Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài
Chương 36
Diệp Thu Đồng ngẩn người, nghi ngờ nhìn Tần Dịch: “Tần tổng, là còn việc gì cần làm sao ạ?"
Tần Dịch vốn dĩ cũng không kiên trì lắm, nhưng nhìn thấy phản ứng của Diệp Thu Đồng, ngược lại trở nên nghiêm túc lên, hỏi: “Chỉ là ăn một bữa cơm, thế nào, không muốn?"
Diệp Thu Đồng đương nhiên không dám nói thẳng không muốn, cậu bắt đầu cân nhắc ý tứ của tổng tài.
Cấp trên với cấp dưới ăn một bữa cơm hình như cũng không có gì, nhưng chỉ có hai người bọn họ……
Diệp Thu Đồng cũng không phải sợ gì khác, mà chỉ sợ Tần Dịch lại muốn làm kế hoạch đặc biệt gì đó, hai người ăn một bữa cơm ăn thành Hồng Môn Yến luôn.
Tần Dịch thấy cậu còn đang do dự, liền lộ ra nét mặt không vui.
Diệp Thu Đồng lập tức nói: “Vậy cảm ơn Tần tổng."
Tần Dịch lúc này mới ‘hừ’ một tiếng, ý bảo Diệp Thu Đồng đi theo.
Diệp Thu Đồng vội vàng đuổi kịp.
Hai người đi vào thang máy, Tần Dịch hỏi: “Muốn ăn cái gì?"
Diệp Thu Đồng được quan tâm mà hoảng sợ, đáp: “Cái gì cũng được ạ."
Tần Dịch xoay đầu, xụ mặt hỏi: “Ăn gì cũng được sao?"
Diệp Thu Đồng gật đầu: “Ăn, Tần tổng bảo tôi ăn cái gì thì ăn cái đó ạ."
Nói xong, ngẫm lại có chút không thỏa đáng, cậu lập tức sửa miệng: “Tần tổng ăn cái gì thì tôi ăn cái đó ạ."
Tần Dịch: “……" Không thú vị.
Tới bãi đỗ xe, Diệp Thu Đồng nói: “Tần tổng, ngài gửi vị trí cho tôi, tôi sẽ tự mình lái xe qua đó."
Dù sao, Tần Dịch cũng không thích người khác ngồi chung xe với hắn.
Tần Dịch bắt lấy trọng điểm: “Cậu lái xe gì?"
Diệp Thu Đồng trả lời: “Xe của tôi ạ, tôi mới mua một chiếc để thay đi bộ."
Tần Dịch nhướng mày.
Năm trước còn hay xin đi nhờ xe, năm nay vừa mới qua hơn một tháng, xe riêng cũng đã mua rồi.
Diệp Thu Đồng thấy hơi ngượng ngùng: “Nhờ phúc của Tần tổng, ngài cuối năm phát nhiều ạ."
Tần Dịch gật gật đầu, nói: “Được, vậy ngồi xe cậu đi."
“Cái gì?" Diệp Thu Đồng không hiểu.
“Tiền thưởng tôi phát cậu lấy đi mua xe, bây giờ tôi muốn đi nhờ một chút cũng không được sao?" Tần Dịch chỉ huy cậu: “Dẫn đường."
Hôm nay tổng tài ra bài quá không theo lẽ thường, làm Diệp Thu Đồng chẳng thể hiểu được.
Cậu mang Tần Dịch tới trước chiếc xe mình mới mua, Tần Dịch nhíu mày, đầy mặt ghét bỏ: “Sao không mua tốt hơn chút."
Diệp Thu Đồng đúng lý hợp tình đáp: “Tốt hơn thì đắt hơn ạ, ngài phát tiền thưởng vẫn chưa đủ ạ."
Lại nói, cậu còn phải tiết kiệm tiền để mua nhà đấy, sao có thể tiêu xài phung phí được.
Đến lúc sắp lên xe, Tần Dịch vẫn có chút để ý, sắc mặt không được tốt lắm.
Diệp Thu Đồng không hiểu, rõ ràng tổng tài có thói ở sạch, không thích dùng đồ của người khác, tại sao lại phải miễn cưỡng chính mình nhỉ.
Cậu nói: “Tần tổng, hay là ngài bảo tài xế lái xe đến đây đi ạ."
Tần Dịch xua xua tay, đành vậy: “Cứ ngồi chiếc xe tồi tàn của cậu đi."
Diệp Thu Đồng: “……"
Diệp Thu Đồng mở cửa sau xe cho Tần Dịch, nhưng Tần Dịch không để ý tới, mà là trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
Diệp Thu Đồng dại ra một giây, không thể làm gì khác hơn là lên xe.
Lần đầu tiên, hai người dùng cách này để ngồi chung một chiếc xe, không biết sao, Diệp Thu Đồng cảm thấy hơi xấu hổ.
Chiếc xe cậu mới mua, không gian bên trong không tính là nhỏ, nhưng hai thằng đàn ông ngồi sóng vai nhau, vẫn làm Diệp Thu Đồng cảm thấy chật chội.
Chắc chắn là do phong cách của tổng tài quá mạnh mẽ.
Diệp Thu Đồng ngửi thấy hương nước hoa nhàn nhạt của nam, hương vị mát lạnh ngày thường lúc này lại mang theo tính xâm lược, không ngừng áp súc không gian cá nhân của cậu.
Diệp Thu Đồng không thể xem nhẹ cảm giác tồn tại của Tần Dịch, bất an mà điều chỉnh dáng ngồi của mình, hòng thoát khỏi cảm giác áp bách này.
Tần Dịch xoay đầu, hỏi: “Chưa lấy bằng lái?"
Diệp Thu Đồng: “Lấy rồi ạ."
“Vậy sao lái xe cứ run mãi thế?"
Diệp Thu Đồng: “……"
Vất vả lắm mới chạy đến nhà hàng mà Tần Dịch chỉ định, lúc dừng xe Diệp Thu Đồng phát hiện, xe ở xung quanh đều xịn hơn cậu nhiều.
Không hổ là tiệm cơm chuyên phục vụ cho các nhà tư bản.
Diệp Thu Đồng căng da đầu đi theo Tần Dịch vào trong.
Kiểu nhà hàng sang trọng thế này đều rất chú trọng không gian riêng tư, hai người ngồi xuống, Diệp Thu Đồng hãy còn rối rắm, rốt cuộc bữa cơm này là để chiêu đãi nhân viên, hay là xem như liên hoan với bạn bè đây.
