Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài
Chương 29
Tần Dịch dùng giọng điệu như đang hỏi han để nói chuyện với Diệp Thu Đồng, còn nhìn chăm chú vào cậu, thậm chí có thể gọi là dịu dàng.
Diệp Thu Đồng hoảng hồn mà đối diện với Tần Dịch, cả người muốn nổi da gà.
Tần Dịch tiếp tục nói: “Sao lại chọn một nơi thế này." Hắn nâng mí mắt, nhìn lướt qua mấy người đang vây quay bên cạnh: “Nhiều người, ồn ào, hoàn cảnh trông chẳng ra gì, là muốn tiết kiệm tiền cho anh sao."
Diệp Thu Đồng không biết nên tiếp lời này thế nào, từ khi nhìn thấy ánh mắt của Tần Dịch, cậu liền mất đi năng lực suy nghĩ và đối đáp, ngớ người, nghệch mặt ra.
Nhan Phái nhìn thấy Tần Dịch, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cậu ta đã từng hỏi riêng Tạ Phi Triết về Tần Dịch, cậu ta cho rằng người có thân phận như Tần Dịch chỉ là chơi đùa với Diệp Thu Đồng, nhưng không ngờ vị tổng tài này lại xuất hiện ở đây.
Ngô Nhược Dao thì lại hoang mang, đây là ai, trông rất thân thiết với tiểu Diệp, nhưng cô lại chưa nghe nói về người này bao giờ.
Tần Dịch còn mang theo hai người vệ sĩ, rõ ràng không phải là người thường, mấy người vây quanh Diệp Thu Đồng đang định ra tay lập tức có chút chần chờ, một người trong đó tỏ vẻ ra oai, hỏi: “Anh là ai đấy?"
Tần Dịch ngồi trên ghế, nâng tay lên, đáp lên lưng ghế của Diệp Thu Đồng đang ngồi bên cạnh, nhàn nhã đáp lại: “Hỏi tôi là ai……"
Hắn nhếch khóe môi, nói với Diệp Thu Đồng: “Chúng ta có quan hệ gì, em nói cho bọn họ biết đi."
Cánh tay của Tần Dịch gác ở phía sau Diệp Thu Đồng, trông giống như đang bao bọc lấy cậu vậy, gương mặt của Diệp Thu Đồng bắt đầu nóng lên, trong lòng lại nghĩ, tổng tài dựa gần như vậy, lên cơn ở sạch thì làm sao đây!
À, thì ra có mang bao tay, là có chuẩn bị sẵn rồi, vậy thì không sao.
Mặc kệ Diệp Thu Đồng đang nghĩ gì trong lòng, lúc này gương mặt cậu hoàn toàn đỏ bừng, trong mắt những người xung quanh đó chính là thẹn thùng, đám người lập tức bắt đầu suy đoán về quan hệ của hai người.
Cố tình vẫn có người chưa hiểu rõ tình huống đã lớn tiếng ồn ào: “Sao lại lòi ra thêm một người nữa, đây là người thứ mấy rồi? Lần trước còn ôm một ông già có tiền nữa đấy!"
Người nọ còn thầm thấy đắc ý trong lòng, muốn chọc phá Diệp Thu Đồng để vị soái ca mặc đồ đen trước mắt đây thấy rõ gương mặt thật của Diệp Thu Đồng.
Tần Dịch nghe vậy, hai mắt nheo lại, hỏi Diệp Thu Đồng: “Ông già là ai, không phải em vẫn luôn ở bên anh sao?"
Công việc cuối năm bận muốn chết, thế mà vẫn có sức đi tìm ‘ông già’?
Diệp Thu Đồng hít sâu một hơi, dần dần tìm về đầu lưỡi của mình, cậu có ngốc cũng hiểu là tổng tài cố ý ra mặt giúp cậu, vì vậy phối hợp đáp: “Không biết ạ." Cậu chỉ chỉ Nhan Phái, nói: “Là người này đang bịa đặt, nói em khoác tay ông già có tiền."
Tần Dịch nhìn về phía Nhan Phái, nhướng mày: “Tôi nhớ cậu, lần trước chúng ta đã gặp nhau, lần đó tiểu Diệp khoác tay tôi, cho nên ông già có tiền là chỉ tôi sao?"
Hắn cười khẽ, hỏi: “Tôi đúng là rất có tiền, nhưng tôi già sao?"
Lúc này, đám người xung quanh mới hiểu được.
Lúc trước, Nhan Phái nói bạn trai cũ của thầy Tạ khoác tay ông chủ lớn có tiền, mọi người lập tức cho rằng ông chủ lớn là chỉ ông già đầu trọc dầu mỡ, ai ngờ lại là một người trẻ tuổi đẹp trai như vậy chứ.
Sắc mặt của đám bạn cậu ta lập tức thay đổi ngoạn mục.
Lúc này Nhan Phái đứng lên, nói: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy quên đi, chúng ta đi thôi."
Giọng điệu của cậu ta vẫn đáng thương như thế, nhưng nghe lại có chút biến vị, mấy người ngồi cùng bàn với cậu ta lộ nét mặt hoang mang, không nghe theo lời cậu ta, tất cả đều không nhúc nhích.
Tần Dịch sẽ không bỏ qua cho Nhan Phái, tiếp tục hỏi Diệp Thu Đồng: “Vậy tại sao người này lại muốn bôi nhọ em."
Diệp Thu Đồng đã đuổi kịp tiết tấu của tổng tài, bình tĩnh đáp lại: “Bởi vì bạn trai cũ của em ngoại tình với cậu ta, em có chụp lại ảnh của hai người họ."
Chuyện ảnh chụp thì Tần Dịch thật sự không biết, hắn cho Diệp Thu Đồng một ánh mắt “giỏi đấy chứ", mở miệng lại nói: “Không được nói tới bạn trai cũ."
Diệp Thu Đồng: “……"
Tần Dịch rõ ràng là mang hình tượng chính cung bá đạo, chỉ ngồi ở đó tùy tiện nói vài câu thôi đã có ma lực làm tất cả mọi người ở đây tin tưởng hắn.
Qua cuộc đối thoại giữa hai người, những người khác cũng đoán ra được mọi chuyện, ánh mắt nhìn về phía Nhan Phái lập tức thay đổi.
“Hoá ra kẻ không biết xấu hổ lại là cậu ta."
“Trông thì văn nhã điềm đạm, nhưng cũng độc ác thật, chính mình làm tiểu tam lại còn bịa đặt người khác."
“Có phải lúc nãy cậu ta xúi người khác đánh nhau đúng không."
Hướng gió của quần chúng luôn thay đổi rất nhanh, lập tức chê trách Nhan Phái.
Đám bạn chung nhóm chat thì hai mặt nhìn nhau, không ngờ cục diện lại là thế này, trên mặt đầy vẻ ngượng ngùng, xấu hổ lại khó xử.
