Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản
Chương 72: Quá khứ của Ôn Ngọc (1)

Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 72: Quá khứ của Ôn Ngọc (1)

Cặp mắt kia giống sư tôn như đúc, mắt phượng giảo hoạt phi dương yên lặng đối diện với Tiêu Cảnh chỉ chốc lát, giây tiếp theo thì tràn đầy ý cười.

Sau đó Ôn Ngọc thì thầm với một đệ tử thế gia bên cạnh, trên mặt đệ tử thế gia kia hiện ra hiểu rõ, tiếp theo gật đầu với đối phương, đứng dậy đi xuống lầu.

Thấy người nọ đi đến trước mặt mình, Tiêu Cảnh không khỏi nhướng mày, chợt nghe người nọ mỉm cười lễ độ nói: “Tương phùng đó là duyên, vị huynh đệ này không bằng đi lên cùng say thế nào?"

Không ngờ tiểu sư tôn sẽ mời mình lên lầu, Tiêu Cảnh có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn lại, nhưng lúc này Ôn Ngọc đã không để ý đến y nữa, mà cùng đồng bạn bên cạnh nói đùa uống rượu.

Suy nghĩ một chút, Tiêu Cảnh đáp lời mời lên lầu của đối phương.

Y vừa lên tới, mấy người đang uống rượu vui đùa đều tĩnh lại, nhìn về phía Tiêu Cảnh.

Ôn Ngọc cũng nhìn hai mắt Tiêu Cảnh, sau đó nhoẻn miệng cười, khom người nói: “Nếu đã tới, thì ngồi bên này đi, mạo muội mời, công tử sẽ không trách chứ."

Tiêu Cảnh lắc đầu, ngồi xuống vị trí người bên cạnh Ôn Ngọc nhường, nhận lấy chén rượu Ôn Ngọc đưa tới.

Đột nhiên nhiều thêm một người xa lạ ai cũng không quen biết, đề tài cũng có chút không tiếp tục nổi nữa, cố tình Ôn Ngọc vẫn là dáng vẻ không muốn nhiều lời, cười đùa uống rượu như thường.

Những người thấy Tiêu Cảnh chỉ lặng lẽ mà ngồi, không có cảm giác tồn tại gì, lúng túng một hồi cũng xem nhẹ đối phương.

Chỉ có Nhạc Uyên cau mày nhìn Tiêu Cảnh một lát, không tán đồng nhìn Ôn Ngọc nói: “A Ngọc, ngươi sao có thể tùy tiện mời người không quen biết đi lên."

“Nhạc tứ, lời này của ngươi là không đúng rồi, ai quen biết ai ngay từ đầu chứ, chơi với nhau nhiều, không phải thành bằng hữu à."

Nói xong, người nọ nâng chén nói với Tiêu Cảnh: “Huynh đệ, ta kính ngươi một ly."

Tiêu Cảnh nâng ly rượu, nhàn nhạt gật đầu đáp lại.

Chợt nghe Ôn Ngọc mỉm cười trêu ghẹo nói: “Tứ Lang không phải là ghen tị chứ." Mắt phượng hắn tà nghễ, trong phi dương kiệt ngạo lộ ra vẻ mị hoặc.

Gò má Nhạc Uyên ửng sắc hồng, phẫn nộ trừng đối phương nói: “A Ngọc, ngươi lại càn quấy."

Thấy cái bộ dáng này của hắn, mọi người trên bàn đều cười ha ha.

Nháo một hồi, bầu không khí đã hòa hợp náo nhiệt hơn trước nhiều, trên bàn rượu mấy công tử ca lại buông thả, chỉ có Nhạc Uyên vẫn cảnh giác nhìn Tiêu Cảnh.

“Ta thấy huynh đệ y dung bất phàm, hẳn không phải là người nghèo túng, tại sao ở dưới lầu nhìn chúng ta chơi đùa hồi lâu vậy?" Kính rượu quen biết nhau xong, thì có người mở miệng tò mò hỏi, người hỏi chính là người chỉ Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh im lặng chốc lát, y cũng không ngờ có thể bị những người khác nhìn thấy, vốn chỉ là muốn nhìn quá khứ của sư tôn, lúc bị gọi, Tiêu Cảnh cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng những lời này lại không thể nói ra được.