Sau đó cậu lại phát hiện, cả hai loại hình thức này đều không phù hợp.
Tần Dịch luôn thiên vị chọn món theo phần ăn, lần này cũng vậy, hai người chọn món khác nhau, phẩm vị cũng có chút bất đồng.
Mà nhà hàng cao cấp thế này thông thường chỉ phục vụ món ăn với dung lượng nhỏ, Diệp Thu Đồng cũng nhanh chóng ăn xong rồi.
Tần Dịch thấy thế, đẩy phần của mình đến trước mặt Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng hoảng sợ, lắp bắp hỏi: “Tần tổng, ngài không ăn sao?"
Tần Dịch nói: “Cho cậu, thấy cậu rất thích."
Diệp Thu Đồng lắc đầu: “Tôi no rồi ạ, ngài ăn đi."
Tần Dịch suy tư một lát, thế này trông hắn có vẻ quá keo kiệt, hắn chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ tới: “Gọi thêm một phần vậy."
Diệp Thu Đồng vội vàng ngăn hắn lại: “Thật sự đủ rồi ạ, tôi sẽ ăn chậm một chút."
Tần Dịch lúc này mới từ bỏ.
Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, thật là gặp quỷ, có lần nào tổng tài dùng cơm lại suy nghĩ đến cậu đâu, vậy mà lại muốn chọn thêm món cho cậu, trời sắp đổ mưa đỏ sao.
Cũng may quá trình sau đó cũng bình thường trở lại, hai người im lặng dùng bữa.
Bởi vì quá mức yên lặng, ngược lại càng trở nên quái dị.
Diệp Thu Đồng suy nghĩ tìm chuyện gì để nói, nhưng lại không biết phải nói gì.
Lúc nghỉ Tết, bọn họ còn có thể nói chuyện điện thoại cả tiếng, nhưng sao bây giờ lại không có gì để nói đây.
Diệp Thu Đồng lúc này mới nhận ra, khi đó Tần Dịch luôn là người dẫn dắt đề tài, cậu chỉ cần nói tiếp là được, cho nên hai người mới có thể nói lâu như vậy.
Nhưng hôm nay, cảm xúc của Tần Dịch không ổn, ngay cả tranh cãi cũng là không lược bỏ chủ ngữ thì lược bỏ tân ngữ, rõ ràng hứng thú không cao.
Diệp Thu Đồng nghĩ, nếu tổng tài đã mời cậu ăn cơm, vậy cậu cần phải gánh trách nhiệm giúp tổng tài vui vẻ lên.
Vì thế, cậu nhìn đĩa trái cây ở bên cạnh, nói: “Tần tổng, tôi kể chuyện cười cho ngài nghe nhé, hai trái chuối đang đi ở trên đường, trái chuối đi đằng trước cảm thấy nóng quá nên cởi quần áo ra, kết quả trái chuối đi phía sau liền bị trượt chân.
Cậu nói xong, mắt trông mong mà nhìn Tần Dịch, Tần Dịch thì mặt mày lạnh tanh nhìn cậu.
Diệp Thu Đồng thấy không có hiệu quả, càng thêm ra sức: “Để tôi kể cái khác, có một ngày tôi đang đi trên đường, đột nhiên cảm thấy chân xót quá, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện tôi dẫm trúng một quả chanh rồi."
Tần Dịch: “……"
Vẫn không có phản ứng sao, vậy tiếp tục: “Cà tím đột nhiên hắt xì một cái, sau đó nó bắt đầu mắng to……"
Tần Dịch: “Câm mồm."
Diệp Thu Đồng: “À."
Diệp Thu Đồng cúi đầu, vô cùng chuyên chú ăn thức ăn, không biết tâm tình của tổng tài có tốt hơn chút nào không.
Tần Dịch cũng cúi đầu, trái chuối trên đĩa trái cây lọt vào tầm mắt của hắn, trong nháy mắt, tâm tình của hắn thật khó mà hình dung.
Hắn rốt cuộc không nhịn được, giơ tay kéo tóc Diệp Thu Đồng một cái, nói: “Sao cậu lại ngốc như vậy chứ."
Diệp Thu Đồng bị hắn kéo mà suýt vùi đầu vào đĩa, nói thầm: “Không ngốc ạ."
Cảm giác mái tóc cọ xát vẫn còn dừng lại ở lòng bàn tay, vừa ngứa vừa tê, cực kỳ vi diệu, ở góc độ mà Diệp Thu Đồng không nhìn thấy, Tần Dịch khẽ cong khoé môi, nói: “Không ngốc chỗ nào, ngây ngốc."
Sau khi rượu đủ cơm no, bầu không khí dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, Diệp Thu Đồng trịnh trọng nói với Tần Dịch: “Cảm ơn Tần tổng."
Tần Dịch nói: “Không cần cảm ơn, hôm nào cậu mời lại tôi."
Diệp Thu Đồng: “?"
Này có giống lời của một đại tổng tài nói ra sao, còn nhớ thương một bữa cơm của cậu nữa.
Diệp Thu Đồng ai oán đáp: “Vâng, tổng tài, chờ ngài phát nhiều tiền cho tôi hơn, tôi sẽ mời lại ạ."
Tần Dịch nhìn nhìn mái đầu bù xù của cậu, lại muốn vươn tay kéo một cái.
May mắn lúc đi ra nhà hàng, xe của Tần Dịch đã đậu sẵn ở ngoài cửa, tài xế với vệ sĩ đều có mặt đầy đủ, Diệp Thu Đồng nhẹ nhàng thở ra.
Tần Dịch nghiêng mắt nhìn cậu, nói: “Như thế nào, không muốn tiễn tôi?"
Diệp Thu Đồng nói: “Không có ạ, tôi chỉ là sợ ngài sau khi ăn xong ngồi chiếc xe cà tàng của tôi sẽ bị rối loạn tiêu hóa ạ."
Tần Dịch lười đến bẻ xả với cậu, chuẩn bị lên xe.
Diệp Thu Đồng do dự một hồi, gọi: “Tần tổng, ngày mai gặp ạ."
Tần Dịch không quay đầu lại mà chỉ “ừ" một tiếng.
Diệp Thu Đồng lại nói: “Tần tổng, cố lên."
Tần Dịch xoay người.
Rất ít có người nói với hắn hai chữ “cố lên".
Trong cơn gió đêm, nụ cười của Diệp Thu Đồng vừa ấm áp lại chân thành: “Cho dù xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều sẽ đứng về phía ngài, ủng hộ ngài."