Nhưng trái lại, Nhan Phái vẫn còn giữ được bình tĩnh, nói: “Một hai bức ảnh không thể đại biểu được điều gì, chỉ có thể chứng minh anh thích rình coi chuyện riêng của người khác thôi."
Dựa theo trình độ nào đó mà nói, Diệp Thu Đồng cũng rất bội phục Nhan Phái, đến lúc này rồi mà da mặt vẫn dày như vậy.
Thậm chí, cậu ta vẫn có thể tiếp tục phản kích, Nhan Phái nhìn Nhạc Gia Hằng đứng bên cạnh như đang lọt vào trong sương mù, nói: “Tôi và thầy Tạ đều chỉ có đối phương, còn anh thì sao, người này là thế nào? Anh ta còn mang theo cả hoa nữa."
Nhan Phái không tin giữa hai người không có quan hệ gì.
Hoa?
Tần Dịch nghe Nhan Phái nói vậy, đưa mắt nhìn bó hoa cẩm chướng kia, không vui mà nheo hai mắt lại.
Cậu thư ký thật đúng là tới đây xem mắt, còn có người tặng hoa cho.
Tần Dịch xụ mặt, nói: “Ai lại tặng cẩm chướng cho bạn cùng lứa chứ."
Nhạc Gia Hằng: “……"
Những người khác: “……"
Hình như có chút đạo lý.
Nếu thật sự có quan hệ thì tặng cẩm chướng làm gì, phải tặng hoa hồng mới đúng.
Mọi người bị thuyết phục, Nhạc Gia Hằng rốt cuộc hết hoang mang, biết trong chuyện này có ô long, chủ động đáp: “Tôi và Diệp tiên sinh chỉ là bạn bè, trùng hợp gặp nhau ở nhà hàng, hoa là…… để tặng cho một vị trưởng bối của tôi."
Diệp Thu Đồng nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Nhạc Gia Hằng tỏ vẻ biết ơn.
Xem mắt kiểu bắt ép là rất phiền, nhưng từ đầu tới cuối Nhạc Gia Hằng là vô tội, lúc này lại nguyện ý nói chuyện giúp bọn họ ——
Anh thật là người tốt, Nhạc tiên sinh.
“Tôi nói rồi, tiểu Diệp đến đây là dùng bữa với tôi." Tần Dịch bình đạm mà nói.
Lần này mọi người đã xác định, Diệp Thu Đồng hoàn toàn không phải là kiểu người như Nhan Phái đã nói.
Diệp Thu Đồng được xoá bỏ mọi oan khuất, tiếp theo là bắt đầu tính sổ.
Tần Dịch tới nơi này cũng không phải để bồi cậu bạn nhỏ chơi trò đóng vai gia đình, hắn uy hiếp Nhan Phái: “Tôi muốn kiện cậu tội bịa đặt, xâm phạm quyền danh dự." Sau đó, hắn gọi hai người vệ sĩ lại đây, nhìn về phía những người khác: “Vừa rồi, mấy người này muốn đánh nhau, trực tiếp giao cho cảnh sát đi."
Đám người lập tức luống cuống, nói: “Chúng tôi chỉ là hù dọa cậu ta thôi, vẫn chưa có ra tay mà."
Tần Dịch mặc kệ: “Dù sao đi vào Cục Cảnh Sát một chuyến lại nói, vệ sĩ trợ lý tôi có nhiều, bồi mấy người giết thời gian vậy."
Nói đoạn, hai anh trai vạm vỡ đi lên trước một bước, cao to lại cường tráng, vừa nhìn là biết có thể một chấp mười.
Mấy người kia rụt cổ, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Bọn họ cũng biết dù có vào cục cảnh sát cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng ai lại muốn vào đấy chứ, bọn họ chỉ là bồi Nhan Phái ăn một bữa cơm, vỗ vỗ mông ngựa, chứ chẳng muốn chọc đến một thân tanh.
Vì thế, có người chỉ vào Nhan Phái, nói: “Không đến mức đó đi, chúng tôi chỉ là giúp bạn bè mà thôi, đều là cậu ta sai khiến hết."
Nhan Phái rốt cuộc không nhịn được, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tần Dịch nói: “Bớt nói nhảm, trừ phi mấy người xin lỗi."
Bọn vệ sĩ chắn lại đường đi, nhân viên phục vụ nhà hàng không biết sao lại không ra mặt ngăn cản, quần chúng xung quanh lại xem náo nhiệt chẳng chê lớn chuyện mà bắt đầu ồn ào.
“Xin lỗi là phải rồi, lúc nãy suýt nữa là đánh người đấy, đáng sợ thật."
“Lấy nhiều hiếp ít, không biết xấu hổ."
“Xin lỗi còn tính lời cho bọn họ đấy."
Mấy người lúc nãy diễu võ dương oai, vây quanh Diệp Thu Đồng lập tức mặt trắng như tờ giấy, cân nhắc lợi hại xong, cọ tới cọ lui đứng ở trước mặt Diệp Thu Đồng, ấp úng nói: “Thật sự xin lỗi."
Tần Dịch trầm mặt, nói: “Giọng nhỏ quá."
Những người này, đa số đều cùng độ tuổi với Nhan Phái, đều là vừa mới tốt nghiệp, trên người vẫn mang dáng dấp học sinh, nghe thấy Tần Dịch nói vậy, cảm giác như bị thầy chủ nhiệm trách mắng, lập tức lớn giọng nói lại một lần: “Thật sự xin lỗi cậu!"
Diệp Thu Đồng: “……"
Diệp Thu Đồng rốt cuộc bình tâm lại.
Vừa rồi ở trong nhà hàng, tuy cậu ngoài mặt bình tĩnh, thực ra trong lòng lại tức muốn chết, cậu làm sai chuyện gì mà lại bị người khác chỉ trích chửi rủa, lại làm sai chuyện gì mà phải bị người khác vây quanh uy hiếp.
Nhưng cậu không thể biểu lộ vẻ tức giận, không thể để lộ vẻ tủi thân, cậu phải giả vờ như khinh thường nhìn lại, tuyệt đối không thể mất thể diện ở trước mặt Nhan Phái.
Chỉ có giây phút nhìn thấy Tần Dịch, cảm xúc mới bị mất khống chế.
Hiện tại nhận được lời xin lỗi, tâm tình của cậu đã hoàn toàn bình ổn.
Diệp Thu Đồng thở ra một hơi dài.
Tần Dịch có chút uể oải, vẫy vẫy tay, nói: “Đừng ở chỗ này chướng mắt nữa."
Những người đó vội vàng thu dọn đồ vật chuẩn bị chạy.
