Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta
Chương 123
Trong đầu An Nhu Vũ lập tức trống rỗng, cô nhìn chằm chằm mặt Cảnh Nhất Thành, đôi môi khô nứt mấp máy không nói nên lời.
Cảm giác sợ hãi trong những năm tháng bị đại ma vương khống chế nảy lên trong lòng, dưới áp lực của Cảnh Nhất Thành, đừng nói là thét lên chạy trốn, ngay cả rút tay về, An Nhu Vũ cũng không làm được, cả người cô cứng còng, giống như bị một con mãnh thú ăn thịt người nhắm vào, chỉ cần động đậy, giây tiếp theo sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Giờ phút này, An Nhu Vũ vừa sốc vừa ngạc nhiên, bộ não mơ mơ màng màng mấy ngày này tự nhiên tỉnh táo không ít, cô bắt đầu liều mạng cầu mong người tới cứu cô, chỉ cần cô mở miệng...... Chỉ cần cô mở miệng là có thể được cứu......
Nhưng với tiếng xấu bên ngoài của Cảnh Nhất Thành, nếu hắn thật sự trở mặt, ai cũng không dám chọc vào. Cho nên cả căn phòng im phăng phắc, tất cả mọi người đứng tại chỗ quan sát trò hay, nhiều lắm thì chỉ thông cảm cho An Nhu Vũ một chút, cô thế nào lại gặp trúng Cảnh Nhất Thành.
Cảnh Nhất Thành không kiên nhẫn nhiều, thấy An Nhu Vũ như chiếc cọc gỗ không có chút phản ứng nào, hắn đột nhiên rút con dao cắm giữa kẽ tay cô ra, vung một đường màu bạc --- "Cảnh Nhất Thành!"
Tiếng Hứa Thừa Hạo đột nhiên nổ vang, làm lưỡi dao của Cảnh Nhất Thành đã kề sát bên cổ An Nhu Vũ lập tức dừng lại, cũng làm cho bữa tiệc đang im lặng rốt cuộc bắt đầu xôn xao, ai ai cũng xì xào không lẽ Hứa Thừa Hạo muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Vì An Nhu Vũ như thế này mà đắc tội Cảnh Nhất Thành thì thật sự không đáng, hơn nữa, không phải bên ngoài vẫn luôn truyền tai nhau là Hứa Thừa Hạo đã buông tay An Nhu Vũ, bắt đầu cuộc sống mới sao? Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Ba mẹ Hứa gia vẫn đang chú ý sát sao, hai ông bà một hồi lo lắng Hứa Thừa Hạo trước đó nói dối bọn họ, không chừng vẫn còn yêu An Nhu Vũ; một hồi lại lo lắng Cảnh Nhất Thành sao nhìn hung dữ quá, sẽ không nổi giận với Hứa Thừa Hạo, rồi tổn thương con của ông bà chứ.
Tất cả mọi người nín thở chờ phản ứng của Cảnh Nhất Thành, đối phương thì vẫn giữ nguyên con dao kề ở cổ An Nhu Vũ...... giống như là điềm báo bão táp sắp tới.
Ngay cả Nguyễn Thần Hiên cũng im lặng siết nắm tay, nội tâm bức thiết hy vọng Cảnh Nhất Thành hãy nhanh nhanh nổi điên, chọc giận Hứa Thừa Hạo, đến lúc đó, y sẽ bảo vệ Hứa Thừa Hạo, sẽ......
Ý nghĩ trong đầu còn chưa thành hình, Hứa Thừa Hạo ở đối diện đã hành động. Đầu tiên, anh tiến lên hai bước, vỗ vai Cảnh Nhất Thành, thấy đối phương không có phản ứng, bèn vươn tay quơ quơ --- hai giây sau, Cảnh Nhất Thành yên lặng nắm tay Hứa Thừa Hạo, mười ngón đan vào nhau.
Hứa Thừa Hạo hơi dùng sức, kéo người đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Em với cô ta đã không còn quan hệ, sao còn tức giận như vậy làm gì."
Cảnh Nhất Thành mất hứng: "Cô ta cứ quấn lấy em, hơn nữa còn lợi dụng em tự nhiên như thế, anh không thích."
