Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính
Chương 59 Cô lập

Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 59 Cô lập

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Trúc Dạ Ngọc

Beta: 2bcontinuee

Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6

11:19 25/7 năm covid thứ 2 ????

Mỗi một lượt vote giúp mình có thêm động lực để ra sản phẩm nhanh hơn. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng để lại trên bình luận, mình sẽ đọc hết ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

=======================================

Chương 59: Cô lập

Vừa rồi Tề Diệp cho rằng Đường Lê sắp ngã xuống, sợ cô dập đầu vào góc tủ đầu giường sẽ bị thương đầu và mắt, vội vàng đưa tay kéo cô về phía giường.

Xung quanh nơi nào cũng có góc cạnh, chỉ có trên giường này mềm mại nhất, cho dù ngã cũng sẽ không có vết thương nghiêm trọng gì.

Không chỉ có Đường Lê, ngay cả Tề Diệp cũng giật mình tại chỗ.

Tề Diệp chạm vào tay cô, vừa mềm vừa mỏng, giống như ngọc thạch vậy.

Tay cậu cũng ôm lấy eo cô, cũng mềm mại.

Không thể nói lên được cảm giác gì.

Bởi vì nụ hôn vừa rồi như "chuồn chuồn điểm nước" vậy, Tề Diệp còn chưa tinh tế cảm thụ được, xúc cảm cứ như vậy mà rời đi. Nhưng có một điều cậu có thể xác nhận.

Đôi môi của cô mềm mại và ấm hơn eo và ngón tay của cô.

Hoàn toàn khác với cậu, vừa thơm vừa ngọt ngào, giống như một cô gái.

Tề Diệp hậu tri hậu giác giơ tay lên sờ vào nơi bị Đường Lê chạm qua vừa rồi, dường như nhiệt độ đó vẫn còn lưu lại.

(Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra)

Sau đó cả người cậu nóng lên, từ vị trí hàm của mình, từ từ lây lan khắp cơ thể, nóng rát.

Trong lòng cậu có chút bối rối, nhưng phần nhiều là cảm giác hưng phấn bí ẩn lẫn sự suиɠ sướиɠ.

Tề Diệp cũng không biết chuyện này xảy ra như thế nào.

Cổ họng cậu nuốt xuống, rũ mắt nhìn vào đôi mắt màu trà của Đường Lê.

"Tôi... Xin lỗi, tôi vừa rồi không phải, không phải cố ý."

Âm thanh từ miệng cậu run rẩy dữ dội, tai đỏ bừng, đột nhiên cậu trở nên lắp bắp.

"Tôi chỉ sợ cậu ngã, tôi, tôi chỉ thuận tay kéo cậu lên giường, sau đó không biết như thế nào, liền, liền..."

Với thiếu niên đơn thuần qua mười bảy mùa quýt vẫn chưa biết cảm giác nắm tay nhỏ bé của nữ sinh như Tề Diệp mà nói, có vẻ điều vừa rồi quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ cùng với điên cuồng.

Da mặt cậu mỏng nên ngại nói, chỉ cắn môi cúi đầu không dám nhìn cô.

Đường Lê cũng không kịp phản ứng, nhưng đây cũng là chính cô không cẩn thận tiến sát vào người ta.

Cô còn chưa kịp nói cái gì, đối phương lại xin lỗi trước. Điều này làm cho cô có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng quên mình muốn nói cái gì.

"....Không có việc gì, cũng không phải ở miệng, lau qua một chút là được, đều là nam không đáng ngại."

Đường Lê tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng vẫn có chút kỳ quái.

Ý nghĩ xấu xa bí mật như vậy ở trong lòng Tề Diệp cứ như vậy mà nảy mầm, nhất là khi nhìn thấy Đường Lê hoảng hốt đưa lưng về phía mình.

Trong nháy mắt, cho rằng bị cô chê bai, khát vọng mãnh liệt liên tục mang theo cảm giác xấu hổ không hiểu sao cùng nhau bùng lên trong lòng.

Giống như khói, như sương mù.

Không thể xóa được, cũng không thể tản ra được.

Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, tận lực áp chế cái loại cảm giác quái dị này xuống.

Cậu sợ.

Cậu biết cảm giác kinh tởm này là như thế nào khi bị người cùng giới tính chạm vào, ít nhất là trong lòng cậu không thể chấp nhận.

Tề Diệp sợ Đường Lê biết được bí mật về sự khát khao của mình, sẽ chán ghét cậu như chính cậu chán ghét sự dâʍ ɭσạи của những người đàn ông kia đối với mình.

Có thể nó không như vậy.

Có thể là bởi vì Đường Lê là người bạn cậu để ý nhất, cậu thích cô, cho nên cậu mới sinh ra loại cảm giác lưu luyến này.

Giống như khi Tề Minh thân cận mình, không khác biệt gì nhiều.

