Sau Khi Nữ Vương Thất Tình
Chương 9
" Em không muốn sao?" thấy cô trầm mặc làm cho Tiêu Kì tâm hạ đến đáy cốc.
Hạ Tiểu Dư nhìn hắn, không có trả lời vấn đề của hắn, lại hỏi hắn một vấn đề khác.
" Mẹ Tiêu biết chuyện ngươi ly hôn không?"
Hắn khinh túc hạ mày." Mạn Lâm nói chuyện này từ từ cô ấy sẽ nói sẽ như vậy sẽ tốt hơn, anh cũng cho rằng như vậy, cho nên liền đem chuyện này giao cho cô ấy."
" Sau đó mẹ Tiêu phản ứng là?"
" Anh không biết, mấy ngày nay anh đều ở chỗ này, em cũng biết."
" Ý tứ chính là mẹ Tiêu cũng không có gọi điện thoại cho ngươi, đúng không?"
Tiêu Kì nhíu mày, nếu có chút đăm chiêu nhìn cô," Em lo lắng mẹ anh sẽ phản đối chúng ta?"
" Ta không biết mẹ Tiêu sẽ phản đối hay không, nhưng là nếu bà đã biết chuyện ngươi ly hôn, lại không gọi điện thoại lại đây chất vấn vì sao, đại khái đã biết người khiến ngươi ly hôn là ta."cô nói ra phân tích của chính mình.
" Không ý kiến liền là tán thành đi."
" Ngươi là nghĩ như vậy sao? Ta cũng không nghĩ như vậy." cô thật sâu nhìn hắn một cái, kéo nhẹ cánh môi một chút nhìn hắn nói. Mẹ Tiêu nghe nói hết thảy, cũng không nghe thấy bà hỏi, hắn không biết là kỳ quái sao?
" Vậy em là nghĩ như thế nào?" Hắn tò mò thẳng hỏi.
" Ta không biết." cô vẻ mặt do dự," Nhưng suy bụng ta ra bụng người, nếu ta là mẹ Tiêu hẳn là thực khiếp sợ, sau đó có chút khó có thể tin, lại nói đến trong lòng không phải là thầm oán đi."
" Em suy nghĩ nhiều quá."
Cô nhẹ nhàng mà lắc đầu" Ta thực thích mẹ Tiêu, không nghĩ làm bà thương tâm khổ sở."
" Em cũng không có làm sai điều gì, Người làm sai là anh." Tiêu Kì nghiêm túc nhìn cô nói." Nếu mẹ anh thực bởi vậy mà thương tâm khổ sở, cũng là bởi vì anh, nên em không có quan hệ, nên em đừng nghĩ nhiều."
Hạ Tiểu Dư lại lần nữa nhẹ rung, tuyệt không cảm thấy chính mình đang nghĩ nhiều, ngược lại cảm thấy hắn đem sự tình nghĩ đến rất đơn giản.
Hắn có hay không nghĩ tới, mẹ Tiêu lúc trước là lấy tánh mạng ra mới làm cho hắn cưới người con dâu mà bà thích, mà nay bởi vì cô, lại làm cho mọi việc thay đổi, con dâu mà mình thích đột nhiên không còn, còn có cô gái mà bà yêu thương lúc trước lại là người làm cho bà mất con dâu, đem con trai duy nhất của bà đi.
Còn có, bà bị thương nằm viện, hắn lại không đi chiếu cố bà, ngược lại chạy tới chiếu cố cô một người không danh không phân, đúng là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta……
Nghĩ như thế nào đều cảm thấy mẹ Tiêu hiện tại hẳn là rất giận, bằng không chính là hận chết cô, mà cô lại có thể nào tại đây đáp ứng lời cầu hôn của hắn đây? Nếu làm cho mẹ Tiêu nghe cái tin tức này, có hay không xảy ra chuyện, cô thật sự không dám đem việc này ra đùa.
" Tiêu Kì, chúng ta trễ một chút bàn lại chuyện kết hôn có được không?" Do dự một chút, cô nhẹ giọng thỉnh cầu.
Hắn lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, mặc dù có chút thất vọng cùng bất đắc dĩ, rốt cục vẫn là gật gật đầu." Nếu đây là hy vọng của em."
" Ta hy vọng ngươi biết, ta cũng không phải ở cự tuyệt ngươi, chính là muốn cho mọi người nhiều thời gian tiêu hóa chuyện phát sinh mấy ngày nay đã." Cô nhìn hắn giải thích.
" Anh biết ý tứ của em." Hắn gật đầu nói." Bất quá em đáp ứng anh một việc."
" Chuyện gì?"
" Xuất viện thì chuyển đến chổ anh ở để anh lo cho em."
" Hảo." cô không nói hai lời trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Tiêu Kì gảy nhẹ mày, có chút kinh ngạc khi nghe cô nói.
" Ta nếu nói không được, ngươi cũng sẽ nghĩ biện pháp làm cho ta nói được, nếu không ngươi liền trực tiếp chuyển đến chổ ta ở, đúng hay không? Dù sao đều thoát khỏi ma chưởng của ngươi, ta tình nguyện ở trong một nhà tù xa hoa rộng rải một chút." Tựa hồ nhìn ra hắn kinh ngạc, cô chủ động giải thích.
" Ma chưởng? Nhà tù?" Hắn chau lại cực cao, tựa tiếu phi tiếu xem xét cô.
" Chẳng lẽ không đúng?" Hạ Tiểu Dư cũng làm động tác nhíu mày, một bộ ngươi dám nói không phải ta lập tức liền đánh ngươi.
Tiêu Kì nở nụ cười, thật là cao hứng thấy cô lại khôi phục tư thái cùng vẻ mặt nữ vương ngày xưa. Đi qua một tuần, xem nhìn cô buồn bực không vui, trầm mặc không nói, cả người đều bao phủ ở một mảnh mây đen mù sương, làm cho hắn khó chịu cực kỳ, hiện tại đã mở miệng nói cười với hắn, hội lộ ra biểu tình của nữ vương, thật tốt.
" Ngươi đang cười cái gì?" Cô khó hiểu hỏi hắn.
Hắn từ ghế đứng lên, ngồi lên mép giường bệnh, thân thủ ôn nhu thay cô vén chổ tóc đang lung tung trên vai," Anh nghĩ đến bộ dáng nữ vương duy ngã độc tôn."
" Ai là nữ vương?" Cô sửng sốt một chút, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
" Trước kia ở trường học, mọi người đều gọi em nữ vương bệ hạ, gọi tỷ tỷ của em là công chúa bệ hạ, em không biết sao?" Hắn buồn cười nói.
" Vì sao?" Hạ Tiểu Dư trừng lớn hai mắt, có vẻ khó có thể tin," Còn có, vì sao ta là nữ vương, tỷ tỷ của ta lại là công chúa?"
" Em không thích làm nữ vương sao?" Miệng hắn bất giác khẽ nhếch.
" Ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã." Cô trừng mắt yêu cầu, động thủ động cước bệnh cũ lại phạm, thân thủ đánh hắn một chút, nên động đến vết thương ở bụng, đau đến nổi cô lặp tức thở ra một hơi.
" Cẩn thận một chút, em đang làm cái gì?" Tiêu Kì trách mắng, mày nhíu cả lại, giống như bị là hắn chứ không phải cô.
" Ta ở tự mình chuốc lấy cực khổ." Hạ Tiểu Dư nhíu mi, đánh trống lảng.
Hắn nhịn không được khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu nói:" Em như vậy bảo anh như thế nào yên tâm cho em ở một mình?"
" Đều nói tốt lắm, ngươi nên ít nói lời vô nghĩa, nhanh chút trả lời vấn đề của ta." Liếc một cái xem thường, cô có chút không kiên nhẫn thúc giục, thật sự rất muốn đá hắn một cước.
" Em không biết là tỷ tỷ của em làm cho người ta cảm giác tựa như công chúa sao?"
