Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Chương 12
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 12
Lê Thục Vân bị tư thế này của An Quốc Đại hù dọa.
Bà vội vàng che chở cho An Hạnh Nhi.
Hai mắt của An Hạnh Nhi nhắm chặt lại.
Trơ mắt nhìn An Quốc Đại muốn tát cô hai bạt tay.
An Hạnh Nhi trực tiếp lấy điện thoại di động ra, lớn tiếng nói với An Quốc Đại: “Nếu như bác dám đụng vào cháu một cái, cháu tuyệt đối sẽ tố cáo bác lên tòa án, cháu nói được thì làm được.
"
Bàn tay đang giơ lên của An Quốc Đại dừng lại.
“Cháu quay video rồi, bác có dám đánh không?" An Hạnh Nhi hỏi ông ta.
An Quốc Đại tức giận đến cả người đều đang phát run, lúc này cũng không có đánh xuống.
“Ba.
" An Phát vội vàng bước lên kéo ông ta lại: “Đừng có so đo với con tiểu tiện nhân này, cô ta chính là tiểu nhân đắc ý, một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng thôi.
"
An Quốc Đại hung hăng để tay xuống.
Ông ta nổi giận với An Hạnh Nhi, lớn tiếng mắng: “Một ngày nào đó gia đình của các người sẽ chết rất khó coi.
"
Đó là ở kiếp trước.
Mà kiếp này.
Không có bất kỳ người nào có thể ăn hiếp một ai trong gia đình của cô.
An Hạnh Nhi trực tiếp kéo mẹ mình rời khỏi nhà tổ nhà họ An.
Sau khi làm cho những người ở nhà tổ nhà họ An lửa giận ngút trời, cô hiên ngang rời đi.
“Từ lúc nào mà cái con nhỏ An Hạnh Nhi này lại độc địa như thế.
" Liễu Nham nhìn bộ dạng phách lối của An Hạnh Nhi, cũng tức giận không chịu được.
“Cô câm miệng lại cho tôi!" Cuối cùng, Văn Hải Đường mới phát tiết sự khó chịu trong lòng ra, nổi giận với con trai cả và con dâu cả của mình: “Cái thứ không biết chừng mực, uổng phí tôi yêu thương các người nhiều năm như vậy!"
Liễu Nham bị Văn Hải Đường mắng mà không hiểu làm sao.
Bà ta vẫn đang luôn giúp bà ta mắng An Hạnh Nhi mà, sao lúc này bà ta lại còn đụng phải họng súng vậy chứ.
Trong lòng của bà ta rất là khó chịu.
Lúc này An Quốc Đại cũng tức giận, ông ta mắng chửi: “Em đúng là thành sự không có bại sự có dư, viên lam ngọc đó mẹ của anh đã chú ý rất lâu rồi, bị em nói một hai câu liền để An Hạnh Nhi thu về, em nói xem rốt cuộc là em có làm được cái gì hay không hả!"
“! " Liễu Nham đột nhiên lại bị châm chọc, mặt mũi thẹn đỏ lên.
Là cảm giác xấu hổ không nói nên lời đến cùng cực.
Bà ta căn bản không nghĩ đến mấy câu nói của bà ta thế mà lại mắc bẫy của An Hạnh Nhi.
Cái con tiểu tiện nhân này.
Một ngày nào đó, bà ta sẽ chơi chết cô.
“Thật ra thì muốn đối phó với chị họ rất dễ dàng.
" An Mục đột nhiên lại mở miệng, trong giọng nói vẫn là vẻ ngoan ngoãn yếu ớt, để cho người ta cảm thấy cô ta không có lực sát thương nào hết, ngoan ngoãn đến động lòng người.
“Cô thì có đề nghị gì hay?" Văn Hải Đường khinh thường nhìn thoáng qua An Mục.
So sánh về xuất thần của An Mục, ở trong lòng của bà ta ngay cả An Hạnh Nhi cũng không bằng, cho nên từ trước đến giờ bà ta đều không cho An Mục sắc mặt tốt.
