Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 61
Vị trí của nhà chính Đoạn gia quả nhiên không ở thành thị xa hoa như lời Đoạn Lệ nói.
Sau khi Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ xuống máy bay, hai người lên thẳng xe đón sẵn, ước chừng ba tiếng sau mới tới địa phận nhà họ Đoạn.
Đây là một tòa nhà trang nghiêm không chỉnh sửa núi non xung quanh nhiều, trừ những con đường cái nằm giữa rặng núi ra, mấy thứ còn lại đều không có dấu vết nhúng tay của con người.
Kỳ Vô Quá được ngắm con đường đèo vòng quanh núi y hệt như trong sách, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Tôi có cảm giác như lạc vào vùng đất tu tiên hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài vậy."
Đoạn Lệ nói: “Thật ra nhà chính là nơi phần lớn đệ tử của Đoạn gia tu hành, nói ra cũng không kém là bao."
Xe dừng lại ở cổng ngoài, Đoạn Lệ nói: “Tiếp theo phải đi bộ vào."
Hai người xuống xe vào cửa, điều khiến Kỳ Vô Quá cảm thấy bất ngờ chính là, căn nhà to lớn thoạt trông thanh lãnh vậy mà rất náo nhiệt.
Đoạn Lệ dẫn Kỳ Vô Quá đi dọc theo hành lang vào bên trong, đi ngang qua một cái sân rất lớn, trong sân có mười mấy thiếu niên đang học.
“Đây là đám tiểu bối Đoạn gia, trưa nay là khóa tu thân của chúng." Đoạn Lệ giới thiệu.
Kỳ Vô Quá thấy những thiếu niên đó chỉ vừa mới mười mấy tuổi, mặc bộ quần áo cộc tay luyện tập võ nghệ.
Cậu coi như đã biết thân hình hoàn mỹ của Đoạn Lệ là từ đâu tới, chắc chắn không tránh khỏi quan hệ với những năm tháng ngày ngày tu hành rèn luyện.
“Thú vị thật đấy, tự nhiên giúp tôi mở mang tầm mắt hẳn."
Bước chân của Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá còn chưa dừng lại, tiếp tục đi dọc theo hành lang vào bên trong.
Đợi đến khi bóng dáng hai người đi xa, những thiếu niên vốn mang bộ mặt nghiêm túc đứng trên sân lập tức thay đổi hoàn toàn.
Tất cả bọn họ dài cổ nhìn ngóng về phía Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá biến mất.
Thiên sư ngồi trên cao giảng bài cũng biết bây giờ những thiếu niên này không thể tĩnh tâm được, bèn khoát tay nói: “Nghỉ mấy phút đi."
Tiếng nói vừa dứt, những đứa trẻ kia cứ như ong vỡ tổ tràn sang bên hành lang ngó nghiêng, vừa nhìn vừa bàn tán sôi nổi.
“Chúng ta có nhìn nhầm không, người vừa rồi là tổ thúc công?"
“Đúng rồi đúng rồi, cậu không nhìn nhầm đâu, ngài ấy vậy mà đưa người ngoài về nhà! Đáng sợ quá!"
“Trời đất ơi, tớ phải mách cho cha biết, trước đây ông ấy kết luận người như tổ thúc công chắc chắn phạm vào mệnh thiên sát cô tinh, cô đơn cả đời."
“Cậu nói mò gì đấy, mệnh thiên sát cô tinh là bị động cô độc, tổ thúc công còn lâu mới qua lại với loại phàm nhân như chúng ta."
*********
Bước qua một cánh cửa, người xuất hiện nơi này vẫn mặc bộ quần áo thời cổ, chỉ là màu sắc trên đó sậm hơn một chút so với những thiếu niên ngoài kia, là màu xám đậm.
Mọi người nhìn thấy Đoạn Lệ cũng chắp tay chào hỏi: “Tiểu thúc công."
Đoạn Lệ chỉ khẽ gật đầu, sau đó đi thẳng vào trong.
