Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Chương 6 6 Hình Như Anh Có Chút Hiểu Lầm
“Chỉ có một câu này thôi à?" An Nhu hơi khó hiểu.
Hồn không ở đây, chẳng lẽ bay đi?
“Chỉ có câu này thôi." Thư ký Lý giơ một ngón tay lên: “Một trăm ngàn tệ."
An Nhu hít vào một hơi.
Quả nhiên vẫn nên tin tưởng khoa học, mê tín đắt tiền quá ai chịu nổi!
Chiếc siêu xe vững vàng chạy tới nơi.
Thư ký Lý dẫn An Nhu tiến vào nhà chính.
Trong đại sảnh nhà chính có không ít nhân viên, còn bày công cụ dùng để chụp ảnh.
Có hai nhân viên đi tới xác nhận, còn kêu An Nhu ký vào giấy xin đăng ký kết hôn.
Sau khi hoàn thành thủ tục, thư ký Lý cầm văn kiện rời đi.
An Nhu ngồi trên sofa đại sảnh ăn điểm tâm và nước trà do bảo mẫu bưng tới, im lặng nhìn các nhân viên bận rộn.
Di động trong túi quần chợt rung lên, mở ra xem thì lại là tin nhắn do An Lâm gửi tới.
Phần dự đoán cốt truyện đầu tiên ập đến bất ngờ trở tay không kịp.
‘Bà An mới nhắc tới chuyện trong quá trình hai người ăn cơm, tôi cảm thấy hơi kỳ quặc.
Trong nguyên tác, lần đầu tiên Mạc Thành Hoàn gặp cậu là lúc bạn thân từ nhỏ của anh ta say rượu đánh nhau bị bắt nên gửi tin nhắn xin anh ta giúp đỡ.
Nhưng Mạc Thành Hoàn muốn làm cho người bạn học nhớ bài học này, với lại để liên hôn thuận lợi nên không đi giúp anh ta, dẫn tới việc cuối cùng bạn thân từ nhỏ của anh ta bị cha mẹ đưa ra nước ngoài, tử vong do sự cố ở đó.
Đáng lẽ ra, cho dù cậu đến trễ thì Mạc Thành Hoàn cũng nên chờ mới đúng, nhưng lần này anh ta lại rời đi.
Tôi có lý do để nghi ngờ Mạc Thành Hoàn cũng sống lại, biết kết cục của bạn thân mình nên mới đi cứu anh ta.
Cho nên không chừng anh ta vẫn còn nhớ chuyện kiếp trước đã làm chồng chồng với cậu, cậu nhất định phải cẩn thận đấy’
Đây là nhân vật nghi ngờ đã trùng sinh thứ ba.
Lúc trước An Nhu cũng từng nghi ngờ, nhưng chẳng qua không có bằng chứng xác thực.
Kiếp trước cậu thật sự trở mặt rất khó coi với chồng trước, nhưng bây giờ mình đã vào nhà họ Mạc, không thể tránh khỏi sẽ gặp mặt Mạc Thành Hoàn.
An Nhu suy tư một lát, định không bại lộ chuyện mình trùng sinh trước mặt Mạc Thành Hoàn, tránh càng xa càng tốt.
Dù sao thứ đàn ông chó má này, chỉ cần nhìn một chút thôi cũng khiến người ta giận sôi máu.
Nhân viên chuẩn bị đồ đạc, chờ chàng tiên đến tận nửa tiếng, hai bình trà vào bụng, An Nhu đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Để giả vờ mình chưa từng đến nhà chính, cậu còn tìm người hỏi vị trí nhà vệ sinh.
Vừa vào phòng vách ngăn chưa được một lát, An Nhu đã nghe thấy có người tiến vào nhà vệ sinh, còn khóa trái cửa.
Chuyện gì vậy?
Hình như có người đang kiểm tra xem nhà vệ sinh có người hay không.
An Nhu lặng lẽ giơ chân, giả vờ như chỗ này không có người.
“Thành Hoàn, sao sắc mặt cậu khó coi vậy? Có phải là ba tôi đã biết chuyện hôm qua tôi gặp rắc rối không?"
Một giọng nam xa lạ vang lên.
Ánh mắt An Nhu nhúc nhích, lập tức liên tưởng tới cốt truyện mà An Lâm nói với mình, phỏng đoán chắc hẳn đây là cậu bạn thân từ nhỏ mà Mạc Thành Hoàn đã rời khỏi bữa ăn để đi cứu.
Anh ta vừa nhắc tới “Thành Hoàn", chẳng lẽ lúc này Mạc Thành Hoàn đang ở bên ngoài?
“Không liên quan tới cậu." Ngay sau đó là giọng nói trầm thấp có phần mỏi mệt vang vọng trong nhà vệ sinh.
An Nhu quá quen thuộc với chủ nhân của giọng nói này.
Chung sống sớm chiều với nhau bốn năm năm, còn là cha của bọn trẻ, có lẽ là phản xạ có điều kiện, chỉ mới nghe thấy giọng nói này đã khiến đáy lòng An Nhu dâng lên một chút tình cảm phức tạp.
