Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
Chương 115 Hiểu lầm
Cảnh tượng bên ngoài hiện rõ ràng trọn vẹn qua lớp cửa kính sát đất.
Một cơ thể bốc cháy đau đớn run rẩy co quắp, sức vóc cường tráng khiến người này giữ được chút tỉnh táo cuối cùng, cũng khiến cơn đau càng dữ dội.
Cứu tôi.
Bờ môi run rẩy không phát ra được âm thanh nào, chủ nhân căn biệt thự chỉ có thể nhìn hình miệng đoán anh ta đang nói gì. Đến khi phản ứng kịp lập tức vác thùng nước lao ra định cứu người, đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở!
Người bạn thuê phòng tái nhợt mặt mày, chậm rãi đi tới, ngón tay khô gầy chạm vào cửa kính nhìn ra: "Không cứu được đâu, đây là trời phạt."
Trích đoạn từ chương 1 "Dị Biến".
Trong câu chuyện này nhân vật gồm có: chủ biệt thự, cảnh sát, bạn cùng nhà thần bí, và người chết.
Tối đó Trần Trản đăng truyện mới, không biết Lâm Trì Ngang đang tràn đầy tự tin cho rằng mình chắc chắn sẽ bị viết vào.
Chương 1 vỏn vẹn chưa đầy 2000 từ, dừng tại cảnh bạn cùng nhà ngẩng đầu nhìn ánh chớp phía chân trời, hình ảnh phản chiếu trong con ngươi chôn giấu điềm báo tử vong.
Thể loại tương tự năm nào cũng có, chẳng hiếm lạ gì. Nhưng dạo gần đây sức nóng không giảm, truyện mới đăng lên nhận không ít sự chú ý.
Trước khi cậu đăng Ân Vinh Lan đã đọc hết rồi, bây giờ mới mở miệng: "Không chừng chưa được vài ngày em lại phải ngồi hot search đó."
Con người hay thích vin chuyện nọ kia vào mình. Có vết xe đổ rồi, mấy hôm nay cứ vụ án mạng nào kỳ lạ lại bị các trang quảng cáo đào hết liên quan dính líu mới thôi.
"Em biết mà." Sớm đoán trước được, Trần Trản nhẹ cười: "Nên người thứ hai chết sẽ liên quan tới sét á."
Người chết vì bị sét đánh cả năm được mấy vụ đâu.
Trần Trản giữ rất đúng mực, sức hút vẫn tốt vô cùng, kẻo lỡ bị người đa tâm nghe sai đồn bậy gây nên khủng hoảng, lại hóa ra tự mua dây buộc mình mất.
Giả sử mới đăng được mấy chương lại bị liệt vào sách cấm, cậu đi đâu khóc bây giờ?
Sắp xếp tất cả thỏa đáng đâu ra đấy, nhưng tiếc rằng cậu lại quên một thứ rất quan trọng. Phàm người nào có độ "hot" quá cao, sẽ bị xếp vào phạm vi người nổi tiếng, lại lôi ra một đám fan cuồng.
Có một độc giả như thế. Hắn cũng từng điên cuồng theo đuổi rồi bị cự tuyệt, sự từng trải này khiến hắn đồng cảm với câu chuyện Trần Trản viết, từ sau "Sám Hối Lục", hắn đọc bất kỳ bộ tiểu thuyết nào đều chưa từng cười nổi. Thậm chí tự đem mình vào nhân vật, ảo tưởng tồn tại một kẻ điên cuồng, yêu mà không có được.
Bây giờ đọc "Dị Biến", phản ứng đầu tiên là phải đi chứng thực.
Trời phạt có lẽ là thật, mà chính mình là đấng thống trị.
Kẻ cú đêm rất nhiều, có người tìm cảm giác tồn tại từ tiểu thuyết, có người lại tìm tên mình trong số các nhân vật chính.
Trần Trản hoàn toàn không hay biết, còn bận rộn ngược xuôi tăng ca thêm giờ làm, như một trò đùa.
Đêm ngủ được có bốn tiếng.
Sáng hôm sau Ân Vinh Lan nhìn đôi mắt thiếu thần thái của cậu, buồn bực nói: "Phải nghỉ ngơi chứ."
Trần Trản gật đầu ngồi xuống, trước lúc ăn sáng quay quay vặn vặn cái cổ: "Định ngủ thêm một lát, nhưng tự nhiên sáng nay có người gọi em bàn chuyện bản quyền."
Ân Vinh Lan: "Bàn giá à?"
Trần Trản lắc đầu: "Không thông qua website. Không biết người này lấy số của em từ đâu."