Chờ tới khi tiến vào phần giữa của căn đại trạch, Kỳ Vô Quá mới nhìn ra chút đầu mối. Đoạn gia dường như là một gia tộc vô cùng có truyền thống, còn bối phận của Đoạn Lệ thì rất cao.
Người có bối phận càng cao thì càng ở trung tâm của nhà, từ cách mọi người gọi Đoạn Lệ là tổ thúc công đến tiểu thúc công rồi cuối cùng là tiểu thúc thúc cũng có thể thấy được.
Ở nơi trung tâm, phần lớn người gọi Đoạn Lệ là tiểu thúc đều là người nhà họ Đoạn. Còn những người khác có quần áo không giống với người Đoạn gia, hơn nữa gọi Đoạn Lệ là tiền bối Đoạn chứ không phải tiểu thúc.
Đoạn Lệ giới thiệu những người này là người từ phái khác đến Đoạn gia học hỏi, nhân tiện làm ít chuyện vặt trong nhà.
“Tiền bối Đoạn, có cần đưa cậu ta sang viện cho khách phía bên kia không?"
Đoạn Lệ nói: “Không cần, cậu ta ở trong phòng của tôi, phiền các cậu sửa sang lại phòng ngủ cạnh bên một chút."
Sau khi Đoạn Lệ đưa Kỳ Vô Quá rời đi, hai người kia đánh mắt nhìn nhau cả hồi lâu rồi nói: “Chúng ta có cần thông báo chuyện này cho gia chủ Đoạn gia không?"
Kệ cho việc Đoạn Lệ mang bạn đến nhà tổ Đoạn gia đã gây biết bao chấn động, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ đã bước vào đình viện thanh u nằm chính giữa tòa nhà.
Gian phòng bên cạnh còn chưa được quét dọn lại, Đoạn Lệ bèn bảo Kỳ Vô Quá trước tiên vào phòng hắn nghỉ ngơi một lát.
Bên trong gian phòng của Đoạn Lệ được trang trí bằng những món đồ cổ xưa, trên đó ngập tràn hơi thở của thời gian.
Kỳ Vô Quá cầm lên sờ sờ, líu lưỡi nói: “Đây là gỗ sưa đúng không, sang thật đấy."
Đoạn Lệ nâng tay pha trà cho cậu, động tác thuần thục điêu luyện, trông khá là đẹp mắt.
“Đồ dùng mà thôi."
Kỳ Vô Quá nhìn hắn một cái, nói: “Lúc tôi nhìn thấy anh đứng trong thành phố xa hoa hiện đại đã có cảm giác không hợp lắm, quả nhiên nơi này mới hợp với anh nhất."
Đoạn Lệ đặt trà xuống trước mặt Kỳ Vô Quá, nói: “Tôi ít khi ra ngoài, cho nên cậu mới cảm thấy như vậy."
Kỳ Vô Quá đang chuẩn bị nói gì đó, Đoạn Lệ lại đột nhiên cởi nút áo sơ mi xắn ống tay lên, đặt tay lên bàn.
Hắn nâng tay chỉ vào đó, thời gian đếm ngược lập tức hiện ra.
Kỳ Vô Quá vừa nhìn, lông mày đã nhíu lại: “Sao thời gian lại lộn xộn như vậy, bây giờ mới được bao lâu mà anh sắp phải vào màn nữa rồi?"
Đoạn Lệ nói: “Cậu có muốn vào chung với tôi không? Lần này, và cả lần sau nữa."
Kỳ Vô Quá kinh ngạc nhìn Đoạn Lệ, con ngươi đối phương rất sâu, trên mặt cũng không có biểu hiện gì.
Nhưng khi nhìn vào nó, không hiểu vì sao trong lòng Kỳ Vô Quá lại không thể chống lại được.
“Được."
Đoạn Lệ nghe vậy, ánh mắt sáng rực lên, nói: “Vậy chúng ta làm công tác chuẩn bị đi."
Kỳ Vô Quá ngẩn ngơ: “Hả? Nhanh vậy à?"