Hứa Thừa Hạo cười nhạt: "Không phải đã nói rõ chuyện này rồi sao?"
An Nhu Vũ trước kia lợi dụng Hứa Thừa Hạo lấy được cái gì, giờ sẽ mất đi cái đó, tuy có nhiều lần là do nguyên chủ sẵn lòng để cô ta lợi dụng, nhưng giờ nhìn chung thì cũng không tổn hại gì nhiều.
Cảnh Nhất Thành vẫn không vui, hắn nhấc chân, đạp nghiến lên tay cô, nói: "Còn dám quấn lấy Hứa Thừa Hạo, gọi em ấy là Hạo ca ca nữa thì cứ chờ xem!"
An Nhu Vũ thét lên, cố đẩy chân Cảnh Nhất Thành ra để cứu lấy bàn tay của mình.
Hứa Thừa Hạo kéo cánh tay hắn, ý bảo đừng tức giận nữa, hơn nữa, anh còn biểu diễn làm thế nào để dỗ bạn trai cho toàn thể mọi người xung quanh nhìn --- nắm tay, ôm đầu hôn một cái, hôn môi, thì thầm làm nũng, tóm lại là dùng được cái gì thì dùng.
Sắc mặt Cảnh Nhất Thành lật cái xoạch, hắn vội vàng thu dao lại, ngoan ngoãn dính bên cạnh Hứa Thừa Hạo, biểu diễn quá trình con sói đói biến thành cún con vô cùng nhuần nhuyễn, làm người ta hận không thể phun một búng máu, thăng thiên ngay tại chỗ.
Xin anh bạn chú ý hình tượng của mình được không! Thái độ tàn ác với An Nhu Vũ lúc nãy đâu rồi? Tính cách ngang ngược nói một không hai đâu rồi? Cái vẻ mặt xin được khen ngợi kia là cái gì vậy!!!
Quần chúng bừng bừng dục v0ng muốn gào thét, nhưng lại chẳng ai dám hé răng. Sau đó bọn họ tự dưng phát hiện --- chờ chút, vậy là hai người này đang theo đuổi nhau, từ tình địch biến thành tình yêu???
Vờ lờ, phim truyền hình cũng không dám viết kịch bản như vậy! Quan hệ của mấy người vừa rắc rối phức tạp khó bề phân biệt lại còn vả mặt cực nhanh, làm quần chúng ăn dưa bọn tui làm sao mà ăn kịp hả!
Quần chúng vừa muốn nhìn hai người âu yếm, vừa muốn xem sắc mặt của An Nhu Vũ và Nguyễn Thần Hiên đang thế nào, đầu ai cũng quay như trống bỏi, hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, chỉ hận cặp mắt của mình sao chỉ nhìn được có một phía.
Hứa Thừa Hạo trừ bỏ chột dạ làm sao để lát nữa giải thích với người nhà, còn lại thì anh không quan tâm lắm, anh bình thản nói: "Vừa lúc Nguyễn tổng và An tiểu thư ở đây, tôi muốn mượn chỗ này để thông báo với mọi người một việc vui, tôi và Cảnh Nhất Thành hiện tại đang có quan hệ là người yêu, nếu tương lai có chuyện vui, chắc chắn sẽ mời các vị, hy vọng mọi người nhận lời mời."
Mọi người: "!!!"
Ở trước mặt tình địch cũ và hôn thê cũ tuyên bố có người yêu mới, hơn nữa người yêu mới còn là người theo đuổi của hôn thê cũ, tuy quan hệ có hơi loạn và khó hiểu, nhưng thật là k1ch thích quá đê!
Thương nhân ngồi ở đây đều có nghề tay trái là diễn viên, cho dù trong lòng đang sông cuộn biển gào, ngoài mặt vẫn ngồi thong dong, cười nói ha ha, đưa bầu không khí trở về sôi động như trước.
Hứa Thừa Hạo cười nhẹ: "Cảnh Nhất Thành đang hơi khó chịu, chúng tôi xin phép đi trước."