Nhìn cậu sung sướng híp mắt ăn cơm, Ân Vinh Lan cười: "Để anh cho điều tra số bên kia, không khó gì."
Trần Trản che miệng ngáp một cái, ít nhất chứng tỏ được truyện mới lần này quá hot luôn rồi.
Chuyện gì mới làm đều có được sự nhiệt tình vô hạn.
Sau khi ăn xong Trần Trản dắt chó đi dạo, vừa quay về hào hứng viết ngay chương 2.
Nội dung chương lần này hơi mơ hồ, lúc dốc thùng nước dập lửa, người chết đột nhiên duỗi cánh tay ra, lao vụt đến chủ nhà. Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, người bạn cùng nhà kịp thời kéo anh ra sau, nhưng khi anh đang tránh né, tay bất ngờ bị cháy bỏng một mảng.
Vốn Trần Trản muốn gây rắc rối hơn cho họ Ngô kia, cố gắng khiến mọi người liên hệ vụ án ở nước ngoài với cái tên "bạn cùng nhà", vậy nên cố tình đặc tả phân đoạn này.
Nhưng cậu đã đánh giá thấp khả năng đọc hiểu của quần chúng.
Chỉ mới một ngày, fan couple trải khắp mặt trận.
Bắt nguồn từ một bức ảnh của tài khoản chuyên vẽ fanart bùng nổ trên mạng xã hội. Vừa muốn ké fame vừa thích thật sự, người này bắt đầu biên tập video.
Câu nói thần bí của người bạn cùng nhà "Tôi không phải trời, chỉ là kẻ phạt ác" được trích dẫn trong mỗi video.
Ý định ban đầu khi Trần Trản viết như vậy thật ra vì ảnh hưởng bởi cái tính thỉnh thoảng trung nhị của Lâm Trì Ngang, cho Ngô tiên sinh đại diện mặt phật dạ thú, nói câu này sẽ có ý nghĩa lắm. Ai ngờ do hiệu quả của nhạc nền mà người ta đổ xô xem video rầm rầm, thích thú vô cùng.
"Ôi tạo nghiệt..." Cậu chỉ xem một lần liền tắt app, quyết tâm nhắm mắt làm ngơ.
Hiện thực không thay đổi theo ý chí chủ quan. Càng đăng nhiều chương để dời sự chú ý, fan CP càng như lũ trút tấn công. Có cảm giác mấy tấm fanart đã trở thành động lực lớn nhất cho độc giả bổ não (*).
(chắc mn biết rồi, CP - couple, cặp đôi có quan hệ tình cảm hoặc đc gán ghép, fan cp - fan ủng hộ/ghép/ship đôi đó.
Bổ não, một số bạn chắc đã từng thấy từ "não bổ", ý tự bổ sung cho não, tự tưởng tượng, tự drama hóa)
May thay Ân Vinh Lan không đọc mấy thứ tám nhảm, Trần Trản tự an ủi mình.
Đúng là Ân Vinh Lan không tám nhảm, làm người đọc đầu tiên của tác phẩm, Trần Trản luôn để y đọc ngay trước mặt, thời gian này cậu cũng không làm chuyện thừa thãi, chẳng đi lướt web làm gì.
Đáng tiếc anh đứng đắn không có nghĩa người bên cạnh anh toàn bộ đều đứng đắn. Lúc nhân viên trong công ty đang lén đọc fanfic, vừa khéo đụng phải cấp dưới tới lấy giấy tờ cần đi ký. Bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười, đợi đến trưa, tụ tập ở nhà ăn đọc truyện.
"Không ngờ nha, truyện căng ghê." Cấp dưới đánh giá đúng trọng tâm.
Nội dung không phải kiểu không lành mạnh R18, ngược lại đầy tính hữu nghị xa cách: Hiểu nhau, tin tưởng, lại tổn thương nhau.
Có niềm vui đương nhiên muốn chia sẻ.
Cấp dưới chia sẻ truyện qua mail cho mấy đồng nghiệp quen biết, sau khi gửi thành công, chuẩn bị chọt góc X, chợt phát hiện cái tên Ân Vinh Lan cũng ở trong số đó. Trống vang tung tim! Vội vã muốn thu hồi.
Trời đã muốn diệt tất cho mi cuồng (*), khi anh đã làm xong chuyện ngu ngốc, đau đớn thấy lời nhắc "đã xem", không thu hồi được nữa.