Đoạn Lệ gật đầu: “Năng lượng trong không gian quỷ vực không nhỏ, muốn vi phạm quy tắc trò chơi, trở thành đồng đội của nhau, chỉ dùng bùa là không thể."
Động tới lĩnh vực chuyên nghiệp của Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá trước giờ đều là hắn nói gì thì gật đầu làm nấy.
Tỷ như chuyện này.
“Vậy tôi phải làm sao?"
Đoạn Lệ nói: “Tôi cần dùng cách nào đó trói chặt linh hồn của chúng ta lại, như vậy thì khi nào tiến vào không gian quỷ vực sẽ có thể tiến hành hình thức tổ đội."
“Được."
“Tôi cần cậu phối hợp." Đoạn Lệ bổ sung.
“Đương nhiên rồi."
Đoạn Lệ chỉ vào trong phòng, nơi phía sau cái bình phong: “Lên giường cởi áo ra."
Kỳ Vô Quá: “Hả? Anh nói gì?"
Trong đôi mắt của Đoạn Lệ ánh lên ý cười, hắn lặp lại lần nữa: “Lên giường, cởi áo, nằm úp sấp xuống."
Kỳ Vô Quá nghĩ, cả hai đều là đàn ông, cũng đã từng ngủ trên một chiếc giường, chẳng qua chỉ là lên giường cởi quần áo mà thôi, không phải chuyện gì lớn.
Nghĩ tới đây, cậu đứng dậy đi vào gian trong.
Bình phong ngăn gian phòng rất phù hợp với khí chất của hắn, tranh thủy mặc cực kỳ thanh lãnh, bên trên chỉ vẽ một mảnh rừng trúc xanh, ngoài ra không còn gì khác.
Kỳ Vô Quá cởi áo mình xuống, sau đó nằm sấp trên giường.
Đoạn Lệ vẫn chưa tiến vào, Kỳ Vô Quá có thể thông qua âm thanh vang lên bên ngoài mà đoán được đối phương hẳn là đang chuẩn bị dụng cụ.
Ngay khi Kỳ Vô Quá cảm thấy có chút buồn ngủ, cậu cảm giác có người ngồi xuống.
Kỳ Vô Quá mở mắt ra hỏi: “Tiếp theo phải làm gì?"
Đoạn Lệ nói: “Cậu lớn gan thật đấy, không hỏi rõ làm gì mà đã cởi áo leo lên giường."
Kỳ Vô Quá cười nói: “Chuyện của nhân sĩ chuyên nghiệp, hỏi nhiều quá mất vui."
“Ồ?" Âm điệu của Đoạn Lệ hơi nâng lên, nghe như có hàm ý khác, “Cởi nút quần ngoài ra."
Kỳ Vô Quá đang mặc một cái quần jean, cậu nâng tay cởi ra, sau khi liên kết tất cả những điều này lại, cậu nhanh chóng nhận ra điều Đoạn Lệ định làm.
“Anh chuẩn bị hạ chú lên bớt phía sau, không, Tỏa Hồn Trận của tôi à?"
Đoạn Lệ nói: “Ừ, có thể sẽ hơi đau."
Kỳ Vô Quá vừa nghe đã chống tay bò dậy, thấy trên chiếc ghế bên giường bày một bộ ngân châm lớn nhỏ khác nhau, ngoài ra còn có một đĩa đựng chu sa.
Cậu liếc một cái đã đoán được ngay: “Anh định vẽ trận pháp trói buộc lên người tôi phải không?"
Đoạn Lệ gật đầu: “Đúng vậy, phương pháp này ổn thỏa nhất."
Kỳ Vô Quá sờ sờ cằm, chau mày hỏi: “Trận pháp trói buộc này hẳn là song hướng, thế anh phải làm sao?"
Khóe môi Đoạn Lệ câu lên, sau đó cởi ra từng chiếc cúc áo.
Chẳng biết từ khi nào, ở chỗ ngực hắn đã xuất hiện một mảng phù văn màu đỏ sậm.