Cố tình cái người gọi y lên, lại ra vẻ chuyện không liên quan tới mình, cũng cầm chén rượu, vẻ mặt hiếu kỳ nghiền ngẫm nhìn mình.

“Chẳng lẽ, trong chúng ta, có ai là người ngươi ngưỡng mộ hoặc là kẻ thù?" Tên đệ tử thế gia xuống gọi y vui đùa hỏi thăm.

Tiêu Cảnh đột nhiên nghe được câu này, động tác bưng rượu ngừng một chút, y nâng mắt nhìn tiểu sư tôn, nhưng tiểu sư tôn cũng là một bộ tò mò truy hỏi, làm Tiêu Cảnh có chút không chắc chắn.

Đám đệ tử thế gia tuổi còn trẻ lại thêm gia thế vững chắc, nên cũng không có việc gì phiền lòng, bây giờ đúng là độ tuổi thích náo nhiệt đến gà bay chó sủa, nghe xong lời này, lập tức trêu ghẹo cười vang.

Có một người lớn tiếng nói: “Còn chưa biết tên họ huynh đệ là gì, nhà ở phương nào lại làm nghề nghiệp gì, tất cả mọi người đều là người có cá tính, nếu huynh đệ nguyện ý nói ra, chúng ta cũng vui vẻ thành toàn, nói không chừng có thể thúc đẩy một chuyện tốt đẹp đó."

“Đúng rồi đúng rồi, huynh đệ, Ôn nhị nhà chúng ta không thể được nha, hắn là chuẩn tân lang đấy, qua đầu năm sẽ thành hôn cùng tiểu thư nhà Binh Bộ Thị Lang, nếu Bạch tiểu thư biết Ôn nhị có hoa đào nào khác, tám phần mười sẽ đánh gãy chân hắn." Một người khác nói giỡn nói.

“Hầu Tử, ngươi có tin ta hiện tại có thể đánh gãy chân ngươi không." Ôn Ngọc ném một chén rượu qua, cười mắng.

“Ai nha, thẹn quá hóa giận, Ôn nhị da mặt lúc nào thì mỏng như thế, sắp làm tân lang đúng là khác hẳn." Nam nhân cao gầy được gọi là Hầu Tử lách mình tránh chén rượu, không khách khí mà cười nói cãi lại.

“Ta cũng không được ta cũng không được, tuy rằng huynh đệ ngươi quả thật mỹ mạo phi phàm, nhưng ta chỉ yêu Tần cô nương ôn nhu mềm mại của Hồng Tụ Lâu thôi." Có một người cũng vội vàng làm sáng tỏ, trên khuôn mặt cười của gã, phần lớn là khoa trương và chọc ghẹo.

Bên cạnh một nam tử mặc áo xanh đậm cười giễu cợt: “Thôi đi, chỉ với dáng vẻ này của ngươi, người mù mới có thể ái mộ đến nhìn trộm ngươi, ngươi cũng không tự mình soi gương, ước lượng một chút."

“Không phải ta, chẳng lẽ là ngươi, chỉ ngươi dáng dấp tốt à." Người nọ lập tức không chịu thiệt mà cãi lại.

“Đừng làm loạn." Nhạc Uyên buông chén rượu, nhíu mày nhìn Tiêu Cảnh: “Vị này….."

“Tại hạ Tiêu Cảnh." Bị trêu ghẹo như vậy, trên mặt Tiêu Cảnh lại không thấy một tia tức giận hay cảm thấy xấu hổ, ngược lại vẫn là không mừng không sợ trầm mặc, chỉ có trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ.

“Tiêu Cảnh công tử hẳn cũng là tu sĩ." Ánh mắt Nhạc Uyên sáng quắc nhìn Tiêu Cảnh, khẳng định nói: “Không biết Tiêu Cảnh công tử đi theo chúng ta là có ý gì?"