(* nguyên văn Thiên dục kỳ vong tất linh kỳ cuồng, nghĩa là trời muốn diệt ai sẽ cho người ấy kiêu ngạo cuồng đồ trước, lời dạy phải luôn khiêm tốn cẩn trọng, tránh động chạm kẻ mạnh ko ngờ đến)
"Sao thế này..." Mới hai mươi giây thôi mà, trừ khi sếp trùng hợp mở thư xem.
Các đồng nghiệp cũng phát hiện ra, đầy lòng thông cảm. Đúng như dự đoán, mấy phút sau một người từ thang máy bước ra đi đến trước cấp dưới, vẻ mặt phức tạp nhìn anh: "Sếp bảo cậu lên một chuyến."
Bóng lưng cấp dưới hiu quạnh, tốt xấu gì cũng từng trải trăm trận, vừa vào đã tiên phát chế nhân: "Sếp đọc rồi đúng không! Trên mạng giờ fanfic hot lắm, tôi thấy phải báo cho sếp biết."
Ân Vinh Lan không vạch trần thẳng, vẫn yên lặng tiếp tục làm việc trong tay.
Đau nhất là dao cùn cắt thịt (*), càng như vậy cấp dưới càng căng thẳng, tự nhiên cảm thấy một đao lìa đầu còn hơn, sớm chết sớm siêu sinh.
(*chỉ sự hành hạ/nỗi đau ko dứt khoát càng khiến khó chịu)
Khi anh đang do dự không biết nên nói thêm gì, Ân Vinh Lan cuối cùng cũng đại xá: "Đi làm việc của cậu đi."
Cấp dưới hít sâu một hơi, quay người bước cùng tay cùng chân ra ngoài.
Cửa vừa đóng nét cười trong mắt Ân Vinh Lan cũng tắt ngúm. Trên màn hình máy tính tab công việc đã thu nhỏ xuống từ lâu, trước mắt bây giờ là tài liệu mới tìm thấy trên mạng.
Chỉ cần search vài từ khóa, vô số fanart 18+ nhảy xổ ra.
Thậm chí Ân Vinh Lan còn phát hiện mấy nhóm trên Tieba(*): Trản Trì 500k+ lượt theo dõi, Đăng Thu 100k+ lượt theo dõi, mà Trần Trản x bạn cùng phòng có đến 990k fan!
(*nền tảng mạng xã hội của TQ, hay có các nhóm hỏi đáp, thảo luận...)
Y thử tìm CP mình và Trần Trản, 9827... còn chưa được 10 000.
Hiện thực bày ra trước mắt, thời đại bây giờ, cặp chính thức lại thường không nổi tiếng lắm.
Không tin tà, chuẩn bị tiếp tục lên weibo tìm kiếm, bất ngờ thấy cái tag cuối bảng hot search #Trần Trản trượt tay#, nội dung thể hiện năm phút trước, chính chủ "like" một bức fanart.
Trong chương 1 "Dị Biến", nhân vật chính chỉ được gọi là chủ biệt thự, độc giả đọc lại cứ theo bản năng cho rằng nguyên gốc từ Trần Trản.
"Trượt tay?"
Tầm mắt Ân Vinh Lan cố định trên tiêu đề hot search mãi. Trừ trường hợp đặc biệt, bình thường Trần Trản không lên weibo nhiều, cái gọi là trượt tay này quá nửa là hành động cố ý.
Ở chung đã mấy tháng càng lúc càng hiểu nhau. Đúng như Ân Vinh Lan nghĩ, Trần Trản cố tình bấm "like".
Vương Thành linh thông tin tức, gọi điện cho cậu nói tối qua đã xảy ra một vụ án mạng kỳ lạ, liên quan đến lửa. Tin đã bị dìm xuống, vừa khéo gã có một cô bạn gái nhỏ quan hệ ái muội sống gần đó, lấy cớ kêu gào đòi Vương Thành đổi phòng thuê gần trung tâm thành phố.
Trần Trản nghe xong không khỏi cau mày.
Chốn thành thị không thể hết sạch tội phạm. Mỗi ngày đều có người chết, một vụ án không nói lên được điều gì. Nhưng từ trước đến nay cậu đều có thói quen phòng ngừa chu đáo, cho rằng nên dời lực chú ý của cư dân mạng... Mới có chuyện trượt tay này.
Gõ chữ đến tận giữa trưa, bất tri bất giác cứng đờ người. Trời hôm nay nắng ấm, hơn năm giờ chiều Trần Trản cầm dây dắt chó, chuẩn bị ra công viên bên cạnh tản bộ.
Mới đi ra cổng, một chiếc ô tô màu đen quen thuộc chạy đến trước mặt. Dừng bước dựa vào vách tường, xe liền đỗ ngay bên cạnh cậu.