“Cậu sao vậy? Thấy đồ vật trong phòng khách thì sắc mặt lập tức thay đổi."
Giọng nói của bạn thân tràn đầy nghi hoặc.
“Nếu cậu không bị mù thì có thể thấy được mấy thứ đó là để chụp ảnh trong giấy chứng nhận kết hôn." Giọng nói lạnh lùng của Mạc Thành Hoàn hơi khàn khàn, lộ ra một chút bất mãn.
“Ảnh chụp chứng nhận kết hôn… Không thể nào!" Bạn thân kinh ngạc lên tiếng: “Ngay cả mặt mũi cũng chưa cho hai người gặp, cũng không trưng cầu ý kiến của cậu mà đã quyết định hôn sự rồi à?"
“Bất kể có gặp mặt hay không thì kết cục cũng như vậy, chuyện đã đến nước này rồi." So với thái độ giận dữ của bạn thân, Mạc Thành Hoàn lại tỉnh táo lại.
“Ai bảo tôi họ Mạc làm gì."
Câu nói này tràn đầy cam chịu.
Cách một cánh cửa, An Nhu cũng có thể nghe thấy sự không cam lòng sâu sắc trong giọng nói của anh ta.
Không cam lòng cái búa, lần này ông có gả cho mày đâu, An Nhu âm thầm giơ ngón giữa.
“Thực ra… Tôi nghe nói con trai cả của nhà họ An cũng rất xinh đẹp, nhỏ hơn cậu hai tuổi." Bạn thân muốn an ủi người anh em tốt: “Sau khi kết hôn, hai người ai chơi theo ý người nấy cũng được mà."
“Không có chuyện đó đâu." Mạc Thịnh Hoan cười khổ: “Tình huống hiện tại của nhà họ An, chắc cậu cũng biết, họ gả An Nhu cho tôi là để cậy vào ân tình hút máu nhà họ Mạc mà thôi."
An Nhu bị điểm danh một lúc lâu sau cũng không hoàn hồn.
Hút máu? Ông anh nghiêm túc đấy hả?
Suốt bốn năm trời, tôi còn chẳng nhổ được cọng lông nào từ trên người anh nữa là!
“Với thủ đoạn của cậu chẳng nhẽ còn không thể đối phó với một thằng nhóc vừa trưởng thành hay sao?" Bạn thân vẫn không cam lòng hỏi lại.
“Thủ đoạn của cậu ta lợi hại hơn cậu nghĩ nhiều." Giọng Mạc Thịnh Hoan vững vàng.
“Sau khi gả tới đây, cậu ta sẽ đối xử tốt với cậu vô điều kiện, hao hết tâm tư lấy lòng cậu, lặng lẽ kề cận cậu, giả vờ như không hiểu thế sự khiến cậu vốn đã hạ quyết tâm bắt đầu dao động."
“Thậm chí cậu ta có thể sinh hai đứa con cho cậu, biến mình thành người vừa chật vật vừa đáng thương, mưu toan dùng đứa con khiến cậu mềm lòng… Chỉ vì một chút ích lợi… Vì tiền…"
Câu nói kế tiếp, An Nhu đã không còn nghe rõ nữa.
Mặc dù cảm thấy trái tim mình đã vững vàng như sắt, nhưng nghe thấy những lời này, lồng ngực An Nhu vẫn nghẹn ngào, hốc mắt chua xót.
Nói mình thì không sao, chứ còn hai đứa con nhỏ, chúng vô tội, chúng không phải là công cụ vòi tiền, là thiên thần nhỏ giáng lâm trên thế gian, sẽ ăn từng miếng cơm, sẽ ngây thơ nói “Con yêu ba".
Nếu hai đứa bé biết ba mình đối đãi với mình như thế, có khi nào chúng sẽ ở trong lòng mình tủi thân khóc lóc không?
An Nhu lau mặt, đột nhiên hiểu được cách suy nghĩ của Mạc Thành Hoàn.
Trong mắt anh ta, bất cứ kẻ nào tiếp cận anh ta cũng đều là vì ích lợi, vì tiền tài.
Anh ta như con rồng canh giữ núi vàng, sẽ thiêu cháy bất cứ kẻ nào tiếp cận mình.
Cho dù đó là con ruột cũng thế.
“Trời ạ!" Nghe anh ta nói một mạch, bạn thân sửng sốt một lát rồi lên tiếng.
“Anh Thành Hoàn ạ, hai người còn chưa gặp mặt đâu, cậu đã nghĩ tới con của hai người rồi à?"
Nhà vệ sinh lâm vào sự yên tĩnh trong thời gian dài
“Cậu không hiểu đâu." Mạc Thành Hoàn hắng giọng: “Tôi không thích cậu ta, ở bên cạnh cậu ta sẽ chỉ là tra tấn đối với tôi mà thôi."
Cửa phòng trong nhà vệ sinh vang lên tiếng mở, hình như có người muốn tiến vào.
Hai người bên ngoài nhanh chóng mở cửa ra, giả vờ đang rửa tay.
Nghe thấy tiếng nước bên ngoài dừng lại, tiếng bước chân xa dần, An Nhu đi ra từ vách ngăn, dùng nước rửa sạch dấu vết trên mặt.
