Sau Khi Xuyên Sách Tôi Gả Cho Cậu Của Nam Chính
Chương 22 Di chúc
Editor: Elf
- ----
Tô Đồng Đồng: "......."
Giờ phút này cô cảm giác mình như đang ở trên mây.
Cô cảm thấy không thể, sao cô có thể ngoan ngoãn nằm trên giường mặc anh muốn làm gì thì làm? Tuy rằng cô có hảo cảm với Tiêu Diễn nhưng cũng chưa đến mức như thế.
Cô sẽ không cố tình đi lấy lòng anh nhưng anh chủ động với cô, cô cũng chưa lần nào cự tuyệt. Nếu như không phải do hệ thống ngăn cản, cô sẽ không chút do dự chọn Tiêu Diễn. Anh thực sự rất hợp gu cô cả nhan sắc lẫn tính cách. Làm cô khó từ chối anh, đặc biệt là anh còn đối tốt với cô như thế.
Nhưng vì hệ thống mà chuyện này liền biến thành muốn nhưng không thể.
Cô trừng mắt liếc anh một cái, nhìn có vẻ hung dữ nhưng thật ra đáng yêu chết mất.
Anh không nói gì, anh hiểu ý cô. Đến giờ phút này bọn họ chỉ cần nhìn ánh mắt thôi cũng có thể hiểu nhau _____ Cô cũng muốn nhưng không thể!
Vì thế anh cười, vùi đầu ở cổ cô cọ cọ mấy cái.
Tô Đồng Đồng bị anh cười liền bày ra vẻ mặt 囧 囧, đem tay đẩy anh ra. Tiêu Diễn cũng không làm tới, ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô.
Hai người trần như nhộng đắp chung chăn.
Anh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói:
""Em nói thật cho anh biết, có phải em bị cái gì quan sát và nghe trộm đúng không?"
Tô Đồng Đồng ngạc nhiên. Cô không nghĩ tới Tiêu Diễn lại thông minh vậy?
Tiêu Diễn:
"Nhưng mà anh vừa mới kiểm tra trên người em, không có máy nghe trộm mà? Tại sao em lại thận trọng như vậy?""
Tô Đồng Đồng nhìn về phía anh, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ. Nhưng cô vẫn im lặng không phản bác.
Anh vẫn tiếp tục lẩm bẩm nói:
""Có phải là kĩ thuật của người ta tiên tiến quá nên chỉ cần em nói chuyện, cái gì người ta cũng biết?""
Tô Đồng Đồng không nói gì, chỉ là nắm chặt lấy tay anh.
Vì thế anh tiếp tục thử.
"Anh với em đang nói chuyện như này, chả nhẽ nó cũng biết?""
Cô vẫn im lặng
""Nhưng mà em chưa từng ngăn cản anh nói chuyện, vậy là nó chỉ quan sát mỗi em, hạn chế em, còn người khác làm gì cũng không sao hết?""
Cô lại khẩn trương nắm chặt tay anh.
Không sao hết, hệ thống không có phản ứng, vậy là hành vi lúc này của cô không có vẫn đề gì, cô có thể thông qua hành động mà nói với Tiêu Diễn mà không lo bị OOC.
Tiêu Diễn quả là thông minh, chỉ số IQ hơn người, nếu mà là người khác chắc vĩnh viễn không nhận ra bí mật, nỗi khổ của cô.
Nhưng mà bọn họ mới thân thiết chưa bao lâu, anh đã nhận ra nhiều như thế.
Người đàn ông này, thật là....
Cô cũng không biết nên hình dung như thế nào về anh, quả thực là ông trời phái anh tới cứu vớt cô!
Cô cảm thấy lúc này cô yêu anh hơn bao giờ hết!
"Cũng vì đó mà em không được ly hôn? Nó không cho?""
Cô lại nắm chặt tay anh
Tiêu Diễn tay ôm lấy eo nhỏ của cô, lẳng lặng vu,ốt ve:
"Muốn nhưng không thể, nếu như hôm nay anh trực tiếp làm mà không hỏi em, vậy sẽ xảy ra chuyện sao?"
Lần này Tô Đồng Đồng trả lời.
"Có lẽ."