Trần Trản cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Tan làm sớm thế à?"
Cửa sổ xe hạ xuống, một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú hiện ra, người trong xe ậm ừ một tiếng.
Trần Trản híp mắt nghi ngờ, phát huy khả năng tưởng tượng: "Công ty phá sản, thật ra mỗi ngày anh chỉ giả đi làm?"
Vừa nói xong đã cụp mắt cười gượng vì điều vô lý này.
Ân Vinh Lan xuống xe, đi thẳng vào vấn đề: "Còn phải quay lại công ty, anh chỉ muốn xác nhận một chuyện."
Nói xong mở điện thoại ra cho cậu xem ảnh chụp màn hình hot search.
Nụ cười trên mặt Trần Trản vụt tắt, cái CP sứt mẻ điên cuồng cũng leo top như đổ thêm dầu vào lửa.
Giọng điệu Ân Vinh Lan thâm sâu: "Anh thấy ảnh em like rồi, rất thú vị."
Hai người trong hình một mọc tai thú, một có đuôi, bốn mắt nhìn nhau đưa tình ẩn ý, có một loại gợi cảm cấm dục.
Trần Trản mau lẹ vận não lọc các tin tức gần đây, lập tức ra vẻ đường hoàng, vẻ mặt đứng đắn nói: "Hồi sang H, họ Ngô bị vào đồn cảnh sát, đây cũng không phải trả thù cá nhân đơn thuần đâu."
"Ồ?"
Trần Trản nhàn nhạt nói: "Lúc lấy lời khai đã khiến hắn lộ diện trước mặt người đời, người có tâm kiếm tin ắt tìm ra ảnh hắn."
Tuy còn nhiều thứ chưa rõ ràng, nhưng hôm nhập cảnh đã có rất nhiều phóng viên và người qua đường vây quanh, thu được âm thanh tướng mạo chính xác. Bây giờ rất nhiều người vẽ fanart đều lấy cơ sở từ đây.
Ngô tiên sinh có một vỏ bọc rất được, Trần Trản dậy thì càng thành công, thế mới có một đám fan mê trai lọt hố cái CP sứt mẻ này, còn gọi là chồng chồng dùng sắc vả người (*).
(* nguyên văn Thị mỹ hành hung, nghĩa là cậy mình đẹp mà chảnh chó với người khác)
"Trước nay hắn thích gây sự trong tối, giờ thì khác rồi," Trần Trản đúng lúc nở nụ cười xảo quyệt: "Chỉ cần họ Ngô ra ngoài, không thiếu người qua đường chụp trộm. Truyện càng "hot" cả nước càng để ý hắn."
Ân Vinh Lan hơi ngẩn ra, không ngờ còn có lời giải thích hoàn hảo như vậy: "Không cần nói nữa, anh hiểu rồi..."
"Anh chưa hiểu hết." Giọng điệu Trần Trản hơi hướm khủng bố: "Vở kịch gậy ông đập lưng ông mở màn. Quá khứ họ Ngô thế nào em không biết, dân mạng đào giỏi lắm, em chỉ cần làm Lã Vọng thả câu. Rồi một ngày, tất cả về hắn sẽ bị khui ra hết..."
"Khụ khụ."
"Ngứa họng à?" Trần Trản thoắt cái trở giọng quan tâm, thoắt cái muốn nói tiếp.
Ân Vinh Lan bất lực, không nói không được: "Trước khi nói xấu ai phải quay lại nhìn sau lưng cái đã."
Trần Trản xoay người, phát hiện Ngô tiên sinh đứng ở cách đó mấy mét chẳng biết từ khi nào, vẻ mặt thay đổi thất thường.
Sau ít giây câm nín, cậu lúng túng nhấc tay lên: "Anh nghe tôi giải thích, không phải như anh nghĩ đâu..."
Lời còn chưa nói hết, người đã chạy xa.
Trần Trản sửng sốt một chốc, vội vàng dúi dây dắt chó vào tay Ân Vinh Lan... để chối tội mà hứng lên xây dựng tính cách khủng bố, lại phải đuổi theo ngăn người này hóa đen triệt để.
Thở có mấy hơi, chỉ còn một con chó cỏ và chiếc ô tô bên cạnh, Ân Vinh Lan quạnh hiu trong gió.
Ân Vinh Lan: "... A."
Chắc em không biết cái gì gọi là hóa đen thật sự nhỉ.
- --
Lời tác giả:
Ngô tiên sinh: Tích sức hóa đen.
Ân Vinh Lan: Đã hóa.
Lâm Trì Ngang: Thế mà truyện mới không có tên tôi, đếm ngược hóa đen!