" Công chúa là cái gì, ta chưa thấy qua, không biết."
" Khí chất cao nhã, thât xinh đẹp, nhất tay nhất chân điều làm người khác chú mục vào, làm người ta ái mộ, nhưng không thể chạm vào."
" Vậy còn nữ vương?" Nếu công chúa làm cho người ta cảm giác là như thế này, cô tò mò nữ vương lại là như thế nào? Không phải rất cao cao tại thượng chứ, làm người ta không dám nhìn thẳng sao? cô như vậy bình dị gần gũi, làm sao giống nữ vương? Hạ Tiểu Dư ở trong lòng đoán.
" Nữ vương ……" Tiêu Kì đột nhiên mở nửa thắt gút.
" Nhanh chút nói!" Không có biện pháp đá hắn hoặc đánh hắn, Hạ Tiểu Dư đành phải sửa lại là nhéo hắn, chính là cô nguyên bản không có lực, hơn nữa không dám dùng lực, đối Tiêu Kì mà nói giống như là đang giúp hắn gãi ngứa.
" Đừng náo loạn, không cẩn thận lại làm động đến vết thương." Hắn hơi chút rụt một chút, cười khẽ ngăn cô lại.
" Vậy ngươi cũng mau nói ra." cô bất mãn trừng hắn.
" Xem, Em hiện tại bộ dáng ra lệnh bộ không giống nữ vương?"
" Làm sao giống?"
" Nếu em hiện tại không nằm ở trên giường bệnh, không phải vừa mới phẩu thuật, tinh thần cùng bình thường giống nhau, nói chuyện lực đạo trung khí mười phần –" (A Tử: chổ lực đạo trung khí ta hem hiểu lắm ai hiểu chỉ dùm ta)
" Cũng không giống." Cô cắt đứt lời hắn.
" Đối, còn phải cộng thêm các khanh, chúng thần, chúng binh lính mới giống." Tiêu Kì mỉm cười nói.
" Cái gì các khanh, chúng thần, chúng binh lính?" cô nhíu mày hỏi.
" Quay chung quanh em người chung quanh nha. Cả trai lẫn gái. Xuất tiền xuất lực hiến kế, đoàn người không phải do em ra lệnh một tiếng sau, toàn thể tổng động viên sao?" (A Tử: đọc xong đoạn này mới bit sau lại gọi TD là nử vương và tên truyện như vây…)
Hạ Tiểu Dư lăng lăng nhìn hắn, đột nhiên nói không ra lời, nghe hắn như vậy vừa nói, hình như là thật sự nha, nhưng là–
" Ta lại không có đối với mọi người hạ mệnh lệnh, chính là cùng mọi người giống nhau nói chuyện mà thôi nha."
" Chính là lời nói có tính quyết định nhất, em không biết là chính là như vậy mới càng giống nử vương sao? Nữ vương bệ hạ."
" Ta cảm thấy không thể chống đỡ."
Biểu tình dở khóc dở cười trên mặt Tiêu Kì làm cô bật cười, nhịn không được khuynh thân hôn hắn một cái.
" Em là cô gái rất có mị lực, chỉ cần cùng ở cùng với em điều không thể tự chủ được mà yêu em. Nhất là đối với nam nhân, em không biết đi?"
" Ta chỉ biết mọi người tiếp cận ta điều có mục đích, tất cả đều là vì muốn hỏi ta về Tiểu Tiệp, mọi người mục tiêu vĩnh viễn đều là Tiểu Tiệp."
" Ngay từ đầu là vậy, nhưng sau thì không đúng rồi, cho nên bên cạnh em bạn bè mới có thể càng ngày càng nhiều. Em chẳng lẽ cũng không cảm thấy kỳ quái sao? Nếu đoàn người tiếp cận mục đích của họ chỉ là tiếp cận tỷ tỷ của em, vì sao sau lại mặc kệ sự thành hoặc bất thành, bọn họ vẫn tiếp tục ở bên cạnh em, không có rời đi?"
" Bởi vì chưa từ bỏ ý định nha! Ta trước kia vẫn như vậy cảm thấy, ta có phải là ngu ngốc lắm hay không?" Hạ Tiểu Dư thở dài, đột nhiên cảm thấy chính mình thần kinh giống như thật sự thực rất thô, thế nhưng có thể bất tri bất giác nhiều như vậy năm.
" Anh còn rất thích em ở điểm này."
" Điểm nào nhất? điểm ngu ngốc à?"
" Ân."
" Ngươi đây là cái gì ý tứ? Cảm thấy như vậy ta có vẻ dễ khi dễ sao? Khó trách ngươi đã kết hôn đã có lão bà, còn dám chạy tới chọc ta, liền bởi vì biết ta ngu ngốc, căn bản sẽ không muốn đi kiểm tra hộ khẩu của ngươi?" Cô hừ lạnh nói.
Tiêu Kì không tiếng động thở dài, biết chuyện này đại khái sẽ bị cô lấy ra mà nói cả đời, nhưng, đây là hắn tự làm tự chịu, không trách được người khác.
" Ý của anh chính là, bởi vì ngươi đối cảm tình thông suốt trễ, mới có thể làm cho anh có cơ hội canh giữ ở bên cạnh em, bằng không từ lúc ngươi sơ trung, hay trung học, đã bị nam sinh khác truy đi rồi, thế nào đến phiên của anh."
" Đến phiên có ích lợi gì, ngươi còn không phải thích tỷ tỷ của ta?"
Lúc này Tiêu Kì trực tiếp cảm thán ra tiếng.
" Em xem, anh trực tiếp đi quỳ gối, em xem như cũng có thể tiết kiệm thời gian quở trách cùng khí lực, để hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng bệnh." Nói xong, hắn đứng dậy nói:" Anh đi."
Hạ Tiểu Dư xì một tiếng bật cười, lập tức lập tức vui quá hóa buồn, khẽ động miệng vết thương, hoàn hảo chính là đau một chút.
" Ngươi không cần hại ta cười!" Cô chịu đựng cười, đối hắn nhíu mày kêu lên.
Hắn thấy biểu tình trên mặt cô liền lập tức ngồi bên người cô, khẩn trương lại tự trách hỏi:" lại đụng đến vết thương sao? Thực xin lỗi, anh không nên hại em cười."
Hắn bộ dáng hối hận không kịp, làm cho cô cảm giác một trận mềm lòng cùng ấm lòng.
" Tiêu Kì." Cô nhẹ giọng kêu.
" Làm sao vậy?" Hắn lập tức hưởng ứng, trên mặt lộ vẻ ôn nhu cùng lo lắng.
" Em yêu anh."
Hắn dại ra nhìn cô, như là bị dọa, lại có điểm như là khó có thể tin, tiếp theo, hắn nuốt một ngụm nước miếng, tái một ngụm, há mồm lại chưa nói ra cái gì, lại đem miệng nhắm lại, sau đó mở ra hai tay thật cẩn thận đem cô giữ trước ngực hắn, trái tim hắn đập cực kì nhanh.
" Cám ơn em, Tiểu Dư."
Cô nghe thấy thanh âm của hắn, dẫn theo điểm ám ách cùng kích động.
" Anh yêu em." Hắn nói.
Cô nhắm mắt lại, có loại thỏa mãn cùng cảm giác hạnh phúc, Cô thật sự thực hạnh phúc.
Sau khi xuất viện, Hạ Tiểu Dư bị Tiêu Kì trực tiếp đưa về nhà, về phầm đồ dùng của cô hắn trực tiếp kêu người công ty dọn nhà chuyển sang, từ sáng sớm đã đem đặt vào phòng ngũ của hắn.
Cô đương nhiên là có chút ý kiến, dù sao củng không thể ở chung phòng với hắn, bất quá một mực bị bác bỏ. Nói ngắn gọn chính là kháng nghị không có hiệu quả.
Bởi vì vừa mới phẩu thuật, cô bất đắc dĩ chỉ có thể hướng công ty xin phép.