Nhạc Uyên vừa dứt lời, một bàn người lập tức an tĩnh, mấy người cười đùa lúc trước cũng không đùa giỡn nữa, trái lại trong mắt đều có chút cảnh giác và cẩn thận.

Nói vậy vừa rồi Nhạc Uyên cảnh giác và bài xích cũng vì điều này.

Suy cho cùng tu sĩ và phàm nhân rõ ràng là người của hai thế giới, phàm nhân tuổi thọ ngắn ngủi không có bản lĩnh hô mưa gọi gió, chỉ có thể cúi đầu trồng trọt cực khổ trên mặt đất, vài chục năm sau thì thành một đống bùn đất hôi thối, nhân sinh vội vã không để lại một chút dấu vết.

Phàm nhân, ở trong mắt tu sĩ chẳng khác gì con kiến, thống khổ giãy giụa sung sướng buồn vui của họ đối với tu sĩ mà nói, chỉ là một thăng trầm nhỏ bé không đáng kể mà thôi.

Huống chi ngay cả giữa các tu sĩ cũng có phân chia cao thấp, đại năng tu sĩ tiêu diệt tu sĩ cấp thấp cũng giống như bóp chết một con kiến.

Dù bọn họ là thế gia quyền quý, là người ưu tú trong nhân gian thì thế nào, chỉ sợ ở trong mắt các tu sĩ đó, bọn họ cũng không khác gì so với nông phu tiện dân, cũng đều là một con kiến mà thôi.

Cho nên sau khi biết được thân phận của Tiêu Cảnh, bọn họ không còn vui đùa ầm ĩ nữa, trái lại hiểu chuyện an tĩnh hẳn, chỉ phỏng đoán Tiêu Cảnh là tu sĩ thân phận cao quý, vì sao phải cùng bọn họ cùng bàn ăn cơm.

Tiêu Cảnh híp mắt, xoay chén rượu, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười: “Nhạc đạo hữu có thể theo ăn, Tiêu mỗ vì sao không được?"

Nhạc Uyên không ngờ sẽ nhận được đáp án như vậy, hắn dừng một chút, giải thích: “Nhạc mỗ và bọn họ là huynh đệ nối khố, dù tu đạo cũng không giảm tình giảm nghĩa."

“Phải không?" Tiêu Cảnh không chút bận tâm mà uống một ngụm rượu: “Vậy vì sao Tiêu mỗ không thể?"

“Dù là tu sĩ thì thế nào, lúc đầu không phải cũng từ người thường mà ra, Nhạc đạo hữu không quên gốc cội, Tiêu mỗ cũng không quên, giống như vừa rồi mời Tiêu mỗ đi lên không tốt sao, cớ gì biết được thân phận của Ôn mỗ, lại thay đổi, nếu là như thế, Nhạc đạo hữu thật là không nên vạch trần thân phận Tiêu mỗ."

Vạn không ngờ tới, tên tu sĩ thần bí xa lạ này sẽ nói ra lời như vậy, đệ tử thế gia trên bàn rượu hai mặt nhìn nhau, trong một lúc cũng không biết nên nói gì.

Nếu không biết thân phận Tiêu Cảnh, thì bọn họ có thể tiếp tục vui đùa ầm ĩ, nhưng một khi biết được thân phận Tiêu Cảnh, lại không dám càn rỡ quá mức, dù sao các tu sĩ đều có chút hỉ nộ vô thường, ai biết nói sai câu nào dẫn tới họa sát thân hay không.

Giữa lúc mọi người im lặng, Ôn Ngọc lại đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng dậy quát: “Nói rất hay, tu sĩ vốn từ người thường mà ra, vì sao phải quên nguồn cội, nếu chúng ta không biết thân phận Tiêu Cảnh, còn có thể dè dặt cẩn thận như vậy sao?"

Nói xong, hắn nhìn về phía Tiêu Cảnh, mắt phượng sáng bức người, tựa như hai ngọn lửa phát sáng bập bùng, rất có dáng vẻ lôi kéo Tiêu Cảnh uống máu kết nghĩa say vĩnh viễn không dậy nổi.