Cậu biết cậu chỉ là một cấp dưới, không có quyền lực cũng không có năng lực can thiệp vào chuyện nhà cũng như quyết sách của tổng tài, cậu chỉ có thể bày tỏ lòng trung thành, hy vọng Tần Dịch có thể vui vẻ hơn.
Tần Dịch lại không có yếu ớt như cậu nghĩ, hắn hỏi: “Nếu không phát tiền lương cho cậu thì sao?"
Diệp Thu Đồng: “……" Vậy thì chỉ có thể cúi chào.
Tần Dịch hừ cười một tiếng, giật giật ngón tay, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, đi lên trước, hướng tới đầu tóc của Diệp Thu Đồng lại kéo một cái.
Diệp Thu Đồng: “……"
Cậu hoài nghi tổng tài biết chuyện cậu trù ẻo hắn hói đầu hồi lúc Tết, cho nên mới cố ý kéo trọc cậu để trả đũa.
Tần Dịch nhéo nhéo lòng bàn tay, xoay người lên xe.
Ngày đông dần trôi qua, xuân cũng yên lặng tới, gió đêm khẽ lướt, thổi đi cái rét lạnh, mang đến tia ấm nhè nhẹ.
Sáng hôm sau, Tần Dịch cho triệu tập hội nghị.
Chẳng qua, lần này tham gia hội nghị, tất cả đều là ‘tâm phúc’ của Tần Dịch, không hề có người ngoài.
Tần Dịch nói: “Tập đoàn làm thế này, rõ ràng là đang khuyên lui Thời Duệ, không muốn Thời Duệ bắt lấy đơn đặt hàng của Tốc Tường."
Diệp Thu Đồng cũng tham gia hội nghị lần này, nghe Tần Dịch nói vậy mà âm thầm kinh hãi.
Những người khác lại chẳng có phản ứng gì, rõ ràng sau khi suy nghĩ cả đêm, tất cả mọi người cũng nhận ra điểm mấu chốt trong chuyện này.
“Nhưng ngoài miệng khuyên lui cũng vô dụng, Tốc Tường lại không phải kẻ ngốc, không có khả năng tổn hại lợi ích của mình để bồi Bang Thiên chơi trò chơi này, cho nên Thời Hâm chắc chắn cất giấu vũ khí đắc lực nào đó nên mới có thể khiến cho Tốc Tường chần chờ. Tập đoàn đưa ra cạnh tranh công bằng, cũng là vì có tự tin này, bọn họ tin tưởng Thời Hâm, không sợ Thời Hâm cạnh tranh với Thời Duệ."
Tần Dịch bình tĩnh lại rõ ràng mà trình bày tình huống trước mắt: “Hiện tại trước mặt chúng ta chính là cục diện này, tất cả mọi người đều hy vọng chúng ta rút lui."
Hắn thoáng dừng lại, hỏi mọi người: “Mọi người cảm thấy thế nào, chúng ta có nên thuận theo ý của tập đoàn mà từ bỏ không."
Mọi người không nói gì mà chỉ nhìn nhau.
Tổng tài sẽ không hỏi vấn đề thế này, trong lòng hắn chắc chắn đã sớm có đáp án.
Quả nhiên, Tần Dịch nói: “Tôi muốn làm trái ý tập đoàn."
Câu trần thuật, chém đinh chặt sắt, không cho xen vào.
“Tập đoàn không muốn chúng ta bắt lấy Tốc Tường, tôi lại càng muốn hợp tác với Tốc Tường, chúng ta không thể bỏ qua hạng mục này."
Lúc này, Hứa Mục đứng ra nói chuyện: “Thời Duệ vẫn đang trên đà phát triển, nếu không thể hợp tác với Tốc Tường, chuyện này sẽ chèn ép khí thế của chúng ta, cũng kéo lại danh tiếng mà chúng ta vừa mới gầy dựng trong ngành."
“Hạng mục này của Tốc Tường vốn đã có chất lượng rất cao, nếu chắp tay nhường cho người khác, chúng ta còn gì để đảm bảo chính mình sẽ dẫn đầu."
“Đúng vậy, đánh mất nó sẽ kéo chân sau của chúng ta, cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sang năm."
Những người khác sôi nổi tiếp lời.
Tần Dịch gật gật đầu, nói: “Hiện tại chúng ta đã đạt được nhất trí, vậy thì cần phải tích cực tranh thủ hạng mục của Ô Tô Tốc Tường."
Hắn nhìn về phía mọi người đang ngồi, nói: “Nhưng chúng ta cũng phải hiểu rõ, khó khăn trước mắt là rất cao. Nếu phương án hiện giờ của chúng ta không thể lay chuyển được Tốc Tường, điều này cũng chứng minh đối thủ của chúng ta có lợi thế càng hấp dẫn hơn, trước hết cần phải làm rõ, lợi thế này là gì."
Kế tiếp, hội nghị tiếp tục tiến hành thảo luận về biện pháp cụ thể cho bước tiếp theo.
Diệp Thu Đồng vẫn luôn tham dự, ghi chép lại lưu trình hội nghị.
Cậu phát hiện, hôm qua mọi người hãy còn tập trung vào Thời Hâm, cảm thấy Thời Hâm cả gan làm loạn, hôm nay đã hoàn toàn thay đổi.
Tất cả mọi người đều ý thức được đây là ý của tập đoàn, nếu không có tập đoàn ngầm đồng ý, Thời Hâm cũng không làm được đến mức này.
Diệp Thu Đồng biết rõ điều đó nhưng không biết lí do đằng sau, cũng chưa hiểu được mấu chốt trong đó.
Cậu cũng không thể trực tiếp đi hỏi Tần Dịch, vì thế sau khi hội nghị kết thúc, cậu đến tìm Hứa Mục.
“Trợ lý Hứa, có thể hỏi một chút về tập đoàn…… Cũng chính là tại sao chủ tịch lại làm như vậy không." Diệp Thu Đồng hỏi Hứa Mục.
Chủ tịch nhằm vào Tần Dịch như vậy, Thời Duệ là công ty con tốt nhất có triển vọng nhất của tập đoàn, làm như vậy đối với tập đoàn cũng chẳng có ích lợi gì.
Hứa Mục nghĩ nghĩ, không có lập tức đáp lại.
Diệp Thu Đồng vội vàng nói: “Nếu không nói ra được thì thôi ạ."
