Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 73
Kỳ Vô Quá khép vali lại, đồng thời cùng Đoạn Lệ chôn nó xuống dưới đất.
Lúc Đoạn Lệ đang chuẩn bị rời đi, Kỳ Vô Quá lại kéo tay hắn lại, dùng con mắt vô cùng chân thành nhìn hắn, hỏi một câu: “Anh còn tiếp được không?"
“…"
Đoạn Lệ im lặng một lát, hỏi: “Còn muốn đào chỗ nào?"
Kỳ Vô Quá chỉ sang miếng đất không có cỏ dại mọc bên cạnh, nói: “Phiền anh rồi."
Trải qua hai giờ bận rộn, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ đã đào được mấy vali hành lý hoặc balo nằm dưới phần sân hóng gió.
Đáng tiếc vì đất ven hồ quá mức ẩm ướt, các món đồ trong vali hay balo khác đều bị phân hủy gần hết, không có giá trị như sổ tay hay di động.
Điều duy nhất có thể xác định là, những phượt thủ đi tới chỗ này dường như đều ở lại một thời gian, sau đó cứ vậy mà biến mất, sống không thấy người chết không thấy xác.
Chỉ để lại những vali hoặc balo này, chứng minh bọn họ đã từng tồn tại.
Lúc Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ quay về nhà trọ, thay nhau tắm xong thì đã đến giờ cơm. Thời gian hoạt động trong trọ đều cố định, đã tới thời điểm tương ứng thì nhất định phải đi ăn cơm.
Bữa trưa hôm nay vô cùng đơn giản, chỉ có cơm rang.
Cơm chiên đã được chia đều, mỗi người một bát lớn.
Sử Mạnh Huy gần như bị kiểu chia mỗi người một phần này kích thích, bởi vì nếu như mọi người cùng nhau ăn, đồ ăn sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng nếu phàm là đụng tới chuyện chia phần ăn, đồ ăn của ông ta chắc chắn sẽ gặp sự cố.
Bát canh trước đó là như thế, mà mắt cá sáng nay cũng thế.
Sử Mạnh Huy dùng đũa cẩn thận đảo bát cơm, khiến cho bát cơm vốn gọn gàng trở nên lộn xộn.
Những người khác cũng tỏ ra thông cảm, dù sao hai lần ăn cơm trước không được vui vẻ, ở không gian quỷ vực như thế này, chuyện dính đến an nguy tính mạng cũng không thèm kiêng kỵ nghi lễ ăn cơm nữa.
Sự thật chứng minh, sự cẩn thận của ông ta cũng không phải là vô ích, Sử Mạnh Huy nhanh chóng có thu hoạch.
Hắn trực tiếp ném thứ gì đó lấy được từ trong bát cơm rang lên bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Lần này đồ vật bên trong vẫn còn ổn, ít nhất không ảnh hưởng đến khẩu vị người ăn.
Kỳ Vô Quá đưa mắt nhìn, nói: “Chậc, càng ngày càng quá đáng, trước đó là khiến người ta không muốn ăn, lần này là muốn khiến người ta mất mạng."
Thứ Sử Mạnh Huy ném lên bàn là nửa mảnh dao cạo râu.
Năng lực liên tưởng của Mã San San rất mạnh, cô bèn nói thẳng: “Lưỡi dao này sẽ không liên quan tới chuyện sáng nay giúp việc cắt cổ tay đấy chứ?"
Sử Mạnh Huy không hề trả lời, tiếp tục đào bới bát cơm rang tìm kiếm, sau một lát, ông ta đào được món đồ có thể trả lời cho câu hỏi của Mã San San.
Đó là nửa miếng dao lam còn lại, bên trên còn dính vết máu màu nâu.
Sử Mạnh Huy chau mày, đẩy bát cơm sang một bên, hoàn toàn không muốn ăn nữa.
Kỳ Vô Quá thấy thế, đứng phắt dậy đi thực hiện nghĩa vụ của một giúp việc lâm thời.
Cậu đi tới sau bếp, thấy Tiểu Đặng vẫn đang cắm mặt ăn đồ ăn.
Tiểu Đặng lần này càng thêm lộ liễu, trực tiếp ghé vào bếp lò bốc cơm rang trong bát tô ăn.