"Vậy sẽ xảy ra cuyện gì?"
Đây mới là điều anh lo lắng nhất.
Tô Đồng Đồng lại không nói.
Tiêu Diễn:
"Sẽ chết đúng không?"
Tô Đồng Đồng thở dài một tiếng, lủi vô lòng anh như đang muốn tìm sự an ủi.
Tiêu Diễn cũng không nói, hai người ở yên tĩnh ôm nhau, nghe nhịp đập của đối phương, giờ phút ngày thật yên bình.
Thật lâu sau, Tiêu Diễn lại hỏi một câu.
"Em thật sự là Tô Đồng Đồng?"
Tô Đồng Đồng liên cứng người lại.
Tiêu Diễn lập tức nhận ra sự thay đổi này, sau đó nói.
"Anh xem tư liệu từ bé đến lớn của em, liền phát hiện tính cách có điểm khác biệt. Hơn nữa có cái thần bí đang giám sát em, nên anh đoán em không phải Tô Đồng Đồng thật."
Dựa theo lời Bạch Cửu nói, cô chính là cơ duyên của anh.
Nhưng mà mấy năm trước, Bạch Cửu cũng không thể nhìn ra Tô Đồng Đồng có thể cứu anh, cho đến buổi tối hôm kia, Bạch Cửu mới nhìn thấy. Có phải lúc đó Tô Đồng Đồng ""này"" xuất hiện?
Hết thảy mọi thứ, có liên quan gì tới Thiên Đạo sao?
Vậy là có gì đó đối nghịch với Thiên Đạo, nên cố ý đem Tô Đồng Đồng tới giúp anh hóa giải?
Nếu đã đưa cô tới, tại sao lại hạn chế hành động của cô, giám thị cô?
Vậy tính ra, anh không ra tay thì Tô Đồng Đồng vẫn sẽ theo vận mệnh sắp đặt gả cho Lục Chiếu Hành, sau đó bị hại chết, đem tim cho Lục Minh Vũ?
Đây là vận mệnh của Tô Đồng Đồng vậy nếu anh thay đổi này vận mệnh này thì sao?
Tô Đồng Đồng tương lai sẽ ra sao? Mà tương lai anh cũng sẽ như nào?
Lúc Tiêu Diễn vẫn đang trầm tư suy nghĩ, điện thoại Tô Đồng Đồng vang lên.
Tô Đồng Đồng duỗi tay từ trong chăn ra mò điện thoại, thấy người gọi tới là bà Tô.
Cô nhíu mày nghe máy:
"Alo ạ?"
Đầu bên kia bà Tô khóc không ra hơi:
""Anh mày gặp tai nạn, hiện tại đang trong phòng cấp cứu, mau tới đây đi""
Tô Đồng Đồng không khỏi nghĩ đến đây là ý đồ gì đó, cắn chặt răng suy nghĩ, vẫn nên đi đến đó đi.
"Vâng. Con tới ngay""
Cô cúp máy, sau đó nói với Tiêu Diễn mình phải đến bệnh viện một chuyến, liền đứng dậy mặc quần áo.
Tiêu Diễn cũng không ngăn cản cô, chỉ kêu một số vệ sĩ đi theo cô
Tô Đồng Đồng đi rồi, Tiêu Diễn không ngủ mà bắt đầu xử lí công việc, đồng thời gọi mấy cuộc điện thoại phân phó làm việc gì đó.
Anh biết, Tô Triều Văn gặp tai nạn tám chín phần là do Lục Chiếu Hành đụng tay vào.
Hành động nhanh đấy.
Tiêu Diễn cười lạnh một tiếng, nhưng Lục Chiếu Hành tính sai rồi. Cậu ta cho rằng Tô Đồng Đồng thật sự quan tâm đến Tô gia, cho nên nhiều lần dùng người Tô gia để uy hiếp cô.
Anh ở bên cô nên anh biết nếu không phải có gì đó đang giám sát cô, thì Tô Đồng Đồng đã sớm không thèm quan tâm đến Tô gia sống hay chết.
Lục Chiếu Hành phá hư ""chuyện tốt"" của anh và Tô Đồng Đồng bằng cách làm ra trò này, haha, cũng bản lĩnh.