Kỳ Vô Quá không hiểu tác dụng của mấy phù văn huyền học này, chỉ có thể nhìn ra phù văn kia như xiềng xích, diện tích không lớn lắm, nằm trên cơ thể đối phương lại tạo ra một loại mỹ cảm kỳ lạ.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao anh xăm trên ngực, còn tôi lại xăm sau hông?"
Đoạn Lệ giải thích: “Tình huống của cậu khác với tôi, Tỏa Hồn Trận cổ quái này vốn dùng để khắc chế hồn phách của cậu, xăm ở nơi khác sợ sẽ làm Tỏa Hồn Trận phản kích."
“Được rồi."
Kỳ Vô Quá lại lần nữa nằm sấp xuống, Đoạn Lệ có lý do có chứng cứ, nghe vô cùng thuyết phục. Nếu đã đồng ý làm đồng đội với hắn, Kỳ Vô Quá sẽ không đổi ý nữa.
Dù sao hiện tại coi như cậu đã thổ lộ tình cảm bạn bè thân thiết với Đoạn Lệ, cùng nhau tiến vào quỷ vực còn có thể chăm sóc cho nhau, cũng không cần phải lo lắng cho bạn mình gặp nguy hiểm ở nơi xa lạ.
Kỳ Vô Quá hơi kéo quần xuống, để lộ hoàn toàn phần sau lưng.
Phía trên rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, cậu cũng không thể cảm giác được động tác của đối phương.
Ngay lúc Kỳ Vô Quá đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên cảm thấy phần xương cụt của mình mát lạnh.
Hẳn là ngón tay của Đoạn Lệ chạm vào vết bớt nơi eo cậu, Kỳ Vô Quá chôn mặt xuống gối, tầm mắt bị chặn không thấy được phía sau, làn da bỗng nhiên mẫn cảm hẳn lên.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay của đối phương đụng chạm làn da mình, ngón tay của Đoạn Lệ hơi thô ráp, nhiệt độ lại khá thấp, từng chỗ hắn lướt qua đều khiến Kỳ Vô Quá sởn hết gai ốc.
Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy nơi sống lưng hơi hơi tê rần.
Sự việc tiếp theo còn lâu mới đơn giản như vậy, ngay khi cậu vừa mới thích ứng được với đầu ngón tay lạnh lẽo trượt trên cơ thể, lại thấy ngón tay Đoạn Lệ rời đi.
Kỳ Vô Quá đang định ngồi dậy hỏi thăm tình huống thì bàn tay của Đoạn Lệ lại nhẹ nhàng đè lưng cậu xuống.
“Đừng nhúc nhích."
Sau đó, Kỳ Vô Quá bỗng cảm thấy có hơi thở ấm áp thổi qua làn da hông, đây là hơi thở của Đoạn Lệ, có thể đoán rằng hắn đang ghé sát vào nhìn cái bớt phía sau cậu.
Rốt cuộc Kỳ Vô Quá nhịn không nổi mà mở miệng hỏi: “Khó làm lắm à?"
Đoạn Lệ nói: “Tôi phải nhìn cho rõ trận pháp hoàn chỉnh mới biết mình nên vẽ trận pháp trói buộc từ đâu."
Hắn dừng lại một lát, nói: “Tôi vốn nghĩ những phần khác của trận pháp chỉ là không nổi bật thôi, nào ngờ không nhìn thấy chúng."
“Trận pháp hoàn chỉnh à?"
Nghe đến đó, trong lòng Kỳ Vô Quá hơi động, đây là một loại trực giác.
Trực giác nói cho cậu biết, chiếc khuyên tai không dưng xuất hiện có liên quan đến Tỏa Hồn Trận này.
Vừa hay có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, Kỳ Vô Quá không do dự nữa, nâng tay tháo chiếc khuyên trên tai trái xuống.
