Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại
Chương 11: Đã từng là cơn ác mộng
“Không liên quan tới người kia." Thư Lan xoay người cầm bát xương sườn đi hâm nóng, không cho Tiêu Thịnh Tình thấy khóe mắt mình đỏ lên, “Giữa chúng tôi không có vấn đề gì cả."
“Em không nghĩ ra còn có cái gì, rõ ràng anh trước đây đã nói với em…"
“Con người có lúc thay đổi," Thư Lan dừng lại, vô lực nói, “Tôi nuốt lời."
Tiêu Thịnh Tình hít một hơi, viền mắt đỏ, “Em trước đây vẫn cho là, anh cùng anh hai bên nhau mới thật sự là ái tình, đều là tên lừa đảo!"
“Xin lỗi, tôi buông tay."
Thư Lan không biết nên phản bác thế nào, cậu cũng đau, thế nhưng phải thừa nhận cùng Tiêu Thịnh Vũ thất bại, bọn họ không đi nổi nữa, có lẽ Tiêu Thịnh Vũ thật sự rất cố gắng bù đắp, thế nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, không có ai sẽ chọn sống trong lừa dối cứ lặp lại thế này, cùng thương tổn bên trong, lại như Tiêu Thịnh Tình từng có một lần hôn nhân thất bại, ngoại trừ lưu lại một đứa con gái ở ngoài, không có gì cả, đợi đến thời điểm thật đau lòng, vô luận người kiacó nói xin lỗi thế nào đi nữa, cũng đã không có sức mạnh để tiếp tục yêu.
“Khi em tới, anh hai nói với em giữa hai người xảy ra chút vấn đề, thế nhưng cuối cùng hết thảy đều ổn cả, vẫn tốt như lúc trước vậy, anh ấy sợ anh sẽ không chăm sóc mình thật tốt, anh ấy muốn em giúp anh ấy chăm sóc anh, anh của em anh ấy chưa bao giờ gạt em, anh ấy là thật tâm yêu anh."
Thư Lan không thể tin được, coi như là thật sự thì thế nào, cậu không có cách nào tha thứ.
“Nhưng anh thì sao, anh nói anh buông tay, lại còn đang không ngừng cho anh ấy hi vọng," Tiêu Thịnh Tình giễu cợt nói: “Thực sự muốn rời khỏi anh ấy, cũng đừng cho anh ấy thêm hi vọng! Anh của em đáng giá có được người tốt hơn thế nhiều!"
Đúng, Tiêu Thịnh Vũ đáng có được người tốt hơn, hắn có tiền có thế, anh tuấn phong lưu, hơn ba mươi tuổi tương lai còn rất dài, mà chính mình lại không thức thời, không hiểu được quý trọng.
Không có ai biết bản thân mình đã từng đau đến chết đi sống lại…
Thời điểm nhìn thấy Tiêu Thịnh Vũ cùng tình nhân khác trêu đùa tiến vào khách sạn mướn phòng, lúc Tiêu Thịnh Vũ coi mình là đồ chơi, lúc nhìn Tiêu Thịnh Vũ đang đính hôn, lúc Tiêu Thịnh Vũ đem mình nhấn trên bàn không chút lưu tình kéo xuống dây lưng…
Không chỉ là thân thể đau, mà tâm càng đau hơn…
Cậu không muốn bị Tiêu Thịnh Vũ xem như là MB* mà đùa bỡn, như thế là có lỗi sao? Cậu không muốn bị Tiêu Thịnh Vũ lừa dối là có lỗi sao? Tính tình cậu ôn nhuyễn, dễ ức hiếp, nhưng không có nghĩa là cậu không có tự tôn, cậu không có cảm giác đau, một người dù hiền đến đâu, nếu bị thương tổn hết lần này đến lần khác cũng sẽ không ngốc hề hề vẫn hướng về người đó, huống hồ cậu rất sợ bị tổn thương lần nữa.
(*Money boy: trai bao ý.)