Lại bởi vì cô vào công ty còn không đến ba tháng, lại còn đang ở thử việc, sinh bệnh tuy là không thể kháng cự, nhưng cô đã cóChuẩn bị tâm lý" Không mướn người". (A Tử: là bị đuổi việc a…)
Nên nói như thế nào đâu? Bởi vì nàng cùng Nick tiên sinh giao tình không phải là ít, công ty không chỉ có đối với nhân viên thử việc là cô rất tốt, còn đặc biệt tặng bó hoa với lời chúc sớm bình phục cho cô, hy vọng cô có thể mau chóng trở lại công tác. Ryan trong lúc vô tình thành kim bài miễn tử của cô, thật đúng là gặp may mắn.
Chuyển ra ngoài ở một thời gian, Hạ Tiểu Dư đang nghỉ ngợi đến ngày về nhà, cùng lúc miễn cho người nhà lo lắng, về phương diện khác còn lại là bởi vì rất nhớ tiểu oa nhi, căn bản không có biện pháp không quay về xem con bé.
Tiêu Kì từng đưa cô trở về vài lần, nhưng là đều chỉ tới cửa, đã bị cô sợ tỷ tỷ nhìn thấy mà cảm thấy xấu hổ nên đuổi hắn đi, nhưng lần trở lại này lại như thế nào cũng đuổi không đi.
Nhìn hắn đem xe ngừng lại, tắt máy, mở dây an toàn ra, một bộ dáng chuẩn bị đi theo xuống xe, cô thật sự có loại cảm giác không ổn.
Xuất viện mới ba ngày mà thôi, liền đụng tới tuần lễ ngày nghỉ, nàng tuần trươc bởi vì phẩu thuật, nên lấy cớ tăng ca qua loa tắc trách không trở về, còn tuần này muốn lấy cớ như vậy, kỳ thật cũng là có thể.
Nhưng nàng thật sự rất nhớ tiểu oa nhi, cho nên liền năn nỉ đội trưởng nhà lao Tiêu Kì một chút, làm cho hắn gật đầu đồng ý thả cô về nhà thăm người thân.
Hắn lái xe đưa cô lại đây, không có việc ngoài ý muốn, nhưng là cứng rắn muốn cùng cô đi vào liền……
" Đừng náo loạn, anh nhanh chút trở về, em đáp ứng anh về nhà sẽ gọi điện thoại cho anh, sẽ không tái vụng trộm một người chạy tới ngồi xe được chứ?" Cô đối hắn nói, hắn lại giống không có nghe đến thẳng đẩy ra cửa xe đi xuống xe, còn quay sang thay cô mở cửa.
" Nữ vương bệ hạ thỉnh xuống xe."
Người này thực như vậy muốn đi vào chịu chết?
" Hảo, tùy anh thôi. Nếu như thế này ba em mẹ em bởi vì chuyện tỷ tỷ cùng anh trong quá khứ mà làm khó anh, lúc đó không cần bảo em cứu anh." Cô phẫn nộ cảnh cáo.
Tiêu Kì đột nhiên nhếch miệng, vui vẻ nở nụ cười.
" Nguyên lai em là ở thay anh lo lắng." Hắn nói.
" Ai ở không thay anh lo lắng?" cô cứng miệng nói, một bên có hắn trợ giúp cẩn thận đi xuống xe.
Đóng cửa xe, xác định cô có thể đi một mình, hắn lại đến phía sau xe mở ra toa xe phía sau, theo bên trong lấy ra ba chiếc túi lễ vật.
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc bật thốt lên hỏi:" Đó là cái gì?"
" Lễ gặp mặt." Hắn đương nhiên trả lời.
" Anh sớm đã có âm mưu? Sớm biết rằng em hôm nay nhất định sẽ trở về?" cô lên án.
Tiêu Kì gật gật đầu." Anh không phải ngày đầu tiên quen em, không phải sao? Còn có, không nên động thủ động cước, cẩn thận lại đụng đến miệng vết thương." Hắn nhanh chóng cảnh cáo.
Hạ Tiểu Dư thật sự là hận chết miệng vết thương, bởi vì nếu không có nó, cô đã có thể đá hắn, đánh hắn.
Tức giận trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát, cô nhịn không được tò mò đi lên, thăm dò nhìn trên tay hắn có gì đó.
" Anh rốt cuộc mua cái gì, mua nhiều như vậy?"
" Tặng cho ba em lá trà, mẹ em đồ làm bếp, còn có đồ chơi cho tiểu oa nhi."
“Anh thật đúng là ứng nghiệm câu kia, tặng lễ vật để lấy lòng người khác." cô dịch chuyển hắn, kỳ thật trong lòng thực cảm động, bởi vì cô không nghĩ tới hắn sẽ nghe và đem toái niệm bình thường cất vào trong lòng.
Ba em yêu nhất uống trà, mỗi lần nhất mua liền mua mười cân lá trà, thật sự rất lợi hại, không biết ba rốt cuộc là như thế nào uống, lá trà chưa từng có vấn đề nào sao?
Mẹ em tối chịu không nổi, mỗi lần đi công ty bách hóa đều ở chổ quầy chuyên bán đồ làm bếp liền đi dạo nửa ngày cũng không mua, bà ngại người ta bán mắc, lại thích xem, ai chẳng biết nói bà muốn đòi mạng, lại luyến tiếc không dám xài tiền mà thôi.
Trước kia ở tại Australia, không có bao nhiêu tiền dư có thể mua cho tiểu Oa nhi đồ chơi mới, mỗi lần nhìn bé mang theo ánh mắt hâm mộ xem các đứa trẻ khác cầm đồ chơi trên tay, em liền cảm thấy lòng thật đau.
Những lời này đều chính là lúc bọn họ ngồi nói chuyện phiếm mà nói ra, cô chỉ là thuận miệng nói, hắn lại đem chúng nó toàn bộ đặt ở trong lòng, cô thật là……
" Cảm động cứ việc nói thẳng đi." Nhìn thấu việc cô cảm động, Tiêu Kì cố ý nháy mắt ra hiệu cho cô.
Cô mắt trợn trắng, không để ý tới hắn, thẳng hướng cửa nhà mà đi đến.
Đi đến trước cửa nhà, cô liền nhấn chuông cửa.
Nghe tiếng chuông cửa vang lên, liền nghe thấy tiểu Oa nhi non nớt lại hưng phấn kêu lên theo trong phòng truyền ra ngoài.
" Di di đã trở lại, di di đã trở lại."
Hạ Tiểu Dư khóe miệng không tự chủ được dương lên.
Trong nhà truyền đến thanh âm mở khóa, cửa lập tức liền bị đẩy mở ra, một nhân ảnh bé nhỏ nhanh chóng từ trong nhà chui ra, thẳng tắp đánh về phía cô, nhưng một cái đại nhân đột nhiên chắn đến trước mặt cô, bé đúng lúc phanh lại ngừng lại, sau đó cảnh giới lui ra phía sau từng bước, lại xoay người chạy về bên chân bà ngoại.
Tiêu Kì ánh mắt đang theo dõi gương mặt đáng yêu của bé thì chuyển qua khuôn mặt của nhạc mẫu tương lai, cung kính nói," Dì Hạ."
" Đã lâu không thấy, Tiêu Kì." Bà Hạ mỉm cười chào hỏi, sau đó cúi đầu đối với cháu gái nói:" tiểu Oa nhi, mau kêu chú đi."
" Chú." tiểu Oa nhi tránh ở phía sau bà ngoại, nhu thuận lại thẹn thùng kêu lên.
" Mẹ. Ngươi còn nhận ra anh ấy a?" Hạ Tiểu Dư ngăn chặn không được kinh ngạc hỏi.
Bà Hạ liếc mắt nhìn cô một cái, đột nhiên không đầu không đuôi nói:" Có hay không cám ơn người ta?"
