Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản
Chương 52: Lẳng lơ đê tiện
Quán rượu nhỏ đang vui cười đàm luận lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa, xem thử rốt cuộc là tên lỗ mãng nào.
Chỉ thấy ba gã nam tử tướng mạo khác nhau đạp hỏng đại môn, đi vào trong quán rượu nhỏ.
Ba người này một cường tráng một gầy ốm còn có một tuấn mỹ láu cá, đều mặc phục sức (*) thống nhất, vừa tiến vào vẻ mặt bất thiện ánh mắt sáng ngời quan sát mọi người uống trà.
(*) trang phục và trang sức
Mà quần chúng uống trà vốn còn tò mò nhìn quanh trước cửa, nhìn thấy người tới, đều có chút sợ hãi cúi đầu, giả vờ như không thấy.
Chỉ có tiểu nhị của quán rượu cười khổ ha ha đi lên đón, cúi đầu khom lưng nói: “Ba vị thần sử đại gia, phí dụng của tiệm đã đúng hạn nộp lên trên mấy ngày trước, không tin đại gia có thể tra xét, thần bài còn đang treo trong tiệm của tiểu nhân đấy ạ."
Tên cường tráng không kiên nhẫn đạp tiểu nhị ngã xuống đất, hung thần ác sát nói: “Đi đi đi, không có chuyện của ngươi, đừng ở đây góp vui."
Nam nhân tuấn mỹ láu cá mở quạt xếp, giả vờ phong nhã mà phẩy phẩy, trên quạt xếp chỉ viết ba chữ lớn ‘Bái Nguyệt Giáo’.
Nam nhân vừa lòng nhìn ánh mắt sợ hãi trốn tránh của người xung quanh, cười hì hì nói: “Bái Nguyệt Thần Giáo ta làm việc ở đây, người không liên quan nhanh chóng rời đi, thần giáo không phí công giết người vô tội."
Lời này vừa nói ra, mọi người trong quán rượu ngay lập tức tan tác chim muông, trong chốc lát đã tản đi hơn phân nửa.
Ôn Thanh Lan tới đây chỉ là muốn tìm nội dung nửa bộ sau của sách cổ Khâm Thiên, cũng không định gây chuyện thị phi, nên định theo quần chúng uống trà trong quán rượu cùng rời đi.
Song hắn không tính gây chuyện thị phi, cũng không có nghĩa là người khác không đi chọc hắn.
Ngay lúc Ôn Thanh Lan theo phía sau quần chúng uống trà đi ra ngoài, công tử bộ dáng tuấn mỹ láu cá, quạt xếp đưa ngang, chắn trước ngực hắn.
Ôn Thanh Lan khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Chỉ thấy thần sử Bái Nguyệt Giáo tay cầm quạt xếp, trên mặt hiện ra tươi cười không rõ ý tứ, gã nhìn Ôn Thanh Lan từ trên xuống dưới, quạt xếp ngả ngớn chuyển tới cằm Ôn Thanh Lan, láu cá nói: “Ngươi, cùng bổn sử rời đi."
Quần chúng uống trà chưa kịp rời đi ánh mắt thương hại nhìn Ôn Thanh Lan.
Thần sử tay cầm quạt xếp cao giọng nói: “Đây là thánh tử Bái Nguyệt Giáo ta, hôm nay tới đây là muốn mang thánh tử về, người không quan hệ với thánh tử, mời nhanh chóng rời đi."
Nam nhân cầm quạt xếp vừa dứt lời, một số người còn lại cũng lập tức rời khỏi.
Mà tên cường tráng bên cạnh hắn không khách khí đi lên nắm bả vai Ôn Thanh Lan, giọng thô lỗ: “Theo chúng ta trở về."
Ôn Thanh Lan cau mày, chợt lóe người tránh móng vuốt thô lỗ của đối phương.
Thần sử Bái Nguyệt Giáo ắt hẳn là quen làm những việc này, đối với phản kháng của Ôn Thanh Lan không chút nào bất ngờ, nhanh chóng phối hợp bao vây.
Trong đó tên nam nhân cầm quạt xếp cười hì hì nói: “Tiểu mỹ nhân, bổn sử khuyên ngươi đừng nên phản kháng, ngoan ngoãn theo bổn sử trở về, miễn cho lát nữa các huynh đệ mạnh tay, làm bị thương khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi sẽ không tốt."