************
Lảm nhảm: Tư tưởng của bạn nhỏ Kỳ trong sáng thế này là không được rồi nhé =))))
Sau khi Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ xuống máy bay, hai người lên thẳng xe đón sẵn, ước chừng ba tiếng sau mới tới địa phận nhà họ Đoạn.
Đây là một tòa nhà trang nghiêm không chỉnh sửa núi non xung quanh nhiều, trừ những con đường cái nằm giữa rặng núi ra, mấy thứ còn lại đều không có dấu vết nhúng tay của con người.
Kỳ Vô Quá được ngắm con đường đèo vòng quanh núi y hệt như trong sách, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Tôi có cảm giác như lạc vào vùng đất tu tiên hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài vậy."
Đoạn Lệ nói: “Thật ra nhà chính là nơi phần lớn đệ tử của Đoạn gia tu hành, nói ra cũng không kém là bao."
Xe dừng lại ở cổng ngoài, Đoạn Lệ nói: “Tiếp theo phải đi bộ vào."
Hai người xuống xe vào cửa, điều khiến Kỳ Vô Quá cảm thấy bất ngờ chính là, căn nhà to lớn thoạt trông thanh lãnh vậy mà rất náo nhiệt.
Đoạn Lệ dẫn Kỳ Vô Quá đi dọc theo hành lang vào bên trong, đi ngang qua một cái sân rất lớn, trong sân có mười mấy thiếu niên đang học.
“Đây là đám tiểu bối Đoạn gia, trưa nay là khóa tu thân của chúng." Đoạn Lệ giới thiệu.
Kỳ Vô Quá thấy những thiếu niên đó chỉ vừa mới mười mấy tuổi, mặc bộ quần áo cộc tay luyện tập võ nghệ.
Cậu coi như đã biết thân hình hoàn mỹ của Đoạn Lệ là từ đâu tới, chắc chắn không tránh khỏi quan hệ với những năm tháng ngày ngày tu hành rèn luyện.
“Thú vị thật đấy, tự nhiên giúp tôi mở mang tầm mắt hẳn."
Bước chân của Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá còn chưa dừng lại, tiếp tục đi dọc theo hành lang vào bên trong.
Đợi đến khi bóng dáng hai người đi xa, những thiếu niên vốn mang bộ mặt nghiêm túc đứng trên sân lập tức thay đổi hoàn toàn.
Tất cả bọn họ dài cổ nhìn ngóng về phía Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá biến mất.
Thiên sư ngồi trên cao giảng bài cũng biết bây giờ những thiếu niên này không thể tĩnh tâm được, bèn khoát tay nói: “Nghỉ mấy phút đi."
Tiếng nói vừa dứt, những đứa trẻ kia cứ như ong vỡ tổ tràn sang bên hành lang ngó nghiêng, vừa nhìn vừa bàn tán sôi nổi.
“Chúng ta có nhìn nhầm không, người vừa rồi là tổ thúc công?"
“Đúng rồi đúng rồi, cậu không nhìn nhầm đâu, ngài ấy vậy mà đưa người ngoài về nhà! Đáng sợ quá!"
“Trời đất ơi, tớ phải mách cho cha biết, trước đây ông ấy kết luận người như tổ thúc công chắc chắn phạm vào mệnh thiên sát cô tinh, cô đơn cả đời."
“Cậu nói mò gì đấy, mệnh thiên sát cô tinh là bị động cô độc, tổ thúc công còn lâu mới qua lại với loại phàm nhân như chúng ta."
*********
Bước qua một cánh cửa, người xuất hiện nơi này vẫn mặc bộ quần áo thời cổ, chỉ là màu sắc trên đó sậm hơn một chút so với những thiếu niên ngoài kia, là màu xám đậm.
Mọi người nhìn thấy Đoạn Lệ cũng chắp tay chào hỏi: “Tiểu thúc công."
Đoạn Lệ chỉ khẽ gật đầu, sau đó đi thẳng vào trong.