Ngô Nhược Dao xen lẫn trong đám người, cùng nhau rời khỏi nhà hàng, trước khi đi còn nhìn về phía Diệp Thu Đồng với ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt kia có kính nể, có kinh ngạc cảm thán, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu mơ hồ: “Hoá ra cậu đã có một anh bạn trai cao phú soái rồi, sao lại không nói sớm nha."
Diệp Thu Đồng: “……"
Cậu xoay đầu, làm lơ ánh mắt của cô ấy.
Nhan Phái cũng muốn đi theo ra ngoài nhưng bị Tần Dịch kêu người ngăn lại: “Chưa có tính tiền đâu, chạy cái gì."
Nhan Phái: “……"
Tần Dịch nói: “Hơn nữa cậu vẫn chưa xin lỗi, muốn gạt cho qua chuyện sao?"
Nhan Phái cười cười, cảm thấy Tần Dịch đang nói chuyện thiên phương dạ đàm: “Tại sao tôi lại phải xin lỗi, tôi lại chẳng ra tay đánh nhau."
Diệp Thu Đồng ngồi bên cạnh dựa sát vào Tần Dịch, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, nói: “Bố của cậu ta là hiệu trưởng của đại học S, đã từng xóa bỏ ảnh chụp mà tôi gửi tới, không dễ chọc."
Tần Dịch nhướng mày, thật sự không nghĩ tới Nhan Phái lại là con cái của gia đình có học thức.
Con trai cả của Tần gia, Tần Khải Phàm, là chủ nhiệm của trung tâm nghiên cứu phát minh của tập đoàn, ngày thường có quan hệ không tệ với mấy người hiệu trưởng, viện trưởng của trường đại học hay viện nghiên cứu khoa học, nói không chừng, anh cả của hắn với bố của thằng nhóc này còn từng dùng bữa với nhau ấy chứ.
Thật đúng là không dễ chọc.
Trong lúc nhất thời, Tần Dịch không nói gì, Diệp Thu Đồng hơi nhấp môi, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn Tần Dịch, trong ánh mắt như chứa đựng điều gì.
Tần Dịch nhìn Diệp Thu Đồng.
Cậu thư ký ngày thường hay đa cảm, lúc này sợ là trong lòng đang tức tới hộc máu, nhưng vẫn dằn lòng nhẫn nhịn, là sợ tạo thêm phiền phức cho hắn đây mà.
Hai người dựa nhau rất gần, ở trong mắt người ngoài lại là cực kỳ thân mật, Tần Dịch thong thả đáp lại: “Thiếu cậu thì phải trả, tôi chống lưng cho cậu."
Tần Dịch cất cao giọng: “Luôn có cách để làm lớn chuyện, ví dụ như dán ảnh chụp ở nơi làm việc, hoặc là thuê vài người mở loa đứng dưới lầu nhà cậu ta liên tục kêu gọi."
Nhan Phái thu lại nụ cười trên mặt.
Diệp Thu Đồng có chút chần chờ, Tần Dịch nhìn cậu, trong ánh mắt hiếm khi mang theo sự cổ vũ, Diệp Thu Đồng kiềm nén tâm tình kích động, đứng lên, đi đến trước mặt Nhan Phái.
Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự không muốn lại nhìn thấy mấy người, nhưng chuyện tương lai khó nói, sẽ luôn có lúc chạm mặt, tôi vốn dĩ muốn xem như không nhìn thấy, nhưng người nào đó cứ cố tình nhảy lên cắn tôi."
Diệp Thu Đồng thở dài, nói câu sâu xa: “Tôi bị cắn lại không thể nhận được một câu xin lỗi sao?" Cậu nhìn thẳng vào Nhan Phái: “Cậu luôn nói không bận tâm đến ảnh chụp trong tay tôi, nhưng đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, cũng đừng ép tôi cá chết lưới rách."
Nhan Phái tái mét mặt mày.
Những kẻ xum xoe cậu ta đã sớm chạy mất dạng, lúc này không có ai giúp cậu ta nói chuyện, cũng không có người đứng ra bênh vực cậu ta, phía sau còn đứng hai người vệ sĩ, chặn kín lối đi.
Nhan Phái hỏi: “Anh muốn thế nào?"
Diệp Thu Đồng nói: “Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn một lời xin lỗi, vì cậu đã ở trước mặt người khác bôi nhọ tôi, vì cậu biết là tiểu tam nhưng vẫn làm."
Tần Dịch đúng lúc tiếp lời: “Dù sao còn nhiều thời gian, chúng tôi sẽ ngồi đây chờ." Hắn lười biếng mà nhìn đồng hồ: “Yên tâm, chúng tôi là người văn minh, sẽ không làm gì cậu, không giống với mấy người đàn em của cậu cứ động một tí lại muốn vung tay đánh người."
Diệp Thu Đồng nghe thấy Tần Dịch nói câu văn nhã bại hoại như vậy, trong lòng thấy buồn cười, ngoài mặt lại nghiêm trang, nói với Nhan Phái: “Chỉ cần cậu nói câu thật sự xin lỗi là có thể lập tức rời đi."
Nhan Phái nhìn chằm chằm Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng dùng ánh mắt khinh thường nhìn lại cậu ta.
Qua hơn nửa ngày, Diệp Thu Đồng đều chờ đến mệt mỏi, Nhan Phái rốt cuộc mở miệng: “Xin lỗi."
Diệp Thu Đồng: “……"
Xin lỗi cũng phải quẹo cái cong sao.
Tần Dịch đang muốn nói gì đó, Diệp Thu Đồng ngăn lại, nói: “Được rồi, đi đi."
Nhan Phái xoay người, đi về phía cửa.
Mãi đến khi Nhan Phái đã khuất bóng, cả nhà hàng vẫn còn lặng ngắt như tờ.
Tần Dịch mở miệng đánh vỡ sự an tĩnh, hỏi Diệp Thu Đồng: “Như vậy là được?"
Diệp Thu Đồng gật gật đầu, lấy điện thoại ra khỏi túi áo, nói: “Còn không kết thúc là di động hết pin mất."
Tần Dịch: “?"
Diệp Thu Đồng giải thích: “Từ lúc bọn họ bắt đầu muốn ra tay là tôi đã mở ghi âm rồi, lỡ như thật sự có xung đột thì cũng phải lưu lại cho mình đường lui chứ."
Tần Dịch không biết có nên khen cậu lanh lợi hay không, không hổ là người tình cờ bắt gian cũng không quên chụp ảnh lại.
Tần Dịch ngẩng đầu nhìn xung quanh, nói: “Vậy có thể làm khâu cuối cùng rồi."
Hiệu suất cho khâu cuối cùng của Tần Dịch cao đến phát sợ, đầu tiên là hắn cho giải tán ‘nhóm tạo bầu không khí’, cái gọi ‘nhóm tạo bầu không khí’ chính là quần chúng vây xem đang dùng bữa trong nhà hàng, Tần Dịch sẽ chi trả cho bữa ăn của bọn họ, nhưng tiền đề là bọn họ phải xoá bỏ video trong điện thoại.
