Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại
Chương 4: Bàn luận sủng vật
Thư Lan từ từ uống ngụm nước, Tiêu Thịnh Vũ cao hứng vì cậu mà nâng cốc. Thư Lan không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm úp sấp, động đậy một chút cũng đụng đến vết thương, còn có bộ vị kia đau đến không thốt nên lời, nhưng so với đó thì tâm lại càng đau hơn.
Cậu một chút cũng không thèm nhìn Tiêu Thịnh Vũ, cậu có chút nghĩ, so với dáng vẻ ôn nhu hiện giờ của Tiêu Thịnh Vũ thì cậu vẫn tình nguyện không ai bên cạnh vào thời điểm mình sốt cao tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Còn nhớ lúc đó Tiêu Thịnh Vũ đem cậu nhấn nhoài trên bàn rồi dùng dây lưng không ngừng quất cậu, mấy lần da tróc thịt bong, nút gài của dây lưng khảm sâu trong da thịt, Thư Lan đau đớn hét toáng lên, liên tục run cầm cập, bụng cũng bị góc bàn cà vào xanh tím một mảng, cuối cùng quần áo cũng chưa cởi hết liền trực tiếp bị ném lên giường, Tiêu Thịnh Vũ lúc ấy thực sự giận điên lên, giống như muốn liều mạng dồn cậu vào chỗ chết, vô luận Thư Lan giải thích thế nào, xin tha ra sao, Tiêu Thịnh Vũ cũng không nghe, anh căn bản chưa từng tin tưởng cậu! Tiêu Thịnh Vũ chỉ dựa vào phần băng ghi hình kia liền định tội cậu! Đánh nát tất cả tưởng niệm cậu đối với Tiêu Thịnh Vũ!
Thư Lan thật sự đau lòng, tình cảm hai người vừa mới bắtđầu tiến triển tốt thì khả năng chưa gì đã thấy trước kết cục đổ vỡ, chưa gì mà cậu đã phải chịu oan uổng, nhưng hiện tại cậu đã không có ý định lại muốn biện giải cho mình, Tiêu Thịnh Vũ nói gì thì cứ cho là vậy đi, cậu đối với anh đã không còn ôm bất kỳ mong đợi nào nữa.
Đến khi thuốc giảm đau hết tác dụng, Thư Lan đau muốn chết, liền không muốn nhìn người ngốc hề hề vẫn luôn ngồi gần đó nhìn cậu chằm chằm, vì vậy liền đem mặt vùi vào trong gối, chờ Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy được mặt Thư Lan có gì đó không đúng, trên tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.
“Thư Lan em làm sao vậy? Nơi nào đau?" Tiêu Thịnh Vũ sợ hãi, không ngừng rung chuông gọi bác sĩ lại đây.
Tiêu Thịnh Vũ đem mặt Thư Lan lật lại, Thư Lan đầu đầy mồ hôi lạnh, đôi môi vì đau mà run lên, tâm Tiêu Thịnh Vũ nháy mắt liền nhéo thành một đoàn.
Bác sĩ vén chăn cùng quần áo khinh bạc lên, vết thương không có rạn nứt, “Tiêu tiên sinh, vết thương đau là chuyện bình thường, thuốc giảm đau dùng dư không tốt, chỉ có thể nhịn." Nếu như thực sự quá đau không nhịn được lại nghĩ đến những biện pháp khác, nói chung có thể dùng nhưng tốt nhất cũng nên hạn chế sử dụng tới." Bác sĩ biết mình không thể giúp gì hơn, nên lúc Tiêu Thịnh Vũ nhìn chằm chằm cũng biết điều mà lặng lẽ rời khỏi.
Tiêu Thịnh Vũ nhìn mấy chỗ vết thương liền hiểu, đau lòng hối hận không biết như thế nào cho phải, “Xin lỗi… Xin lỗi bảo bối." Tiêu Thịnh Vũ hôn nhẹ lên mặt Thư Lan, Thư Lan một mặt hoảng sợ tách ra, lại như lảng tránh rắn rết mãnh thú.