“Ồ, anh Đặng đang ăn à." Kỳ Vô Quá đứng trước cửa ra vào thăm hỏi một chút.
Tiểu Đặng quay đầu nói: “Không ăn thì phí."
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Anh có thói quen tốt đấy, là như vậy, trong bát cơm của khách có mảnh dao lam, giờ đang rất tức giận."
Tiểu Đặng nghe xong, biểu tình vẫn thẫn thờ như trước, nói: “Có thể là do lúc xử lý Tiểu Lý không cẩn thận để rơi vào, cậu giải thích với khách giúp tôi."
Anh ta nói xong liền tiếp tục quay lại ăn đồ ăn trong bát, không thèm để ý Kỳ Vô Quá nữa.
Lúc Kỳ Vô Quá quay trở lại phòng ăn, chúng người chơi đều nhìn chằm chằm vào cậu.
Cậu nhún vai một cái, sau đó ngồi về chỗ của mình: “Vì suy nghĩ cho khẩu vị của các người, nên tốt nhất là đừng biết thì hơn."
“…"
Mọi người trở nên trầm mặc, Kỳ Vô Quá nhìn một vòng, lại hỏi: “Anh Sử đâu?"
Phó Hàm nói: “Anh ta bảo không thấy ngon miệng nên quay về phòng rồi."
Ăn cơm trưa xong, những người chơi còn lại đều quay về phòng.
Kỳ Vô Quá lại đang ở phòng khách chờ Thập Nhất, Đoạn Lệ tất nhiên cũng ở lại cùng cậu.
Lúc ngồi chờ ở phòng khách, hai người lôi sổ tay lẫn di động đào được dưới sàn gỗ tìm kiếm qua một lượt. Kỳ Vô Quá phụ trách xem di động, Đoạn Lệ thì đang xem sổ ghi chép.
Qua khoảng thời gian sạc điện bằng với giờ ăn cơm, điện thoại di động đã có thể miễn cưỡng mở máy.
Điện thoại di động mang phong cách điển hình của thiếu nữ, từ hình nền đến các loại ảnh chụp trong album, hoàn toàn không giống người trầm mặc ít nói lạnh lùng như giúp việc Tiểu Lý.
Từ dấu vết còn lưu lại trên di động, có thể thấy Tiểu Lý rất thích cosplay, dường như còn từng là một blogger.
Hai người Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ tổng hợp thông tin lấy được từ trong di động lẫn sổ ghi chép, đại thể chắp vá ra được giả thiết nhân vật của Tiểu Lý.
Trước khi Tiểu Lý tới thôn Thiên Đường thì đã từng là một blogger, thường xuyên phát livestream câu fan. Nghề này thu hút được rất nhiều người hâm mộ, cũng phát sinh rất nhiều cạnh tranh.
Sau khi Tiểu Lý bước chân vào con đường làm blogger, tâm tính cũng từ từ phát sinh biến hóa, biến thành vì để câu like câu thưởng cho livestream mà không chừa thủ đoạn nào.
Đồng thời cô còn duy trì mối quan hệ “yêu đương" với mấy người fan nam giàu có, thật ra những người gọi là bạn trai này đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu Lý vì vậy cũng không hề có gánh nặng trong lòng, cho dù bất kỳ “bạn trai" nào biến mất, cô cũng sẽ không đi hỏi thăm tung tích của đối phương.
Mãi cho đến một ngày nào đó, cô gặp được một người chân thành nói thích cô.
Trong sổ tay lẫn di động của Tiểu Lý đều không đề cập đến tên người đó, chỉ đặt một biệt danh là X.
Cách cô làm quen với X cũng không khác với những “bạn trai" khác là bao, từ thả quà thưởng cho đến chat riêng lại đến gặp mặt, lại đến “hẹn hò".
Mãi cho tới một ngày nào đó, X cầu hôn với cô, Tiểu Lý sợ tới mức điếng hồn, cô cảm thấy mình vẫn còn trẻ, chưa hề cân nhắc tới chuyện sẽ kết hôn.
Kết hôn xong cô sẽ không thể bước chân vào cái nghề hái ra tiền này nữa, vậy nên Tiểu Lý lựa chọn từ chối, đồng thời nói chia tay.