Xử lý xong chuyện này, Tần Dịch bảo nhà hàng ngừng tiếp khách tối nay, phí dụng của tối nay, hắn sẽ bao trọn.
Trên thực tế, hai người vệ sĩ đã sớm nói chuyện với giám đốc nhà hàng, nếu không nhân viên phục vụ cũng sẽ không mặc kệ bọn họ ở chỗ này ồn ào cả nửa ngày.
Giám đốc vốn dĩ không muốn làm vậy, nhưng Tần Dịch chi trả thật sự quá nhiều.
Người không liên quan đều sôi nổi rời đi, nhà hàng Lộc Lãng lập tức trở nên quạnh quẽ, hiện trường chỉ còn lại Tần Dịch, Diệp Thu Đồng cùng với hai vị vệ sĩ, còn có…… Nhạc Gia Hằng.
Tần Dịch nhìn Nhạc Gia Hằng, giọng điệu không tốt: “Sao anh còn ở chỗ này?"
Diệp Thu Đồng tỏ ý xin lỗi, nói với hắn: “Xin lỗi anh, hôm nay là hiểu lầm, tôi thật sự không biết sẽ bị sắp xếp để xem mắt."
Tần Dịch nghe thấy hai chữ ‘xem mắt’, nhìn về phía Diệp Thu Đồng.
Nhạc Gia Hằng gãi gãi đầu, nói: “Không có gì, tôi cũng không có tổn thất gì." Khi không lại được xem một hồi trò hay.
Chỉ tiếc, Diệp Thu Đồng lớn lên thật sự rất hợp tiêu chuẩn của hắn, có điều cá tính hơi mạnh mẽ, hắn ăn không tiêu, lại nói, người ta cũng đã có chủ rồi.
Nhạc Gia Hằng chân thành nói với Diệp Thu Đồng: “Chúc cậu hạnh phúc."
Diệp Thu Đồng: “……"
Tư duy của anh này thật là cũ kỹ.
Nhạc Gia Hằng ra vẻ tiêu sái mà muốn xoay người rời đi, lại bị Tần Dịch gọi lại.
Tần Dịch giương cằm, dùng ánh mắt ý bảo: “Cầm hoa đi đi."
Nhạc Gia Hằng sờ sờ chóp mũi, cầm lấy bó hoa cẩm chướng và Forget Me Not trên bàn, ôm ở trước người, rời khỏi Lộc Lãng.
Lần này là thật sự thanh tràng, chỉ còn người một nhà.
Tần Dịch gọi nhân viên phục vụ dọn dẹp nhà hàng, sau khi quét tước sạch sẽ, hắn cầm thực đơn nhìn qua một lần, không kiên nhẫn nói: “Sao cậu lại chọn dùng bữa ở nhà hàng tồi tàn như vậy nhỉ."
Diệp Thu Đồng: “……"
Cậu đứng lên, cầm lấy thực đơn, thay Tần Dịch chọn một phần thịt bò Wagyu đắt nhất của nhà hàng, phối hợp với rong biển nướng và nấm, cùng với một phần canh bò hầm, đồng thời dặn dò phòng bếp tiêu độc bộ đồ ăn lại một lần.
Sân khấu hạ màn, không cần tiếp tục diễn cho người khác xem, bọn họ lại khôi phục quan hệ cấp trên và cấp dưới.
Diệp Thu Đồng tự mình gắp thức ăn cho Tần Dịch, Tần Dịch lúc này mới tháo bao tay, yên lặng dùng bữa.
Thật ra, Diệp Thu Đồng vẫn chưa ăn tối, nhưng cậu cũng không thấy đói, cậu ngồi bên cạnh Tần Dịch, một lát sau, khàn giọng nói: “Tần tổng, hôm nay cảm ơn ngài."
Tần Dịch bắt bẻ mà dùng đũa gẩy thịt bò, nói: “Cậu nên cảm ơn tôi nhiều thứ đấy."
Diệp Thu Đồng nói: “Ngài nói đúng." Cậu nhẹ giọng hỏi: “Sao hôm nay ngài lại đến đây ạ?"
Cậu có rất nhiều câu muốn hỏi, cũng muốn hỏi luôn một lần.
Tần Dịch không có trả lời, suy nghĩ quay lại mấy tiếng trước.
Lúc đó, hắn vẫn còn ở công ty, Hứa Mục lại đây tìm hắn có việc, sau khi hai người nói chuyện xong, Hứa Hục nói tới Diệp Thu Đồng.
“Hôm nay thư ký Diệp về rồi à?"
Tần Dịch gật gật đầu, tùy ý nói: “Cậu ta nói muốn ăn cơm với bạn học, nên thả cậu ta về rồi."
Hứa Mục cười hì hì: “Hiếm khi tổng tài có lòng tốt như vậy."
Tần Dịch lười đến phản ứng hắn, lại nghe thấy Hứa Mục nói: “Nhưng ai biết có phải là ăn cơm với bạn học hay không, nói không chừng là đi xem mắt đấy."
Tần Dịch ngẩng đầu.
Hứa Mục tiếp tục tự mình nói: “Nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho thư ký Diệp lắm, tôi cũng có hỏi rồi, lúc đó cậu ấy nói có bạn học giới thiệu phú nhị đại cho cậu ấy, nhưng cậu ấy từ chối rồi."
Tần Dịch lạnh lùng nói: “Sao anh cứ quan tâm đến chuyện đời sống tình cảm của thư ký Diệp vậy."
Chuyện chia tay lần trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Hứa Mục nói: “Bởi vì lớn lên đẹp a, thanh niên đẹp trai lại có công việc tốt, ai cũng không đành lòng để cậu ấy độc thân."
Tần Dịch bực bội nói: “Đừng có ở chỗ tôi mở trung tâm hẹn hò, biến đi."
Đuổi Hứa Mục đi rồi, Tần Dịch lại chẳng có tâm tiếp tục làm việc, hắn bảo tài xế chở về Vân Đình công quán.
Trên đường về nhà, hắn cân nhắc đến chuyện bữa tối, hôm nay hiếm khi lại không có xã giao, hắn hẳn là thích ý mà ở nhà nghỉ ngơi, ăn cơm.
…… Nhưng ra ngoài ăn cũng không tệ lắm.
Lần trước, bữa tụ họp với văn phòng làm việc hình như là ở nhà hàng tên là Lộc Lãng thì phải.
Xem mắt thì sao chứ, nhân tiện để cấp trên quan sát kiểm định một phen.
Tần Dịch không hề bận tâm mà bảo tài xế quay đầu xe, thay đổi đích đến thành nhà hàng Lộc Lãng.