Tiêu Thịnh Vũ lập tức cứng đơ tại chỗ, há miệng, biểu tình khổ sở như muốn khóc lên, Thư Lan đem mặt chuyển hướng một bên khác, không nhìn anh nữa. (công quá gian, quá nguy hiểm, còn bày đặt tỏ ra vô hại nữa >.<)
Tiêu Thịnh Vũ sờ sờ bàn tay lộ ra ngoài của Thư Lan, Thư Lan rút tay về, Tiêu Thịnh Vũ liền giúp cậu đem góc chăn nhét thật tốt, quay người đi ra ngoài.
Tiêu Thịnh Vũ không hề rời đi, an vị ở ngoài cửa, cửa mở ra một khoảng, có thể nghe thấy Thư Lan vì đau mà rên rỉ lên tiếng, nhẹ nhàng, đè nén, như một con thú nhỏ bất lực nén đau đớn, chỉ có thể một mình nha nha bi thương khóc.
Mình con mẹ nó chính là tên khốn kiếp, Tiêu Thịnh Vũ không ngừng chửi bản thân, giống như làm như thế có thể giảm bớt đau đớn của Thư Lan. Nhưng ít nhất Thư Lan còn có thể cùng anh sinh khí, có thể chán ghét anh, có thể nhìn kỹ anh, có thể lên tiếng nói chuyện, dù cho sau đó những lời Thư Lan nói làm cho anh khó có thể chịu đựng, anh vẫn như trước cảm thấy vui mừng, anh đã làm chuyện sai lầm nên lần này ông trời cho anh cơ hội, anh nhất định phải bù đắp thật tốt cho Thư Lan.
Trong lúc trầm trầm ngủ nửa tỉnh nửa mê Thư Lan cảm giác có nam nhân nhẹ nhàng hôn hôn khóe miệng, chóp mũi cậu, cậu liền khó nhịn đem mặt chôn sâu xuống gối, người kia giống như nở nụ cười, đem mặt cậu lật lại cho thông khí.
Thư Lan cảm giác được thân thể rất nóng rất không thoải mái, toàn thân đều đau, cậu không dám động, chỉ có thể hừ hừ.
Tiêu Thịnh Vũ canh đến nửa đêm đột nhiên nghe thấy Thư Lan nói mớ rằng cậu khó chịu, anh cuống quít sờ trán Thư Lan, nóng đến kinh người, Tiêu Thịnh Vũ vội vàng gọi bác sĩ tới xem, Thư Lan buổi tối bắt đầu hôn mê sốt cao không giảm, hơi hơi hạ xuống một chút liền nóng lại, liên tục nhiều lần, Tiêu Thịnh Vũ vẫn luôn không ngừng dùng khăn ướt lau mặt cho cậu, đổi túi chườm nước đá, Thư Lan mơ hồ bên trong ngại túi chườm nước đá ẩm ướt vô cùng không thoải mái, không muốn gối muốn đem túi chườm nước đá đẩy ra, thời điểm bàn tay giơ lên do cử động mạnh mà động tới vết thương, nhất thời đau mà kêu lên, Tiêu Thịnh Vũ kinh hoảng giúp Thư Lan bắt tay thu về, chờ Tiêu Thịnh Vũ đầu đầy mồ hôi đem góc chăn nhét thật tốt, phát hiện Thư Lan khóc, nhỏ giọng đè nén nghẹn ngào, lòng Tiêu Thịnh Vũ siết chặt, đôi mắt nhìn Thư Lan thoáng lên tia ôn nhu, Tiêu Thịnh Vũ đem túi chườm nước đá lấy ra, một buổi tối đều dùng khăn mặt nguội lạnh đắp cho cậu.(Thương vợ quá nha:]]])
Thư Lan gần sáng mới giảm sốt, liền ngủ, mắt Tiêu Thịnh Vũ đầy tơ máu, cả đêm đều cam tâm tình nguyện thủ cạnh chăm sóc Thư Lần, hận không thể sau đó đem Thư Lần thắt trên dây lưng mang theo bên người, muốn dằn vặt anh sao cũng được.