Tiểu Lý nhanh chóng ném X ra sau đầu, đồng thời lại trải qua cuộc sống bình yên như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mãi cho tới một ngày, cha mẹ X tìm tới cửa, Tiểu Lý mới biết X đã tự sát.
Gia cảnh nhà X thuộc loại bình thường, căn bản không phải phú nhị đại gì cả. Hắn đem toàn bộ tiền lương tích cóp mấy năm nay để tặng cho Tiểu Lý, thậm chí còn vay lãi cao của đám xã hội đen.
Cuối cùng Tiểu Lý từ chối, biến thành cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà.
Tiểu Lý chật vật tránh về quê nhà, cha mẹ X lại cắn riết không buông phát chuyện này lên mạng, Tiểu Lý bị người ta vạch trần, sự việc càng bị náo loạn thành chuyện lớn.
Không ít cư dân mạng nhao nhao đòi Tiểu Lý trả tiền lại, hoặc phải chịu trách nhiệm phụng dưỡng cho cha mẹ X.
Lại sau đó, Tiểu Lý đi tới thôn Thiên Đường.
Câu nói cuối cùng ghi chép trong sổ là: Hi vọng trốn tới đây rồi, họ sẽ không tìm được nữa.
Kỳ Vô Quá khép sổ tay lại đặt lên mặt bàn, nói: “Xem ra đây là lý do Tiểu Lý sám hối."
Đoạn Lệ nói: “Tiểu Lý sám hối chưa chắc đã là vì nguyên nhân gốc."
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Từ thông tin cô ta để lại thì thấy không phải do cảm thấy mình có lỗi nên mới đến thôn Thiên Đường, mà là vì tránh né, chuẩn bị chờ ổn thỏa rồi quay về."
Trong khoảng thời gian chờ đợi này, thái độ của cô lại có chuyển biến, tự nhận mình nghiệp chướng nặng nề.
Vậy rốt cuộc nhà trọ này có ma lực gì, mới có thể biến Tiểu Lý thành dáng vẻ như hôm qua.
Chí ít từ biểu hiện trong buổi sám hối, có thể thấy cô vô cùng thành tâm.
Kỳ Vô Quá còn chưa nghĩ ra kết quả đã nghe thấy tiếng máy kéo từ bên ngoài truyền đến, hẳn là Thập Nhất vừa trở về.
Kỳ Vô Quá lập tức đứng dậy, ra cửa nghênh đón.
Thập Nhất thấy Kỳ Vô Quá đứng dưới tầng làm ra dáng đang bảo vệ căn trọ của mình, vẻ mặt có chút cứng ngắc lại càng thêm thẫn thờ.
“Ông chủ về rồi à?"
Thập Nhất ngừng một chút, nặng nề đáp một tiếng: “Ừ."
Kỳ Vô Quá thấy anh ta dường như không muốn để ý mình liền trực tiếp chắn luôn đường đi của đối phương: “Thật ra tôi chờ anh ở đây là vì có chuyện muốn nhờ."
“Nói."
“Nghĩa vụ cùng quyền lợi là phải giúp đỡ lẫn nhau." Kỳ Vô Quá cười nhẹ, “Nếu bây giờ tôi đã tạm thời xem như giúp việc trong trọ, làm toàn bộ công việc dọn dẹp quét tước, vậy có phải cũng nên được hưởng quyền lợi của giúp việc không? Ví dụ như tự do đi vào thôn?"
Thập Nhất nhìn sang, ánh mắt không quá thân thiện. Kỳ Vô Quá vẫn duy trì nụ cười, thân thiết mà kiên định nhìn lại.
Có lẽ là Thập Nhất không tìm được lỗ hổng nào trong câu nói đầy logic của Kỳ Vô Quá, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Được, nhưng cậu không phải công nhân chính thức, chỉ được phép ở trên tầng hai."
Nói xong những lời này, Thập Nhất vội vàng quay người rời đi, nhìn sao cũng thấy anh ta như đang chạy trối chết.
Kỳ Vô Quá còn bơm thêm một câu: “Vậy có thể cho tôi mượn xe trong kho được không? Với lại tôi không giỏi tìm đường lắm, cho tôi mang bạn theo đi, bằng không lạc đường không về được đâu!"