“Thật ra thì tất cả vốn liếng để cho chị họ kêu ngạo đó chính là bởi vì ba của chị ấy kế thừa sản nghiệp nhà họ An, còn có hôn sự của chị ta với Cố Quân Tường, một khi hôn nhân không còn nữa, An Hạnh Nhi cũng không dám làm càn gì đâu.
"
“Cái này còn cần con nói nữa hả?" Liễu Nham đang lo cơn giận ở trong bụng mình không có chỗ để phát tác, thấy An Mục nói như vậy liền không nhịn được mà nói mấy hơi.
An Mục nói: “Ý của con là nếu như để chị và Cố Quân Tường ở bên nhau, vậy thì sẽ không còn chuyện gì của chị họ nữa rồi.
"
Liễu Nham ngơ ngác một chút.
An Tầm ở bên cạnh cũng mở to mắt mà nhìn.
Lúc này cô ta không mở miệng nói chuyện, nhưng mà trong lòng cũng đã nghĩ như vậy.
Cô ta rõ ràng mới là cô cả nhà họ An, dựa vào cái gì mà hào quang đều bị An Hạnh Nhi đoạt mất, thậm chí người đàn ông tốt nhất ở nước bắc văn cũng là của An Hạnh Nhi, cô ta không phục!
“Hôn lễ còn có hơn một tháng nữa, chỉ cần chúng ta ngăn cản An Hạnh Nhi và Cố Quân Tường kết hôn với nhau, vậy thì An Hạnh Nhi sẽ không dám kiêu ngạo như vậy nữa.
"
“Nói thì nghe nhẹ đó, nhưng mà cô không nhìn ra Cố Quân Tường thích An Hạnh Nhi như vậy à?" An Tầm nhịn không được mà châm chọc.
“Hơn một tháng nữa để cho Cố Quân Tường yêu chị đúng là chuyện không dễ dàng, nhưng mà! " An Mục muốn nói rồi lại thôi, dường như là không thể nói ra khỏi miệng.
“Có ý gì thì cứ nói đi, cứ ấp a ấp úng, quả nhiên là do tiện nhân sinh ra.
"
“An Tầm!" sắc mặt của An Quốc Đại lạnh lẽo.
An Tầm trợn trắng mắt.
Cái con nhỏ tiện nhân này quả nhiên chiếm được tình yêu thương của ba.
“Em sợ nói ra thì sẽ để cho chị không vui.
" An Mục cố ý không nói.
“Dù sao thì cô nói cái gì tôi cũng không vui, cô không nói tôi lại không vui hơn nữa, nói nhanh đi!" An Tầm không kiên nhẫn quát lên.
An Mục lại liếc mắt nhìn ba của mình, nhận được sự cổ vũ của ba, cô ta mới nơm nớp lo sợ nói: “Nếu như làm cho phụ nữ và đàn ông lên giường với nhau, vậy thì sẽ rất dễ dàng.
"
Tất cả mọi người đều nhìn An Mục.
An Mục bị nhìn như vậy thì xấu hổ vô cùng, vội vàng giải thích: “Đây chỉ là suy nghĩ của cháu mà thôi, nếu như không thích hợp thì cứ coi như cháu chưa từng nói đi, cháu không có ác ý gì đâu, cháu chỉ không muốn nhìn thấy bà nội và ba mẹ, với lại anh trai chị gái bị An Hạnh Nhi ức hiếp như vậy, cháu chỉ là! "
Nói xong, hốc mắt lại đỏ lên, chính là một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, sợ bị người khác mắng.
“Đủ rồi, ngày nào cũng chỉ khóc sướt mướt, cứ làm như là nhà họ An chúng tôi khi dễ cô vậy đó.
" Liễu Nham không thích nhất chính là bộ dạng này của An Mục.
An Mục nức nở, cố gắng không phát ra âm thanh.