Chờ tới khi tiến vào phần giữa của căn đại trạch, Kỳ Vô Quá mới nhìn ra chút đầu mối. Đoạn gia dường như là một gia tộc vô cùng có truyền thống, còn bối phận của Đoạn Lệ thì rất cao.
Người có bối phận càng cao thì càng ở trung tâm của nhà, từ cách mọi người gọi Đoạn Lệ là tổ thúc công đến tiểu thúc công rồi cuối cùng là tiểu thúc thúc cũng có thể thấy được.
Ở nơi trung tâm, phần lớn người gọi Đoạn Lệ là tiểu thúc đều là người nhà họ Đoạn. Còn những người khác có quần áo không giống với người Đoạn gia, hơn nữa gọi Đoạn Lệ là tiền bối Đoạn chứ không phải tiểu thúc.
Đoạn Lệ giới thiệu những người này là người từ phái khác đến Đoạn gia học hỏi, nhân tiện làm ít chuyện vặt trong nhà.
“Tiền bối Đoạn, có cần đưa cậu ta sang viện cho khách phía bên kia không?"
Đoạn Lệ nói: “Không cần, cậu ta ở trong phòng của tôi, phiền các cậu sửa sang lại phòng ngủ cạnh bên một chút."
Sau khi Đoạn Lệ đưa Kỳ Vô Quá rời đi, hai người kia đánh mắt nhìn nhau cả hồi lâu rồi nói: “Chúng ta có cần thông báo chuyện này cho gia chủ Đoạn gia không?"
Kệ cho việc Đoạn Lệ mang bạn đến nhà tổ Đoạn gia đã gây biết bao chấn động, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ đã bước vào đình viện thanh u nằm chính giữa tòa nhà.
Gian phòng bên cạnh còn chưa được quét dọn lại, Đoạn Lệ bèn bảo Kỳ Vô Quá trước tiên vào phòng hắn nghỉ ngơi một lát.
Bên trong gian phòng của Đoạn Lệ được trang trí bằng những món đồ cổ xưa, trên đó ngập tràn hơi thở của thời gian.
Kỳ Vô Quá cầm lên sờ sờ, líu lưỡi nói: “Đây là gỗ sưa đúng không, sang thật đấy."
Đoạn Lệ nâng tay pha trà cho cậu, động tác thuần thục điêu luyện, trông khá là đẹp mắt.
“Đồ dùng mà thôi."
Kỳ Vô Quá nhìn hắn một cái, nói: “Lúc tôi nhìn thấy anh đứng trong thành phố xa hoa hiện đại đã có cảm giác không hợp lắm, quả nhiên nơi này mới hợp với anh nhất."
Đoạn Lệ đặt trà xuống trước mặt Kỳ Vô Quá, nói: “Tôi ít khi ra ngoài, cho nên cậu mới cảm thấy như vậy."
Kỳ Vô Quá đang chuẩn bị nói gì đó, Đoạn Lệ lại đột nhiên cởi nút áo sơ mi xắn ống tay lên, đặt tay lên bàn.
Hắn nâng tay chỉ vào đó, thời gian đếm ngược lập tức hiện ra.
Kỳ Vô Quá vừa nhìn, lông mày đã nhíu lại: “Sao thời gian lại lộn xộn như vậy, bây giờ mới được bao lâu mà anh sắp phải vào màn nữa rồi?"
Đoạn Lệ nói: “Cậu có muốn vào chung với tôi không? Lần này, và cả lần sau nữa."
Kỳ Vô Quá kinh ngạc nhìn Đoạn Lệ, con ngươi đối phương rất sâu, trên mặt cũng không có biểu hiện gì.
Nhưng khi nhìn vào nó, không hiểu vì sao trong lòng Kỳ Vô Quá lại không thể chống lại được.
“Được."
Đoạn Lệ nghe vậy, ánh mắt sáng rực lên, nói: “Vậy chúng ta làm công tác chuẩn bị đi."
Kỳ Vô Quá ngẩn ngơ: “Hả? Nhanh vậy à?"