Thập Nhất vẫn không dừng chân, chỉ bỏ lại câu cuối cùng: “Tùy cậu."
Kỳ Vô Quá xoay người, đảo mắt nhìn Đoạn Lệ, nói: “Quả nhiên trở thành giúp việc lâm thời là một con đường qua cửa, thoạt trông nguy hiểm nhưng lại rất nhiều đặc quyền."
Đoạn Lệ thản nhiên đứng xem Kỳ Vô Quá làm sao khiêu chiến điểm mấu chốt của NPC, càng phát hiện thái độ của Kỳ Vô Quá đối với không gian quỷ vực đã thay đổi.
Nếu trước đó là thái độ được chăng hay chớ thuận theo tự nhiên, thì hiện tại đã xuất hiện mấy phần công kích.
Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ cứ nhìn mình, cũng không thèm nói chuyện, tưởng rằng bộ dáng vô lại ban nãy của mình đã dọa sợ đối phương.
Cậu nói: “Thông tin có ích trong trò chơi này quá ít, nếu không dùng biện pháp ép cung NPC sẽ rất khó để lấy được thông tin hữu dụng."
Đoạn Lệ gật gật đầu, nói: “Cách của cậu rất đúng."
Kỳ Vô Quá đi tới, nhấc tay đặt lên bả vai Đoạn Lệ: “Tri kỷ à, chờ đi ra ngoài rồi chúng ta đi uống chén rượu đi."
Đoạn Lệ liếc mắt nhìn cánh tay Kỳ Vô Quá, khóe môi hơi câu lên.
Sau đó hai người kề vai sát cánh nhau bước ra khỏi trọ.
Mục tiêu đầu tiên của Kỳ Vô Quá là chiếc máy kéo Thập Nhất vừa mới đỗ ngay trước cửa.
Cậu luôn cảm thấy hàng hóa ban nãy Thập Nhất vận chuyển là Tiểu Lý, hơn nữa trước đó khi bọn họ lên núi, ngồi trong xe có thể thấy tóc người lẫn trong rơm rạ, chứng tỏ suy đoán này càng đúng.
Lúc Đoạn Lệ đang chuẩn bị rời đi, Kỳ Vô Quá lại kéo tay hắn lại, dùng con mắt vô cùng chân thành nhìn hắn, hỏi một câu: “Anh còn tiếp được không?"
“…"
Đoạn Lệ im lặng một lát, hỏi: “Còn muốn đào chỗ nào?"
Kỳ Vô Quá chỉ sang miếng đất không có cỏ dại mọc bên cạnh, nói: “Phiền anh rồi."
Trải qua hai giờ bận rộn, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ đã đào được mấy vali hành lý hoặc balo nằm dưới phần sân hóng gió.
Đáng tiếc vì đất ven hồ quá mức ẩm ướt, các món đồ trong vali hay balo khác đều bị phân hủy gần hết, không có giá trị như sổ tay hay di động.
Điều duy nhất có thể xác định là, những phượt thủ đi tới chỗ này dường như đều ở lại một thời gian, sau đó cứ vậy mà biến mất, sống không thấy người chết không thấy xác.
Chỉ để lại những vali hoặc balo này, chứng minh bọn họ đã từng tồn tại.
Lúc Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ quay về nhà trọ, thay nhau tắm xong thì đã đến giờ cơm. Thời gian hoạt động trong trọ đều cố định, đã tới thời điểm tương ứng thì nhất định phải đi ăn cơm.
Bữa trưa hôm nay vô cùng đơn giản, chỉ có cơm rang.
Cơm chiên đã được chia đều, mỗi người một bát lớn.
Sử Mạnh Huy gần như bị kiểu chia mỗi người một phần này kích thích, bởi vì nếu như mọi người cùng nhau ăn, đồ ăn sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng nếu phàm là đụng tới chuyện chia phần ăn, đồ ăn của ông ta chắc chắn sẽ gặp sự cố.
Bát canh trước đó là như thế, mà mắt cá sáng nay cũng thế.
Sử Mạnh Huy dùng đũa cẩn thận đảo bát cơm, khiến cho bát cơm vốn gọn gàng trở nên lộn xộn.