***
Diệp Thu Đồng hoảng hồn mà đối diện với Tần Dịch, cả người muốn nổi da gà.
Tần Dịch tiếp tục nói: “Sao lại chọn một nơi thế này." Hắn nâng mí mắt, nhìn lướt qua mấy người đang vây quay bên cạnh: “Nhiều người, ồn ào, hoàn cảnh trông chẳng ra gì, là muốn tiết kiệm tiền cho anh sao."
Diệp Thu Đồng không biết nên tiếp lời này thế nào, từ khi nhìn thấy ánh mắt của Tần Dịch, cậu liền mất đi năng lực suy nghĩ và đối đáp, ngớ người, nghệch mặt ra.
Nhan Phái nhìn thấy Tần Dịch, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cậu ta đã từng hỏi riêng Tạ Phi Triết về Tần Dịch, cậu ta cho rằng người có thân phận như Tần Dịch chỉ là chơi đùa với Diệp Thu Đồng, nhưng không ngờ vị tổng tài này lại xuất hiện ở đây.
Ngô Nhược Dao thì lại hoang mang, đây là ai, trông rất thân thiết với tiểu Diệp, nhưng cô lại chưa nghe nói về người này bao giờ.
Tần Dịch còn mang theo hai người vệ sĩ, rõ ràng không phải là người thường, mấy người vây quanh Diệp Thu Đồng đang định ra tay lập tức có chút chần chờ, một người trong đó tỏ vẻ ra oai, hỏi: “Anh là ai đấy?"
Tần Dịch ngồi trên ghế, nâng tay lên, đáp lên lưng ghế của Diệp Thu Đồng đang ngồi bên cạnh, nhàn nhã đáp lại: “Hỏi tôi là ai……"
Hắn nhếch khóe môi, nói với Diệp Thu Đồng: “Chúng ta có quan hệ gì, em nói cho bọn họ biết đi."
Cánh tay của Tần Dịch gác ở phía sau Diệp Thu Đồng, trông giống như đang bao bọc lấy cậu vậy, gương mặt của Diệp Thu Đồng bắt đầu nóng lên, trong lòng lại nghĩ, tổng tài dựa gần như vậy, lên cơn ở sạch thì làm sao đây!
À, thì ra có mang bao tay, là có chuẩn bị sẵn rồi, vậy thì không sao.
Mặc kệ Diệp Thu Đồng đang nghĩ gì trong lòng, lúc này gương mặt cậu hoàn toàn đỏ bừng, trong mắt những người xung quanh đó chính là thẹn thùng, đám người lập tức bắt đầu suy đoán về quan hệ của hai người.
Cố tình vẫn có người chưa hiểu rõ tình huống đã lớn tiếng ồn ào: “Sao lại lòi ra thêm một người nữa, đây là người thứ mấy rồi? Lần trước còn ôm một ông già có tiền nữa đấy!"
Người nọ còn thầm thấy đắc ý trong lòng, muốn chọc phá Diệp Thu Đồng để vị soái ca mặc đồ đen trước mắt đây thấy rõ gương mặt thật của Diệp Thu Đồng.
Tần Dịch nghe vậy, hai mắt nheo lại, hỏi Diệp Thu Đồng: “Ông già là ai, không phải em vẫn luôn ở bên anh sao?"
Công việc cuối năm bận muốn chết, thế mà vẫn có sức đi tìm ‘ông già’?
Diệp Thu Đồng hít sâu một hơi, dần dần tìm về đầu lưỡi của mình, cậu có ngốc cũng hiểu là tổng tài cố ý ra mặt giúp cậu, vì vậy phối hợp đáp: “Không biết ạ." Cậu chỉ chỉ Nhan Phái, nói: “Là người này đang bịa đặt, nói em khoác tay ông già có tiền."
Tần Dịch nhìn về phía Nhan Phái, nhướng mày: “Tôi nhớ cậu, lần trước chúng ta đã gặp nhau, lần đó tiểu Diệp khoác tay tôi, cho nên ông già có tiền là chỉ tôi sao?"
Hắn cười khẽ, hỏi: “Tôi đúng là rất có tiền, nhưng tôi già sao?"
Lúc này, đám người xung quanh mới hiểu được.
Lúc trước, Nhan Phái nói bạn trai cũ của thầy Tạ khoác tay ông chủ lớn có tiền, mọi người lập tức cho rằng ông chủ lớn là chỉ ông già đầu trọc dầu mỡ, ai ngờ lại là một người trẻ tuổi đẹp trai như vậy chứ.
Sắc mặt của đám bạn cậu ta lập tức thay đổi ngoạn mục.
Lúc này Nhan Phái đứng lên, nói: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy quên đi, chúng ta đi thôi."
Giọng điệu của cậu ta vẫn đáng thương như thế, nhưng nghe lại có chút biến vị, mấy người ngồi cùng bàn với cậu ta lộ nét mặt hoang mang, không nghe theo lời cậu ta, tất cả đều không nhúc nhích.
Tần Dịch sẽ không bỏ qua cho Nhan Phái, tiếp tục hỏi Diệp Thu Đồng: “Vậy tại sao người này lại muốn bôi nhọ em."
Diệp Thu Đồng đã đuổi kịp tiết tấu của tổng tài, bình tĩnh đáp lại: “Bởi vì bạn trai cũ của em ngoại tình với cậu ta, em có chụp lại ảnh của hai người họ."
Chuyện ảnh chụp thì Tần Dịch thật sự không biết, hắn cho Diệp Thu Đồng một ánh mắt “giỏi đấy chứ", mở miệng lại nói: “Không được nói tới bạn trai cũ."
Diệp Thu Đồng: “……"
Tần Dịch rõ ràng là mang hình tượng chính cung bá đạo, chỉ ngồi ở đó tùy tiện nói vài câu thôi đã có ma lực làm tất cả mọi người ở đây tin tưởng hắn.
Qua cuộc đối thoại giữa hai người, những người khác cũng đoán ra được mọi chuyện, ánh mắt nhìn về phía Nhan Phái lập tức thay đổi.
“Hoá ra kẻ không biết xấu hổ lại là cậu ta."
“Trông thì văn nhã điềm đạm, nhưng cũng độc ác thật, chính mình làm tiểu tam lại còn bịa đặt người khác."
“Có phải lúc nãy cậu ta xúi người khác đánh nhau đúng không."
Hướng gió của quần chúng luôn thay đổi rất nhanh, lập tức chê trách Nhan Phái.
Đám bạn chung nhóm chat thì hai mặt nhìn nhau, không ngờ cục diện lại là thế này, trên mặt đầy vẻ ngượng ngùng, xấu hổ lại khó xử.