Thiếu niên lặp đi lặp lại trong lòng để trấn an cảm xúc xa lạ sản sinh trong lòng. Hồi lâu sau, cậu lúc này mới miễn cưỡng có thể bình phục lại.

Cậu hít sâu một hơi, nhìn Đường Lê đang ngồi đưa lưng về phía mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Giống như Tề Diệp, trong lòng Đường Lê cũng không bình tĩnh hơn được bao nhiêu.

Nói như thế nào cô tốt xấu gì cũng là nữ, nụ hôn này với cô cũng có nhiều gợn sóng phập phồng trong lòng.

Chưa kể đối tượng là một chàng trai xinh đẹp như vậy.

Nhưng mà cô nghĩ đây là chuyện ngoài ý muốn.

Đây là tình nghĩa huynh đệ!

Cô không thể suy nghĩ lung tung.

Cô không thể bị trêu chọc mà nổi lên tà niệm....

Đường Lê có thể khẳng định hiện tại mình căn chỉnh Diệp chính là đơn thuần thưởng thức mỹ sắc, vẫn chưa lên cấp độ khác. 

Mà hôm nay bất ngờ không kịp đề phòng một chút, cô phát hiện mình có một khoảnh khắc tim đập nhanh.

Đó là một tin xấu, cô phải nhanh chóng loại bỏ cảm giác đó và quên nó đi.

Đường Lê là người hiểu rõ chính mình nhất. Dù sao Tề Diệp sinh ra đẹp như vậy, nếu cô thật sự rơi vào, làm sao có thể không ngã trên nam yêu tinh này?

Hiện tại vẫn chỉ là bạn bè, chỉ cần giọng điệu của đối phương mềm nhũn cô đã không có cách nào cự tuyệt được rồi.

Nếu cô thực sự thích?

Quên đi.

Loại pháo hôi như cô, bản thân mình đã khó bảo toàn, huống chi Tề Diệp cùng Trần Điềm Điềm mới là một cặp, thậm chí rất xứng đôi.

Nếu thật sự rơi vào, cmn cô chính là cái loại liếm cẩu nhìn nam nữ chủ hạnh phúc trong vườn trường văn, lặng lẽ rơi lệ mà chúc phúc bọn họ, đau khổ không gì sánh bằng!

Dm

Không cần.

Ông đây một thân ngạo cốt, đi liếm cẩu mẹ ngươi ấy!

Cho rằng Đường Lê không nghe được lời vừa rồi của mình, Tề Diệp dừng một chút, đứng dậy ngồi gần cô một chút rồi mới mở miệng.

"Đường Lê, chuyện vừa rồi tôi..."

"Mẹ kiếp, đều nói chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, mẹ nó không được nhắc tới, có nghe thấy không!"

Lời của Tề Diệp còn chưa nói xong, Đường Lê ngược lại nổ tung trước.

Cô khó chịu nắm lấy mái tóc của mình, những lúc cô không khống chế được sự tình cô đều không khống chế được cảm xúc.

"Chuyện này người nên xin lỗi là tôi, cmn!, là tôi nửa đêm nhàn rỗi một hai lật cửa sổ vào phòng cậu! Tôi còn tự ý đem chổi đi đập châu chấu.

Là tôi vừa rồi đột ngột ngẩng đầu, nên cmn mới... Dù sao cũng không liên quan gì đến cậu, đó đều là lỗi của tôi! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Vậy nên về sau cậu đừng đề cập đến việc này nữa. Cmn"

Đường Lê phản ứng dữ dội, Tề Diệp vốn định lên tiếng trấn an, để cho cô không để ý chuyện này nữa. Nhưng kết quả giống như cô bị sợ hãi tột độ.

Có lẽ sợ Tần Uyển ở phòng bên cạnh có thể nghe được, lúc cô nói lời này thanh âm đè thấp, nhưng giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi.

Giữa đôi mắt là lệ khí, cả người giống như có một chút thuốc súng, đặc biệt nóng nảy. Thay vì nói Tề Diệp bị dọa sợ, có thể nói cậu càng bị khó xử hơn.

Không chỉ bởi vì Đường Lê phản ứng thái quá, nhiều hơn là bởi vì cô lại bài xích chạm vào mình như vậy.

Đối với sự thân cận của Đường Lê và cậu vừa rồi trong lòng cậu có bao nhiêu mừng rỡ, hiện giờ so sánh với nhau liền thấy nó có bấy nhiêu châm chọc.

Đường Lê nhìn sắc mặt thiếu niên chợt trắng bệch, cho rằng vừa rồi mình phản ứng quá lớn, giọng điệu quá kém khiến cậu bị dọa sợ.

Cô cũng biết mình như vậy là không tốt cho lắm, dù sao người ta cũng không làm sai cái gì.

Nhưng mà Đường Lê là một người thiếu tâm nhãn, hơn nữa lúc này suy nghĩ của cô cũng rối loạn nên không để ý nhiều chi tiết đến vậy. Theo bản năng tiếp lời Tề Diệp.

"Cũng không hẳn là ghê tởm, chính là, hai người đàn ông chúng ta làm như vậy vẫn là không được ổn lắm."

Cô sờ sờ mũi, trong lòng bởi vì trong nháy mắt tim đập nhanh mà chột dạ nên cũng không dám nhìn về phía Tề Diệp.

"Nhưng việc hôm nay cũng là ngoài ý muốn, chuyện này chúng ta coi như không xảy ra, sau đó nên như thế nào thì như thế ấy, cậu cũng đừng nhắc tới nữa. Tôi thực sự không quan tâm nhiều, tôi trở về ngủ đây, ngủ một giấc là tốt rồi.

Không có việc gì nữa thì tôi đi đây, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai tôi sẽ đến tìm cậu để học phụ đạo."

Đường Lê nói xong cũng không nhìn người phía sau có phản ứng gì, sợ mình sẽ phải ở lại, nguyệt hắc phong cao cầm giữ không được chính mình.

(Nguyệt hắc phong cao [月黑风高] : Vốn là "Đêm trăng mờ gϊếŧ người, ngày gió cao phóng hoả." Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).

Vội vàng thừa dịp chỗ "tà niệm tử tà" này tan đi, nhanh chân lật cửa sổ mà rời đi.

Tề Diệp ngồi ở bên giường, ánh trăng lạnh lẽo nhỏ vụn rơi trên mái tóc trước trán, mà trong mắt cậu là cảm xúc tối tăm không tan.

Chỉ sau khi nghe thấy tiếng cửa sổ đóng lại, hàng mi khẽ động, lúc này mới vén mí mắt ngước mắt nhìn qua.

Cậu nhìn thiếu niên bên ngoài cửa sổ rơi xuống đất.

Tựa như tránh né mãnh thú hồng hoang gì đó, đầu cũng không quay lại, chạy đặc biệt nhanh.

Tề Diệp cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng Đường Lê, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, lúc này cậu mới trầm mặc thu hồi ánh nhìn.

Cậu cảm thấy mình thực sự có vấn đề về tâm lý.

Cho dù lúc trước Tần Uyển cũng đã nói qua, sự chiếm hữu giữa bạn bè là rất bình thường, thích thân cận với bạn bè cũng không có gì đáng trách. Nhưng vì sao cậu lại khát khao như vậy khi Đường Lê chạm vào mình, thậm chí suýt nữa phản ứng.

Cậu không thể bởi vì chỉ có một người bạn như vậy, mà để ý đến cô, để ý quá mức như thế.

Để ý đến mức đem toàn bộ tình cảm của mình đều đặt lên người cô.

Nó hơi bệnh hoạn.

Cậu không thể và không nên làm thế.

Tề Diệp biết bị người không thích chạm vào là cảm giác gì, mỗi lần nhớ tới cậu đều sẽ ghê tởm buồn nôn.

Đường Lê sẽ phản ứng như vậy mới là chuyện bình thường.

Bất thường là cậu.

Trong một khoảnh khắc, cậu thế mà lại cảm thấy có chút đáng tiếc vì không thể hôn môi của cô.

Tề Diệp cảm thấy mình có bệnh.

Cậu đang biến thành loại người mà mình ghét nhất, vừa ghê tởm lại xấu xa.

Ánh trăng bên ngoài rất mềm mại, từ nơi cửa sổ phòng của thiếu niên chậm rãi rọi vào.

Mọi chuyện dường như chưa có gì phát sinh, chỉ là trong không khí còn lưu lại mùi hoa nhài nhàn nhạt trên người Đường Lê.

Còn có cảm giác mềm mại ấm áp trên môi của cậu.

Tề Diệp theo bản năng chạm vào chỗ đó, thậm chí còn đang nhớ lại.

Ý thức được mình đang làm gì, thân thể Tề Diệp cứng đờ, khóe mắt cũng trở nên mơ hồ mà đỏ lên.

Cậu cắn môi, giơ tay lên dùng mu bàn tay lau chỗ đó, giống như lúc trước tắm rửa dùng sức lau chỗ bị người đàn ông chạm vào.

Một chút, một chút cho đến khi chỉ có đau đớn ở đó. Đau đến khi chính cậu hoàn toàn không có cách nào nhớ lại loại xúc cảm này, lúc này cậu mới đỏ hốc mắt mà thu tay.

Nơi đó không còn cảm giác, nhưng trong lòng chua xót như thế nào cũng không ngừng lại được, cuối cùng lại dâng lên, hóa thành từng giọt nước mắt từ khóe mắt hắn chậm rãi rơi xuống.

=============================================

Chương sau lại là 1 chương rất dài, 23 trang A4 =((((  mình đang dành cả buổi sáng ngày chủ nhật để làm mà mãi mới xong được 1/4 tiến độ ????????????????

Tác giả : Biệt Hàn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Mun 3 năm trước
nếu bạn đã đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện. Sorry tui đọc đc nên sợ

Truyện cùng thể loại