Đến khi ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của mình.
Giờ khắc này, An Nhu cảm thấy vô cùng may mắn vì không phải gả cho Mạc Thành Hoàn.
Cho dù ông cụ Mạc kéo một con chó tới đây, An Nhu cũng cảm thấy nó đáng yêu hơn chồng trước.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, An Nhu giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì trở lại phòng khách, ngồi vào sofa, tiếp tục uống trà ăn bánh.
“Ấy, có phải là cậu ta không?" Giọng nói của bạn thân truyền tới, An Nhu cũng không ngẩng đầu lên, giả vờ như không nghe thấy.
Đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh, An Nhu ngẩng đầu lên thì thấy Mạc Thành Hoàn ngồi bên cạnh mình, sống lưng thẳng tắp, mặt mày thâm thúy, vẻ mặt lạnh lùng.
“Rất xứng đôi." Bạn thân đứng trước mặt hai người, mỉm cười nhìn An Nhu: “Chào anh dâu, em là Trình Thịnh, bạn thân từ hồi nhỏ của Mạc Thành Hoàn."
“Chị dâu?" An Nhu nhanh chóng thay đổi trạng thái, trong mắt tràn đầy mờ mịt: “Tại sao anh lại gọi tôi như vậy?"
“Đừng đóng kịch nữa." Giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Mạc Thịnh Hoan truyền tới từ bên cạnh: “Cậu đã thấy ảnh của tôi rồi."
An Nhu quay sang, nghi hoặc đối diện với tầm mắt của Mạc Thành Hoàn, quan sát kỹ gương mặt tuấn tú của Mạc Thành Hoàn một lát rồi giả vờ như giật mình.
“Đúng, tôi đã xem ảnh của anh."
Mạc Thành Hoàn hơi gượng gạo dời tầm mắt, đặt tay lên khoảng trống giữa hai người.
“Lát nữa sẽ chụp ảnh đăng ký kết hôn, cậu ngồi chỗ này."
Giọng điệu ra lệnh chưa bao giờ thay đổi.
An Nhu nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Mạc Thành Hoàn, ánh mắt càng hoang mang: “Tại sao?"
“Cậu biết rõ còn cố hỏi." Mạc Thành Hoàn lạnh mặt, giơ tay chỉ về phía máy ảnh: “Dựa theo quy định khi chụp ảnh đăng ký kết hôn, tôi sẽ đứng sau cậu, bờ vai kề sát sau vai trái của cậu, nghiêng người về phía cậu, cậu cũng phải nghiêng về phía tôi, hiểu chưa?"
An Nhu nhíu mày, mông lung nhìn Mạc Thành Hoàn.
Mạc Thành Hoàn mím môi, ngồi xuống bên cạnh An Nhu như thể bị buộc bất đắc dĩ, bờ vai kề sát sau lưng An Nhu.
Thấy khoảng cách hai người kéo gần, Trình Thịnh không thể không hiểu một chút về lời nói của Mạc Thành Hoàn ở nhà vệ sinh.
Bạn thân từ hồi nhỏ của mình từ khi còn ở trong bụng mẹ đã là con cưng của trời, chưa bao giờ thấy cậu ấy chủ động bày tỏ thiện ý với bất cứ ai.
Nhưng vừa rồi chỉ mới một lát mà thiếu niên này giả ngây giả dại đã khiến Mạc Thành Hoàn cam tâm tình nguyện lại gần cậu ta.
Không thể không bội phục cậu ta có thủ đoạn!
Trình Thịnh còn chưa bội phục hết thì đã thấy cậu thiếu niên nhíu mày xê dịch sang bên cạnh, trông như đang cự tuyệt lại gần.
Lần này càng tuyệt.
Khá khen cho chiêu lạt mềm buộc chặt!
“Anh đang làm gì?" Ánh mắt thiếu niên tràn đầy cảnh giác, có vẻ rất không vui khi người đàn ông chủ động tiếp cận mình.
Còn có người có thể từ chối Mạc Thịnh Hoan! Trình Thịnh kích động nhìn về phía bạn thân, mức độ kích thích của cảnh tượng này thậm chí khiến anh ta muốn đi mua một thùng bỏng ngô, bưng băng ghế lại đây ngồi xem.
Mạc Thịnh Hoan cau mày, trên mặt toát ra khí lạnh: “Tôi là vị hôn phu của cậu, cậu bảo tôi đang làm gì?"
Hai người nhìn thấy thiếu niên sửng sốt, cứ như thể ý thức được điều gì đó, cậu nở nụ cười như băng tuyết tan chảy, đôi mắt ngập nước, dung sắc như hoa đào, đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
“Anh không phải là vị hôn phu của tôi." Thiếu niên nở nụ cười, tự nhiên nói ra sự thật.
Mạc Thành Hoàn khựng lại một chút, sau đó cau mày thật chặt: “Rõ ràng cậu đã xem ảnh của tôi…"
“Đúng thế, đúng là tôi đã xem ảnh của anh." An Nhu bình tĩnh ngước mắt.
“Nhưng tôi không coi trọng anh.".