Mà Thư Lan cũng không muốn cho Tiêu Thịnh Vũ tia hi vọng nào, nhưng cậu lại không dám nói, cậu sợ Tiêu Thịnh Vũ nổi giận lại đem mình giam lỏng lai, bây giờ có thể có 4 năm để từ từ bình tĩnh xem xét đoạn tình cảm này, đây là cách tốt nhất để Thư Lan có khả năng tranh thủ, đợi đến sau này Tiêu Thịnh Vũ phát hiện tại mình yêu như vậy là không đáng, cậu có thể được tự do.
“Mẹ, đói bụng." Tiểu nha đầu đưa tay muốn mẹ ôm, Tiêu Thịnh Tình hít hít mũi, “Anh của em anh ấy rất nhớ chị, vừa nãy là em không biết lựa lời, chị đừng nói cho anh ấy biết."
“Tôi…" Thư Lan kinh ngạc nhìn Tiêu Thịnh Tình vội vã thu hồi lời của mình.
“Anh đừng nói!" Tiêu Thịnh Tình dừng một chút, “Em không muốn nghe, anh của em… Còn đang chờ anhhồi tâm chuyển ý."
“… Ăn cơm trước đi, tiểu nha đầu đói bụng." Đã như vậy cũng không có gì đáng nói.
Bốn năm trước, hoa nở xuân về, là thời gian luyến ái của đôi trẻ, Thư Lan cùng Tiêu Thịnh Vũ lần đầu tiên gặp gỡ là tại bên trong ngõ tối, rất khuôn sáo theo kiểu mỹ nhân cứu anh hùng.
Trên vai Tiêu Thịnh Vũ bị chém một đao, trên lưng một đao, trên đùi lại một đao nữa, cả người thấm đầy máu, mệt mỏi mà nằm trên đoạn đường về tới nhà Thư Lan, không biết lúc trước mang theo thương tích đi bao xa, điện thoại di động rơi mất, liền không biết đường, thời điểm đợi đến lúc rốt cục cảm thấy mình sắp không xong rồi thì vừa vặn Thư Lan đến cuối ngõ liền phát hiện nam nhân này.
“Này!" Tiêu Thịnh Vũ cố chống lại cơn mê mang, đem Thư Lan gọi lại, “Cho tôi mượn di động một chút."
Thư Lan bị một thân đầy máu của anh làm cho sợ hết hồn, “Đừng nhúc nhích! Tôi giúp anh gọi 120."
“Đừng! Giúp tôi gọi số điện thoại 138********, đây là đâu? Giúp tôi nói với người đó địa chỉ ở đây."
“Thật sự không cần đi bệnh viện sao?" Thư Lan sốt sắng mà làm theo lời nam nhân nói, có cảm giác nam nhân tái mặt như quỷ hút máu này có thể liều một trận bất cứ lúc nào.
“Không có chuyện gì."
“Kia… Tôi đi đây." Thư Lan không muốn đụng đến phiền phức gì, mà Tiêu Thịnh Vũ rất rõ ràng chính là phiền phức.
“Cho tôi nước rồi hãy đi."
“Này, không cần trả lại." Thư Lan hoảng loạn đưa bình nước, liền chạy.
Kết quả Tiêu Thịnh Vũ nhặt được thẻ học sinh do Thư Lan cuống quýt mà đánh rơi.
Một tháng sau, Thư Lan đã làm lại thẻ học sinh, đem chuyện lần đó lúc Tiêu Thịnh Vũ bị thương quên sạch sành sanh, nhưng mà Tiêu Thịnh Vũ lại tìm được nhà Thư Lan.
Thời điểm đó Tiêu Thịnh Vũ một thân lệ khí muốn thu vào mà thu chẳng được, ngậm điếu thuốc, phả một hơi khói, mang theo vẻ uy hiếp lại mê người, lần đầu tiên Thư Lan đứng nhìn một nam nhân đến si ngốc, đứng ngốc lăng một hồi liền bị Tiêu Thịnh Vũ phát hiện ra.
“Ồ? Ngày đó tối quá nên không phát hiện," Tiêu Thịnh Vũ đi tới nắm cằm Thư Lan, “Cậu rất phù hợp với sở thích của tôi."