Những người khác cũng tỏ ra thông cảm, dù sao hai lần ăn cơm trước không được vui vẻ, ở không gian quỷ vực như thế này, chuyện dính đến an nguy tính mạng cũng không thèm kiêng kỵ nghi lễ ăn cơm nữa.
Sự thật chứng minh, sự cẩn thận của ông ta cũng không phải là vô ích, Sử Mạnh Huy nhanh chóng có thu hoạch.
Hắn trực tiếp ném thứ gì đó lấy được từ trong bát cơm rang lên bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Lần này đồ vật bên trong vẫn còn ổn, ít nhất không ảnh hưởng đến khẩu vị người ăn.
Kỳ Vô Quá đưa mắt nhìn, nói: “Chậc, càng ngày càng quá đáng, trước đó là khiến người ta không muốn ăn, lần này là muốn khiến người ta mất mạng."
Thứ Sử Mạnh Huy ném lên bàn là nửa mảnh dao cạo râu.
Năng lực liên tưởng của Mã San San rất mạnh, cô bèn nói thẳng: “Lưỡi dao này sẽ không liên quan tới chuyện sáng nay giúp việc cắt cổ tay đấy chứ?"
Sử Mạnh Huy không hề trả lời, tiếp tục đào bới bát cơm rang tìm kiếm, sau một lát, ông ta đào được món đồ có thể trả lời cho câu hỏi của Mã San San.
Đó là nửa miếng dao lam còn lại, bên trên còn dính vết máu màu nâu.
Sử Mạnh Huy chau mày, đẩy bát cơm sang một bên, hoàn toàn không muốn ăn nữa.
Kỳ Vô Quá thấy thế, đứng phắt dậy đi thực hiện nghĩa vụ của một giúp việc lâm thời.
Cậu đi tới sau bếp, thấy Tiểu Đặng vẫn đang cắm mặt ăn đồ ăn.
Tiểu Đặng lần này càng thêm lộ liễu, trực tiếp ghé vào bếp lò bốc cơm rang trong bát tô ăn.
“Ồ, anh Đặng đang ăn à." Kỳ Vô Quá đứng trước cửa ra vào thăm hỏi một chút.
Tiểu Đặng quay đầu nói: “Không ăn thì phí."
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Anh có thói quen tốt đấy, là như vậy, trong bát cơm của khách có mảnh dao lam, giờ đang rất tức giận."
Tiểu Đặng nghe xong, biểu tình vẫn thẫn thờ như trước, nói: “Có thể là do lúc xử lý Tiểu Lý không cẩn thận để rơi vào, cậu giải thích với khách giúp tôi."
Anh ta nói xong liền tiếp tục quay lại ăn đồ ăn trong bát, không thèm để ý Kỳ Vô Quá nữa.
Lúc Kỳ Vô Quá quay trở lại phòng ăn, chúng người chơi đều nhìn chằm chằm vào cậu.
Cậu nhún vai một cái, sau đó ngồi về chỗ của mình: “Vì suy nghĩ cho khẩu vị của các người, nên tốt nhất là đừng biết thì hơn."
“…"
Mọi người trở nên trầm mặc, Kỳ Vô Quá nhìn một vòng, lại hỏi: “Anh Sử đâu?"
Phó Hàm nói: “Anh ta bảo không thấy ngon miệng nên quay về phòng rồi."
Ăn cơm trưa xong, những người chơi còn lại đều quay về phòng.
Kỳ Vô Quá lại đang ở phòng khách chờ Thập Nhất, Đoạn Lệ tất nhiên cũng ở lại cùng cậu.
Lúc ngồi chờ ở phòng khách, hai người lôi sổ tay lẫn di động đào được dưới sàn gỗ tìm kiếm qua một lượt. Kỳ Vô Quá phụ trách xem di động, Đoạn Lệ thì đang xem sổ ghi chép.
Qua khoảng thời gian sạc điện bằng với giờ ăn cơm, điện thoại di động đã có thể miễn cưỡng mở máy.
Điện thoại di động mang phong cách điển hình của thiếu nữ, từ hình nền đến các loại ảnh chụp trong album, hoàn toàn không giống người trầm mặc ít nói lạnh lùng như giúp việc Tiểu Lý.