“Vào Bái Nguyệt Thần Giáo ta có gì không tốt, cơm ngon rượu say vinh hoa phú quý, ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Tên cường tráng lớn giọng quát.
Trên mặt người gầy lại hiện một tia cười lạnh, đôi mắt nhỏ dài nheo lại nguy hiểm: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, trực tiếp đánh ngất xỉu mang đi, nhìn da mềm thịt non này, không động tay, chỉ sợ không biết cái gì gọi là nghe lời."
Ba người nói xong, cúi đầu bắt đầu niệm chú văn, vốn chỉ là ba gã Kim Đan Kỳ, dưới sự cộng hưởng của chú văn, trong nháy mắt thực lực tăng vọt thẳng tới Nguyên Anh.
Ba đường năng lượng màu lam ngưng tụ màn ảnh trước mặt ba người, trong thời gian ngắn ép sát Ôn Thanh Lan.
Bằng thực lực Linh Tịch Kỳ hiện giờ của Ôn Thanh Lan, căn bản là tránh cũng không thể tránh, nhưng mà càng làm cho người ta không cách nào phòng bị, là phương thức sử dụng năng lượng kỳ quái của ba người này, như là linh lực cũng không phải linh lực.
Hắn hơi có chút ngạc nhiên ‘ồ’ một tiếng, tâm niệm thay đổi thật nhanh từ bỏ phản kháng, trước khi năng lượng màu lam tới, trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
“Tiểu tử này cũng quá vô dụng đi, ta cảm thấy còn chưa đánh tới hắn, hắn đã té xỉu." Đại hán cường tráng buồn bực khó chịu nói, gã nghi ngờ gãi gãi đầu.
Người gầy cười lạnh một tiếng: “Chẳng biết lô đỉnh trốn ra từ nơi nào, một thân công lực nói không chừng đều là được chủ nhân rót thành gối thêu hoa, có thể có năng lực gì."
“Được rồi, tạm thời đừng bàn luận, chúng ta vẫn mau trở về thần giáo, nộp tiểu tử này lên cho các trưởng lão mới phải."
Công tử quạt xếp nói xong, ba người đều an tĩnh lại, Ôn Thanh Lan bị tên cường tráng không khách khí vác ở trên vai, đầu trút xuống vai khiến sắc mặt hắn tối sầm.
Nhưng Ôn Thanh Lan lòng mang ý xấu, tiếp tục giả vờ làm một con cá mặn, mặc cho tráng hán khiêng mình đi nhanh như bay.
Ôn Thanh Lan lặng lẽ thả thần thức ra, phát hiện ba người này đi vào trong một sơn cốc nhìn không ra hình thù, cũng không biết ba người này làm cái gì, trên mặt đất sơn cốc xuất hiện ánh sáng, sau đó bọn họ biến mất tại chỗ, cảm giác như là phù văn Truyền Tống Trận, nhưng lại không giống lắm.
Không đợi hắn suy nghĩ sơ lược, bọn họ đã xuất hiện ở một chỗ trước đại điện, tên cường tráng khiêng hắn đi tới một viện tử canh phòng nghiêm ngặt.
Có người chào hỏi: “Í, lần này tìm thấy thánh tử không tồi à nha, ta thấy ba người các ngươi tìm được chất lượng không tệ, lần này nhất định sẽ được phong thưởng."
Hán tử cường tráng gãi đầu, cười khà khà, người nọ chỉ thị đối phương bỏ Ôn Thanh Lan vào một căn phòng cách viện tử, vừa để vừa nói thầm: “Cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, nhu cầu thánh tử thánh nữ trong giáo ngày càng lớn, tìm thấy một nhóm người rồi lại đổi một nhóm người, địa bàn Bái Nguyệt Giáo ta đều tìm không có."
“Quản nhiều như vậy làm gì, nếu không phải bởi vì cái này, huynh đệ chúng ta sao có thể được phong thưởng xuất hiện trước mặt thánh thần." Nam nhân quạt xếp mở quạt, phẩy phẩy, không kiên nhẫn nói: “Mau ghi lại các huynh đệ, chúng ta vẫn chờ đi ra ngoài uống rượu đấy."