Sau ba tháng, Tiêu Thịnh Vũ nói với Thư Lan, nghe mấy người già nói ở ngoại ô có một hẻm đá xanh nhỏ, tình nhân cùng đi qua sẽ hạnh phúc cả đời. (Ảnh biết lừa con trai nhà lành dễ sợ.)
Khi đó Thư Lan té cầu thanh nên mắt cá chân bị đau, Tiêu Thịnh Vũ đợi cậu ở trước cổng trường, ôm cậu lên xe, một đường thẳng đến ngoại ô.
Sau đó cõng Thư Lan xuyên qua ngõ nhỏ, thềm đá, đi qua hàng cây già, hết thảy đều yên tĩnh như vậy.
Sáu tháng sau, Thư Lan hoan ái với Tiêu Thịnh Vũ ở trong xe, đây là lần đầu tiên của bọn họ, hoặc nói là lần đầu tiên của Thư Lan.
Thư Lan đau đến hai mắt đỏ lên, nói cũng không nói nổi một tiếng, Tiêu Thịnh Vũ thoải mái không được, qua loa an ủi Thư Lan lại bắt đầu cướp đoạt.
Tiêu Thịnh Vũ không ngừng hôn môi Thư Lan, “Anh yêu em."
Thư Lan nghe được câu nói này, thật sự là cảm thấy đau đến đâu cũng đáng, cứ như vậy chìm sâu trong tìm cảm của bản thân, bị Tiêu Thịnh Vũ đưa vào vực sâu, vĩnh viễn không thể vươn mình thoát khỏi.
Hai năm sau, Thư Lan hoảng sợ phát hiện Tiêu Thịnh Vũ đối với mình đã không còn dục vọng mạnh mẽ như thế nữa, cũng thường xuyên không trở về nhà. Tuy rằng dục vọng Tiêu Thịnh Vũ rất mạnh, chính mình khó có thể chịu đựng, nhưng ít nhất anh là thuộc về cậu.
Khả năng Tiêu Thịnh Vũ ham mê mới mẻ, hoặc là bị mê hoặc bởi thế giới đầy màu sắc ngoài kia.
Tiêu Thịnh Vũ dắt theo tình nhân bước vào khách sạn, lần đầu tiên Thư Lan đứng dưới ánh đèn nê ông trông theo lấy dũng khí vì mình mà tranh thủ, ngăn Tiêu Thịnh Vũ lại.
Sau đó Tiêu Thịnh Vũ ôm một thiếu niên khác, nói: “Bé ngoan ở nhà đợi anh, không tốt sao?"
Thời gian ba năm, mười hai mùa biến hóa.
Thư Lan giở ra đủ trò, vờ nhõng nhẽo, đòi hỏi, dây dưa với Tiêu Thịnh Vũ, hết thảy mong đợi còn chưa qua một năm, lại bởi vì cú điện thoại kia của Tần Tích mà hóa thành bọt nước.
Tần Tích nói: “Tiêu Thịnh Vũ đã cùng tôi đính hôn, cậu không xem báo sao, xuất bản lần hai, mở ra xem."
Tiêu Thịnh Vũ buồn bực mà vung tay Thư Lan: “Em có tư cách gì mà chất vấn tôi, em bất quá là tình nhân mà tôi bao dưỡng thôi, đừng có bởi vì được sủng ái mà bò lên đầu tôi." Sau đó liền rời đi.
Cơn đau từ dạ dày phát ra, Thư Lan ngủ ở trên ghế sa lon, một mình rơi nước mắt, một mình nhấm nháp cơn đau.
Rời khỏi trong bầu không khí như thế, sau lại gặp mặt.
Thư Lan nói: “Tiêu Thịnh Vũ, chúng ta chia tay đi."
Tiêu Thịnh Vũ một mặt tức giận: “Tôi không phải đã nói tôi còn sẽ yêu em sao? Tôi đã nói xin lỗi với em rồi, em còn muốn như thế nào!"
Sắc mặt Thư Lan trắng bệch, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi…"
“Em muốn rời đi?"