Tiêu Diễn đôi lúc cũng cảm thấy khó hiểu, trên đời biết bao người hoàn hảo thì không ưu ái lại đi ưu ái đứa khốn như Lục Chiếu Hành?
Chắc do... mù?
Ngoài mù mắt ra anh chả nghĩ được lí do nào khác.
Lúc Tô Đồng Đồng đến bệnh viện, bác sĩ thông báo Tô Triều Văn đang lâm vào nguy kịch người nhà phải kí cam kết.
Ông Tô run rẩy kí vào bản cam kết
Một giờ sau, bác sĩ thông báo:
""Triều Văn tạm thời đã qua nguy hiểm, nhưng vẫn cần phải quan sát thêm hai ngày. Anh ấy hiện tại đã tỉnh, muốn gặp người nhà thông báo việc gì đó, nên mọi người có thể vào thăm.""
Luật sư tên Hồ Ngôn, là bạn tốt của Tô Triều Văn, cho nên khi xảy ra tai nạn anh cũng được thông báo.
Trên giường bệnh, Tô Triều Văn đang phải đeo ống thở, nhìn bọn họ, thấy bọn họ đi đến yết ớt cười. mang hô hấp mặt nạ bảo hộ tô Triều Văn nửa mở con mắt, nhìn thấy bọn họ đi đến, suy yếu cười một chút.
Tô Đồng Đồng cố nén nước mắt nhưng thấy Tô Triều Văn như thế cô không nhịn được liền rơi nước mắt.
Tô Triều Văn vừa thấy cô khóc, yếu ớt nâng tay lên gọi cô tới.
Tô Đồng Đồng đi qua nắm tay anh ta. Bà Tô cũng tiến đến nắm lấy tau còn lại, miệng không ngừng nói:
""Đứa nhỏ này, sao con lại bất cẩn như thế, bố mẹ có mỗi đứa con trai, nếu con xảy ra chuyện gì bố mẹ phải làm sao đây hả con?""
"Anh, nhất định sẽ khỏe lại, anh nhất định sẽ khỏe lại."
Tô Đồng Đồng vừa khóc, vừa nói mấy lời thương tâm an ủi.
Tô Triều Văn nắm chặt tay cô, sau đó lại nhìn về phía Hồ Ngôn, Hồ Ngôn tự nhìn thấy liền hiểu ý bạn tốt, lúc này mở miệng nói.
"Kỳ thật lúc trước, Triều Văn đã lập di chúc. Cậu ấy gọi mọi người tới hôm nay, cũng là vì muốn tôi đọc cho mọi người nghe""
Bà Tô lại bắt đầu khóc.
"Con, đứa nhỏ này, tuổi còn trẻ, lập di chúc cái gì? Con nhìn đi, con vẫn đang ở đây cơ mà?"
Tô Triều Văn:
"Mẹ, thời tiết còn có thất thường, lập di chúc phòng hờ có làm so đâu. Con thành như vậy mọi người đều khổ vì con. Con biết là mọi người tin tưởng con có thể vượt qua. Nhưng con vẫn muốn công bố di chúc, nên mẹ hãy nghe con""
Tất cả mọi người im lặng ngồi xuống.
"Căn cứ vào di chúc của Triều Văn, nếu chết, mọi bất động sản, châu báu, đồ cổ, siêu xe, quỹ từ thiện, cổ phần, đất đai, tất cả mọi thứ thuộc quyền sở hữu của Tô Triều Văn đều sẽ do Tô Đồng Đồng thừa kế""
Lời nói vừa dứt, bà Tô quát lên.
"Dựa vào cái gì? Triều Văn con điên rồi phải không!"
Trên giường bệnh Tô Triều Văn nhíu mày, tựa hồ bị lời nói của bà Tô làm kích động hét lên, ngắt lời bà Tô:
"Mẹ, xin hãy nghe con nói!. Ngoài những điều trên, Tô Triều Văn con đem 30% cổ phần Tô thị để lại cho Tô Đồng Đồng""
Lúc này ông Tô cũng không thể ngồi yên, ông bị Tô Triều Văn đang trên giường bệnh chọc tức đến đỏ cả mắt, trừng anh ta:
"Con điên rồi!""