Nhưng trái lại, Nhan Phái vẫn còn giữ được bình tĩnh, nói: “Một hai bức ảnh không thể đại biểu được điều gì, chỉ có thể chứng minh anh thích rình coi chuyện riêng của người khác thôi."
Dựa theo trình độ nào đó mà nói, Diệp Thu Đồng cũng rất bội phục Nhan Phái, đến lúc này rồi mà da mặt vẫn dày như vậy.
Thậm chí, cậu ta vẫn có thể tiếp tục phản kích, Nhan Phái nhìn Nhạc Gia Hằng đứng bên cạnh như đang lọt vào trong sương mù, nói: “Tôi và thầy Tạ đều chỉ có đối phương, còn anh thì sao, người này là thế nào? Anh ta còn mang theo cả hoa nữa."
Nhan Phái không tin giữa hai người không có quan hệ gì.
Hoa?
Tần Dịch nghe Nhan Phái nói vậy, đưa mắt nhìn bó hoa cẩm chướng kia, không vui mà nheo hai mắt lại.
Cậu thư ký thật đúng là tới đây xem mắt, còn có người tặng hoa cho.
Tần Dịch xụ mặt, nói: “Ai lại tặng cẩm chướng cho bạn cùng lứa chứ."
Nhạc Gia Hằng: “……"
Những người khác: “……"
Hình như có chút đạo lý.
Nếu thật sự có quan hệ thì tặng cẩm chướng làm gì, phải tặng hoa hồng mới đúng.
Mọi người bị thuyết phục, Nhạc Gia Hằng rốt cuộc hết hoang mang, biết trong chuyện này có ô long, chủ động đáp: “Tôi và Diệp tiên sinh chỉ là bạn bè, trùng hợp gặp nhau ở nhà hàng, hoa là…… để tặng cho một vị trưởng bối của tôi."
Diệp Thu Đồng nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Nhạc Gia Hằng tỏ vẻ biết ơn.
Xem mắt kiểu bắt ép là rất phiền, nhưng từ đầu tới cuối Nhạc Gia Hằng là vô tội, lúc này lại nguyện ý nói chuyện giúp bọn họ ——
Anh thật là người tốt, Nhạc tiên sinh.
“Tôi nói rồi, tiểu Diệp đến đây là dùng bữa với tôi." Tần Dịch bình đạm mà nói.
Lần này mọi người đã xác định, Diệp Thu Đồng hoàn toàn không phải là kiểu người như Nhan Phái đã nói.
Diệp Thu Đồng được xoá bỏ mọi oan khuất, tiếp theo là bắt đầu tính sổ.
Tần Dịch tới nơi này cũng không phải để bồi cậu bạn nhỏ chơi trò đóng vai gia đình, hắn uy hiếp Nhan Phái: “Tôi muốn kiện cậu tội bịa đặt, xâm phạm quyền danh dự." Sau đó, hắn gọi hai người vệ sĩ lại đây, nhìn về phía những người khác: “Vừa rồi, mấy người này muốn đánh nhau, trực tiếp giao cho cảnh sát đi."
Đám người lập tức luống cuống, nói: “Chúng tôi chỉ là hù dọa cậu ta thôi, vẫn chưa có ra tay mà."
Tần Dịch mặc kệ: “Dù sao đi vào Cục Cảnh Sát một chuyến lại nói, vệ sĩ trợ lý tôi có nhiều, bồi mấy người giết thời gian vậy."
Nói đoạn, hai anh trai vạm vỡ đi lên trước một bước, cao to lại cường tráng, vừa nhìn là biết có thể một chấp mười.
Mấy người kia rụt cổ, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Bọn họ cũng biết dù có vào cục cảnh sát cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng ai lại muốn vào đấy chứ, bọn họ chỉ là bồi Nhan Phái ăn một bữa cơm, vỗ vỗ mông ngựa, chứ chẳng muốn chọc đến một thân tanh.
Vì thế, có người chỉ vào Nhan Phái, nói: “Không đến mức đó đi, chúng tôi chỉ là giúp bạn bè mà thôi, đều là cậu ta sai khiến hết."
Nhan Phái rốt cuộc không nhịn được, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tần Dịch nói: “Bớt nói nhảm, trừ phi mấy người xin lỗi."
Bọn vệ sĩ chắn lại đường đi, nhân viên phục vụ nhà hàng không biết sao lại không ra mặt ngăn cản, quần chúng xung quanh lại xem náo nhiệt chẳng chê lớn chuyện mà bắt đầu ồn ào.
“Xin lỗi là phải rồi, lúc nãy suýt nữa là đánh người đấy, đáng sợ thật."
“Lấy nhiều hiếp ít, không biết xấu hổ."
“Xin lỗi còn tính lời cho bọn họ đấy."
Mấy người lúc nãy diễu võ dương oai, vây quanh Diệp Thu Đồng lập tức mặt trắng như tờ giấy, cân nhắc lợi hại xong, cọ tới cọ lui đứng ở trước mặt Diệp Thu Đồng, ấp úng nói: “Thật sự xin lỗi."
Tần Dịch trầm mặt, nói: “Giọng nhỏ quá."
Những người này, đa số đều cùng độ tuổi với Nhan Phái, đều là vừa mới tốt nghiệp, trên người vẫn mang dáng dấp học sinh, nghe thấy Tần Dịch nói vậy, cảm giác như bị thầy chủ nhiệm trách mắng, lập tức lớn giọng nói lại một lần: “Thật sự xin lỗi cậu!"
Diệp Thu Đồng: “……"
Diệp Thu Đồng rốt cuộc bình tâm lại.
Vừa rồi ở trong nhà hàng, tuy cậu ngoài mặt bình tĩnh, thực ra trong lòng lại tức muốn chết, cậu làm sai chuyện gì mà lại bị người khác chỉ trích chửi rủa, lại làm sai chuyện gì mà phải bị người khác vây quanh uy hiếp.
Nhưng cậu không thể biểu lộ vẻ tức giận, không thể để lộ vẻ tủi thân, cậu phải giả vờ như khinh thường nhìn lại, tuyệt đối không thể mất thể diện ở trước mặt Nhan Phái.
Chỉ có giây phút nhìn thấy Tần Dịch, cảm xúc mới bị mất khống chế.
Hiện tại nhận được lời xin lỗi, tâm tình của cậu đã hoàn toàn bình ổn.
Diệp Thu Đồng thở ra một hơi dài.
Tần Dịch có chút uể oải, vẫy vẫy tay, nói: “Đừng ở chỗ này chướng mắt nữa."
Những người đó vội vàng thu dọn đồ vật chuẩn bị chạy.
Ngô Nhược Dao xen lẫn trong đám người, cùng nhau rời khỏi nhà hàng, trước khi đi còn nhìn về phía Diệp Thu Đồng với ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt kia có kính nể, có kinh ngạc cảm thán, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu mơ hồ: “Hoá ra cậu đã có một anh bạn trai cao phú soái rồi, sao lại không nói sớm nha."