Mọi người dĩ nhiên không dám nói gì, chỉ giương mắt nhìn hai người rời đi, giây tiếp theo, các cô nương không kiềm chế được, gào thét: "Ôi giời ơi, tui vừa nhìn thấy hình ảnh thần tiên gì thế này!!"
"Cái bộ dáng bênh người chằm chặp kia, tui thậm chí còn thấy khí chất công tỏa ra từ Hứa Thừa Hạo."
"Không không không, cô chưa nghe nói qua chiều cao định công thụ sao? Hứa Thừa Hạo thấp hơn Cảnh Nhất Thành nửa cái đầu đó!"
"Chị thích chó săn nhỏ a hu hu, nếu Cảnh Nhất Thành không tàn nhẫn như vậy, có khi chị sẽ thích cậu ta cả đời chỉ vì gương mặt đó!"
Nhóm mấy cô gái đột nhiêm trầm mặc, thở dài sâu kín: "Anh ta không phải ngoan ngoãn, mà là toàn bộ kiên nhẫn đều dành hết cho một người rồi."
Người ngoài nghề thì nhìn nhan sắc, người trong nghề thì bắt đầu suy nghĩ sự tình bên trong. Tập đoàn Hứa thị và tập đoàn Nguyễn thị ở trong thế cân bằng đã nhiều năm, thỉnh thoảng sẽ có một bên vượt trội hơn hẳn nhưng cũng sẽ nhanh chóng bị bên còn lại bắt kịp, giao chiến bắt đầu từ thế hệ của Nguyễn lão gia mãi cho đến Nguyễn Thần Hiên, thế cân bằng vẫn không bị đánh vỡ.
Nhưng giờ thì khác...... Ai chẳng biết Cảnh Nhất Thành ngoại trừ nổi tai tiếng với tính tình kém, khó thu phục, hắn còn có bối cảnh hùng hậu và tài sản khổng lồ! Có người như thế đứng sau lưng Hứa Thừa Hạo, quả thực là liên minh sức mạnh, chỉ cần Hứa Thừa Hạo nắm lấy cơ hội, chắc chắn sẽ phá được thế cân bằng, mở ra một cục diện mới chỉ thuộc về tập đoàn Hứa thị.
Tưởng tượng như vậy, mọi người lập tức càng thân thiện với Hứa gia, ba mẹ Hứa còn chưa kịp ra cổng đã bị đủ loại người quấn lấy nịnh nọt, muốn giữ quan hệ tốt.
Ba mẹ Hứa gia: "......"
Không muốn quan hệ tốt gì hết, tránh ra!
Nhìn thấy bữa tiệc của chính mình bị người khác cướp mất hào quang, Nguyễn gia dĩ nhiên là không vui. Ngay cả Nguyễn lão gia cũng không chịu được, trầm mặt nói thẳng: "Thân thể không thoải mái, đưa tôi trở về phòng."
Người hầu đằng sau nhanh chóng tiến lên đẩy ông đi. Nguyễn Thần Hiên suy nghĩ, y lấy lý do muốn đi xử lý vết thương trên mặt, cũng đồng thời lui ra. Lần này, y không quan tâm An Nhu Vũ, mặc cho cô ngồi ở một góc phòng, mù mờ co rúm người lại, nhận đánh giá và châm chọc của mọi người.
An Nhu Vũ đã lâu không cảm nhận loại ánh mắt này...... Lần trước như thế vẫn là khi mẹ cô qua đời, vị trí bà chủ trong nhà thay đổi, địa vị của cô cũng xuống dốc không phanh theo, cô từ một nàng công chúa ai ai cũng hâm mộ biến thành một kẻ có địa vị xấu hổ, cả người hầu cũng không bằng.
Các bữa tiệc được mở ra đều là vì xã giao, nếu muốn xã giao, tự nhiên là ta nên tìm người có thể giúp mình, hoặc người mình có thể nịnh nọt được. Tóm lại, không ai để ý một con bé đáng thương như cô; chế giễu, cười nhạo, bắt nạt đều là chuyện bình thường.
Niềm vui duy nhất hồi đó của An Nhu Vũ khi tham dự tiệc là có thể ăn no, có thể ăn được rất nhiều món ngon.