Mắt Thư Lan đỏ lên, gật đầu, đột nhiên liền bị Tiêu Thịnh Vũ kéo lên giường, Thư Lan cảm thấy đêm đó là đêm ác mộng đầu tiên của cậu.
“Em không nghĩ ra còn có cái gì, rõ ràng anh trước đây đã nói với em…"
“Con người có lúc thay đổi," Thư Lan dừng lại, vô lực nói, “Tôi nuốt lời."
Tiêu Thịnh Tình hít một hơi, viền mắt đỏ, “Em trước đây vẫn cho là, anh cùng anh hai bên nhau mới thật sự là ái tình, đều là tên lừa đảo!"
“Xin lỗi, tôi buông tay."
Thư Lan không biết nên phản bác thế nào, cậu cũng đau, thế nhưng phải thừa nhận cùng Tiêu Thịnh Vũ thất bại, bọn họ không đi nổi nữa, có lẽ Tiêu Thịnh Vũ thật sự rất cố gắng bù đắp, thế nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, không có ai sẽ chọn sống trong lừa dối cứ lặp lại thế này, cùng thương tổn bên trong, lại như Tiêu Thịnh Tình từng có một lần hôn nhân thất bại, ngoại trừ lưu lại một đứa con gái ở ngoài, không có gì cả, đợi đến thời điểm thật đau lòng, vô luận người kiacó nói xin lỗi thế nào đi nữa, cũng đã không có sức mạnh để tiếp tục yêu.
“Khi em tới, anh hai nói với em giữa hai người xảy ra chút vấn đề, thế nhưng cuối cùng hết thảy đều ổn cả, vẫn tốt như lúc trước vậy, anh ấy sợ anh sẽ không chăm sóc mình thật tốt, anh ấy muốn em giúp anh ấy chăm sóc anh, anh của em anh ấy chưa bao giờ gạt em, anh ấy là thật tâm yêu anh."
Thư Lan không thể tin được, coi như là thật sự thì thế nào, cậu không có cách nào tha thứ.
“Nhưng anh thì sao, anh nói anh buông tay, lại còn đang không ngừng cho anh ấy hi vọng," Tiêu Thịnh Tình giễu cợt nói: “Thực sự muốn rời khỏi anh ấy, cũng đừng cho anh ấy thêm hi vọng! Anh của em đáng giá có được người tốt hơn thế nhiều!"
Đúng, Tiêu Thịnh Vũ đáng có được người tốt hơn, hắn có tiền có thế, anh tuấn phong lưu, hơn ba mươi tuổi tương lai còn rất dài, mà chính mình lại không thức thời, không hiểu được quý trọng.
Không có ai biết bản thân mình đã từng đau đến chết đi sống lại…
Thời điểm nhìn thấy Tiêu Thịnh Vũ cùng tình nhân khác trêu đùa tiến vào khách sạn mướn phòng, lúc Tiêu Thịnh Vũ coi mình là đồ chơi, lúc nhìn Tiêu Thịnh Vũ đang đính hôn, lúc Tiêu Thịnh Vũ đem mình nhấn trên bàn không chút lưu tình kéo xuống dây lưng…
Không chỉ là thân thể đau, mà tâm càng đau hơn…
Cậu không muốn bị Tiêu Thịnh Vũ xem như là MB* mà đùa bỡn, như thế là có lỗi sao? Cậu không muốn bị Tiêu Thịnh Vũ lừa dối là có lỗi sao? Tính tình cậu ôn nhuyễn, dễ ức hiếp, nhưng không có nghĩa là cậu không có tự tôn, cậu không có cảm giác đau, một người dù hiền đến đâu, nếu bị thương tổn hết lần này đến lần khác cũng sẽ không ngốc hề hề vẫn hướng về người đó, huống hồ cậu rất sợ bị tổn thương lần nữa.
(*Money boy: trai bao ý.)
Mà Thư Lan cũng không muốn cho Tiêu Thịnh Vũ tia hi vọng nào, nhưng cậu lại không dám nói, cậu sợ Tiêu Thịnh Vũ nổi giận lại đem mình giam lỏng lai, bây giờ có thể có 4 năm để từ từ bình tĩnh xem xét đoạn tình cảm này, đây là cách tốt nhất để Thư Lan có khả năng tranh thủ, đợi đến sau này Tiêu Thịnh Vũ phát hiện tại mình yêu như vậy là không đáng, cậu có thể được tự do.