Người ghi chép vỗ bả vai đối phương, mắng: “Tiểu tử ngươi vẫn không kiên nhẫn như vậy."
Bốn người nói thầm một trận, rồi rời viện tử, Ôn Thanh Lan cũng thanh tỉnh.
Ở đây trừ hắn ra, còn có không ít nam nữ trẻ tuổi, đều là dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch, nhìn tu vi có cao có thấp, nhưng cao nhất cũng chỉ Kim Đan, xem ra đều là dùng mọi thủ đoạn bắt vào.
Còn có mấy người rõ ràng là thiếu niên thiếu nữ bình thường, đang ôm người khóc.
Cũng không biết Bái Nguyệt Thần Giáo bắt bọn họ vào đây làm gì, vừa nghe tên giáo phái đã không phải thứ tốt lành gì, nói không chừng chính là muốn làm ra tà thuật gì đó.
Ôn Thanh Lan quan sát một lát, cảm thấy nhàm chán, đặc biệt cảm thấy mình lẻn vào đây xem xét càng nhàm chán, vì thế liền trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Không ngoài dự đoán, cửa bị khóa cứng, hắn đẩy đẩy, cảm thấy bên ngoài hẳn là khóa đồng bình thường.
Không chút nghĩ ngợi, Ôn Thanh Lan rút kiếm liền chém.
Hắn không dùng bội kiếm Cô Phong Kiếm của mình, mà là dùng một thanh linh kiếm bình thường không biết tìm thấy nơi nào, nhưng ở trên tay Ôn Thanh Lan lại dũng mãnh sắc bén, chỉ nghe cửa bị chém ầm ầm vang một tiếng lớn, vậy mà không bị phá hỏng.
Dù thực lực hiện tại của hắn chỉ là Linh Tịch Kỳ, cũng không nên như thế chứ?
Ôn Thanh Lan không khỏi nhướng chân mày, lúc này mới nhấc lên chút hứng thú với Bái Nguyệt Thần Giáo.
Hắn hứng thú, nhưng một đám người trong phòng lại bị việc làm bạo lực của hắn chấn kinh rồi, đều vẫn không nhúc nhích há hốc mồm nhìn Ôn Thanh Lan, ngay cả cô gái ôm người khóc thút thít cũng không khóc, vẻ mặt mờ mịt mắt chứa sùng bái nhìn Ôn Thanh Lan.
“Khụ….khụ……Cái kia….. Vị đạo hữu này……"
Ngay lúc Ôn Thanh Lan nhìn chằm chằm cửa suy xét, một giọng nói từ phía sau hắn vang lên, còn thuận tay vỗ bờ vai hắn.
Ôn Thanh Lan quay đầu, không khỏi híp mắt, hóa ra là người quen.
Nhưng vị người quen này hiển nhiên không nhận ra hắn, thậm chí bị dung mạo vừa quay đầu của Ôn Thanh Lan làm ngẩn ngơ, trong mắt lóe lên một chút si mê, có lẽ cảm thấy mình thất lễ, người nọ có chút xấu hổ đỏ mặt, khẽ giọng nói: “Ta tên là Nguyệt Linh Nhi, không biết đạo hữu là….."
“Ôn Ngọc." Ôn Thanh Lan nhàn nhạt nói.
Không sai, quỷ xui xẻo cũng rơi vào Bái Nguyệt Giáo đúng là Nguyệt Linh Nhi, thiếu chủ Linh Lung Phường được Tiêu Cảnh cứu ở Chân Diệp bí cảnh.
Nguyên nhân không nhận ra Ôn Thanh Lan, đó là vì sư tôn hắn lại biến trang.
Lúc này sư tôn mang chính là một thân xác lô đỉnh, lớn lên có chút một lời khó nói hết, không phải lớn lên quá đáng sợ, mà là có mùi vị lẳng lơ đê tiện.
Gương mặt nhọn chỉ lớn bằng bàn tay, người trắng như ngọc, một đôi mắt ngấn nước, lộ ra hương vị điềm đạm đáng yêu, khóe mắt giương lên, thì có cỗ mị ý, lông mi đen vừa dài lại vừa mềm, chớp chớp mà cào ngứa lòng người, cái mũi xinh xắn tinh xảo, tiếp theo là đôi môi đỏ mọng câu nhân, cả khuôn mặt có vẻ đẹp của nam và nữ.