Trần Trản:... Tôi có thể giải thích.
Một cơ thể bốc cháy đau đớn run rẩy co quắp, sức vóc cường tráng khiến người này giữ được chút tỉnh táo cuối cùng, cũng khiến cơn đau càng dữ dội.
Cứu tôi.
Bờ môi run rẩy không phát ra được âm thanh nào, chủ nhân căn biệt thự chỉ có thể nhìn hình miệng đoán anh ta đang nói gì. Đến khi phản ứng kịp lập tức vác thùng nước lao ra định cứu người, đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở!
Người bạn thuê phòng tái nhợt mặt mày, chậm rãi đi tới, ngón tay khô gầy chạm vào cửa kính nhìn ra: "Không cứu được đâu, đây là trời phạt."
Trích đoạn từ chương 1 "Dị Biến".
Trong câu chuyện này nhân vật gồm có: chủ biệt thự, cảnh sát, bạn cùng nhà thần bí, và người chết.
Tối đó Trần Trản đăng truyện mới, không biết Lâm Trì Ngang đang tràn đầy tự tin cho rằng mình chắc chắn sẽ bị viết vào.
Chương 1 vỏn vẹn chưa đầy 2000 từ, dừng tại cảnh bạn cùng nhà ngẩng đầu nhìn ánh chớp phía chân trời, hình ảnh phản chiếu trong con ngươi chôn giấu điềm báo tử vong.
Thể loại tương tự năm nào cũng có, chẳng hiếm lạ gì. Nhưng dạo gần đây sức nóng không giảm, truyện mới đăng lên nhận không ít sự chú ý.
Trước khi cậu đăng Ân Vinh Lan đã đọc hết rồi, bây giờ mới mở miệng: "Không chừng chưa được vài ngày em lại phải ngồi hot search đó."
Con người hay thích vin chuyện nọ kia vào mình. Có vết xe đổ rồi, mấy hôm nay cứ vụ án mạng nào kỳ lạ lại bị các trang quảng cáo đào hết liên quan dính líu mới thôi.
"Em biết mà." Sớm đoán trước được, Trần Trản nhẹ cười: "Nên người thứ hai chết sẽ liên quan tới sét á."
Người chết vì bị sét đánh cả năm được mấy vụ đâu.
Trần Trản giữ rất đúng mực, sức hút vẫn tốt vô cùng, kẻo lỡ bị người đa tâm nghe sai đồn bậy gây nên khủng hoảng, lại hóa ra tự mua dây buộc mình mất.
Giả sử mới đăng được mấy chương lại bị liệt vào sách cấm, cậu đi đâu khóc bây giờ?
Sắp xếp tất cả thỏa đáng đâu ra đấy, nhưng tiếc rằng cậu lại quên một thứ rất quan trọng. Phàm người nào có độ "hot" quá cao, sẽ bị xếp vào phạm vi người nổi tiếng, lại lôi ra một đám fan cuồng.
Có một độc giả như thế. Hắn cũng từng điên cuồng theo đuổi rồi bị cự tuyệt, sự từng trải này khiến hắn đồng cảm với câu chuyện Trần Trản viết, từ sau "Sám Hối Lục", hắn đọc bất kỳ bộ tiểu thuyết nào đều chưa từng cười nổi. Thậm chí tự đem mình vào nhân vật, ảo tưởng tồn tại một kẻ điên cuồng, yêu mà không có được.
Bây giờ đọc "Dị Biến", phản ứng đầu tiên là phải đi chứng thực.
Trời phạt có lẽ là thật, mà chính mình là đấng thống trị.
Kẻ cú đêm rất nhiều, có người tìm cảm giác tồn tại từ tiểu thuyết, có người lại tìm tên mình trong số các nhân vật chính.
Trần Trản hoàn toàn không hay biết, còn bận rộn ngược xuôi tăng ca thêm giờ làm, như một trò đùa.
Đêm ngủ được có bốn tiếng.
Sáng hôm sau Ân Vinh Lan nhìn đôi mắt thiếu thần thái của cậu, buồn bực nói: "Phải nghỉ ngơi chứ."
Trần Trản gật đầu ngồi xuống, trước lúc ăn sáng quay quay vặn vặn cái cổ: "Định ngủ thêm một lát, nhưng tự nhiên sáng nay có người gọi em bàn chuyện bản quyền."
Ân Vinh Lan: "Bàn giá à?"
Trần Trản lắc đầu: "Không thông qua website. Không biết người này lấy số của em từ đâu."
Nhìn cậu sung sướng híp mắt ăn cơm, Ân Vinh Lan cười: "Để anh cho điều tra số bên kia, không khó gì."