Đoạn Lệ gật đầu: “Năng lượng trong không gian quỷ vực không nhỏ, muốn vi phạm quy tắc trò chơi, trở thành đồng đội của nhau, chỉ dùng bùa là không thể."
Động tới lĩnh vực chuyên nghiệp của Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá trước giờ đều là hắn nói gì thì gật đầu làm nấy.
Tỷ như chuyện này.
“Vậy tôi phải làm sao?"
Đoạn Lệ nói: “Tôi cần dùng cách nào đó trói chặt linh hồn của chúng ta lại, như vậy thì khi nào tiến vào không gian quỷ vực sẽ có thể tiến hành hình thức tổ đội."
“Được."
“Tôi cần cậu phối hợp." Đoạn Lệ bổ sung.
“Đương nhiên rồi."
Đoạn Lệ chỉ vào trong phòng, nơi phía sau cái bình phong: “Lên giường cởi áo ra."
Kỳ Vô Quá: “Hả? Anh nói gì?"
Trong đôi mắt của Đoạn Lệ ánh lên ý cười, hắn lặp lại lần nữa: “Lên giường, cởi áo, nằm úp sấp xuống."
Kỳ Vô Quá nghĩ, cả hai đều là đàn ông, cũng đã từng ngủ trên một chiếc giường, chẳng qua chỉ là lên giường cởi quần áo mà thôi, không phải chuyện gì lớn.
Nghĩ tới đây, cậu đứng dậy đi vào gian trong.
Bình phong ngăn gian phòng rất phù hợp với khí chất của hắn, tranh thủy mặc cực kỳ thanh lãnh, bên trên chỉ vẽ một mảnh rừng trúc xanh, ngoài ra không còn gì khác.
Kỳ Vô Quá cởi áo mình xuống, sau đó nằm sấp trên giường.
Đoạn Lệ vẫn chưa tiến vào, Kỳ Vô Quá có thể thông qua âm thanh vang lên bên ngoài mà đoán được đối phương hẳn là đang chuẩn bị dụng cụ.
Ngay khi Kỳ Vô Quá cảm thấy có chút buồn ngủ, cậu cảm giác có người ngồi xuống.
Kỳ Vô Quá mở mắt ra hỏi: “Tiếp theo phải làm gì?"
Đoạn Lệ nói: “Cậu lớn gan thật đấy, không hỏi rõ làm gì mà đã cởi áo leo lên giường."
Kỳ Vô Quá cười nói: “Chuyện của nhân sĩ chuyên nghiệp, hỏi nhiều quá mất vui."
“Ồ?" Âm điệu của Đoạn Lệ hơi nâng lên, nghe như có hàm ý khác, “Cởi nút quần ngoài ra."
Kỳ Vô Quá đang mặc một cái quần jean, cậu nâng tay cởi ra, sau khi liên kết tất cả những điều này lại, cậu nhanh chóng nhận ra điều Đoạn Lệ định làm.
“Anh chuẩn bị hạ chú lên bớt phía sau, không, Tỏa Hồn Trận của tôi à?"
Đoạn Lệ nói: “Ừ, có thể sẽ hơi đau."
Kỳ Vô Quá vừa nghe đã chống tay bò dậy, thấy trên chiếc ghế bên giường bày một bộ ngân châm lớn nhỏ khác nhau, ngoài ra còn có một đĩa đựng chu sa.
Cậu liếc một cái đã đoán được ngay: “Anh định vẽ trận pháp trói buộc lên người tôi phải không?"
Đoạn Lệ gật đầu: “Đúng vậy, phương pháp này ổn thỏa nhất."
Kỳ Vô Quá sờ sờ cằm, chau mày hỏi: “Trận pháp trói buộc này hẳn là song hướng, thế anh phải làm sao?"
Khóe môi Đoạn Lệ câu lên, sau đó cởi ra từng chiếc cúc áo.
Chẳng biết từ khi nào, ở chỗ ngực hắn đã xuất hiện một mảng phù văn màu đỏ sậm.