Sau đó, Hứa Thừa Hạo xuất hiện...... Anh mặc một bộ vest trắng, giống như hoàng tử bạch mã tuấn tú đẹp trai. Tuy anh vẫn chỉ là một đứa bé con, nhưng trong mắt tràn đầy nghiêm túc. Anh nói cô có thể gọi anh là ca ca, có gì uất ức thì cứ nói cho anh, vì anh sẽ bảo vệ cô.
Vì anh sẽ bảo vệ cô......
An Nhu Vũ đột nhiên che mặt vừa khóc vừa cười. Đúng vậy, anh nói là sẽ bảo vệ cô.
Hơn hai mươi năm qua, Hứa Thừa Hạo làm được tất cả những gì anh hứa hẹn, anh bảo vệ cô, tôn trọng cô, chỉ cần cô không muốn, anh sẽ không bao giờ bắt ép cái gì, dịu dàng tốt đẹp biết bao...... thế mà vẫn tổn thương cô!
Anh ấy chắc là đã buồn, đã đau lòng. Sau đó, anh ấy đào hình ảnh cô ra khỏi tim mình, để lại một trái tim trống rỗng, để Cảnh Nhất Thành dễ dàng xâm nhập, lấp đầy khoảng trống, và anh ấy trở thành người yêu của Cảnh Nhất Thành, không còn là Hạo ca ca của cô nữa.
An Nhu Vũ nhìn lại ngày xưa, cô đột nhiên phát hiện, nếu cô vẫn còn ở với Hứa Thừa Hạo, có lẽ cô hiện tại đã là phu nhân tập đoàn Hứa thị, có một đứa con đáng yêu khỏe mạnh, sống một cuộc sống hạnh phúc ấm áp đến cuối đời.
Thế nhưng cô lại chọn một con đường có đi mà không có về, cô đi đến tận cùng con đường, không có Hạo ca ca, cũng không có đứa con...... Ngay cả điểm kết thúc mà cô vẫn mải miết theo đuổi cũng dần dần biến hóa, không còn như xưa nữa......
Hối hận ập tới như sóng biển cuộn trào, nhấn chìm An Nhu Vũ bên trong, cô không thể vùng vẫy, cũng không thể tránh thoát.
Cô hối hận......
Cô thật sự hối hận......
Nhưng trên đời này làm gì có thuốc trị hối hận, cái cô có thể làm chính là bình tâm lại, tiếp tục đi về phía trước, dù sao đã tới nước này, ngoại trừ đứa con, cô chẳng dám cầu gì thêm.
Đúng rồi, đứa bé!
An Nhu Vũ chợt hoàn hồn, cô nhìn trái phải, thừa lúc không ai chú ý, lặng lẽ lên lầu hai.
Đi được vài bước sâu vào bên trong, cô mang máng nghe thấy tiếng quát lớn của Nguyễn lão gia. Chính xác, toàn bộ nổi bật của bữa tiệc hôm nay đã bị người khác cướp mất, thân là chủ nhà làm sao lại vui chứ.
Ấn tượng mà bọn họ muốn lưu lại khi nhắc tới bữa tiệc chính là "Thế lực Nguyễn gia hùng hậu, vung nhiều tiền", "Nhân mạch của Nguyễn gia tốt, mời rất nhiều khách", chứ không phải "Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành công khai tình yêu", "Liên thủ sức mạnh".
Lại đi vài bước về phía trong, đột nhiên có tiếng động vang ra từ một căn phòng đóng kín cửa, An Nhu Vũ sợ hãi, nhanh chóng trốn vào một góc. Tiếng người nói chuyện với nhau và tiếng mở cửa lớn dần.
Có người nói: "Vết trầy không nặng lắm, nhưng do ở trên mặt, Nguyễn tổng vẫn phải chú ý bôi thuốc, cố gắng đừng để lại sẹo."
Sau một lúc mới nghe thấy tiếng Nguyễn Thần Hiên đáp lại: "Đã biết."
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi."
"Ừ."
Tiếng nói chuyện chấm dứt, An Nhu Vũ ló đầu ra nhìn, thấy vị bác sĩ gia đình quay lưng đi, cô mới yên tâm đi về hướng ngược lại.