Trần Trản che miệng ngáp một cái, ít nhất chứng tỏ được truyện mới lần này quá hot luôn rồi.
Chuyện gì mới làm đều có được sự nhiệt tình vô hạn.
Sau khi ăn xong Trần Trản dắt chó đi dạo, vừa quay về hào hứng viết ngay chương 2.
Nội dung chương lần này hơi mơ hồ, lúc dốc thùng nước dập lửa, người chết đột nhiên duỗi cánh tay ra, lao vụt đến chủ nhà. Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, người bạn cùng nhà kịp thời kéo anh ra sau, nhưng khi anh đang tránh né, tay bất ngờ bị cháy bỏng một mảng.
Vốn Trần Trản muốn gây rắc rối hơn cho họ Ngô kia, cố gắng khiến mọi người liên hệ vụ án ở nước ngoài với cái tên "bạn cùng nhà", vậy nên cố tình đặc tả phân đoạn này.
Nhưng cậu đã đánh giá thấp khả năng đọc hiểu của quần chúng.
Chỉ mới một ngày, fan couple trải khắp mặt trận.
Bắt nguồn từ một bức ảnh của tài khoản chuyên vẽ fanart bùng nổ trên mạng xã hội. Vừa muốn ké fame vừa thích thật sự, người này bắt đầu biên tập video.
Câu nói thần bí của người bạn cùng nhà "Tôi không phải trời, chỉ là kẻ phạt ác" được trích dẫn trong mỗi video.
Ý định ban đầu khi Trần Trản viết như vậy thật ra vì ảnh hưởng bởi cái tính thỉnh thoảng trung nhị của Lâm Trì Ngang, cho Ngô tiên sinh đại diện mặt phật dạ thú, nói câu này sẽ có ý nghĩa lắm. Ai ngờ do hiệu quả của nhạc nền mà người ta đổ xô xem video rầm rầm, thích thú vô cùng.
"Ôi tạo nghiệt..." Cậu chỉ xem một lần liền tắt app, quyết tâm nhắm mắt làm ngơ.
Hiện thực không thay đổi theo ý chí chủ quan. Càng đăng nhiều chương để dời sự chú ý, fan CP càng như lũ trút tấn công. Có cảm giác mấy tấm fanart đã trở thành động lực lớn nhất cho độc giả bổ não (*).
(chắc mn biết rồi, CP - couple, cặp đôi có quan hệ tình cảm hoặc đc gán ghép, fan cp - fan ủng hộ/ghép/ship đôi đó.
Bổ não, một số bạn chắc đã từng thấy từ "não bổ", ý tự bổ sung cho não, tự tưởng tượng, tự drama hóa)
May thay Ân Vinh Lan không đọc mấy thứ tám nhảm, Trần Trản tự an ủi mình.
Đúng là Ân Vinh Lan không tám nhảm, làm người đọc đầu tiên của tác phẩm, Trần Trản luôn để y đọc ngay trước mặt, thời gian này cậu cũng không làm chuyện thừa thãi, chẳng đi lướt web làm gì.
Đáng tiếc anh đứng đắn không có nghĩa người bên cạnh anh toàn bộ đều đứng đắn. Lúc nhân viên trong công ty đang lén đọc fanfic, vừa khéo đụng phải cấp dưới tới lấy giấy tờ cần đi ký. Bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười, đợi đến trưa, tụ tập ở nhà ăn đọc truyện.
"Không ngờ nha, truyện căng ghê." Cấp dưới đánh giá đúng trọng tâm.
Nội dung không phải kiểu không lành mạnh R18, ngược lại đầy tính hữu nghị xa cách: Hiểu nhau, tin tưởng, lại tổn thương nhau.
Có niềm vui đương nhiên muốn chia sẻ.
Cấp dưới chia sẻ truyện qua mail cho mấy đồng nghiệp quen biết, sau khi gửi thành công, chuẩn bị chọt góc X, chợt phát hiện cái tên Ân Vinh Lan cũng ở trong số đó. Trống vang tung tim! Vội vã muốn thu hồi.
Trời đã muốn diệt tất cho mi cuồng (*), khi anh đã làm xong chuyện ngu ngốc, đau đớn thấy lời nhắc "đã xem", không thu hồi được nữa.
(* nguyên văn Thiên dục kỳ vong tất linh kỳ cuồng, nghĩa là trời muốn diệt ai sẽ cho người ấy kiêu ngạo cuồng đồ trước, lời dạy phải luôn khiêm tốn cẩn trọng, tránh động chạm kẻ mạnh ko ngờ đến)
"Sao thế này..." Mới hai mươi giây thôi mà, trừ khi sếp trùng hợp mở thư xem.