- ----
Tô Đồng Đồng: "......."
Giờ phút này cô cảm giác mình như đang ở trên mây.
Cô cảm thấy không thể, sao cô có thể ngoan ngoãn nằm trên giường mặc anh muốn làm gì thì làm? Tuy rằng cô có hảo cảm với Tiêu Diễn nhưng cũng chưa đến mức như thế.
Cô sẽ không cố tình đi lấy lòng anh nhưng anh chủ động với cô, cô cũng chưa lần nào cự tuyệt. Nếu như không phải do hệ thống ngăn cản, cô sẽ không chút do dự chọn Tiêu Diễn. Anh thực sự rất hợp gu cô cả nhan sắc lẫn tính cách. Làm cô khó từ chối anh, đặc biệt là anh còn đối tốt với cô như thế.
Nhưng vì hệ thống mà chuyện này liền biến thành muốn nhưng không thể.
Cô trừng mắt liếc anh một cái, nhìn có vẻ hung dữ nhưng thật ra đáng yêu chết mất.
Anh không nói gì, anh hiểu ý cô. Đến giờ phút này bọn họ chỉ cần nhìn ánh mắt thôi cũng có thể hiểu nhau _____ Cô cũng muốn nhưng không thể!
Vì thế anh cười, vùi đầu ở cổ cô cọ cọ mấy cái.
Tô Đồng Đồng bị anh cười liền bày ra vẻ mặt 囧 囧, đem tay đẩy anh ra. Tiêu Diễn cũng không làm tới, ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô.
Hai người trần như nhộng đắp chung chăn.
Anh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói:
""Em nói thật cho anh biết, có phải em bị cái gì quan sát và nghe trộm đúng không?"
Tô Đồng Đồng ngạc nhiên. Cô không nghĩ tới Tiêu Diễn lại thông minh vậy?
Tiêu Diễn:
"Nhưng mà anh vừa mới kiểm tra trên người em, không có máy nghe trộm mà? Tại sao em lại thận trọng như vậy?""
Tô Đồng Đồng nhìn về phía anh, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ. Nhưng cô vẫn im lặng không phản bác.
Anh vẫn tiếp tục lẩm bẩm nói:
""Có phải là kĩ thuật của người ta tiên tiến quá nên chỉ cần em nói chuyện, cái gì người ta cũng biết?""
Tô Đồng Đồng không nói gì, chỉ là nắm chặt lấy tay anh.
Vì thế anh tiếp tục thử.
"Anh với em đang nói chuyện như này, chả nhẽ nó cũng biết?""
Cô vẫn im lặng
""Nhưng mà em chưa từng ngăn cản anh nói chuyện, vậy là nó chỉ quan sát mỗi em, hạn chế em, còn người khác làm gì cũng không sao hết?""
Cô lại khẩn trương nắm chặt tay anh.
Không sao hết, hệ thống không có phản ứng, vậy là hành vi lúc này của cô không có vẫn đề gì, cô có thể thông qua hành động mà nói với Tiêu Diễn mà không lo bị OOC.
Tiêu Diễn quả là thông minh, chỉ số IQ hơn người, nếu mà là người khác chắc vĩnh viễn không nhận ra bí mật, nỗi khổ của cô.
Nhưng mà bọn họ mới thân thiết chưa bao lâu, anh đã nhận ra nhiều như thế.
Người đàn ông này, thật là....
Cô cũng không biết nên hình dung như thế nào về anh, quả thực là ông trời phái anh tới cứu vớt cô!
Cô cảm thấy lúc này cô yêu anh hơn bao giờ hết!
"Cũng vì đó mà em không được ly hôn? Nó không cho?""
Cô lại nắm chặt tay anh
Tiêu Diễn tay ôm lấy eo nhỏ của cô, lẳng lặng vu,ốt ve:
"Muốn nhưng không thể, nếu như hôm nay anh trực tiếp làm mà không hỏi em, vậy sẽ xảy ra chuyện sao?"
Lần này Tô Đồng Đồng trả lời.
"Có lẽ."
"Vậy sẽ xảy ra cuyện gì?"
Đây mới là điều anh lo lắng nhất.
