Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
Chương 33
Bể bơi lập tức bắn lên từng tầng bọt nước lớn.
Các bạn học xung quanh bị dọa giật mình choáng váng, ngay cả hai cậu nhóc đang đùa giỡn cũng sợ tới mức đơ cả ra. Hai nhóc không hề cố ý đẩy Lục Hoặc.
Kiều Tịch nhìn trong màn hình, sau khi bé Lục Hoặc rơi xuống nước bắt đầu giãy dụa rất mạnh làm cô gấp gáp chết đi được.
"Bạo Phú, chị muốn rút rương đạo cụ." Kiều Tịch nói.
"Được ạ, chủ nhân."
Kiều Tịch ngay lập tức xuất hiện ở bể bơi, cô đã vào được trong màn hình rồi.
Đạo cụ lần này giúp cô vào trong màn hình nhưng lại ở trong trạng thái tàng hình, trừ bé Lục Hoặc ra không ai thấy được cô hết.
Bé Lục Hoặc vẫn còn đang giãy dụa cật lực trong bể bơi. Hai chân bé không cử động được, cơ thể sắp chìm hẳn xuống đáy bể rồi.
Lớp trưởng là người phản ứng đầu tiên, nhưng dù sao cậu bé vẫn còn nhỏ, không biết phân công các bạn cứu người: "Mau chạy đi tìm thầy giáo đến cứu người."
Dù bé Lục Hoặc có đuôi cá, nhưng đuôi cá ấy cũng không bơi được, rơi xuống bể chỉ có chờ chết đuối.
Kiều Tịch không đợi được giáo viên đến, cô nhanh chóng nhảy vào trong bể, bơi đến chỗ bé Lục Hoặc, đưa hai tay ôm lấy bé.
Lần này đạo cụ chỉ giúp cô chạm được vào bé Lục Hoặc chứ không thể nói chuyện. Kiều Tịch ôm lấy bé, tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng, ý bảo bé đừng sợ.
Bé Lục Hoặc sặc mấy ngụm nước bể, ho khan rất mạnh, bé không thể nào thở được, bé tưởng mình sắp chết đến nơi rồi.
Bỗng dưng bé được một ai đó ôm lên, đầu nhô lên khỏi mặt nước, cảm giác nước tràn vào buồng phổi cực kì khó chịu cũng biến mất.
Bé Lục Hoặc ngạc nhiên nhìn lại, đối diện với một đôi mắt đen bóng xinh đẹp.
Thấy bé không có việc gì cũng không giãy dụa nữa, Kiều Tịch nở nụ cười với bé, tay vẫn vuốt nhẹ sau lưng để bé cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Lúc lớp trưởng kéo mấy bạn học bơi đến định cứu bé Lục Hoặc lên thì phát hiện bé đang nổi lơ lửng trong bể, không chìm xuống mà cũng không đạp nước.
Mấy cậu nhóc cực kì ngạc nhiên, vì rõ ràng vừa rồi Lục Hoặc vẫn còn đang cố gắng giãy dụa cơ mà.
Lúc này, thầy giáo nghe thấy bạn học báo biết có người rơi xuống nước bèn vội vàng chạy đến.
"Bạn học rơi xuống nước đâu?" Thầy giáo thể dục vội vàng hỏi, nhưng nhìn một vòng xung quanh lại thấy cả đám học sinh cứ như không có chuyện gì xảy ra.
"Thưa thầy, là Lục Hoặc ạ. Bạn ấy hết đuối nước rồi." Một bạn nữ đứng gần đó sợ hãi nói.
Thầy không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội nhảy xuống nước cứu người.
Bé Lục Hoặc bị thầy giáo kéo ra khỏi vòng ôm mềm mại ấm áp của Kiều Tịch, đưa lên thành bể bơi, thầy còn vớt xe lăn của bé lên nữa.
Thấy mặt bé Lục Hoặc vẫn còn ngơ ngác, thầy thể dục tưởng bé chưa hết sợ: "Em này, em có khó chịu ở đâu không? Có cần thầy đưa em đến phòng y tế không?"
Bé Lục Hoặc lắc đầu.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn ngâm nước hơi tái đi, đôi môi mím chặt trắng bệch, bé tự bò lên xe lăn nhỏ ướt sũng, nhỏ giọng nói với thầy giáo: "Thầy ơi, em muốn đi vệ sinh."
"Được, em có mang bộ quần áo nào khác không?"
Bé Lục Hoặc lắc đầu.