Nhưng cũng không phải mùi son phấn ẻo lả, chỉ là không biết cái thân xác này xảy ra chuyện gì, tuy không để người ta nhận sai giới tính, nhưng từ trong xương cốt lại lộ ra một cỗ câu nhân, Ôn Thanh Lan đánh giá, đó chính là dâm.
Không trách nữ tu Nguyệt Linh Nhi ngây thơ bị câu đỏ mặt, ba người thần sử Bái Nguyệt Giáo nhận hắn thành lô đỉnh, chỉ vì thân thể này vận chuyển công pháp, đúng là có chủ lô đỉnh luyện tập.
Ôn Thanh Lan dĩ nhiên đã sớm quen, để phòng ngừa Nguyệt Linh Nhi liên tục thất thần, hắn lấy ra một cái mũ đội đầu từ trong túi trữ vật đội lên đầu, hỏi: “Nguyệt đạo hữu cũng biết tình hình nơi này thế nào hả?"
Nguyệt Linh Nhi lúc này mới hồi thần, nàng nghiêm mặt nói: “Đạo hữu không biết, Bái Nguyệt Giáo rất là tà môn, ta cũng vì truy xét Bái Nguyệt Giáo mới vào nơi này, chỉ là sau khi tiến vào, lại phát hiện không cách nào rời đi."
Nàng quay đầu lại chỉ chỉ mấy người phía sau nói: “Ta và mấy vị đạo hữu này cùng nhau nghĩ cách, nhưng không biết có phải do công lực yếu không, chúng ta đều không thể mở đại môn này."
Kỳ thật nếu Ôn Thanh Lan phá vỡ phong ấn thần hồn, khôi phục thân phận, dựa vào linh lực đáng sợ của đại năng Hợp Thể Kỳ, dễ như trở bàn tay là có thể phá vỡ đại môn này.
Chỉ là tạm thời không muốn chạm mặt với Tiêu Cảnh, nên cũng đánh mất cái ý niệm này, theo hắn biết, đồ nhi này của hắn thật đúng là tiến cảnh kinh người, chỉ sợ từ lâu đã đột phá tới Đại Thừa Cảnh, sư tôn là hắn nghe xong, tâm tình cũng phức tạp.
Chỉ thấy ba gã nam tử tướng mạo khác nhau đạp hỏng đại môn, đi vào trong quán rượu nhỏ.
Ba người này một cường tráng một gầy ốm còn có một tuấn mỹ láu cá, đều mặc phục sức (*) thống nhất, vừa tiến vào vẻ mặt bất thiện ánh mắt sáng ngời quan sát mọi người uống trà.
(*) trang phục và trang sức
Mà quần chúng uống trà vốn còn tò mò nhìn quanh trước cửa, nhìn thấy người tới, đều có chút sợ hãi cúi đầu, giả vờ như không thấy.
Chỉ có tiểu nhị của quán rượu cười khổ ha ha đi lên đón, cúi đầu khom lưng nói: “Ba vị thần sử đại gia, phí dụng của tiệm đã đúng hạn nộp lên trên mấy ngày trước, không tin đại gia có thể tra xét, thần bài còn đang treo trong tiệm của tiểu nhân đấy ạ."
Tên cường tráng không kiên nhẫn đạp tiểu nhị ngã xuống đất, hung thần ác sát nói: “Đi đi đi, không có chuyện của ngươi, đừng ở đây góp vui."
Nam nhân tuấn mỹ láu cá mở quạt xếp, giả vờ phong nhã mà phẩy phẩy, trên quạt xếp chỉ viết ba chữ lớn ‘Bái Nguyệt Giáo’.
Nam nhân vừa lòng nhìn ánh mắt sợ hãi trốn tránh của người xung quanh, cười hì hì nói: “Bái Nguyệt Thần Giáo ta làm việc ở đây, người không liên quan nhanh chóng rời đi, thần giáo không phí công giết người vô tội."
Lời này vừa nói ra, mọi người trong quán rượu ngay lập tức tan tác chim muông, trong chốc lát đã tản đi hơn phân nửa.
Ôn Thanh Lan tới đây chỉ là muốn tìm nội dung nửa bộ sau của sách cổ Khâm Thiên, cũng không định gây chuyện thị phi, nên định theo quần chúng uống trà trong quán rượu cùng rời đi.