“Mẹ, đói bụng." Tiểu nha đầu đưa tay muốn mẹ ôm, Tiêu Thịnh Tình hít hít mũi, “Anh của em anh ấy rất nhớ chị, vừa nãy là em không biết lựa lời, chị đừng nói cho anh ấy biết."
“Tôi…" Thư Lan kinh ngạc nhìn Tiêu Thịnh Tình vội vã thu hồi lời của mình.
“Anh đừng nói!" Tiêu Thịnh Tình dừng một chút, “Em không muốn nghe, anh của em… Còn đang chờ anhhồi tâm chuyển ý."
“… Ăn cơm trước đi, tiểu nha đầu đói bụng." Đã như vậy cũng không có gì đáng nói.
Bốn năm trước, hoa nở xuân về, là thời gian luyến ái của đôi trẻ, Thư Lan cùng Tiêu Thịnh Vũ lần đầu tiên gặp gỡ là tại bên trong ngõ tối, rất khuôn sáo theo kiểu mỹ nhân cứu anh hùng.
Trên vai Tiêu Thịnh Vũ bị chém một đao, trên lưng một đao, trên đùi lại một đao nữa, cả người thấm đầy máu, mệt mỏi mà nằm trên đoạn đường về tới nhà Thư Lan, không biết lúc trước mang theo thương tích đi bao xa, điện thoại di động rơi mất, liền không biết đường, thời điểm đợi đến lúc rốt cục cảm thấy mình sắp không xong rồi thì vừa vặn Thư Lan đến cuối ngõ liền phát hiện nam nhân này.
“Này!" Tiêu Thịnh Vũ cố chống lại cơn mê mang, đem Thư Lan gọi lại, “Cho tôi mượn di động một chút."
Thư Lan bị một thân đầy máu của anh làm cho sợ hết hồn, “Đừng nhúc nhích! Tôi giúp anh gọi 120."
“Đừng! Giúp tôi gọi số điện thoại 138********, đây là đâu? Giúp tôi nói với người đó địa chỉ ở đây."
“Thật sự không cần đi bệnh viện sao?" Thư Lan sốt sắng mà làm theo lời nam nhân nói, có cảm giác nam nhân tái mặt như quỷ hút máu này có thể liều một trận bất cứ lúc nào.
“Không có chuyện gì."
“Kia… Tôi đi đây." Thư Lan không muốn đụng đến phiền phức gì, mà Tiêu Thịnh Vũ rất rõ ràng chính là phiền phức.
“Cho tôi nước rồi hãy đi."
“Này, không cần trả lại." Thư Lan hoảng loạn đưa bình nước, liền chạy.
Kết quả Tiêu Thịnh Vũ nhặt được thẻ học sinh do Thư Lan cuống quýt mà đánh rơi.
Một tháng sau, Thư Lan đã làm lại thẻ học sinh, đem chuyện lần đó lúc Tiêu Thịnh Vũ bị thương quên sạch sành sanh, nhưng mà Tiêu Thịnh Vũ lại tìm được nhà Thư Lan.
Thời điểm đó Tiêu Thịnh Vũ một thân lệ khí muốn thu vào mà thu chẳng được, ngậm điếu thuốc, phả một hơi khói, mang theo vẻ uy hiếp lại mê người, lần đầu tiên Thư Lan đứng nhìn một nam nhân đến si ngốc, đứng ngốc lăng một hồi liền bị Tiêu Thịnh Vũ phát hiện ra.
“Ồ? Ngày đó tối quá nên không phát hiện," Tiêu Thịnh Vũ đi tới nắm cằm Thư Lan, “Cậu rất phù hợp với sở thích của tôi."
Sau ba tháng, Tiêu Thịnh Vũ nói với Thư Lan, nghe mấy người già nói ở ngoại ô có một hẻm đá xanh nhỏ, tình nhân cùng đi qua sẽ hạnh phúc cả đời. (Ảnh biết lừa con trai nhà lành dễ sợ.)