“Được rồi, chuyện An Hạnh Nhi và Cố Quân Tường kết hôn với nhau sau này rồi lại nói tới, ngày hôm nay tôi cũng đã bị tức đủ lắm rồi, tôi muốn đi nghỉ ngơi.
Quốc Đại, dìu mẹ trở về phòng.
" Văn Hải Đường gọi An Quốc Đại.
An Quốc Đại vội vàng làm theo.
Thực tế rất rõ ràng, chắc chắn là mẹ đã công nhận đề nghị của An Mục, cho nên muốn tìm ông ta để thương lượng, nếu không thì lấy địa vị của An Mục có nói cái gì cũng sẽ bị chửi tới chết.
Sau khi Văn Hải Đường và An Quốc Đại đi rồi, An Tầm nhịn không được mà châm chọc An Mục một trận: “Quả nhiên là thấp hèn mà, cũng chỉ có thể nghĩ đến mấy cái cách hạ lưu mà thôi, có phải là người mẹ đã chết của cô đã dạy cho cô không vậy hả, cô nói xem cuối cùng là cô đã quyến rũ bao nhiêu đàn ông rồi.
"
“Chị, em không có, em chỉ là, thật sự chỉ là vì muốn tốt cho chị thôi! " Hốc mắt của An Mục lại đỏ lên, rất là ấm ức.
Sau đó An Tầm lại mắng một câu nữa thì mới đi khỏi.
An Phát và Liễu Nham đương nhiên cũng chẳng thèm ngó tới An Mục, cũng đi luôn, chỉ còn lại một mình An Mục ở trong một căn nhà chính to như vậy.
Lúc không có người ở đây, đương nhiên An Mục không cần phải giả vờ dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Cô ta biết rất rõ là người của nhà họ An chắc chắn sẽ sử dụng đề nghị của cô ta, mà đương nhiên là cô ta cũng không có lòng tốt như là biểu hiện của cô ta.
Cô ta đợi đến lúc An Tầm tự mình tìm đến chết, mà cô ta thì có thể thuận lý thành chương thủ tiêu vị trí của An Tầm.
Sau đó lại thủ tiêu vị trí của An Hạnh Nhi, trở thành cô cả chân chính nhà họ An.
!
An Hạnh Nhi và mẹ của cô đi xe hơi trong nhà mình trở về biệt thự nhà họ An.
Ngồi trong xe hơi, Lê Thục Vân dường như mất khống chế cho tần suất nhịp tim đập của mình bình tĩnh lại.
Bà có chút kích động: “Hạnh Nhi, ngày hôm nay sao con lại có thể! có thể lợi hại như thế! Quả thật để mẹ phải lau mắt mà nhìn luôn đó.
"
An Hạnh Nhi khẽ cười một tiếng, sau này cô sẽ không để cho bà nội khi dễ mẹ nữa đâu.
“Nhưng mà! nhưng mà rốt cuộc là con lấy dũng khí từ đâu ra vậy, con lại có thể đối chọi với bà nội của con như vậy, còn nói đến nỗi mặt của bà nội con đều tái đi.
"
“Đó cũng là bởi vì bà nội ép người quá đáng.
" An Hạnh Nhi nói: “Mẹ, mẹ đừng có tuân theo đạo đức hiếu nghĩa cái gì nữa, loại người như bà nội không đáng để mẹ tôn trọng như vậy đâu.
"
Mẹ tôn trọng bà ta, bà ta lại nghĩ trăm phương ngàn kế muốn hại mẹ.
“Mặc dù là bà nội của con đối xử với mẹ có hơi quá đáng, nhưng mà dù sao thì cũng là mẹ ruột của ba con mà, mẹ không muốn phải làm cho ba của con khó xử.
"
“Mẹ yên tâm đi, con chỉ để cho bà nội không dám đối xử với mẹ như vậy mà thôi, sẽ không thật sự! " Sẽ không thật sự muốn mạng của bà ta.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Văn Hải Đường có thể học được cách biết khó mà lui.
Nếu như mà đến chết cũng không hối cải, vậy thì cô cũng có thể quân pháp bất vị thân.
.