Hứa Mục cười nói: “Không có gì là không nói được, những việc này mọi người ai cũng biết, suy nghĩ một chút là đoán được ngay. Chỉ là cậu vẫn còn mới, mấy năm nay Thời Duệ phát triển tốt đẹp cho nên vẫn chưa biết mấy chuyện này."
Hắn tạm dừng một lát, nói: “Tôi đang nghĩ nên bắt đầu nói từ đâu."
Vẫn là phải bắt đầu từ chuyện nhà của Tần gia.
Chuyện của Tần gia cũng chẳng có gì mới mẻ so với mấy chuyện hào môn cẩu huyết ngoài kia, Tần Bang Ngôn thời trẻ chỉ là một viên chức nhỏ ở một xí nghiệp quốc gia, nhưng lại kết hôn với một vị tiểu thư nhà có tiền.
Sau khi kết hôn, Tần Bang Ngôn dùng năng lực của mình cùng sự giúp sức về tài chính từ bố vợ mà thăng chức, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã lên làm quản lý tầng trung.
Đúng lúc này, Tần Bang Ngôn lại muốn từ chức làm một mình.
Tất cả mọi người đều có ý kiến phản đối, chỉ có người vợ đầu là duy trì Tần Bang Ngôn vô điều kiện.
Vì thế, Tần Bang Ngôn rời khỏi xí nghiệp quốc gia, sáng lập ra công ty của chính mình.
Vừa mới bắt đầu một hai năm, công ty của Tần Bang Ngôn phát triển rất khó khăn, may mà nhờ có gia đình của Tần phu nhân giúp đỡ, sau lại công ty vừa có khởi sắc, hai người cũng sinh đứa con trai, vốn nên là cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, ai ngờ Tần phu nhân gặp chuyện ngoài ý muốn mà qua đời.
Tần Bang Ngôn mang theo con nhỏ, hóa bi thương thành sức mạnh, một lòng phát triển sự nghiệp, lúc này Uông Đức Thành đi theo ông, ngầm thay Tần Bang Ngôn làm rất nhiều chuyện mà ông không tiện ra mặt, công ty của Tần Bang Ngôn cũng phát triển không ngừng.
Ba năm sau, Tần Bang Ngôn gặp gỡ Giang Đan Quỳnh.
Lúc ấy, Giang Đan Quỳnh rất nổi tiếng, xinh đẹp không gì sánh được, nhưng lại chết sống muốn gả cho Tần Bang Ngôn làm vợ kế.
Ai có thể từ chối đại minh tinh đỉnh lưu đâu, Tần Bang Ngôn kết hôn với Giang Đan Quỳnh, năm tiếp theo, Tần Dịch ra đời.
Nhiều năm trôi qua, Giang Đan Quỳnh vẫn luôn mang theo bêu danh trên người, Tần Bang Ngôn dựa vào gia đình của người vợ cả làm giàu, cuối cùng lại cưới vị đại minh tinh, mọi người đều nói vị Tần phu nhân trước phụ trách trồng cây, mà Giang Đan Quỳnh chỉ cần ngồi hưởng trái ngọt.
Những việc này Diệp Thu Đồng cũng có biết một ít, nhưng không biết chi tiết đến vậy, Hứa Mục lải nhải mà kể hết tình huống trong nhà Tần Dịch, làm Diệp Thu Đồng nghe mà hoảng sợ.
“Nói hết cho tôi biết không có vấn đề gì sao?" Diệp Thu Đồng khẩn trương hỏi.
Hứa Mục xua xua tay, tỏ vẻ: “Không thành vấn đề, chuyện hôn nhân của chủ tịch chỉ cần hỏi là biết, không nói rõ ràng thì không giải thích chuyện sau đó được."
Nghe vậy, Diệp Thu Đồng cũng đoán được đại khái, lại là một câu chuyện xưa về ‘hoàng trữ tranh quyền’.
Tần Bang Ngôn có hai vị phu nhân, hai đứa con trai, người thừa kế công ty thì chỉ có thể là một.
Gia đình của người vợ đầu của Tần Bang Ngôn có tài chính hùng hậu, Tần Bang Ngôn lại dựa vào tiền của cha vợ làm giàu, cho nên cả Tần Bang Ngôn và gia đình Tần phu nhân đều hy vọng người con trai cả là Tần Khải Phàm có thể thừa kế tập đoàn Bang Thiên.
Nhưng cố tình, Tần Dịch cũng không phải là đèn cạn dầu.
Tần Dịch có thể trở thành tổng tài của Thời Duệ, làm Thời Duệ phát triển đến trình độ ngày hôm nay, chứng minh năng lực của hắn rất mạnh, là thiên tài kinh thương.
Hắn mới 30 tuổi, qua một thời gian, chưa chắc không thể vượt qua thành tựu của Tần Bang Ngôn.
Điều này cũng khiến Tần Khải Phàm và gia đình nhà ngoại hắn trở nên bối rối, đồng thời cũng khiến Tần Bang Ngôn rất khó xử.
“May mắn, kỹ năng của Tần Khải Phàm có hơi lệch." Hứa Mục nói: “Tần Khải Phàm từ nhỏ đến lớn chính là học bá, thành tích dẫn đầu một đám phú nhị đại, lúc ấy chủ tịch gởi gắm kỳ vọng rất cao đối với hắn, cho rằng hắn sẽ rất có triển vọng."
Hứa Mục cảm thán: “Thật sự là rất có triển vọng, mọi người đều nghĩ Tần Khải Phàm trưởng thành sẽ kế thừa gia nghiệp, nhưng ai biết người ta lại trực tiếp học thành nhà khoa học, tuổi còn trẻ đã giành được đủ loại danh hiệu học giả, ở trong viện nghiên cứu khoa học làm phó sở trưởng, đồng thời cũng là chủ nhiệm của trung tâm nghiên cứu phát minh của tập đoàn."
Hứa Mục trợn to mắt nói với Diệp Thu Đồng: “Rất nhiều trung tâm kỹ thuật của tập đoàn đều là dohắn chủ trì mở rộng, lợi hại lắm." Hắn nói xong lại sờ sờ cằm: “Có điều, trình độ thương nghiệp của hắn, so với đầu ngón út của tổng tài chúng ta cũng kém."
Hứa Mục nói đến đắc ý, Diệp Thu Đồng ở trong lòng lại nghĩ.
Tần Khải Phàm từ nhỏ đã có thành tích tốt, lại được gởi gắm kỳ vọng cao, cộng thêm quan hệ bên nhà ngoại, Tần Bang Ngôn chắc chắn cũng nặng tâm lý muốn bù đắp cho hắn, đối với hắn cũng rất tốt.