Kỳ Vô Quá không hiểu tác dụng của mấy phù văn huyền học này, chỉ có thể nhìn ra phù văn kia như xiềng xích, diện tích không lớn lắm, nằm trên cơ thể đối phương lại tạo ra một loại mỹ cảm kỳ lạ.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao anh xăm trên ngực, còn tôi lại xăm sau hông?"
Đoạn Lệ giải thích: “Tình huống của cậu khác với tôi, Tỏa Hồn Trận cổ quái này vốn dùng để khắc chế hồn phách của cậu, xăm ở nơi khác sợ sẽ làm Tỏa Hồn Trận phản kích."
“Được rồi."
Kỳ Vô Quá lại lần nữa nằm sấp xuống, Đoạn Lệ có lý do có chứng cứ, nghe vô cùng thuyết phục. Nếu đã đồng ý làm đồng đội với hắn, Kỳ Vô Quá sẽ không đổi ý nữa.
Dù sao hiện tại coi như cậu đã thổ lộ tình cảm bạn bè thân thiết với Đoạn Lệ, cùng nhau tiến vào quỷ vực còn có thể chăm sóc cho nhau, cũng không cần phải lo lắng cho bạn mình gặp nguy hiểm ở nơi xa lạ.
Kỳ Vô Quá hơi kéo quần xuống, để lộ hoàn toàn phần sau lưng.
Phía trên rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, cậu cũng không thể cảm giác được động tác của đối phương.
Ngay lúc Kỳ Vô Quá đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên cảm thấy phần xương cụt của mình mát lạnh.
Hẳn là ngón tay của Đoạn Lệ chạm vào vết bớt nơi eo cậu, Kỳ Vô Quá chôn mặt xuống gối, tầm mắt bị chặn không thấy được phía sau, làn da bỗng nhiên mẫn cảm hẳn lên.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay của đối phương đụng chạm làn da mình, ngón tay của Đoạn Lệ hơi thô ráp, nhiệt độ lại khá thấp, từng chỗ hắn lướt qua đều khiến Kỳ Vô Quá sởn hết gai ốc.
Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy nơi sống lưng hơi hơi tê rần.
Sự việc tiếp theo còn lâu mới đơn giản như vậy, ngay khi cậu vừa mới thích ứng được với đầu ngón tay lạnh lẽo trượt trên cơ thể, lại thấy ngón tay Đoạn Lệ rời đi.
Kỳ Vô Quá đang định ngồi dậy hỏi thăm tình huống thì bàn tay của Đoạn Lệ lại nhẹ nhàng đè lưng cậu xuống.
“Đừng nhúc nhích."
Sau đó, Kỳ Vô Quá bỗng cảm thấy có hơi thở ấm áp thổi qua làn da hông, đây là hơi thở của Đoạn Lệ, có thể đoán rằng hắn đang ghé sát vào nhìn cái bớt phía sau cậu.
Rốt cuộc Kỳ Vô Quá nhịn không nổi mà mở miệng hỏi: “Khó làm lắm à?"
Đoạn Lệ nói: “Tôi phải nhìn cho rõ trận pháp hoàn chỉnh mới biết mình nên vẽ trận pháp trói buộc từ đâu."
Hắn dừng lại một lát, nói: “Tôi vốn nghĩ những phần khác của trận pháp chỉ là không nổi bật thôi, nào ngờ không nhìn thấy chúng."
“Trận pháp hoàn chỉnh à?"
Nghe đến đó, trong lòng Kỳ Vô Quá hơi động, đây là một loại trực giác.
Trực giác nói cho cậu biết, chiếc khuyên tai không dưng xuất hiện có liên quan đến Tỏa Hồn Trận này.
Vừa hay có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, Kỳ Vô Quá không do dự nữa, nâng tay tháo chiếc khuyên trên tai trái xuống.
************
Lảm nhảm: Tư tưởng của bạn nhỏ Kỳ trong sáng thế này là không được rồi nhé =))))
Tác giả :
Miêu Bát Tiên Sinh