Đứa bé chắc chắn ở ngay gần đây!
Cảm giác sợ hãi trong những năm tháng bị đại ma vương khống chế nảy lên trong lòng, dưới áp lực của Cảnh Nhất Thành, đừng nói là thét lên chạy trốn, ngay cả rút tay về, An Nhu Vũ cũng không làm được, cả người cô cứng còng, giống như bị một con mãnh thú ăn thịt người nhắm vào, chỉ cần động đậy, giây tiếp theo sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Giờ phút này, An Nhu Vũ vừa sốc vừa ngạc nhiên, bộ não mơ mơ màng màng mấy ngày này tự nhiên tỉnh táo không ít, cô bắt đầu liều mạng cầu mong người tới cứu cô, chỉ cần cô mở miệng...... Chỉ cần cô mở miệng là có thể được cứu......
Nhưng với tiếng xấu bên ngoài của Cảnh Nhất Thành, nếu hắn thật sự trở mặt, ai cũng không dám chọc vào. Cho nên cả căn phòng im phăng phắc, tất cả mọi người đứng tại chỗ quan sát trò hay, nhiều lắm thì chỉ thông cảm cho An Nhu Vũ một chút, cô thế nào lại gặp trúng Cảnh Nhất Thành.
Cảnh Nhất Thành không kiên nhẫn nhiều, thấy An Nhu Vũ như chiếc cọc gỗ không có chút phản ứng nào, hắn đột nhiên rút con dao cắm giữa kẽ tay cô ra, vung một đường màu bạc --- "Cảnh Nhất Thành!"
Tiếng Hứa Thừa Hạo đột nhiên nổ vang, làm lưỡi dao của Cảnh Nhất Thành đã kề sát bên cổ An Nhu Vũ lập tức dừng lại, cũng làm cho bữa tiệc đang im lặng rốt cuộc bắt đầu xôn xao, ai ai cũng xì xào không lẽ Hứa Thừa Hạo muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Vì An Nhu Vũ như thế này mà đắc tội Cảnh Nhất Thành thì thật sự không đáng, hơn nữa, không phải bên ngoài vẫn luôn truyền tai nhau là Hứa Thừa Hạo đã buông tay An Nhu Vũ, bắt đầu cuộc sống mới sao? Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Ba mẹ Hứa gia vẫn đang chú ý sát sao, hai ông bà một hồi lo lắng Hứa Thừa Hạo trước đó nói dối bọn họ, không chừng vẫn còn yêu An Nhu Vũ; một hồi lại lo lắng Cảnh Nhất Thành sao nhìn hung dữ quá, sẽ không nổi giận với Hứa Thừa Hạo, rồi tổn thương con của ông bà chứ.
Tất cả mọi người nín thở chờ phản ứng của Cảnh Nhất Thành, đối phương thì vẫn giữ nguyên con dao kề ở cổ An Nhu Vũ...... giống như là điềm báo bão táp sắp tới.
Ngay cả Nguyễn Thần Hiên cũng im lặng siết nắm tay, nội tâm bức thiết hy vọng Cảnh Nhất Thành hãy nhanh nhanh nổi điên, chọc giận Hứa Thừa Hạo, đến lúc đó, y sẽ bảo vệ Hứa Thừa Hạo, sẽ......
Ý nghĩ trong đầu còn chưa thành hình, Hứa Thừa Hạo ở đối diện đã hành động. Đầu tiên, anh tiến lên hai bước, vỗ vai Cảnh Nhất Thành, thấy đối phương không có phản ứng, bèn vươn tay quơ quơ --- hai giây sau, Cảnh Nhất Thành yên lặng nắm tay Hứa Thừa Hạo, mười ngón đan vào nhau.
Hứa Thừa Hạo hơi dùng sức, kéo người đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Em với cô ta đã không còn quan hệ, sao còn tức giận như vậy làm gì."
Cảnh Nhất Thành mất hứng: "Cô ta cứ quấn lấy em, hơn nữa còn lợi dụng em tự nhiên như thế, anh không thích."
Hứa Thừa Hạo cười nhạt: "Không phải đã nói rõ chuyện này rồi sao?"