Vậy, Tần Dịch thì sao.
***
Tần Dịch vốn dĩ cũng không kiên trì lắm, nhưng nhìn thấy phản ứng của Diệp Thu Đồng, ngược lại trở nên nghiêm túc lên, hỏi: “Chỉ là ăn một bữa cơm, thế nào, không muốn?"
Diệp Thu Đồng đương nhiên không dám nói thẳng không muốn, cậu bắt đầu cân nhắc ý tứ của tổng tài.
Cấp trên với cấp dưới ăn một bữa cơm hình như cũng không có gì, nhưng chỉ có hai người bọn họ……
Diệp Thu Đồng cũng không phải sợ gì khác, mà chỉ sợ Tần Dịch lại muốn làm kế hoạch đặc biệt gì đó, hai người ăn một bữa cơm ăn thành Hồng Môn Yến luôn.
Tần Dịch thấy cậu còn đang do dự, liền lộ ra nét mặt không vui.
Diệp Thu Đồng lập tức nói: “Vậy cảm ơn Tần tổng."
Tần Dịch lúc này mới ‘hừ’ một tiếng, ý bảo Diệp Thu Đồng đi theo.
Diệp Thu Đồng vội vàng đuổi kịp.
Hai người đi vào thang máy, Tần Dịch hỏi: “Muốn ăn cái gì?"
Diệp Thu Đồng được quan tâm mà hoảng sợ, đáp: “Cái gì cũng được ạ."
Tần Dịch xoay đầu, xụ mặt hỏi: “Ăn gì cũng được sao?"
Diệp Thu Đồng gật đầu: “Ăn, Tần tổng bảo tôi ăn cái gì thì ăn cái đó ạ."
Nói xong, ngẫm lại có chút không thỏa đáng, cậu lập tức sửa miệng: “Tần tổng ăn cái gì thì tôi ăn cái đó ạ."
Tần Dịch: “……" Không thú vị.
Tới bãi đỗ xe, Diệp Thu Đồng nói: “Tần tổng, ngài gửi vị trí cho tôi, tôi sẽ tự mình lái xe qua đó."
Dù sao, Tần Dịch cũng không thích người khác ngồi chung xe với hắn.
Tần Dịch bắt lấy trọng điểm: “Cậu lái xe gì?"
Diệp Thu Đồng trả lời: “Xe của tôi ạ, tôi mới mua một chiếc để thay đi bộ."
Tần Dịch nhướng mày.
Năm trước còn hay xin đi nhờ xe, năm nay vừa mới qua hơn một tháng, xe riêng cũng đã mua rồi.
Diệp Thu Đồng thấy hơi ngượng ngùng: “Nhờ phúc của Tần tổng, ngài cuối năm phát nhiều ạ."
Tần Dịch gật gật đầu, nói: “Được, vậy ngồi xe cậu đi."
“Cái gì?" Diệp Thu Đồng không hiểu.
“Tiền thưởng tôi phát cậu lấy đi mua xe, bây giờ tôi muốn đi nhờ một chút cũng không được sao?" Tần Dịch chỉ huy cậu: “Dẫn đường."
Hôm nay tổng tài ra bài quá không theo lẽ thường, làm Diệp Thu Đồng chẳng thể hiểu được.
Cậu mang Tần Dịch tới trước chiếc xe mình mới mua, Tần Dịch nhíu mày, đầy mặt ghét bỏ: “Sao không mua tốt hơn chút."
Diệp Thu Đồng đúng lý hợp tình đáp: “Tốt hơn thì đắt hơn ạ, ngài phát tiền thưởng vẫn chưa đủ ạ."
Lại nói, cậu còn phải tiết kiệm tiền để mua nhà đấy, sao có thể tiêu xài phung phí được.
Đến lúc sắp lên xe, Tần Dịch vẫn có chút để ý, sắc mặt không được tốt lắm.
Diệp Thu Đồng không hiểu, rõ ràng tổng tài có thói ở sạch, không thích dùng đồ của người khác, tại sao lại phải miễn cưỡng chính mình nhỉ.
Cậu nói: “Tần tổng, hay là ngài bảo tài xế lái xe đến đây đi ạ."
Tần Dịch xua xua tay, đành vậy: “Cứ ngồi chiếc xe tồi tàn của cậu đi."
Diệp Thu Đồng: “……"
Diệp Thu Đồng mở cửa sau xe cho Tần Dịch, nhưng Tần Dịch không để ý tới, mà là trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
Diệp Thu Đồng dại ra một giây, không thể làm gì khác hơn là lên xe.
Lần đầu tiên, hai người dùng cách này để ngồi chung một chiếc xe, không biết sao, Diệp Thu Đồng cảm thấy hơi xấu hổ.
Chiếc xe cậu mới mua, không gian bên trong không tính là nhỏ, nhưng hai thằng đàn ông ngồi sóng vai nhau, vẫn làm Diệp Thu Đồng cảm thấy chật chội.
Chắc chắn là do phong cách của tổng tài quá mạnh mẽ.
Diệp Thu Đồng ngửi thấy hương nước hoa nhàn nhạt của nam, hương vị mát lạnh ngày thường lúc này lại mang theo tính xâm lược, không ngừng áp súc không gian cá nhân của cậu.
Diệp Thu Đồng không thể xem nhẹ cảm giác tồn tại của Tần Dịch, bất an mà điều chỉnh dáng ngồi của mình, hòng thoát khỏi cảm giác áp bách này.
Tần Dịch xoay đầu, hỏi: “Chưa lấy bằng lái?"
Diệp Thu Đồng: “Lấy rồi ạ."
“Vậy sao lái xe cứ run mãi thế?"
Diệp Thu Đồng: “……"
Vất vả lắm mới chạy đến nhà hàng mà Tần Dịch chỉ định, lúc dừng xe Diệp Thu Đồng phát hiện, xe ở xung quanh đều xịn hơn cậu nhiều.
Không hổ là tiệm cơm chuyên phục vụ cho các nhà tư bản.
Diệp Thu Đồng căng da đầu đi theo Tần Dịch vào trong.
Kiểu nhà hàng sang trọng thế này đều rất chú trọng không gian riêng tư, hai người ngồi xuống, Diệp Thu Đồng hãy còn rối rắm, rốt cuộc bữa cơm này là để chiêu đãi nhân viên, hay là xem như liên hoan với bạn bè đây.
Sau đó cậu lại phát hiện, cả hai loại hình thức này đều không phù hợp.