Khi đó Thư Lan té cầu thanh nên mắt cá chân bị đau, Tiêu Thịnh Vũ đợi cậu ở trước cổng trường, ôm cậu lên xe, một đường thẳng đến ngoại ô.
Sau đó cõng Thư Lan xuyên qua ngõ nhỏ, thềm đá, đi qua hàng cây già, hết thảy đều yên tĩnh như vậy.
Sáu tháng sau, Thư Lan hoan ái với Tiêu Thịnh Vũ ở trong xe, đây là lần đầu tiên của bọn họ, hoặc nói là lần đầu tiên của Thư Lan.
Thư Lan đau đến hai mắt đỏ lên, nói cũng không nói nổi một tiếng, Tiêu Thịnh Vũ thoải mái không được, qua loa an ủi Thư Lan lại bắt đầu cướp đoạt.
Tiêu Thịnh Vũ không ngừng hôn môi Thư Lan, “Anh yêu em."
Thư Lan nghe được câu nói này, thật sự là cảm thấy đau đến đâu cũng đáng, cứ như vậy chìm sâu trong tìm cảm của bản thân, bị Tiêu Thịnh Vũ đưa vào vực sâu, vĩnh viễn không thể vươn mình thoát khỏi.
Hai năm sau, Thư Lan hoảng sợ phát hiện Tiêu Thịnh Vũ đối với mình đã không còn dục vọng mạnh mẽ như thế nữa, cũng thường xuyên không trở về nhà. Tuy rằng dục vọng Tiêu Thịnh Vũ rất mạnh, chính mình khó có thể chịu đựng, nhưng ít nhất anh là thuộc về cậu.
Khả năng Tiêu Thịnh Vũ ham mê mới mẻ, hoặc là bị mê hoặc bởi thế giới đầy màu sắc ngoài kia.
Tiêu Thịnh Vũ dắt theo tình nhân bước vào khách sạn, lần đầu tiên Thư Lan đứng dưới ánh đèn nê ông trông theo lấy dũng khí vì mình mà tranh thủ, ngăn Tiêu Thịnh Vũ lại.
Sau đó Tiêu Thịnh Vũ ôm một thiếu niên khác, nói: “Bé ngoan ở nhà đợi anh, không tốt sao?"
Thời gian ba năm, mười hai mùa biến hóa.
Thư Lan giở ra đủ trò, vờ nhõng nhẽo, đòi hỏi, dây dưa với Tiêu Thịnh Vũ, hết thảy mong đợi còn chưa qua một năm, lại bởi vì cú điện thoại kia của Tần Tích mà hóa thành bọt nước.
Tần Tích nói: “Tiêu Thịnh Vũ đã cùng tôi đính hôn, cậu không xem báo sao, xuất bản lần hai, mở ra xem."
Tiêu Thịnh Vũ buồn bực mà vung tay Thư Lan: “Em có tư cách gì mà chất vấn tôi, em bất quá là tình nhân mà tôi bao dưỡng thôi, đừng có bởi vì được sủng ái mà bò lên đầu tôi." Sau đó liền rời đi.
Cơn đau từ dạ dày phát ra, Thư Lan ngủ ở trên ghế sa lon, một mình rơi nước mắt, một mình nhấm nháp cơn đau.
Rời khỏi trong bầu không khí như thế, sau lại gặp mặt.
Thư Lan nói: “Tiêu Thịnh Vũ, chúng ta chia tay đi."
Tiêu Thịnh Vũ một mặt tức giận: “Tôi không phải đã nói tôi còn sẽ yêu em sao? Tôi đã nói xin lỗi với em rồi, em còn muốn như thế nào!"
Sắc mặt Thư Lan trắng bệch, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi…"
“Em muốn rời đi?"
Mắt Thư Lan đỏ lên, gật đầu, đột nhiên liền bị Tiêu Thịnh Vũ kéo lên giường, Thư Lan cảm thấy đêm đó là đêm ác mộng đầu tiên của cậu.
Tác giả :
Tứ Hỉ Thang Viên