"Thế em đến nhà vệ sinh trước nhé, lát nữa thầy sẽ tìm quần áo khô cho em."
Bé Lục Hoặc ngoan ngoãn gật đầu.
Bé mím đôi môi nhợt nhạt, nhanh chóng chạy xe lăn vào trong nhà vệ sinh.
Kiều Tịch leo ra khỏi bể, toàn thân mới vừa nãy vẫn còn ướt đẫm đã khô ráo sạch sẽ ngay lập tức.
Cô cảm thấy rất kì diệu.
Thấy bé Lục Hoặc đang vội vàng chạy mất, Kiều Tịch đuổi theo sát đằng sau.
Đúng vào lúc bé vọt vào nhà vệ sinh, hai chân của bé dường như không thể kìm nén được nữa, biến thành đuôi cá nhỏ.
Bé sợ hãi nhìn Kiều Tịch chặn trước người, khuôn mặt nhỏ tràn ngập nỗi sợ hãi tận cùng, ngay cả đôi môi cũng tái nhợt, đuôi mắt đỏ ửng lên.
Chuyện bé là quái vật bị người khác phát hiện ra mất rồi.
Kiều Tịch đã từng nhìn thấy đuôi của Lục Hoặc lớn, bây giờ nhìn đuôi Lục Hoặc bé cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn hơi giật mình như lần đầu tiên.
Cô quay người đóng cửa phòng thay quần áo lại, sau đó giúp bé Lục Hoặc vào một gian thay đồ, khóa cửa, sợ có người xông vào.
Bé Lục Hoặc mếu máo, khuôn mặt nhỏ sợ đến mức nhăn nhúm, đôi mắt đen lấp lánh ánh lệ.
Bé sợ hãi dùng tay che cái đuôi cá, nhưng hai bàn tay bé xíu sao che được cái đuôi cá vàng kia cơ chứ?
Bé vừa xấu hổ lại vừa sợ, khóc rấm rứt nhỏ giọng giải thích: "Em không phải quái vật, không phải quái vật..."
Bé Lục Hoặc cúi đầu, không dám nhìn chị gái vừa mới cứu bé.
Chị ấy nhất định sẽ ghét bé, cảm thấy bé kinh khủng chết đi được.
Giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lộp độp lên cái đuôi cá nhỏ, bàn tay nhỏ bé huơ huơ lung tung, không làm sao giấu cái đuôi đi được.
Bé chỉ nhỏ giọng khóc chứ không dám vừa khóc vừa la to. Tiếng khóc kìm nén và cơ thể bé nhỏ run lẩy bẩy làm cô đau lòng không chịu được.
"Em không phải là quái vật, đừng ghét em." Bé Lục Hoặc không ngừng giải thích, còn sụt sịt mũi một cái, cực kì đáng thương.
Kiều Tịch đau lòng muốn chết.
Ngược lại với cái đuôi xinh đẹp của Lục Hoặc lớn, cái đuôi nhỏ của Lục Hoặc bé lại cực kì đáng yêu, không hề đáng sợ xíu nào, còn làm cho người ta muốn vuốt vuốt thử nữa.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt bé, do không nói chuyện được nên Kiều Tịch kéo kéo vạt áo ướt sũng của bé.
Bé Lục Hoặc ngước nhìn cô, đôi mắt to đen bóng đỏ ửng lên, ngập nước mắt.
Trong ánh mắt ngơ ngác của bé, Kiều Tịch cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chân thành hôn lên đuôi cá của bé.
Bé Lục Hoặc đơ người.
Cái đuôi xấu xí quái dị của bé được hôn kìa!
Chị ấy không sợ à? Không thấy ghét ư? Không thấy buồn nôn sao?
Bé Lục Hoặc không tài nào nghĩ ra nổi.
Kiều Tịch xoa xoa đầu bé, còn dùng ngón tay lau nước mắt cho bé: Hoặc Hoặc đừng khóc.
Ánh mắt Kiều Tịch dịu dàng hôn đuôi của bé, bé Lục Hoặc nín khóc, mở tròn mắt ngơ ngác nhìn cô.
Kiều Tịch cười cười với bé, sau đó cô mở cửa gian thay đồ ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, bé Lục Hoặc đã hơi sợ hãi, bé sợ chị gái kia tìm những người khác đến bắt bé lại.
Bé càng nghĩ càng sợ, ngay lúc nước mắt sắp bắt đầu tuôn ra lần nữa thì cửa gian thay đồ bật mở.
Cô quay lại.
