Sau Khi Xuyên Thành Đệ Đệ
Chương 36
Edit + Beta: Snail
“Hoãn lại sợ là không được, nếu đệ thật sự để ý như vậy… Ta có thể thử xem…"
“…"
“Nếu không được, chí ít đệ lưu lại bé… lưu lại bé một đoạn thời gian, không vì bé, vì chính đệ, cũng vì đại hội Võ Lâm lần này, được chứ?"
“…"
“Dục đệ, đại cục làm trọng."
Chậm rãi lộ ra nụ cười nhẹ, tựa như nghĩ tới bộng dáng Trình Dục có chút không cam tâm siết chặt ngón tay. Trình Dục biết, biết đứa nhỏ này chí ít hiện tại không thể phá. Đại hội Võ Lâm thường thường phải mở hơn tháng, một khi phá thai võ công thân thể bị hao tổn, nếu muốn bù lại toàn bộ, chỉ sợ phải hơn một năm.
Nhưng mà, đại hội Võ Lâm ngoại trừ thương thảo tiến công dư đảng quét sạch chúng ngoài giang hồ, còn có tác dụng làm mồi nhử, nói không chừng cá lọt lưới của Kỳ Lan giáo không cam lòng thất bại sẽ xông tới. Trình Dục thân là Võ Lâm Minh Chủ, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, tất phải xuất thủ. Nếu lộ ra chuyện võ công bị hao tổn, nhất định sẽ khiến người hữu tâm chú ý.
Phía sau cánh cửa khép kín, đang nhốt Trình Dục bên trong, không có khóa, nhưng Phượng Thăng Minh biết có ổ khóa vô hình đem y khóa chặt.
Trình Dục quan tâm nhất là gì?
Hiếu, tình, chính đạo.
Có lẽ quan tâm nhất, là hiếu. Trình lão minh chủ dạy y chính đạo, y liền tuân thủ nghiêm ngặt, dạy y phải lưu lại đời sau, tất phải chấp hành, y cũng tuân thủ nghiêm ngặt. Mà võ lâm, chính là trách nhiệm quan trọng nhất phụ thân truyền cho y. Trình Dục cũng không thể coi là người có đại mưu lược gì, y không quá thích thay đổi, có nơi nào đó còn hơi bảo thủ. Y muốn cần chặt đứt thì chặt đứt, không thể do dự không quyết đối với chuyện giữa hai người bọn họ, hắn càng muốn bện một tấm lưới, khiến y trốn không thoát.
Mà bảo thủ của y, chính đạo của y, do dự của y, lương thiện của y, đều là lợi thế trong tay hắn.
Trong viện vẫn còn một cây hoa lê, bên cạnh liễu rủ lay động theo gió, có tư thế biếng nhác. Không phải mưa hoa còn rơi, không gió tự bay, những thứ này đều đã định trước, giống như Trình Dục đã được chú định thành như bây giờ, trong bụng còn có cốt nhục của hắn…
“Nhị trang chủ." Một nam tử chẳng biết xuất hiện lúc nào, nửa quỳ xuống hành lễ, một thân hắc y, ngay cả khuôn mặt cũng bị che đi phân nửa, thấp giọng nói: “Thiệp mời đại hội Võ Lâm đều đã phát ra, Vô Thủy phương trượng cũng đã mở lớn sơn môn định ra thời gian trống để Thiếu Lâm tự làm nơi tiếp khách trước tiên, rất nhiều người đã trù bị muốn đến Phù Vân sơn trang, nếu muốn trì hoãn, chỉ sợ…"
Phượng Thăng Minh thản nhiên nói: “Không cần trì hoãn."
Nam tử này theo Phượng Thăng Minh và Trình Dục rất nhiều năm, đối với tâm tư của Phượng Thăng Minh ngược lại thấy rõ ràng, tuy rằng có chút nghi ngờ Trình Dục có biến thành Trình Sóc rồi hoài thai hay không, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Có cần diễn một màn trước mặt Trang chủ hay không?" Dù sao Phượng Thăng Minh vừa mới làm ra điệu bộ nửa dụ dỗ nửa trấn an Trình Dục. Tuy Trình Dục bị hắn dỗ, nhưng lỡ như sau đó cảm thấy không thích hợp, hơn nữa phát giác Phượng Thăng Minh lừa y, khẳng định lại tức giận, nói không chừng quýnh lên, trực tiếp phá đứa nhỏ đi.
“Không, diễn trò ngược lại làm lộ chân tướng." Phượng Thăng Minh rũ mắt, nói: “Chờ bọn họ lên núi, ván đã đóng thuyến, dù đệ ấy giận, cũng không làm được gì, đại hội Võ Lâm chấm dứt, Dục đệ có thai ít nhất ba tháng. Cho dù là nữ tử, ba tháng phá thai mạo hiểm cũng cực lớn, huống chi hiện tại thân thể đệ ấy bất tiện, không có đại phu dám động vào đệ ấy, Lưu thúc tuyệt không có khả năng đáp ứng, đệ ấy cũng không dám nói cho đại phu nào ngoài Lưu thúc ra…"
Nam tử nói: “Có muốn phái người trông coi Trang chủ."
Phượng Thăng Minh trầm ngâm một hồi, nói: “Không, còn không biết võ công hiện nay của đệ ấy thế nào, nếu phát hiện, lại thêm rắc rồi. Ngươi đi bố trí nhân thủ trước, để tránh dư nghiệt Kỳ Lan giáo đánh lén."