Song hắn không tính gây chuyện thị phi, cũng không có nghĩa là người khác không đi chọc hắn.
Ngay lúc Ôn Thanh Lan theo phía sau quần chúng uống trà đi ra ngoài, công tử bộ dáng tuấn mỹ láu cá, quạt xếp đưa ngang, chắn trước ngực hắn.
Ôn Thanh Lan khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Chỉ thấy thần sử Bái Nguyệt Giáo tay cầm quạt xếp, trên mặt hiện ra tươi cười không rõ ý tứ, gã nhìn Ôn Thanh Lan từ trên xuống dưới, quạt xếp ngả ngớn chuyển tới cằm Ôn Thanh Lan, láu cá nói: “Ngươi, cùng bổn sử rời đi."
Quần chúng uống trà chưa kịp rời đi ánh mắt thương hại nhìn Ôn Thanh Lan.
Thần sử tay cầm quạt xếp cao giọng nói: “Đây là thánh tử Bái Nguyệt Giáo ta, hôm nay tới đây là muốn mang thánh tử về, người không quan hệ với thánh tử, mời nhanh chóng rời đi."
Nam nhân cầm quạt xếp vừa dứt lời, một số người còn lại cũng lập tức rời khỏi.
Mà tên cường tráng bên cạnh hắn không khách khí đi lên nắm bả vai Ôn Thanh Lan, giọng thô lỗ: “Theo chúng ta trở về."
Ôn Thanh Lan cau mày, chợt lóe người tránh móng vuốt thô lỗ của đối phương.
Thần sử Bái Nguyệt Giáo ắt hẳn là quen làm những việc này, đối với phản kháng của Ôn Thanh Lan không chút nào bất ngờ, nhanh chóng phối hợp bao vây.
Trong đó tên nam nhân cầm quạt xếp cười hì hì nói: “Tiểu mỹ nhân, bổn sử khuyên ngươi đừng nên phản kháng, ngoan ngoãn theo bổn sử trở về, miễn cho lát nữa các huynh đệ mạnh tay, làm bị thương khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi sẽ không tốt."
“Vào Bái Nguyệt Thần Giáo ta có gì không tốt, cơm ngon rượu say vinh hoa phú quý, ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Tên cường tráng lớn giọng quát.
Trên mặt người gầy lại hiện một tia cười lạnh, đôi mắt nhỏ dài nheo lại nguy hiểm: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, trực tiếp đánh ngất xỉu mang đi, nhìn da mềm thịt non này, không động tay, chỉ sợ không biết cái gì gọi là nghe lời."
Ba người nói xong, cúi đầu bắt đầu niệm chú văn, vốn chỉ là ba gã Kim Đan Kỳ, dưới sự cộng hưởng của chú văn, trong nháy mắt thực lực tăng vọt thẳng tới Nguyên Anh.
Ba đường năng lượng màu lam ngưng tụ màn ảnh trước mặt ba người, trong thời gian ngắn ép sát Ôn Thanh Lan.
Bằng thực lực Linh Tịch Kỳ hiện giờ của Ôn Thanh Lan, căn bản là tránh cũng không thể tránh, nhưng mà càng làm cho người ta không cách nào phòng bị, là phương thức sử dụng năng lượng kỳ quái của ba người này, như là linh lực cũng không phải linh lực.
Hắn hơi có chút ngạc nhiên ‘ồ’ một tiếng, tâm niệm thay đổi thật nhanh từ bỏ phản kháng, trước khi năng lượng màu lam tới, trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
“Tiểu tử này cũng quá vô dụng đi, ta cảm thấy còn chưa đánh tới hắn, hắn đã té xỉu." Đại hán cường tráng buồn bực khó chịu nói, gã nghi ngờ gãi gãi đầu.
Người gầy cười lạnh một tiếng: “Chẳng biết lô đỉnh trốn ra từ nơi nào, một thân công lực nói không chừng đều là được chủ nhân rót thành gối thêu hoa, có thể có năng lực gì."
“Được rồi, tạm thời đừng bàn luận, chúng ta vẫn mau trở về thần giáo, nộp tiểu tử này lên cho các trưởng lão mới phải."