Kiều Tịch trông thấy trong mắt bé tràn ngập nỗi kinh hoàng bèn sờ sờ đầu bé, choàng khăn tắm trắng tinh lên cho bé.
Đồng phục của bé ướt đẫm hết cả, tóc ướt nhẹp dính trên trán, cái đuôi nhỏ màu vàng rũ xuống, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Bé Lục Hoặc chớp chớp đôi mắt đỏ bừng, ngượng ngùng giật khăn tắm xuống đắp kín cái đuôi của mình.
Nhóc lừa mình dối người giấu cái đuôi đi.
Kiều Tịch vừa đau lòng lại vừa buồn cười, cô đi ra ngoài thêm lần nữa.
Phòng thay đồ có sẵn khá nhiều khăn tắm sạch để cho học sinh sử dụng sau khi học bơi xong. Cô lại lấy thêm một cái khăn tắm nữa, choàng lên người bé Lục Hoặc.
Sau đó cô đóng cửa lại, ngồi bên cạnh bé Lục Hoặc chờ đuôi cá biến mất.
Sau khi che đuôi cá lại, bé Lục Hoặc cũng không hoảng sợ như ban nãy nữa, bé biết chị gái này không có ác ý, ban nãy chị ấy lại còn cứu bé lên nữa. Bé vừa nấc cụt vừa nhỏ giọng nói chuyện: "Em không phải là quái vật."
Kiều Tịch gật gật đầu, bé đương nhiên không phải là quái vật rồi.
Thấy có người chịu tin mình, cuối cùng gương mặt đang căng thẳng của bé Lục Hoặc cũng bắt đầu thả lỏng: "Chị đừng nói cho những người khác, em..." Dù bé còn nhỏ nhưng cũng biết đây không phải là chuyện hay ho gì: "Chị đừng nói với ai chuyện em có đuôi nhé?"
Kiều Tịch gật gật đầu, lôi giấy bút cô vừa tiện tay tìm được ra, viết: Chị sẽ giữ bí mật cho bé Lục Hoặc.
Bé Lục Hoặc nghiêm túc đọc lên, lễ phép cảm ơn: "Cảm ơn chị ạ."
Đôi mắt to chớp chớp, trong mắt còn cất giấu chút ngại ngùng, bé nhỏ nhẹ hỏi Kiều Tịch: "Sao chị không nói gì?"
Kiều Tịch viết: Chị không nói được.
Bé Lục Hoặc ngạc nhiên, miệng hơi há ra. Bé sợ cô đau lòng, vội vàng an ủi: "Không sao đâu, chị viết chữ em vẫn hiểu, em đã học rất nhiều chữ rồi."
"Em tên là Hoặc Hoặc, chị tên là gì?" Bé Lục Hoặc tò mò.
Kiều Tịch viết xuống giấy: Tịch Tịch.
"Á." Bé Lục Hoặc hô nhỏ: "Em thích tên chị."
Chữ đầu tiên bé biết viết chính là Tịch Tịch.
Bé Lục Hoặc cảm thấy vui mừng, bây giờ bé hoàn toàn không còn sợ gì nữa, non nớt gọi tên cô: "Tịch Tịch."
Kiều Tịch xoa xoa đầu bé, viết: Phải gọi là chị.
"Tịch Tịch."
"Tịch Tịch."
Kiều Tịch nở cụ cười. Thấy tóc bé ướt rượt còn nhỏ nước, cô cầm khăn lau tóc cho bé.
Tóc của bé vô cùng mềm mại, khiến trái tim Kiều Tịch cũng mềm theo, cô vô thức nhẹ tay hơn.
Bé Lục Hoặc hơi ngạc nhiên, nhưng rồi khóe môi không khống chế được bắt đầu lén lút nhướn lên.
Đôi mắt to chớp chớp, mang theo chút ngại ngùng.
Tịch Tịch cứu bé, Tịch Tịch không sợ cái đuôi của bé, còn dịu dàng hôn lên đuôi bé nữa.
Tịch Tịch còn có thể lau tóc cho bé.
Bé cực kì thích Tịch Tịch.
Nếu như đuôi cá của Lục Hoặc mà cử động được, vậy bây giờ nhất định nó đang vẫy loạn lên rồi.
Bỗng nhiên cửa phòng thay đồ mở ra, tiếng cười đùa của một đám học sinh vang lên, mấy nhóc đang chuẩn bị về thay quần áo rồi tan học.