Từ dấu vết còn lưu lại trên di động, có thể thấy Tiểu Lý rất thích cosplay, dường như còn từng là một blogger.
Hai người Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ tổng hợp thông tin lấy được từ trong di động lẫn sổ ghi chép, đại thể chắp vá ra được giả thiết nhân vật của Tiểu Lý.
Trước khi Tiểu Lý tới thôn Thiên Đường thì đã từng là một blogger, thường xuyên phát livestream câu fan. Nghề này thu hút được rất nhiều người hâm mộ, cũng phát sinh rất nhiều cạnh tranh.
Sau khi Tiểu Lý bước chân vào con đường làm blogger, tâm tính cũng từ từ phát sinh biến hóa, biến thành vì để câu like câu thưởng cho livestream mà không chừa thủ đoạn nào.
Đồng thời cô còn duy trì mối quan hệ “yêu đương" với mấy người fan nam giàu có, thật ra những người gọi là bạn trai này đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu Lý vì vậy cũng không hề có gánh nặng trong lòng, cho dù bất kỳ “bạn trai" nào biến mất, cô cũng sẽ không đi hỏi thăm tung tích của đối phương.
Mãi cho đến một ngày nào đó, cô gặp được một người chân thành nói thích cô.
Trong sổ tay lẫn di động của Tiểu Lý đều không đề cập đến tên người đó, chỉ đặt một biệt danh là X.
Cách cô làm quen với X cũng không khác với những “bạn trai" khác là bao, từ thả quà thưởng cho đến chat riêng lại đến gặp mặt, lại đến “hẹn hò".
Mãi cho tới một ngày nào đó, X cầu hôn với cô, Tiểu Lý sợ tới mức điếng hồn, cô cảm thấy mình vẫn còn trẻ, chưa hề cân nhắc tới chuyện sẽ kết hôn.
Kết hôn xong cô sẽ không thể bước chân vào cái nghề hái ra tiền này nữa, vậy nên Tiểu Lý lựa chọn từ chối, đồng thời nói chia tay.
Tiểu Lý nhanh chóng ném X ra sau đầu, đồng thời lại trải qua cuộc sống bình yên như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mãi cho tới một ngày, cha mẹ X tìm tới cửa, Tiểu Lý mới biết X đã tự sát.
Gia cảnh nhà X thuộc loại bình thường, căn bản không phải phú nhị đại gì cả. Hắn đem toàn bộ tiền lương tích cóp mấy năm nay để tặng cho Tiểu Lý, thậm chí còn vay lãi cao của đám xã hội đen.
Cuối cùng Tiểu Lý từ chối, biến thành cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà.
Tiểu Lý chật vật tránh về quê nhà, cha mẹ X lại cắn riết không buông phát chuyện này lên mạng, Tiểu Lý bị người ta vạch trần, sự việc càng bị náo loạn thành chuyện lớn.
Không ít cư dân mạng nhao nhao đòi Tiểu Lý trả tiền lại, hoặc phải chịu trách nhiệm phụng dưỡng cho cha mẹ X.
Lại sau đó, Tiểu Lý đi tới thôn Thiên Đường.
Câu nói cuối cùng ghi chép trong sổ là: Hi vọng trốn tới đây rồi, họ sẽ không tìm được nữa.
Kỳ Vô Quá khép sổ tay lại đặt lên mặt bàn, nói: “Xem ra đây là lý do Tiểu Lý sám hối."
Đoạn Lệ nói: “Tiểu Lý sám hối chưa chắc đã là vì nguyên nhân gốc."
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Từ thông tin cô ta để lại thì thấy không phải do cảm thấy mình có lỗi nên mới đến thôn Thiên Đường, mà là vì tránh né, chuẩn bị chờ ổn thỏa rồi quay về."
Trong khoảng thời gian chờ đợi này, thái độ của cô lại có chuyển biến, tự nhận mình nghiệp chướng nặng nề.
Vậy rốt cuộc nhà trọ này có ma lực gì, mới có thể biến Tiểu Lý thành dáng vẻ như hôm qua.
Chí ít từ biểu hiện trong buổi sám hối, có thể thấy cô vô cùng thành tâm.