" A?" Vẻ mặt mờ mịt nàng, không biết mẹ chỉ là cái gì, vì sao bảo cô hướng Tiêu Kì nói cám ơn?
" Phẩu thuật cùng nằm viện một tuần là chuyện nhỏ hay sao? Ngay cả loại sự tình này cũng gạt người nhà, con là không phải lâu lắm không bị ta mắng?" Bà Hạ trừng mắt hỏi, trong giọng nói có tức giận cũng có đau lòng.
Hạ Tiểu Dư nhịn không được rụt lui cổ, khiếp thanh hỏi:" Mẹ, người…… Như thế nào biết nha?" Một chút, Cô quay đầu trừng Tiêu Kì liếc mắt một cái." Có phải hay không là anh nói?"
" Tiêu Kì không gọi điện thoại nói với mẹ, con sẽ nói sao?" Không đợi hắn mở miệng, bà Hạ trước trách cứ con gái.
" Sẽ không nha, con hôm nay không phải trở về nói sao?" cô thấp giọng lẩm bẩm.
" Dì Hạ, Tiểu Dư mới phẩu thuật miệng vết thương vẩn chưa lành, dì đừng vội mắng cô ấy, trước tiên để cô ấy nguồi xuống rồi hãy mắng có được không??" Tiêu Kì nhịn không được mở miệng.
Trừng mắt nhìn, cô vui mừng nhìn hắn một cái, sau đó gật gật đầu, nắm tay tiểu Oa nhi xoay người hướng trong phòng đi vào." Vào đi."
Hạ Tiểu Dư không vội mà theo vào phòng, trước xoay người hỏi Tiêu Kì." Anh gọi điện thoại nói cho mẹ em biết khi nào?"
" Ngày hôm qua." Hắn nói.
" Anh toàn làm chuyện dư thừa, hại em bị mắng?" Cô hướng hắn oán giận.
" Em xem như là cho anh cơ hội để lấy điểm đi, bù lại lúc trước bị trừ điểm đi?" Hắn khẽ thở dài, bất đắc dĩ mà tỏ vẻ.
" Có ý tứ gì?"
" Bị trừ điểm là lúc trước cùng tỷ tỷ của em kết giao, còn chiếu cố em khi em nằm viện là có thể bù lại, anh hiện tại mới dám đứng ở chỗ này." Hắn nói được thực trực tiếp.
Nàng kinh ngạc một chút, nhịn không được nhíu mày yên tỉnh nói:" anh suy nghĩ nhiều quá."
" Cùng em giống nhau, không phải sao?" Hắn ôn nhu ngóng nhìn cô, đột nhiên cúi đầu đến, ở môi co hôn nhẹ một chút.
Hạ Tiểu Dư bị dọa đến nháy mắt trợn to hai mắt.
" Uy!" Cô ngượng ngùng khẽ gọi một tiếng, nhịn không được nhìn xung quanh, chỉ sợ bị hàng xóm phụ cận nhìn thấy.
Tiêu Kì mỉm cười, chút không thèm để ý." Vào đi thôi."
Hắn không nói xong cô củng đi vào, bởi vì vừa rồi hắn hôn nhẹ cô một màn kia nếu bị người thấy được thì phải làm sao.
Nhìn đến ở tại cửa nhà thứ ba thấy Bà Lâm bộ dáng trừng thẳng hai mắt, Cô chỉ biết thảm. Hôm nay cô khẳng định sẽ biến thành chủ đề của buổi trà dư tửu hậu, ô……
Chỉ là làm lúng túng thêm, chân trước cô vừa mới bước vào trong phòng, liền nghe thấy tiểu Oa nhi dùng giọng non nớt dễ nghe nói:" Bà ngoại, chú ấy hôn di di. Chú vì sao muốn hôn di di nha?"
Xấu hổ đã vô pháp hình dung cô giờ phút này cảm thụ được, cô quả thực muốn đến không gian vũ trụ đi.
Một tiếng chuông di động vang lên giải cứu nàng, là di động của Tiêu Kì.
" Điện thoại của anh kêu kìa." Cô quay đầu đối hắn nói, nhân cơ hội trừng mắt liếc hắn một cái, đều là ngươi làm hại!
Tiêu Kì cười cười, lướt qua cô, đem quà tặng vào, đối với bà Hạ nói:" Thực xin lỗi, con phải ra bên ngoài nói chuyện điện thoại một chút." Sau đó gật gật đầu, lại lần nữa lướt qua cô, đi đến bên ngoài đi nghe điện thoại.
" Còn không tiến vào ngồi xuống, con còn muốn đứng đó bao lâu? Còn biết xấu hổ a." Bà Hạ nhạo báng cô.
" Mẹ–" Đỏ mặt, Hạ Tiểu Dư ngượng ngùng kêu một tiếng, thế này mới chậm chậm đi vào, hướng sô pha chuẩn bị tìm vị trí ngồi xuống.
" Di di!" người chú xa lạ biến mất, tiểu Oa nhi lập tức tìm được cơ hội lao vào trong lòng cô, lại bị bà ngoại nhanh tay kéo trở về.
" tiểu Oa nhi không được. Di di thân thể đang bị đau, con không thể đi qua."
" Nhưng là, nhưng là……" Nói không nên lời, tiểu Oa nhi đáng thương hề hề quay đầu xem cô yếu ớt cầu xin kêu," Di di……"
" Mẹ, mẹ cho tiểu oa nhi lại đây củng được mà, con sẽ cẩn thận một chút." Nói xong, hướng tiểu Oa nhi vẫy tay." Đến, tiểu Oa nhi."
Tiểu Oa nhi Nhu thuận ngẩng đầu nhìn bà ngoại, chờ bà ngoại gật đầu.
" Đi qua đó nhưng không thể ngồi trên người di di, cũng không thể ôm di di, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh." Bà Hạ nói.
Tiểu Oa nhi dùng sức gật đầu, cảm giác bà ngoại buông lỏng tay, liền lập tức chạy vội đến bên người di di đã lâu không gặp, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, gắt gao dán vào người cô, nhuyễn thanh nói với cô:" Di di, con rất nhớ người."
A, tâm toàn bộ đều sụp đổ! vật nhỏ đáng yêu như vậy, làm cho cô có thể nào không nghĩ đến chứ?
" Di di cũng rất nhớ con, bảo bối." Tuy rằng xoay người rất đau, cô vẫn là nhịn không được cúi xuống hôn hôn khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của tiểu Oa nhi.
" Vậy di di vì sao cũng không trở về? tiểu Oa nhi luôn luôn ở chổ này chờ, luôn luôn chờ." Cường điệu hai lần.
" Bởi vì di di phải đi làm kiếm tiền nha."
" Trước kia di di cũng có đi làm nha, nhưng là mỗi ngày đều trở về."
" Đó là bởi vì khi đó chúng ta còn ở cùng một chỗ nha, nhưng là hiện tại di di lại không được ở nơi này."
" Vì sao di di hiện tại không được ở trong này?"
" Bởi vì di di phải đi làm nha."
" Vì sao di di đi làm sẽ không ở nơi này?" tiểu Oa nhi là một trăm vì sao lại lần nữa lấy ra hỏi.
Hạ Tiểu Dư nhìn về phía mẹ, hoài nghi bà bình thường như thế nào ứng phó tiểu Oa nhi hỏi một trăm cái vì sao. Chỉ thấy bà Hạ nhíu mày, tay lấy điều khiển từ xa ở trên bàn, đem tivi mở lên, sau đó chuyển tới kênh phim hoạt hình.
" Tiểu Oa nhi, ngọc trai mỹ nhân ngư bắt đầu diễn kìa."
Tiểu Oa nhi nghe vậy, hai mắt sáng lên lập tức chuyển hướng sang tivi, tập trung mục tiêu sau liền đã quên những câu hỏi vì sao mới vừa hỏi cô.
Gừng, quả nhiên là cang già càng cay! Hạ Tiểu Dư lấy vẻ mặt kính sợ nhìn về phía mẹ mình, không tiếng động ở trong lòng nói: Mẹ, người thực mạnh!