Tần Dịch luôn thiên vị chọn món theo phần ăn, lần này cũng vậy, hai người chọn món khác nhau, phẩm vị cũng có chút bất đồng.
Mà nhà hàng cao cấp thế này thông thường chỉ phục vụ món ăn với dung lượng nhỏ, Diệp Thu Đồng cũng nhanh chóng ăn xong rồi.
Tần Dịch thấy thế, đẩy phần của mình đến trước mặt Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng hoảng sợ, lắp bắp hỏi: “Tần tổng, ngài không ăn sao?"
Tần Dịch nói: “Cho cậu, thấy cậu rất thích."
Diệp Thu Đồng lắc đầu: “Tôi no rồi ạ, ngài ăn đi."
Tần Dịch suy tư một lát, thế này trông hắn có vẻ quá keo kiệt, hắn chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ tới: “Gọi thêm một phần vậy."
Diệp Thu Đồng vội vàng ngăn hắn lại: “Thật sự đủ rồi ạ, tôi sẽ ăn chậm một chút."
Tần Dịch lúc này mới từ bỏ.
Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, thật là gặp quỷ, có lần nào tổng tài dùng cơm lại suy nghĩ đến cậu đâu, vậy mà lại muốn chọn thêm món cho cậu, trời sắp đổ mưa đỏ sao.
Cũng may quá trình sau đó cũng bình thường trở lại, hai người im lặng dùng bữa.
Bởi vì quá mức yên lặng, ngược lại càng trở nên quái dị.
Diệp Thu Đồng suy nghĩ tìm chuyện gì để nói, nhưng lại không biết phải nói gì.
Lúc nghỉ Tết, bọn họ còn có thể nói chuyện điện thoại cả tiếng, nhưng sao bây giờ lại không có gì để nói đây.
Diệp Thu Đồng lúc này mới nhận ra, khi đó Tần Dịch luôn là người dẫn dắt đề tài, cậu chỉ cần nói tiếp là được, cho nên hai người mới có thể nói lâu như vậy.
Nhưng hôm nay, cảm xúc của Tần Dịch không ổn, ngay cả tranh cãi cũng là không lược bỏ chủ ngữ thì lược bỏ tân ngữ, rõ ràng hứng thú không cao.
Diệp Thu Đồng nghĩ, nếu tổng tài đã mời cậu ăn cơm, vậy cậu cần phải gánh trách nhiệm giúp tổng tài vui vẻ lên.
Vì thế, cậu nhìn đĩa trái cây ở bên cạnh, nói: “Tần tổng, tôi kể chuyện cười cho ngài nghe nhé, hai trái chuối đang đi ở trên đường, trái chuối đi đằng trước cảm thấy nóng quá nên cởi quần áo ra, kết quả trái chuối đi phía sau liền bị trượt chân.
Cậu nói xong, mắt trông mong mà nhìn Tần Dịch, Tần Dịch thì mặt mày lạnh tanh nhìn cậu.
Diệp Thu Đồng thấy không có hiệu quả, càng thêm ra sức: “Để tôi kể cái khác, có một ngày tôi đang đi trên đường, đột nhiên cảm thấy chân xót quá, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện tôi dẫm trúng một quả chanh rồi."
Tần Dịch: “……"
Vẫn không có phản ứng sao, vậy tiếp tục: “Cà tím đột nhiên hắt xì một cái, sau đó nó bắt đầu mắng to……"
Tần Dịch: “Câm mồm."
Diệp Thu Đồng: “À."
Diệp Thu Đồng cúi đầu, vô cùng chuyên chú ăn thức ăn, không biết tâm tình của tổng tài có tốt hơn chút nào không.
Tần Dịch cũng cúi đầu, trái chuối trên đĩa trái cây lọt vào tầm mắt của hắn, trong nháy mắt, tâm tình của hắn thật khó mà hình dung.
Hắn rốt cuộc không nhịn được, giơ tay kéo tóc Diệp Thu Đồng một cái, nói: “Sao cậu lại ngốc như vậy chứ."
Diệp Thu Đồng bị hắn kéo mà suýt vùi đầu vào đĩa, nói thầm: “Không ngốc ạ."
Cảm giác mái tóc cọ xát vẫn còn dừng lại ở lòng bàn tay, vừa ngứa vừa tê, cực kỳ vi diệu, ở góc độ mà Diệp Thu Đồng không nhìn thấy, Tần Dịch khẽ cong khoé môi, nói: “Không ngốc chỗ nào, ngây ngốc."
Sau khi rượu đủ cơm no, bầu không khí dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, Diệp Thu Đồng trịnh trọng nói với Tần Dịch: “Cảm ơn Tần tổng."
Tần Dịch nói: “Không cần cảm ơn, hôm nào cậu mời lại tôi."
Diệp Thu Đồng: “?"
Này có giống lời của một đại tổng tài nói ra sao, còn nhớ thương một bữa cơm của cậu nữa.
Diệp Thu Đồng ai oán đáp: “Vâng, tổng tài, chờ ngài phát nhiều tiền cho tôi hơn, tôi sẽ mời lại ạ."
Tần Dịch nhìn nhìn mái đầu bù xù của cậu, lại muốn vươn tay kéo một cái.
May mắn lúc đi ra nhà hàng, xe của Tần Dịch đã đậu sẵn ở ngoài cửa, tài xế với vệ sĩ đều có mặt đầy đủ, Diệp Thu Đồng nhẹ nhàng thở ra.
Tần Dịch nghiêng mắt nhìn cậu, nói: “Như thế nào, không muốn tiễn tôi?"
Diệp Thu Đồng nói: “Không có ạ, tôi chỉ là sợ ngài sau khi ăn xong ngồi chiếc xe cà tàng của tôi sẽ bị rối loạn tiêu hóa ạ."
Tần Dịch lười đến bẻ xả với cậu, chuẩn bị lên xe.
Diệp Thu Đồng do dự một hồi, gọi: “Tần tổng, ngày mai gặp ạ."
Tần Dịch không quay đầu lại mà chỉ “ừ" một tiếng.
Diệp Thu Đồng lại nói: “Tần tổng, cố lên."
Tần Dịch xoay người.
Rất ít có người nói với hắn hai chữ “cố lên".
Trong cơn gió đêm, nụ cười của Diệp Thu Đồng vừa ấm áp lại chân thành: “Cho dù xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều sẽ đứng về phía ngài, ủng hộ ngài."