Các đồng nghiệp cũng phát hiện ra, đầy lòng thông cảm. Đúng như dự đoán, mấy phút sau một người từ thang máy bước ra đi đến trước cấp dưới, vẻ mặt phức tạp nhìn anh: "Sếp bảo cậu lên một chuyến."
Bóng lưng cấp dưới hiu quạnh, tốt xấu gì cũng từng trải trăm trận, vừa vào đã tiên phát chế nhân: "Sếp đọc rồi đúng không! Trên mạng giờ fanfic hot lắm, tôi thấy phải báo cho sếp biết."
Ân Vinh Lan không vạch trần thẳng, vẫn yên lặng tiếp tục làm việc trong tay.
Đau nhất là dao cùn cắt thịt (*), càng như vậy cấp dưới càng căng thẳng, tự nhiên cảm thấy một đao lìa đầu còn hơn, sớm chết sớm siêu sinh.
(*chỉ sự hành hạ/nỗi đau ko dứt khoát càng khiến khó chịu)
Khi anh đang do dự không biết nên nói thêm gì, Ân Vinh Lan cuối cùng cũng đại xá: "Đi làm việc của cậu đi."
Cấp dưới hít sâu một hơi, quay người bước cùng tay cùng chân ra ngoài.
Cửa vừa đóng nét cười trong mắt Ân Vinh Lan cũng tắt ngúm. Trên màn hình máy tính tab công việc đã thu nhỏ xuống từ lâu, trước mắt bây giờ là tài liệu mới tìm thấy trên mạng.
Chỉ cần search vài từ khóa, vô số fanart 18+ nhảy xổ ra.
Thậm chí Ân Vinh Lan còn phát hiện mấy nhóm trên Tieba(*): Trản Trì 500k+ lượt theo dõi, Đăng Thu 100k+ lượt theo dõi, mà Trần Trản x bạn cùng phòng có đến 990k fan!
(*nền tảng mạng xã hội của TQ, hay có các nhóm hỏi đáp, thảo luận...)
Y thử tìm CP mình và Trần Trản, 9827... còn chưa được 10 000.
Hiện thực bày ra trước mắt, thời đại bây giờ, cặp chính thức lại thường không nổi tiếng lắm.
Không tin tà, chuẩn bị tiếp tục lên weibo tìm kiếm, bất ngờ thấy cái tag cuối bảng hot search #Trần Trản trượt tay#, nội dung thể hiện năm phút trước, chính chủ "like" một bức fanart.
Trong chương 1 "Dị Biến", nhân vật chính chỉ được gọi là chủ biệt thự, độc giả đọc lại cứ theo bản năng cho rằng nguyên gốc từ Trần Trản.
"Trượt tay?"
Tầm mắt Ân Vinh Lan cố định trên tiêu đề hot search mãi. Trừ trường hợp đặc biệt, bình thường Trần Trản không lên weibo nhiều, cái gọi là trượt tay này quá nửa là hành động cố ý.
Ở chung đã mấy tháng càng lúc càng hiểu nhau. Đúng như Ân Vinh Lan nghĩ, Trần Trản cố tình bấm "like".
Vương Thành linh thông tin tức, gọi điện cho cậu nói tối qua đã xảy ra một vụ án mạng kỳ lạ, liên quan đến lửa. Tin đã bị dìm xuống, vừa khéo gã có một cô bạn gái nhỏ quan hệ ái muội sống gần đó, lấy cớ kêu gào đòi Vương Thành đổi phòng thuê gần trung tâm thành phố.
Trần Trản nghe xong không khỏi cau mày.
Chốn thành thị không thể hết sạch tội phạm. Mỗi ngày đều có người chết, một vụ án không nói lên được điều gì. Nhưng từ trước đến nay cậu đều có thói quen phòng ngừa chu đáo, cho rằng nên dời lực chú ý của cư dân mạng... Mới có chuyện trượt tay này.
Gõ chữ đến tận giữa trưa, bất tri bất giác cứng đờ người. Trời hôm nay nắng ấm, hơn năm giờ chiều Trần Trản cầm dây dắt chó, chuẩn bị ra công viên bên cạnh tản bộ.
Mới đi ra cổng, một chiếc ô tô màu đen quen thuộc chạy đến trước mặt. Dừng bước dựa vào vách tường, xe liền đỗ ngay bên cạnh cậu.
Trần Trản cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Tan làm sớm thế à?"
Cửa sổ xe hạ xuống, một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú hiện ra, người trong xe ậm ừ một tiếng.