Hạ Tiểu Dư nhìn hắn, không có trả lời vấn đề của hắn, lại hỏi hắn một vấn đề khác.
" Mẹ Tiêu biết chuyện ngươi ly hôn không?"
Hắn khinh túc hạ mày." Mạn Lâm nói chuyện này từ từ cô ấy sẽ nói sẽ như vậy sẽ tốt hơn, anh cũng cho rằng như vậy, cho nên liền đem chuyện này giao cho cô ấy."
" Sau đó mẹ Tiêu phản ứng là?"
" Anh không biết, mấy ngày nay anh đều ở chỗ này, em cũng biết."
" Ý tứ chính là mẹ Tiêu cũng không có gọi điện thoại cho ngươi, đúng không?"
Tiêu Kì nhíu mày, nếu có chút đăm chiêu nhìn cô," Em lo lắng mẹ anh sẽ phản đối chúng ta?"
" Ta không biết mẹ Tiêu sẽ phản đối hay không, nhưng là nếu bà đã biết chuyện ngươi ly hôn, lại không gọi điện thoại lại đây chất vấn vì sao, đại khái đã biết người khiến ngươi ly hôn là ta."cô nói ra phân tích của chính mình.
" Không ý kiến liền là tán thành đi."
" Ngươi là nghĩ như vậy sao? Ta cũng không nghĩ như vậy." cô thật sâu nhìn hắn một cái, kéo nhẹ cánh môi một chút nhìn hắn nói. Mẹ Tiêu nghe nói hết thảy, cũng không nghe thấy bà hỏi, hắn không biết là kỳ quái sao?
" Vậy em là nghĩ như thế nào?" Hắn tò mò thẳng hỏi.
" Ta không biết." cô vẻ mặt do dự," Nhưng suy bụng ta ra bụng người, nếu ta là mẹ Tiêu hẳn là thực khiếp sợ, sau đó có chút khó có thể tin, lại nói đến trong lòng không phải là thầm oán đi."
" Em suy nghĩ nhiều quá."
Cô nhẹ nhàng mà lắc đầu" Ta thực thích mẹ Tiêu, không nghĩ làm bà thương tâm khổ sở."
" Em cũng không có làm sai điều gì, Người làm sai là anh." Tiêu Kì nghiêm túc nhìn cô nói." Nếu mẹ anh thực bởi vậy mà thương tâm khổ sở, cũng là bởi vì anh, nên em không có quan hệ, nên em đừng nghĩ nhiều."
Hạ Tiểu Dư lại lần nữa nhẹ rung, tuyệt không cảm thấy chính mình đang nghĩ nhiều, ngược lại cảm thấy hắn đem sự tình nghĩ đến rất đơn giản.
Hắn có hay không nghĩ tới, mẹ Tiêu lúc trước là lấy tánh mạng ra mới làm cho hắn cưới người con dâu mà bà thích, mà nay bởi vì cô, lại làm cho mọi việc thay đổi, con dâu mà mình thích đột nhiên không còn, còn có cô gái mà bà yêu thương lúc trước lại là người làm cho bà mất con dâu, đem con trai duy nhất của bà đi.
Còn có, bà bị thương nằm viện, hắn lại không đi chiếu cố bà, ngược lại chạy tới chiếu cố cô một người không danh không phân, đúng là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta……
Nghĩ như thế nào đều cảm thấy mẹ Tiêu hiện tại hẳn là rất giận, bằng không chính là hận chết cô, mà cô lại có thể nào tại đây đáp ứng lời cầu hôn của hắn đây? Nếu làm cho mẹ Tiêu nghe cái tin tức này, có hay không xảy ra chuyện, cô thật sự không dám đem việc này ra đùa.
" Tiêu Kì, chúng ta trễ một chút bàn lại chuyện kết hôn có được không?" Do dự một chút, cô nhẹ giọng thỉnh cầu.
Hắn lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, mặc dù có chút thất vọng cùng bất đắc dĩ, rốt cục vẫn là gật gật đầu." Nếu đây là hy vọng của em."
" Ta hy vọng ngươi biết, ta cũng không phải ở cự tuyệt ngươi, chính là muốn cho mọi người nhiều thời gian tiêu hóa chuyện phát sinh mấy ngày nay đã." Cô nhìn hắn giải thích.
" Anh biết ý tứ của em." Hắn gật đầu nói." Bất quá em đáp ứng anh một việc."
" Chuyện gì?"
" Xuất viện thì chuyển đến chổ anh ở để anh lo cho em."
" Hảo." cô không nói hai lời trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Tiêu Kì gảy nhẹ mày, có chút kinh ngạc khi nghe cô nói.
" Ta nếu nói không được, ngươi cũng sẽ nghĩ biện pháp làm cho ta nói được, nếu không ngươi liền trực tiếp chuyển đến chổ ta ở, đúng hay không? Dù sao đều thoát khỏi ma chưởng của ngươi, ta tình nguyện ở trong một nhà tù xa hoa rộng rải một chút." Tựa hồ nhìn ra hắn kinh ngạc, cô chủ động giải thích.
" Ma chưởng? Nhà tù?" Hắn chau lại cực cao, tựa tiếu phi tiếu xem xét cô.
" Chẳng lẽ không đúng?" Hạ Tiểu Dư cũng làm động tác nhíu mày, một bộ ngươi dám nói không phải ta lập tức liền đánh ngươi.
Tiêu Kì nở nụ cười, thật là cao hứng thấy cô lại khôi phục tư thái cùng vẻ mặt nữ vương ngày xưa. Đi qua một tuần, xem nhìn cô buồn bực không vui, trầm mặc không nói, cả người đều bao phủ ở một mảnh mây đen mù sương, làm cho hắn khó chịu cực kỳ, hiện tại đã mở miệng nói cười với hắn, hội lộ ra biểu tình của nữ vương, thật tốt.
" Ngươi đang cười cái gì?" Cô khó hiểu hỏi hắn.
Hắn từ ghế đứng lên, ngồi lên mép giường bệnh, thân thủ ôn nhu thay cô vén chổ tóc đang lung tung trên vai," Anh nghĩ đến bộ dáng nữ vương duy ngã độc tôn."
" Ai là nữ vương?" Cô sửng sốt một chút, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
" Trước kia ở trường học, mọi người đều gọi em nữ vương bệ hạ, gọi tỷ tỷ của em là công chúa bệ hạ, em không biết sao?" Hắn buồn cười nói.
" Vì sao?" Hạ Tiểu Dư trừng lớn hai mắt, có vẻ khó có thể tin," Còn có, vì sao ta là nữ vương, tỷ tỷ của ta lại là công chúa?"
" Em không thích làm nữ vương sao?" Miệng hắn bất giác khẽ nhếch.
" Ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã." Cô trừng mắt yêu cầu, động thủ động cước bệnh cũ lại phạm, thân thủ đánh hắn một chút, nên động đến vết thương ở bụng, đau đến nổi cô lặp tức thở ra một hơi.
" Cẩn thận một chút, em đang làm cái gì?" Tiêu Kì trách mắng, mày nhíu cả lại, giống như bị là hắn chứ không phải cô.
" Ta ở tự mình chuốc lấy cực khổ." Hạ Tiểu Dư nhíu mi, đánh trống lảng.
Hắn nhịn không được khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu nói:" Em như vậy bảo anh như thế nào yên tâm cho em ở một mình?"
" Đều nói tốt lắm, ngươi nên ít nói lời vô nghĩa, nhanh chút trả lời vấn đề của ta." Liếc một cái xem thường, cô có chút không kiên nhẫn thúc giục, thật sự rất muốn đá hắn một cước.
" Em không biết là tỷ tỷ của em làm cho người ta cảm giác tựa như công chúa sao?"
" Công chúa là cái gì, ta chưa thấy qua, không biết."