Diệp Thu Đồng: “……"
Cậu xoay đầu, làm lơ ánh mắt của cô ấy.
Nhan Phái cũng muốn đi theo ra ngoài nhưng bị Tần Dịch kêu người ngăn lại: “Chưa có tính tiền đâu, chạy cái gì."
Nhan Phái: “……"
Tần Dịch nói: “Hơn nữa cậu vẫn chưa xin lỗi, muốn gạt cho qua chuyện sao?"
Nhan Phái cười cười, cảm thấy Tần Dịch đang nói chuyện thiên phương dạ đàm: “Tại sao tôi lại phải xin lỗi, tôi lại chẳng ra tay đánh nhau."
Diệp Thu Đồng ngồi bên cạnh dựa sát vào Tần Dịch, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, nói: “Bố của cậu ta là hiệu trưởng của đại học S, đã từng xóa bỏ ảnh chụp mà tôi gửi tới, không dễ chọc."
Tần Dịch nhướng mày, thật sự không nghĩ tới Nhan Phái lại là con cái của gia đình có học thức.
Con trai cả của Tần gia, Tần Khải Phàm, là chủ nhiệm của trung tâm nghiên cứu phát minh của tập đoàn, ngày thường có quan hệ không tệ với mấy người hiệu trưởng, viện trưởng của trường đại học hay viện nghiên cứu khoa học, nói không chừng, anh cả của hắn với bố của thằng nhóc này còn từng dùng bữa với nhau ấy chứ.
Thật đúng là không dễ chọc.
Trong lúc nhất thời, Tần Dịch không nói gì, Diệp Thu Đồng hơi nhấp môi, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn Tần Dịch, trong ánh mắt như chứa đựng điều gì.
Tần Dịch nhìn Diệp Thu Đồng.
Cậu thư ký ngày thường hay đa cảm, lúc này sợ là trong lòng đang tức tới hộc máu, nhưng vẫn dằn lòng nhẫn nhịn, là sợ tạo thêm phiền phức cho hắn đây mà.
Hai người dựa nhau rất gần, ở trong mắt người ngoài lại là cực kỳ thân mật, Tần Dịch thong thả đáp lại: “Thiếu cậu thì phải trả, tôi chống lưng cho cậu."
Tần Dịch cất cao giọng: “Luôn có cách để làm lớn chuyện, ví dụ như dán ảnh chụp ở nơi làm việc, hoặc là thuê vài người mở loa đứng dưới lầu nhà cậu ta liên tục kêu gọi."
Nhan Phái thu lại nụ cười trên mặt.
Diệp Thu Đồng có chút chần chờ, Tần Dịch nhìn cậu, trong ánh mắt hiếm khi mang theo sự cổ vũ, Diệp Thu Đồng kiềm nén tâm tình kích động, đứng lên, đi đến trước mặt Nhan Phái.
Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự không muốn lại nhìn thấy mấy người, nhưng chuyện tương lai khó nói, sẽ luôn có lúc chạm mặt, tôi vốn dĩ muốn xem như không nhìn thấy, nhưng người nào đó cứ cố tình nhảy lên cắn tôi."
Diệp Thu Đồng thở dài, nói câu sâu xa: “Tôi bị cắn lại không thể nhận được một câu xin lỗi sao?" Cậu nhìn thẳng vào Nhan Phái: “Cậu luôn nói không bận tâm đến ảnh chụp trong tay tôi, nhưng đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, cũng đừng ép tôi cá chết lưới rách."
Nhan Phái tái mét mặt mày.
Những kẻ xum xoe cậu ta đã sớm chạy mất dạng, lúc này không có ai giúp cậu ta nói chuyện, cũng không có người đứng ra bênh vực cậu ta, phía sau còn đứng hai người vệ sĩ, chặn kín lối đi.
Nhan Phái hỏi: “Anh muốn thế nào?"
Diệp Thu Đồng nói: “Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn một lời xin lỗi, vì cậu đã ở trước mặt người khác bôi nhọ tôi, vì cậu biết là tiểu tam nhưng vẫn làm."
Tần Dịch đúng lúc tiếp lời: “Dù sao còn nhiều thời gian, chúng tôi sẽ ngồi đây chờ." Hắn lười biếng mà nhìn đồng hồ: “Yên tâm, chúng tôi là người văn minh, sẽ không làm gì cậu, không giống với mấy người đàn em của cậu cứ động một tí lại muốn vung tay đánh người."
Diệp Thu Đồng nghe thấy Tần Dịch nói câu văn nhã bại hoại như vậy, trong lòng thấy buồn cười, ngoài mặt lại nghiêm trang, nói với Nhan Phái: “Chỉ cần cậu nói câu thật sự xin lỗi là có thể lập tức rời đi."
Nhan Phái nhìn chằm chằm Diệp Thu Đồng.
Diệp Thu Đồng dùng ánh mắt khinh thường nhìn lại cậu ta.
Qua hơn nửa ngày, Diệp Thu Đồng đều chờ đến mệt mỏi, Nhan Phái rốt cuộc mở miệng: “Xin lỗi."
Diệp Thu Đồng: “……"
Xin lỗi cũng phải quẹo cái cong sao.
Tần Dịch đang muốn nói gì đó, Diệp Thu Đồng ngăn lại, nói: “Được rồi, đi đi."
Nhan Phái xoay người, đi về phía cửa.
Mãi đến khi Nhan Phái đã khuất bóng, cả nhà hàng vẫn còn lặng ngắt như tờ.
Tần Dịch mở miệng đánh vỡ sự an tĩnh, hỏi Diệp Thu Đồng: “Như vậy là được?"
Diệp Thu Đồng gật gật đầu, lấy điện thoại ra khỏi túi áo, nói: “Còn không kết thúc là di động hết pin mất."
Tần Dịch: “?"
Diệp Thu Đồng giải thích: “Từ lúc bọn họ bắt đầu muốn ra tay là tôi đã mở ghi âm rồi, lỡ như thật sự có xung đột thì cũng phải lưu lại cho mình đường lui chứ."
Tần Dịch không biết có nên khen cậu lanh lợi hay không, không hổ là người tình cờ bắt gian cũng không quên chụp ảnh lại.
Tần Dịch ngẩng đầu nhìn xung quanh, nói: “Vậy có thể làm khâu cuối cùng rồi."
Hiệu suất cho khâu cuối cùng của Tần Dịch cao đến phát sợ, đầu tiên là hắn cho giải tán ‘nhóm tạo bầu không khí’, cái gọi ‘nhóm tạo bầu không khí’ chính là quần chúng vây xem đang dùng bữa trong nhà hàng, Tần Dịch sẽ chi trả cho bữa ăn của bọn họ, nhưng tiền đề là bọn họ phải xoá bỏ video trong điện thoại.