“Dạ."
“Hoãn lại sợ là không được, nếu đệ thật sự để ý như vậy… Ta có thể thử xem…"
“…"
“Nếu không được, chí ít đệ lưu lại bé… lưu lại bé một đoạn thời gian, không vì bé, vì chính đệ, cũng vì đại hội Võ Lâm lần này, được chứ?"
“…"
“Dục đệ, đại cục làm trọng."
Chậm rãi lộ ra nụ cười nhẹ, tựa như nghĩ tới bộng dáng Trình Dục có chút không cam tâm siết chặt ngón tay. Trình Dục biết, biết đứa nhỏ này chí ít hiện tại không thể phá. Đại hội Võ Lâm thường thường phải mở hơn tháng, một khi phá thai võ công thân thể bị hao tổn, nếu muốn bù lại toàn bộ, chỉ sợ phải hơn một năm.
Nhưng mà, đại hội Võ Lâm ngoại trừ thương thảo tiến công dư đảng quét sạch chúng ngoài giang hồ, còn có tác dụng làm mồi nhử, nói không chừng cá lọt lưới của Kỳ Lan giáo không cam lòng thất bại sẽ xông tới. Trình Dục thân là Võ Lâm Minh Chủ, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, tất phải xuất thủ. Nếu lộ ra chuyện võ công bị hao tổn, nhất định sẽ khiến người hữu tâm chú ý.
Phía sau cánh cửa khép kín, đang nhốt Trình Dục bên trong, không có khóa, nhưng Phượng Thăng Minh biết có ổ khóa vô hình đem y khóa chặt.
Trình Dục quan tâm nhất là gì?
Hiếu, tình, chính đạo.
Có lẽ quan tâm nhất, là hiếu. Trình lão minh chủ dạy y chính đạo, y liền tuân thủ nghiêm ngặt, dạy y phải lưu lại đời sau, tất phải chấp hành, y cũng tuân thủ nghiêm ngặt. Mà võ lâm, chính là trách nhiệm quan trọng nhất phụ thân truyền cho y. Trình Dục cũng không thể coi là người có đại mưu lược gì, y không quá thích thay đổi, có nơi nào đó còn hơi bảo thủ. Y muốn cần chặt đứt thì chặt đứt, không thể do dự không quyết đối với chuyện giữa hai người bọn họ, hắn càng muốn bện một tấm lưới, khiến y trốn không thoát.
Mà bảo thủ của y, chính đạo của y, do dự của y, lương thiện của y, đều là lợi thế trong tay hắn.
Trong viện vẫn còn một cây hoa lê, bên cạnh liễu rủ lay động theo gió, có tư thế biếng nhác. Không phải mưa hoa còn rơi, không gió tự bay, những thứ này đều đã định trước, giống như Trình Dục đã được chú định thành như bây giờ, trong bụng còn có cốt nhục của hắn…
“Nhị trang chủ." Một nam tử chẳng biết xuất hiện lúc nào, nửa quỳ xuống hành lễ, một thân hắc y, ngay cả khuôn mặt cũng bị che đi phân nửa, thấp giọng nói: “Thiệp mời đại hội Võ Lâm đều đã phát ra, Vô Thủy phương trượng cũng đã mở lớn sơn môn định ra thời gian trống để Thiếu Lâm tự làm nơi tiếp khách trước tiên, rất nhiều người đã trù bị muốn đến Phù Vân sơn trang, nếu muốn trì hoãn, chỉ sợ…"
Phượng Thăng Minh thản nhiên nói: “Không cần trì hoãn."
Nam tử này theo Phượng Thăng Minh và Trình Dục rất nhiều năm, đối với tâm tư của Phượng Thăng Minh ngược lại thấy rõ ràng, tuy rằng có chút nghi ngờ Trình Dục có biến thành Trình Sóc rồi hoài thai hay không, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Có cần diễn một màn trước mặt Trang chủ hay không?" Dù sao Phượng Thăng Minh vừa mới làm ra điệu bộ nửa dụ dỗ nửa trấn an Trình Dục. Tuy Trình Dục bị hắn dỗ, nhưng lỡ như sau đó cảm thấy không thích hợp, hơn nữa phát giác Phượng Thăng Minh lừa y, khẳng định lại tức giận, nói không chừng quýnh lên, trực tiếp phá đứa nhỏ đi.
“Không, diễn trò ngược lại làm lộ chân tướng." Phượng Thăng Minh rũ mắt, nói: “Chờ bọn họ lên núi, ván đã đóng thuyến, dù đệ ấy giận, cũng không làm được gì, đại hội Võ Lâm chấm dứt, Dục đệ có thai ít nhất ba tháng. Cho dù là nữ tử, ba tháng phá thai mạo hiểm cũng cực lớn, huống chi hiện tại thân thể đệ ấy bất tiện, không có đại phu dám động vào đệ ấy, Lưu thúc tuyệt không có khả năng đáp ứng, đệ ấy cũng không dám nói cho đại phu nào ngoài Lưu thúc ra…"
Nam tử nói: “Có muốn phái người trông coi Trang chủ."
Phượng Thăng Minh trầm ngâm một hồi, nói: “Không, còn không biết võ công hiện nay của đệ ấy thế nào, nếu phát hiện, lại thêm rắc rồi. Ngươi đi bố trí nhân thủ trước, để tránh dư nghiệt Kỳ Lan giáo đánh lén."
“Dạ."
Tác giả :
Thiên Ngân Nhất Nguyệt