" Khí chất cao nhã, thât xinh đẹp, nhất tay nhất chân điều làm người khác chú mục vào, làm người ta ái mộ, nhưng không thể chạm vào."
" Vậy còn nữ vương?" Nếu công chúa làm cho người ta cảm giác là như thế này, cô tò mò nữ vương lại là như thế nào? Không phải rất cao cao tại thượng chứ, làm người ta không dám nhìn thẳng sao? cô như vậy bình dị gần gũi, làm sao giống nữ vương? Hạ Tiểu Dư ở trong lòng đoán.
" Nữ vương ……" Tiêu Kì đột nhiên mở nửa thắt gút.
" Nhanh chút nói!" Không có biện pháp đá hắn hoặc đánh hắn, Hạ Tiểu Dư đành phải sửa lại là nhéo hắn, chính là cô nguyên bản không có lực, hơn nữa không dám dùng lực, đối Tiêu Kì mà nói giống như là đang giúp hắn gãi ngứa.
" Đừng náo loạn, không cẩn thận lại làm động đến vết thương." Hắn hơi chút rụt một chút, cười khẽ ngăn cô lại.
" Vậy ngươi cũng mau nói ra." cô bất mãn trừng hắn.
" Xem, Em hiện tại bộ dáng ra lệnh bộ không giống nữ vương?"
" Làm sao giống?"
" Nếu em hiện tại không nằm ở trên giường bệnh, không phải vừa mới phẩu thuật, tinh thần cùng bình thường giống nhau, nói chuyện lực đạo trung khí mười phần –" (A Tử: chổ lực đạo trung khí ta hem hiểu lắm ai hiểu chỉ dùm ta)
" Cũng không giống." Cô cắt đứt lời hắn.
" Đối, còn phải cộng thêm các khanh, chúng thần, chúng binh lính mới giống." Tiêu Kì mỉm cười nói.
" Cái gì các khanh, chúng thần, chúng binh lính?" cô nhíu mày hỏi.
" Quay chung quanh em người chung quanh nha. Cả trai lẫn gái. Xuất tiền xuất lực hiến kế, đoàn người không phải do em ra lệnh một tiếng sau, toàn thể tổng động viên sao?" (A Tử: đọc xong đoạn này mới bit sau lại gọi TD là nử vương và tên truyện như vây…)
Hạ Tiểu Dư lăng lăng nhìn hắn, đột nhiên nói không ra lời, nghe hắn như vậy vừa nói, hình như là thật sự nha, nhưng là–
" Ta lại không có đối với mọi người hạ mệnh lệnh, chính là cùng mọi người giống nhau nói chuyện mà thôi nha."
" Chính là lời nói có tính quyết định nhất, em không biết là chính là như vậy mới càng giống nử vương sao? Nữ vương bệ hạ."
" Ta cảm thấy không thể chống đỡ."
Biểu tình dở khóc dở cười trên mặt Tiêu Kì làm cô bật cười, nhịn không được khuynh thân hôn hắn một cái.
" Em là cô gái rất có mị lực, chỉ cần cùng ở cùng với em điều không thể tự chủ được mà yêu em. Nhất là đối với nam nhân, em không biết đi?"
" Ta chỉ biết mọi người tiếp cận ta điều có mục đích, tất cả đều là vì muốn hỏi ta về Tiểu Tiệp, mọi người mục tiêu vĩnh viễn đều là Tiểu Tiệp."
" Ngay từ đầu là vậy, nhưng sau thì không đúng rồi, cho nên bên cạnh em bạn bè mới có thể càng ngày càng nhiều. Em chẳng lẽ cũng không cảm thấy kỳ quái sao? Nếu đoàn người tiếp cận mục đích của họ chỉ là tiếp cận tỷ tỷ của em, vì sao sau lại mặc kệ sự thành hoặc bất thành, bọn họ vẫn tiếp tục ở bên cạnh em, không có rời đi?"
" Bởi vì chưa từ bỏ ý định nha! Ta trước kia vẫn như vậy cảm thấy, ta có phải là ngu ngốc lắm hay không?" Hạ Tiểu Dư thở dài, đột nhiên cảm thấy chính mình thần kinh giống như thật sự thực rất thô, thế nhưng có thể bất tri bất giác nhiều như vậy năm.
" Anh còn rất thích em ở điểm này."
" Điểm nào nhất? điểm ngu ngốc à?"
" Ân."
" Ngươi đây là cái gì ý tứ? Cảm thấy như vậy ta có vẻ dễ khi dễ sao? Khó trách ngươi đã kết hôn đã có lão bà, còn dám chạy tới chọc ta, liền bởi vì biết ta ngu ngốc, căn bản sẽ không muốn đi kiểm tra hộ khẩu của ngươi?" Cô hừ lạnh nói.
Tiêu Kì không tiếng động thở dài, biết chuyện này đại khái sẽ bị cô lấy ra mà nói cả đời, nhưng, đây là hắn tự làm tự chịu, không trách được người khác.
" Ý của anh chính là, bởi vì ngươi đối cảm tình thông suốt trễ, mới có thể làm cho anh có cơ hội canh giữ ở bên cạnh em, bằng không từ lúc ngươi sơ trung, hay trung học, đã bị nam sinh khác truy đi rồi, thế nào đến phiên của anh."
" Đến phiên có ích lợi gì, ngươi còn không phải thích tỷ tỷ của ta?"
Lúc này Tiêu Kì trực tiếp cảm thán ra tiếng.
" Em xem, anh trực tiếp đi quỳ gối, em xem như cũng có thể tiết kiệm thời gian quở trách cùng khí lực, để hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng bệnh." Nói xong, hắn đứng dậy nói:" Anh đi."
Hạ Tiểu Dư xì một tiếng bật cười, lập tức lập tức vui quá hóa buồn, khẽ động miệng vết thương, hoàn hảo chính là đau một chút.
" Ngươi không cần hại ta cười!" Cô chịu đựng cười, đối hắn nhíu mày kêu lên.
Hắn thấy biểu tình trên mặt cô liền lập tức ngồi bên người cô, khẩn trương lại tự trách hỏi:" lại đụng đến vết thương sao? Thực xin lỗi, anh không nên hại em cười."
Hắn bộ dáng hối hận không kịp, làm cho cô cảm giác một trận mềm lòng cùng ấm lòng.
" Tiêu Kì." Cô nhẹ giọng kêu.
" Làm sao vậy?" Hắn lập tức hưởng ứng, trên mặt lộ vẻ ôn nhu cùng lo lắng.
" Em yêu anh."
Hắn dại ra nhìn cô, như là bị dọa, lại có điểm như là khó có thể tin, tiếp theo, hắn nuốt một ngụm nước miếng, tái một ngụm, há mồm lại chưa nói ra cái gì, lại đem miệng nhắm lại, sau đó mở ra hai tay thật cẩn thận đem cô giữ trước ngực hắn, trái tim hắn đập cực kì nhanh.
" Cám ơn em, Tiểu Dư."
Cô nghe thấy thanh âm của hắn, dẫn theo điểm ám ách cùng kích động.
" Anh yêu em." Hắn nói.
Cô nhắm mắt lại, có loại thỏa mãn cùng cảm giác hạnh phúc, Cô thật sự thực hạnh phúc.
Sau khi xuất viện, Hạ Tiểu Dư bị Tiêu Kì trực tiếp đưa về nhà, về phầm đồ dùng của cô hắn trực tiếp kêu người công ty dọn nhà chuyển sang, từ sáng sớm đã đem đặt vào phòng ngũ của hắn.
Cô đương nhiên là có chút ý kiến, dù sao củng không thể ở chung phòng với hắn, bất quá một mực bị bác bỏ. Nói ngắn gọn chính là kháng nghị không có hiệu quả.
Bởi vì vừa mới phẩu thuật, cô bất đắc dĩ chỉ có thể hướng công ty xin phép.