An Nhu Vũ trước kia lợi dụng Hứa Thừa Hạo lấy được cái gì, giờ sẽ mất đi cái đó, tuy có nhiều lần là do nguyên chủ sẵn lòng để cô ta lợi dụng, nhưng giờ nhìn chung thì cũng không tổn hại gì nhiều.
Cảnh Nhất Thành vẫn không vui, hắn nhấc chân, đạp nghiến lên tay cô, nói: "Còn dám quấn lấy Hứa Thừa Hạo, gọi em ấy là Hạo ca ca nữa thì cứ chờ xem!"
An Nhu Vũ thét lên, cố đẩy chân Cảnh Nhất Thành ra để cứu lấy bàn tay của mình.
Hứa Thừa Hạo kéo cánh tay hắn, ý bảo đừng tức giận nữa, hơn nữa, anh còn biểu diễn làm thế nào để dỗ bạn trai cho toàn thể mọi người xung quanh nhìn --- nắm tay, ôm đầu hôn một cái, hôn môi, thì thầm làm nũng, tóm lại là dùng được cái gì thì dùng.
Sắc mặt Cảnh Nhất Thành lật cái xoạch, hắn vội vàng thu dao lại, ngoan ngoãn dính bên cạnh Hứa Thừa Hạo, biểu diễn quá trình con sói đói biến thành cún con vô cùng nhuần nhuyễn, làm người ta hận không thể phun một búng máu, thăng thiên ngay tại chỗ.
Xin anh bạn chú ý hình tượng của mình được không! Thái độ tàn ác với An Nhu Vũ lúc nãy đâu rồi? Tính cách ngang ngược nói một không hai đâu rồi? Cái vẻ mặt xin được khen ngợi kia là cái gì vậy!!!
Quần chúng bừng bừng dục v0ng muốn gào thét, nhưng lại chẳng ai dám hé răng. Sau đó bọn họ tự dưng phát hiện --- chờ chút, vậy là hai người này đang theo đuổi nhau, từ tình địch biến thành tình yêu???
Vờ lờ, phim truyền hình cũng không dám viết kịch bản như vậy! Quan hệ của mấy người vừa rắc rối phức tạp khó bề phân biệt lại còn vả mặt cực nhanh, làm quần chúng ăn dưa bọn tui làm sao mà ăn kịp hả!
Quần chúng vừa muốn nhìn hai người âu yếm, vừa muốn xem sắc mặt của An Nhu Vũ và Nguyễn Thần Hiên đang thế nào, đầu ai cũng quay như trống bỏi, hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, chỉ hận cặp mắt của mình sao chỉ nhìn được có một phía.
Hứa Thừa Hạo trừ bỏ chột dạ làm sao để lát nữa giải thích với người nhà, còn lại thì anh không quan tâm lắm, anh bình thản nói: "Vừa lúc Nguyễn tổng và An tiểu thư ở đây, tôi muốn mượn chỗ này để thông báo với mọi người một việc vui, tôi và Cảnh Nhất Thành hiện tại đang có quan hệ là người yêu, nếu tương lai có chuyện vui, chắc chắn sẽ mời các vị, hy vọng mọi người nhận lời mời."
Mọi người: "!!!"
Ở trước mặt tình địch cũ và hôn thê cũ tuyên bố có người yêu mới, hơn nữa người yêu mới còn là người theo đuổi của hôn thê cũ, tuy quan hệ có hơi loạn và khó hiểu, nhưng thật là k1ch thích quá đê!
Thương nhân ngồi ở đây đều có nghề tay trái là diễn viên, cho dù trong lòng đang sông cuộn biển gào, ngoài mặt vẫn ngồi thong dong, cười nói ha ha, đưa bầu không khí trở về sôi động như trước.
Hứa Thừa Hạo cười nhẹ: "Cảnh Nhất Thành đang hơi khó chịu, chúng tôi xin phép đi trước."
Mọi người dĩ nhiên không dám nói gì, chỉ giương mắt nhìn hai người rời đi, giây tiếp theo, các cô nương không kiềm chế được, gào thét: "Ôi giời ơi, tui vừa nhìn thấy hình ảnh thần tiên gì thế này!!"
