quả mệt mỏi, buổi tối ngủ rất say.
Phượng Thăng Minh ngủ cùng giường với Trình Dục, hôn lên đôi gò má y một cái, không đánh thức y, một thân một mình mặc quần áo đứng dậy ra ngoài cửa. Hắn cần kiểm tra một lần cuối cùng thủ vệ trong trang cùng các hạng mục sự tình. Tự mình kiểm từng hạng mục một.
“Phượng đại hiệp, chào buổi sáng…"
“Nam Mô A Di Đà Phật, Phượng đại hiệp vất vả. Chào buổi sáng."
Phượng Thăng Minh đối với hai lời chào của bọn họ, nói: “Chào Xung Vân đạo trưởng, chào Vô Thủy đại sư."
Hai người bọn họ tựa như một đêm không ngủ, ở trong đình này quan sát tinh tượng – sở dĩ nói là tinh tượng, là bởi vì bọn họ bày một ván cờ trên bàn, quân cờ trên bàn cờ vừa lúc cùng những chấm nhỏ trên không trung – vài hạt tương đối chủ yếu, vị trí giống nhau.
“Chỉ gặp Phượng đại hiệp, không gặp Minh chủ, Minh chủ còn đang ngủ đi, xử lý nhiều sự tình như vậy rất vất vả…" Vô Thủy đại sư lộ ra nụ cười hòa ái, ánh mắt lại có vài tia sáng kỳ dị, “Nói đến lần này gặp Minh chủ cùng lần trước không quá giống nhau, tuy rằng bên trong giống nhau, nhưng có vài chỗ, vẫn là thay đổi. Việc này Phượng đại hiệp nên biết, không biết tâm cảnh của Minh chủ hiện nay như thế nào?"
Phượng Thăng Minh hơi kinh hãi, nét mặt không lộ, nói: “Lời ấy của đại sư là ý gì?"
Xung Vân đạo trưởng ôn hòa nói: “Phượng đại hiệp không cần kinh nghi, bần đạo cùng phương trượng chẳng qua là ngẫu nhiên chiếm được một ít điềm báo từ trời cao, không biết là thật hay giả, phát giác điềm báo này cũng không phải chỉ một người nhận được, là đến hỏi ý trước, để tránh ngày sau bị người không biết lợi dụng."
Phượng Thăng Minh ổn định tâm tình, nửa chặn nửa che tiết lộ nói: “Đích xác có chút chuyện không bình thường, hiện nay tâm cảnh của Dục đệ còn tạm được, chẳng qua cũng không hoàn toàn bởi vì chuyện đó… Đại sư đạo trưởng có cao kiến gì chăng?"
Vô Thủy đại sư chắp hai tay, nói: “Nam Mô A Di Đà Phật, còn thỉnh Phượng đại hiệp truyền tin cho Minh chủ, nói lão nạp cùng đạo trưởng có chuyện thương lượng, việc này tuy không tính là đặc biệt trọng đại, nhưng cũng là thiên cổ kỳ sự, hy vọng Minh chủ có thời gian, cùng nhau uống trà, trò chuyện…"
Lời này chính là ý nguyện của Phượng Thăng Minh, mỉm cười đáp lễ, nói: “Tại hạ nhất định đưa đến."
“Ò ó o — ò ó o o o —" Gà gáy ba lần. Không tính là chói tay bao nhiêu nhưng tiếng gáy vô cùng rõ ràng truyền đến, Trình Dục cố sức mở mắt ra, dựa vào lực ý chí ngồi dậy từ trên giường, xoa xoa đôi mắt không mở ra nỗi của mình, nhấn huyệt thái dương. Gà gáy, sắc trời sắp sáng, tuy rằng bên ngoài vẫn là một mảnh đen kịt, nhưng sáng tỏ nhất định là chuyện không lâu sau. “Sao huynh không gọi ta?"
Lúc mang thai tham ngủ, tuy gà gáy chưa đến tảng sáng, nhưng y vẫn là dậy sớm hơn một chút, tránh cho sự tình không xử lý xong. Phượng Thăng Minh đứng bên cạnh chậu rửa mặt, vắt khăn, cầm khăn mặt tỏa hơi nóng lại ngồi bên giường, giúp Trình Dục lau mặt cùng tay, nói: “Sự tình ta đều đã phân phó, đệ không cần liều mạng như vậy, thiếu một hai khắc chung thời gian cũng không là gì."
Trình Dục nỗ lực mở to đôi mắt nhập nhèm, nhiệt khí bốc lên, khiến y tỉnh táo thêm vài phần, thở sâu, nói: “Công tác thủ vệ đều làm tốt?"
“Ừm, bao quát cả hạ nhân, cũng hiểu tận gốc rễ thị vệ mới lẫn vào, miễn cho xảy ra sự cố."
Từ trước đến nay Phượng Thăng Minh làm việc không cần y lo lắng, nghe vậy gật gật đầu, liền muốn đứng dậy mặt quần áo.
“Dục đệ." Phượng Thăng Minh bỗng nhiên bắt lấy tay Trình Dục.
Trình Dục sửng sốt, nói: “Làm sao vậy?"
“Đệ ngồi ở công đường, chẳng qua là tác dụng giám sát tượng trưng, có nửa tháng có thể không cần xem bọn họ tiểu đánh tiểu nháo, nửa tháng này ta ở công đường, đệ đi tâm sự cùng Vô Thủy đại sư và Xung Vân đạo trưởng trước đi, tạm thời không cần nhắc tới sự tình Kỳ Lan giáo, chỉ nói chính đệ, chính đệ cùng Trình Sóc…"
Trình Dục nói: “Bây giờ còn đang mở đại hội Võ Lâm, nếu dễ dàng lộ ra…"
“Nhưng bọn họ đều là người có chút đạo hạnh. Hơn nữa…" Hơn nữa hiện tại Phượng Thăng Minh, thực tế vẫn có chút sợ Trình Dục sẽ ‘biến lại’ thành Trình Sóc, cứ thế biến mất.
Tác giả :
Thiên Ngân Nhất Nguyệt