Lại bởi vì cô vào công ty còn không đến ba tháng, lại còn đang ở thử việc, sinh bệnh tuy là không thể kháng cự, nhưng cô đã cóChuẩn bị tâm lý" Không mướn người". (A Tử: là bị đuổi việc a…)
Nên nói như thế nào đâu? Bởi vì nàng cùng Nick tiên sinh giao tình không phải là ít, công ty không chỉ có đối với nhân viên thử việc là cô rất tốt, còn đặc biệt tặng bó hoa với lời chúc sớm bình phục cho cô, hy vọng cô có thể mau chóng trở lại công tác. Ryan trong lúc vô tình thành kim bài miễn tử của cô, thật đúng là gặp may mắn.
Chuyển ra ngoài ở một thời gian, Hạ Tiểu Dư đang nghỉ ngợi đến ngày về nhà, cùng lúc miễn cho người nhà lo lắng, về phương diện khác còn lại là bởi vì rất nhớ tiểu oa nhi, căn bản không có biện pháp không quay về xem con bé.
Tiêu Kì từng đưa cô trở về vài lần, nhưng là đều chỉ tới cửa, đã bị cô sợ tỷ tỷ nhìn thấy mà cảm thấy xấu hổ nên đuổi hắn đi, nhưng lần trở lại này lại như thế nào cũng đuổi không đi.
Nhìn hắn đem xe ngừng lại, tắt máy, mở dây an toàn ra, một bộ dáng chuẩn bị đi theo xuống xe, cô thật sự có loại cảm giác không ổn.
Xuất viện mới ba ngày mà thôi, liền đụng tới tuần lễ ngày nghỉ, nàng tuần trươc bởi vì phẩu thuật, nên lấy cớ tăng ca qua loa tắc trách không trở về, còn tuần này muốn lấy cớ như vậy, kỳ thật cũng là có thể.
Nhưng nàng thật sự rất nhớ tiểu oa nhi, cho nên liền năn nỉ đội trưởng nhà lao Tiêu Kì một chút, làm cho hắn gật đầu đồng ý thả cô về nhà thăm người thân.
Hắn lái xe đưa cô lại đây, không có việc ngoài ý muốn, nhưng là cứng rắn muốn cùng cô đi vào liền……
" Đừng náo loạn, anh nhanh chút trở về, em đáp ứng anh về nhà sẽ gọi điện thoại cho anh, sẽ không tái vụng trộm một người chạy tới ngồi xe được chứ?" Cô đối hắn nói, hắn lại giống không có nghe đến thẳng đẩy ra cửa xe đi xuống xe, còn quay sang thay cô mở cửa.
" Nữ vương bệ hạ thỉnh xuống xe."
Người này thực như vậy muốn đi vào chịu chết?
" Hảo, tùy anh thôi. Nếu như thế này ba em mẹ em bởi vì chuyện tỷ tỷ cùng anh trong quá khứ mà làm khó anh, lúc đó không cần bảo em cứu anh." Cô phẫn nộ cảnh cáo.
Tiêu Kì đột nhiên nhếch miệng, vui vẻ nở nụ cười.
" Nguyên lai em là ở thay anh lo lắng." Hắn nói.
" Ai ở không thay anh lo lắng?" cô cứng miệng nói, một bên có hắn trợ giúp cẩn thận đi xuống xe.
Đóng cửa xe, xác định cô có thể đi một mình, hắn lại đến phía sau xe mở ra toa xe phía sau, theo bên trong lấy ra ba chiếc túi lễ vật.
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc bật thốt lên hỏi:" Đó là cái gì?"
" Lễ gặp mặt." Hắn đương nhiên trả lời.
" Anh sớm đã có âm mưu? Sớm biết rằng em hôm nay nhất định sẽ trở về?" cô lên án.
Tiêu Kì gật gật đầu." Anh không phải ngày đầu tiên quen em, không phải sao? Còn có, không nên động thủ động cước, cẩn thận lại đụng đến miệng vết thương." Hắn nhanh chóng cảnh cáo.
Hạ Tiểu Dư thật sự là hận chết miệng vết thương, bởi vì nếu không có nó, cô đã có thể đá hắn, đánh hắn.
Tức giận trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát, cô nhịn không được tò mò đi lên, thăm dò nhìn trên tay hắn có gì đó.
" Anh rốt cuộc mua cái gì, mua nhiều như vậy?"
" Tặng cho ba em lá trà, mẹ em đồ làm bếp, còn có đồ chơi cho tiểu oa nhi."
“Anh thật đúng là ứng nghiệm câu kia, tặng lễ vật để lấy lòng người khác." cô dịch chuyển hắn, kỳ thật trong lòng thực cảm động, bởi vì cô không nghĩ tới hắn sẽ nghe và đem toái niệm bình thường cất vào trong lòng.
Ba em yêu nhất uống trà, mỗi lần nhất mua liền mua mười cân lá trà, thật sự rất lợi hại, không biết ba rốt cuộc là như thế nào uống, lá trà chưa từng có vấn đề nào sao?
Mẹ em tối chịu không nổi, mỗi lần đi công ty bách hóa đều ở chổ quầy chuyên bán đồ làm bếp liền đi dạo nửa ngày cũng không mua, bà ngại người ta bán mắc, lại thích xem, ai chẳng biết nói bà muốn đòi mạng, lại luyến tiếc không dám xài tiền mà thôi.
Trước kia ở tại Australia, không có bao nhiêu tiền dư có thể mua cho tiểu Oa nhi đồ chơi mới, mỗi lần nhìn bé mang theo ánh mắt hâm mộ xem các đứa trẻ khác cầm đồ chơi trên tay, em liền cảm thấy lòng thật đau.
Những lời này đều chính là lúc bọn họ ngồi nói chuyện phiếm mà nói ra, cô chỉ là thuận miệng nói, hắn lại đem chúng nó toàn bộ đặt ở trong lòng, cô thật là……
" Cảm động cứ việc nói thẳng đi." Nhìn thấu việc cô cảm động, Tiêu Kì cố ý nháy mắt ra hiệu cho cô.
Cô mắt trợn trắng, không để ý tới hắn, thẳng hướng cửa nhà mà đi đến.
Đi đến trước cửa nhà, cô liền nhấn chuông cửa.
Nghe tiếng chuông cửa vang lên, liền nghe thấy tiểu Oa nhi non nớt lại hưng phấn kêu lên theo trong phòng truyền ra ngoài.
" Di di đã trở lại, di di đã trở lại."
Hạ Tiểu Dư khóe miệng không tự chủ được dương lên.
Trong nhà truyền đến thanh âm mở khóa, cửa lập tức liền bị đẩy mở ra, một nhân ảnh bé nhỏ nhanh chóng từ trong nhà chui ra, thẳng tắp đánh về phía cô, nhưng một cái đại nhân đột nhiên chắn đến trước mặt cô, bé đúng lúc phanh lại ngừng lại, sau đó cảnh giới lui ra phía sau từng bước, lại xoay người chạy về bên chân bà ngoại.
Tiêu Kì ánh mắt đang theo dõi gương mặt đáng yêu của bé thì chuyển qua khuôn mặt của nhạc mẫu tương lai, cung kính nói," Dì Hạ."
" Đã lâu không thấy, Tiêu Kì." Bà Hạ mỉm cười chào hỏi, sau đó cúi đầu đối với cháu gái nói:" tiểu Oa nhi, mau kêu chú đi."
" Chú." tiểu Oa nhi tránh ở phía sau bà ngoại, nhu thuận lại thẹn thùng kêu lên.
" Mẹ. Ngươi còn nhận ra anh ấy a?" Hạ Tiểu Dư ngăn chặn không được kinh ngạc hỏi.
Bà Hạ liếc mắt nhìn cô một cái, đột nhiên không đầu không đuôi nói:" Có hay không cám ơn người ta?"
" A?" Vẻ mặt mờ mịt nàng, không biết mẹ chỉ là cái gì, vì sao bảo cô hướng Tiêu Kì nói cám ơn?