Kỳ Vô Quá còn chưa nghĩ ra kết quả đã nghe thấy tiếng máy kéo từ bên ngoài truyền đến, hẳn là Thập Nhất vừa trở về.
Kỳ Vô Quá lập tức đứng dậy, ra cửa nghênh đón.
Thập Nhất thấy Kỳ Vô Quá đứng dưới tầng làm ra dáng đang bảo vệ căn trọ của mình, vẻ mặt có chút cứng ngắc lại càng thêm thẫn thờ.
“Ông chủ về rồi à?"
Thập Nhất ngừng một chút, nặng nề đáp một tiếng: “Ừ."
Kỳ Vô Quá thấy anh ta dường như không muốn để ý mình liền trực tiếp chắn luôn đường đi của đối phương: “Thật ra tôi chờ anh ở đây là vì có chuyện muốn nhờ."
“Nói."
“Nghĩa vụ cùng quyền lợi là phải giúp đỡ lẫn nhau." Kỳ Vô Quá cười nhẹ, “Nếu bây giờ tôi đã tạm thời xem như giúp việc trong trọ, làm toàn bộ công việc dọn dẹp quét tước, vậy có phải cũng nên được hưởng quyền lợi của giúp việc không? Ví dụ như tự do đi vào thôn?"
Thập Nhất nhìn sang, ánh mắt không quá thân thiện. Kỳ Vô Quá vẫn duy trì nụ cười, thân thiết mà kiên định nhìn lại.
Có lẽ là Thập Nhất không tìm được lỗ hổng nào trong câu nói đầy logic của Kỳ Vô Quá, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Được, nhưng cậu không phải công nhân chính thức, chỉ được phép ở trên tầng hai."
Nói xong những lời này, Thập Nhất vội vàng quay người rời đi, nhìn sao cũng thấy anh ta như đang chạy trối chết.
Kỳ Vô Quá còn bơm thêm một câu: “Vậy có thể cho tôi mượn xe trong kho được không? Với lại tôi không giỏi tìm đường lắm, cho tôi mang bạn theo đi, bằng không lạc đường không về được đâu!"
Thập Nhất vẫn không dừng chân, chỉ bỏ lại câu cuối cùng: “Tùy cậu."
Kỳ Vô Quá xoay người, đảo mắt nhìn Đoạn Lệ, nói: “Quả nhiên trở thành giúp việc lâm thời là một con đường qua cửa, thoạt trông nguy hiểm nhưng lại rất nhiều đặc quyền."
Đoạn Lệ thản nhiên đứng xem Kỳ Vô Quá làm sao khiêu chiến điểm mấu chốt của NPC, càng phát hiện thái độ của Kỳ Vô Quá đối với không gian quỷ vực đã thay đổi.
Nếu trước đó là thái độ được chăng hay chớ thuận theo tự nhiên, thì hiện tại đã xuất hiện mấy phần công kích.
Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ cứ nhìn mình, cũng không thèm nói chuyện, tưởng rằng bộ dáng vô lại ban nãy của mình đã dọa sợ đối phương.
Cậu nói: “Thông tin có ích trong trò chơi này quá ít, nếu không dùng biện pháp ép cung NPC sẽ rất khó để lấy được thông tin hữu dụng."
Đoạn Lệ gật gật đầu, nói: “Cách của cậu rất đúng."
Kỳ Vô Quá đi tới, nhấc tay đặt lên bả vai Đoạn Lệ: “Tri kỷ à, chờ đi ra ngoài rồi chúng ta đi uống chén rượu đi."
Đoạn Lệ liếc mắt nhìn cánh tay Kỳ Vô Quá, khóe môi hơi câu lên.
Sau đó hai người kề vai sát cánh nhau bước ra khỏi trọ.
Mục tiêu đầu tiên của Kỳ Vô Quá là chiếc máy kéo Thập Nhất vừa mới đỗ ngay trước cửa.
Cậu luôn cảm thấy hàng hóa ban nãy Thập Nhất vận chuyển là Tiểu Lý, hơn nữa trước đó khi bọn họ lên núi, ngồi trong xe có thể thấy tóc người lẫn trong rơm rạ, chứng tỏ suy đoán này càng đúng.
Tác giả :
Miêu Bát Tiên Sinh