Tô Đồng Đồng lại không nói.
Tiêu Diễn:
"Sẽ chết đúng không?"
Tô Đồng Đồng thở dài một tiếng, lủi vô lòng anh như đang muốn tìm sự an ủi.
Tiêu Diễn cũng không nói, hai người ở yên tĩnh ôm nhau, nghe nhịp đập của đối phương, giờ phút ngày thật yên bình.
Thật lâu sau, Tiêu Diễn lại hỏi một câu.
"Em thật sự là Tô Đồng Đồng?"
Tô Đồng Đồng liên cứng người lại.
Tiêu Diễn lập tức nhận ra sự thay đổi này, sau đó nói.
"Anh xem tư liệu từ bé đến lớn của em, liền phát hiện tính cách có điểm khác biệt. Hơn nữa có cái thần bí đang giám sát em, nên anh đoán em không phải Tô Đồng Đồng thật."
Dựa theo lời Bạch Cửu nói, cô chính là cơ duyên của anh.
Nhưng mà mấy năm trước, Bạch Cửu cũng không thể nhìn ra Tô Đồng Đồng có thể cứu anh, cho đến buổi tối hôm kia, Bạch Cửu mới nhìn thấy. Có phải lúc đó Tô Đồng Đồng ""này"" xuất hiện?
Hết thảy mọi thứ, có liên quan gì tới Thiên Đạo sao?
Vậy là có gì đó đối nghịch với Thiên Đạo, nên cố ý đem Tô Đồng Đồng tới giúp anh hóa giải?
Nếu đã đưa cô tới, tại sao lại hạn chế hành động của cô, giám thị cô?
Vậy tính ra, anh không ra tay thì Tô Đồng Đồng vẫn sẽ theo vận mệnh sắp đặt gả cho Lục Chiếu Hành, sau đó bị hại chết, đem tim cho Lục Minh Vũ?
Đây là vận mệnh của Tô Đồng Đồng vậy nếu anh thay đổi này vận mệnh này thì sao?
Tô Đồng Đồng tương lai sẽ ra sao? Mà tương lai anh cũng sẽ như nào?
Lúc Tiêu Diễn vẫn đang trầm tư suy nghĩ, điện thoại Tô Đồng Đồng vang lên.
Tô Đồng Đồng duỗi tay từ trong chăn ra mò điện thoại, thấy người gọi tới là bà Tô.
Cô nhíu mày nghe máy:
"Alo ạ?"
Đầu bên kia bà Tô khóc không ra hơi:
""Anh mày gặp tai nạn, hiện tại đang trong phòng cấp cứu, mau tới đây đi""
Tô Đồng Đồng không khỏi nghĩ đến đây là ý đồ gì đó, cắn chặt răng suy nghĩ, vẫn nên đi đến đó đi.
"Vâng. Con tới ngay""
Cô cúp máy, sau đó nói với Tiêu Diễn mình phải đến bệnh viện một chuyến, liền đứng dậy mặc quần áo.
Tiêu Diễn cũng không ngăn cản cô, chỉ kêu một số vệ sĩ đi theo cô
Tô Đồng Đồng đi rồi, Tiêu Diễn không ngủ mà bắt đầu xử lí công việc, đồng thời gọi mấy cuộc điện thoại phân phó làm việc gì đó.
Anh biết, Tô Triều Văn gặp tai nạn tám chín phần là do Lục Chiếu Hành đụng tay vào.
Hành động nhanh đấy.
Tiêu Diễn cười lạnh một tiếng, nhưng Lục Chiếu Hành tính sai rồi. Cậu ta cho rằng Tô Đồng Đồng thật sự quan tâm đến Tô gia, cho nên nhiều lần dùng người Tô gia để uy hiếp cô.
Anh ở bên cô nên anh biết nếu không phải có gì đó đang giám sát cô, thì Tô Đồng Đồng đã sớm không thèm quan tâm đến Tô gia sống hay chết.
Lục Chiếu Hành phá hư ""chuyện tốt"" của anh và Tô Đồng Đồng bằng cách làm ra trò này, haha, cũng bản lĩnh.