Tiêu Thịnh Vũ dựa vào ghế vẫn không thể ngủ, cứ hai phút liền bị điện thoại đánh thức, liền vội vàng đem điện thoại lên nghe, nhìn sang chắc chắn Thư Lan vẫn ngủ yên giấc, liền đi ra ngoài.
Trình Thạc hỏi Tiêu Thịnh Vũ sẽ đối với Thư Lan bây giờ làm sao, Tiêu Thịnh Vũ nhất định phải giúp Thư Lan rửa sạch hiềm nghi, liền vội vã chạy về.
Tiêu Thịnh Vũ nói vốn người trong đoạn băng ghi lại trên camera theo dõi không phải là Thư Lan, anh ra lệnh tìm ra người trên đoạn băng, Trình Thạc đối với lời giải thích của Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy rất kỳ quái, nếu Tiêu Thịnh Vũ có tâm bảo vệ Thư Lan như vậy hắn sẽ tận lực đi làm, coi như có kẻ lớn lên giống Thư Lan đi.
Tìm ra người đó, rồi mang về, tôi nhất định thưởng lớn cho đám huynh đệ phía dưới, Tiêu Thịnh Vũ nói như vậy.
Trong phòng bệnh cao cấp tràn ngập không khí trong lành.
“Uống cái này nhiều một chút, mới vừa làm xong, không có chết được đâu." Tiêu Thịnh Vũ cầm ống hút hướng phía Thư Lan, phía dưới là cái cốc, nước chanh tươi mới, thịt quả phiêu nát vàng óng, rất mê người.
Thư Lan ngoại trừ trên lưng có vết sẹo mới vừa khép, lại bị xé rách có chút lợi hại, cần phải chăm sóc tốt, bác sĩ yêu cầu chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng dễ tiêu hóa, cho nên Tiêu Thịnh Vũ liền biến đổi đủ trò để uy Thư Lan ăn, mỗi lần đều bày những trò không giống nhau, Thư Lan cái gì cũng ăn, không kén chọn, cũng phối hợp trị liệu, lại chỉ có bất đồng là không cùng Tiêu Thịnh Vũ nói chuyện, cũng không để ý đến phòng bệnh cao cấp.
Tiêu Thịnh Vũ ngược lại đã rất thỏa mãn, một lòng chỉ muốn đem Thư Lan gầy gò đến mức chỉ còn đầu khớp xương tẩm bổ lên, đến lúc nuôi mập, chờ vết thương cậu lành muốn trả thù thế nào cũng đều được. (ông chồng khẩu thị tâm phi nhất năm đây mờ, dễ j dám tổn thương vợ:v)
Thư Lan chậm rãi quay đầu, uống nhiều rồi không nhịn được lại đi toilet, cậu không nghĩ uống nữa, thật không muốn đem tình cảnh khuất nhục phải úp sấp đi vệ sinh bày trước mặt Tiêu Thịnh Vũ lần thứ hai.
“Nước chanh chứa Vitamin C, hơn nữa anh có bỏ đường, uống rất ngon." Tiêu Thịnh Vũ giúp Thư Lan vén lọn tóc hơi dài rũ trước trán ra sau tai, ôn thanh nói, “Giúp phân lỏng."
“Tôi buồn ngủ." Thư Lan nhìn thấy Tiêu Thịnh Vũ liền cảm thấy không dễ chịu.
Tiêu Thịnh Vũ thở dài, vuốt tóc sau gáy Thư Lan, chậm rãi nói: “Thư Lan xin lỗi… Văn kiện kia anh đã kêu người điều tra rõ ràng, ngày đó là anh sai, chờ vết thương em lành rồi, đánh anh thế nào cũng được… Sau đó anh sẽ không tái phạm lần nữa."
Thư Lan bất động, cũng không né tránh tay Tiêu Thịnh Vũ.
“Xin lỗi oan uổng em quá… đừng giận anh nữa…" Tiêu Thịnh Vũ đem đầu nhẹ nhàng gác lên vai Thư Lan, Thư Lan lần đầu tiên nghe Tiêu Thịnh Vũ dùng ngữ khí khổ sở như vậy nói chuyện.
“Tiêu Thịnh Vũ… Anh căn bản là chưa từng tin tưởng tôi."
“Sẽ không…" bả vai Thư Lan một chút thịt cũng không có, không khỏi khiến Tiêu Thịnh Vũ thoáng đau lòng.
“Anh có từng xem tôi là người của anh bao giờ sao?" Thư Lan khó khăn nói, chính mình đem hết thảy đều cho Tiêu Thịnh Vũ, nhưng Tiêu Thịnh Vũ lần nào cũng khiến cậu đau lòng.
Tiêu Thịnh Vũ nghe Thư Lan chất vấn như thế,anh quả thực vừa giận vừa sợ: “Anh làm sao lại không coi em là người của mình! Không làm người yêu của anh thì làm cái gì! Anh còn vì em mà phát điên…"
“Anh chính là coi tôi thành sủng vật! Cao hứng thì gọi tới, mất hứng chẳng quan tâm đá bay một cái ra ngoài!" viền mắt Thư Lan ửng hồng, âm thanh bén nhọn “Nếu như anh có chút lương tâm cắn rứt thì tôi hiện tại đã không nằm ở đây!"
Tiêu Thịnh Vũ sắc mặt trắng bệch, anh biết Thư Lan nói đúng, anh trước kia từng cho rằng Thư Lan là sủng vật của riêng mình,anh có thể sủng cậu yêu cậu, mà cũng tuyệt đối không cho phép sủng vật ngỗ nghịch với mình, nếu sai thì phải giáo huấn, nhưng nào có người nào bởi vì sủng vật mà sắp phát điên bao giờ…
Cậu một chút cũng không thèm nhìn Tiêu Thịnh Vũ, cậu có chút nghĩ, so với dáng vẻ ôn nhu hiện giờ của Tiêu Thịnh Vũ thì cậu vẫn tình nguyện không ai bên cạnh vào thời điểm mình sốt cao tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Còn nhớ lúc đó Tiêu Thịnh Vũ đem cậu nhấn nhoài trên bàn rồi dùng dây lưng không ngừng quất cậu, mấy lần da tróc thịt bong, nút gài của dây lưng khảm sâu trong da thịt, Thư Lan đau đớn hét toáng lên, liên tục run cầm cập, bụng cũng bị góc bàn cà vào xanh tím một mảng, cuối cùng quần áo cũng chưa cởi hết liền trực tiếp bị ném lên giường, Tiêu Thịnh Vũ lúc ấy thực sự giận điên lên, giống như muốn liều mạng dồn cậu vào chỗ chết, vô luận Thư Lan giải thích thế nào, xin tha ra sao, Tiêu Thịnh Vũ cũng không nghe, anh căn bản chưa từng tin tưởng cậu! Tiêu Thịnh Vũ chỉ dựa vào phần băng ghi hình kia liền định tội cậu! Đánh nát tất cả tưởng niệm cậu đối với Tiêu Thịnh Vũ!
Thư Lan thật sự đau lòng, tình cảm hai người vừa mới bắtđầu tiến triển tốt thì khả năng chưa gì đã thấy trước kết cục đổ vỡ, chưa gì mà cậu đã phải chịu oan uổng, nhưng hiện tại cậu đã không có ý định lại muốn biện giải cho mình, Tiêu Thịnh Vũ nói gì thì cứ cho là vậy đi, cậu đối với anh đã không còn ôm bất kỳ mong đợi nào nữa.
Đến khi thuốc giảm đau hết tác dụng, Thư Lan đau muốn chết, liền không muốn nhìn người ngốc hề hề vẫn luôn ngồi gần đó nhìn cậu chằm chằm, vì vậy liền đem mặt vùi vào trong gối, chờ Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy được mặt Thư Lan có gì đó không đúng, trên tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.
“Thư Lan em làm sao vậy? Nơi nào đau?" Tiêu Thịnh Vũ sợ hãi, không ngừng rung chuông gọi bác sĩ lại đây.
Tiêu Thịnh Vũ đem mặt Thư Lan lật lại, Thư Lan đầu đầy mồ hôi lạnh, đôi môi vì đau mà run lên, tâm Tiêu Thịnh Vũ nháy mắt liền nhéo thành một đoàn.
Bác sĩ vén chăn cùng quần áo khinh bạc lên, vết thương không có rạn nứt, “Tiêu tiên sinh, vết thương đau là chuyện bình thường, thuốc giảm đau dùng dư không tốt, chỉ có thể nhịn." Nếu như thực sự quá đau không nhịn được lại nghĩ đến những biện pháp khác, nói chung có thể dùng nhưng tốt nhất cũng nên hạn chế sử dụng tới." Bác sĩ biết mình không thể giúp gì hơn, nên lúc Tiêu Thịnh Vũ nhìn chằm chằm cũng biết điều mà lặng lẽ rời khỏi.
Tiêu Thịnh Vũ nhìn mấy chỗ vết thương liền hiểu, đau lòng hối hận không biết như thế nào cho phải, “Xin lỗi… Xin lỗi bảo bối." Tiêu Thịnh Vũ hôn nhẹ lên mặt Thư Lan, Thư Lan một mặt hoảng sợ tách ra, lại như lảng tránh rắn rết mãnh thú.
Tiêu Thịnh Vũ lập tức cứng đơ tại chỗ, há miệng, biểu tình khổ sở như muốn khóc lên, Thư Lan đem mặt chuyển hướng một bên khác, không nhìn anh nữa. (công quá gian, quá nguy hiểm, còn bày đặt tỏ ra vô hại nữa >.<)
Tiêu Thịnh Vũ sờ sờ bàn tay lộ ra ngoài của Thư Lan, Thư Lan rút tay về, Tiêu Thịnh Vũ liền giúp cậu đem góc chăn nhét thật tốt, quay người đi ra ngoài.
Tiêu Thịnh Vũ không hề rời đi, an vị ở ngoài cửa, cửa mở ra một khoảng, có thể nghe thấy Thư Lan vì đau mà rên rỉ lên tiếng, nhẹ nhàng, đè nén, như một con thú nhỏ bất lực nén đau đớn, chỉ có thể một mình nha nha bi thương khóc.
Mình con mẹ nó chính là tên khốn kiếp, Tiêu Thịnh Vũ không ngừng chửi bản thân, giống như làm như thế có thể giảm bớt đau đớn của Thư Lan. Nhưng ít nhất Thư Lan còn có thể cùng anh sinh khí, có thể chán ghét anh, có thể nhìn kỹ anh, có thể lên tiếng nói chuyện, dù cho sau đó những lời Thư Lan nói làm cho anh khó có thể chịu đựng, anh vẫn như trước cảm thấy vui mừng, anh đã làm chuyện sai lầm nên lần này ông trời cho anh cơ hội, anh nhất định phải bù đắp thật tốt cho Thư Lan.
Trong lúc trầm trầm ngủ nửa tỉnh nửa mê Thư Lan cảm giác có nam nhân nhẹ nhàng hôn hôn khóe miệng, chóp mũi cậu, cậu liền khó nhịn đem mặt chôn sâu xuống gối, người kia giống như nở nụ cười, đem mặt cậu lật lại cho thông khí.
Thư Lan cảm giác được thân thể rất nóng rất không thoải mái, toàn thân đều đau, cậu không dám động, chỉ có thể hừ hừ.
Tiêu Thịnh Vũ canh đến nửa đêm đột nhiên nghe thấy Thư Lan nói mớ rằng cậu khó chịu, anh cuống quít sờ trán Thư Lan, nóng đến kinh người, Tiêu Thịnh Vũ vội vàng gọi bác sĩ tới xem, Thư Lan buổi tối bắt đầu hôn mê sốt cao không giảm, hơi hơi hạ xuống một chút liền nóng lại, liên tục nhiều lần, Tiêu Thịnh Vũ vẫn luôn không ngừng dùng khăn ướt lau mặt cho cậu, đổi túi chườm nước đá, Thư Lan mơ hồ bên trong ngại túi chườm nước đá ẩm ướt vô cùng không thoải mái, không muốn gối muốn đem túi chườm nước đá đẩy ra, thời điểm bàn tay giơ lên do cử động mạnh mà động tới vết thương, nhất thời đau mà kêu lên, Tiêu Thịnh Vũ kinh hoảng giúp Thư Lan bắt tay thu về, chờ Tiêu Thịnh Vũ đầu đầy mồ hôi đem góc chăn nhét thật tốt, phát hiện Thư Lan khóc, nhỏ giọng đè nén nghẹn ngào, lòng Tiêu Thịnh Vũ siết chặt, đôi mắt nhìn Thư Lan thoáng lên tia ôn nhu, Tiêu Thịnh Vũ đem túi chườm nước đá lấy ra, một buổi tối đều dùng khăn mặt nguội lạnh đắp cho cậu.(Thương vợ quá nha:]]])
Thư Lan gần sáng mới giảm sốt, liền ngủ, mắt Tiêu Thịnh Vũ đầy tơ máu, cả đêm đều cam tâm tình nguyện thủ cạnh chăm sóc Thư Lần, hận không thể sau đó đem Thư Lần thắt trên dây lưng mang theo bên người, muốn dằn vặt anh sao cũng được.
Tiêu Thịnh Vũ dựa vào ghế vẫn không thể ngủ, cứ hai phút liền bị điện thoại đánh thức, liền vội vàng đem điện thoại lên nghe, nhìn sang chắc chắn Thư Lan vẫn ngủ yên giấc, liền đi ra ngoài.
Trình Thạc hỏi Tiêu Thịnh Vũ sẽ đối với Thư Lan bây giờ làm sao, Tiêu Thịnh Vũ nhất định phải giúp Thư Lan rửa sạch hiềm nghi, liền vội vã chạy về.
Tiêu Thịnh Vũ nói vốn người trong đoạn băng ghi lại trên camera theo dõi không phải là Thư Lan, anh ra lệnh tìm ra người trên đoạn băng, Trình Thạc đối với lời giải thích của Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy rất kỳ quái, nếu Tiêu Thịnh Vũ có tâm bảo vệ Thư Lan như vậy hắn sẽ tận lực đi làm, coi như có kẻ lớn lên giống Thư Lan đi.
Tìm ra người đó, rồi mang về, tôi nhất định thưởng lớn cho đám huynh đệ phía dưới, Tiêu Thịnh Vũ nói như vậy.
Trong phòng bệnh cao cấp tràn ngập không khí trong lành.
“Uống cái này nhiều một chút, mới vừa làm xong, không có chết được đâu." Tiêu Thịnh Vũ cầm ống hút hướng phía Thư Lan, phía dưới là cái cốc, nước chanh tươi mới, thịt quả phiêu nát vàng óng, rất mê người.
Thư Lan ngoại trừ trên lưng có vết sẹo mới vừa khép, lại bị xé rách có chút lợi hại, cần phải chăm sóc tốt, bác sĩ yêu cầu chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng dễ tiêu hóa, cho nên Tiêu Thịnh Vũ liền biến đổi đủ trò để uy Thư Lan ăn, mỗi lần đều bày những trò không giống nhau, Thư Lan cái gì cũng ăn, không kén chọn, cũng phối hợp trị liệu, lại chỉ có bất đồng là không cùng Tiêu Thịnh Vũ nói chuyện, cũng không để ý đến phòng bệnh cao cấp.
Tiêu Thịnh Vũ ngược lại đã rất thỏa mãn, một lòng chỉ muốn đem Thư Lan gầy gò đến mức chỉ còn đầu khớp xương tẩm bổ lên, đến lúc nuôi mập, chờ vết thương cậu lành muốn trả thù thế nào cũng đều được. (ông chồng khẩu thị tâm phi nhất năm đây mờ, dễ j dám tổn thương vợ:v)
Thư Lan chậm rãi quay đầu, uống nhiều rồi không nhịn được lại đi toilet, cậu không nghĩ uống nữa, thật không muốn đem tình cảnh khuất nhục phải úp sấp đi vệ sinh bày trước mặt Tiêu Thịnh Vũ lần thứ hai.
“Nước chanh chứa Vitamin C, hơn nữa anh có bỏ đường, uống rất ngon." Tiêu Thịnh Vũ giúp Thư Lan vén lọn tóc hơi dài rũ trước trán ra sau tai, ôn thanh nói, “Giúp phân lỏng."
“Tôi buồn ngủ." Thư Lan nhìn thấy Tiêu Thịnh Vũ liền cảm thấy không dễ chịu.
Tiêu Thịnh Vũ thở dài, vuốt tóc sau gáy Thư Lan, chậm rãi nói: “Thư Lan xin lỗi… Văn kiện kia anh đã kêu người điều tra rõ ràng, ngày đó là anh sai, chờ vết thương em lành rồi, đánh anh thế nào cũng được… Sau đó anh sẽ không tái phạm lần nữa."
Thư Lan bất động, cũng không né tránh tay Tiêu Thịnh Vũ.
“Xin lỗi oan uổng em quá… đừng giận anh nữa…" Tiêu Thịnh Vũ đem đầu nhẹ nhàng gác lên vai Thư Lan, Thư Lan lần đầu tiên nghe Tiêu Thịnh Vũ dùng ngữ khí khổ sở như vậy nói chuyện.
“Tiêu Thịnh Vũ… Anh căn bản là chưa từng tin tưởng tôi."
“Sẽ không…" bả vai Thư Lan một chút thịt cũng không có, không khỏi khiến Tiêu Thịnh Vũ thoáng đau lòng.
“Anh có từng xem tôi là người của anh bao giờ sao?" Thư Lan khó khăn nói, chính mình đem hết thảy đều cho Tiêu Thịnh Vũ, nhưng Tiêu Thịnh Vũ lần nào cũng khiến cậu đau lòng.
Tiêu Thịnh Vũ nghe Thư Lan chất vấn như thế,anh quả thực vừa giận vừa sợ: “Anh làm sao lại không coi em là người của mình! Không làm người yêu của anh thì làm cái gì! Anh còn vì em mà phát điên…"
“Anh chính là coi tôi thành sủng vật! Cao hứng thì gọi tới, mất hứng chẳng quan tâm đá bay một cái ra ngoài!" viền mắt Thư Lan ửng hồng, âm thanh bén nhọn “Nếu như anh có chút lương tâm cắn rứt thì tôi hiện tại đã không nằm ở đây!"
Tiêu Thịnh Vũ sắc mặt trắng bệch, anh biết Thư Lan nói đúng, anh trước kia từng cho rằng Thư Lan là sủng vật của riêng mình,anh có thể sủng cậu yêu cậu, mà cũng tuyệt đối không cho phép sủng vật ngỗ nghịch với mình, nếu sai thì phải giáo huấn, nhưng nào có người nào bởi vì sủng vật mà sắp phát điên bao giờ…
Tác giả :
Tứ Hỉ Thang Viên