Công tử quạt xếp nói xong, ba người đều an tĩnh lại, Ôn Thanh Lan bị tên cường tráng không khách khí vác ở trên vai, đầu trút xuống vai khiến sắc mặt hắn tối sầm.
Nhưng Ôn Thanh Lan lòng mang ý xấu, tiếp tục giả vờ làm một con cá mặn, mặc cho tráng hán khiêng mình đi nhanh như bay.
Ôn Thanh Lan lặng lẽ thả thần thức ra, phát hiện ba người này đi vào trong một sơn cốc nhìn không ra hình thù, cũng không biết ba người này làm cái gì, trên mặt đất sơn cốc xuất hiện ánh sáng, sau đó bọn họ biến mất tại chỗ, cảm giác như là phù văn Truyền Tống Trận, nhưng lại không giống lắm.
Không đợi hắn suy nghĩ sơ lược, bọn họ đã xuất hiện ở một chỗ trước đại điện, tên cường tráng khiêng hắn đi tới một viện tử canh phòng nghiêm ngặt.
Có người chào hỏi: “Í, lần này tìm thấy thánh tử không tồi à nha, ta thấy ba người các ngươi tìm được chất lượng không tệ, lần này nhất định sẽ được phong thưởng."
Hán tử cường tráng gãi đầu, cười khà khà, người nọ chỉ thị đối phương bỏ Ôn Thanh Lan vào một căn phòng cách viện tử, vừa để vừa nói thầm: “Cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, nhu cầu thánh tử thánh nữ trong giáo ngày càng lớn, tìm thấy một nhóm người rồi lại đổi một nhóm người, địa bàn Bái Nguyệt Giáo ta đều tìm không có."
“Quản nhiều như vậy làm gì, nếu không phải bởi vì cái này, huynh đệ chúng ta sao có thể được phong thưởng xuất hiện trước mặt thánh thần." Nam nhân quạt xếp mở quạt, phẩy phẩy, không kiên nhẫn nói: “Mau ghi lại các huynh đệ, chúng ta vẫn chờ đi ra ngoài uống rượu đấy."
Người ghi chép vỗ bả vai đối phương, mắng: “Tiểu tử ngươi vẫn không kiên nhẫn như vậy."
Bốn người nói thầm một trận, rồi rời viện tử, Ôn Thanh Lan cũng thanh tỉnh.
Ở đây trừ hắn ra, còn có không ít nam nữ trẻ tuổi, đều là dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch, nhìn tu vi có cao có thấp, nhưng cao nhất cũng chỉ Kim Đan, xem ra đều là dùng mọi thủ đoạn bắt vào.
Còn có mấy người rõ ràng là thiếu niên thiếu nữ bình thường, đang ôm người khóc.
Cũng không biết Bái Nguyệt Thần Giáo bắt bọn họ vào đây làm gì, vừa nghe tên giáo phái đã không phải thứ tốt lành gì, nói không chừng chính là muốn làm ra tà thuật gì đó.
Ôn Thanh Lan quan sát một lát, cảm thấy nhàm chán, đặc biệt cảm thấy mình lẻn vào đây xem xét càng nhàm chán, vì thế liền trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Không ngoài dự đoán, cửa bị khóa cứng, hắn đẩy đẩy, cảm thấy bên ngoài hẳn là khóa đồng bình thường.
Không chút nghĩ ngợi, Ôn Thanh Lan rút kiếm liền chém.
Hắn không dùng bội kiếm Cô Phong Kiếm của mình, mà là dùng một thanh linh kiếm bình thường không biết tìm thấy nơi nào, nhưng ở trên tay Ôn Thanh Lan lại dũng mãnh sắc bén, chỉ nghe cửa bị chém ầm ầm vang một tiếng lớn, vậy mà không bị phá hỏng.
Dù thực lực hiện tại của hắn chỉ là Linh Tịch Kỳ, cũng không nên như thế chứ?
Ôn Thanh Lan không khỏi nhướng chân mày, lúc này mới nhấc lên chút hứng thú với Bái Nguyệt Thần Giáo.
Hắn hứng thú, nhưng một đám người trong phòng lại bị việc làm bạo lực của hắn chấn kinh rồi, đều vẫn không nhúc nhích há hốc mồm nhìn Ôn Thanh Lan, ngay cả cô gái ôm người khóc thút thít cũng không khóc, vẻ mặt mờ mịt mắt chứa sùng bái nhìn Ôn Thanh Lan.