Cậu biết cậu chỉ là một cấp dưới, không có quyền lực cũng không có năng lực can thiệp vào chuyện nhà cũng như quyết sách của tổng tài, cậu chỉ có thể bày tỏ lòng trung thành, hy vọng Tần Dịch có thể vui vẻ hơn.
Tần Dịch lại không có yếu ớt như cậu nghĩ, hắn hỏi: “Nếu không phát tiền lương cho cậu thì sao?"
Diệp Thu Đồng: “……" Vậy thì chỉ có thể cúi chào.
Tần Dịch hừ cười một tiếng, giật giật ngón tay, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, đi lên trước, hướng tới đầu tóc của Diệp Thu Đồng lại kéo một cái.
Diệp Thu Đồng: “……"
Cậu hoài nghi tổng tài biết chuyện cậu trù ẻo hắn hói đầu hồi lúc Tết, cho nên mới cố ý kéo trọc cậu để trả đũa.
Tần Dịch nhéo nhéo lòng bàn tay, xoay người lên xe.
Ngày đông dần trôi qua, xuân cũng yên lặng tới, gió đêm khẽ lướt, thổi đi cái rét lạnh, mang đến tia ấm nhè nhẹ.
Sáng hôm sau, Tần Dịch cho triệu tập hội nghị.
Chẳng qua, lần này tham gia hội nghị, tất cả đều là ‘tâm phúc’ của Tần Dịch, không hề có người ngoài.
Tần Dịch nói: “Tập đoàn làm thế này, rõ ràng là đang khuyên lui Thời Duệ, không muốn Thời Duệ bắt lấy đơn đặt hàng của Tốc Tường."
Diệp Thu Đồng cũng tham gia hội nghị lần này, nghe Tần Dịch nói vậy mà âm thầm kinh hãi.
Những người khác lại chẳng có phản ứng gì, rõ ràng sau khi suy nghĩ cả đêm, tất cả mọi người cũng nhận ra điểm mấu chốt trong chuyện này.
“Nhưng ngoài miệng khuyên lui cũng vô dụng, Tốc Tường lại không phải kẻ ngốc, không có khả năng tổn hại lợi ích của mình để bồi Bang Thiên chơi trò chơi này, cho nên Thời Hâm chắc chắn cất giấu vũ khí đắc lực nào đó nên mới có thể khiến cho Tốc Tường chần chờ. Tập đoàn đưa ra cạnh tranh công bằng, cũng là vì có tự tin này, bọn họ tin tưởng Thời Hâm, không sợ Thời Hâm cạnh tranh với Thời Duệ."
Tần Dịch bình tĩnh lại rõ ràng mà trình bày tình huống trước mắt: “Hiện tại trước mặt chúng ta chính là cục diện này, tất cả mọi người đều hy vọng chúng ta rút lui."
Hắn thoáng dừng lại, hỏi mọi người: “Mọi người cảm thấy thế nào, chúng ta có nên thuận theo ý của tập đoàn mà từ bỏ không."
Mọi người không nói gì mà chỉ nhìn nhau.
Tổng tài sẽ không hỏi vấn đề thế này, trong lòng hắn chắc chắn đã sớm có đáp án.
Quả nhiên, Tần Dịch nói: “Tôi muốn làm trái ý tập đoàn."
Câu trần thuật, chém đinh chặt sắt, không cho xen vào.
“Tập đoàn không muốn chúng ta bắt lấy Tốc Tường, tôi lại càng muốn hợp tác với Tốc Tường, chúng ta không thể bỏ qua hạng mục này."
Lúc này, Hứa Mục đứng ra nói chuyện: “Thời Duệ vẫn đang trên đà phát triển, nếu không thể hợp tác với Tốc Tường, chuyện này sẽ chèn ép khí thế của chúng ta, cũng kéo lại danh tiếng mà chúng ta vừa mới gầy dựng trong ngành."
“Hạng mục này của Tốc Tường vốn đã có chất lượng rất cao, nếu chắp tay nhường cho người khác, chúng ta còn gì để đảm bảo chính mình sẽ dẫn đầu."
“Đúng vậy, đánh mất nó sẽ kéo chân sau của chúng ta, cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sang năm."
Những người khác sôi nổi tiếp lời.
Tần Dịch gật gật đầu, nói: “Hiện tại chúng ta đã đạt được nhất trí, vậy thì cần phải tích cực tranh thủ hạng mục của Ô Tô Tốc Tường."
Hắn nhìn về phía mọi người đang ngồi, nói: “Nhưng chúng ta cũng phải hiểu rõ, khó khăn trước mắt là rất cao. Nếu phương án hiện giờ của chúng ta không thể lay chuyển được Tốc Tường, điều này cũng chứng minh đối thủ của chúng ta có lợi thế càng hấp dẫn hơn, trước hết cần phải làm rõ, lợi thế này là gì."
Kế tiếp, hội nghị tiếp tục tiến hành thảo luận về biện pháp cụ thể cho bước tiếp theo.
Diệp Thu Đồng vẫn luôn tham dự, ghi chép lại lưu trình hội nghị.
Cậu phát hiện, hôm qua mọi người hãy còn tập trung vào Thời Hâm, cảm thấy Thời Hâm cả gan làm loạn, hôm nay đã hoàn toàn thay đổi.
Tất cả mọi người đều ý thức được đây là ý của tập đoàn, nếu không có tập đoàn ngầm đồng ý, Thời Hâm cũng không làm được đến mức này.
Diệp Thu Đồng biết rõ điều đó nhưng không biết lí do đằng sau, cũng chưa hiểu được mấu chốt trong đó.
Cậu cũng không thể trực tiếp đi hỏi Tần Dịch, vì thế sau khi hội nghị kết thúc, cậu đến tìm Hứa Mục.
“Trợ lý Hứa, có thể hỏi một chút về tập đoàn…… Cũng chính là tại sao chủ tịch lại làm như vậy không." Diệp Thu Đồng hỏi Hứa Mục.
Chủ tịch nhằm vào Tần Dịch như vậy, Thời Duệ là công ty con tốt nhất có triển vọng nhất của tập đoàn, làm như vậy đối với tập đoàn cũng chẳng có ích lợi gì.
Hứa Mục nghĩ nghĩ, không có lập tức đáp lại.
Diệp Thu Đồng vội vàng nói: “Nếu không nói ra được thì thôi ạ."
Hứa Mục cười nói: “Không có gì là không nói được, những việc này mọi người ai cũng biết, suy nghĩ một chút là đoán được ngay. Chỉ là cậu vẫn còn mới, mấy năm nay Thời Duệ phát triển tốt đẹp cho nên vẫn chưa biết mấy chuyện này."