Có người vào! Bé Lục Hoặc sợ đến mức cứng người, cơ thể căng lên, Kiều Tịch vỗ vỗ lên vai bé.
Cô viết lên giấy: Đừng sợ, chị ở đây.
Cơ thể bé Lục Hoặc chậm rãi thả lỏng.
Lớp trưởng cầm quần áo sạch thầy giáo mang đến, gọi to: "Lục Hoặc, cậu ở đây hả?"
Vừa nãy cậu bé đã đi vào nhà vệ sinh tìm nhưng không thấy Lục Hoặc đâu, nghĩ chắc Lục Hoặc ở trong phòng thay đồ: "Thấy giáo bảo tớ mang quần áo sạch cho cậu này."
Trong gian thay đồ, Kiều Tịch nhẹ gật đầu với bé Lục Hoặc.
Bé Lục Hoặc lên tiếng trả lời: "Lớp trưởng, tớ ở đây này."
Lớp trưởng nghe có tiếng trả lời, ôm quần áo đi đến gian thay đồ đang đóng cửa ở cuối phòng: "Quần áo đây này, cậu mở cửa ra đi."
Đuôi của bé vẫn còn chưa thu lại, bé không thể mở cửa được. Nghĩ nghĩ một chút, bé Lục Hoặc nói: "Lớp trưởng, cậu ném quần áo qua cửa giúp tớ với."
"Được, tớ ném vào này, đỡ nhé." Lớp trưởng kiễng chân ném quần áo qua cửa cho Lục Hoặc.
"Mọi người đang ở ngoài đấy, nếu cậu cần giúp gì thì bảo bon tớ nhé." Lớp trưởng nói.
"Cảm ơn lớp trưởng."
Kiều Tịch đón lấy quần áo, đưa cho bé Lục Hoặc, sau đó viết: Em thay đồ đi, chị không nhìn đâu.
Cô quay người.
Bé Lục Hoặc hơi xấu hổ, chậm rãi cởϊ áσ trên ướt sũng ra.
Đến lúc Kiều Tịch xoay người lại, bé Lục Hoặc đã thay xong quần áo rồi.
Bé mặc một bộ đồng phục mới, áo sơ mi trắng ngắn tay tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ. Bé mới khóc xong, mắt vẫn còn đo đỏ, chóp mũi cũng đỏ đỏ đáng yêu.
Đuôi nhỏ của Lục Hoặc cũng biến về lại hai chân như cũ.
Kiều Tịch cảm thấy hơi tiếc nuối, cô còn chưa nhìn đuôi cá bé xinh cho đã đâu.
Sau khi rời khỏi gian thay quần áo, bé Lục Hoặc cực kì ngạc nhiên khi phát hiện ra những người khác không nhìn thấy Tịch Tịch.
Kiều Tịch viết ra giấy: Chỉ có Hoặc Hoặc mới nhìn thấy chị thôi, em có sợ không?
Bé Lục Hoặc không hề sợ hãi chút nào, đôi mắt to sáng rực lên: "Không sợ."
Chỉ có một mình bé trông thấy Tịch Tịch.
Bé mím miệng vui vẻ cười trộm, cứ như vừa nhận được một món quà tốt nhất chỉ thuộc về một mình bé.
Kiều Tịch không biết rằng, nếu hôm nay cô không ở đây, bé Lục Hoặc sẽ bị ngâm trong bể bơi một lúc lâu, rồi bé sẽ mặc quần áo ướt sũng lạnh lẽo trốn trong gian thay đồ, vừa khóc thút thít vừa cầu mong cái đuôi biến mất.
Lúc quay lại phòng học, chỗ ngồi của bé Lục Hoặc vẫn là bàn cuối, ngồi một mình bên cạnh cửa sổ.
Kiều Tịch ngồi xuống cạnh bé, gương mặt nhỏ trắng nõn của bé không giấu nổi niềm vui. Bé lôi trong ngăn bàn ra một gói bánh quy, đây là bánh để bé ăn khi đói, chia sẻ với Kiều Tịch: "Tịch Tịch, ăn này."
"Cảm ơn em, chị không đói bụng." Cô sờ sờ đầu bé, sao lại ngoan thế cơ chứ.
Bé Lục Hoặc lại lấy một hộp sữa bò ra: "Tịch Tịch, uống này".
Dường như bé muốn chia sẻ tất cả mọi thứ mà mình có cho Kiều Tịch.
Đôi mắt to đen láy sáng lấp lánh, gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo, tóc mái ngắn ngủn hơi lộn xộn, giọng nói non nớt, nhét hộp sữa bò vào trong tay cô, thật là đáng yêu.