" Phẩu thuật cùng nằm viện một tuần là chuyện nhỏ hay sao? Ngay cả loại sự tình này cũng gạt người nhà, con là không phải lâu lắm không bị ta mắng?" Bà Hạ trừng mắt hỏi, trong giọng nói có tức giận cũng có đau lòng.
Hạ Tiểu Dư nhịn không được rụt lui cổ, khiếp thanh hỏi:" Mẹ, người…… Như thế nào biết nha?" Một chút, Cô quay đầu trừng Tiêu Kì liếc mắt một cái." Có phải hay không là anh nói?"
" Tiêu Kì không gọi điện thoại nói với mẹ, con sẽ nói sao?" Không đợi hắn mở miệng, bà Hạ trước trách cứ con gái.
" Sẽ không nha, con hôm nay không phải trở về nói sao?" cô thấp giọng lẩm bẩm.
" Dì Hạ, Tiểu Dư mới phẩu thuật miệng vết thương vẩn chưa lành, dì đừng vội mắng cô ấy, trước tiên để cô ấy nguồi xuống rồi hãy mắng có được không??" Tiêu Kì nhịn không được mở miệng.
Trừng mắt nhìn, cô vui mừng nhìn hắn một cái, sau đó gật gật đầu, nắm tay tiểu Oa nhi xoay người hướng trong phòng đi vào." Vào đi."
Hạ Tiểu Dư không vội mà theo vào phòng, trước xoay người hỏi Tiêu Kì." Anh gọi điện thoại nói cho mẹ em biết khi nào?"
" Ngày hôm qua." Hắn nói.
" Anh toàn làm chuyện dư thừa, hại em bị mắng?" Cô hướng hắn oán giận.
" Em xem như là cho anh cơ hội để lấy điểm đi, bù lại lúc trước bị trừ điểm đi?" Hắn khẽ thở dài, bất đắc dĩ mà tỏ vẻ.
" Có ý tứ gì?"
" Bị trừ điểm là lúc trước cùng tỷ tỷ của em kết giao, còn chiếu cố em khi em nằm viện là có thể bù lại, anh hiện tại mới dám đứng ở chỗ này." Hắn nói được thực trực tiếp.
Nàng kinh ngạc một chút, nhịn không được nhíu mày yên tỉnh nói:" anh suy nghĩ nhiều quá."
" Cùng em giống nhau, không phải sao?" Hắn ôn nhu ngóng nhìn cô, đột nhiên cúi đầu đến, ở môi co hôn nhẹ một chút.
Hạ Tiểu Dư bị dọa đến nháy mắt trợn to hai mắt.
" Uy!" Cô ngượng ngùng khẽ gọi một tiếng, nhịn không được nhìn xung quanh, chỉ sợ bị hàng xóm phụ cận nhìn thấy.
Tiêu Kì mỉm cười, chút không thèm để ý." Vào đi thôi."
Hắn không nói xong cô củng đi vào, bởi vì vừa rồi hắn hôn nhẹ cô một màn kia nếu bị người thấy được thì phải làm sao.
Nhìn đến ở tại cửa nhà thứ ba thấy Bà Lâm bộ dáng trừng thẳng hai mắt, Cô chỉ biết thảm. Hôm nay cô khẳng định sẽ biến thành chủ đề của buổi trà dư tửu hậu, ô……
Chỉ là làm lúng túng thêm, chân trước cô vừa mới bước vào trong phòng, liền nghe thấy tiểu Oa nhi dùng giọng non nớt dễ nghe nói:" Bà ngoại, chú ấy hôn di di. Chú vì sao muốn hôn di di nha?"
Xấu hổ đã vô pháp hình dung cô giờ phút này cảm thụ được, cô quả thực muốn đến không gian vũ trụ đi.
Một tiếng chuông di động vang lên giải cứu nàng, là di động của Tiêu Kì.
" Điện thoại của anh kêu kìa." Cô quay đầu đối hắn nói, nhân cơ hội trừng mắt liếc hắn một cái, đều là ngươi làm hại!
Tiêu Kì cười cười, lướt qua cô, đem quà tặng vào, đối với bà Hạ nói:" Thực xin lỗi, con phải ra bên ngoài nói chuyện điện thoại một chút." Sau đó gật gật đầu, lại lần nữa lướt qua cô, đi đến bên ngoài đi nghe điện thoại.
" Còn không tiến vào ngồi xuống, con còn muốn đứng đó bao lâu? Còn biết xấu hổ a." Bà Hạ nhạo báng cô.
" Mẹ–" Đỏ mặt, Hạ Tiểu Dư ngượng ngùng kêu một tiếng, thế này mới chậm chậm đi vào, hướng sô pha chuẩn bị tìm vị trí ngồi xuống.
" Di di!" người chú xa lạ biến mất, tiểu Oa nhi lập tức tìm được cơ hội lao vào trong lòng cô, lại bị bà ngoại nhanh tay kéo trở về.
" tiểu Oa nhi không được. Di di thân thể đang bị đau, con không thể đi qua."
" Nhưng là, nhưng là……" Nói không nên lời, tiểu Oa nhi đáng thương hề hề quay đầu xem cô yếu ớt cầu xin kêu," Di di……"
" Mẹ, mẹ cho tiểu oa nhi lại đây củng được mà, con sẽ cẩn thận một chút." Nói xong, hướng tiểu Oa nhi vẫy tay." Đến, tiểu Oa nhi."
Tiểu Oa nhi Nhu thuận ngẩng đầu nhìn bà ngoại, chờ bà ngoại gật đầu.
" Đi qua đó nhưng không thể ngồi trên người di di, cũng không thể ôm di di, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh." Bà Hạ nói.
Tiểu Oa nhi dùng sức gật đầu, cảm giác bà ngoại buông lỏng tay, liền lập tức chạy vội đến bên người di di đã lâu không gặp, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, gắt gao dán vào người cô, nhuyễn thanh nói với cô:" Di di, con rất nhớ người."
A, tâm toàn bộ đều sụp đổ! vật nhỏ đáng yêu như vậy, làm cho cô có thể nào không nghĩ đến chứ?
" Di di cũng rất nhớ con, bảo bối." Tuy rằng xoay người rất đau, cô vẫn là nhịn không được cúi xuống hôn hôn khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của tiểu Oa nhi.
" Vậy di di vì sao cũng không trở về? tiểu Oa nhi luôn luôn ở chổ này chờ, luôn luôn chờ." Cường điệu hai lần.
" Bởi vì di di phải đi làm kiếm tiền nha."
" Trước kia di di cũng có đi làm nha, nhưng là mỗi ngày đều trở về."
" Đó là bởi vì khi đó chúng ta còn ở cùng một chỗ nha, nhưng là hiện tại di di lại không được ở nơi này."
" Vì sao di di hiện tại không được ở trong này?"
" Bởi vì di di phải đi làm nha."
" Vì sao di di đi làm sẽ không ở nơi này?" tiểu Oa nhi là một trăm vì sao lại lần nữa lấy ra hỏi.
Hạ Tiểu Dư nhìn về phía mẹ, hoài nghi bà bình thường như thế nào ứng phó tiểu Oa nhi hỏi một trăm cái vì sao. Chỉ thấy bà Hạ nhíu mày, tay lấy điều khiển từ xa ở trên bàn, đem tivi mở lên, sau đó chuyển tới kênh phim hoạt hình.
" Tiểu Oa nhi, ngọc trai mỹ nhân ngư bắt đầu diễn kìa."
Tiểu Oa nhi nghe vậy, hai mắt sáng lên lập tức chuyển hướng sang tivi, tập trung mục tiêu sau liền đã quên những câu hỏi vì sao mới vừa hỏi cô.
Gừng, quả nhiên là cang già càng cay! Hạ Tiểu Dư lấy vẻ mặt kính sợ nhìn về phía mẹ mình, không tiếng động ở trong lòng nói: Mẹ, người thực mạnh!
Tác giả :
Kim Huyên