Tiêu Diễn đôi lúc cũng cảm thấy khó hiểu, trên đời biết bao người hoàn hảo thì không ưu ái lại đi ưu ái đứa khốn như Lục Chiếu Hành?
Chắc do... mù?
Ngoài mù mắt ra anh chả nghĩ được lí do nào khác.
Lúc Tô Đồng Đồng đến bệnh viện, bác sĩ thông báo Tô Triều Văn đang lâm vào nguy kịch người nhà phải kí cam kết.
Ông Tô run rẩy kí vào bản cam kết
Một giờ sau, bác sĩ thông báo:
""Triều Văn tạm thời đã qua nguy hiểm, nhưng vẫn cần phải quan sát thêm hai ngày. Anh ấy hiện tại đã tỉnh, muốn gặp người nhà thông báo việc gì đó, nên mọi người có thể vào thăm.""
Luật sư tên Hồ Ngôn, là bạn tốt của Tô Triều Văn, cho nên khi xảy ra tai nạn anh cũng được thông báo.
Trên giường bệnh, Tô Triều Văn đang phải đeo ống thở, nhìn bọn họ, thấy bọn họ đi đến yết ớt cười. mang hô hấp mặt nạ bảo hộ tô Triều Văn nửa mở con mắt, nhìn thấy bọn họ đi đến, suy yếu cười một chút.
Tô Đồng Đồng cố nén nước mắt nhưng thấy Tô Triều Văn như thế cô không nhịn được liền rơi nước mắt.
Tô Triều Văn vừa thấy cô khóc, yếu ớt nâng tay lên gọi cô tới.
Tô Đồng Đồng đi qua nắm tay anh ta. Bà Tô cũng tiến đến nắm lấy tau còn lại, miệng không ngừng nói:
""Đứa nhỏ này, sao con lại bất cẩn như thế, bố mẹ có mỗi đứa con trai, nếu con xảy ra chuyện gì bố mẹ phải làm sao đây hả con?""
"Anh, nhất định sẽ khỏe lại, anh nhất định sẽ khỏe lại."
Tô Đồng Đồng vừa khóc, vừa nói mấy lời thương tâm an ủi.
Tô Triều Văn nắm chặt tay cô, sau đó lại nhìn về phía Hồ Ngôn, Hồ Ngôn tự nhìn thấy liền hiểu ý bạn tốt, lúc này mở miệng nói.
"Kỳ thật lúc trước, Triều Văn đã lập di chúc. Cậu ấy gọi mọi người tới hôm nay, cũng là vì muốn tôi đọc cho mọi người nghe""
Bà Tô lại bắt đầu khóc.
"Con, đứa nhỏ này, tuổi còn trẻ, lập di chúc cái gì? Con nhìn đi, con vẫn đang ở đây cơ mà?"
Tô Triều Văn:
"Mẹ, thời tiết còn có thất thường, lập di chúc phòng hờ có làm so đâu. Con thành như vậy mọi người đều khổ vì con. Con biết là mọi người tin tưởng con có thể vượt qua. Nhưng con vẫn muốn công bố di chúc, nên mẹ hãy nghe con""
Tất cả mọi người im lặng ngồi xuống.
"Căn cứ vào di chúc của Triều Văn, nếu chết, mọi bất động sản, châu báu, đồ cổ, siêu xe, quỹ từ thiện, cổ phần, đất đai, tất cả mọi thứ thuộc quyền sở hữu của Tô Triều Văn đều sẽ do Tô Đồng Đồng thừa kế""
Lời nói vừa dứt, bà Tô quát lên.
"Dựa vào cái gì? Triều Văn con điên rồi phải không!"
Trên giường bệnh Tô Triều Văn nhíu mày, tựa hồ bị lời nói của bà Tô làm kích động hét lên, ngắt lời bà Tô:
"Mẹ, xin hãy nghe con nói!. Ngoài những điều trên, Tô Triều Văn con đem 30% cổ phần Tô thị để lại cho Tô Đồng Đồng""
Lúc này ông Tô cũng không thể ngồi yên, ông bị Tô Triều Văn đang trên giường bệnh chọc tức đến đỏ cả mắt, trừng anh ta:
"Con điên rồi!""
Tác giả :
Trúc Diệp Tiểu Chu