Kiều Tịch không nhịn được nhéo nhéo mặt bé: "Cảm ơn Hoặc Hoặc, lát nữa chị uống nhé."
Bé Lục Hoặc hơi hơi xấu hổ, nói nhỏ: "Không có gì ạ."
Đúng lúc này, tiếng chuông vào học vang lên.
Bé Lục Hoặc lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, tay nhỏ khoanh lại để trên mặt bàn học, tư thế tiêu chuẩn của học sinh ngoan.
Kiều Tịch bật cười.
Cô cầm bút của bé Lục Hoặc, vẽ tranh trên quyển vở mà bé chưa dùng tới.
Thầy giáo bắt đầu giảng bài, các bạn nhỏ đều nghe giảng rất chăm chú, bé Lục Hoặc cũng ngoan ngoãn nhìn lên bảng đen, nhưng cuối cùng ánh mắt bé vẫn không kìm được liếc liếc sang Kiều Tịch ngồi cạnh.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ phủ lên thân hình Kiều Tịch, như dát một quầng sáng dịu dàng. Bé Lục Hoặc không biết thế nào là xinh đẹp, nhưng bé cảm thấy Tịch Tịch của bé giống như một thiên sứ vậy.
Đương nhiên Kiều Tịch có biết nhóc con đang len lén nhìn cô, cô gõ nhẹ đầu bút xuống mặt bàn: "Phải chăm chú nghe giảng chứ."
Bé Lục Hoặc không tập trung học bị bắt được tại trận, khuôn mặt nhỏ thoắt cái đỏ bừng bừng.
Kiều Tịch không nhịn được lại mím miệng cười trộm. Không phải ai cũng có cơ hội đốc thúc bạn trai khi còn bé nghe giảng đâu!
Bé Lục Hoặc sợ Kiều Tịch nghĩ mình không chăm chỉ học hành, vội thì thầm giải thích: "Tịch Tịch, sách tiểu học em đã học xong hết rồi."
"Với lại," Bé nói nhỏ cho cô nghe: "Lần nào thi em cũng được 100 điểm."
Kiều Tịch cười rạng rỡ, đưa tay xoa xoa đầu bé: Sao Hoặc Hoặc lại giỏi thế, lại thông minh thế cơ chứ. Em tuyệt thật đấy.
Bình thường bé Lục Hoặc nhận được điểm sẽ đem khoe với ông cụ Lục, nhưng ông ta chỉ bảo bé cứ thế mà làm, chưa bao giờ khen ngợi bé cả.
Đây là lần đầu tiên bé được khen ngợi.
Đôi mắt bé sáng lấp lánh như chứa đựng cả vạn vì sao: "Em cũng không giỏi lắm đâu."
Trên đỉnh đầu bé, chồi lá nhỏ nhú ra đung đưa đung đưa.
Kiều Tịch bị vẻ đáng yêu của bé làm cho rụng tim mất.
Cô tiếp tục vẽ vẽ lên vở.
Đến tận lúc tan học, bé Lục Hoặc mới dịch dịch lại gần: "Tịch Tịch đang viết cái gì thế?"
Kiều Tịch đưa vở cho bé: Tặng em nè.
Bé Lục Hoặc nhận lấy, cúi đầu nhìn xem, thấy trên vở vẽ một cậu bé cực kì đáng yêu, nửa người dưới mọc đuôi cá nhỏ, trên đầu còn mọc một mầm cây xòe ra hai cái lá.
Cậu bé nắm tay một cô bé xinh đẹp, gương mặt cậu bé nở nụ cười vui vẻ.
"Đây là em sao?" Bé Lục Hoặc chớp chớp mắt.
Bây giờ bé Lục Hoặc mới biết, hóa ra trong mắt Tịch Tịch mình lại đáng yêu như vậy, mình không phải là một con quái vật kinh khủng.
Bé hơi hơi xấu hổ: "Tịch Tịch vẽ sai rồi, trên đầu em không có lá cây."
Kiều Tịch: Không vẽ sai đâu. Có đáng yêu không nào?
Bé Lục Hoặc chớp chớp đôi mắt to: "Không đáng yêu. Có đuôi cá thì không đáng yêu."
Trên đỉnh đầu bé, chồi nhỏ lại nhú ra.
Kiều Tịch cười rộ lên.
Không sai chút nào, trên đầu Hoặc Hoặc có lá kìa.