"Cái bộ dáng bênh người chằm chặp kia, tui thậm chí còn thấy khí chất công tỏa ra từ Hứa Thừa Hạo."
"Không không không, cô chưa nghe nói qua chiều cao định công thụ sao? Hứa Thừa Hạo thấp hơn Cảnh Nhất Thành nửa cái đầu đó!"
"Chị thích chó săn nhỏ a hu hu, nếu Cảnh Nhất Thành không tàn nhẫn như vậy, có khi chị sẽ thích cậu ta cả đời chỉ vì gương mặt đó!"
Nhóm mấy cô gái đột nhiêm trầm mặc, thở dài sâu kín: "Anh ta không phải ngoan ngoãn, mà là toàn bộ kiên nhẫn đều dành hết cho một người rồi."
Người ngoài nghề thì nhìn nhan sắc, người trong nghề thì bắt đầu suy nghĩ sự tình bên trong. Tập đoàn Hứa thị và tập đoàn Nguyễn thị ở trong thế cân bằng đã nhiều năm, thỉnh thoảng sẽ có một bên vượt trội hơn hẳn nhưng cũng sẽ nhanh chóng bị bên còn lại bắt kịp, giao chiến bắt đầu từ thế hệ của Nguyễn lão gia mãi cho đến Nguyễn Thần Hiên, thế cân bằng vẫn không bị đánh vỡ.
Nhưng giờ thì khác...... Ai chẳng biết Cảnh Nhất Thành ngoại trừ nổi tai tiếng với tính tình kém, khó thu phục, hắn còn có bối cảnh hùng hậu và tài sản khổng lồ! Có người như thế đứng sau lưng Hứa Thừa Hạo, quả thực là liên minh sức mạnh, chỉ cần Hứa Thừa Hạo nắm lấy cơ hội, chắc chắn sẽ phá được thế cân bằng, mở ra một cục diện mới chỉ thuộc về tập đoàn Hứa thị.
Tưởng tượng như vậy, mọi người lập tức càng thân thiện với Hứa gia, ba mẹ Hứa còn chưa kịp ra cổng đã bị đủ loại người quấn lấy nịnh nọt, muốn giữ quan hệ tốt.
Ba mẹ Hứa gia: "......"
Không muốn quan hệ tốt gì hết, tránh ra!
Nhìn thấy bữa tiệc của chính mình bị người khác cướp mất hào quang, Nguyễn gia dĩ nhiên là không vui. Ngay cả Nguyễn lão gia cũng không chịu được, trầm mặt nói thẳng: "Thân thể không thoải mái, đưa tôi trở về phòng."
Người hầu đằng sau nhanh chóng tiến lên đẩy ông đi. Nguyễn Thần Hiên suy nghĩ, y lấy lý do muốn đi xử lý vết thương trên mặt, cũng đồng thời lui ra. Lần này, y không quan tâm An Nhu Vũ, mặc cho cô ngồi ở một góc phòng, mù mờ co rúm người lại, nhận đánh giá và châm chọc của mọi người.
An Nhu Vũ đã lâu không cảm nhận loại ánh mắt này...... Lần trước như thế vẫn là khi mẹ cô qua đời, vị trí bà chủ trong nhà thay đổi, địa vị của cô cũng xuống dốc không phanh theo, cô từ một nàng công chúa ai ai cũng hâm mộ biến thành một kẻ có địa vị xấu hổ, cả người hầu cũng không bằng.
Các bữa tiệc được mở ra đều là vì xã giao, nếu muốn xã giao, tự nhiên là ta nên tìm người có thể giúp mình, hoặc người mình có thể nịnh nọt được. Tóm lại, không ai để ý một con bé đáng thương như cô; chế giễu, cười nhạo, bắt nạt đều là chuyện bình thường.
Niềm vui duy nhất hồi đó của An Nhu Vũ khi tham dự tiệc là có thể ăn no, có thể ăn được rất nhiều món ngon.