Người xung quanh Ôn Ngọc đều nhao nhao đỡ trán, được gọi là Hầu Tử vội vàng kéo Ôn Ngọc, vừa xấu hổ cười cười với Tiêu Cảnh: “Tiên sư chớ trách, huynh đệ ta hắn uống nhiều quá, nói mê sảng."

Ánh mắt Tiêu Cảnh dừng trên người Ôn Ngọc trở nên mềm mại hẳn, tuy y không có cơ hội tham dự quá khứ của sư tôn, nhưng giống như bây giờ, có thể gần gũi nhìn tiểu sư tôn, đã đủ cho y cực kỳ thỏa mãn.

Mặc dù không thể tưởng tượng được sư tôn trước kia là thế này.

Tiêu Cảnh cười cười, ôn hòa nói: “Không sao, tiểu….. Ôn huynh đệ nói rất đúng, ta cũng đã thật lâu chưa thấy qua cảnh nhân gian, chỉ là không biết vì sao chỉ có Nhạc đạo hữu tu đạo, ta thấy Ôn công tử thông minh, hẳn là ngộ tính rất cao mới phải?"

Kỳ thật sau khi nghe những đệ tử thế gia đó nói chuyện phiếm, trong lòng Tiêu Cảnh liền có nghi ngờ.

Nếu năm đó Nhạc Uyên đi vào con đường tu hành, như vậy vì sao sư tôn quan hệ thân thiết với Nhạc Uyên lại không đi, ngược lại ở lại nhân gian kết hôn sinh con thành gia lập nghiệp.

Chẳng lẽ sư tôn yêu vợ hắn sâu đậm, đến nỗi từ bỏ cơ hội tu hành?

Nghĩ đến khả năng này, đôi mắt Tiêu Cảnh sâu thẳm, trên mặt xẹt qua một chút âm u.

Mấy công tử ca đang ngồi không hiểu sao thấy lạnh run, lại đều có chút nghĩ không ra, chỉ có Nhạc Uyên nghi ngờ liếc Tiêu Cảnh.

Nghe xong câu hỏi của Tiêu Cảnh, trên bàn lại lần nữa im lặng, những công tử ca này hai mặt nhìn nhau, cuối cùng mới có một người nở nụ cười khổ.

“Bọn ta cũng vô cùng muốn đi tu hành, tiên sư đừng chê cười, lại nói ai không muốn chứ, bước lên con đường tu hành, thân phận khác một trời một vực, gia tộc bọn ta cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, ai lại không muốn có lợi, hô phong hoán vũ trường sinh bất lão, phàm nhân nào không ảo tưởng."

“Đúng vậy, mỗi lần tiên sơn tới thu đồ đệ, phụ mẫu bọn ta sẽ đưa bọn ta đi kiểm tra tư chất, chỉ là bọn ta thật sự ngu dốt không thể tả, hoàn toàn không có thiên tư tu hành, dù có đưa đi, cũng chỉ làm một tạp dịch cấp thấp, đến thọ mệnh thì tùy tiện tìm một nơi chôn cất, phụ mẫu bọn ta tuy ao ước có thể ra một tu sĩ, nhưng loại chuyện đưa đi mù mịt hết hi vọng này chính là chịu tội, phụ mẫu bọn ta sao có thể bỏ được."

“Đúng rồi, nếu không có tư chất, đến tiên sơn chỉ có thể chịu khổ, bọn ta còn không bằng ở lại nhân gian, làm phàm nhân sống qua ngày."

Tiêu Cảnh trăm triệu không ngờ đáp án như vậy, y không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Ôn Ngọc.

Tuy không biết sư tôn trước kia thế nào, nhưng ở trong ấn tượng của y, sư tôn ở Tu Giới gần như có thể coi là người kinh tài tuyệt diễm thiên phú hơn người, tới bây giờ, cả Tu Giới cũng không có người có thể nổi bật hơn.
Tác giả : U Linh Ái CP
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại