Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại
Chương 24: Qua đêm
Chiếc xe theo sát không định cho bọn Tiêu Thịnh Vũ dễ chịu, buổi tối còn có các xe khác lưu thông trên đường nên Tiêu Thịnh Vũ không thể nào đánh liều được, chỉ có thể mau chóng chạy về hi vọng còn có người ra tiếp ứng, cảnh tượng bây giờ chẳng khác nào mèo vờn chuột, đặc biệt kẻ lái chiếc xe theo sau kia cũng rất lớn gan không sợ chết còn dùng lực tông thẳng đuôi xe anh.
Càng là vùng ngoại thành thì xe càng ít, hai chiếc xe một trước một sau dường như muốn chặn Tiêu Thịnh Vũ lại, không biết bọn chúng đang tính toán gì, dù thế nào cũng không để Tiêu Thịnh Vũ có phút nào thả lỏng, xe cứ xóc nảy như thế suốt cả đường khiến Thư Lan có cảm giác mình sắp say xe đến nơi rồi, ngược lại Thư Cách đang nằm trong tay cậu lại ngủ vô cùng ngoan khiến Thư Lan thỉnh thoảng nhìn xuống cũng yên tâm.
“Kiên trì một chút nữa thôi, đoạn đường này không tốt lắm." Tiêu Thịnh Vũ có chút hối hận ngày hôm nay không trực tiếp đưa Thư Lan về, nhưng dù sao đêm nay có thể qua đêm cùng em ấy cũng coi như là trong họa có phúc.
“Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?"
“Đây là cảnh cáo."
“Cảnh cáo?" Thư Lan nghi hoặc, có chút lo lắng.
Tiêu Thịnh Vũ nhìn thấy cậu lo lắng cho mình như thế thì trong lòng liền cảm thấy ấm áp, rất muốn hôn nhẹ cậu một cái.
“Có lẽ là công ty xích mích với anh gần đây." Tiêu Thịnh Vũ khinh thường cười nhạo, “Ai cũng thích cướp miếng thịt mỡ, kẻ nào có bản lĩnh thì mới có thể cướp miếng thịt này về miệng, nhưng đồng thời mchút bản lãnh này của kẻ đó cũng sẽ gây bất lợi với người khác."
Thư Lan nhíu nhíu mày, không nói gì.
“Khó chịu sao?" Tiêu Thịnh Vũ nhìn sắc mặt trắng bệch của Thư Lan, “Nhịn chút nữa nhé."
“Vừa rồi ăn không tiêu nên dạ dày có chút khó chịu, chẳng liên quan gì đến việc này cả."
Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy thoáng hổ thẹn, nhấn ga cố bám sát chiếc xe khác đang đi phía trước, anh không tin những kẻ kia có thể ngang nhiên trước mặt người khác giở trò bỉ ổi, may mắn là không bao lâu sau đã thấy ánh đèn pha nườm nượp trên đường.
“Đến rồi."
“Cái gì?" Ngay lúc Thư Lan còn đang mờ mịt thì mấy chiếc xe tiếp viện bên Tiêu Thịnh Vũ liền chạy theo hướng ngược lại, đâm mạnh vào chiếc xe nãy giờ bám theo anh, tiếng ma sát của kim loại phát ra nghe vô cùng chói tai.
“Bây giờ không sao rồi, nếu khó chịu thì nới lỏng dây an toàn ra chút." Tiêu Thịnh Vũ không dừng xe, tốc độ lại bắt đầu chậm lại, thở ra một hơi nhẹ nhõm, thật ra đối với anh mà nói đây chỉ là chuyện thường như cơm bữa, thế nhưng trên xe còn có cả Thư Lan và đứa nhỏ, đó có thể xem là tất cả của anh nên theo bản năng mà trở nên căng thẳng, nhưng lời nói lại tỏ ra rất thoải mái, chỉ có Tiêu Thịnh Vũ mới thực sự biết rằng anh sợ Thư Lan bị tổn thương đến thế nào.
Tiêu Thịnh Vũ liếm máu trên lưỡi đao quen rồi nhưng Thư Lan lại chưa trải qua những chuyện này, Tiêu Thịnh Vũ không hy vọng cậu mỗi lần gặp mình lại phải gặp những tình huống này.
Đây không phải lần đầu tiên Thư Lan đến biệt thự riêng của Tiêu Thịnh Vũ, ấn tượng sâu sắc nhất chính là khi bị Tiêu Thịnh Vũ giam cầm trong một căn phòng ở đây, chính vì vậy mà cậu không hề thích nơi này.