Sau đó, Hứa Thừa Hạo xuất hiện...... Anh mặc một bộ vest trắng, giống như hoàng tử bạch mã tuấn tú đẹp trai. Tuy anh vẫn chỉ là một đứa bé con, nhưng trong mắt tràn đầy nghiêm túc. Anh nói cô có thể gọi anh là ca ca, có gì uất ức thì cứ nói cho anh, vì anh sẽ bảo vệ cô.
Vì anh sẽ bảo vệ cô......
An Nhu Vũ đột nhiên che mặt vừa khóc vừa cười. Đúng vậy, anh nói là sẽ bảo vệ cô.
Hơn hai mươi năm qua, Hứa Thừa Hạo làm được tất cả những gì anh hứa hẹn, anh bảo vệ cô, tôn trọng cô, chỉ cần cô không muốn, anh sẽ không bao giờ bắt ép cái gì, dịu dàng tốt đẹp biết bao...... thế mà vẫn tổn thương cô!
Anh ấy chắc là đã buồn, đã đau lòng. Sau đó, anh ấy đào hình ảnh cô ra khỏi tim mình, để lại một trái tim trống rỗng, để Cảnh Nhất Thành dễ dàng xâm nhập, lấp đầy khoảng trống, và anh ấy trở thành người yêu của Cảnh Nhất Thành, không còn là Hạo ca ca của cô nữa.
An Nhu Vũ nhìn lại ngày xưa, cô đột nhiên phát hiện, nếu cô vẫn còn ở với Hứa Thừa Hạo, có lẽ cô hiện tại đã là phu nhân tập đoàn Hứa thị, có một đứa con đáng yêu khỏe mạnh, sống một cuộc sống hạnh phúc ấm áp đến cuối đời.
Thế nhưng cô lại chọn một con đường có đi mà không có về, cô đi đến tận cùng con đường, không có Hạo ca ca, cũng không có đứa con...... Ngay cả điểm kết thúc mà cô vẫn mải miết theo đuổi cũng dần dần biến hóa, không còn như xưa nữa......
Hối hận ập tới như sóng biển cuộn trào, nhấn chìm An Nhu Vũ bên trong, cô không thể vùng vẫy, cũng không thể tránh thoát.
Cô hối hận......
Cô thật sự hối hận......
Nhưng trên đời này làm gì có thuốc trị hối hận, cái cô có thể làm chính là bình tâm lại, tiếp tục đi về phía trước, dù sao đã tới nước này, ngoại trừ đứa con, cô chẳng dám cầu gì thêm.
Đúng rồi, đứa bé!
An Nhu Vũ chợt hoàn hồn, cô nhìn trái phải, thừa lúc không ai chú ý, lặng lẽ lên lầu hai.
Đi được vài bước sâu vào bên trong, cô mang máng nghe thấy tiếng quát lớn của Nguyễn lão gia. Chính xác, toàn bộ nổi bật của bữa tiệc hôm nay đã bị người khác cướp mất, thân là chủ nhà làm sao lại vui chứ.
Ấn tượng mà bọn họ muốn lưu lại khi nhắc tới bữa tiệc chính là "Thế lực Nguyễn gia hùng hậu, vung nhiều tiền", "Nhân mạch của Nguyễn gia tốt, mời rất nhiều khách", chứ không phải "Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành công khai tình yêu", "Liên thủ sức mạnh".
Lại đi vài bước về phía trong, đột nhiên có tiếng động vang ra từ một căn phòng đóng kín cửa, An Nhu Vũ sợ hãi, nhanh chóng trốn vào một góc. Tiếng người nói chuyện với nhau và tiếng mở cửa lớn dần.
Có người nói: "Vết trầy không nặng lắm, nhưng do ở trên mặt, Nguyễn tổng vẫn phải chú ý bôi thuốc, cố gắng đừng để lại sẹo."
Sau một lúc mới nghe thấy tiếng Nguyễn Thần Hiên đáp lại: "Đã biết."
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi."
"Ừ."
Tiếng nói chuyện chấm dứt, An Nhu Vũ ló đầu ra nhìn, thấy vị bác sĩ gia đình quay lưng đi, cô mới yên tâm đi về hướng ngược lại.
Đứa bé chắc chắn ở ngay gần đây!
Tác giả :
Dịch Diệp Tử