Hắn tạm dừng một lát, nói: “Tôi đang nghĩ nên bắt đầu nói từ đâu."
Vẫn là phải bắt đầu từ chuyện nhà của Tần gia.
Chuyện của Tần gia cũng chẳng có gì mới mẻ so với mấy chuyện hào môn cẩu huyết ngoài kia, Tần Bang Ngôn thời trẻ chỉ là một viên chức nhỏ ở một xí nghiệp quốc gia, nhưng lại kết hôn với một vị tiểu thư nhà có tiền.
Sau khi kết hôn, Tần Bang Ngôn dùng năng lực của mình cùng sự giúp sức về tài chính từ bố vợ mà thăng chức, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã lên làm quản lý tầng trung.
Đúng lúc này, Tần Bang Ngôn lại muốn từ chức làm một mình.
Tất cả mọi người đều có ý kiến phản đối, chỉ có người vợ đầu là duy trì Tần Bang Ngôn vô điều kiện.
Vì thế, Tần Bang Ngôn rời khỏi xí nghiệp quốc gia, sáng lập ra công ty của chính mình.
Vừa mới bắt đầu một hai năm, công ty của Tần Bang Ngôn phát triển rất khó khăn, may mà nhờ có gia đình của Tần phu nhân giúp đỡ, sau lại công ty vừa có khởi sắc, hai người cũng sinh đứa con trai, vốn nên là cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, ai ngờ Tần phu nhân gặp chuyện ngoài ý muốn mà qua đời.
Tần Bang Ngôn mang theo con nhỏ, hóa bi thương thành sức mạnh, một lòng phát triển sự nghiệp, lúc này Uông Đức Thành đi theo ông, ngầm thay Tần Bang Ngôn làm rất nhiều chuyện mà ông không tiện ra mặt, công ty của Tần Bang Ngôn cũng phát triển không ngừng.
Ba năm sau, Tần Bang Ngôn gặp gỡ Giang Đan Quỳnh.
Lúc ấy, Giang Đan Quỳnh rất nổi tiếng, xinh đẹp không gì sánh được, nhưng lại chết sống muốn gả cho Tần Bang Ngôn làm vợ kế.
Ai có thể từ chối đại minh tinh đỉnh lưu đâu, Tần Bang Ngôn kết hôn với Giang Đan Quỳnh, năm tiếp theo, Tần Dịch ra đời.
Nhiều năm trôi qua, Giang Đan Quỳnh vẫn luôn mang theo bêu danh trên người, Tần Bang Ngôn dựa vào gia đình của người vợ cả làm giàu, cuối cùng lại cưới vị đại minh tinh, mọi người đều nói vị Tần phu nhân trước phụ trách trồng cây, mà Giang Đan Quỳnh chỉ cần ngồi hưởng trái ngọt.
Những việc này Diệp Thu Đồng cũng có biết một ít, nhưng không biết chi tiết đến vậy, Hứa Mục lải nhải mà kể hết tình huống trong nhà Tần Dịch, làm Diệp Thu Đồng nghe mà hoảng sợ.
“Nói hết cho tôi biết không có vấn đề gì sao?" Diệp Thu Đồng khẩn trương hỏi.
Hứa Mục xua xua tay, tỏ vẻ: “Không thành vấn đề, chuyện hôn nhân của chủ tịch chỉ cần hỏi là biết, không nói rõ ràng thì không giải thích chuyện sau đó được."
Nghe vậy, Diệp Thu Đồng cũng đoán được đại khái, lại là một câu chuyện xưa về ‘hoàng trữ tranh quyền’.
Tần Bang Ngôn có hai vị phu nhân, hai đứa con trai, người thừa kế công ty thì chỉ có thể là một.
Gia đình của người vợ đầu của Tần Bang Ngôn có tài chính hùng hậu, Tần Bang Ngôn lại dựa vào tiền của cha vợ làm giàu, cho nên cả Tần Bang Ngôn và gia đình Tần phu nhân đều hy vọng người con trai cả là Tần Khải Phàm có thể thừa kế tập đoàn Bang Thiên.
Nhưng cố tình, Tần Dịch cũng không phải là đèn cạn dầu.
Tần Dịch có thể trở thành tổng tài của Thời Duệ, làm Thời Duệ phát triển đến trình độ ngày hôm nay, chứng minh năng lực của hắn rất mạnh, là thiên tài kinh thương.
Hắn mới 30 tuổi, qua một thời gian, chưa chắc không thể vượt qua thành tựu của Tần Bang Ngôn.
Điều này cũng khiến Tần Khải Phàm và gia đình nhà ngoại hắn trở nên bối rối, đồng thời cũng khiến Tần Bang Ngôn rất khó xử.
“May mắn, kỹ năng của Tần Khải Phàm có hơi lệch." Hứa Mục nói: “Tần Khải Phàm từ nhỏ đến lớn chính là học bá, thành tích dẫn đầu một đám phú nhị đại, lúc ấy chủ tịch gởi gắm kỳ vọng rất cao đối với hắn, cho rằng hắn sẽ rất có triển vọng."
Hứa Mục cảm thán: “Thật sự là rất có triển vọng, mọi người đều nghĩ Tần Khải Phàm trưởng thành sẽ kế thừa gia nghiệp, nhưng ai biết người ta lại trực tiếp học thành nhà khoa học, tuổi còn trẻ đã giành được đủ loại danh hiệu học giả, ở trong viện nghiên cứu khoa học làm phó sở trưởng, đồng thời cũng là chủ nhiệm của trung tâm nghiên cứu phát minh của tập đoàn."
Hứa Mục trợn to mắt nói với Diệp Thu Đồng: “Rất nhiều trung tâm kỹ thuật của tập đoàn đều là dohắn chủ trì mở rộng, lợi hại lắm." Hắn nói xong lại sờ sờ cằm: “Có điều, trình độ thương nghiệp của hắn, so với đầu ngón út của tổng tài chúng ta cũng kém."
Hứa Mục nói đến đắc ý, Diệp Thu Đồng ở trong lòng lại nghĩ.
Tần Khải Phàm từ nhỏ đã có thành tích tốt, lại được gởi gắm kỳ vọng cao, cộng thêm quan hệ bên nhà ngoại, Tần Bang Ngôn chắc chắn cũng nặng tâm lý muốn bù đắp cho hắn, đối với hắn cũng rất tốt.
Vậy, Tần Dịch thì sao.
***
Tác giả :
Mạc Tâm Thương