Xử lý xong chuyện này, Tần Dịch bảo nhà hàng ngừng tiếp khách tối nay, phí dụng của tối nay, hắn sẽ bao trọn.
Trên thực tế, hai người vệ sĩ đã sớm nói chuyện với giám đốc nhà hàng, nếu không nhân viên phục vụ cũng sẽ không mặc kệ bọn họ ở chỗ này ồn ào cả nửa ngày.
Giám đốc vốn dĩ không muốn làm vậy, nhưng Tần Dịch chi trả thật sự quá nhiều.
Người không liên quan đều sôi nổi rời đi, nhà hàng Lộc Lãng lập tức trở nên quạnh quẽ, hiện trường chỉ còn lại Tần Dịch, Diệp Thu Đồng cùng với hai vị vệ sĩ, còn có…… Nhạc Gia Hằng.
Tần Dịch nhìn Nhạc Gia Hằng, giọng điệu không tốt: “Sao anh còn ở chỗ này?"
Diệp Thu Đồng tỏ ý xin lỗi, nói với hắn: “Xin lỗi anh, hôm nay là hiểu lầm, tôi thật sự không biết sẽ bị sắp xếp để xem mắt."
Tần Dịch nghe thấy hai chữ ‘xem mắt’, nhìn về phía Diệp Thu Đồng.
Nhạc Gia Hằng gãi gãi đầu, nói: “Không có gì, tôi cũng không có tổn thất gì." Khi không lại được xem một hồi trò hay.
Chỉ tiếc, Diệp Thu Đồng lớn lên thật sự rất hợp tiêu chuẩn của hắn, có điều cá tính hơi mạnh mẽ, hắn ăn không tiêu, lại nói, người ta cũng đã có chủ rồi.
Nhạc Gia Hằng chân thành nói với Diệp Thu Đồng: “Chúc cậu hạnh phúc."
Diệp Thu Đồng: “……"
Tư duy của anh này thật là cũ kỹ.
Nhạc Gia Hằng ra vẻ tiêu sái mà muốn xoay người rời đi, lại bị Tần Dịch gọi lại.
Tần Dịch giương cằm, dùng ánh mắt ý bảo: “Cầm hoa đi đi."
Nhạc Gia Hằng sờ sờ chóp mũi, cầm lấy bó hoa cẩm chướng và Forget Me Not trên bàn, ôm ở trước người, rời khỏi Lộc Lãng.
Lần này là thật sự thanh tràng, chỉ còn người một nhà.
Tần Dịch gọi nhân viên phục vụ dọn dẹp nhà hàng, sau khi quét tước sạch sẽ, hắn cầm thực đơn nhìn qua một lần, không kiên nhẫn nói: “Sao cậu lại chọn dùng bữa ở nhà hàng tồi tàn như vậy nhỉ."
Diệp Thu Đồng: “……"
Cậu đứng lên, cầm lấy thực đơn, thay Tần Dịch chọn một phần thịt bò Wagyu đắt nhất của nhà hàng, phối hợp với rong biển nướng và nấm, cùng với một phần canh bò hầm, đồng thời dặn dò phòng bếp tiêu độc bộ đồ ăn lại một lần.
Sân khấu hạ màn, không cần tiếp tục diễn cho người khác xem, bọn họ lại khôi phục quan hệ cấp trên và cấp dưới.
Diệp Thu Đồng tự mình gắp thức ăn cho Tần Dịch, Tần Dịch lúc này mới tháo bao tay, yên lặng dùng bữa.
Thật ra, Diệp Thu Đồng vẫn chưa ăn tối, nhưng cậu cũng không thấy đói, cậu ngồi bên cạnh Tần Dịch, một lát sau, khàn giọng nói: “Tần tổng, hôm nay cảm ơn ngài."
Tần Dịch bắt bẻ mà dùng đũa gẩy thịt bò, nói: “Cậu nên cảm ơn tôi nhiều thứ đấy."
Diệp Thu Đồng nói: “Ngài nói đúng." Cậu nhẹ giọng hỏi: “Sao hôm nay ngài lại đến đây ạ?"
Cậu có rất nhiều câu muốn hỏi, cũng muốn hỏi luôn một lần.
Tần Dịch không có trả lời, suy nghĩ quay lại mấy tiếng trước.
Lúc đó, hắn vẫn còn ở công ty, Hứa Mục lại đây tìm hắn có việc, sau khi hai người nói chuyện xong, Hứa Hục nói tới Diệp Thu Đồng.
“Hôm nay thư ký Diệp về rồi à?"
Tần Dịch gật gật đầu, tùy ý nói: “Cậu ta nói muốn ăn cơm với bạn học, nên thả cậu ta về rồi."
Hứa Mục cười hì hì: “Hiếm khi tổng tài có lòng tốt như vậy."
Tần Dịch lười đến phản ứng hắn, lại nghe thấy Hứa Mục nói: “Nhưng ai biết có phải là ăn cơm với bạn học hay không, nói không chừng là đi xem mắt đấy."
Tần Dịch ngẩng đầu.
Hứa Mục tiếp tục tự mình nói: “Nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho thư ký Diệp lắm, tôi cũng có hỏi rồi, lúc đó cậu ấy nói có bạn học giới thiệu phú nhị đại cho cậu ấy, nhưng cậu ấy từ chối rồi."
Tần Dịch lạnh lùng nói: “Sao anh cứ quan tâm đến chuyện đời sống tình cảm của thư ký Diệp vậy."
Chuyện chia tay lần trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Hứa Mục nói: “Bởi vì lớn lên đẹp a, thanh niên đẹp trai lại có công việc tốt, ai cũng không đành lòng để cậu ấy độc thân."
Tần Dịch bực bội nói: “Đừng có ở chỗ tôi mở trung tâm hẹn hò, biến đi."
Đuổi Hứa Mục đi rồi, Tần Dịch lại chẳng có tâm tiếp tục làm việc, hắn bảo tài xế chở về Vân Đình công quán.
Trên đường về nhà, hắn cân nhắc đến chuyện bữa tối, hôm nay hiếm khi lại không có xã giao, hắn hẳn là thích ý mà ở nhà nghỉ ngơi, ăn cơm.
…… Nhưng ra ngoài ăn cũng không tệ lắm.
Lần trước, bữa tụ họp với văn phòng làm việc hình như là ở nhà hàng tên là Lộc Lãng thì phải.
Xem mắt thì sao chứ, nhân tiện để cấp trên quan sát kiểm định một phen.
Tần Dịch không hề bận tâm mà bảo tài xế quay đầu xe, thay đổi đích đến thành nhà hàng Lộc Lãng.
***
Tác giả :
Mạc Tâm Thương