Trần Trản híp mắt nghi ngờ, phát huy khả năng tưởng tượng: "Công ty phá sản, thật ra mỗi ngày anh chỉ giả đi làm?"
Vừa nói xong đã cụp mắt cười gượng vì điều vô lý này.
Ân Vinh Lan xuống xe, đi thẳng vào vấn đề: "Còn phải quay lại công ty, anh chỉ muốn xác nhận một chuyện."
Nói xong mở điện thoại ra cho cậu xem ảnh chụp màn hình hot search.
Nụ cười trên mặt Trần Trản vụt tắt, cái CP sứt mẻ điên cuồng cũng leo top như đổ thêm dầu vào lửa.
Giọng điệu Ân Vinh Lan thâm sâu: "Anh thấy ảnh em like rồi, rất thú vị."
Hai người trong hình một mọc tai thú, một có đuôi, bốn mắt nhìn nhau đưa tình ẩn ý, có một loại gợi cảm cấm dục.
Trần Trản mau lẹ vận não lọc các tin tức gần đây, lập tức ra vẻ đường hoàng, vẻ mặt đứng đắn nói: "Hồi sang H, họ Ngô bị vào đồn cảnh sát, đây cũng không phải trả thù cá nhân đơn thuần đâu."
"Ồ?"
Trần Trản nhàn nhạt nói: "Lúc lấy lời khai đã khiến hắn lộ diện trước mặt người đời, người có tâm kiếm tin ắt tìm ra ảnh hắn."
Tuy còn nhiều thứ chưa rõ ràng, nhưng hôm nhập cảnh đã có rất nhiều phóng viên và người qua đường vây quanh, thu được âm thanh tướng mạo chính xác. Bây giờ rất nhiều người vẽ fanart đều lấy cơ sở từ đây.
Ngô tiên sinh có một vỏ bọc rất được, Trần Trản dậy thì càng thành công, thế mới có một đám fan mê trai lọt hố cái CP sứt mẻ này, còn gọi là chồng chồng dùng sắc vả người (*).
(* nguyên văn Thị mỹ hành hung, nghĩa là cậy mình đẹp mà chảnh chó với người khác)
"Trước nay hắn thích gây sự trong tối, giờ thì khác rồi," Trần Trản đúng lúc nở nụ cười xảo quyệt: "Chỉ cần họ Ngô ra ngoài, không thiếu người qua đường chụp trộm. Truyện càng "hot" cả nước càng để ý hắn."
Ân Vinh Lan hơi ngẩn ra, không ngờ còn có lời giải thích hoàn hảo như vậy: "Không cần nói nữa, anh hiểu rồi..."
"Anh chưa hiểu hết." Giọng điệu Trần Trản hơi hướm khủng bố: "Vở kịch gậy ông đập lưng ông mở màn. Quá khứ họ Ngô thế nào em không biết, dân mạng đào giỏi lắm, em chỉ cần làm Lã Vọng thả câu. Rồi một ngày, tất cả về hắn sẽ bị khui ra hết..."
"Khụ khụ."
"Ngứa họng à?" Trần Trản thoắt cái trở giọng quan tâm, thoắt cái muốn nói tiếp.
Ân Vinh Lan bất lực, không nói không được: "Trước khi nói xấu ai phải quay lại nhìn sau lưng cái đã."
Trần Trản xoay người, phát hiện Ngô tiên sinh đứng ở cách đó mấy mét chẳng biết từ khi nào, vẻ mặt thay đổi thất thường.
Sau ít giây câm nín, cậu lúng túng nhấc tay lên: "Anh nghe tôi giải thích, không phải như anh nghĩ đâu..."
Lời còn chưa nói hết, người đã chạy xa.
Trần Trản sửng sốt một chốc, vội vàng dúi dây dắt chó vào tay Ân Vinh Lan... để chối tội mà hứng lên xây dựng tính cách khủng bố, lại phải đuổi theo ngăn người này hóa đen triệt để.
Thở có mấy hơi, chỉ còn một con chó cỏ và chiếc ô tô bên cạnh, Ân Vinh Lan quạnh hiu trong gió.
Ân Vinh Lan: "... A."
Chắc em không biết cái gì gọi là hóa đen thật sự nhỉ.
- --
Lời tác giả:
Ngô tiên sinh: Tích sức hóa đen.
Ân Vinh Lan: Đã hóa.
Lâm Trì Ngang: Thế mà truyện mới không có tên tôi, đếm ngược hóa đen!
Trần Trản:... Tôi có thể giải thích.
Tác giả :
Xuân Phong Dao