“Đừng tức giận, hôm nay là anh không tốt," Tiêu Thịnh Vũ thấy sắc mặt Thư Lan càng thêm tái nhợt, trong lòng lại càng đau đớn, “Ngày mai anh sẽ đưa em về."
Tiêu Thịnh Vũ biết Thư Lan không có ấn tượng tốt với nơi này nhưng sự việc hôm nay xảy ra quá bất ngờ chỉ có thể quyết định tạm thời ở lại đây, anh để Thư Lan và nhóc con ngủ trong phòng của mình còn mình thì ra phòng khách ngủ.
Thư Lan từ nãy giờ không nói gì cả.
Tiêu Thịnh Vũ đắng chát mà mở miệng: “Đồ của em anh vẫn để nguyên đó, chờ chút nữa anh mang cho em quần áo để thay."
“Không cần phiền phức vậy, sáng ngày mai tôi trở về ngay thôi." Thư Lan nói xong liền ôm Thư Cách vào phòng, còn không quên khóa cửa lại.
Tiêu Thịnh Vũ yên lặng đứng ở ngoài cửa, một lát sau Thư Lan mới nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh.
Thư Lan chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh lạnh lẽo, dù đắp chăn thế nào cũng không thấy ấm, ký ức lại liên tục kéo về như dòng nước lũ, nhất là nỗi bất an và sự sợ hãi không sao quên được, Thư Lan đưa tay ôm chặt bé con vào lòng, cảm thấy thoáng ghen tị với nó, quả thật làm một đứa trẻ cũng rất hạnh phúc, chẳng bao giờ phải trải qua những suy tư đau khổ của người lớn cả.
Mơ mơ màng màng Thư Lan nghe thấy tiếng khóa cửa mở, người đó nhẹ nhàng bước vào phòng, sau đó cậu cảm nhận được đệm giường khẽ lõm xuống.
Tiêu Thịnh Vũ cách lớp quần áo dựa sát vào Thư Lan, không dám ôm, thế nhưng phảng phất có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người cậu, sau đó rất cẩn thận đưa tay sờ sờ mặt Thư Lan, thật giống như quay trở lại khoảng thời gian lúc hai người còn bên nhau chứ không phải khoảnh khắc Thư Lan chết trong bệnh viện, Tiêu Thịnh Vũ nghĩ như vậy cũng rất tốt, không cần vội vàng để Thư Lan chấp nhận mình, cứ để mình tiếp tục ở cạnh chăm sóc, từ từ nuôi em ấy trắng mập là được.
Tiêu Thịnh Vũ nghĩ tới cái cảnh mình vừa hình dung mà cảm thấy vui mừng trong lòng, sau đó Thư Lan sẽ lại trở nên vui vẻ, lại cười, lại khóc, cũng biết sợ chứ không còn là một thi thể lạnh lẽo cứng ngắc mang trên mình đầy thương tích nữa, mà anh khi ấy cũng chẳng còn cảm thấy bất lực như nắm cát vàng trong tay nữa.
Thật vất vả mới tìm lại những gì quý giá đã từng đánh mất, cho dù Thư Lan chán ghét thế nào thì anh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.
Tiêu Thịnh Vũ đau lòng hôn nhẹ lên chân mày Thư Lan, rất nhẹ, cảm giác như chuồn chuồn điểm nước, sau đó thật khẽ hôn lên hai má cậu, lúc trước cứ nghĩ Thư Lan phản bội mình nên trong lúc tức điên ấy anh không khống chế được mà hơi nặng tay với cậu, bây giờ nghĩ lại chỉ hận không thể ngay lập tức quay lại lúc đó đánh mình chết mới thôi.
Chắc chắn lúc đó Thư Lan rất đau lòng, Tiêu Thịnh Vũ nghĩ vậy liền nhịn không được hôn thêm một cái lên mặt cậu, một nụ hôn thật khẽ nhưng tràn đầy thương tiếc và hối hận đã lâu không có chỗ phát tiết.
Trước đây mình trêu hoa ghẹo bướm khắp nơi, lúc bị Thư Lan phát hiện, nhìn thấy khuôn mặt em ấy đẫm nước mắt như thể không tin nhìn mình, Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy mình chẳng thể nào quên được khoảnh khắc ấy, Thư Lan đã từng tin tưởng mình như vậy nhưng mình cứ hết lần này đến lần khác phản bội niềm tin của em ấy, đợi đến khi mình và em ấy suýt chút nữa mãi mãi xa nhau như trời với đất thì mới vỡ lẽ ra nhiều điều.