“Khụ….khụ……Cái kia….. Vị đạo hữu này……"
Ngay lúc Ôn Thanh Lan nhìn chằm chằm cửa suy xét, một giọng nói từ phía sau hắn vang lên, còn thuận tay vỗ bờ vai hắn.
Ôn Thanh Lan quay đầu, không khỏi híp mắt, hóa ra là người quen.
Nhưng vị người quen này hiển nhiên không nhận ra hắn, thậm chí bị dung mạo vừa quay đầu của Ôn Thanh Lan làm ngẩn ngơ, trong mắt lóe lên một chút si mê, có lẽ cảm thấy mình thất lễ, người nọ có chút xấu hổ đỏ mặt, khẽ giọng nói: “Ta tên là Nguyệt Linh Nhi, không biết đạo hữu là….."
“Ôn Ngọc." Ôn Thanh Lan nhàn nhạt nói.
Không sai, quỷ xui xẻo cũng rơi vào Bái Nguyệt Giáo đúng là Nguyệt Linh Nhi, thiếu chủ Linh Lung Phường được Tiêu Cảnh cứu ở Chân Diệp bí cảnh.
Nguyên nhân không nhận ra Ôn Thanh Lan, đó là vì sư tôn hắn lại biến trang.
Lúc này sư tôn mang chính là một thân xác lô đỉnh, lớn lên có chút một lời khó nói hết, không phải lớn lên quá đáng sợ, mà là có mùi vị lẳng lơ đê tiện.
Gương mặt nhọn chỉ lớn bằng bàn tay, người trắng như ngọc, một đôi mắt ngấn nước, lộ ra hương vị điềm đạm đáng yêu, khóe mắt giương lên, thì có cỗ mị ý, lông mi đen vừa dài lại vừa mềm, chớp chớp mà cào ngứa lòng người, cái mũi xinh xắn tinh xảo, tiếp theo là đôi môi đỏ mọng câu nhân, cả khuôn mặt có vẻ đẹp của nam và nữ.
Nhưng cũng không phải mùi son phấn ẻo lả, chỉ là không biết cái thân xác này xảy ra chuyện gì, tuy không để người ta nhận sai giới tính, nhưng từ trong xương cốt lại lộ ra một cỗ câu nhân, Ôn Thanh Lan đánh giá, đó chính là dâm.
Không trách nữ tu Nguyệt Linh Nhi ngây thơ bị câu đỏ mặt, ba người thần sử Bái Nguyệt Giáo nhận hắn thành lô đỉnh, chỉ vì thân thể này vận chuyển công pháp, đúng là có chủ lô đỉnh luyện tập.
Ôn Thanh Lan dĩ nhiên đã sớm quen, để phòng ngừa Nguyệt Linh Nhi liên tục thất thần, hắn lấy ra một cái mũ đội đầu từ trong túi trữ vật đội lên đầu, hỏi: “Nguyệt đạo hữu cũng biết tình hình nơi này thế nào hả?"
Nguyệt Linh Nhi lúc này mới hồi thần, nàng nghiêm mặt nói: “Đạo hữu không biết, Bái Nguyệt Giáo rất là tà môn, ta cũng vì truy xét Bái Nguyệt Giáo mới vào nơi này, chỉ là sau khi tiến vào, lại phát hiện không cách nào rời đi."
Nàng quay đầu lại chỉ chỉ mấy người phía sau nói: “Ta và mấy vị đạo hữu này cùng nhau nghĩ cách, nhưng không biết có phải do công lực yếu không, chúng ta đều không thể mở đại môn này."
Kỳ thật nếu Ôn Thanh Lan phá vỡ phong ấn thần hồn, khôi phục thân phận, dựa vào linh lực đáng sợ của đại năng Hợp Thể Kỳ, dễ như trở bàn tay là có thể phá vỡ đại môn này.
Chỉ là tạm thời không muốn chạm mặt với Tiêu Cảnh, nên cũng đánh mất cái ý niệm này, theo hắn biết, đồ nhi này của hắn thật đúng là tiến cảnh kinh người, chỉ sợ từ lâu đã đột phá tới Đại Thừa Cảnh, sư tôn là hắn nghe xong, tâm tình cũng phức tạp.
Tác giả :
U Linh Ái CP