Khi ấy Tiêu Thịnh Vũ có lúc cả đêm đều ngủ không được chỉ sợ mơ tới cảnh Thư Lan chết, nỗi sợ hãi ấy sắp ép anh đến nghẹt thở rồi..
Thư Lan cuộn tròn người ôm lấy con mà ngủ, đây là tư thế do khuyết thiếu cảm giác an toàn, anh cảm tháy vô lực và thất bại khi không thể mang đến cảm giác an toàn cho cậu, lúc này đây Tiêu Thịnh Vũ chẳng biết nên làm thế nào nữa.
Thư Lan rời đi bốn năm, trong khoảng thời gian đó không biết Tiêu Thịnh Vũ đã bao nhiêu lần lặng lẽ ngắm Thư Lan từ xa, nhìn Thư Lan sáng sớm liền rời nhà lên lớp, buổi tối anh lại chờ đến khi thấy cậu về nhà mới yên tâm, không thể đến gần chỉ có thể đứng xa xa mà ngắm, ngắn ngủi hai ba ngày lại phải trở về nước, một chuỗi như thế cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần nhưng Thư Lan không biết, Nguyễn Uyển ngược lại đã từng nhìn thấy một lần, thái độ của Tiêu Thịnh Vũ đối với người phụ nữ này có chút phức tạp, nhưng cũng ngầm cảm kích cô…
Chờ ngày thứ hai Thư Lan thức dậy không cảm thấy có gì bất thường, coi như mình ngủ mơ vậy.
Bé con ngược lại rất có tinh thần chạy khắp nơi trên thảm, dưới chân mềm mại khiến nó rất thích, cảm thấy dù bị ngã cũng không đau.
Tiêu Thịnh Vũ từ phòng bếp bước ra, trên tay lại mang theo bữa sáng gồm cháo, sữa bò, bánh mì và trứng chiên.
Tâm trạng Thư Lan hôm nay có vẻ tốt, ăn rất ngon miệng.
Tiêu Thịnh Vũ ngược lại ăn hai ba cái liền ngừng, chỉ ngồi đó lẳng lặng nhìn Thư Lan ăn mà trong lòng cũng thấy vui vẻ.
Như vậy thời khắc ấm áp hiếm thấy ấy không biết lần sau được như vậy phải đợi tới khi nào, có lúc Tiêu Thịnh Vũ cũng không nhịn được muốn buộc chặt Thư Lan lại bên mình để lúc nào mình cũng có thể chăm sóc cậu.
Càng là vùng ngoại thành thì xe càng ít, hai chiếc xe một trước một sau dường như muốn chặn Tiêu Thịnh Vũ lại, không biết bọn chúng đang tính toán gì, dù thế nào cũng không để Tiêu Thịnh Vũ có phút nào thả lỏng, xe cứ xóc nảy như thế suốt cả đường khiến Thư Lan có cảm giác mình sắp say xe đến nơi rồi, ngược lại Thư Cách đang nằm trong tay cậu lại ngủ vô cùng ngoan khiến Thư Lan thỉnh thoảng nhìn xuống cũng yên tâm.
“Kiên trì một chút nữa thôi, đoạn đường này không tốt lắm." Tiêu Thịnh Vũ có chút hối hận ngày hôm nay không trực tiếp đưa Thư Lan về, nhưng dù sao đêm nay có thể qua đêm cùng em ấy cũng coi như là trong họa có phúc.
“Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?"
“Đây là cảnh cáo."
“Cảnh cáo?" Thư Lan nghi hoặc, có chút lo lắng.
Tiêu Thịnh Vũ nhìn thấy cậu lo lắng cho mình như thế thì trong lòng liền cảm thấy ấm áp, rất muốn hôn nhẹ cậu một cái.
“Có lẽ là công ty xích mích với anh gần đây." Tiêu Thịnh Vũ khinh thường cười nhạo, “Ai cũng thích cướp miếng thịt mỡ, kẻ nào có bản lĩnh thì mới có thể cướp miếng thịt này về miệng, nhưng đồng thời mchút bản lãnh này của kẻ đó cũng sẽ gây bất lợi với người khác."
Thư Lan nhíu nhíu mày, không nói gì.
“Khó chịu sao?" Tiêu Thịnh Vũ nhìn sắc mặt trắng bệch của Thư Lan, “Nhịn chút nữa nhé."
“Vừa rồi ăn không tiêu nên dạ dày có chút khó chịu, chẳng liên quan gì đến việc này cả."
Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy thoáng hổ thẹn, nhấn ga cố bám sát chiếc xe khác đang đi phía trước, anh không tin những kẻ kia có thể ngang nhiên trước mặt người khác giở trò bỉ ổi, may mắn là không bao lâu sau đã thấy ánh đèn pha nườm nượp trên đường.
“Đến rồi."
“Cái gì?" Ngay lúc Thư Lan còn đang mờ mịt thì mấy chiếc xe tiếp viện bên Tiêu Thịnh Vũ liền chạy theo hướng ngược lại, đâm mạnh vào chiếc xe nãy giờ bám theo anh, tiếng ma sát của kim loại phát ra nghe vô cùng chói tai.
“Bây giờ không sao rồi, nếu khó chịu thì nới lỏng dây an toàn ra chút." Tiêu Thịnh Vũ không dừng xe, tốc độ lại bắt đầu chậm lại, thở ra một hơi nhẹ nhõm, thật ra đối với anh mà nói đây chỉ là chuyện thường như cơm bữa, thế nhưng trên xe còn có cả Thư Lan và đứa nhỏ, đó có thể xem là tất cả của anh nên theo bản năng mà trở nên căng thẳng, nhưng lời nói lại tỏ ra rất thoải mái, chỉ có Tiêu Thịnh Vũ mới thực sự biết rằng anh sợ Thư Lan bị tổn thương đến thế nào.
Tiêu Thịnh Vũ liếm máu trên lưỡi đao quen rồi nhưng Thư Lan lại chưa trải qua những chuyện này, Tiêu Thịnh Vũ không hy vọng cậu mỗi lần gặp mình lại phải gặp những tình huống này.
Đây không phải lần đầu tiên Thư Lan đến biệt thự riêng của Tiêu Thịnh Vũ, ấn tượng sâu sắc nhất chính là khi bị Tiêu Thịnh Vũ giam cầm trong một căn phòng ở đây, chính vì vậy mà cậu không hề thích nơi này.
“Đừng tức giận, hôm nay là anh không tốt," Tiêu Thịnh Vũ thấy sắc mặt Thư Lan càng thêm tái nhợt, trong lòng lại càng đau đớn, “Ngày mai anh sẽ đưa em về."
Tiêu Thịnh Vũ biết Thư Lan không có ấn tượng tốt với nơi này nhưng sự việc hôm nay xảy ra quá bất ngờ chỉ có thể quyết định tạm thời ở lại đây, anh để Thư Lan và nhóc con ngủ trong phòng của mình còn mình thì ra phòng khách ngủ.
Thư Lan từ nãy giờ không nói gì cả.
Tiêu Thịnh Vũ đắng chát mà mở miệng: “Đồ của em anh vẫn để nguyên đó, chờ chút nữa anh mang cho em quần áo để thay."
“Không cần phiền phức vậy, sáng ngày mai tôi trở về ngay thôi." Thư Lan nói xong liền ôm Thư Cách vào phòng, còn không quên khóa cửa lại.
Tiêu Thịnh Vũ yên lặng đứng ở ngoài cửa, một lát sau Thư Lan mới nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh.
Thư Lan chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh lạnh lẽo, dù đắp chăn thế nào cũng không thấy ấm, ký ức lại liên tục kéo về như dòng nước lũ, nhất là nỗi bất an và sự sợ hãi không sao quên được, Thư Lan đưa tay ôm chặt bé con vào lòng, cảm thấy thoáng ghen tị với nó, quả thật làm một đứa trẻ cũng rất hạnh phúc, chẳng bao giờ phải trải qua những suy tư đau khổ của người lớn cả.
Mơ mơ màng màng Thư Lan nghe thấy tiếng khóa cửa mở, người đó nhẹ nhàng bước vào phòng, sau đó cậu cảm nhận được đệm giường khẽ lõm xuống.
Tiêu Thịnh Vũ cách lớp quần áo dựa sát vào Thư Lan, không dám ôm, thế nhưng phảng phất có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người cậu, sau đó rất cẩn thận đưa tay sờ sờ mặt Thư Lan, thật giống như quay trở lại khoảng thời gian lúc hai người còn bên nhau chứ không phải khoảnh khắc Thư Lan chết trong bệnh viện, Tiêu Thịnh Vũ nghĩ như vậy cũng rất tốt, không cần vội vàng để Thư Lan chấp nhận mình, cứ để mình tiếp tục ở cạnh chăm sóc, từ từ nuôi em ấy trắng mập là được.
Tiêu Thịnh Vũ nghĩ tới cái cảnh mình vừa hình dung mà cảm thấy vui mừng trong lòng, sau đó Thư Lan sẽ lại trở nên vui vẻ, lại cười, lại khóc, cũng biết sợ chứ không còn là một thi thể lạnh lẽo cứng ngắc mang trên mình đầy thương tích nữa, mà anh khi ấy cũng chẳng còn cảm thấy bất lực như nắm cát vàng trong tay nữa.
Thật vất vả mới tìm lại những gì quý giá đã từng đánh mất, cho dù Thư Lan chán ghét thế nào thì anh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.
Tiêu Thịnh Vũ đau lòng hôn nhẹ lên chân mày Thư Lan, rất nhẹ, cảm giác như chuồn chuồn điểm nước, sau đó thật khẽ hôn lên hai má cậu, lúc trước cứ nghĩ Thư Lan phản bội mình nên trong lúc tức điên ấy anh không khống chế được mà hơi nặng tay với cậu, bây giờ nghĩ lại chỉ hận không thể ngay lập tức quay lại lúc đó đánh mình chết mới thôi.
Chắc chắn lúc đó Thư Lan rất đau lòng, Tiêu Thịnh Vũ nghĩ vậy liền nhịn không được hôn thêm một cái lên mặt cậu, một nụ hôn thật khẽ nhưng tràn đầy thương tiếc và hối hận đã lâu không có chỗ phát tiết.
Trước đây mình trêu hoa ghẹo bướm khắp nơi, lúc bị Thư Lan phát hiện, nhìn thấy khuôn mặt em ấy đẫm nước mắt như thể không tin nhìn mình, Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy mình chẳng thể nào quên được khoảnh khắc ấy, Thư Lan đã từng tin tưởng mình như vậy nhưng mình cứ hết lần này đến lần khác phản bội niềm tin của em ấy, đợi đến khi mình và em ấy suýt chút nữa mãi mãi xa nhau như trời với đất thì mới vỡ lẽ ra nhiều điều.
Khi ấy Tiêu Thịnh Vũ có lúc cả đêm đều ngủ không được chỉ sợ mơ tới cảnh Thư Lan chết, nỗi sợ hãi ấy sắp ép anh đến nghẹt thở rồi..
Thư Lan cuộn tròn người ôm lấy con mà ngủ, đây là tư thế do khuyết thiếu cảm giác an toàn, anh cảm tháy vô lực và thất bại khi không thể mang đến cảm giác an toàn cho cậu, lúc này đây Tiêu Thịnh Vũ chẳng biết nên làm thế nào nữa.
Thư Lan rời đi bốn năm, trong khoảng thời gian đó không biết Tiêu Thịnh Vũ đã bao nhiêu lần lặng lẽ ngắm Thư Lan từ xa, nhìn Thư Lan sáng sớm liền rời nhà lên lớp, buổi tối anh lại chờ đến khi thấy cậu về nhà mới yên tâm, không thể đến gần chỉ có thể đứng xa xa mà ngắm, ngắn ngủi hai ba ngày lại phải trở về nước, một chuỗi như thế cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần nhưng Thư Lan không biết, Nguyễn Uyển ngược lại đã từng nhìn thấy một lần, thái độ của Tiêu Thịnh Vũ đối với người phụ nữ này có chút phức tạp, nhưng cũng ngầm cảm kích cô…
Chờ ngày thứ hai Thư Lan thức dậy không cảm thấy có gì bất thường, coi như mình ngủ mơ vậy.
Bé con ngược lại rất có tinh thần chạy khắp nơi trên thảm, dưới chân mềm mại khiến nó rất thích, cảm thấy dù bị ngã cũng không đau.
Tiêu Thịnh Vũ từ phòng bếp bước ra, trên tay lại mang theo bữa sáng gồm cháo, sữa bò, bánh mì và trứng chiên.
Tâm trạng Thư Lan hôm nay có vẻ tốt, ăn rất ngon miệng.
Tiêu Thịnh Vũ ngược lại ăn hai ba cái liền ngừng, chỉ ngồi đó lẳng lặng nhìn Thư Lan ăn mà trong lòng cũng thấy vui vẻ.
Như vậy thời khắc ấm áp hiếm thấy ấy không biết lần sau được như vậy phải đợi tới khi nào, có lúc Tiêu Thịnh Vũ cũng không nhịn được muốn buộc chặt Thư Lan lại bên mình để lúc nào mình cũng có thể chăm sóc cậu.
Tác giả :
Tứ Hỉ Thang Viên